• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 50

8 Bình luận - Độ dài: 7,334 từ - Cập nhật:

Trong một ký ức mơ hồ, một ký ức xám xịt, nàng đang khiêu vũ. Tại phòng tập trong dinh thự, tay cầm chiếc quạt, trong bộ kimono trắng mô phỏng theo Shirabyoshi [note72948], đội trên đầu chiếc mũ eboshi quá khổ, nàng vừa cất tiếng hát như líu lo, vừa nhẹ bước uyển chuyển, uốn lượn.

Phải rồi, là điệu múa. Khởi đầu từ kagura, điệu múa từ xưa vốn truyền lại trong triều đình, các địa phương hay dân gian, không chỉ đơn thuần là nghệ thuật hay giải trí mà còn mang đậm yếu tố chú thuật. Xưa kia, nó từng được dùng để phong ấn, thanh tẩy hay trấn an các thần linh, yêu quái hay ác linh. Đặc biệt, điệu múa đang hiện hữu trước mắt lúc này là một trong bảy phái có thế lực nhất trong tổng số một trăm lẻ tám phái được triều đình công nhận.

Điệu múa đó là Liên Hoa lưu Phù Tang vũ dũng, khởi nguồn từ nghi thức do miko vùng phương Bắc sáng lập để phong ấn và trấn áp các vị thần địa phương… chính là bản chất thật sự của điệu múa nàng đang trình diễn.

Uyển chuyển, nhẹ nhàng, đầy thanh thoát. Thế nhưng trong từng động tác lại lộ ra chút vụng về, như muốn nói rằng nàng không phải là người có thiên phú về nghệ thuật. Dẫu vậy, người ta vẫn có thể nhận ra nàng đã khổ luyện vô số lần để đạt được trình độ này.

Phải. Nàng đã âm thầm, nhưng hết sức nghiêm túc mà luyện tập. Không phải vì ai khác, chỉ để người đang đứng trước mặt đây nhìn thấy điệu múa của nàng mà thôi…

Kết thúc bằng một động tác cúi chào đầy khuôn phép, nàng dừng điệu múa lại… rồi bước từng bước chậm rãi tiến về phía một góc phòng tập, nơi có chàng trai đang tựa vào cột, chăm chú theo dõi màn múa.

「Nè nè, vừa rồi thế nào?「

「Hử? À… cái điệu múa đó, là do vũ sư đến đây hôm trước dạy cho sao?「

「Ừ! Dạy lén á. Thế nào? Có mê mẩn đến mức không rời mắt được không?「

Chùa Enrei ở phương Bắc, một nơi có lịch sử lâu đời, là ngôi chùa thuộc phái Liên Hoa Tông. Đặc trưng của tông phái vốn dĩ tôn vinh sự uy nghi tráng lệ, đồng thời cũng bảo trợ cho các loại hình nghệ thuật. Vì vậy mà Enreiji từng hỗ trợ cho nhiều nghệ nhân danh tiếng, các tín đồ và những người liên quan đến nghệ thuật này cũng không ít.

Đặc biệt, điệu múa Liên Hoa lưu Phù Tang quốc vũ được đặt theo tên của chính tông phái, không chỉ có giá trị nghi lễ mà còn mang tính thực dụng, nên càng được bảo trợ và quảng bá mạnh mẽ. Vùng Bắc Thổ, nơi tương đối muộn màng trong quá trình được sáp nhập vào Phù Tang quốc, từng phong ấn và giam giữ rất nhiều thần linh cổ xưa vào các lò linh mạch, cho nên luôn cần nhân lực biết múa nghi lễ để quản lý và củng cố các phong ấn đó.

Vị vũ sư danh tiếng ghé thăm dinh thự hôm trước để hướng dẫn điệu múa cho người chị cả là con chính thất cũng xuất thân từ Enreiji, từng là tiểu tăng, đồng thời là cao thủ của Liên Hoa lưu. Có lẽ, phụ thân nàng đã nhờ trụ trì giới thiệu một người thầy dạy múa cho chị gái như một phần trong việc dâng cúng. Và có vẻ như nàng đã lén lút đến xin vị khách đó chỉ dạy riêng cho mình. Kết quả ngoài dự đoán, khá đáng khen.

「Đừng có mà vênh váo, nhóc con. …Tiếc là tôi chẳng rành mấy thứ đó. Hỏi tôi múa hay dở thì chịu thôi.」

「Chuyện đó em biết rồi. Em hỏi là điệu múa lúc nãy có đáng yêu không cơ?」

Bị nàng trách móc vì coi thường mình, chàng trai chỉ biết cười gượng. Nàng cũng đáp lại bằng vẻ mặt phụng phịu, hệt như đang giận dỗi. Cách trò chuyện ấy quá đỗi thân mật để gọi là chủ tớ. Nếu phải nói thì giống anh em hay bạn bè cách nhau nhiều tuổi thì đúng hơn.

Dẫu là dòng dõi trừ yêu hay gia tộc quyền thế đi nữa, nếu là hộ gia đình nhỏ thì quan hệ trên dưới tất yếu sẽ trở nên thân thiết hơn. Tất nhiên, dù nói thế nào thì khoảng cách giữa hai người này cũng quá đỗi gần gũi, đến mức kỳ lạ…

「…À, ừ. Phải nói là điệu múa đáng yêu thật đấy. Một đứa con gái nghịch ngợm như tiểu thư mà múa ra dáng tao nhã đến thế thì đúng là bất ngờ.」

Chàng trai, vốn đã phải chăm sóc cô bé suốt bao năm trời trong vai trò người hầu kiêm tạp vụ riêng, hiểu rất rõ nàng muốn nghe điều gì. Thế nên chàng nở nụ cười, cất lời khen bằng giọng điệu thân tình. Dù lời lẽ ấy nghe qua có thể bị xem là hỗn xược…

「Thật không? Hehe, thành công rồi!」

…nhưng cô bé lại nhoẻn miệng cười hạnh phúc khi nhận được lời khen như mong đợi. Là một nụ cười trong sáng, vô tư, hoàn toàn đúng với độ tuổi của nàng. Niềm vui không chỉ đến từ việc được khen, mà hơn hết là vì chàng trai kia, người nàng quý mến, đã hài lòng.

…Bởi trong ký ức của nàng, chỉ có chàng và người mẹ quá cố là từng dành cho nàng sự dịu dàng và yêu thương chân thành.

「Nhưng mà, đến lúc dừng lại rồi đấy. Trời sắp tối, chắc cũng toát mồ hôi rồi nhỉ? Đi tắm thôi.」

Ngay từ đầu, chàng đến đây là để báo điều đó. Dù sao nàng cũng là một thành viên của gia tộc Onizuki, ngày mai phải dự lễ cúng tế. Do đó, cần đi ngủ sớm để chuẩn bị. Tất nhiên, tắm rửa và ăn tối cũng phải hoàn thành sớm.

Chàng trai đã tìm khắp nơi để gọi nàng đi, nhưng khi trông thấy nàng chăm chỉ luyện múa trong phòng tập, ban đầu chỉ thấy ngạc nhiên, nhưng rồi lại bị cuốn hút bởi vẻ đẹp bất ngờ của điệu múa ấy.

Tuy vậy, chàng cũng phải làm tròn nhiệm vụ. Nhất là khi nàng đã ra nhiều mồ hôi vì múa, cần nhanh chóng đưa nàng đi tắm trước khi ai đó trong gia tộc Onizuki nhìn thấy. Với nam nhân thì không sao, nhưng nữ tử thuộc danh gia vọng tộc như Onizuki thì ra mồ hôi vì vận động không phải điều đáng ca ngợi.

「Hiểu rồi. …À, tiện thể đi chung không?」

「Đừng có nói nhảm, nhóc con.」

「Kyann!」

Lời mời nửa đùa nửa thật của nàng, như muốn tỏ vẻ người lớn, liền bị đáp trả bằng một cú búng trán từ người hầu. Tất nhiên là chàng đã nương tay rất nhiều, không để lại dấu vết gì… nhưng với người nhận thì vì bất ngờ nên lảo đảo ngã ngồi xuống.

「Uuu… đau quá. Đối xử thế với một tiểu thư là thất lễ đấy nhé!」

「Tiểu thư cái gì, cái đồ nhóc con. Mà cái câu ban nãy nữa, mấy chuyện đó để khi lớn hẵng nói. Tôi không hứng thú với mấy cái thớt đâu.」

「Như cái cô hầu gái mà anh tán tỉnh hôm trước à?」

「Ơ, này, nhãi con. Lại dùng thức thần theo dõi tôi nữa à…?」

Nàng đã biết được qua thức thần mà mình phái đi giám sát. Rằng chàng hầu của nàng đã đôi lần tán tỉnh, trò chuyện thân mật với một hầu nữ trong dinh. Dù người đó có địa vị thấp, nhưng… thân hình khá là nổi bật so với chiều cao, nàng vẫn còn nhớ rõ. Không cần nói cụ thể là phần nào.

「Hừ, cũng được thôi! Dù sao em cũng chỉ là con bé lùn mà! Anh cứ đi rong chơi tán gái khắp nơi đi!」

Má phụng phịu, nàng trừng mắt nhìn chàng trai đầy trách móc. Có chút ngân ngấn lệ trong mắt. Nếu không xử lý khéo, nàng sẽ giận dỗi dài dài, chàng biết rõ điều đó. Có hai cách xử lý, một là hạ mình và liên tục nịnh nọt, hai là khéo léo đánh lạc hướng. Thường thì chàng chọn cách đầu tiên, nhưng lần này khác. Việc nàng theo dõi dù đã bị nhắc nhở trước, là điểm trừ lớn.

「Này này, đừng khóc chứ. Mà bị người nhà tiểu thư thấy được cảnh này thì tôi bị chém đầu thật đấy?」

「Bọn họ sẽ làm thế vì em à?」

「Ít nhất họ vẫn xem ngươi là thành viên của gia tộc. Vì danh dự, họ chắc chắn sẽ xử phạt.」

Chàng trai nhún vai, trả lời như vậy. …Còn ánh mắt thoáng buồn mà chàng nhìn nàng lúc nàng nói 「họ」đầy oán hận, ít nhất là vào thời khắc ấy, nàng vẫn chưa thể nhận ra.

「Vậy à. Thế thì chắc không chém đầu đâu, mà là cưa đôi nhỉ. Vì danh dự thì họ sẽ chẳng để chết dễ dàng như chém đầu đâu mà.」

「Haha… cái đó thì không đùa được đâu…!!」

Xử chém thường là dùng đao cùn, không khéo một đao không đứt cổ, kẻ chịu tội sẽ rất đau đớn. Còn xử cưa thì đúng là địa ngục trần gian. Nghĩ đến thôi cũng thấy kinh hoàng.

Và nàng hiểu rõ. Dù là thân nhân ruột thịt, một khi động chạm đến danh dự gia tộc, họ sẽ không ngần ngại dùng hình phạt tàn bạo để làm gương. Không giống như chàng trai nàng yêu quý, nàng chưa từng ảo tưởng về cái gọi là gia đình. Không, chính xác thì là, về gia đình thật sự của mình...

「Hừ!!」

「Này này, đừng phụng phịu chứ. …Lỗi tôi, lỗi tôi, tiểu thư ơi. Nào, xin mời đưa tay đây. Thần sẽ hộ tống người đến tận phòng tắm nhé?」

Chiêu đánh lạc hướng đã thất bại. Bị tố cáo và rồi bị cưa đôi thì không phải chuyện đùa. Thế nên chàng chuyển sang hạ mình xin lỗi, đưa tay ra và cúi đầu thành khẩn. Nàng nhìn chàng đầy vẻ thương hại, rồi hỏi:

「Vào cả bên trong chứ?」

「Tất nhiên là chỉ đến trước cửa thôi, tiểu thư.」

「Chậc… được rồi.」

Nàng nhân lúc hỗn loạn thử buông lời trêu chọc, nhưng bị từ chối ngay lập tức. Không những không bị bối rối, mà còn phản ứng dứt khoát. Thái độ ấy khiến nàng hơi bực bội… nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay chàng. Dù sao, nàng cũng không thực sự ghét bỏ chàng. Cũng chẳng bao giờ định tố cáo chàng vì vô lễ cả.

「Thế thì… xin được dẫn đường nhé?」

Nàng nắm lấy bàn tay đang đưa ra và ôm chặt lấy cánh tay chàng, mỉm cười hạnh phúc. Chàng trai chỉ biết nhún vai. Dù đeo mặt nạ, vẫn dễ dàng nhận ra vẻ bất lực. Thấy thế, nàng càng nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa.

Bởi với nàng, với thiếu nữ ấy, những ngày như thế là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời. Không lo âu, không ràng buộc, có thể sống thật với lòng mình, vô cùng ngây thơ. Có người quan trọng luôn ở bên cạnh, chẳng cần che giấu, chẳng lo bị phản bội, một sự xa xỉ mà nàng chẳng hề hay biết. Và cô bé ngây thơ như viên kẹo ngọt ấy đã tin rằng, những ngày tháng ấy… sẽ kéo dài mãi mãi…

-

「………Lại mơ về giấc mộng xưa đến thế…」

Bên trong lều, người phụ nữ đang thiếp đi trên chiếc chiếu trải sẵn, tựa mình vào chiếc kỷ tay, từ từ mở mắt ra rồi khẽ thì thầm. Lời nói nhỏ nhẹ như một tiếng thở dài, như một tiếng luyến tiếc, như một nỗi u hoài được dệt nên...

「Cố vấn-dono, đã đến lúc chuẩn bị rồi ạ………」

「……Phải rồi. Có lẽ trời cũng sắp sáng rồi nhỉ? Đến giờ làm việc rồi.……Cho ta xin một chén trà để tỉnh táo có được không?」

Từ bên ngoài tấm rèm lều, một giọng nói vọng vào. Là người truyền lệnh. Bà lão trừ yêu sư ung dung hồi đáp, rồi sau đó yêu cầu một chén trà. Người truyền lệnh vâng lời rồi tạm thời rời đi.

「………Chính vì sẽ tiếc nuối về sau nên mới gọi là hối hận. Chẳng lẽ bọn trẻ ấy vẫn chưa hiểu được điều đó sao?」

Kochou nghĩ. Vừa thương hại, vừa căm ghét những đứa cháu gái quá mức giống mình, theo cái nghĩa tồi tệ nhất. Dù không muốn ghét bỏ, nhưng chính sự tồn tại của bọn trẻ, cái cách chúng khiến nàng không thể không nhớ về bản thân mình thuở xưa, đã khiến nàng cảm thấy khó chịu, ghét bỏ đến mức không thể chịu nổi. Và chính điều đó lại càng khiến nàng nhận ra bản thân đã trở thành một người lớn nhơ nuốc, vì thế, cậu thiếu niên kia, người giống y hệt người ấy khi xưa theo đủ mọi nghĩa, lại càng khiến nàng cảm thấy khát khao, yêu thương và muốn bảo vệ đến dường nào.

「……Fufu, thế mà lại mơ thấy chuyện hồi đó, thật là nực cười」

Cảnh tượng khi được người ấy xem mình nhảy múa, tại sao vào giờ khắc này lại chợt hiện về trong ký ức, Kochou cảm thấy một thứ châm biếm nào đó trào dâng trong lòng. Và đồng thời, nàng cũng cảm nhận được một sự phản kháng không thể diễn tả thành lời, nghĩ đến phải để đứa trẻ ấy đang tham dự cuộc thảo phạt lần này, nhìn thấy điệu múa sắp tới của mình.

「Giá mà có thể không để thằng bé nhìn thấy thì hay biết mấy………」

Phải, giá mà có thể không để thằng bé nhìn thấy. Đứa trẻ giống người đó như đúc ấy.

Bởi lẽ, điệu múa lần này không phải là thứ được chuẩn bị tỉ mỉ, xinh đẹp để mê hoặc người mà nàng từng yêu quý. Điệu múa sắp được trình diễn chỉ là một vũ điệu đáng sợ, xấu xí, và ghê tởm đến tận cùng mà thôi……

-

Trong số các loại yêu quái, kappa được xem là loài tương đối thông minh, hơn nữa, còn là những quái vật có thể dùng thần niệm để trò chuyện với đồng loại ở khoảng cách xa.

Sáng sớm... Việc chọn khung thời gian ấy làm thời điểm tập kích cũng chính là một minh chứng cho sự thông tuệ đó. Không riêng gì con người, mọi sinh vật đều cần đến giấc ngủ, và con người là loài sinh vật ngủ vào ban đêm. Chính vì vậy, bọn chúng hiểu rõ rằng con người hẳn sẽ tăng cường cảnh giác vào ban đêm vì lo sợ bị tấn công. Và rồi, cũng chính vào khoảnh khắc ngay trước khi mặt trời ló rạng, là lúc con người sơ hở nhất.

Bọn chúng có thể nhìn rõ trong bóng tối, nên trong khi giữ khoảng cách để đề phòng thức thần và chuông báo động, vẫn lợi dụng màn đêm mà ẩn mình vào rừng rậm và bụi cây để bao vây khu trại. Tổng số quân khoảng chừng một vạn, một bộ phận còn lên kế hoạch tiếp cận bằng cách lặn xuống sông. Thậm chí chúng còn bố trí một nhóm quân đóng ở nơi dễ thấy nhằm làm mồi nhử, đánh lạc hướng sự chú ý.

Lũ kappa lặng lẽ tiến quân trong rừng, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Trước mắt chúng là trận địa được gia cố bằng hàng rào và cọc nhọn dựng ngược... Thế nhưng, sức mạnh cánh tay của kappa đủ để bẻ cong cả thanh sắt. Tuy sẽ mất chút thời gian, nhưng vượt qua loại trận địa như vậy cũng không phải là điều bất khả thi.

Những con người đang túc trực cảnh giới trong doanh trại, từ cử chỉ của họ có thể thấy rõ là vẫn còn buồn ngủ. Đây cũng nằm trong dự tính. Trước khi những kẻ lơ đãng kia kịp được thay phiên, bọn chúng định sẽ nhất loạt nuốt chửng tất cả.

Và rồi, bầy kappa lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị xung phong. Bước đầu tiên cho cuộc đột kích được dứt khoát đặt ra.

『Ki………?』

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn chúng bắt gặp hình bóng của những cánh bướm đang chập chờn bay lượn trước mắt. Và đó chính là vũ điệu mang đến cái chết cho đám yêu quái không thuộc về nhân giới ấy……

-

「Cái này lại là………」

Trong khi cảnh tượng ấy đang diễn ra, tôi chỉ có thể lẩm bẩm như vậy mà thôi. Bởi vì khung cảnh trước mắt quá đỗi chấn động, khiến người ta không thể thốt nên lời.

Đó là vũ khúc của những cánh bướm. Yểu điệu, quái dị, nhưng cũng rực rỡ đến mê hoặc, bướm bay phấp phới… Tuy vậy, ấy lại là khúc khải hoàn của cái chết. Những cánh bướm kia mang đến vùng đất này, chính là 「cái chết」 theo đúng nghĩa đen.

「Cốc tử điệp」… tuyệt kỹ do Onizuki Kochou sử dụng trong 「Yamiyo no Hotaru」 cùng các sản phẩm khác của nó, thực chất là một dạng kỹ năng tấn công toàn bản đồ, vô cùng hung hiểm và tàn độc.

Phải, đó là một 「kỹ thuật」. Không có gì thần kỳ cả. Xét cho cùng, đây chỉ là cách sử dụng thức thần thông thường. Lại còn không phải loại chính thống, mà chỉ là dạng đơn giản vận dụng bằng phù chú. Nếu là người có chút hiểu biết, ai cũng có thể dùng. Ngay cả tôi, nếu không quan tâm đến độ chính xác trong điều khiển, cũng có thể vận dụng hai hay ba con cùng lúc.

Vấn đề nằm ở quy mô. Đúng vậy, chính là quy mô.

Một vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi bảy con… Đó là tổng số bướm đen mà Onizuki Kochou đang điều khiển trước mắt tôi.

Dù có vận hành theo lối đại khái, dù đối phương không có ý thức hay tư duy, chỉ là thức thần đơn giản, và dù lượng linh lực cần cho mỗi phù chú rất nhỏ, thì để vận dụng cùng lúc số lượng thức thần như vậy vẫn là một kỳ tích khiến người người kinh ngạc và thán phục.

Thế nhưng, điều đáng sợ thật sự lại chính là 「cái chết」mà những thức thần kia mang đến. Một cái chết quá đỗi chân thực và tàn nhẫn.

「Cái chết」đã tấn công đám kappa miễn nhiễm với linh thuật ấy…chính là độc. Khí độc, vũ khí hóa học…

Lưu huỳnh đioxit gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ quan hô hấp và làm hủy hoại lớp da. Huống hồ, cơ quan hô hấp của lũ kappa ấy lại thích ứng với cả môi trường nước lẫn đất liền, mà cơ thể chúng thì bao phủ toàn thân bằng niêm mạc. Hiệu quả đương nhiên là cực kỳ ghê gớm. Quá mức ghê gớm.

Nguyên liệu tạo khí độc lưu huỳnh đã được chuẩn bị từ trước, cẩn thận vận chuyển bằng xe ngựa lớn. Sau đó, những kẻ thuộc Lý Cứu Chúng mặc đồ phòng độc đã cùng đặt chúng với vô số phù chú thức thần vào vị trí quy định. Khí độc phát sinh từ phản ứng hóa học liền được các thức thần bao lấy khi được kích hoạt đồng thời.

Từ đó, mọi chuyện trở nên đơn giản. Những thức thần bị thấm độc bay đầy trời, như phủ kín cả không gian, rồi tấn công lũ kappa đã được thức thần trinh sát phát hiện từ trước, như thể 「cái chết」dưới hình dạng bươm bướm đang ào ạt ập đến.

Có lẽ vì lũ kappa đã chủ quan, cho rằng chúng miễn nhiễm với linh lực, nên bị thảm sát gần như hoàn toàn. Lớp bụi độc từ cánh bướm mang lưu huỳnh khuếch tán trong không khí khiến lũ quái vật sùi bọt mép, toàn thân lở loét, quằn quại rồi chết trong đau đớn. Với những cá thể kháng độc cao hơn, bọn thức thần liền tràn vào miệng chúng, hàng chục, hàng trăm con, đầu độc từ bên trong.

Và thế là, hơn một vạn con thủy quái ở vùng Nomoto đã bị tiêu diệt hơn chín phần mười chỉ trong chốc lát.

「Haha, giờ nghĩ lại thì cái thế giới fantasy này đúng là chẳng có chút nương tay nào cả.」

Tiếng cười nhỏ xen lẫn mỉa mai, không rõ là dành cho đội ngũ sáng tạo nên tác phẩm này, hay dành cho cái bản chất đầy tội lỗi của con người sống trong thế giới ấy.

Dù được mệnh danh là fantasy cổ trang Nhật, song loại vũ khí cấm kỵ hiện đại như khí độc vẫn được sử dụng như lẽ thường trong thời Đại Loạn. Mà nói thực, khí độc lưu huỳnh vẫn còn dễ chịu chán. Những loại khí độc được luyện từ linh thuật hay nguyền chú còn mang đến hiệu quả tàn khốc hơn nhiều. Chẳng qua, chúng không được dùng là do không hợp với kappa mà thôi.

Thực tế, triều đình thời Đại Loạn từng sử dụng những thủ đoạn còn ghê tởm hơn cả khí độc. So với những loại khí độc được phát triển và sử dụng bởi Đế quốc Tây phương hay các triều đại Đại Lục, mà một phần công thức còn rò rỉ và bị triều đình Nhật thu thập, thì độ hoàn thiện của những thứ đang dùng vẫn còn kém xa.

「Dù sao thì, thế này là kết liễu rồi nhỉ…」

Nói đoạn, tôi liếc qua vị cố vấn Onizuki đang múa lượn giữa muôn vàn thức thần, tay cầm chiếc quạt giấy, rồi khẽ lẩm bẩm.

「Các ngươi! Đám kappa đã gần như bị tiêu diệt rồi!! Mau chóng bắt đầu truy quét địch sót lại! Với mỗi con, thưởng một tiền bạc trắng! Đừng để tên nào trốn thoát…!!」

Lão trừ yêu sư già đến từ nhà Miyataka, danh gia trừ yêu Bắc Thổ sánh ngang với Onizuki và Hisaki, cất tiếng quát lớn. Lời ấy chủ yếu nhắm đến đám trừ yêu sư được thuê về chỉ để tăng quân số.

「Được rồi, xuất phát thôi! Hehe, hiếm khi có cơ hội thế này, phải tranh thủ kiếm chác chứ…!!」

Vừa nghe hiệu lệnh, đàm trừ yêu sư thuê mướn và tay chân của họ liền lao vào truy diệt đám kappa còn sót lại.

「Thật đúng là loại người lật mặt như bánh tráng. Mới hôm qua còn toàn lời than phiền cơ mà.」

Các trừ yêu sư chui này vốn bị dụ dỗ bởi điều kiện đãi ngộ đặc biệt, bao ăn ở đi lại, tiền thưởng gấp đôi, còn có thể được mời làm thuộc hạ tùy công trạng, thế mà khi biết địch là kappa, không ít kẻ định phá hợp đồng, kêu ca không ngớt. Ấy vậy mà sau khi tận mắt chứng kiến tuyệt kỹ đáng sợ của cố vấn Onizuki, cộng thêm tình hình đảo ngược cùng phần thưởng hậu hĩnh, bọn chúng lại phấn chấn ra mặt. Những con kappa lẻ loi hoặc tụm năm tụm ba nhanh chóng bị tàn sát không chút thương xót.

Lũ kappa không có vũ khí tầm xa, cũng chẳng nổi trội về sức mạnh cá thể. Nếu bị tước đoạt yếu tố số lượng và khả năng ẩn thân, thì dù chưa thể loại bỏ hoàn toàn nguy cơ lây nhiễm, chúng cũng chẳng còn đáng sợ. Chỉ cần kéo vào giao chiến một đối một, với thể lực được cường hóa bằng linh lực, người ta vẫn có thể đối phó được.

「Nhưng mà… như thế này thì đâu cần thuê bọn phá lạc đồ làm gì cho mệt.」

Trừ yêu sư chui cũng nhiều loại, nhưng hơn nửa đều là hạng lưu manh du thủ du thực. Đương nhiên thôi. Những kẻ có linh lực mà không sinh ra trong các gia tộc trừ yêu chính thống thì phần lớn đều bị bán đi cho các gia tộc, đền chùa, hay nhà lãnh chúa như tôi.

Tức là, trừ phi bị đuổi khỏi nhà hoặc tự ý rời bỏ tộc, phần lớn các trừ yêu sư chui là những kẻ từ bỏ quê hương, cộng đồng, nhưng vẫn muốn dấn thân vào các cuộc tranh đấu… những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Vì thế, cũng dễ hiểu khi đa phần đều vô giáo dục, thiếu đạo đức. Có kẻ sa vào cấm thuật, có kẻ lợi dụng linh lực để bán bùa chú dỏm, giả danh hộ vệ để cưỡng ép người khác thuê mình, nếu không được trả thù lao xứng đáng thì quay ra cướp bóc… Những hành vi ấy không chỉ khiến pháp sư chính thống bị mất việc, mà còn kéo theo tiếng xấu, khiến ấn tượng của họ về đám làm chui này ngày càng tồi tệ.

Đặc biệt, giới trừ yêu sư vốn là những kẻ có tự trọng cao. Trong hoàn cảnh mà bọn làm chui không thực sự cần thiết, mà lại còn được thuê với đãi ngộ cao thế này, ai mà không sinh nghi cho được………

「Chà, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. …Được rồi, chúng ta cũng xuất phát theo kế hoạch. Đừng vội giành công. Cứ để bọn lính đánh thuê lo việc nguy hiểm. Cẩn thận tránh thiệt hại, vây bắt rồi tiêu diệt.」

Nhân lực đã eo hẹp sẵn, người có thực lực đáng tin lại càng hiếm. Nếu vì tham công mà bị tổn thất thì chỉ rước phiền phức. Tôi nhấn mạnh dặn dò các đầy tớ cẩn thận tiến hành truy quét. Dù lo ngại về bọn làm chui, nhưng giờ thì cứ tận dụng bọn chúng cho hiệu quả.

「Sẽ tiến hành thu thập mẫu vật chứ?」

「Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mong ngài thông cảm, vì không thể đảm bảo hoàn toàn.」

Tôi lạnh nhạt đáp lời mấy gã nghiên cứu viên thuộc Lý Cứu Chúng do triều đình phái đến, mặc y phục bác sĩ dịch hạch. Nhiệm vụ của chúng là theo sát đội truy quét để đánh giá hiệu quả của khí độc và thu thập mẫu kappa.

Bỏ qua ánh mắt không mấy hài lòng của đám ấy, tôi hướng sự chú ý sang nơi khác. Khi các thuộc hạ ở tuyến đầu bắt đầu tiến lên, tôi liền gọi tên một thiếu niên mà bản thân cần phải để tâm nhiều nhất.

「Shirawakamaru!」

「Eh!? Gì đấy…!?」

Câu nhóc vẫn còn sững sờ sau màn vũ khúc cùng cuộc thảm sát vừa rồi, vừa nghe tiếng gọi của tôi liền sực tỉnh, gương mặt cau có khó chịu. Này này, đừng tỏ vẻ cáu bẳn thế chứ… Tôi khẽ cười khổ, đưa mắt quan sát lại cậu .

Vận bộ hakucho giống tiểu hồ ly, tôi thay y phục cho cậu nhóc cốt là để dễ dàng vận động. Sau lưng mang chút hành lý, bên hông đeo đoản đao, nhưng vì chẳng được học võ thuật tử tế nên cũng chỉ để hù dọa là chính. Thực ra tôi đã dặn, khi nguy cấp thì cứ vứt bỏ mà chạy.

「Giờ chúng ta cũng tiến lên. Dù có đồng đội xung quanh, nhưng không biết bọn kappa trốn đâu. Đừng lơ là cảnh giác. Nếu thấy điều gì khác thường, nói cho bất kỳ ai cũng được.」

Lẽ ra nên tôi nên để cậu nhóc ở trong lều cho an toàn, nhưng vì thiếu người, lại muốn cậu mang vác hành lý, hơn nữa cũng muốn cho cậu nhóc nếm trải không khí trừ yêu để chuẩn bị cho tương lai, nên tôi mới dẫn theo. Chính vì vậy, tôi phải nhấn mạnh dặn dò phòng bất trắc.

「T-Tôi biết rồi… Có chuyện gì thì báo, đúng không?」

Dù giọng nói có chút chán nản vì bị lặp đi lặp lại quá nhiều, nhưng tôi nhận ra trong đó có chút run rẩy vì căng thẳng và sợ hãi. Dĩ nhiên thôi, lớn lên ở chùa thì chắc chắn hắn chưa từng chứng kiến cảnh sinh tử rõ ràng như vậy. Huống hồ là xác yêu quái chết vì khí độc…

「………Tuyệt đối không được lơ là, nhưng cũng đừng sợ quá. Nhóc là người anh đây bảo hộ. Sẽ không để nhóc bị thương đâu.」

「T-tôi đâu có sợ!! Đừng có tự tiện phán bừa như thế!!」

「Phán bừa, hửm…」

「Gì!? Có ý kiến gì sao!?」

Cậu nhóc bực bội, phản ứng với thái độ của tôi.

(So với ấn tượng lúc chơi game thì cảm xúc của nhóc này sống động hơn hẳn…)

Không biết là vì cốt truyện chưa tiến đến phần chính, hay do ở thời điểm này đã có thay đổi, hoặc chỉ đơn thuần là tôi nhớ sai. Hiện giờ vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời.

「Dù sao thì… cũng nên xuất phát rồi nhỉ?」

Lẩm bẩm như vậy, tôi bước chân vào khu rừng những con kappa còn sống đang ẩn náu, giữ khoảng cách và đội hình có thể hỗ trợ lẫn nhau với các thuộc hạ xung quanh...

「Hmm…?」

Bỗng cảm nhận được điều gì đó, tôi khựng lại, đưa mắt quan sát xung quanh. Cảm giác này là… ánh mắt ai đó?

「Ể…?」

Đưa mắt đảo quanh, ánh nhìn tôi dừng lại tại một điểm, trên ngọn đồi dựng doanh trại, một bóng người, giao ánh mắt với tôi. Không, chính xác thì… tôi có cảm giác như vậy.

Đôi mắt màu hoàng kim của cố vấn Onizuki, vẫn đang múa lượn giữa những thức thần, giao nhau với tôi. Thật khó tin, nhưng không thể nhầm được, bà ấy đang nhìn tôi. Vừa múa, vừa dõi theo tôi bằng ánh mắt chứa đựng muôn vàn cảm xúc phức tạp…

「Inshoku…」

「Hử? À, xin lỗi. Ta đang mải suy nghĩ chút chuyện.」

Vì mải đắm chìm trong dòng suy tưởng nên tôi đáp lại lời báo cáo của một thuộc hạ chậm mất một nhịp, nhưng vẫn bình tĩnh ra lệnh theo đúng kế hoạch đã định từ trước.

-

Thi thể, thi thể, chỉ toàn là thi thể nối tiếp nhau bất tận. Một ngọn núi xác xếp chồng chất lên nhau... Chiến dịch thanh tẩy ngay từ lúc khởi đầu đã chỉ nhuốm một màu ảm đạm.

「Ugh... Mùi kinh khủng thật.」

Mùi đặc trưng của lưu huỳnh vẫn còn vương lại len lỏi trong khứu giác, như thể mời gọi cảm giác buồn nôn một của sinh lý, khiến cậu nhóc bên cạnh khẽ nhăn mặt khó chịu. Tôi mặc kệ cậu ta, tiếp tục cắm mũi giáo xuống những khối thịt đang đổ gục trên mặt đất. Là để xác nhận xem có con nào giả chết hay không.

Trên thực tế, bọn kappa vốn thông minh, chuyện giả chết cũng chẳng phải hiếm hoi gì. Trong tựa game kinh dị hành động dị thường 「Yamiyo no Hotaru - Cuộc chiến sinh tồn Nhân Yêu」, lấy bối cảnh thời Nhân Yêu Đại Loạn do một công ty game ngoại quốc phát triển, chuyện tưởng là xác chết của kappa đột nhiên lao tới từ phía sau khiến người chơi chết ngay lập tức cũng là điều thường thấy.

「Dù vậy, tình cảnh này thật quá thảm khốc.」

Khí độc chắc hẳn đã ăn mòn hệ hô hấp của chúng. Những khuôn mặt vốn mang đặc điểm điển hình của kappa, không thể nói là cá, cũng chẳng phải ếch giờ đây hiện rõ vẻ đau đớn cùng cực. Da thịt toàn thân lở loét như bị bỏng, thậm chí tỏa ra mùi hôi thối của sự phân hủy.

Trong số đó, có lẽ là những cá thể đang trong quá trình biến đổi, có thi thể vẫn còn sót lại một phần nét người như khuôn mặt hay tay chân, thậm chí còn có xác của những cá thể nhỏ con, có thể là ấu thể. Không rõ là trẻ con bị biến thành kappa, hay là do những kẻ đã biến thành kappa sinh sản ra chúng. Tôi chỉ mong là trường hợp sau.

Tôi không hề có ý định đồng cảm với yêu quái, cũng hiểu đây là cách hiệu quả và thực dụng nhất... Nhưng, quả thật, nếu đã bị giết một cách vô cảm và tàn nhẫn như thế này, thì chuyện ả Bích Quỷ nào đó từng nói 「Thà chết oanh liệt còn hơn」cũng không phải không thể hiểu được. Dù vậy, tôi cũng chẳng ủng hộ cách nghĩ đó.

「Hừm, số sáu có vẻ không hiệu quả lắm.」

「Trong thí nghiệm trong phòng kín thì hiệu quả tuyệt vời, nhưng ra môi trường bên ngoài thì công dụng lại suy giảm.」

「Có vẻ đúng là vậy... Con kia nằm đằng đó, tình trạng trông còn khá tốt. Giải phẫu để thu thập mẫu vật đi.」

Chẳng rõ có biết tâm trạng của tôi hay không, đám nghiên cứu của Lý Cứu Chúng vẫn vừa tranh luận vừa vây quanh đống xác mà lấy mẫu. Dùng dao nhỏ mổ xẻ xác kappa có giá trị, rồi nhét vào lọ thủy tinh. Đó thực sự là một thí nghiệm sống.

「Thật khâm phục đấy, làm được việc như thế giữa nơi này... Tinh thần làm việc đúng là đáng nể.」

Và rồi, tôi chợt nhận ra. Người điều khiển thức thần đang bám vai tôi lặng lẽ từ nãy đến giờ, có lẽ mang cảm quan tương tự đám Lý Cứu Chúng ấy, lại không nói một lời nào. Không biết giờ này trong đầu nàng đang nghĩ gì?

...Dù sao thì, tôi cũng chẳng có thì giờ để suy nghĩ mấy chuyện tầm phào như vậy. Chính xác hơn là, giây sau đã bị một báo cáo làm gián đoạn.

「Inshoku! Phát hiện tàn địch!!」

「Tốt! Đánh chặn và làm yếu đi! Không cần gắng sức tiêu diệt!」

Ngay sau khi đội phía trước hét lên, tôi lập tức đưa ra mệnh lệnh và đẩy quân tiến lên.

「Trinh sát, cảnh giới xung quanh không được lơ là! Nếu bị mai phục thì đúng là trò cười đấy!」

Vừa nói, tôi vừa tiến bước, và ngay sau khi vượt qua bụi cỏ, hình bóng ấy hiện ra trong tầm mắt.

「...!」

Không khỏi nhăn mặt, một phản ứng cũng chẳng có gì lạ. Bởi sinh vật mà tôi đối mặt quá đỗi kinh tởm.

Nó nhìn giống như người cá hơn là kappa. Trên đầu không có cái đĩa đặc trưng. Nghe nói cũng có cá thể có và không.

Toàn thân mang màu xanh lục nhạt như cỏ non, được phủ bởi một lớp dịch nhớt. Đôi mắt vàng to tròn, ở cổ có mang như cá. Bàn tay có màng, phía sau có thứ giống như một cái đuôi nhỏ. Trông giống nòng nọc hơn là cá.

Chỉ như thế thì cũng chỉ là đáng sợ bình thường, và tôi đã quá quen rồi. Tôi từng thấy quá nhiều yêu quái với ngoại hình đáng sợ. Mức này thì chẳng là gì.

Vấn đề là... cá thể này đang dang dở. Mà lại còn ở trạng thái không thể cứu vãn.

『A-ga... Gii... Au... Gigi!!』

Kappa lảo đảo tiến về phía trước, nhưng làn da loang lổ lại vẫn còn những mảng da người. Da người bị khí độc đốt cháy, lở loét. Trên khuôn mặt vẫn còn sót lại tai, mũi của con người, và một bên mắt vẫn là mắt người. Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra gương mặt và biểu cảm khi còn là người…và chính vì vậy mà lại càng kinh khủng vì rõ ràng nó là một con kappa. Một cá thể quá muộn màng để cứu chữa... Giờ đây đang bị nhóm đầy tớ bao vây, dùng giáo để chặn lại.

「Hà... Hà... Này, đừng có chạy nhanh quá mà... Híc!?」

Cậu nhóc vừa thở dốc vừa đuổi kịp từ phía sau, nhưng vừa trông thấy sinh vật trước mắt, liền hét lên khe khẽ vì kinh hãi.

『Gigi...!?』

Cùng lúc đó, con kappa đang sống dở chết dở kia khi nhìn thấy cậu, khí tức đột nhiên thay đổi rõ rệt. Có vẻ linh lực yếu ớt của đám đầy tớ không đủ để nó phản ứng, nhưng với linh lực đậm đặc như của Shirawakamaru, lại còn là trẻ nhỏ, thì lại là chuyện khác. Chỉ trong tích tắc, kappa lao về phía cậu nhóc bất chấp những mũi giáo xung quanh.

「Cung thủ, chuẩn bị...!!」

Ngay khi tôi hét lên, vài đầy tớ phía sau lập tức bắn tên. Nhưng dù trúng vào bụng và vai, con kappa vẫn không dừng lại. Nó cứ thế lao tới như một cơn bão.

「Chết tiệt, loạt tiếp theo... không kịp sao!?」

Thấy đám thuộc hạ luống cuống chuẩn bị tên tiếp, tôi lập tức nhận ra…không kịp nữa rồi.

「Uwaa...!?」

Một đứa trẻ chưa từng biết đến bạo lực thì không thể nào kịp phản ứng. Shirawakamaru đứng chết trân tại chỗ, không thể di chuyển, chỉ biết hoảng loạn. Kappa nhe hàm răng nhọn hoắt lao tới, há to cái miệng muốn nuốt chửng cậu...

「Không oán thù gì, nhưng chết lẹ đi cho ta...!」

Ngay lập tức, tôi vung cán giáo đập thẳng vào mặt kappa. Khi nó quằn quại vì đau, tôi đâm mũi giáo từ cằm xuyên lên não.

『Gi...!?』

Một tiếng rít nhỏ vang lên trước khi đôi tay nó buông thõng, đổ gục xuống. Để chắc chắn, tôi đâm thêm một nhát vào cổ họng, kết liễu hoàn toàn.

「Nguy hiểm thật...」

Tôi vừa rút giáo ra vừa lẩm bẩm.Shirawakamru là khách được giao cho tôi chăm nom. Nếu để cậu bị ăn thịt hoặc biến thành đồng loại, trách nhiệm sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Dù là tôi dẫn cậu nhóc theo, nhưng... không ngờ phản ứng của đám kappa lại dữ dội đến thế.

(Vẫn còn vấn đề về độ thuần thục nữa...)

Cung thì vốn mất thời gian rèn luyện hơn đao kiếm, nhưng mà sự lúng túng vừa rồi vẫn là không thể chấp nhận được. Do thiếu nhân lực nên tôi đã huy động cả những người chưa được huấn luyện đầy đủ, là lỗi của tôi.

「Này này, không ổn rồi đấy, Inshoku. Cá thể đang biến đổi quý giá như vậy mà cũng giết... Mà thôi. Lấy mẫu từ con này vậy.」

Đám Lý Cứu Chúng vừa tách bụi tiến đến vừa cằn nhằn, rồi vây quanh xác kappa bị tiêu diệt. Tôi liếc qua, nghĩ thầm, y như một đàn kiến.

「Làm được cũng hay... Hừm, là lũ trừ yêu chui sao?」

Chuyển ánh nhìn khỏi đám Lý Cứu Chúng để quan sát xung quanh, tôi thấy một nhóm trừ yêu chui lọt vào tầm mắt. Chính xác thì là một đám gồm cả người có lẫn không có linh lực, đang cười hả hê trừng trị tập thể một con kappa đã kiệt sức. Thậm chí còn tiểu tiện lên xác chết.

「Ugh... Không khác gì lũ cướp」

Trước hành vi hèn hạ ấy, Shirawakamaru nhăn mặt. Dù ngôi chùa tiếp nhận cậu cũng chẳng tử tế gì, nhưng chắc chắn cũng không đến mức thô tục như thế này. Ít nhất là còn biết che đậy hình thức. Mà như vậy thôi cũng đủ thay đổi ấn tượng. Dù sao thì...

「Đừng nhìn lâu quá. Bị bắt chuyện là rắc rối to.」

Tôi bước đến cạnh Shirawakamaru, nhắc nhở. Nhưng đã hơi muộn. Gã đầu lĩnh của đám đó, một kẻ đeo băng mắt, đã nhìn sang phía tôi cười nham hiểm.

「Này này, từ khi nào đây trở thành trường dạy trẻ con thế? Chỗ này đâu phải nơi con nhóc nên đến đâu?」

Vừa cười cợt, gã vừa dẫn theo vài thuộc hạ tiến lại. tÔI lập tức bước lên che chắn cậu nhóc phía sau. Vài kẻ trong số đó còn rút sẵn vũ khí.

「Ngươi là người được thuê cho đội tiêu diệt lần này, phải không? Thuộc hạ của ta thất lễ. Ta thay mặt xin lỗi.」

Tôi lạnh lùng, mang tính nghĩa vụ mà xin lỗi. Dù có tỏ ra thành ý cũng chẳng ích gì. Dù sao cũng là loại cố tình gây sự.

「Kekeke. Ừ đấy, bọn ta là đám lông bông được nhà Miyataka thuê. Còn phía ngươi... là Onizuki à? Chẳng lẽ tiểu thư phục vụ cho danh môn không thích cách làm việc của bọn ta?「

「Ta là con trai!」

Trước lời chế giễu, Shirawakamaru gần như phản xạ mà bật lại. Đám kia thoáng ngỡ ngàng, rồi lập tức nở nụ cười bẩn thỉu đầy vẻ hiểu chuyện.

「Ồ ồ, ra vậy. Onizuki đối đãi tốt ghê nhỉ? Bọn ta cũng muốn được thu nhận vào đó quá đi.「

「Việc đó, ngươi xin trực tiếp với gia chủ thì hơn. Bọn ta không có quyền quyết định.」

「Hừ, nói chuyện y như quan lại ấy nhỉ.」

Tôi lạnh nhạt đẩy lui lời khiêu khích, khiến gã đầu lĩnh nhổ nước bọt xuống đất với vẻ khinh bỉ.

「Các ngươi đang làm gì vậy!?」

Bỗng có tiếng quát vang lên. Khi nhìn sang, tôi thấy một bóng người cầm cung đang tiến lại…… chính là Onizuki Ayaka, vừa nhận ra náo động mà tới.

「...Chủ nhân của các ngươi đấy à? Mặt mũi non nớt, có vẻ chưa nếm trải mùi đời gì cả. Nhưng mà...」

Nói đến đó, gã đầu lĩnh im bặt, lườm tôi chằm chằm.

「Thôi được rồi. Không muốn phá hoại lúc kiếm ăn. Cứ tìm cách dàn xếp cho êm ả đi.」

Gã nhìn tôi, rồi liếc sang cậu nhóc đang tức giận phía sau, khịt mũi rồi quay lưng bỏ đi.

「…Đừng có trừng người khác như vậy. Đừng gây thêm rắc rối.」

Tôi quay lại, nhắc nhở cậu nhóc.

「Nhưng mà...!」

「Không nhưng nhị gì hết. Phải nghĩ cho tình hình chung.」

Bị tôi lườm, Shirawakamaru im bặt. Vẻ mặt bất mãn. Tôi hiểu cảm xúc đó, nhưng... với cương vị của tôi, không thể không nhắc nhở. Liệu có bị cậu hận không đây?

「Giờ thì... nghĩ cách nào để lấp liếm chuyện này đây...?」

Và tôi bắt đầu cân nhắc xem nên nói lời nào để ứng phó với nữ cung thủ gia tộc Onizuki vừa đến.

-

Trong trận càn quét ngày hôm đó, tổng số lượng yêu quái kappa bị tiêu diệt bằng các phương pháp ngoài khí độc lên tới hơn tám trăm xác. Ngược lại, phía quân đội trừ yêu sư cũng phải chịu tổn thất không nhỏ, với năm trừ yêu sư chui và tổng cộng mười sáu đầy tớ do các gia tộc phái đến bỏ mạng. Trong số đó, không có ai trong Hạ Nhân Chúng của nhà Onizuki thương vong có thể nói là điều may mắn.

Ấy vậy mà, tôi lập tức phải nhận ra rằng đó chỉ là khởi đầu cho cuộc viễn chinh trừ yêu như địa ngục này, vô số sinh mạng vẫn sẽ tiếp tục phải đổ xuống...

Ghi chú

[Lên trên]
Bạch phách tử (白拍子, shirabyōshi) là những nghệ nhân biểu diễn ca vũ xuất hiện tại Nhật Bản từ cuối thời Heian đến thời kỳ đầu của Kamakura. Chủ yếu là các kỹ nữ cải trang nam giới và trẻ nhỏ, vừa ngâm nga lời ca vừa múa. Tuy nhiên, cũng có trường hợp nam giới biểu diễn bạch phách tử. Thỉnh thoảng, những tiết mục ca vũ ngẫu hứng không có nhạc đệm được gọi là “Tố phách tử” (素拍子)
Bạch phách tử (白拍子, shirabyōshi) là những nghệ nhân biểu diễn ca vũ xuất hiện tại Nhật Bản từ cuối thời Heian đến thời kỳ đầu của Kamakura. Chủ yếu là các kỹ nữ cải trang nam giới và trẻ nhỏ, vừa ngâm nga lời ca vừa múa. Tuy nhiên, cũng có trường hợp nam giới biểu diễn bạch phách tử. Thỉnh thoảng, những tiết mục ca vũ ngẫu hứng không có nhạc đệm được gọi là “Tố phách tử” (素拍子)
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Thanks for new charter 🌹
Xem thêm
biết ngay sẽ khổ tiếp mà:)) chứ nhẹ nhàng như này ko quen
Xem thêm
Những lúc thế này là báo hiệu main chuẩn bị ăn hành :))))
Xem thêm