• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 64

4 Bình luận - Độ dài: 10,517 từ - Cập nhật:

Một cậu thiếu niên nhỏ tuổi đứng lặng lẽ một mình. Trong ngôi làng nhỏ phủ đầy tuyết trắng, cậu đứng đó cô đơn, buồn bã.

Ký ức từng bị phong ấn do 「khế ước」cưỡng ép khai mở, cậu thiếu niên chỉ còn biết đứng lặng trước ngôi nhà của gia đình mình mà cậu vẫn còn nhớ trong ký ức tuổi thơ. Ngoài việc đứng đó, cậu chẳng thể làm gì hơn. Giờ đây, cậu thậm chí không còn đủ dũng khí để mở cánh cửa kéo mỏng manh có thể trật khỏi rãnh bất cứ lúc nào kia. Lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt méo mó vì tuyệt vọng, cậu khuỵu gối xuống.

『Thật sự, một đứa trẻ đáng thương.』

Thanh âm ấy vang vọng bên tai cậu. Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy an tâm. Một giọng hát đẹp đẽ đến mức mê hoặc tâm trí con người, quá ngọt ngào để có thể cưỡng lại………

『Con đã nói rồi phải không? Lúc đó, khi con đâm lưỡi dao vào mặt mẹ, con đã nói rằng đừng làm vẩn đục ký ức của con. ……Thế nhưng, ký ức mà con luôn trân quý ấy, liệu có phải là ký ức thật sự không?』

Giọng nói thì thầm ấy như một lưỡi dao vô hình đâm sâu vào trái tim cậu. Cơn buồn nôn cuộn lên theo bản năng sinh lý. Khẽ cười khúc khích, nàng bật ra một tràng cười nhẹ. Hơi thở ấm áp thoát ra khẽ chạm vào tai cậu.

『Thật sự, một đứa trẻ đáng thương. Mẹ hiểu rõ mà? Mẹ hiểu tất cả về con. Một cuộc đời đầy dối trá, đầy đau khổ, đầy bi ai như thế nào. Mẹ hiểu rõ mà? Bởi vì mẹ chính là một phần của con.』

Vô vàn cảm thông, vô vàn thương hại, vô vàn lo lắng, nàng thì thầm như đang vỗ về. Những lời ấy hoàn toàn xuất phát từ thiện ý. Không mang một chút ác ý nào.

「Ta... ta là…………」

『Phải, mẹ hiểu mà? Điều đó hẳn là rất đau đớn phải không? Bị những điều mình tin tưởng phản bội, làm tổn thương những điều quan trọng, mất đi những điều quý giá, chính vì thế nên con mới rời bỏ phải không? Mẹ hiểu rõ, mẹ hiểu mà.』

Vì gia đình, chính vì điều đó mà cậu đã tự vứt bỏ bản thân như món nợ nần to lớn nhất. Nỗi đau ấy, nỗi than thở ấy, dũng khí ấy, nàng đều cảm thông. Nàng đồng hành, nàng khẳng định. Khẳng định rồi, nàng ôm chầm lấy cậu từ phía sau. Ôm lấy cậu như thể đó là điều đương nhiên.

『Cứ yên tâm đi. Mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Mãi mãi, sẽ không bao giờ hướng lưỡi dao về phía con đâu, làm sao có thể chứ.』

Từ lúc nào không hay, khung cảnh đã thay đổi. Bên trong dinh thự. Là căn phòng nơi cô gái ấy đã thổ lộ với cậu. Là nơi cậu nhận lấy bản án tuyệt vọng kia.

Diện mạo của cậu thiếu niên cũng thay đổi. Bộ trang phục của đầy tớ, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là hàng đặt làm riêng, chất lượng tốt. Khác biệt hoàn toàn với đám đầy tớ khác, điều đó cho thấy vị trí của cậu trong phủ. Những ngày tháng tưởng chừng yên bình, không phải run sợ vì đói khát, thế nhưng, tất cả đã sụp đổ vì sự ích kỷ, ngông cuồng của cô gái ấy vào ngày hôm đó. Và rồi cậu lại một lần nữa nhận ra lỗi lầm của bản thân.

『Cúi mình để sinh tồn tuyệt đối không phải điều đáng xấu hổ. Bởi vì rất nhiều sinh vật sống nương tựa vào nhau, nhiều cá thể phụng sự cho một cá thể, nên lựa chọn của con chưa từng sai. Mẹ nói vậy đấy. Làm gì có cái gọi là sai lầm chứ.』

Rồi nàng vuốt ve mái đầu của đứa con trong vòng tay. Nàng yêu thương cậu bé đang bị lương tâm cắn rứt ấy.

『Không cần phải than khóc. Khát vọng được sống là điều ai cũng có, dù là sinh vật nào đi chăng nữa. Điều đó tuyệt đối không phải là điều đáng xấu hổ.』

Từ lúc nào đó, khung cảnh lại thay đổi. Là trong một khu rừng sâu. Cậu thiếu niên đã trưởng thành. Trong bộ đồ đen rách rưới, cơ thể đầy thương tích, nhưng điều đó không còn quan trọng. Những điều đó chẳng còn là vấn đề gì. Điều quan trọng nhất với cậu chính là thi thể đang nằm trước mắt.

「Hức……!?」

Cậu che mặt bằng đôi tay như muốn tránh nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng rồi lại buông tay ra. Đó là điều hiển nhiên. Bởi lẽ trên lòng bàn tay bê bết máu vẫn còn vương lại cảm giác chân thực. Hơi ấm ấy là hơi ấm của con người. Cảm giác ấy chính là làn da của con người. Cảm giác… khi bóp cổ một con người……

「Không… không thể nào………」

Cậu cất giọng khản đặc. Một tiếng hét chẳng thành tiếng cứ thế thoát ra. Và nàng, nhìn cậu như thế lại càng thêm yêu thương, thì thầm.

『Con yêu mến người đó phải không? Coi trọng người đó phải không? Mẹ hiểu mà? Đau đớn lắm phải không? Thật bất công phải không? Nhưng mà, kẻ yếu bị kẻ mạnh nuốt chửng là quy luật của tự nhiên. Kẻ yếu sẽ trở thành thức ăn cho kẻ mạnh. Bị bóc lột. Đó là nguyên tắc không thể tránh khỏi.』

Người ấy chết là điều không thể tránh. Phải giết là điều không thể khác được. Nàng nói vậy. Rồi lại bảo vệ đứa con mà nàng yêu thương.

「Ta… ta……!!」

『Không sao đâu, mẹ tha thứ cho con. Hãy tha thứ đi. Con không sai gì cả. Để sống được, hẳn là con chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng chứ?』

「Chuyện như vậy………!!」

Cậu định phủ nhận, thế nhưng lại chẳng thể làm được. Cậu hiểu rõ, tất cả là do sự non nớt của bản thân. Cậu, từ đầu đến cuối, chỉ toàn phạm sai lầm.

『Cứ yên tâm đi. Mẹ sẽ cứu lấy con. Mẹ sẽ ban sức mạnh cho con. Thấy chưa, như lời đã hứa, mẹ đã cứu con, đã bảo vệ con. Vậy nên, hãy ngoan ngoãn………』

Hãy đón nhận mẹ nhé? Nàng dỗ dành. Dịu dàng, thật dịu dàng, nàng khuyên nhủ. Ăn mòn. Thấm sâu. Xâm chiếm. Nuốt trọn đầu óc, trái tim của cậu. Để cậu hoàn toàn trở thành 「đứa con của mẹ」.

「A…ư………」 

Bị đánh gục hoàn toàn, cậu chẳng thể nói gì. Không thể nói một lời, ánh sáng trong mắt cậu dần biến mất. Bóng dáng nàng ôm lấy cậu từ phía sau bắt đầu lay động, mái tóc xanh biếc rực rỡ kia như xúc tu vươn dài quấn lấy cậu. Nàng mỉm cười. Một nụ cười tràn đầy thiện ý khôn cùng. Và rồi cậu, như một đứa trẻ được nghe lời ru, dần chìm vào thế giới vĩnh hằng của bóng tối………

「………Có tiếng gọi」

Cậu thì thầm. Giọng nói ấy nghe như từ nơi rất xa vọng lại. Nhưng cậu biết rõ. Đó là giọng của một đứa trẻ. Là tiếng kêu cứu của một đứa bé.

「………Em trai?」

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bật dậy. Tóc nàng đứt đoạn từng sợi từng sợi một cách tự nhiên. Cũng phải thôi, đây là thế giới của tâm trí, thế giới tượng trưng cho nội tâm, là thế giới trong tinh thần của cậu. Nếu vậy, mọi quy tắc trong thế giới này thuộc về cậu, ưu tiên cậu cũng là điều đương nhiên.

「Anh đến ngay………!!」

Không biết từ khi nào, ánh sáng đã trở lại trong mắt cậu, cậu vội vã lao đi. Nàng hốt hoảng, vươn tay chạm vào vai cậu định ngăn lại……và tay nàng bốc cháy.

『Ara, thế này là……』

Ngọn lửa bùng lên lan khắp cơ thể nàng chỉ trong chớp mắt, thế nhưng nàng không hề gào thét dù có ngạc nhiên. Bởi đây là thế giới mộng tưởng, nên nỗi đau cũng chỉ là ảo ảnh hư vô. Quan trọng hơn, ngọn lửa này………

『Thật là, phiền phức quá đi. Con cứng đầu quá. Nếu đã yêu thương đến thế thì cứ cùng nhau làm con của mẹ có phải hơn không.』

Ai ai cũng chẳng chịu đón nhận tình thương của nàng chân thành, thật là phiền toái. Dù sao thì, là một người mẹ, nàng cũng không nổi giận vì điều đó. Tình thương của người mẹ vốn chẳng đòi hỏi sự đền đáp. Nàng, mảnh hồn của yêu mẫu, dõi theo bóng lưng đứa con đang chạy giữa rừng sâu. Dõi theo, tràn ngập yêu thương.

『Không còn cách nào khác. Lần này lại tiễn biệt thôi. Nhưng cũng không sao cả. Vì lần này sự biến dị đã tiến triển rất nhiều rồi.』

Khâu cuối cùng có thể để lại cho lần sau. Thời gian và cơ hội có vô vàn. Thực thể được gọi là thần vốn luôn kiên nhẫn. Đặc biệt là nàng, nàng đặc biệt kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn.

Không cần phải vội. Vì cuối cùng, kết cục đã được định sẵn rồi……………

『Vậy nhé. Mẹ sẽ dõi theo những gì con làm, ◼️◼️ à.』

Ngọn lửa thiêu đốt rực rỡ như bó đuốc, thân xác cháy rụi, nhưng tàn dư của vị Địa Mẫu Thần vẫn mỉm cười, nụ cười chan chứa tình mẫu tử, tiễn đưa cậu rời đi……………

-

Ý thức đang bị đè nén trong cơn ác mộng dài đằng đẵng ấy chợt bừng tỉnh, như thể nổi lên từ đáy sâu, bởi một giọng nói vang vọng từ nơi xa xăm.

「Hi!? Đ-đừng lại gần…… đừng lại gần mà!!」

Là một tiếng hét. Tiếng hét của một đứa trẻ như sắp bật khóc vang lên. Và như bị kích động bởi âm thanh đó, ý thức đang mơ hồ hỗn loạn dần trở nên sáng tỏ, từng chút một, tuy chậm rãi nhưng chắc chắn. Cảm giác ấy tựa như khi vượt qua một khu rừng rậm rạp và tầm nhìn dần rộng mở.

「Ugh……guh……?」

Là vì mồ hôi đã làm ướt cả y phục sao? Cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài mệt mỏi, cơn mệt mỏi như sau giấc ngủ đông lan khắp cơ thể khiến tôi nhăn mặt khó chịu. Nhưng chính cái cảm giác đó lại khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

「………!?」

Và ngay lúc đó, tôi trừng mắt nhìn vào thứ đang hiện hữu trước mặt. Đó là một con nhện. Một con yêu quái hình nhện có hoa văn đốm trắng trên thân đen, to cỡ một con sói. Tám con mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng ghê rợn, hàm răng va chạm lách cách như đang đe dọa, một con quái vật không phải người đang đứng đó.

「Cái gì thế này………!!?」

Và rồi tôi nhận ra. Bản thân đang nằm dưới đất, và có một thiếu niên đang ôm lấy tôi. Cậu ấy nước mắt lưng tròng, ra sức vung chiếc quạt để xua đuổi con quái vật trước mắt. Tôi hiểu rồi. Hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra nơi đây.

『Chitchitchit……!!!』

「Hic……!?」

Con nhện như đã mất kiên nhẫn, bật lên nhảy tới. Shirawakamaru, vốn chưa từng trải qua huấn luyện chiến đấu, chẳng thể nào phản ứng kịp……… Không, cậu nhóc có phản ứng, nhưng đó chỉ là đưa tay lên che đầu, chẳng có chút tác dụng nào. Rồi nanh vuốt của con nhện hướng thẳng đến cậu…

「Không dễ vậy đâu……!!」

『Chít!?』

Cú đá bất ngờ giáng vào mặt con nhện, là từ tôi, một cú đá bằng giày cỏ được gia cố thêm miếng sắt, bất ngờ đến mức khiến con nhện chấn động, phải lùi lại.

「Hả……!? Ah, anh!?」

「Khốn kiếp, rõ ràng đòn vừa rồi vẫn chưa đủ sao……!!」

Shirawakamaru ngơ ngác nhìn tôi vừa mới bật dậy, nhưng tôi không có lời nào để đáp lại. Không có thì giờ cho chuyện đó. Con quái vật trước mắt vẫn chưa bị hạ. Đương nhiên rồi, chỉ một cú đá không hề cường hóa bằng linh lực mà nghĩ sẽ giết được yêu quái thì thật ngây thơ!!

『Chít chít chít……!!』

「Uo!? Đừng có mà lại gần nữa!!?」

Nó nhe nanh, giương vuốt, lao tới. Tôi cố sức đá trả. Mỗi lần đá, con nhện lại gầm gừ, vung móng vuốt cùng răng nanh. Đau!? Chân tôi hình như bị rạch nhẹ rồi……!?

「A, anh ơi……!!?」

「Im lặng chút đi!! Khốn nạn, vũ khí…… không có vũ khí sao!!? Ku……!?」

Vừa đá vào mặt con nhện liên tiếp, tôi vừa đảo mắt quanh mình. Rồi chợt nhận ra, ngay bên cạnh, dưới đất, nằm đó là thanh đoản đao có khắc hình hoa anh đào trên vỏ……!

「Kh………!!?」

Gần như theo phản xạ, tôi rút đao ra khỏi vỏ. Một nhát chém ngang, rực sáng như tia chớp!!

『Chít chít……!!?』

Chắc là không ngờ đến phản công từ phía tôi. Hai chân trước bị chém đứt, mặt cũng bị rạch, con nhện cuống cuồng lùi lại. Tôi không bỏ lỡ cơ hội, lao tới thêm một bước. Dù toàn thân đau nhức như bị xé nát, tôi nghiến răng chịu đựng và cắm mạnh con dao ngắn vào mặt nó. Đâm sâu vào.

『Chít……!?』

「Chết đi……!!」

Con nhện bị đâm dao vào mặt định vùng vẫy, nhưng tôi dồn hết trọng lượng vào chuôi dao, ấn sâu đến tận chuôi để ghim nó lại. Con nhện co giật từng đợt, nhưng rồi ngay lập tức như con rối bị cắt dây, đổ rạp xuống đất.

「Xong… rồi sao………?」

Xác nhận con nhện đã chết hẳn, tôi rút mạnh con dao ra và kiểm tra xung quanh. Rồi bật tiếng tặc lưỡi. Ít nhất thì tình hình lúc này không cho phép tôi lơi lỏng………!!

「Botan, cô đang quan sát đúng không? Giúp tôi một tay đi……!!」

『Không cần phải gào lên, ta vẫn ở đây mà』

Tôi hướng về con chim ruồi đang ẩn nấp ở đâu đó mà kêu lên, liền nghe thấy giọng nói hờ hững của nàng vọng xuống từ phía trên. Chim ruồi  đáp xuống ngay trước mặt tôi, không chút kiêng dè quan sát tôi.

『………Ít ra thì bề ngoài vẫn còn giống người nhỉ』

「………Câu đó không muốn biết hàm ý là gì. Tôi cần mượn tay cô. Được chứ?」

Trước giọng điệu lãnh đạm và lời lẽ đầy bất an của con chim ruồi, tôi cau mày lại, nhưng vẫn cầu xin sự giúp đỡ. Con chim nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn tôi như muốn thấu suốt mọi thứ. Rồi cô hỏi.

『Vậy trí nhớ bên đó còn lại bao nhiêu rồi?』

「Mập mờ thôi…… Nhưng ít nhất tôi hiểu, chỉ cần xử lý bọn quái vật là được rồi đúng không?」

Trước câu hỏi về mức độ hiểu rõ tình hình, tôi đáp gọn gàng như thế. Với người của Matsushige thì không cần nói nhiều dài dòng, cách này hiệu quả hơn. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có thì giờ.

『……Được rồi. Ta cũng đại khái hiểu được yêu cầu. Là bảo vệ cậu thiếu niên kia, đúng không? Với tài năng vượt chuẩn thế này, chẳng thể để mặc được』

Con chim ruồi lại tiếp tục hướng ánh nhìn chẳng chút kiêng dè về phía Shirawakamaru phía sau, cậu nhóc run bắn cả người, như thể sợ hãi điều gì đó. Tôi chỉ liếc nhìn cậu nhóc một cái, rồi lại hướng về phía con chim ruồi.

「Cũng là một phần. Nhân tiện đó, tôi cũng muốn cô bày một chút trò nhỏ」

『Trò nhỏ, sao?』

「Phòng khi tình huống xấu nhất xảy ra thôi」

Tôi giải thích ngắn gọn với thức thần đang tỏ vẻ nghi hoặc. Rồi đứng dậy. Cuộc chiến giữa Gorilla-sama và con nhện đang dần không thể làm ngơ được nữa.

「Nào nào, đến lúc hạ màn rồi nhỉ…… Có làm được không đây?」

Tôi đã chiến đấu liên tục đến cạn kiệt rồi. Có lẽ cũng đến lúc mọi thứ đi vào lối mòn. Tôi muốn kết thúc tại đây. Với tâm nguyện đó, tôi cầm chặt thanh đoản đao, chịu đựng cơn đau cơ lan khắp thân thể, tiếp cận từ phía sau con Tsuchigumo đang lao vào Gorilla-sama. Và rồi………

-

「Ước gì chỉ một đòn vào giữa đỉnh đầu là kết thúc được thì tốt biết mấy...」

Tôi khẽ cười khổ khi nhìn chằm chằm vào đầu Tsuchigumo, lưỡi đoản đao đã cắm vào hơn một nửa. Đó là nụ cười đắng chát khi tôi lâm vào cảnh bế tắc không lối thoát. Cũng phải thôi. Đoản đao đã xuyên thủng lớp vỏ cứng rắn của Tsuchigumo. Thậm chí sau khi xuyên qua, nó còn bị mắc kẹt bởi những bó cơ bên trong. Lưỡi đao đã không thể chạm đến não của nó.

「………Chết tiệt, thất bại rồi.」

『Đương nhiên là thế, tên vô lễ kia à!!!!』

「Chết tiệt!!」

Con Tsuchigumo quẫy mạnh hòng hất tôi khỏi nó. Tôi vội vàng bám chặt lấy đầu nó, đồng thời giật mạnh đoản đao ra. Dịch thể màu lục phun ra dữ dội, cùng lúc đó Tsuchigumo gầm rống. Có vẻ nó khá mẫn cảm với cơn đau, vì thế càng thêm cuồng bạo.

「Uoaa...!? Gưh!!」

Nếu bị hất xuống thiếu cẩn trọng, đầu tôi sẽ đập mạnh xuống đất và vỡ vụn. Dù không đến mức đó thì nếu không tính toán hướng bị hất văng, tôi sẽ bị nó giẫm nát ngay khoảnh khắc tiếp theo. Do đó, tôi cố sức bám chặt lấy lớp vỏ ngoài của con nhện.

「!? Cái này là………」

Và rồi, tôi bất chợt nhận ra điều đó. Trên một góc được xem như phần hộp sọ của Tsuchigumo, có một thứ hiện hữu. Một vết nứt. Một vết nứt đã cũ kỹ, có thể là dấu tích của một vết thương? Tôi bất giác đưa tay chạm vào đó.

『!!? Ngươi đúng là... hỗn xược...!!』

「Ah, không ổn rồi.」

Khi tôi lần theo vết nứt ấy mà chạm vào, Tsuchigumo gào lên. Rồi như muốn đập chết một con muỗi đang hút máu, nó nhấc chân lên và quật mạnh vào đầu mình.

「Uoaa...!? Nguy hiểm thật!!」

Chỉ cách trong gang tấc, tôi lập tức buông tay khỏi đầu Tsuchigumo. Cùng lúc đó, tôi cố ý để bị hất văng để tránh bị cái chân nhện giẫm bẹp. Bị bắn xuống đất, tôi cuộn người lộn một vòng để phân tán lực va chạm. Nhờ vậy mà tôi có thể lăn được đến chỗ của Gorilla-sama đang bị tơ nhện trói chặt.

「Ara, lớn tiếng huênh hoang như thế mà lại bỏ chạy, thật là nhục nhã quá đi?」

「Cảm ơn vì đã nhận xét……!! Vậy thần nên cắt bỏ mấy cái tơ trói này chứ!?」

「Nếu ngươi không có sở thích bị ràng buộc thì nên làm vậy đấy.」

「Vậy thì, xin thất lễ……!!」

Tôi một đao chém phăng mớ tơ nhện đang trói tay chân Gorilla-sama.

『Ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi thoát sao!!』

「Im miệng đi……!!」

Có lẽ vì vừa tự đánh mạnh vào đầu mình, Tsuchigumo mất dấu tôi trong chốc lát. Ngay sau khi tôi giải cứu Gorilla-sama khỏi tơ nhện, nó liền phát hiện ra và lao tới tấn công. Nhưng thứ đáp lại nó lại là một cú ném đá. Gorilla-sama, vừa nhặt được một viên đá to cỡ nắm tay, tung cú ném với sức mạnh đủ khiến cả vận động viên chuyên nghiệp hay máy ném bóng tự động cũng phải khóc. Mà lại còn ném thẳng vào mắt nó.

『GUAAAA!!?』

Dù lớp vỏ ngoài có rắn chắc, thì nhãn cầu vẫn là điểm yếu, điều hiển nhiên thôi. Khi đối đầu với kẻ mạnh hơn, tlựa chọn quay về với cách đánh thông thường lại là con đường đúng đắn. Một bên mắt cùng phần thịt xung quanh bị thổi bay, Tsuchigumo lại giãy giụa lần nữa. Vừa giãy, nó vừa vung những chiếc chân nhện. Chúng xé rách không khí, tạo thành áp lực gió như những lưỡi dao tàn sát mọi thứ xung quanh.

Làn gió ấy thậm chí còn cuốn đến khu vực của đám thuộc hạ đang giao chiến với Hayama và những người khác. Hayama cùng Kochou hoảng hốt núp vào bóng tối, nhưng đám thuộc hạ lại chỉ vừa quay đầu thì đã bị gió lưỡi dao xé thành tro bụi. Đương nhiên, chúng tôi, những người ở gần hơn, còn nguy hiểm hơn nhiều.

「Chết tiệt, đúng là không phân biệt bạn thù mà………!?」

Ở cự ly sát bên con nhện đang cuồng bạo, tôi chui xuống một hố sâu do trận chiến gây ra và rít lên. Khốn kiếp, Hayama và nhóm đó có an toàn không? Mà nếu để trúng đạn lạc kiểu này mà chết thì có chết cũng không cam lòng đâu………?

「Ara, rắc rối rồi đây. Nó mà làm loạn thế này thì cũng chẳng thể nào sơ tán được. Ngươi định làm gì bây giờ, Tomobe?」

Trái ngược với tôi đang đầy bức bối, giọng nói thong thả và có phần lười biếng vang lên, là Yêu Hồ, hay chính xác hơn là Bạch Hồ bị Gorilla-sama nhập thể, đang cười nhạt. Cô liếc mắt đầy vẻ dò xét như muốn thử lòng tôi, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khiêu khích.

「………Linh lực bên phía người cũng sắp cạn rồi phải không?」

Trước câu hỏi của tôi, cô chỉ mỉm cười không đáp. Ý là 「đúng vậy」… sao.

Lý do khiến tôi đoán như vậy rất đơn giản. Với năng lực vốn có, Gorilla-sama không thể bị tơ nhện tầm thường như thế trói được. Dù đang trong tình trạng nhập thể, nhưng bản tính cô không đời nào chấp nhận một nỗi nhục như thế. Cả cú ném đá khi nãy, việc cô dùng tay, lại chỉ ném một lần, cũng không giống tác phong thường thấy. Bình thường, không cần dùng đuôi, chỉ với cú đá là nàng đã có thể nghiền nát cả lớp đá nền rồi. Mà cũng không thể nào nàng lại trốn trong cái chỗ như thế này.

(Chuyện này là lỗi của mình rồi………)

Liếc nhanh vết thương mảnh khảnh trên cánh tay trong suốt của Bạch Hồ, tôi nghiến răng chịu đựng. Dù trí nhớ vẫn còn mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ mang máng bản thân đã hóa thành thứ gì, đã làm ra chuyện gì. Tất nhiên là cả trận chiến ác liệt với Gorilla-sama… Nếu không có chuyện đó, tình hình có lẽ đã khá hơn chút ít. Không, dù thế đi nữa thì thân thể bị nhập của Gorilla-sama cũng…

「Liếc ngang liếc dọc như thế, thật là khó chịu đấy? Ngươi cứ yên tâm. Dù gì thì ta cũng đang mượn thân xác này, nên ít nhiều vẫn có chút lưu tâm đấy? Có thể hơi đau nhức cơ bắp, nhưng ta không ép cơ thể này vận động quá mức đâu. Hay là… ngươi có ý kiến gì với vết thương này?」

Nói vậy rồi Aoi đưa vết cào nhẹ do móng tay tôi để lại ra trước mắt tôi.

「……Không, thần chỉ cảm thấy mình đã làm phiền đến tiểu thư quá nhiều. Vết thương đó hoàn toàn do thần gây ra, xin người đừng bận tâm và hãy quên nó đi ạ.」

Dù khi ấy lý trí đã bay sạch, nhưng việc tôi làm là sự thật. Gorilla-sama đã cố tình nhận đòn để phong tỏa hành động của tôi, thì chẳng còn cách nào khác. Tôi không có tư cách phàn nàn. Ngược lại, phải là tôi nên cảm ơn mới đúng.

「Thật lòng xin lỗi vì đã gây phiền toái. Cảm ơn người rất nhiều. Nhờ vậy mà thần mới được cứu.」

Tôi cúi đầu nói lời cảm tạ ngắn gọn. Mà, thật ra nếu bị bỏ mặc thì cũng chẳng có gì lạ. Ít nhất thì việc cô nàng cố gắng cứu tôi, tôi cũng nên tỏ lòng cảm kích.

「………Ra vậy.」

Gori-sama bỗng quay mặt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.

(… Chắc là đang ngượng thôi nhỉ. Nhưng mà… nguyên tác vốn đâu phải người dễ thương đến mức biết xấu hổ đâu cơ chứ.)

Không hiểu rõ ý nghĩa đằng sau phản ứng của Gorilla-sama, tôi khẽ nhíu mày. Nhưng ngay lúc đó, lưỡi dao gió sượt qua sát bên khiến đất đá vỡ tung, kéo tôi về với hiện thực, đây không phải lúc để mà suy nghĩ vẩn vơ. Tôi rút vào hố như một cuộc chiến chiến hào và lên tiếng.

「Tiểu thư, xin được cầu viện trợ.」

「Ara ara, liệu có thắng được không? Tiếc là cái quạt của ta cũng đã vỡ mất rồi. Còn ngươi, có vũ khí nào hữu dụng hơn không?」

「Vật này, thần nghĩ vẫn còn hữu dụng……」

Trước câu hỏi cố tình đưa ra dù thừa hiểu của Gorilla-sama, tôi đáp lại bằng cách giơ lên đoản đao. Chính là đoản đao khắc phù hoa anh đào, được ban cho từ chính cô, yểm lên vô số chú nguyền.

「Nhưng mà, lúc nãy ngươi còn không đâm xuyên được cơ mà? Định làm lại lần nữa là được sao?」

「Khi tấn công lần đầu, thần đã phát hiện ra một vết nứt.」

Nghe tôi trả lời vậy, Aoi nhíu mày đầy nghi hoặc.

「Vết nứt………?」

「Có lẽ là do một vũ khí có lời nguyền cực mạnh gây ra. Dù nhỏ nhưng là loại vết thương không thể tự tái sinh.」

「Ngươi định nhắm vào đó? Chỉ với một cây đoản đao thôi? Ngươi nghĩ như thế là đủ để kết liễu sao?」

「Dĩ nhiên, nó sẽ cảnh giác. Dù đoản đao này là vật phẩm thượng hạng được yểm lời nguyền dày đặc, nhưng với lần thứ hai thì nhất định nó sẽ đề phòng. Vì vậy, mong tiểu thư  giúp đỡ cho một tay.」

「……Ngươi định dùng cái đó sao?」

Gorilla-sama khẽ liếc mắt về phía thứ mà tôi đang lên kế hoạch sử dụng. Tôi gật đầu khẽ.

「Thần sẽ tạo cơ hội, nhân lúc đó xin hãy dùng thứ ấy. Nếu có thể kết liễu thì tốt, còn nếu không thì sẽ dùng đoản đao. Nếu cả việc đó cũng thất bại thì…… khi ấy xem như chấm hết.」

Dù sao thì, để mặc như thế này thì sớm muộn gì cũng chết. Ít nhất tôi sẽ không được tha. Cho dù có thoát được tình cảnh hiện tại, con nhện ấy chắc chắn sẽ tìm đến tôi để xé xác ra từng mảnh. Sau tất cả những gì đã xảy ra, chắc chắn mối hận của nó đối với tôi đã ăn sâu vào xương tủy. Đáng tiếc thay, yêu quái lẫn thần linh đều là những sinh vật cứng đầu và đầy oán niệm.

Vậy thì không còn cách nào khác, phải làm thôi. Nếu sơ suất, không chỉ mình tôi mà cả gia đình cũng có thể bị vạ lây. Không, nếu nó khôi phục được sức mạnh, chắc chắn sẽ nguyền rủa tôi theo cả huyết tộc. Vậy thì, trước khi điều đó xảy ra, phải kết liễu nó. Là ngay lúc này.

Mà, đem mạng sống ra đặt lên bàn cân mà chiến đấu cũng là chuyện thường ngày thôi, vẫn còn là trạng thái bình thường. Có cơ hội thắng là tốt lắm rồi. Tuyệt thật đấy.

「……Ara, không ngờ ngươi lại tin tưởng vào đoản đao ấy đến vậy đấy? Thật tình mà nói, ta rất bất ngờ đấy?」

「Thần hiểu rất rõ, một kẻ đầy tớ như thần chẳng thể nào xứng tầm với vật này rồi」

Tôi điềm tĩnh trả lời sự thật với nàng tiểu thư đang cười khúc khích. Dù có hơi ấm ức khi phải nói lời cảm tạ, nhưng việc nhận được vật quý giá kia là sự thật không thể chối cãi. Dẫu bị ép buộc phải gánh vác những yêu cầu bất khả thi chỉ vì tâm huyết bất thường của cô, tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói. Tuy vậy, ân nghĩa là ân nghĩa, không thể không báo đáp. Đáng buồn thay, trong thế giới phân định giai cấp này, chỉ cần có sự đáp trả đã là điều hiếm thấy rồi.

「Ngươi không cần bận tâm. Chỉ cần trở thành kẻ xứng đáng với thanh đoản đao ấy, hoặc vượt xa nó cũng được. Cứ xem như là một lời chúc mừng trước đi.」

Giờ thì, tiếp theo là… Aoi lén nhìn từ trong hốc đá. Vui vẻ, thích thú, cô quan sát.

「Chắc giờ máu dồn lên não của con đó cũng sắp nguôi ngoai rồi đấy. Nó đã bắt đầu đi tìm chúng ta rồi.」

Cùng với lời ấy, tôi cảm nhận được điều đó. Huyễn thuật. Một loại ẩn hành được thi triển bằng huyễn thuật, đến cả việc phát động thuật pháp cũng bị ngụy trang và giấu kín… Một kỹ thuật có thể gọi là đỉnh cao, Aoi đã dùng gần hết linh lực còn lại để thi triển nó. Chắc hẳn là để tránh né sự dò xét của con Tsuchigumo kia.

「Cơ thể này, quả nhiên có sở trường với loại huyễn thuật như thế. Không ngờ có thể ẩn thân tiêu hao ít năng lượng đến vậy.」

Aoi thản nhiên thi triển một loại huyễn thuật đủ sức đánh lừa các trừ yêu sư tiền tuyến bảo vệ kinh thành hay cả những yêu quái hung tợn, và còn tỏ ra huênh hoang như chẳng có gì to tát. Nhưng không, từ trán nàng, một giọt mồ hôi đã chảy dài. Rõ ràng việc thi triển thuật pháp không hề nhẹ nhàng như lời nói.

(Lúc nào cũng mạnh miệng như thế…)

Ký ức sống dậy là lúc tôi lần đầu tiên phụng sự cô, trong nhiệm vụ sinh tử ấy… Hồi tưởng ấy khiến tôi khẽ cau mày. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt tôi lại dán chặt vào con nhện khổng lồ trước mặt. Không có thì giờ để đắm chìm trong quá khứ.

「Ta cũng chẳng nghĩ ra kế sách nào khác, nên đành theo ngươi vậy. Không thể cứ thế mà bỏ mặc con yêu quái đó được. Dù sao đi nữa, nếu nó lấy lại được sức mạnh rồi còn bắt đầu cải biến hiện thực, thì sẽ phiền phức lắm đấy. Chúng ta nên tiễn cái tàn tích cổ hủ ấy xuống mồ ở đây là vừa.」

Vừa che miệng bằng tay áo, công chúa khỉ đột lên tiếng. Vui vẻ, mong chờ, như thể đang cân đo giá trị của tôi mà nhìn qua.

「……Thần  sẽ cố gắng để không phụ lòng kỳ vọng của tiểu thư.」

Dẫu sao thì, ngoài việc đó ra, tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác…?

-

『Ở đâu?! Các ngươi ở đâu rồi!! Đám chuột chết tiệt!!』

Con nhện, loạng choạng đứng dậy từ nỗi đau, gào lên. Gầm rú. Từ con mắt bị nghiền nát, chất dịch màu lục cứ thế rỉ ra, nó gầm thét trong cơn thịnh nộ.

Đó là một nỗi nhục nhã không thể nào nuốt trôi. Bị đám nhân loại khinh thường, bị bỡn cợt, bản thân nó, dù chưa hoàn toàn nhưng đang từng bước lấy lại thần tính, lại bị lũ người này dắt mũi, không thể là gì khác ngoài nhục nhã.

『Ra đây!! Mau ra đây!! Mau xuất hiện đi!!』

Nó vừa chửi rủa vừa vung chân nhện. Những tiếng rền vang như đất nứt vang lên, phá nát các vách đá, trụ đá xung quanh và đào sâu mặt đất. Đó là một cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong tàn phá mà Tsuchigumo mang theo.

『Haa… haa… haa… Khốn kiếp, trốn ở đâu rồi hả?』

Sau một hồi gào thét điên cuồng, con nhện bắt đầu quan sát xung quanh. Có lẽ nó cũng hiểu rằng dù có nổi giận phá phách thì cũng chẳng thể lôi được mấy con khỉ ranh ma kia ra ngoài. Rồi khi dần bình tĩnh lại, nó bắt đầu nắm bắt được tình hình.

(Grừ… Khốn kiếp, khốn kiếp!! Đáng ghét!! Từng đứa, từng đứa một… Nhưng không còn thời gian… không còn thời gian nữa!!)

Qua những rung động từ mạng nhện trải khắp hang ổ, Tsuchigumo đã nhận ra thời gian không còn nhiều. Lũ người trên mặt đất đã tiến sát tới nơi. Nếu cứ để thời gian trôi qua, nó sẽ chẳng còn cả cơ hội để thoát thân. Khi mà thần lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nó không thể liều mạng được.

『Chết tiệt!!!!!! Không còn cách nào khác!!』

Tsuchigumo bật lên. Nó cố tình bật nhảy để làm đá vụn văng tung tóe khắp nơi. Là để ngăn chặn bất kỳ chuyển động nào từ lũ người đang ẩn nấp rình rập trong lúc nó sơ hở. Rồi, không chần chừ, nó lao thẳng đến mục tiêu.

『Không thể chết một cách vô ích ở nơi quái quỷ thế này được!!!!』

Rồi, với tốc độ khủng khiếp, nó phóng vọt khỏi mặt đất, trong chớp mắt đã tiếp cận thiếu niên đang nấp sau phiến đá. Và bắt lấy. Dùng chân nhện bắt lấy thiếu niên từng là tiểu đồng.

『Tên, mặt của các ngươi ta đều nhớ kỹ rồi!! Cứ chờ đấy mà run rẩy đi!! Không sớm thì muộn, cả lũ các ngươi, dòng tộc của các ngươi, ta sẽ giết hết, nguyền rủa hết!!』

Nó vừa gào lên bằng giọng điệu đáng sợ, vừa bỏ chạy khỏi nơi ấy. Một quyết định đầy đau đớn. Vốn dĩ, nó không sợ cái chết. Nhưng nó không muốn chết một cách vô ích. Vì Nue đã không còn ở đây, nên việc kéo theo bọn người chết chung bằng cách phá hủy tổ cũng không thể. Và việc lũ người từ mặt đất kéo đến chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nếu cứ thế này, nó chẳng những không trả được một đòn, mà còn bị lũ người lấy đông hiếp yếu, hành hạ đến chết. Nếu bị tiêu diệt như một cự vật oai hùng thì không nói, nhưng nếu bị xử lý như loại sâu bọ đáng ghét thì Tsuchigumo tuyệt đối không thể chấp nhận. Vì thế, nó chạy. Thoát thân. Quăng bỏ cả sĩ diện và liêm sỉ, nó bỏ chạy. Giống như từ trước đến giờ vẫn thế.

May thay, không phải không thu được gì. Thiếu niên tiểu đồng có thể khiến thần lực phục hồi chỉ với một vũ điệu, mà vũ điệu ấy thậm chí còn chẳng phải dành riêng cho nó, một con mồi quý giá khiến các yêu quái và cựu thần thèm khát đến nhỏ dãi. Nếu có thể trốn thoát và sử dụng thiếu niên này, nó sẽ có thể lấy lại sức mạnh ngày xưa. Khôi phục thời kỳ hưng thịnh. Nếu làm được thế, thì mấy tên người kia…!!!

Đây chính là cuộc rút lui chiến lược. Có thể sẽ bị lũ người cười nhạo, nhưng không hề nhục nhã… Tsuchigumo nghĩ vậy, và lý lẽ đó cũng chẳng sai.

『Kukuku! Nhớ mặt ta đấy, lũ khỉ chết tiệt!! Chỉ cần giữ được thằng nhãi này, ta sẽ… ta sẽ………!!』

Trong khi liếc nhìn thiếu niên mình bắt được, con nhện bật cười. Như đang đắc thắng. Như thể tưởng tượng đến ngày báo thù sắp tới. Trước tiên sẽ là tên khốn mang dòng máu của Địa Mẫu Thần đáng ghét kia, hắn, kẻ bên cạnh hắn, cả gia đình hắn đều sẽ bị giết sạch, bị ăn sống. Và hắn, dù dòng máu điên loạn đó khiến nó thấy ghê tởm, nhưng chất thịt chắc chắn sẽ tuyệt vời. Nhất định sẽ giúp nó tiến đến cảnh giới cao hơn… Tsuchigumo nở nụ cười hiểm ác. Một nụ cười thảm khốc.

Và rồi, đang khi cười lớn, nó nhận ra có điều gì đó là lạ. Khi nhìn kỹ thiếu niên bị bắt, nó phát hiện ra. Hửm, con người mà nhẹ đến vậy sao? Không, hơn cả thế… tại sao kẻ này lại ngoan ngoãn để bị bắt mà không kháng cự chút nào?

『………?』

Chợt nảy sinh nghi vấn, một vài con mắt của con nhện hướng về thiếu niên bị bắt. Và nó thấy. Khóe môi của thiếu niên bị ôm chặt ấy khẽ nhếch lên. Rồi từ miệng thiếu niên, lời nói vang lên.

「……Thế à. Vậy là ngươi vẫn thấy ta giống đứa trẻ ấy sao?」

『Cái… gì cơ……!?』

Tiếng vang vọng dị thường không phải của thiếu niên, mà là của một thiếu nữ. Cùng lúc đó, một tiếng bốp khẽ khàng vang lên, và thân hình của thiếu niên bị Tsuchigumo ôm chặt lấy lập tức tan biến trong làn khói trắng. Từ trong làn khói ấy, hiện ra một chú chim nhỏ, một thức thần dạng chim ruồi. Trước cảnh tượng đó, Tsuchigumo sửng sốt đến ngây người, rồi ngay sau đó phát ra tiếng thét thất thanh. Bởi một trong bảy con mắt còn lại, vốn đã bị nghiền nát mất một con, bị chiếc mỏ sắc bén của con chim ruồi đâm thẳng vào từ cự ly cực gần.

『Gyaa……!?』

Đau đớn tột độ khiến nó phản ứng theo bản năng, giận dữ vung vẩy tám chiếc chân nhện nhằm nghiền nát con chim ruồi. Thế nhưng, với thân hình nhỏ nhắn và linh hoạt, chim ruồi dễ dàng luồn lách giữa các kẽ hở của chân nhện và lẩn tránh thành công.

『Ngươi……!!? Guhh!?』

Tsuchigumo, với sáu con mắt còn lại đang run rẩy vì phẫn nộ, chăm chăm nhìn vào chim ruồi, định xoay người lại thì, nó đổ nhào. Lý do thì vô cùng đơn giản. Nó vấp phải thứ gì đó.

『Cái gì!?』

Tsuchigumo đổ nghiêng, đập mạnh phần hông xuống đất, và cuối cùng cũng nhận ra. Một sợi tơ nhện căng ngang ở độ cao nằm ngoài tầm nhìn của nó, như thể được cố ý giăng ra để mắc bẫy. Đó chính là tơ của bản thân nó đã phun ra từ trước. Loại tơ vô cùng cứng rắn, đến mức nếu cố chém bằng một thanh kiếm cùn còn bị phản lại. Dù không đủ để chém đứt chân nhện, nhưng với độ bền ấy, hoàn toàn có thể chịu đựng cú va chạm nặng nề mà tạo thành cái bẫy ngáng chân.

Và rồi…từ điểm mù do con mắt bị đâm của nó, nó ập đến.

『Kueeeee!!!!!』

Vươn vuốt sắc như móc, thần ưng lao tới. Chiếc mỏ đâm vào khe hở giữa lớp vỏ ngoài cứng rắn của con nhện, xé toạc một chân của nó.

『Guoaaaa!!? Đồ… đồ súc sinh này………!!?』

Với cấu tạo cơ thể như vậy, một khi bị kẻ địch chiếm lĩnh từ trên cao, Tsuchigumo buộc phải cúi rạp mình xuống như bị đè bẹp. Không còn cách nào khác. Mặc dù vẫn còn đôi chân nhện, nhưng với cái đầu cứng ngắc kia, dù muốn phun độc hay nhả tơ cũng không thể chạm đến thần ưng đang áp chế ngay phía trên đầu. Và như để đề phòng thêm lần nữa, vuốt của thần ưng ấn chặt đầu Tsuchigumo xuống nền đất. Bị ép buộc phải cúi đầu trong tư thế như thể quỳ rạp xuống, Tsuchigumo phẫn nộ đến cực điểm, gào thét điên cuồng.

『Kueeeeeeeee!!!!!』

Thần ưng cũng không nhượng bộ, trong thân thể đã tả tơi, nó vẫn kiên quyết bám trụ trên đầu Tsuchugumo, gào rống như thể trút giận. Vì chủ nhân, vì mệnh lệnh mà nó quyết tâm thực hiện đến cùng, liều mạng đè chặt con nhện. Bất chấp máu tuôn xối xả từ vết thương khắp thân thể, bất chấp những vết cào xé mới xuất hiện từ chính con nhện.

『Đồ… hỗn xược… đáng ghét này aaaahhh!!!?』

Tsuchigumo gào lên, giận dữ điên cuồng, chửi rủa con thần ưng đang cưỡi lên người nó như thể sỉ nhục. Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó bỗng khựng lại trong thoáng chốc. Một trong những con mắt chưa bị tổn hại lóe lên ánh sáng kỳ dị, chăm chú nhìn, nhìn về phía tôi.

「Thế thì, đến lúc hạ màn rồi nhỉ? Ta cũng chẳng dư hơi làm thêm ngoài giờ nữa đâu………!!」

Tôi, người từ nãy giờ quan sát mọi chuyện bằng ẩn hành, lúc này rút đoản đao ra, lao thẳng về phía con nhện.

Và…mọi chuyện diễn ra trong khoảnh khắc tiếp theo.

「Hể……?」

Con thần ưng bị đánh bay, và thân hình nó đang lao thẳng về phía trước tôi…

-

Chàng trai vận hắc y thủ sẵn đoản đao… Khoảnh khắc bắt gặp hắn, cảm xúc chợt bùng lên trong lòng Tsuchigumo không gì khác ngoài phẫn nộ tột cùng. Là giận dữ. Là sát ý.

Từng là một thần trụ có thế lực mạnh nhất tại Bắc Thổ, Tsuchigumo đã nhiều lần phát động chiến tranh chống lại triều đình Phù Tang xâm lược từ Trung Thổ, kể từ khi bị cướp mất vùng đất mình cai trị cùng linh mạch nơi đó. Hết lần này đến lần khác, ả dấy binh khởi chiến, và mỗi lần như thế đều kết thúc bằng thất bại thảm hại, buộc phải tháo chạy.

Mỗi lần bỏ chạy là mỗi lần Tsuchigumo đánh mất thần lực, dần mất đi quyền năng của một vị thần, thần khí cũng theo đó mà hao mòn. Thế nhưng, ngay cả vậy, đến khi cuộc Nhân Yêu Đại Loạn kết thúc, ả tuy đã bán yêu bán thần, vẫn không thể phủ nhận được bản thân chính là một vị thần.

Hàng nghìn thuộc hạ quy phục dưới trướng đều được ả ban cho phúc trạch, sức mạnh của ả đủ để chỉ trong một hơi thở phủ kín cả một thành trì bằng dịch bệnh, căn cứ trú ngụ được thần lực của ả biến đổi thành một dị giới. Trong hang ổ của Tsuchigumo, quy tắc của ả là tối thượng. Triều đình từng tổn thất vô số quân đoàn, vô số trừ yêu sư trước con nhện quỷ quyệt ấy, điều này là sự thật không thể chối cãi. Trong số vô vàn yêu hung yêu, việc ả được xem là một trong Tứ Hung hoàn toàn không phải là hư danh.

Ấy vậy mà hiện tại, dù đã thức tỉnh thần khí nhờ vũ điệu của đứa trẻ, sức mạnh của ả cũng chưa bằng một phần mười thời kỳ cường thịnh. Huống chi, trước đó… dù có bị các trừ yêu sư coi là hung yêu nguy hiểm, ả cũng không bị sợ hãi như một vị thần quyền uy, thậm chí còn chẳng ai xác định được ả chính là Tsuchigumo, cũng là vì ả đã suy tàn tới mức chỉ còn là một con quái vật mà thôi.

Và Tsuchigumo hiểu rõ nguyên do của việc ấy. Hiểu rõ đến mức khiến bản thân khó chịu. Chuyện xảy ra vào nửa thế kỷ trước, một khoảng thời gian chỉ như cái chớp mắt đối với một vị thần. Ả đã gặp gã đàn ông gây nên chuyện ấy.

Để tránh bị phát hiện ra nơi ở của mình, đồng thời muốn đánh cắp linh lực từ linh mạch, Tsuchigumo đã sai khiến bầy thuộc hạ đào sâu lòng đất, chu du khắp các linh mạch Bắc Thổ, đôi khi còn ăn cả yêu lẫn người. Và rồi, một ngày nọ, ả đã đặt chân đến linh sơn, có một con quái vật từng là chủ nhân của linh mạch tối cao Bắc Thổ và bị đuổi khỏi đó đang ẩn cư. Vùng đất ấy là linh mạch chất lượng nhất Bắc Thổ nằm ngoài tầm kiểm soát của loài người. Tsuchigumo muốn lén hấp thụ chút ít linh lực ở đó để phần nào khôi phục lại sức mạnh xưa kia… nhưng kết quả là ả đã tiêu hao phần lớn thần lực của mình.

Đó là một cái bẫy vô cùng tinh vi. Hai con người đi lạc như tế phẩm trong linh sơn, một cô gái nhỏ và gã đàn ông hắc y theo hầu… một cặp trừ yêu sư non nớt và tiểu đồng, sự kết hợp thường thấy. Con mồi quá đỗi lý tưởng. Những kẻ tương tự đã bị Tsuchigumo ăn sống nuốt tươi không biết bao nhiêu lần rồi. Và lần này cũng vậy, ả tấn công chúng, nhưng lại bị đánh úp.

Gã đàn ông ấy dường như đã biết trước ả sẽ tấn công, chuẩn bị vô cùng cẩn thận và kỹ lưỡng. Trong lúc Tsuchigumo còn loay hoay xử lý con mồi tưởng chừng yếu ớt là con người, ả đã bị tên đó dẫn dụ và bất ngờ đụng độ với một con quái vật đồng cấp thần linh đang cư trú trong linh sơn. Không, phải nói là bị ép đụng độ thì đúng hơn, Tsuchigumo tin chắc như vậy.

Hai thần vật chạm mặt nhau tất yếu sẽ nổ ra giao chiến. Trận đấu rốt cuộc bất phân thắng bại, nhưng Tsuchigumo đã mất đi phần lớn thần lực. Cuối cùng, gã đàn ông đó còn tặng ả một nhát đâm chí mạng bằng đoản đao. May mắn thay, lớp vỏ ngoài đã ngăn lưỡi đao chạm đến thần kinh trung tâm…nhưng có lẽ, cú đâm ấy không chỉ là cú đánh cho có, mà thực sự là một đòn sát ý nhằm giết ả nhưng thất bại. Bằng chứng là dù đã thay da đổi xác bao nhiêu lần, vết nứt trên sọ vẫn còn đó, vết thương… không thể lành do lời nguyền khủng khiếp trú ngụ trong đoản đao.

…Chữ 「nghịch lân」vốn chỉ chiếc vảy mọc ngược trên thân rồng. Tương truyền rằng nếu chạm vào vảy ấy, dẫu có là con rồng hiền hòa nhất cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ, giết chết kẻ phạm thượng. Đồng thời, đó cũng là điểm yếu của loài rồng, chỉ cần một nhát vào đó, rồng sẽ gục ngã.

Bỏ qua tính chân thực của truyền thuyết, vết nứt trên đầu Tsuchigumo cũng tựa như nghịch lân của loài rồng. Màu sắc và kích thước nhỏ bé khiến nó khó nhận ra, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là nghịch lân của ả. Nếu một lần nữa bị đâm vào đó bằng một vũ khí tốt, chắc chắn não bộ của Tsuchigumo sẽ bị hủy diệt.

Ký ức đáng nguyền rủa, ký ức của sự sỉ nhục, của nỗi nhục nhã bị kẻ mà ả coi thường là vô lực, con người, gài bẫy… Và khi bị một kẻ mang gương mặt tương tự, tuổi tác tương đương, giăng bẫy một cách tương tự… Tsuchigumo ngay lập tức đồng nhất gã nhân loại trước mắt với kẻ năm xưa. Và rồi… ả nổi điên.

『GU…EE!?』

Có thể gọi đó là sức mạnh lúc dầu sôi lửa bỏng, hay đúng hơn là cơn thịnh nộ do bị chạm đến nghịch lân. Với một sức mạnh đến chính bản thân cũng phải kinh ngạc, Tsuchigumo vùng thoát khỏi trói buộc của Tố Thiên. Rồi y nhấc bổng con thần ưng ngu ngốc kia lên, ném thẳng về phía tên tiểu đồng nọ.

「Không thể nào!? Ôi trời!!」

Tiếng thét vang lên đầy kinh ngạc, khiến Tsuchigumo khẽ nở một nụ cười khinh bỉ. Thần ưng bị ném mạnh xuống đất, tạo nên một tiếng nổ đinh tai. Bụi mù tung bay. Gã nhân loại đó liệu đã bị nghiền nát? Sự im lặng kéo dài, có lẽ đã bị tiêu diệt rồi chăng?

『Không đời nào lại dễ dàng thế được………!!』

Ngay sau đó, Tsuchigumo quay ngoắt đầu lại. Gần như là phản xạ tự nhiên. Không phải vì cảm nhận được khí tức, cũng không phải vì có lý do cụ thể. Nhưng nghĩ lại thì dễ hiểu thôi. Gã nhân loại yếu ớt kia sẽ không dám xông thẳng, thế nên lẽ dĩ nhiên sẽ đánh từ điểm mù!

「Ugh…!!?」

Thằng nhãi đầy tớ uốn mình né tránh tơ nhện phun ra từ miệng Tsuchigumo, rồi tiếp tục lao đến, dù thân thể đã mất thăng bằng. Hắn cầm đoản đao trong tay, áp sát từng tấc. Mục tiêu của hắn là gì, đã quá rõ ràng.

『Không dễ gì bị trúng chiêu lần nữa đâu……!!』

Một chân nhện quét ngang sát mặt đất. Gã nhân loại né bằng cách nhảy lên. Ngoài cách đó, không còn lựa chọn nào khác. Và đó chính là cái bẫy mà Tsuchigumo đã giăng. Khi đã nhảy lên không trung thì không thể tránh đòn kế tiếp. Ít nhất, với một kẻ như hắn thì không thể đá bật không khí để tiếp tục né tránh.

『Hahaha, chết đi!!』

Một chân nhện khác quét xuống từ trên cao, nhưng kẻ đó không cho phép cú đòn ấy hạ xuống.

「Tomobe!!」

「Tomobe-san!!」

Kochou và Hayama, hai người từng ẩn mình tương tự, lao ra ứng cứu. Thế nhưng Tsuchigumo liền quay đầu, phun tơ ngăn cản. Tơ nhện trải mỏng như một lớp màng, dính nhớp, không nhằm trói buộc mà chỉ để câu giờ trong chốc lát. Dù gì đi nữa, Tsuchigumo phải giết bằng được gã kia.

『Đúng là phiền phức thật……!!』

Con chim ruồi lao ra che chắn cho gã đầy tớ. Dẫu chỉ là thức thần sơ cấp, nhưng cũng đủ để trở thành than tàn dưới đòn quét của chân nhện. Nhưng như thế là đủ.

Một quả cầu lửa nhỏ cùng tiếng nổ vang lên. Đó là chức năng tự hủy mà Matsushige Botan đã trang bị cho thức thần của mình. Thuốc nổ nén được kích hoạt bằng thuật thức, rồi tăng cường uy lực, vốn là để giết hoặc hỗ trợ tự sát khi cần, nhưng lúc này lại cứu sống người bị giám sát.

Vụ nổ làm giảm tốc cú quét của chân nhện, thay đổi quỹ đạo chút ít. Gã đầy tớ bị đánh văng đi, nhưng dù gãy tay vẫn thoát được cái chết. Dĩ nhiên, chỉ là thoát chết thôi. Và rồi Tsuchigumo, mang theo ám ảnh đến điên loạn, liền lao tới chỗ kẻ vừa bị hất văng.

『Trò đuổi bắt đến đây là hết rồi, đồ khỉ』

Tsuchigumo nhìn xuống gã đầy tớ mang gương mặt khiến ả căm ghét. Khuôn mặt nhện vô tri vốn không thể biểu lộ cảm xúc, vậy mà lúc này lại hiện rõ nụ cười ghê tởm đến đáng ghét.

『Thật phiền phức hết sức. Ngươi tưởng có thể chết dễ dàng sao? Ta sẽ giết ngươi sao cho đau đớn nhất để răn đe đám còn lại đang ẩn mình kia!!』

Nụ cười tàn nhẫn, đầy khoái trá đó… Đúng là một tình thế tuyệt vọng. …Nếu chỉ nhìn vào khoảnh khắc ấy.

『………?』

Gã đầy tớ, dù khuôn mặt nhăn nhó vì đau, vẫn nở một nụ cười nhạt khiến Tsuchigumo lộ vẻ nghi hoặc. Có thể là giác quan thứ sáu mách bảo y điều gì đó bất thường. Nhưng tất cả đều đã quá muộn.

「Phải rồi. Trò đuổi bắt kết thúc rồi. Vậy tiếp theo là gì nhỉ… À, trò chơi với lửa, chẳng hạn?」

『!? Khí tức này là………!?』

Vì bị huyễn thuật che mắt và phẫn nộ che lấp lý trí, nên mãi tới lúc này Tsuchigumo mới nhận ra. Ả quay đầu. Bên cạnh cột ngọc bích phát ra linh lực đậm đặc, thứ mà ả dày công tích tụ từ linh mạch trong suốt thời gian dài…là một bóng người…

「Ara, bị phát hiện rồi nhỉ.」

Bạch Hồ cười lạnh lùng, rồi ngay khoảnh khắc đó, giải trừ huyễn thuật. Hiện ra là một trận pháp phức tạp bay lơ lửng giữa không trung. Một đại pháp trận sử dụng trực tiếp linh lực được tích trữ. Vốn cần tới hàng chục trừ yêu sư để kích hoạt, vậy mà nhờ thiên phú cùng linh khí dự trữ, nàng ta đã kích phát được nó, chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Mục tiêu của nó, không cần nói cũng biết.

『Không thể nào………!?』

「Chết cháy đi, đồ quái vật……!!」

Tôi gầm lên, và khoảnh khắc sau đó, ánh sáng rực rỡ bao trùm toàn bộ hang động, nuốt trọn một người và một yêu vật…

-

Dòng chảy hủy diệt lấy linh mạch, sức mạnh của đất đai, bản thân đại địa làm nhiên liệu đã nuốt chửng Tsuchigumo, thậm chí xóa sổ cả không gian phía sau nó theo đúng nghĩa đen. Một khối lượng lớn tầng đá bị bốc hơi, một phần thậm chí hóa thành thủy tinh.

May mắn thay, nhờ vào kỹ thuật của mình, Aoi đã điều khiển được dòng chảy sức mạnh ấy vô cùng tỉ mỉ, tinh vi và chính xác. Nếu không, dòng linh lực vô tội vạ đó hẳn đã phá hủy toàn bộ không gian ngầm này, hoặc chí ít thì lượng nhiệt sản sinh ra cũng đã đốt cháy hết oxy trong không khí, khiến người có mặt tại đó ngạt thở, hoặc thiêu rụi cả phổi.

「Phải nói thêm thì, ta còn có một cái khiên nữa」

Tôi, đang ngã vật ra nền đất, vừa nhìn vào thực thể trước mắt vừa lên tiếng. Chính nó, bị trúng tia sáng mà không kịp tránh, lại trở thành một tấm khiên đáng tin cậy nhất đối với tôi. Nếu nó không chịu nổi thì tôi cũng chết, nhưng trước khi tôi chết thì nó sẽ chết trước. Và trong khoảng thời gian nó phải gồng mình đỡ lấy ánh sáng ấy, làm gì có chuyện nó rảnh tay mà làm gì tôi được.

『Gah!? Gii…!!?』

Và rồi cái 「khiên」 đó, Tsuchigumo đang bị bị ánh sáng hủy diệt và nuốt chửng, vẫn còn sống, ngay trước mắt tôi.

Quả là sức sống đáng kinh ngạc. Một loại kết giới tạo ra từ thần khí không nhiều nhặn gì, nhờ vào quyền năng đó mà Tsuchigumo sống sót. Vỏ ngoài của nó bị cháy xém nghiêm trọng, nhưng phần thịt bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Vẫn còn nguyên vẹn… nhưng chỉ thế thôi. Lượng thần lực vừa mới khôi phục đã cạn kiệt gần như hoàn toàn.

『Guh… Gagah!? Nực cười, chuyện gì thế này… chuyện hoang đường gì vậy…!!?』

Con nhện gần như đã bị nướng chín thều thào như nói mê. Mùi thịt cháy lan ra từ toàn thân, từng làn hơi nước bốc lên khi nó cất tiếng, như thể đang phủ nhận thực tại của chính mình.

「Haha, nhìn ngươi mà thấy hả dạ thật đấy…」

Tôi thì thào, tay còn đang ôm lấy cánh tay đã nát xương. Lập tức, những con mắt đã bị cháy xém, chỉ còn lại một nửa số lượng ban đầu, đồng loạt lườm tôi đầy sát khí.

『Ngươi… tại sao…!? Không, khốn kiếp… thì ra là vậy…!!』

Khoảnh khắc ngạc nhiên và nghi hoặc đó nhanh chóng chuyển hóa thành thù hận. Việc bị dùng làm tấm khiên hẳn là một điều vô cùng nhục nhã đối với nó. Nhưng chỉ có vậy. Vỏ ngoài bị than hóa khiến nó gần như không thể cử động, chỉ biết tuôn ra những lời oán hận. Nó không thể làm được gì khác. Chỉ có thể quằn quại trong cơn đau khắp thân thể.

『Khốn… khốn kiếp!! Grrr…!!』

Không thể cuộn tròn cơ thể lại vì vỏ ngoài đã than hóa, Tsuchigumo chỉ có thể chịu đựng cơn đau. Không, thậm chí đến việc chịu đựng thôi cũng là một xa xỉ. Dù là một con quái vật, giọng nói của nó lúc này lại mang nét yếu ớt như một thiếu nữ, nó quằn quại trong đau đớn, nhìn tôi đầy bất mãn và ra lệnh.

『Guh…!! Khụ… đủ rồi, giết ta đi… hãy giết ta… giết ta đi…!!』

Nó gần như sụp đổ, nửa như khóc, khẩn cầu được chết. Yêu cầu một cái kết liễu nhân đạo. Tiếng khẩn cầu vẫn tiếp tục.

『Ngay tại nơi này…!! Nhưng bị tiêu diệt như thế này càng không thể chấp nhận. Lũ người trên mặt đất ấy mà giết ta như thể giẫm chết một con sâu thì… chỉ chết không thôi còn đỡ, nhưng bị hạ nhục như thế thì ta không thể nào chấp nhận được…!!』

Nó trợn trừng mắt, giọng run rẩy, lộ rõ sự căm phẫn và khinh miệt. Rồi lại nhìn thẳng vào tôi, ánh nhìn sắc lẹm.

『Bị một con khỉ yếu ớt như ngươi giết là điều ta không thể nào cam tâm… nhưng dù sao thì vẫn còn tốt hơn là để lũ kia giết. Cho nên… ta cầu xin ngươi, giết ta. Giết ta đi…!!』

Từ giữa câu nói, giọng điệu của Tsuchigumo đã chuyển thành khẩn thiết. Với tất cả những từ ngữ mà nó biết, nó van nài tôi kết thúc sinh mạng nó.

「…………」

Quá đỗi thảm hại, quá đỗi đáng thương… tôi không còn muốn nhìn thêm nữa. Một chút khó chịu dâng lên, tôi cầm lấy đoản đao. Cẩn trọng trước khả năng phản công, tôi tiến lại gần con nhện.

『…Đúng vậy. Hãy đâm ta bằng đoản đao ấy đi, con người. Thời buổi này hiếm có cơ hội được giết thần đấy? Là một vinh dự đủ để truyền lại cho con cháu đấy?』

「Đúng thế, và cũng đủ để cả dòng họ bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp. Ngươi nghĩ ta dám mạo hiểm thế à?」

Thực tế, thế giới này có không ít gia tộc từng giết thần rồi bị nguyền rủa đến tận con cháu đời sau.

Thần, là những kẻ ngạo mạn, ích kỷ và đầy hận thù. Lũ Họa Thần đặc biệt hay nguyền rủa với lý do không đâu, mà lời nguyền của chúng thì cứ như keo dính mãi không dứt. Dù sao thì cũng giống như các thần thoại cổ của kiếp trước, đa phần các vị thần vốn là nhân cách hóa của thiên tai, dịch bệnh, thế nên như vậy cũng là điều hiển nhiên… Nhưng nếu chỉ là thần thoại giả tưởng thì còn dễ xử lý, đằng này, thần trong thế giới này thật sự có nhân cách, thế nên càng nguy hiểm. Không trách được triều đình ép buộc phong ấn các thổ thần lại, vắt kiệt sức mạnh của họ như một loại máy vĩnh cửu để cầu mong mùa màng bội thu. Dù có dâng hiến sinh tế hay cúng phẩm, có nhận được gì không thì còn tùy tâm trạng của đối phương. Thậm chí, vẫn có kẻ mang tư duy điên rồ như ả Yêu Mẫu vô phương hiểu nổi.

Trước sự e ngại của tôi, Tsuchigumo gầm lên như bày tỏ sự phẫn nộ, rồi trả lời:

『Hừ, đừng đánh đồng ta với đám thần linh rác rưởi đó. Một phàm nhân như ngươi đã dồn ta tới bước đường này, đáng được khen ngợi chứ ta chẳng có lý do gì để oán hận cả. Ta không hẹp hòi đến mức ấy đâu…!!』

Nó gọi tôi lại gần, giọng đầy giễu cợt, rồi tự hào nói rằng tôi sẽ là người ban cho nó cái chết. Thân thể run rẩy vì đau đớn, dịch thể rỉ ra từ lớp vỏ nứt nẻ. Nếu là con người thì đó là trạng thái bị nướng chín toàn thân và bỏng nặng. Con nhện nhìn tôi không nói gì, như lại khẩn cầu bằng ánh mắt. Tôi tặc lưỡi, rồi tiến sát lại nó.

『Làm ơn… hãy cho ta được chết một cách nhẹ nhàng. Ta… mệt rồi.』

「Ta không quan tâm. Chết nhanh lên đi.」

Và thế là, tôi lạnh lùng nâng đoản đao lên như một nghĩa vụ.

…Dù sao thì, nếu con quái vật rắc rối này còn sống sót, thì chẳng biết hậu họa sẽ đến đâu. Trong số các gia tộc được triều đình hay đội quân tiêu diệt huy động, thế nào cũng có kẻ định không giết mà bắt sống nó để làm thực nghiệm. Trong cái thế giới điên loạn này, thử làm thí nghiệm gì đó rồi lại để nó sống dậy hay bị cường hóa thì thảm họa không gánh nổi. Vậy nên, tốt hơn là tôi tự tay xử lý nó dứt điểm.

(Một con quái vật chết thì không sao… nhưng cũng không cần thiết phải để nó đau đớn vô ích)

Dù là thứ sâu bọ gieo rắc tai ương, gây ra bao tội ác, cũng không nhất thiết phải để sinh mệnh bị giày vò. Ít nhất thì, tôi nghĩ vậy. Vì thế… tôi vung đoản đao xuống.

Mũi đao cắm thẳng vào vết nứt trên đầu con nhện đã cháy sém. Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy một tiếng hét.

「Dừng lại!! Đó là bẫy!!」

Nghe thấy tiếng hét gần như gào lên ấy, tôi lập tức quay đầu nhìn. Tôi nhìn thấy, một cậu bé đang chạy đến với vẻ mặt đầy kinh hoàng. Gương mặt cậu run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng. Cái biểu cảm như thể đang chứng kiến điều gì đó kinh hoàng không thể tin nổi…!!

「!?」

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Đồng thời sững sờ nhận ra hành động của chính mình. Trong cơn kinh ngạc, tôi vội quay lại nhìn.

Con nhện, nó đang cười. Khuôn mặt cháy sém ấy nở một nụ cười chế nhạo. Cười, rồi tuyên bố:

『Kukuku, không nguyền rủa à? Tại sao lại tin lời một thứ vô nhân đạo như ta chứ hả khỉ kia?』

Con nhện cười khoái trá từ tận đáy lòng. Nó cười đắc thắng, như thể đã chắc chắn, tôi đã rơi vào cạm bẫy của ngôn linh thuật từ lúc nào không hay. Có lẽ, nó đã dùng chút thần lực còn sót lại để dệt nên lời nguyền qua lời nói, một loại dẫn dụ tâm trí…!!

「Không xong rồi……!!?」

Khi nhận ra, thì đã quá muộn. Mọi thứ đều không kịp nữa. Trước khi tôi kịp dừng tay, mũi đoản đao đã đâm sâu vào vết nứt trên hộp sọ của con nhện. Và rồi………

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Lời nguyền có bầu
Xem thêm
ác vl
lại phải học sư trò Đường Tăng đi kiếm nước uống giải thai cho main à
Xem thêm
Gần end game r
Xem thêm