• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 46

70 Bình luận - Độ dài: 6,265 từ - Cập nhật:

Tại một góc trong phủ Onizuki được xây dựng theo lối shinden-zukuri, nàng đang ở trong một căn phòng rộng lớn thuộc phía Đông của dinh thự.

Toàn bộ Đông viện đã được nàng cho người lui ra, vốn dĩ nơi này được dùng để tọa thiền nên bốn bề đều được vách gỗ ngăn cách. Trên nền phòng trải chiếu, trước mặt nàng là một chiếc rương gấm và một thanh đoản đao đặt sẵn, để chuẩn bị cho nghi thức. Bên cạnh nàng là một chân đèn cắm nến, ánh sáng leo lét từ đó mơ hồ chiếu sáng gian phòng chật hẹp.

「…………」

Sau một hồi lặng im, nàng tháo dây áo. Soạt một tiếng, toàn bộ y phục theo trọng lực mà trượt xuống, lặng lẽ rơi khỏi thân nàng. Dù mang trong mình một nửa dòng máu nông dân, song thân hình mảnh khảnh, yếu ớt, nước da trắng như tuyết của nàng không một chút nào cho thấy điều đó, cứ như thế mà phơi bày trong màn đêm. Trong căn phòng chỉ có ánh sáng của cây nến, cảnh tượng một mỹ nhân khỏa thân đứng lặng lẽ ấy đã vượt qua cả gợi dục, khiến người ta như đang thấy một cảnh tượng thần thánh, thậm chí là huyễn hoặc. Nếu là một kẻ có học, có lẽ sẽ đem nàng liên tưởng với nữ thần mặt trời được truyền tụng từ thời Thần thoại xa xưa.

「…………」

Lặng lẽ, nàng quỳ xuống trong tư thế chính tọa. Sau đó, đưa tay cầm lấy đoản đao trước mặt.

Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, lưỡi dao sáng lên đầy ma mị. Và rồi, nàng khẽ cười. Khóe môi hé mở. Vì hiểu rõ ý nghĩa của hành động khủng khiếp mà mình sắp làm. Hiểu rằng đó là một việc ghê tởm, kinh hãi, nhưng là vì ai, vì điều gì, là một chuyện thiêng liêng đến mức nào. Và vì có thể làm được việc ấy, nàng thấy hạnh phúc. 

「Ư… hic… ah…」

Lưỡi đao từ từ vung xuống... cảm giác kích thích ở vùng bụng, ở dạ dày khiến nàng rên lên. Thở hổn hển. Nhưng tiếng rên rỉ ấy tuyệt đối không phải là tiếng kêu đau đớn vì bị thương.

「A... ahaha!!」

...Đó là tiếng rên rỉ của một con cái đang đắm chìm trong khoái lạc, cười trong sung sướng.

Mồ hôi tuôn đầm đìa trên làn da trắng mịn. Âm thanh rợn người của lưỡi dao xé thịt vang lên cùng với mùi tanh nồng lan tỏa khắp phòng, lẫn với tiếng rên ngọt ngào lệch tông với khun cảnh. Trong cơn đau đớn kinh hoàng, gương mặt nàng lại rõ ràng vặn vẹo, méo mó, và tan chảy trong đê mê. Thế nhưng đôi tay nàng vẫn lặng lẽ, kiên quyết thực hiện hành vi ấy theo đúng mục đích ban đầu. Để không làm hư tổn, thật sạch sẽ, thật tỉ mỉ, thật chính xác đến từng nhát cắt. Nàng móc lấy nó ra.

Lúc đầu, nàng đã thất bại ba lần liên tiếp do chưa thành thạo... nhưng sau khi luyện tập và lặp lại nhiều lần, giờ đây chỉ với một lần duy nhất, nàng đã có thể gọn gàng, không một vết trầy, lấy thứ đó ra và đặt vào rương gấm. Rồi nàng thở dài. Tay ấn lên bụng bỏng rát như thiêu đốt, nàng rên rỉ thỏa mãn.

BÙM, trong khoảnh khắc tiếp theo, bụng nàng bốc cháy. Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm bỗng ngập trong ánh sáng.

「Ah... không được rồi. Lại thế này nữa. Hễ tâm trí lơ đãng một chút là nó phát động ngay」

Nàng thở dài, như có phần thất vọng khi nhìn ngọn lửa hồng thiêu đốt phần bụng bên trong, ngọn lửa của 「Diệt Khước」.

Đúng vậy. 「Diệt Khước」. Ngọn lửa ấy không phải là lửa, mà là linh lực đã được cô đọng, mượn hình hài ngọn lửa để tác động lên thế giới thực, thiêu đốt sự vật, phủ nhận nó, thay đổi nó, cải biến nó. Nếu một học giả từ các  thành bang độc lập Tây phương kế thừa tri thức hệ thống hóa và cao cấp từ thời đế chế suy tàn trông thấy, ắt sẽ gọi đó là 「vấy linh lực lên thế giới để lừa gạt nó」.

Tuy nhiên, những nguyên lý tinh vi đó chẳng có gì đáng quan tâm đối với nàng. Điều quan trọng duy nhất, đó là dị năng này sẽ tự phát động khi cái chết cận kề, hoặc sau khi chết. Nhờ vậy mà nàng chẳng bao giờ được tận hưởng dư âm của cảm giác hoàn thành sau mỗi lần tùng xẻo. Thật chẳng có chút thi vị nào.

「Phải rồi. Chẳng có tí thi vị nào cả. Ngay lúc đang nghĩ đến chàng ấy mà lại xảy ra chuyện thế này………!!」

Thật là một năng lực đáng ghét đến tận cùng. Nếu không có năng lực này, nàng đã chẳng bị nhà Onizuki chọn làm vật hy sinh, chỉ sống lặng lẽ với thân phận con gái thiếp thất, không bị ai để ý cho tới khi kết thúc cuộc đời. Như thế, gặp lại chàng ấy hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều……

Hơn nữa, Hina không hề ghét bỏ nỗi đau này. Đây là cái giá phải trả. Là tình yêu. Là ái tình. Là máu vì chàng ấy mà chảy, nỗi đau vì chàng ấy mà chịu, nỗi thống khổ vì chàng ấy mà mang. Vậy thì, nàng đương nhiên phải vui vẻ mà đón nhận lấy tất thảy, không đời nào nàng chán ghét. Trái lại, nàng còn cảm thấy tự hào, và yêu thương điều ấy. Ấy vậy mà, năng lực này thì...

「Nhưng cũng nhờ năng lực này mà ta mới có thể cứu chàng ấy. Quả là thế gian chẳng bao giờ thuận theo lòng người cả」

Hina đặt tay lên tim mình, không hề để lại một vết sẹo nào, và thì thầm. Từ lúc nào mà miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, thậm chí cả nội tạng bị mất cũng đã được tái tạo mới. Thân thể trắng như tuyết, đẹp không tỳ vết… chỉ có dòng máu vẫn còn đó, từ ngực xuống bụng, ngang qua rốn, chảy đến háng mà loang đỏ tấm vải trên nền nhà. Nếu có người khác nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc hẳn sẽ vừa sợ hãi đến tột độ, vừa thấy vô cùng gợi cảm.

「……Giờ thì, phải mau mang cái này đi thôi. Để làm thuốc thì cần phải tươi cơ」

Nàng ôm lấy rương gấm chứa đựng lá gan sống của chính mình và thì thầm. Như thể đang ôm lấy một thứ vô cùng yêu quý mà lẩm bẩm.

「Kuh…! Kukuku! Haha! Ahahahaha!」

Rồi nàng phá lên cười. Một nụ cười sung sướng, sảng khoái, đắc thắng từ tận đáy lòng. Một nụ cười lộ rõ vẻ cao ngạo.

Phải rồi. Vui sướng. Sảng khoái. Hả hê. Những kẻ điên khùng cứ xuất hiện quanh chàng ấy mà chẳng hiểu từ đâu mọc ra, chúng có nói gì, la hét gì, gào thét những lời hoang đường gì đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng có giá trị gì. Bọn chúng chẳng làm được gì cho chàng ấy cả. Chỉ có nàng… phải, chỉ có nàng mới có thể cứu chàng. Còn gì sung sướng hơn thế chứ!

「Phải rồi. Chỉ có ta… chỉ có ta thôi. Chỉ có ta mới có thể cứu chàng ấy………」

Thậm chí cả năng lực này, thứ đã cướp đi cuộc sống thường nhật, sự bình yên, và khiến nàng luôn khinh ghét nó… giờ đây nàng lại thấy nó trân quý. Chẳng phải như là số mệnh đó sao? Nàng có một năng lực để bảo vệ, cứu lấy chàng ấy. Không phải là những kẻ hạ đẳng ngoài kia, mà chỉ riêng nàng thôi!

Thật là một sự thật tuyệt vời. Là thiên mệnh. Là tất yếu. Có thể nói chính là sợi chỉ đỏ của định mệnh. Thiếu nữ tóc đen khẽ nhếch môi, nơi đó vẫn còn nhỏ máu đỏ tươi, cùng với niềm tin cuồng loạn.

「Fufu, hãy chờ thiếp nhé, ■■? Nhất định thiếp sẽ cứu chàng. Thiếp sẽ đưa chàng ra khỏi cái nhà này. Ah, không cần lo lắng đâu. Vì chàng cũng từng nói rồi mà, đúng không? Gia đình là để giúp đỡ lẫn nhau mà………?」

Rồi sau đó, chúng ta hãy sống cùng nhau nhé? Ở một vùng quê vắng bóng người, cùng nhau trồng trọt, cùng nhau nương tựa, tạo dựng một gia đình, sống thật yên bình? Phải rồi, như cái ngày ấy, chúng ta cùng ngồi nói chuyện, cùng nhau hứa hẹn, rồi vứt bỏ cái gia tộc này không chút do dự………

「Haha! Haha! Ahaha! Ahahahaha!!」

Hina cười lớn. Cười như điên dại, cười trong cơn cuồng hoan, cười như kẻ chiến thắng đầy kiêu ngạo. Cười khinh tất cả những gì vây quanh bản thân nàng, vây quanh chàng ấy, cười nhạo, khinh miệt, và khạc nhổ lên tất cả. Nàng cười. Cười nhạo. Chế giễu.

「Aah, thiếp mong chờ lắm……」

Giọng nói ngọt ngào, mê đắm ấy vang vọng khắp căn phòng. Đôi mắt đỏ thẫm của thiếu nữ ấy đã hoàn toàn vẩn đục bởi dục vọng vô biên…

-

「………!?」

「……Có chuyện gì sao?」

「K-không… không có gì đâu. Chỉ là… đột nhiên thấy lạnh sống lưng thôi…」

Thân thể run lên bởi cảm giác ghê tởm không thể diễn tả thành lời cũng chẳng rõ nguyên do, tôi lúng túng đáp lại lời nói vừa nghi hoặc vừa cảnh giác của cậu bé đi bên cạnh. Hừm… Tôi cũng chẳng muốn để thằng nhóc này sinh nghi quá mức, chẳng hay vừa mới bắt đầu đã thất bại rồi chăng?

Tôi và Shirawakamaru cùng tiến bước về phía sau tòa dinh thự Onizuki.

Như đã từng nói, Hạ Nhân Chúng, chung quy đối với các Trừ yêu sư mà nói chỉ là quân cờ để thăm dò, là giấy quỳ dùng để thử nghiệm hoặc làm mồi nhử kẻ địch, cùng lắm cũng chỉ là vật phẩm tiêu hao mà thôi. Chính vì điều đó mà môi trường sinh sống tồi tệ, luôn tiềm ẩn nguy cơ phản loạn, nên hệ thống được thiết lập nhằm ngăn chặn tối đa sự đoàn kết giữa họ. Nói cách khác, là cố ý tạo ra sự phân biệt đãi ngộ. Chia để trị, hẳn là vậy. Giống như Đế Quốc Anh ấy nhỉ?

Bọn đầy tớ hạ cấp không có chức vụ thì sống chen chúc trong những dãy chòi tồi tàn, ngủ tập thể như cá mòi. Nếu lên đến chức trưởng nhóm thì được ở riêng trong những túp lều lụp xụp.

Khi được phong chức Inshoku thì đãi ngộ cuối cùng cũng có thể gọi là xa xỉ đôi chút. Nơi ở cũng là lều riêng như trưởng nhóm, nhưng rộng lớn hơn nhiều. Cỡ chừng vài căn nhà của nông dân bình thường gộp lại.

Tuy không có chiếu tatami, nhưng chăn đệm và gối không phải bằng bông vụn hay rơm rạ mà là bằng bông thật, mềm mại và giữ ấm tốt. Tiền công thì cao hơn thời còn làm đầy tớ ít nhất mười lần, đồ ăn thì có thể tự tay nấu khi nguyên liệu được mang đến. Tuy chỉ một người, nhưng cũng được cho phép có một tên tạp nhân phụ giúp.

Tất nhiên, so với các Inshoku khác thì đãi ngộ vẫn kém hơn đôi phần… nhưng nếu là so với người trong phủ không phải người gia tộc Onizuki hay gia nhân thân tín thì cũng đã ở hàng trên rồi. Huống chi, đối với lũ đầy tớ dưới đáy xã hội thì quả là niềm ao ước.

Gặp phải trừ yêu sư bình thường trong tộc Onizuki thì thực lực chênh lệch quá xa, có muốn làm gì cũng vô vọng, nhưng nếu chỉ là Inshoku thì còn có cơ hội đối phó, vốn dĩ cũng xuất thân từ đầy tớ, đố kị và ghen ghét là điều khó tránh khỏi. Việc chia rẽ thế này chính là để ngăn ngừa khả năng Inshoku cầm đầu nổi loạn. …Mà thôi, có nổi loạn đi nữa thì chắc cũng bị dẹp tan trong chốc lát. Tùy vào điều kiện, chỉ một mình Shisui thôi cũng đủ tàn sát toàn bộ đầy tớ từ cấp Inshoku trở xuống rồi.

「Tới rồi. Vào đi.」

Và như thế, tôi mở cửa nhà của tôi? Rồi gọi thiếu niên mà mình đang tạm trông nom vào.

「……………」

Thiếu niên không vào ngay mà lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Thằng nhóc này trông như thiếu nữ vậy. Mái tóc nâu ánh đỏ không dài quá vai, đôi mắt có nhạt màu, làn da mịn màng đúng kiểu trẻ con, vóc dáng gầy gò mảnh khảnh. Khoác trên người bộ suikan hơi rộng, thoạt nhìn khó mà phân biệt là thiếu niên hay thiếu nữ.

Shirawakamaru… Thiếu niên được đưa vào chùa miếu làm tiểu đồng [note72916] vừa để giảm bớt miệng ăn của gia đình nông dân nghèo, trong game là một đứa trẻ đầy hoài nghi với con người, đôi khi còn bị lời ngon tiếng ngọt của yêu quái, trưởng lão Onizuki hay bà già giả trẻ kia dụ dỗ, trở thành nguyên nhân dẫn đến bad ending của cốt truyện.

Đồng thời, nếu chọn đúng route thì lại là trợ thủ đắc lực, quý giá của phe chính diện. Nếu nâng cao hảo cảm thì còn mở khóa cảnh R-18 nóng bỏng đến kỳ quặc với nhân vật chính. Dù là con trai mà lại xinh xắn quá đáng, ít địa lôi, nên nhiều người chơi mệt mỏi với các nữ chính lại tìm đến cậu nhóc để được chữa lành. Thậm chí, trên một số trang đăng tranh và truyện dành cho con gái nào đó, tên nhóc này rất được ưa chuộng trong các tác phẩm BL nữa là đằng khác.

「Sao vậy? Không lẽ định đứng mãi ngoài này à?」

「…Hiểu rồi.」

Thấy cậu ta mãi không có ý định vào, tôi lên tiếng thúc giục. Cuối cùng, thiếu niên như thể đã hạ quyết tâm, lặng lẽ bước vào trong.

「Ah, mừng ngài đã về, Tomobe-sama. …Tiếng bước chân này, phải chăng là có khách đến?」

Cô gái mù đang ngồi trên tấm đệm gần bờ đất, tay đan sợi, nghe tiếng bước chân của chúng tôi liền nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

「Eh…? ah…」

Có lẽ vì được nuôi lớn trong chùa miếu, thiếu niên trông có phần bối rối khi vừa vào nhà đã được một cô gái chào đón. Có vẻ như cậu không dự liệu được chuyện này.

(Chuyện này……… có thể lợi dụng được không?)

Trong lòng thầm cân nhắc như thế, tôi lên tiếng đáp lại cô gái vừa ra đón, Mari.

「À, Mari, ta về rồi. Đây là người mà cấp trên giao cho ta chăm sóc một thời gian. Nhỏ hơn cô, nhớ đối xử tốt với cậu bé nhé」

「Thật vậy sao……… Tôi là Mari. Rất mong được giúp đỡ ạ」

「Eh…… V-vâng………」

Mari khẽ cúi đầu chào, mắt vẫn nhắm, thiếu niên cũng vội vàng cúi đầu theo như bị cuốn theo. Quả không hổ là người được nuôi dạy trong chùa, lễ nghi rất đâu ra đấy.

「Đại ca, anh về rồi hả……… Mà, cậu nhóc này là ai vậy?」

Người vừa lên tiếng là Magoroku, đang lo việc bếp núc, chạy ra đón và nhìn cậu bé tôi dẫn theo với vẻ thắc mắc.

「Shisui-sama bảo ta tạm thời chăm sóc đứa trẻ này. Gấp chút, nhưng hãy chuẩn bị bữa tối cho bốn người. Còn nữa, mang chậu nước ấm và khăn lau người giúp ta nhé」

「V-vâng! Có ngay!」

Tôi vừa dứt lời, Magoroku lập tức chạy đi chuẩn bị.

………Việc Magoroku cùng em gái Mari sống trong nhà này là để đảm bảo an toàn cho chính họ.

Trong game từng có gợi ý, tôi cũng đã nói qua trước đó, so với các nhóm khác, tạp nhân có chút ý thức ưu việt. Họ ít nguy hiểm hơn, lại chăm sóc cho chủ nhà nên dễ được thân cận. Nhờ thế có lợi, thậm chí nếu thân thiết với chủ còn được thiên vị. Có người còn được học hành. Bởi vậy nên họ thường coi thường các nhóm khác.

Vậy nếu bất ngờ ném vào giữa bọn họ một đôi anh em từ tầng lớp bị khinh miệt thì sẽ thế nào……… Thành thật mà nói, chẳng mong đợi điều tốt đẹp gì.

Đặc biệt là cô em gái. Dù người anh đã chịu rèn luyện qua công việc khắc nghiệt, lại còn được Gorilla-sama thuê, đó đã là một lời cảnh cáo ngầm. Nhưng cô em thì chỉ là cái bóng đi kèm theo anh trai. Đã mù còn không đi lại được đàng hoàng, chẳng may có bị gì thì cũng chẳng biết là ai làm, đúng là rất nguy hiểm. Thực tế thì, sau khi đến dinh thự không bao lâu, cô từng bị kéo tóc, bị đẩy ngã từ phía sau.

Cho nên, khi tôi được phong Inshoku, theo lời cầu xin của Magoroku, tôi đã xin Gorilla-sama cho anh ta làm tạp nhân riêng của mình và được chấp thuận. Nhân tiện cũng đưa cả cô em vào nhà. Dù sao thì chẳng ai muốn làm tạp nhân cho tôi, nên vậy cũng hợp lý.

Từ đó đến nay đã hơn một năm, những việc nhà chính như dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ đều do Magoroku đảm nhận. Còn cô em gái thì làm những việc an toàn hơn như gấp đồ giặt, rửa nguyên liệu, gần đây còn đan vải nữa. Chức Inshoku không đủ giàu để nuôi người vô công rỗi nghề. Bản chất của thân phận đầy tớ vẫn chỉ khá hơn nô lệ một chút mà thôi…

「Tomobe-sama, tôi… có thể giúp ngài lau người được không………?」

Trong lúc tôi nhúng khăn vào chậu nước để chuẩn bị lau người, Mari lết người trên sàn lại gần, dè dặt hỏi.

Qua hơn một năm sống cùng, tôi hiểu rằng cô gái này luôn tự cho mình là gánh nặng khiến anh trai vất vả, nên thường xuyên hỏi xem có gì giúp được hay không.

(Có lẽ đó cũng là vì bất an với thân phận của mình…)

Thế giới này rất khắc nghiệt với kẻ yếu. Huống hồ lại vừa mù, vừa què, bị vứt bỏ cũng không phải điều gì lạ. Nói đúng ra, một người không thuộc tầng lớp quý tộc mà vẫn sống được đến giờ đã là điều lạ. Có lẽ người anh đã phải vất vả hết mình để chăm sóc và làm việc vì cô bé này………

「Không, không cần đâu. Cứ nghỉ ngơi ở đó đi……… à không, đợi đã.」

Trước khi cởi y phục, tôi sực nhận ra và tiến về phía Shirawakamaru.

「Gì… gì vậy chứ……?」

「Không cần phải đề phòng như thế đâu. Chỉ bảo cô bé kia giúp một tay thôi mà.」

Tôi kéo Shirawakamaru, đang làm vẻ mặt nhăn nhó lúng túng cởi bộ suikan, đến gần chỗ Mari. Sau đó, tôi nắm lấy cổ tay của cô bé và để tay cô nắm lấy ống tay áo của Shirawakamaru.

「Giúp cậu nhóc cởi đồ cẩn thận một chút. Quần áo đó chắc đắt tiền, ta không muốn làm hỏng. À, tiện thể lau người giúp luôn nhé?」

「Vâng, thưa Tomobe-sama.」

「Ể……? Này, cô đang làm gì vậy…… uwaa!?」

Tên nhóc còn đang bối rối vì cuộc đối thoại giữa tôi và Mari, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị cô bé cởi đồ nhanh nhẹn đến nỗi khó tin cô thật sự không nhìn thấy gì.

「Uwah!? D-dừng………!!?」

「Này, đừng có quậy quá. Cơ thể cô ấy yếu lắm đấy. Khách thì cứ làm khách đi, ngoan ngoãn chút nào.」

Tôi khẽ gõ nhẹ vào đầu Shirawakamaru, rồi rời ra một khoảng, bắt đầu cởi đồ của mình, dùng khăn tay thấm nước ấm lau người. Dù sao thì với thân phận hiện tại, tôi không thể xa xỉ tắm rửa mỗi ngày, nên đành phải lau mồ hôi và bụi cát như vậy thôi.

(Quan trọng hơn là chuyện bên kia cơ……)

Vừa tháo mặt nạ, vừa cởi y phục và lau người, tôi liếc về phía ấy. Tên nhóc đang khó chịu vùng vẫy và Mari kiên nhẫn lau người cho cậu ta. So với nguyên tác game, cậu không phản ứng quá dữ dội, có lẽ vì đối phương là một nữ nhi yếu ớt. Nếu là tôi, chắc đã bị cậu nhóc làm cho bị thương rồi.

Tên nhóc đó tuy có hoàn cảnh và tính cách khó xử lý, nhưng với những kỹ năng và năng lực hỗ trợ xuất chúng, cậu là nhân vật nhất định phải có trong đội của nhân vật chính. Còn khoảng một năm nữa là đến thời điểm bắt đầu nguyên tác, cơ hội này như từ trên trời rơi xuống, đúng lúc để uốn nắn lại tính cách cậu. Theo nghĩa đó thì việc được giao phó đột ngột này cũng có thể xem là may mắn.

Sau khi lau người xong, tôi thay đồ. Quần áo cho Shirawakamaru là y phục cũ của tôi… từng mặc thời còn luyện tập làm đầy tớ. Tuy đã được giặt giũ nên không đến nỗi bẩn thỉu, nhưng có lẽ sau này tôi cũng nên đòi chi phí y phục.

Khi thay đồ xong thì tối cũng được dọn lên. Cơm trắng… thì đúng là hơi xa xỉ, nên chỉ có cháo được nấu bằng gạo trắng, gạo lứt cùng ngũ cốc và lá củ cải để làm tăng thể tích. Dù vậy, cháo không chỉ để tiết kiệm mà còn là cách để tận dụng lại cơm nấu từ sáng. Ở dinh thự gia tộc Onizuki như tôi, vốn không có thời gian hay củi để nấu cơm mỗi bữa như quý tộc hay các gia tộc lãnh chúa. Tuy nhiên, so với thời còn là đầy tớ quèn, thì thế này cũng là đãi ngộ tốt hơn hẳn rồi.

Món canh là canh miso, nguyên liệu gồm đậu phụ và các loại rau như búp cây bạch truật đâm chồi vào mùa xuân. Món phụ có món hầm gồm măng non, củ cải kho, rau mã đề xào xì dầu, còn dưa muối thì là takuan và cải thảo đã muối từ mùa đông năm ngoái.

「Còn có tỳ bà làm món tráng miệng đấy ạ. Sau bữa ăn, xin mời dùng.」

「Nhót?」

「Vâng. Là do tiểu thư ban cho ạ. Là đồ được tặng, nhưng nghe nói dư nhiều.」

Nghe nói một phần quà từ thương hội Tachibana gửi đến Gorilla-sama đã được chia bớt ra. Tỳ bà là loại trái cây từ phương Nam ấm áp. Đã thế lại còn là hàng đầu mùa trong thời điểm hiện tại. Tính cả chi phí vận chuyển thì giá trị không hề nhỏ. Vậy mà dám nói nhiều quá nên chia bớt… đúng là tính cách không để tâm đến giá trị đồ vật của Gorilla-sama vẫn chẳng thay đổi gì.

「Ra vậy. Vậy thì sau bữa ăn mọi người cùng ăn đi.」

「À, cái đó thì………」

「Đừng ngại. Trái cây tươi mà, để lâu cũng hỏng. Ăn hết nhanh là tốt nhất.」

Có vẻ Magoroku định để một mình tôi ăn, nên tôi nói vậy để chốt luôn. Dù sao thì ăn một mình quá xa xỉ cũng dễ gây sự bất mãn xung quanh. Đặc biệt là trước mặt tên nhóc mới được giao cho chăm sóc, thì việc một mình hưởng thụ là cực kỳ bất lợi cho độ hảo cảm.

「………Giờ thì, muộn một chút nhưng ta xin giới thiệu lại. Đây là Shirawakamaru, người được Shisui-sama giao cho ta chăm sóc. Còn đây là Magoroku và Mari. Nhớ ít nhất tên họ đi nhé.」

「Eh!? À, ừm………」

Bốn phần ăn được chuẩn bị xong… dù nói là phần ăn, thì cũng chỉ là những mâm gỗ chưa sơn, chén đĩa toàn đồ sành và gỗ góp nhặt lại… Tôi ngồi lên đệm, mở lời như vậy. Có lẽ vì đói, nên cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm vào cơm, bị gọi đột ngột nên có chút bối rối. Dù vậy, cậu vẫn lập tức chỉnh lại tư thế, nhìn về phía hai người đối diện.

「………Tôi là Shirawakamaru, được gửi đến đây. Trong thời gian tới, mong được giúp đỡ.」

Rồi như có chút cảnh giác, ngập ngừng, cậu nhóc trả lời. Nhưng dù sao vẫn có thể trả lời đàng hoàng, có lẽ là do đã được dạy dỗ cẩn thận.

「Vâng. Tôi là Magoroku, người lo việc lặt vặt cho đại ca ở đây. Nhưng này đại ca, nói là người được giao nuôi, tôi không rõ nên đối xử thế nào với cậu bé này đây?」

「Hử? À ừm… đầy tớ à, hay gia nhân đây. Có vẻ Shisui-sama vẫn chưa quyết định. Nên tạm thời cứ coi là khách đi.」

「Ra vậy………」

Magoroku gãi đầu như thấy phiền phức. Cũng phải thôi, nếu là đầy tớ thì không sao, nhưng nếu là gia nhân thì sẽ là bề trên. Cách đối xử cũng khó mà xác định. Thật ra tôi cũng hơi lúng túng trong lòng.

「Onii-sama………」

「Hử? À. Như đã nghe từ đại ca, đây là Mari. Em gái tôi.」

「Rất hân hạnh được gặp, Shirawakamaru-san. Tôi tên là Mari. Rất tiếc là mắt và chân tôi không được tốt, có thể sẽ gây phiền toái, mong được lượng thứ. Xin được giúp đỡ.」

Mari nhắm mắt, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng và tự giới thiệu. Shirawakamaru thì lại lần nữa lúng túng, đáp lời với vẻ ngượng nghịu. Cũng phải thôi, vừa rồi chính cô bé này đã giúp cậu ta cởi đồ và lau người. Dù không phải nam nhân, thì với tình cảnh đó, hẳn là phải để tâm. Hoặc có khi vì là nữ mà lại càng bối rối theo cách khác cũng nên.

「À, suýt thì quên chưa tự giới thiệu. Anh đây là Tomobe, đầy tớ phục vụ cho gia tộc Onizuki trong phủ này. Dù nghe cũng nhiều rồi, nhưng anh là người chịu trách nhiệm về nhóc. Có thể nhóc có nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết mong nhóc hiểu điều đó.」

Tuy có hơi chậm trễ, nhưng tôi cũng tự giới thiệu. Đồng thời, gián tiếp làm cậu nhóc nhận thức rõ hoàn cảnh hiện tại.

「………Hiểu rồi. Tức là nếu tôi chống đối anh thì bị cắt cơm đúng không?」

「Bao gồm cả việc đó đấy.」

Cậu nhóc nhìn tôi với ánh mắt đầy căng thẳng, sợ hãi, cảnh giác và phản kháng, tất cả những cảm xúc tiêu cực đan xen. Cảm nhận được bầu không khí bất thường, Magoroku lo lắng nhìn tôi và Shirawakamaru. Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng………….

「Ah………?」

Tiếng bụng réo phá tan sự im lặng. Một khoảnh khắc đầy ngốc nghếch len lỏi trong không khí.

「Ara? Tiếng vừa rồi không phải của onii-sama hay Tomobe-sama nhỉ? Nếu vậy thì………」

Mari, tuy không nhìn thấy nhưng tai rất thính, lập tức nhận ra âm thanh đó là điều cô chưa từng nghe qua. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

「Shirawakamaru-san?」

Trước lời gọi ấy, cậu nhóc chỉ đỏ mặt rồi cúi gằm xuống. Cơ thể run lên vì xấu hổ trông rất là đáng yêu.

「………Thôi, mấy chuyện chi tiết để sau đi. Giờ ăn cái đã.」

「………Vâng.」

Tôi thản nhiên nói vậy, và cậu nhóc bên cạnh lí nhí đáp lại với giọng như sắp tan biến.

-

「Ta có nghe chuyện rồi đó. Lại xảy ra việc kỳ quặc đến mức nào nữa vậy hả?」

Chuyện xảy ra vào ngày hôm sau. Trong lúc đang chờ đợi bên hiên nhà thì từ bên kia cánh cửa kéo, một giọng nói vừa vui vẻ lại vừa như trêu đùa vang lên. Giọng nói trong trẻo, thanh tao như tiếng chuông ngân…

「Thần đang thay mặt Shisui-sama chăm nom một đứa trẻ. Có lẽ người cũng đã nghe rồi chứ ạ?」

「Tai ta thính lắm. Nhất là mấy chuyện có liên quan đến ngươi ấy?」

Gorilla-sama nở nụ cười tinh quái như một đứa trẻ nghịch ngợm. Đồng thời, từ phía sau cánh cửa kéo, vang lên tiếng y phục nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Nhìn qua lớp giấy mỏng, có thể thấy bóng dáng của người đang đứng phía sau. Dù bị che khuất bởi tấm cửa kéo, nhưng những đường cong mềm mại của thân thể ấy vẫn hiện lên rõ ràng đầy gợi cảm lạ thường.

Vốn dĩ thân hình cô ấy đã phát triển tốt, nhưng có vẻ như trong hơn một năm qua, sự phát triển ấy càng được thúc đẩy mạnh mẽ hơn, đặc biệt là cặp ngực, tôi thầm nghĩ, e rằng hiện giờ đã không khác mấy so với phiên bản trong game gốc nữa. Có vẻ như cô đang thay y phục.

…Thôi thì, chuyện đó cứ để sau đã.

「Vậy, lý do tiểu thư gọi thần đến đây là có chuyện gì vậy ạ?」

「Ngươi nóng vội quá đấy. Nếu muốn làm quý công tử thì dù có dài dòng cũng phải chiều theo nhịp câu chuyện của tiểu thư chứ?」

「Một đầy tớ như thần thì người mong cầu điều gì chứ?」

Tôi trả lời bằng giọng có phần ngao ngán. Cũng phải thôi, cô nàng này từ trong game gốc đã luôn hay bắt nạt người khác với những yêu cầu quá đáng như thế rồi.

「Phải diễn đạt cho đúng chứ. Không phải là đầy tớ, phải sửa lại là Inshoku đầy tớ mới đúng chứ nhỉ?」

「………Tuân mệnh.」

…Dù sao thì đầy tớ vẫn là đầy tớ.

Thẳng thắn mà nói, đúng là Inshoku đầy tớ thì trong đám đầy tớ cũng là cấp cao hơn một chút, nhưng chung quy vẫn chỉ là người chịu trách nhiệm hiện trường. Tuy có yêu cầu kỹ thuật và đầu óc, nhưng học vấn hay lễ nghi gì đó thì không cần thiết. Những việc tiếp đãi tiểu thư như thế này, xin hãy để cho mấy công tử từ kinh thành thường gửi thư tới đây lo liệu thì hơn. Mà thôi, chắc đây cũng chỉ là một kiểu trêu chọc nữa thôi.

「Trả lời ngoan ngoãn như vậy là tốt đấy. Ta thích những nam nhân không lắm lời. Giờ thì, ta đang định nói gì nhỉ… À đúng rồi. Lý do gọi ngươi tới đây là, có một cuộc họp trước đó, và có việc cho ngươi liên quan đến chuyện đó. ……Trước hết, Shiro.」

「D- Dạaaa!!」

Khi được gọi, một giọng trẻ con mang chút hoảng hốt vang lên từ phía sau cánh cửa kéo.

「Đưa cho hắn túi thuốc đó đi. …Vừa mới sắc xong đấy. Hãy nhận lấy mà khóc lóc biết ơn đi nhé?」

「Vâng」

Tôi càng cúi đầu xuống sâu hơn để đáp lời. Ừ, thật lòng mà nói thì tôi sẵn sàng khóc để biết ơn thật đấy. Không đùa đâu, đây là vấn đề liên quan đến mạng sống mà.

「Đ- Đây là túi thuốc tiểu thư dặn. Xin hãy nhận lấy ạ.」

Cánh cửa kéo khẽ mở, một chiếc khay thò ra với cánh tay trắng muốt, thon nhỏ của một cô bé. Trên khay là một túi thuốc làm từ lụa chirimen thêu chỉ vàng và chỉ bạc rực rỡ. Chỉ riêng cái túi thôi cũng đáng giá cả một lượng rồi.

「Thần xin kính cẩn nhận lấy」

Tôi vẫn cúi đầu khi nhận lấy khay thuốc. Trước lúc nhận, tôi liếc mắt sang thì thấy gương mặt cô bé Bạch Hồ đang cố nén căng thẳng để đưa món đồ quý giá ấy. Cô bé mặc bộ hakucho, có vẻ như trong hơn một năm qua, nét trẻ con cũng đã vơi đi ít nhiều. Trẻ con đúng là lớn nhanh thật.

「Chuyện này sẽ kéo dài một thời gian, nên ta đưa trước. Nhớ là đừng làm mất đấy nhé?」

Nếu làm mất thì tiêu luôn chứ còn gì nữa. Dù chưa tròn một tháng mà đã được giao thuốc thế này… nghĩa là nhiệm vụ lần này ít nhất cũng kéo dài một tháng sao?

Trong lúc tôi đang suy đoán như vậy về nhiệm vụ mới thì… tiếng cửa kéo mở vang lên. Cùng với lời bảo 「Ngẩng đầu lên đi」, tôi ngước lên và trông thấy chủ nhân của mình, hôm nay có phần khác hẳn ngày thường.

「……Đó là trang phục kiểu ngoại quốc sao?」

「………Phản ứng nhạt nhẽo quá đấy?Ngươi có thể ngây ra một chút cũng được mà? Đáng tiếc, lại bị trừ điểm rồi nha.」

Gorira-sama nhếch môi cười nhạt. Trang phục của người hôm nay không còn là kiểu hitatare [note72860] thường ngày nữa.

Thay vào đó là thứ mà ở kiếp trước tôi từng thấy gọi là Hán Phục… ở thế giới này thì gọi là trang phục Đại lục chăng? Vải mỏng, mềm mại, toàn bộ là màu anh đào nhạt, vạt áo xoè rộng như váy. Chiếc quạt coo cầm làm từ lông công, chắc là từ phương Nam gửi tới, cô còn quấn thêm một tấm vải lụa mỏng.

…Ừm, bộ này tôi từng thấy rồi. Là bộ trang phục đặc biệt được thiết kế riêng trong đợt hợp tác với một trò chơi mạng xã hội nọ.

「Trang phục rất hợp với tiết trời sắp vào hè đấy ạ」

「Lại là câu trả lời nhạt nhẽo nữa. Cảm ơn nhé. Ta sẽ ghi nhận mức độ làm ta thất vọng đúng như dự đoán nàt」

Tôi cố gắng đưa ra một lời bình mang tính lịch sự, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận lại tiếng cười khẩy. Không thể hiểu nổi.

「Là quà từ tiểu thư thương hội Tachibana đấy. Có lẽ vì sắp tới mùa hè nên nhân dịp thay áo người ta gửi đến. Trước khi nhận nhiệm vụ, hãy đến gặp người ta một chuyến để nhận lễ vật.」

「Ý người là… làm sứ giả sao? Nếu là hộ vệ thì không sao, nhưng nếu chính bản thân thần đi làm sứ giả thì vì không rành lễ nghi nên e là không phù hợp cho lắm…」

「Yên tâm đi. Mấy cái đó ta có thể dạy ngươi được. Đối tượng là thương nhân chứ không phải quý tộc hay lãnh chúa, nên lễ nghi cũng chẳng rườm rà gì. Trí nhớ của ngươi cũng đủ để học được thôi.」

「………Tuân lệnh.」

Thật lòng tôi rất muốn từ chối vì phiền phức vô cùng, nhưng dù có bày tỏ ý kiến thì chắc chắn cũng bị bác bỏ ngay lập tức, nên tôi đành từ bỏ và chấp nhận. Dù đã được phong chức, nhưng có vẻ chuyện bị cấp trên bạo hành tinh thần vẫn không thay đổi.

「………Vậy nhiệm vụ là gì vậy ạ?」

Sau một nhịp ngừng, tôi cất lời hỏi. Aoi khẽ nhếch môi cười, một nụ cười vừa thích thú vừa mang sắc thái bạo ngược. Đến mức này thì tôi đã chắc chắn rằng nhiệm vụ lần này chẳng phải chuyện gì tốt lành cả.

「Gần đây, ở vùng sơn dã phía Đông, hình như có nhiều vụ bị yêu quái hãm hại. Sắp tới, các gia tộc trừ yêu trong vùng sẽ cùng tập hợp lại để tổ chức một cuộc thanh trừ quy mô lớn. Ngươi sẽ là phó chỉ huy của đội tiên phong được cử đi trước đấy.」

Chỉ là phó chỉ huy đội tiên phong thôi thì cũng không có gì đáng nói… nhưng nếu nhiều gia tộc trừ yêu cùng phối hợp như vậy, chứ không chỉ riêng gia tộc Onizuki, thì vấn đề hẳn rất nghiêm trọng. Dù Gorilla-sama nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nội dung thì không thể xem nhẹ. Như vậy, đối phương chắc chắn không phải loại yêu quái vô danh lặt vặt.

 「Yêu quái gì vậy ạ?」

「Phải. Đám lão già trong hội nghị cũng bối rối lắm. Nếu là ở phương Nam thì không nói, chứ ở Bắc Địa này thì loại ấy hiếm lắm. Chắc là một con lạc đàn nào đó tự sinh sôi bừa bãi thôi.」

Vừa phe phẩy quạt che mặt, Gorilla-sama vừa lơ đãng nói. Nghe đến đó thôi là gương mặt tôi đã bắt đầu co giật sau lớp mặt nạ. Linh cảm chẳng lành bắt đầu nổi lên trong đầu.

「Ah, tên của yêu quái lần này hình như là Kappa thì phải. …Không, vì nó ẩn náu trong núi nên có lẽ nên gọi là Yamawaro [note72861] chăng? Dù sao thì, cố mà làm cho tốt nhé?」

Cái tên yêu quái mà Aoi nhắc tới một cách nhẹ tênh, trong thế giới này, nó là loại yêu quái đặc biệt phiền toái, xảo quyệt và tàn bạo bậc nhất…

Ghi chú

[Lên trên]
Hitatare (直垂) là một loại y phục dành cho nam giới, chủ yếu được sử dụng trong bởi các samurai, và là một trong những loại trang phục truyền thống của Nhật Bản. Từ hitatare, theo dòng chảy của thời đại, đã phát sinh ra các biến thể như daimon-hitatare (大紋直垂), suo-hitatare (素襖直垂), yoroi-hitatare (鎧直垂) dùng để mặc bên trong áo giáp, cùng với loại kataginu (肩衣).
Hitatare (直垂) là một loại y phục dành cho nam giới, chủ yếu được sử dụng trong bởi các samurai, và là một trong những loại trang phục truyền thống của Nhật Bản. Từ hitatare, theo dòng chảy của thời đại, đã phát sinh ra các biến thể như daimon-hitatare (大紋直垂), suo-hitatare (素襖直垂), yoroi-hitatare (鎧直垂) dùng để mặc bên trong áo giáp, cùng với loại kataginu (肩衣).
[Lên trên]
Yamawaro, hay còn được gọi là Yamawarawa (やまわろ, やまわらわ) là một loại yêu quái mang hình dáng của một đồng tử xuất phát từ vùng Kyūshū và lan truyền khắp miền Tây Nhật Bản. Tên của loại yêu quái này được viết theo Hán tự là 山童 (âm Hán Việt là "sơn đồng", nghĩa là đứa trẻ trên núi). Yêu quái này được cho là do yêu quái Kappa biến hóa thành và sống trên núi.
Yamawaro, hay còn được gọi là Yamawarawa (やまわろ, やまわらわ) là một loại yêu quái mang hình dáng của một đồng tử xuất phát từ vùng Kyūshū và lan truyền khắp miền Tây Nhật Bản. Tên của loại yêu quái này được viết theo Hán tự là 山童 (âm Hán Việt là "sơn đồng", nghĩa là đứa trẻ trên núi). Yêu quái này được cho là do yêu quái Kappa biến hóa thành và sống trên núi.
[Lên trên]
Tiểu đồng: Bắt đầu từ thời Heian, tại các đại tự thuộc các tông phái lớn như Chân ngôn tông, Thiên thai tông, bắt đầu xuất hiện những tiểu tăng hành đạo là thiếu niên (khoảng từ 12 đến 18 tuổi) nhưng không cạo đầu, và những người này cũng được gọi là chigo/trĩ nhi/稚児/tiểu đồng. Trong Phật giáo có giới luật cấm dâm, không được quan hệ tình dục với người khác giới, tuy nhiên tại Nhật Bản, từ trung kỳ thời Heian trở đi, trong các tập truyện thuyết và tập thơ waka có rất nhiều tác phẩm ghi chép về mối quan hệ tình cảm giữa các nhà sư và tiểu đồng. Chigo được chia thành ba loại: thượng đồng tử/上稚児 là con cháu của hoàng thất hoặc quý tộc cấp cao, được gửi đến chùa để học lễ nghi và tu dưỡng; Trung đồng tử/中稚児 là những người có trí tuệ, được các nhà sư nhận làm người hầu; còn Hạ đồng tử/下稚児 là những thiếu niên có tài năng về nghệ thuật, được thuê về hoặc bị các nhà sư suy đồi mua chuộc. Trong Thiền tông, họ được gọi là kasshiki (喝食).
Tiểu đồng: Bắt đầu từ thời Heian, tại các đại tự thuộc các tông phái lớn như Chân ngôn tông, Thiên thai tông, bắt đầu xuất hiện những tiểu tăng hành đạo là thiếu niên (khoảng từ 12 đến 18 tuổi) nhưng không cạo đầu, và những người này cũng được gọi là chigo/trĩ nhi/稚児/tiểu đồng. Trong Phật giáo có giới luật cấm dâm, không được quan hệ tình dục với người khác giới, tuy nhiên tại Nhật Bản, từ trung kỳ thời Heian trở đi, trong các tập truyện thuyết và tập thơ waka có rất nhiều tác phẩm ghi chép về mối quan hệ tình cảm giữa các nhà sư và tiểu đồng. Chigo được chia thành ba loại: thượng đồng tử/上稚児 là con cháu của hoàng thất hoặc quý tộc cấp cao, được gửi đến chùa để học lễ nghi và tu dưỡng; Trung đồng tử/中稚児 là những người có trí tuệ, được các nhà sư nhận làm người hầu; còn Hạ đồng tử/下稚児 là những thiếu niên có tài năng về nghệ thuật, được thuê về hoặc bị các nhà sư suy đồi mua chuộc. Trong Thiền tông, họ được gọi là kasshiki (喝食).
Bình luận (70)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

70 Bình luận

Cái con bé phẳng lì Hina này điên mọe r💀 đúng kiểu điên vl ra luôn ấy💀 bảo sao k sợ cho được
Xem thêm
Lại khổ main rồi:)))
Xem thêm
ae cho tôi hỏi là đến chap mới nhất thì dàn hảem của main có những trân cầm dị thú j đc hok
Xem thêm
Để tôi liệt kê tí :
+ 2 bà mẹ
+ 1 thần rắn
+ 1 Succubus
+ 1 đám hầu gái ở chỗ kayo
+ đàn tengu
+ 1 frembi chuyển giới
+ 1 đứa con gái nuôi , 1 đứa con gái ruột bị ép sinh mổ mà ra
+ 1 shiro yan
Xem thêm
@Lịch1234: tôi nhớ đến đó à
Xem thêm
Xem thêm 56 trả lời
Thứ duy nhất mà aoi cảm tạ mẹ mình khi thừa hưởng nó là cặp loa bự hơn chị mình 🐧
Xem thêm
Yearl :))))
Xem thêm
Vừa đúng gu main luôn mà
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời