Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 47
20 Bình luận - Độ dài: 8,966 từ - Cập nhật:
Chỉ có ánh sáng của ngọn lửa tế Hộ ma [note72915] lập lòe soi rọi căn phòng u tối ấy, những tiếng tụng kinh rợn người vẫn không ngừng vang vọng. Phải, không biết đã bao trăm, bao ngàn lần những lời kinh ấy được lặp đi lặp lại, đến mức cảm giác về thời gian cũng dần trở nên mơ hồ, tụng niệm không ngừng nghỉ ấy, đối với cậu bé, chẳng khác nào một lời nguyền độc ác.
Hương khói vấn vít trong không gian, hương trầm và mùi á phiện lâng lâng khiến đầu óc người ta trở nên mơ màng… thế nhưng, những thứ ấy cũng không thể át được mùi rượu nồng nặc, mồ hôi và thứ mùi đực tính nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn thốc nôn tháo.
Không rõ đã bao canh giờ trôi qua từ khi bị xé toạc y phục và đè xuống, tiếng da thịt va chạm, tiếng nước nhớp nháp, và cả những tiếng rên rỉ bị đè nén… Trước tất cả những điều đó, cậu đã thôi không còn suy nghĩ nữa. Chỉ đơn giản là khép chặt cõi lòng, vô cảm, câm lặng, chỉ lặng lẽ chờ đợi mọi thứ trôi qua.
Thánh lễ chỉ là chuyện dối trá, bí pháp chỉ là huyễn ảnh, còn thứ gọi là phép màu chỉ đơn thuần là trò lừa gạt. Những gì thực sự tồn tại nơi đây chỉ là dòng thác cuồng loạn của dục vọng, và bản thân cậu, bản thân bọn họ, chỉ là những con vật tế đáng thương, chỉ là nơi trút bỏ. Là thứ hư vinh trống rỗng.
Khi khối thịt đè nặng lên cơ thể cậu cuối cùng cũng rút lui sau khi xong chuyện, cứ tưởng rằng cậu sẽ được giải thoát, thế nhưng điều đó chỉ là ảo vọng. Như thể đã chờ sẵn từ lâu, vị khách kế tiếp liền bước vào. Và cậu không thể kháng cự.
Trong nghi lễ này, cậu thiếu niên phải hóa thân thành hiện thân của Phật, phải chấp nhận và thứ tha mọi tội lỗi, mọi dục vọng của thế gian. Còn nếu nói thực tế hơn, thì ngay cả khi bỏ trốn khỏi nơi đây, cậu cũng không còn nơi nào để quay về. Dù có khổ sở đến mức nào, cậu cũng chẳng có lựa chọn. Rời khỏi nơi này, thứ chờ đợi cậu sẽ chỉ là làm ăn mày, làm trộm cướp, hoặc bị dồn ép vào căn phòng chật chội nào đó để rồi tiếp tục bị ép làm những chuyện tương tự nơi đây. Và dù là con đường nào, e rằng cũng không thể sống lâu. Không, thậm chí chưa chắc đã có thể sống sót mà thoát khỏi nơi này…
(Hừ, mình đang nghĩ cái quái gì thế này.)
Nghĩ đến đó, cậu thiếu niên cười nhạt. Một nụ cười lạnh nhạt không chút sức sống. Cậu nhận ra bản thân suy nghĩ những điều vớ vẩn này chính là một kiểu trốn tránh hiện thực. Thường thì cậu sẽ đếm vết ố trên trần nhà để giữ cho tâm trí trống rỗng, nhưng có vẻ như giờ đến cả việc đó cậu cũng không làm nổi nữa rồi.
…Nói cách khác, cậu đã mệt mỏi đến tận xương tủy với tất cả những gì đang vây quanh mình.
Và chính bởi vậy nên—
(Giá mà… chẳng thà…)
Bóng người phủ lên cơ thể gào lên như dã thú, vấy bẩn và xóa nhòa sự tồn tại của cậu, trong thực tại đó, đôi mắt cậu dần ánh lên màu sắc quỷ dị. Say vì ngấm cồn trong không khí, hay vì điều gì khác, ánh mắt cậu đờ đẫn, và cậu bắt đầu lười nhác suy nghĩ, vô cảm.
Dù sao thì cuộc đời này cũng chẳng thể thay đổi, một cuộc đời không cách gì cứu rỗi. Nếu thế gian này không có thánh nhân, thì những kẻ yếu chỉ biết bị bóc lột, chẳng có thiên đường cực lạc hay sự cứu rỗi nào chờ đợi. Thế gian là một nơi khắc nghiệt, và kẻ yếu chỉ như súc vật bị vắt kiệt mà thôi. Cậu thiếu niên đã hiểu rõ điều đó đến phát chán từ lâu, từ cái ngày bị cha mẹ đem bán cho ngôi chùa này như thể trút bỏ gánh nặng, đổi lấy chút tiền lẻ.
Hay là, người ta gọi đó là giác ngộ? Nếu là vậy thì đúng là một trò cười đáng khinh, cậu mỉm cười nhạt. Địa ngục vô gián chính là đây chứ đâu.
「Thật sự... nực cười.」
Nếu như vậy thì cậu chẳng còn luyến tiếc gì nơi trần thế này nữa. Bởi lẽ phía trước cũng chẳng có lấy một tia hy vọng nào, chỉ có những tháng ngày đầy đau đớn và thống khổ. Vậy thì, thà rằng… thà rằng...!
Giữa lúc thân thể bị tàn phá, cậu bỗng bắt gặp trong tầm mắt mình vật ấy…một cây kim cang bị vứt bỏ. Đôi mắt khẽ nheo lại, cậu chầm chậm với tay về phía vật đang nằm dưới sàn. Trong đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ dị, khóe miệng hiện lên nụ cười méo mó đầy bi thương, và rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu siết chặt lấy nó, vung cao lên…
-
「Hả!?」
Kèm theo những nhịp tim đập dồn dập, Shirawakamaru choàng tỉnh dậy. Y phục ngủ ướt sũng mồ hôi khiến thân thể trở nên vô cùng khó chịu. Có lẽ vì cái nóng oi bức, nên cậu vô thức cựa quậy trong giấc ngủ khiến y phục bị xộc xệch. Sau khi vội vàng chỉnh lại y phục, thiếu niên mới nhận ra không có mùi rượu, mùi hương hay dư vị của đàn ông vẫn thường quẩn quanh bên mũi mỗi khi tỉnh dậy.
Và rồi cậu nhận ra. Nơi mình vừa tỉnh dậy này, không phải là gian phòng trong chùa.
「Rốt cuộc là………」
「Ara? Là Shirawakamaru-san………đã tỉnh rồi sao?」
Âm thanh bất chợt vang lên khiến cậu giật bắn cả người, vội vã đảo mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Cô gái ấy đang ở đó, cách chiếc nệm nơi cậu vừa nằm không xa. Một thiếu nữ tóc đen nhắm mắt, đang ngồi trên sàn, cẩn thận gấp lại chăn đệm.
「Đây là đâu… Còn cô là………?」
「? Shirawakamaru-san, cậu không nhớ sao? Ngày hôm qua cậu đã đến nơi này mà………」
「Ừm………」
Lời nói ấy đưa thiếu niên vào cơn hoang mang, rồi dần dần nhớ lại ký ức của ngày hôm qua. Khi vừa nhớ ra, cậu toan nói gì đó thì…bụng cậu réo lên. Một âm thanh đầy sức sống, vang lên có phần trẻ con và vô tư.
Không gian trong phòng phút chốc trở nên im ắng. Từ cửa sổ vọng vào tiếng gà gáy ngô nghê: 「Cục ta… cục tác…」
「………Fufu, đã là giờ Tỵ rồi nhỉ. Cậu cũng đói bụng rồi phải không? Cơm vẫn còn nhiều đấy, sau khi sửa soạn buổi sáng xong mời cậu dùng bữa nhé?」
Nghe đến đó, thiếu niên cuối cùng cũng nhận ra mùi cơm vừa nấu và mùi canh miso thoang thoảng bay tới từ gian bếp. Đồng thời, cơn đói trong bụng lại thêm cồn cào, nước bọt cứ thế ứa ra trong miệng.
「Ư… ờm… Mari… -san……?」
「Cứ gọi là Mari là được rồi. Shirawakamaru-san là khách, còn tôi chỉ là tì nữ phục vụ trong căn nhà này thôi mà. ……Dù là chẳng giúp được bao nhiêu」
Cô gái mù ấy khẽ mỉm cười, rồi kết lại lời mình bằng một nụ cười khổ. Dù có thể cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn đôi chút, song giữa hai người, rõ ràng tồn tại một mối quan hệ chủ tớ rạch ròi và tuyệt đối, cậu là khách, còn nàng là người hầu phục vụ gia chủ.
「Hoặc nếu người muốn thì cứ gọi là Mari onee-chan cũng được đó? Nghe Tomobe-sama và cả anh trai tôi thì có vẻ cậu nhỏ tuổi hơn tôi mà」
Cô nàng khúc khích trêu ghẹo, khiến cho Shirawakamaru đỏ bừng cả mặt. Dù gì thì cậu cũng đã sống khá lâu trong một ngôi chùa (trên danh nghĩa) cấm nữ nhân lai vãng, cho nên sức chịu đựng với phụ nữ vốn chẳng cao. Dĩ nhiên, không phải là cậu lấy làm vui khi người đối diện là người khiếm thị, nhưng vào khoảnh khắc ấy, cậu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi cô gái trước mặt là một người mù.
「……Những người khác đã dậy cả rồi sao?」
Thiếu niên đỏ mặt vì xấu hổ, khẽ rên lên và hỏi để đánh trống lảng. Xem ra những người sống trong căn nhà này đã dậy cả, chỉ còn mình cậu là ngủ quên.
「Thứ lỗi. ………Tomobe-sama có dặn là đừng đánh thức cậu. Có vẻ cậu khá mệt, vì ngài ấy bảo cậu ngủ rất say」
「K-không… không phải vậy……… chỉ là… công việc……」
Mari cúi đầu tỏ vẻ áy náy, còn Shirawakamaru thì luống cuống. Dĩ nhiên cậu không có ý trách móc gì. Chỉ là, nếu là ở nơi cũ… nơi mà cậu từng sống, thì chuyện ngủ đến giờ này là điều không thể. Nếu làm vậy, hẳn là sẽ bị phạt nặng. Dù có thiếu ngủ hay mệt mỏi đến đâu đi nữa, thì cũng phải dậy từ lúc tờ mờ sáng để làm việc.
「Fufu, xin đừng bận tâm. Shirawakamaru-san là khách mà. ……Dĩ nhiên nếu có ở lại đây thêm một thời gian, có thể sẽ cần cậu giúp đỡ vài việc lặt vặt. Nhưng Tomobe-sama sẽ không giao việc ngay lập tức cho một người vừa mới đến hôm qua đâu」
Mari đáp lại bằng một nụ cười hiền từ của như chị lớn, ánh mắt cô gái mù ánh lên sự tin tưởng chân thành dành cho chủ nhân của mình. Đồng thời, đó cũng là sự dịu dàng và quan tâm mà nàng dành cho thiếu niên trước mặt, như để trấn an cậu.
「……Ra vậy」
Thế nhưng, trước lời nói đó, cậu thiếu niên chỉ đáp lại cộc lốc. Trong ánh mắt ấy, thấp thoáng sự nghi ngờ, đề phòng, và cả hoài nghi.
「………?」
Mari vì thị giác gần như vô dụng, nhưng đổi lại lại có khứu giác và thính giác sắc bén, đã nhận ra, trong lời nói ấy, có lẫn một chút cảm xúc… ghen tuông. Nhưng………tại sao lại là ghen tuông?
Tuy nhiên, nàng không có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn. Ngay khoảnh khắc ấy, đôi tai nàng bắt được âm thanh của những bước chân. Mỗi người có một dáng đi khác nhau, và Mari, dù không hoàn toàn chính xác, vẫn có thể phân biệt được ai là ai qua những khác biệt tinh tế ấy. Và bước chân này, có lẽ là………….
「Tomobe-sama, cảm ơn ngài đã vất vả luyện tập buổi sáng」
Người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên vai mang theo cây thương, phục trang gần giống như một tăng binh. Hình ảnh ấy khiến Shirawakamaru hoảng hốt lùi lại, nhưng nhờ vào giọng nói bình thản của Mari, cậu nhanh chóng hiểu được người đó là ai.
「Là anh……」
「Hm? Dậy rồi à. Vậy thì mau sửa soạn rồi ăn cơm đi. Hôm nay giữa trưa anh phải ra ngoài」
Ngửi thấy mùi mồ hôi từ đối phương, Shirawakamaru cau mặt lại, trừng mắt nhìn đầy đề phòng, trông chẳng khác gì một con mèo hoang đang gồng mình đe dọa kẻ lạ. Chỉ tiếc là khuôn mặt cậu lại quá nữ tính, khiến cho hành động ấy chẳng gây được bao nhiêu áp lực. Không, khoan đã. Điều đáng lưu tâm hơn là………
「Ra ngoài?」
「À, có việc. Ban đầu anh định đi một mình, nhưng rồi lại thành ra phải đưa nhóc theo. ……Chẳng phải anh quyết định đâu, nên ráng chịu đi」
Người đàn ông được Mari gọi là Tomobe vừa nhận lấy chiếc khăn tay từ nàng, vừa thong thả quay lại phía cửa. Giọng điệu nhàn nhã, thậm chí còn thoáng chút giễu cợt, khiến Shirawakamaru càng thêm khó chịu.
「Ra ngoài sao… Đột ngột vậy ạ?」
「Đến Shirooku ấy mà. Hai ba ngày là về thôi, không cần chuẩn bị gì nhiều. Cứ để lại cho anh trai cô là được」
Mari lên tiếng lo lắng, thậm chí còn mang theo chút bất an trong lời nói, Tomobe chỉ đáp lại với giọng dửng dưng như thể chuyện chẳng đáng gì.
「Dù vậy, ít nhất để tôi làm vài nắm cơm mang theo đã. Shirawakamaru-san, cậu có muốn nhân gì không?」
「Ể? Không, chuyện đó… tôi thì…………」
Thiếu niên lúng túng vì bất ngờ bị hỏi đến, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Cái khí thế lạnh lùng vừa rồi tan biến, chỉ còn lại dáng vẻ của một thiếu niên trẻ tuổi, ngượng ngùng trước mặt con gái.
「Hm, ta thì chọn mơ muối với cá bào. Nhớ bỏ nhiều muối vào nhé?」
「Vâng」
「Ể!? Không, đợi đã… này!?」
Thiếu niên toan đuổi theo người đàn ông chỉ buông một câu nhẹ nhàng kèm nụ cười nhạt rồi quay lưng bỏ đi, nhưng đối phương vốn đã ở gần cửa từ trước nên đã nhanh chóng rời khỏi nhà.
「Shirawakamaru-san muốn ăn gì?」
Mari nhẹ nhàng hỏi, gương mặt mang theo nét thảnh thơi và dịu dàng.
「………Xin cho tôi món củ cải muối」
………Khó mà từ chối, nên thiếu niên đành khe khẽ cất lời, đặt món mình muốn ăn.
-
Tiết trời đã qua đông, xuân luân chuyển, đang vào khoảng giữa tháng Tư, là lúc chuẩn bị bước vào đầu hạ. Khi đó, trong nhà, giữa lúc đang có một màn đối đáp đầy vẻ thân thiết giữa Mari và Shirawakamaru, tôi, một Inshoku, có chút trêu chọc hai người rồi truyền đạt đôi lời sau khi trở về từ buổi rèn luyện buổi sáng, tay cầm khăn lau ướt và lập tức rời đi. Bởi mùi mồ hôi, cùng thân thể đàn ông bán khỏa thân kia, hẳn là khiến thiếu niên đó cảm thấy buồn nôn đến mức không thể chịu nổi.
Sau khi lau mồ hôi và thay y phục, nơi đầu tiên tôi bước tới là chuồng ngựa.
Tại chuồng ngựa trong dinh thự Onizuki, tôi mượn lấy một con ngựa. Không có gì đặc biệt, không phải giống quý, thậm chí nếu xét về sức bền và cơ bắp thì cũng thuộc hàng kém, một con ngựa nâu tầm thường, loại dùng để chở lễ vật hơn là để cưỡi.
Một tên đầy tớ mà cũng đòi cưỡi ngựa, thật là quá ngông cuồng… Vài người tạp dịch trong chuồng ngựa lặng lẽ liếc ánh nhìn khinh miệt tôi như thế.
Dù là ngựa kém, suy cho cùng vẫn là ngựa. Giá trị của nó, nếu tính theo kiếp trước, cũng chẳng khác gì ô tô. Mà hơn cả máy móc, đây là sinh vật sống, nếu không chăm sóc cẩn thận thì sẽ chết…xét cho cùng, còn đắt giá hơn nhiều.
Dù sao lần này, tôi cũng mang thân phận sứ giả. Bị nói là ngạo mạn hay kiêu căng thì cũng đành chịu. Có phàn nàn thì cứ nói với cấp trên… Nhưng bởi không thể nói được, nên mới trút giận lên cấp dưới như tôi đây chứ.
「Rồi, trèo lên yên cho cẩn thận. Cho chân vào bàn đạp, không được buông cương ra nghe chưa? Dù là ngựa tồi, nhưng nếu ngã thì có khi chết đấy?」
「B-Biết rồi mà…!? Đừng có sờ mó lung tung như thế!! Đau! Đừng buộc dây chặt như vậy chứ!!?」
Vừa chất lễ vật, vừa đỡ đứa trẻ leo lên ngựa và buộc chặt để không bị ngã, thì chính người bị buộc lại tỏ vẻ vô cùng khó chịu. Không chỉ vì bị trói buộc, mà rõ ràng bị tôi chạm vào cũng khiến cậu nhóc ghét cay ghét đắng. Tuy tôi hiểu, nhưng lần này đành phải nhẫn nhịn. Nếu ngã ngựa thì không phải chuyện đùa. Những diễn viên đóng thế trong phim ngã ngựa hoành tráng kia thực sự là những người dũng cảm.
「Khốn thật, nếu chỉ có một mình thì đã nhẹ nhõm hơn rồi…」
Do khi đi làm sứ giả, Uemon yêu cầu phải thêm một người đi cùng, và kết quả là thiếu niên từng sống trong am đạo này được cử đi cùng. Cái tên béo kia bảo rằng sứ giả gia tộc Onizuki mà chỉ có một người thì trông hèn mạt quá, còn Shisui thì cho rằng một người xuất thân tiểu đồng như cậu nhóc thì ít nhiều cũng am hiểu lễ nghi, thế là quyết định luôn.
『Cũng đâu có sao. Khi có chuyện thì dùng làm mồi nhử là được chứ gì?』
Tiếng thì thầm ngay sát tai tôi đang lầm bầm oán thán, là từ con chim ruồi, chính xác hơn là từ thức thần mô phỏng theo hình dáng con chim ruồi.
Tất nhiên, khác với tôi đã quay về bản gia Onizuki, ông cháu nhà Matsushige vẫn ở lại kinh đô. Với những kẻ như họ vốn đã mang đầy tai tiếng, việc cố tình đến vùng hẻo lánh, bài ngoại như Bắc Thổ chẳng khác nào hành động tự sát. Thế nhưng để giám sát Bích Quỷ, và có lẽ cả tôi, họ vẫn phái vài thức thần bám theo tôi… Biết đâu đấy, có khi còn chuẩn bị sẵn người để bịt miệng tôi khi cần nữa cũng nên.
「…Được rồi, thế này là ổn. Chờ một chút, còn phải lấy thêm hành lý nữa.」
Buộc thật chắc cậu bé để không bị ngã ngựa, tôi nói vậy rồi rời khỏi đó. Một là để lấy hành lý để ở căn lều bên cạnh, hai là để đáp lại lời của thức thần.
「Mồi nhử sao. Quả thật, những trừ yêu sư các người lúc nào cũng thản nhiên nói những điều đáng sợ như vậy.」
『Ngươi cũng đã quá hiểu trừ yêu sư vốn là như thế rồi còn gì?』
「Hiểu được và cảm thấy thiện cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, điều đó hẳn là các người cũng rõ rồi chứ?」
Vừa gói ghém hành lý vào túi đeo lưng trong lều, tôi vừa cố giữ vẻ bình thản để đáp lại lời thức thần. Trừ yêu sư, những kẻ chọn lọc từ tài năng và huyết thống, được tinh luyện rồi trui rèn là nguồn lực quý giá và giữa đầy rẫu yêu ma còn có lắm thứ phi lý như kiểu gặp là chết ngay như vậy thì sự chuẩn bị này cũng là điều tất yếu. Tôi hiểu điều đó. Nhưng mà...
『…Không phải ta đang trách ngươi. Ta hiểu rõ tư duy như vậy chỉ cách suy nghĩ của yêu quái một ranh giới mỏng manh, và cũng là hành vi tàn nhẫn không chút máu lệ trong mắt thế gian. Trái lại, ta còn cảm thấy yên tâm. Nếu một kẻ mềm lòng như ngươi mà đồng tình với chuyện ấy không chút do dự, ta hẳn sẽ cho rằng ngươi đã hóa yêu tới tận óc rồi.』
…Kẻ điều khiển thức thần thản nhiên coi tôi như mục tiêu có thể bị tiêu diệt. Đùa chứ... đang thử mình à. So với yêu quái thì vẫn đỡ hơn nhiều, nhưng cũng chẳng biết đâu là death flag cả. Cảm động đến phát khóc luôn đấy.
「…Thế nhé. Trên đường, tôi có thể nhờ cô trinh sát được không?」
『…Không thể theo dõi thường trực được, nên sẽ để tự độn được chứ?』
「Thế cũng được lắm rồi. Tôi cũng làm gì có đủ linh lực để duy trì thức thần liên tục đâu」
Đeo hành lý lên vai, tôi cầm lấy cây gậy bên trong có gài thương, rồi bày tỏ lòng cảm tạ. Dù sao cũng là đại lộ do triều đình quản lý, chắc chẳng có yêu quái nào nguy hiểm xuất hiện đâu… nhưng mà, ai biết được?
Ra khỏi lều, tôi bắt gặp cảnh mấy tên tạp dịch đang vây quanh cậu bé đang ngồi trên ngựa. Có vẻ như đang cãi vã, bầu không khí cũng không mấy hòa nhã.
(Cái này… chưa xuất phát mà đã phiền toái rồi.)
Một thoáng bực bội và phẫn nộ dâng lên trong tôi, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi tiến về phía đám đông, cố gắng điềm đạm lên tiếng.
「Xin lỗi, tạp dịch các người đang muốn gì ở người mà tôi đang trông nom vậy? Bọn tôi chuẩn bị lên đường làm sứ giả. Nếu có chuyện gì thì nên nói với tôi mới phải chứ.」
Trước lời tôi nói, bọn tạp dịch quay lại với vẻ mặt đầy đe dọa, rồi đồng thời tỏ ra hoảng hốt. Cũng phải thôi, bởi tôi đang đeo mặt nạ Hannya và vừa rút mũi thương giấu trong gậy ra.
「K-Không, chúng ta… không có gì cả!」
Chúng liếc nhìn tôi một cái, rồi quay đầu đi đầy vẻ ghét bỏ, vội vàng rút lui.
「Chậc, tên phản bội vô liêm sỉ lại còn núp bóng cọp mà làm càn.」
「Thật là, từ xưa đã chỉ giỏi nịnh bợ.」
「Cặp kè với với tiểu đồng à, đúng là xứng đôi vừa lứa.」
Chúng vừa đi, vừa lẩm bẩm mỉa mai, ném lại những ánh nhìn khinh bỉ. Này này, ta nghe thấy đấy. …Dù sao thì, hai câu đầu nhắm vào tôi cũng chẳng thể phủ nhận được.
「…………」
Tôi tự giễu, rồi nhìn về phía cậu nhóc đang cưỡi ngựa. Cậu rưng rưng nước mắt, cả người run lên vì nhục nhã. Hơi thở ngắn gấp gáp…kết hợp với những lời cuối của bọn tạp dịch, cũng dễ dàng đoán ra được chúng đã nhục mạ cậu tới mức nào. Hẳn là rất uất ức, rất đau lòng, và khó chịu nhất nhất là, bởi đó là sự thật nên càng không thể phản bác, càng khiến cậu thêm cay đắng.
「…………!?」
Và rồi, như thể vừa mới nhận ra sự hiện diện của tôi, thiếu niên từng làm tiểu đồng nhìn tôi trân trối với ánh mắt sợ hãi. Không giống với sự thù địch và nghi kỵ lúc tôi trói cậu nhóc, ánh mắt lần này là nỗi sợ của kẻ yếu trước kẻ mạnh, là ánh mắt của con mồi trước thú dữ.
…Là ánh nhìn đầy e dè của một người đã quen sống trong sự áp bức.
「...Anh không biết chúng nói gì, nhưng đừng bận tâm lời của đám tạp dịch. Bọn chúng ganh tỵ ấy mà.」
Một đứa trẻ từng là tiểu đồng mà nay lại có khả năng trở thành gia nhân, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người ta ghét bỏ. Có thể việc hắn được tôi bảo hộ cũng là lý do khiến chúng giận dữ.
「…T-tôi đâu có… để tâm!」
Khịt mũi, rồi khẽ lẩm bẩm như muốn phủi đi, cậu bé cất tiếng. Cách nói có phần cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ.
「Vậy à. Vậy thì anh cũng không nhắc lại nữa. Chắc nên xuất phát thôi nhỉ? Chẳng đáng để tâm đến cái lũ vớ vẩn ấy đâu」
Vì mới tiếp nhận chưa bao lâu, cũng chưa quá thân thiết, nên tôi không tiện hỏi sâu thêm. Do đó, tôi chỉ nhẹ nhàng đồng tình rồi cầm dây cương, dắt ngựa đi. Con ngựa, bị kéo đầu, bắt đầu bước đi.
「Wa!?」
Thiếu niên hốt hoảng, vội vã nắm lấy cổ ngựa. Tôi khẽ bật cười dưới lớp mặt nạ, có vẻ cậu bé đã nhận ra, liền phụng phịu tỏ vẻ không vui. Xem chừng đang dỗi rồi.
「Nào nào. Rồi sẽ quen thôi. Mới thế này đã sợ thì chẳng làm được trò trống gì đâu nhé?」
Vừa buông lời trêu chọc, tôi vừa dẫn ngựa bước đi, và như thế, cuộc hành trình bắt đầu…
-
Đích đến là thành phố Bạch Áo, mất khoảng một ngày rưỡi đường. Tiết trời đang từ xuân chuyển dần sang đầu hạ nên suốt dọc đường có thể nói là vô cùng dễ chịu. Nếu phải nói là có điểm gì phiền phức, thì chắc là lũ Tiểu yêu thỉnh thoảng mới xuất hiện.
「Dẫu vậy, suy cho cùng cũng chẳng qua là tiểu yêu, thậm chí chỉ là ấu yêu. Không đáng để e ngại.」
Tôi quét ngang bằng cây thương đã chuẩn bị sẵn, hất văng con ấu yêu đang lơ lửng như cá bơi giữa không trung. Chỉ một đòn duy nhất, con yêu quái đã bị thiêu rụi thành tro bụi, nó còn chưa đạt mức tiểu yêu cơ. Thậm chí, có khi chỉ cần một nông dân cầm cuốc cũng giết được. Chắc mới sinh được một, hai ngày là cùng.
「Hi-hic!? Yêu quái đấy ư!? Sao lại……」
「Shirawakamaru! Giữ cương ngựa rồi lui lại phía sau!!」
Dù gì thì con ngựa cũng được nuôi trong một gia tộc trừ yêu, nên không hề dao động, nhưng bạn đồng hành của tôi thì đã rơi vào trạng thái hoảng loạn trước lũ yêu quái đang lao tới. Ra lệnh như vậy rồi, tôi đâm thẳng cây thương vào miệng con chồn ăn thịt người đang bổ nhào đến, xiên từ miệng xuống họng nó. Không dừng lại, tôi đẩy thương sâu hơn nữa, nghiền nát sọ con mèo yêu đang núp phía sau. Đúng là thương được cấp cho Inshoku có khác, dù là hàng sản xuất hàng loạt, độ sắc bén thật đáng nể.
Lúc đó là xế trưa, tôi ngồi nghỉ giữa đường để ăn trưa với hộp cơm có cơm nắm do Magoroku và Mari làm. Tôi vừa quét sạch bọn ấu yêu lao ra từ trong rừng như ruồi, vừa ăn.
『Từ bên phải có một đám đang xông đến. Ngoài ra…… phía sau có một con đang vòng lại. Đây là………』
「U-uwah……!? Đừng lại gần!? Uwa!? Nó trèo lên kìa……!!?」
Ngay sau giọng nói vang bên tai, tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau. Tôi quay lại nhìn, Shirawakamaru thét lên kinh hãi. Làm đúng theo lệnh tôi, cậu ta đang giữ dây cương ngựa và đứng sau lưng tôi, nhưng một con bọ chét to bằng nắm đấm người đã bám vào chân cậu nhóc. Nó trèo lên. Há miệng cắn lấy quần áo kêu lách cách, nhưng khi nhận ra không thể cắn rách được, nó bắt đầu trèo hướng tới mặt cậu ta. Có vẻ bị hấp dẫn bởi linh lực trong cơ thể tên nhóc này. Với yêu quái, việc ăn linh lực của con người để đạt đến cảnh giới cao hơn là bản năng.
「Mà, nó di chuyển chậm thật đấy nhỉ.」
Trước hết, tôi tung cú đá xoay người, đánh tan con nhện từ bên phải nhảy ra từ lùm cây, miệng thè lưỡi như lũ dị nhân nào đó, đang lao thẳng vào mặt tôi. Rồi tôi sải bước nhanh đến chỗ thiếu niên đang hét, túm lấy con bọ chét lớn rồi đập mạnh xuống đất. Nó bị nghiền nát cái rụp, tôi còn đâm thêm một nhát thương cho chắc chắn. Sau đó chỉ cần chôn qua loa là nó sẽ về lại với đất. Mà thật ra, hãy về với đất luôn đi.
「Mười hai con à. Dù chỉ là đám ấu yêu thua cả rác rưởi, nhưng không ngờ lại gặp một nhóm đông như vậy ngay trên con đường không cách xa thành thị là bao……」
『Có thể là do bị linh lực của tên nhóc kia hấp dẫn, nhưng ngay cả vậy thì quả thực có chút bất thường. Có lẽ là………』
Tôi thì thầm, và thức thần đi ẩn bên cạnh đáp lại. Cả hai gần như đồng thanh thở dài, hình dung ra hình bóng một con quỷ phiền phức trong đầu.
「………Đủ rồi nhỉ. Có vẻ đã nghỉ quá lâu rồi. Ăn xong là đi tiếp thôi.」
Sau khi cẩn trọng kiểm tra xung quanh và xác nhận không còn phản ứng yêu lực nào khác, tôi nói thế rồi bắt đầu xử lý những xác yêu bị biến thành thịt vụn hoặc vệt máu. Sau đó, tôi ngồi lên một phiến đá, tiếp tục nhai những nắm cơm trắng và ngũ cốc được gói trong lá trúc (do Magoroku làm, bên trong có mơ ngâm mật ong). Ngồi ngựa bị lắc nhiều nên thực ra khá mệt, chưa kể nếu chưa quen thì mông cũng đau. Vì vậy, nghĩ đến thể lực của cậu bạn đồng hành còn nhỏ tuổi, tôi nghỉ lâu hơn thường lệ………
「Ah-aaaaa…………」
Có lẽ vì bị yêu quái tấn công, thiếu niên đáp lời tôi ngoan ngoãn rồi ngồi xuống bên cạnh trên tảng đá. Và cũng bắt đầu tiếp tục ăn nắm cơm dở dang. Nhân tiện, phần của cậu nhóc là do cô em gái làm, bên trong có củ cải muối. Vì mắt cô ấy không nhìn thấy nên hình dạng hơi méo mó, nhưng đó cũng là nét duyên dáng đáng yêu.
『Chỉ là loại như con bọ chét kia, ngay cả thiếu niên ấy cũng có thể giết được. Nhát gan thật』
「Vì sống trong chùa mà.」
Tôi lên tiếng thay mặt bênh vực cậu nhóc trước lời nhận xét chua chát của thức thần bên tai. Nếu sống trong chùa thì hẳn sẽ không có cơ hội gặp yêu quái. Nói cho đúng thì, một con bọ chét to bằng nắm đấm người như thế đã đủ gây rợn tóc gáy, hoảng loạn là điều dễ hiểu. Nghĩ kỹ lại, việc tôi túm lấy nó không chút do dự cũng có khi là do thần kinh đã bị tê liệt không ít………
「………Đi thêm một khắc nữa sẽ có một trạm trọ. Hôm nay nghỉ lại đó đi.」
Nếu là đoạn đường vùng quê đầy yêu quái hoành hành thì còn khó nói, nhưng khu vực này có nhiều người qua lại nên cứ cách vài dặm là có trạm trọ, trạm kiểm soát hay trạm dịch mã. Không lo thiếu chỗ nghỉ. Tuy nhiên, để phòng ngừa, tôi muốn tránh trọ hay trạm kiểm soát.
「………Hiểu rồi」
Thiếu niên vừa nhai nắm cơm vừa đáp lời. Một chút im lặng bao trùm lấy cả hai. Người phá vỡ sự yên lặng là cậu nhóc.
「………Này」
「Gì vậy?」
Vừa ăn xong nắm cơm, đang lấy ống nước tre ra thì cậu nhóc lên tiếng dè dặt. Tôi nhìn sang, thấy cậu nhóc lén liếc nhìn tôi với vẻ khó xử.
「………Không, không có gì」
「Vậy sao」
Thiếu niên tiếp tục ăn nắm cơm, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Tôi biết cậu ấy muốn nói gì. Thậm chí, tôi mới là người cần phải xin lỗi. Hơn nữa, nghĩ tới những việc sắp tới lại càng khiến lòng tôi nặng trĩu. Nói thẳng ra thì cậu nhóc này thật đáng thương, nhưng tôi lại không có thời gian để bận tâm tới cậu ấy.
Ăn xong cũng không lâu sau, chúng tôi tiếp tục hành trình. Đúng như dự đoán, khoảng một khắc sau, tôi và cậu nhóc đã tới một trạm trọ nhỏ.
Bốn đại lộ và tám tiểu lộ kết nối Trung Thổ với tứ phương, cùng những làng mạc dọc theo đó đều là đất do triều đình trực tiếp cai quản. Những trạm dịch ngựa để thay ngựa đưa tin, trạm kiểm soát để giám sát người và hàng hóa, và các trạm trọ cách nhau vài dặm trải dài. Chúng không chỉ đóng vai trò huyết mạch lưu thông và kinh tế của Phù Tang quốc, mà còn để giám sát các gia tộc trừ yêu và chư hầu địa phương. Khi cần, quân triều đình có thể hành quân ngay lập tức. Trong tình huống xấu nhất, đây còn là nơi cản bước quân phản loạn hoặc lũ yêu quái. ……Mà giờ đây, mục đích lớn nhất có lẽ là làm nơi nghỉ chân cho các lãnh chúa lên kinh hoặc trừ yêu sư, và để họ tiêu tiền.
Tầm chạng vạng, cổng của trạm trọ được bao quanh bởi tường đất và hàng rào bắt đầu đóng lại. Vừa lúc chúng tôi hoàn tất thủ tục vào trạm, cổng cũng đóng lại.
「Suýt nữa thì nguy rồi. Tiền công tác phí đã cấp, mà phải ngủ ngoài trời thì thảm quá.」
「Nhưng mà sao giờ? Vì tới sát giờ đóng cổng nên dường như chỗ nào cũng hết phòng cả rồi đấy?」
Khác với những trạm trọ lớn gần kinh đô có thể chứa đến gần một vạn người, trạm trọ đêm nay chúng tôi đến chắc chưa tới một trăm người cư trú, nên sức chứa cũng hạn chế. Đã vậy, hầu hết các trọ quán đều đã bị những người đưa thư, lữ khách, thương nhân và quan chức triều đình chiếm hết.
Đặc biệt là chuyện vô tình chạm trán với đoàn xe ngựa hai mươi chiếc của thương hội Tachibana chở lông thú và gỗ, cùng bốn mươi người bao gồm dẫn đường và hộ vệ, thì với khách thường mà nói quả là xui xẻo. Chỉ lo đối đãi với đoàn người ấy thôi cũng đủ khiến cả trạm trọ náo loạn. Hơn nữa, chuyện các trạm trọ phía sau cũng đều kín phòng bởi đội ngũ thương hội này, chúng tôi chỉ biết được về sau. Từ năm ngoái, hoạt động của thương hội Tachibana tại Bắc Thổ càng ngày càng sôi động, kéo theo lưu thông hàng hóa cũng tắc nghẽn.
「Thôi nào. Dù có đông thật, nhưng đó là chuyện ở trung tâm thôi. Ở đâu cũng có chỗ trống ít người biết tới cả mà?」
Điểm tôi nhắm đến là một trọ quán nhỏ nằm ở rìa ngoài của trạm trọ, cách xa trung tâm. Dù nhỏ và đơn sơ hơn những trọ quán trong trung tâm, nơi này vẫn chưa có ai nghỉ lại, nên tôi đã thuê ở đó.
Thời đại Thái Bình……… dù nói vậy, nhưng cũng chỉ là so với trước đây. Trong tình hình yêu quái vẫn còn là mối đe dọa, trọ quán nằm ở rìa trạm trọ dẫu sao vẫn tiềm ẩn nguy hiểm khi có chuyện xảy ra, nên ít người ghé tới. Tuy nhiên, đối với tôi thì trọ quán vắng người lại là điều thuận lợi hơn. Bởi lẽ………
「Một kẻ điên như ngươi, không biết sẽ làm gì, nên càng ít người bị vạ lây càng tốt.」
Sau khi nghỉ trọ, lau rửa thân thể, ăn tối, để Shirawakamaru ngủ trước, tôi ngồi ở hiên nhà nhìn ra khu vườn nhỏ, lẩm bẩm với vẻ mặt cảnh giác khó chịu.
「Thật là quá đáng. Ta đã tạo cho ngươi một cơ hội tuyệt vời để kết thân đấy chứ?」
Từ lúc nào không hay, ả đã ngồi bên cạnh. Ném chiếc mỏ neo khổng lồ của mình cắm xuống đất vườn, vừa tựa lưng ngắm cảnh khu vườn đầy tao nhã, vừa uống rượu từ hồ lô, nữ tu Shugendo [note72918] thản nhiên cất lời.
Yêu quái khoác lên mình vẻ đẹp siêu phàm ma mị sắc lam ấy cất lời………
-
「Chà chà, ngắm trăng trái mùa thế này cũng có cái thú riêng đấy nhỉ. Ánh trăng đẹp như thế kia, lại có rượu ngon, chẳng phải là tuyệt cảnh cho kẻ thích nhậu sao, hử?「
Con quỷ không rõ đã mượn được từ đâu một đĩa dưa muối làm mồi nhậu, đặt trước mặt, rồi dùng những ngón tay mảnh mai trắng như cá bống của mình nhón lấy một miếng, nhai rôm rốp. Sau đó, ả nốc một hơi rượu trong bầu hồ lô, rồi lấy tay áo tăng lữ lau miệng, thở ra một hơi phì phò như ông già. Dung mạo thoát tục không phi nhân loại, vì hành động đó mà bị phá hỏng hoàn toàn.
「À cái này à? Ta mượn tạm từ nhà trọ to đùng ở trung tâm đấy... ăn không? Rất hợp với rượu đấy?」
Nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn, con quỷ cười nhăn nhở, đưa hồ lô và đĩa dưa muối về phía tôi. Hình như ả hiểu nhầm ánh mắt của tôi là ánh mắt thèm thuồng. Hoặc có khi là cố ý cũng nên………
「Không, ta không cần」
Dĩ nhiên, chẳng ai lại đi nhận lấy thứ chẳng rõ bên trong là gì, lại còn phải gián tiếp hôn môi với một con quỷ, nên tôi lờ đi lời mời đó. Quan trọng hơn, còn có chuyện cần xác nhận.
「………Lũ tép riu kia là do ngươi sai khiến đúng không?」
Dù cảm thấy buồn nôn vì yêu khí và hơi rượu vẩn vơ bên cạnh, tôi cố giữ nét mặt bình thản, đặt cây gậy có giấu mũi giáo trong lòng xuống, nửa như khẳng định mà hỏi con quái vật. Thấy động tác kín đáo của tôi, con quỷ híp mắt lại, nhếch môi lên vô cùng thích thú. Có vẻ ả rất hài lòng vì tôi vẫn không hề lơ là. Ừm, đúng là khó hiểu thật.
「Trả lời đúng rồi đó. Chà chà, vậy mà lúc ấy ngươi nhận ra ngay được à. Đây gọi là gì nhỉ, tâm linh tương thông, thần giao cách cảm đấy à?」
「Này thôi đi. Không đùa đâu, nghe gớm chết được」
Thật đấy, mà lại tâm linh tương thông với ngươi thì xin miễn.
「Này này, bảo ghê tởm là quá đáng rồi đấy. Giữa ta với cậu chẳng phải có mối quan hệ rất đặc biệt sao? Đã thế lại còn dám thẳng thừng nói thế với một cô gái... ta tổn thương đấy nhé?」
「Không, trước hết thì… quan hệ kiểu gì mới được chứ」
「Thân thiết kiểu giết nhau ấy (dự định là vậy)?」
「Cái đó mà cũng gọi là tâm linh tương thông sao………?」
『Vẫn như mọi khi, lối suy nghĩ của oni thật là không thể nào hiểu nổi』
Thức thần đậu trên vai tôi thở dài lẩm bẩm, lộ rõ vẻ ghê tởm. Tôi cũng hoàn toàn đồng tình.
「Hai người lạnh lùng quá đó. Không có chút tinh thần bác ái nào à? Oni cũng biết buồn biết khóc đấy chứ?」
『Rồi vừa khóc vừa đi phá làng phá xóm sao?』
Thức thần đáp lại đầy lạnh lùng thản nhiên. Dù sao thì cũng không thể dùng tư duy của con người để suy đoán hành vi của một con oni. Để có thể lường trước được hành động của ả, chắc chỉ có vị Hữu đại thần xảo quyệt năm xưa đã gài bẫy và tiêu diệt được cả Tứ hung mới làm được thôi.
「Mà này… ngươi nói là để hàn gắn gì đó à? Rốt cuộc là sao? Đang toan tính gì vậy? Chẳng lẽ thấy được tố chất anh hùng trong thằng nhóc đó như ngươi lảm nhảm sao?」
Tôi hướng về con quỷ vẫn đang tu rượu từ hồ lô mà hỏi. Không hiểu nổi ả đang nghĩ gì, đã là loài chuyên nói dối lại còn thuộc loại điên loạn nhất trong đám đồng loại, nhưng vẫn phải hỏi cho chắc.
「Hửー? Hahaha. Tomobe, cậu đùa dai ghê đó?」
Thế nhưng con quỷ chỉ nhếch mép cười lạnh, dùng tay nâng lọn tóc dài lên mà mân mê, đáp lại câu hỏi của tôi như vậy.
「Loại như hắn thì làm sao thành anh hùng nổi. Đừng đánh giá thấp ta quá chứ. Dù sao thì ta cũng có con mắt nhìn người đấy? Suy nghĩ bình thường một chút đi? Loại rách nát cũ kỹ như giẻ lau bẩn thỉu đó mà lại có tố chất để đối mặt với ta sao?」
Con quỷ hừ một tiếng đầy khinh miệt. Với ánh mắt khinh khỉnh, lời lẽ nhạo báng, ả sỉ nhục cậu nhóc đang do tôi bảo hộ. Ả sỉ nhục như thể không phải con người.
「…………!!」
「……Fufu, ánh mắt đó hay đấy. Khiến ta rùng mình vì phấn khích」
Với ánh mắt tràn đầy sát ý và địch ý mà tôi vô thức ném về phía ả, con quỷ vẫn ung dung như đón làn gió thoảng qua, còn tỏ ra khoái trá như được mua vui. Chính thái độ đó lại càng làm thần kinh tôi bốc hỏa.
「Chính vì thế nên bọn oni các ngươi mới…!!」
Ta buột miệng buông lời khinh miệt. Đó, chính vì như thế, tôi mới căm ghét con quỷ này………!!
Từ game nguyên tác cho đến các phương tiện truyền thông khác cũng vậy. Với những kẻ không hợp mắt, ả luôn tỏ ra khinh thường, miệt thị, nhìn như cặn bã. Còn với kẻ hợp ý, chỉ cần không vừa lòng một chút là quay ngoắt thái độ. Ích kỷ đến cực độ, coi mình là trung tâm, tự cao tự đại. Chính vì thế ả mới có thể buông lời cay độc và vô tâm đến vậy.
「Ôi sợ quá sợ quá. Nhưng mà... thích ghê. Chứ mấy ai dám nhìn oni bằng ánh mắt như vậy đâu」
Con quỷ tỏ vẻ khoái chí trước sát ý của tôi. Với ả , sát ý của tôi chỉ như con vật nhỏ đang đe dọa con người mà thôi. Có thể ả sẽ thấy dễ thương vì lòng quả cảm, nhưng khả năng ả cảm thấy sợ hãi là con số không. Và nếu thật sự rơi vào nguy hiểm đến tính mạng, ả sẽ không ngần ngại ôm lấy ruột đang lòi ra mà bỏ chạy thục mạng như từng làm trong quá khứ. Trong nước mắt.
「………Nói chuyện với ngươi thật không ra làm sao」
Tôi từ từ nhích người dọc theo hiên nhà để tránh xa con quỷ. Một phần vì không muốn ở gần ả, phần còn lại là do mùi rượu hăng nồng đến khó chịu. Nhìn thấy tôi như vậy, con quỷ bật cười hô hố như lão già. Không hiểu nổi ả cười cái quái gì.
Vẫn là một kẻ điên như mọi khi. Thật lòng mà nói thì tôi cũng ngại nói chuyện thêm, lỡ miệng đạp phải mìn thì rắc rối to. Tốt nhất nên lờ đi.
(Thật tình, nhân vật chính mà cũng chịu đựng được cái loại này sao. Nhưng mà………)
Rồi đột nhiên tôi nảy sinh nghi vấn. Biết rằng con quỷ này vừa khó chiều lại cực đoan, thích ghét rõ ràng là chuyện chẳng có gì lạ…… nhưng liệu trong mắt ả, tôi lúc này là gì?
Nhờ thuốc nên bề ngoài tôi vẫn là con người… nhưng bản thân tôi cũng hiểu rõ thân thể mình chẳng thể chủ quan được, đến cháu gái của Matsushige còn bất ngờ kiểm tra không báo trước nữa là.
Kể từ lúc đó, mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén rõ rệt. Như một con thú, khứu giác, thính giác, thị giác đều trở nên tinh tế. Thân thể cũng khỏe mạnh hơn, thể lực được cải thiện đôi chút ngay cả khi không vận dụng linh lực. Khi bị thương thì dễ cầm máu hơn, vết thương cũng mau lành.
Dĩ nhiên, tất cả đều nằm trong giới hạn mà một con người vẫn có thể đạt được……… nhưng vẫn đủ để tôi nhận thức được thân thể mình đang dần thay đổi, và càng ngày sẽ càng rõ rệt. Không biết còn giấu được xung quanh bao lâu nữa. Nếu lỡ bị thương nặng, sự cân bằng đó cũng có thể sụp đổ.
……Từ lúc trở thành quái vật một lần, tôi đã chẳng còn dám khẳng định rằng mình vẫn là con người. Và, con quỷ trước mặt tôi là một kẻ tôn thờ nhân loại tới cực đoan và méo mó. Vì thế, tôi luôn lo lắng không biết rốt cuộc trong lòng ả đang nghĩ gì về tôi.
Không muốn chết… nhưng nếu mất kiểm soát mà phát điên, ít nhất cũng đừng làm liên lụy đến người vô can.
「Thôi nào, đừng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ đến vậy?Ta cũng vẫn là……」
「………Có ai đó ở đó à?」
Ngay khoảnh khắc con quỷ định nói điều gì đó, một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa kéo. Là giọng nói của một đứa trẻ chưa vỡ giọng, giống giọng của thiếu nữ hơn là thiếu niên.
「………!? Ah…!」
Trong một khoảnh khắc, tôi bối rối không biết phải làm gì, rồi lập tức nghĩ cách bảo vệ tính mạng của đứa nhóc tôi đang trông nom.
Nhưng hóa ra lại là lo lắng thừa. Con quỷ đang nằm dài trên hiên nhà cười rồi vẫy tay với tôi, sau đó tan biến như cơn gió. Chim ruồi đậu trên vai tôi cũng chẳng biết từ lúc nào đã biến mất. Này, đừng có mà bỏ chạy. Không, ở lại thì cũng phiền thật đấy nhưng…
「………Anh đang làm gì vậy?」
Giữa lúc tôi còn đang bối rối, cậu bé trắng trẻo kéo mạnh cánh cửa ra rồi xuất hiện. Trong bộ đồ ngủ, được ánh trăng chiếu rọi, vẻ đẹp của cậu ta dù không cố ý nhưng vẫn khiến người ta phải ngỡ ngàng.
(Ah, kiểu này thì người chơi chuyển hướng sang trai đẹp cũng không lạ.)
「Ugh………!? Mùi rượu!?」
Ngay sau đó, cậu nhóc nhăn mặt bịt mũi bằng tay áo. Chắc là bị mùi rượu nồng nặc đến mức phát ói dội vào. Tôi thì đã quen rồi, chứ với người bình thường thì mùi rượu nồng nặc từ miệng và cơ thể của một con quỷ suốt ngày uống rượu cũng đủ làm họ ngất xỉu.
「À, ừ… anh vừa uống một chút. Xin lỗi nhé, làm nhóc thức giấc à?」
Tôi cầm đĩa đồ nhắm mà con quỷ để lại, cố tìm cách đánh trống lảng. Ít nhất thì lúc này, cậu nhóc này chưa hẳn đã là đồng minh của tôi. Nói ra chuyện về Bích Quỷ hay thức thần của Matsushige chỉ khiến tình hình thêm rắc rối. Nên tôi chọn giấu đi.
「………Mùi kinh khủng thật. Đừng có uống nhiều quá đấy? Mai mà anh say mèm thì tôi phải chịu đó?」
Bịt mũi, thiếu niên nói với vẻ mặt khó chịu. Tôi chỉ biết cười gượng đáp lại. Có vẻ như không vừa mắt, cậu nhóc nheo mắt, buông một câu 「Đi ngủ đây」rồi đóng sầm cửa kéo.
「………Haha, bị ghét rồi nhỉ」
Tôi biết cậu nhóc ghét rượu. Trong game cũng từng cảnh báo đó là điểm nhạy cảm. Rõ ràng là tôi tự đào hố chôn mình rồi.
「……Thật chẳng ra sao」
Đặt đĩa dưa muối sang bên, tôi lẩm bẩm rồi bĩu môi với con quỷ đã tùy tiện nói bậy, gây thêm phiền toái rồi bỏ đi.
…………Cái đĩa này, xử lý sao đây?
…
「………Đồ dối trá」
Thanh âm phảng phất thất vọng, ghê tởm cùng nỗi cô quạnh ấy khẽ rỉ ra từ phía trong cánh cửa kéo, lặng lẽ tan vào bóng đêm. Ngoại trừ kẻ đã thì thầm nên lời ấy, chẳng một ai nghe thấy.
-
Shirooku, trung tâm kinh tế của Bắc Thổ, nơi được triều đình phái đến một vị Địa trưởng quan cùng tướng quân theo thánh chỉ, là một loại thành thị mang tính chất pháo đài.
Nếu lấy kiếp trước mà nói, có lẽ hình dung như Kamakura hay thành Odawara sẽ hợp lý. Vốn là linh địa thượng hạng hiếm có tại Bắc Thổ, chốn cư ngụ của yêu quái danh tiếng, Shirooku bị triều đình đoạt lấy bằng vũ lực, rồi xây dựng nên thành thị lớn nhất vùng này. Dù các con đường đều được chỉnh trang trải ra bốn hướng, thì đồng thời, các dãy núi và con sông kéo dài liền mạch lại, cùng với những đồn ải, sơn thành, pháo đài, hàng rào, vọng lâu… được dựng lên để lấp kín từng khe hở. Thung lũng bị bao bọc bởi những thứ ấy lại được phủ thêm kết giới, không cho những tồn tại tà ác xâm nhập vào bên trong.
Shirooku là nơi trú đóng của một quân đoàn triều đình, đồng thời cũng có các Trừ yêu sư được phái đến từ Âm Dương Liêu, cùng với đó là vô số nhân lực từ các gia tộc lãnh chúa hay dòng dõi trừ yêu sư xung quanh tham gia quân dịch lưu lại nơi này. Đây không chỉ là thành thị phồn vinh bậc nhất Bắc Thổ, mà còn là một căn cứ trọng yếu của triều đình, được thiết kế để có thể cầm cự suốt nhiều năm trời ngay cả khi bị vạn yêu binh bao vây tấn công.
Trạm gác được dựng lên giữa khe núi, bằng đá và gỗ, lại còn được gia cố bằng sắt, đồng thời có thêm phòng thủ bằng linh thuật, cao tới năm trượng. Cánh cổng cao một trượng ba thước, rộng hai trượng năm thước, đủ cho vài cỗ xe ngựa cùng ra vào. Binh lính trong tay cầm lấy thiết nỗ được ban phúc, trong tay họ còn có cả quốc pháo, vũ khí dùng để tiêu diệt yêu quái từ xa khi có cuộc xâm lược. Trường hợp vẫn không thể cản được, sẽ lập tức điều động vài Trừ yêu sư túc trực tại căn chòi phía sau.
「Đứng lại. Người phương nào? Mau trình giấy thông hành.」
Chúng tôi bị chặn lại tại hàng rào dựng phía trước trạm gác. Vài binh lính cầm giáo tiến tới gần, tôi liền đưa ra chiếc ấn hộp khảm trai và sơn mài mà tôi đã nhận từ dinh thự của nhà Onizuki để thay cho giấy thông hành. Khi thấy gia huy của gia tộc Onizuki được khắc trên đó, thái độ của toán lính lập tức thay đổi, cánh cổng cũng nhanh chóng được mở ra.
「Ồ, chẳng ngờ lại là người của danh tộc Onizuki Bắc Thổ. Không rõ lần này vào thành là vì việc gì?」
Viên trưởng trạm vội vàng chạy tới, cúi đầu cung kính hành lễ… với Shirawakaru đang ngồi trên lưng ngựa. Ờ, ừm. Mà, cậu nhóc mặc đạo phục tiểu đồng đúng là chất lượng cao, lại có gương mặt ưa nhìn nữa.
「À, ừm………」
「Tiểu nhân được nhị tiểu thư Onizuki phái đến, mang lễ vật tới cho thương hội Tachibana. Kính mong quý trạm cho phép thông qua.」
Tôi cắt ngang lời lúng túng của Shirawakamaru, đứng ra thay mặt đáp lời. Đồng thời, từ bên trong mặt nạ, tôi đưa ánh mắt ra hiệu bắt cậu nhóc giữ im lặng. Shirawakamaru khẽ nuốt nước bọt, kể từ đó cậu ta không nói thêm lời nào nữa. Phải đến sau khi chúng tôi qua khỏi trạm gác, cậu mới mở miệng.
「C-có ổn không đó? Mấy chuyện như…」
「Nếu giờ vạch lỗi sai ra, lại thành rắc rối rồi.」
Tôi hoàn toàn có thể chỉ ra sai sót, nhưng làm vậy thì chỉ càng khiến đối phương mất mặt. Chẳng phải gia nhân Onizuki, lại chẳng phải đại diện sứ giả, mà còn đi khom lưng cúi đầu với một tiểu tử từng làm tiểu đồng, thế chẳng phải là nỗi nhục ê chề rồi sao?
「………Ra là vậy.」
「Hử?」
「Ở chùa thì, mấy thứ thứ bậc ấy nghiêm lắm.」
Bạch Nhược Hoàn quay mặt đi, lẩm bẩm như nói với chính mình. Trong tâm trí cậu hẳn đang gợi lại cuộc sống ở ngôi chùa trước kia.
Cũng như nhiều tổ chức khác xây dựng thứ bậc để duy trì trật tự và điều hành, tôn giáo cũng có hệ thống giai cấp. Dù trong thế giới thực, điều này có phần khác biệt theo từng tông phái, nhưng trong giới tăng lữ Phật giáo thì thường tồn tại khoảng mười lăm cấp bậc. Trong thế giới này cũng vậy, hệ thống đó gần như được bê nguyên si vào, nếu có điểm khác biệt thì là tính nghiêm khắc lại càng cao hơn chăng? Mà, nói đúng hơn thì, ở Phù Tang quốc trong thế giới này vốn không có Phật giáo thật sự, mà là một tôn giáo hư cấu được phỏng theo nó.
Huống chi, ngay cả tiểu đồng cũng có thứ bậc riêng, và nghe nói là ngay cả trong thế giới thực cũng có chuyện bị bắt nạt. Dĩ nhiên, Shirawakamaru không phải là thượng tiểu đồng, con cháu nhà quyền quý, nên cuộc sống ở chùa hẳn chẳng dễ chịu gì cho cam.
………Dẫu sao, chuyện đáng buồn nhất chính là việc, cuộc sống khốn khổ ở chùa như thế mà vẫn còn tốt hơn khi phải đối mặt với yêu quái hay cơn đói ngoài kia. Hahaha, đúng là cái thế giới khốn nạn thật.
「………Vậy à.」
Tôi chỉ trả lời ngắn gọn như thế. Shirawakamaru định tiếp tục câu chuyện, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng thinh.
Qua khỏi trạm gác, suốt đoạn đường tiến về Shirooku, chúng tôi cứ lặng lẽ tiếp tục hành trình.
Và rồi, một khắc sau, chúng tôi bước vào thành Shirooku, tiến vào bên trong thương hội Tachibana, chi nhánh chính của họ tại Bắc Thổ, cũng là điểm đến của chuyến đi này………


20 Bình luận
?