Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 53
3 Bình luận - Độ dài: 7,431 từ - Cập nhật:
Trong chiến trận bên trong trận doanh, cuộc giao tranh lúc này đã trở thành hỗn chiến, hay đúng hơn là mang dáng dấp của một vũng lầy khốc liệt.
「Kh…!! Cung không có tác dụng…!!」
Ayaka nghiến răng ken két như thể đang nuốt phải côn trùng đắng nghét. Nàng dùng cây cung làm từ thần mộc, bắn ra những mũi tên được đặc chế với tầng tầng lớp lớp chú nguyền, chứa đựng linh lực to lớn, vốn dĩ, chỉ cần như vậy thôi thì dù là đại yêu cũng không thể toàn mạng, huống hồ là yêu quái hạ cấp. Nói cách khác, kẻ địch lần này thực sự là khắc tinh của nàng.
Hung Yêu, được cho là hiện thân của một dịch bệnh nào đó… Con kokori kia trở thành mối đe dọa vượt xa cấp bậc vốn có của nó đối với đội trừ yêu vốn được trang bị chủ yếu để đối phó với kappa.
Cụ thể hơn, yêu quái này thao túng nước, nó có thể điều khiển nước trong phạm vi quanh nó. Làm thối rữa nước trong cơ thể đối phương, bắt họ nôn ra, khiến họ mất nước mà chết… Đó chính là triệu chứng của loại dịch bệnh đã tạo ra yêu quái này, cũng là cảnh tượng mà người hầu của các gia tộc đang lần lượt ngã gục xung quanh.
Thêm vào đó, rắc rối hơn nữa là sức mạnh của yêu quái này còn lan đến cả vật vô tri. Làm sắt rỉ sét, khiến gỗ mục nát. Bởi đội trừ yêu trang bị vũ khí vật lý để đối phó với kappa, nên họ thiếu hụt những pháp cụ cần thiết vì cho rằng pháp thuật không có tác dụng với lũ kappa. Và hơn thế nữa……
「Này, Ayaka! Bên hông sơ hở kìa!!」
「!?」
Bất thình lình, từ bên sườn, vài con kappa đã áp sát từ lúc nào lao vào tấn công. Lũ yêu quái hình người xanh lè xấu xí, nhe nanh giơ vuốt lao thẳng vào thiếu nữ… nhưng chỉ trong chớp mắt, đầu chúng đồng loạt bay lên không trung.
「Phía sau nữa!!」
「Hả!? Á…!」
Vị trừ yêu sư trẻ tuổi vừa chém bay đầu bọn kappa trong khi di chuyển, liền ném đoản đao về phía trước. Đoản đao xẹt qua sát trên đầu Ayaka, cắm phập vào đầu của con tsuchigumo đang chuẩn bị phục kích từ dưới lòng đất. Con nhện lớn lao đến, lướt qua Ayaka và cắm thẳng xuống đất.
「Chỉ một mình hung yêu thôi cũng đã phiền phức lắm rồi, thế mà…」
Dù bị nghiền nát não, nhưng loài nhện có mạng lưới thần kinh lan khắp cơ thể vẫn giật giật từng hồi. Onizuki Touya dùng thanh kiếm trong tay đâm xuyên bụng nó, rồi xé dọc cơ thể nó ra làm hai mảnh, khiến yêu quái hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
「Thật là ghê tởm. Không ngờ phải hỗn chiến thế này chỉ vì bọn chúng.」
「Không đâu, chúng ta còn đỡ hơn đấy. So với trận bên kia thì…」
Đáp lại lời của người thân và cũng là bạn cũ, Ayaka vừa bắn hạ những con yêu quái hiện ra trong tầm mắt, vừa thở dốc trả lời. Vừa đáp, nàng vừa liếc nhìn về phía ấy.
Nơi đó đang nổi lên một cơn bão tàn phá tất cả.
『GUOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!』
『SHAAAAAAOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!』
Tiếng gầm vang dội như sấm và tiếng rít the thé chói tai vang vọng khắp không gian. Hai cái bóng khổng lồ đối đầu, mặt đất nứt toác dưới sự va chạm của chúng, dư chấn quét bay bọn yêu quái và đầy tớ xung quanh, thậm chí cướp đi cả mạng sống.
Nó xuất hiện vô cùng đột ngột. Ngay trước mặt những trừ yêu sư đang chiến đấu với vô số nhện và kappa, thân hình khổng lồ ấy trồi lên từ lòng đất.
Một trừ yêu sư đứng đúng phía trên bị nuốt chửng ngay lập tức Hai người khác hoảng loạn lao vào ứng chiến cũng bị một cú vung tay thổi bay nửa thân trên.
Một con nhện quái vật khổng lồ mang tàn dư thần cách… Có lẽ chính là chúa tể của bầy nhện đang tấn công trận địa, con nhện đen tuyền khổng lồ… Tuy nhiên, nó không gây ra thảm họa tồi tệ nhất đối với các trừ yêu sư. Bởi vì……
『VOOOOOOOOOOOO!!!!!!』
Con nhện yêu bị một cú đấm làm chao đảo. Với yêu quái bình thường, chỉ một cú ấy đã đủ nghiền nát đầu. Nhưng ngay sau đó, nó há to cái miệng có thể nuốt chửng nhiều người cùng lúc, tách ra làm bốn, rồi phun độc dịch. Dòng độc đó bắn ra với áp suất cao, đủ sức phá vỡ cả đá. Thực tế, nó đã chém đứt tay đối phương.
Thế nhưng… đối phương lại mọc ra cánh tay mới như thể chẳng có chuyện gì. Cánh tay làm bằng bùn. Con bù nhìn bằng bùn ghê tởm ấy im lặng, nhưng hành động lại như đang cười nhạo.
「Vô ích thôi. Chừng nào còn đứng trên mặt đất, ngươi có phá nó bao nhiêu lần cũng vô nghĩa. Nguyên liệu lúc nào chẳng có để bù vào.」
Lão trừ yêu sư thuộc gia tộc Miyataka đứng phía sau nó điềm nhiên tuyên bố. Lão cười khẩy, khinh miệt nhện yêu.
Thứ đang giao chiến với nhện quái và do lão trừ yêu sư Miyataka sai khiến là một con thức thần bùn khổng lồ, toàn thân tan chảy trong khi điên cuồng quẫy đạp… Nếu có một đầy tớ nào đó chứng kiến cảnh ấy, hắn hẳn sẽ thốt lên một lời bình chẳng ai hiểu được: 「Như thể sẽ thiêu rụi thế giới trong Bảy Ngày Hỏa Diệm」… Đôi mắt rực cháy đầy kỳ quái.
Nhân Hình Thần…hay còn gọi là Hinnagami, là một dạng linh thể nhập hồn, thức thần, và đồng thời cũng là thần linh. Tuy nhiên, là Ngụy Thần.
Một vị thần nhân tạo được kết tinh từ lòng tham tầm thường của hàng ngàn con người… Dù là đồ giả, đồ rẻ tiền làm vội, nhưng vẫn là một vị thần. Do đó, sức mạnh, quyền năng của nó hoàn toàn có thể sánh với thần thật… Tuy nhiên, việc tạo ra thứ đó không phải dễ dàng. Và cái giá phải trả thì vô cùng khủng khiếp.
「Linh hồn của người tạo ra bị giam giữ và phải chịu khổ suốt hàng vạn năm sau khi chết, đúng không? Lão già đó mà vẫn thản nhiên như vậy được thì đúng là kỳ quái. Có chết lúc nào cũng chẳng ngạc nhiên.」
「Ta có nghe đồn về bí thuật của Miyataka. Dường như có một loại pháp trận có thể sửa đổi giao ước với kẻ không phải con người. Nhờ đó mà trong những khế ước cần cống vật, lão dùng người khác trong tộc thay thế.」
Người khác trong tộc… Phần lớn là nô bộc, con gái nông nô, hoặc đứa trẻ sinh ra bởi thiếp thất thân phận thấp hèn. Dễ hình dung thôi. Những đứa trẻ được 「sản xuất」không hề có tình thương, chỉ để thực hiện nghĩa vụ… Mà thật ra, chuyện đó chẳng có gì lạ trong các gia tộc trừ yêu. Ngay cả gia tộc Onizuki cũng từng làm điều tương tự, và kết quả của một trong những lần ấy chính là 「Mayoiga」.
『Ngươi tưởng có thể giết ta bằng thứ tạp vật bẩn thỉu ấy sao……!!!』
Trong khi đó, con nhện đang giao chiến với bù nhìn bùn gào lên trong cơn thịnh nộ. Nó, vừa mới tiêu diệt ba trừ yêu sư chỉ trong chớp mắt, nay lại bị thứ gọi là Nhân Hình Thần cản bước, khiến thế tấn công mãnh liệt bị chặn đứng trớ trêu. Đã vậy còn bởi một Ngụy Thần do lòng tham con người tạo ra, càng khiến nhện thấy nhục nhã.
Nó dùng tám cánh tay khổng lồ tấn công dồn dập con hình nhân bùn. Nhưng ngay lập tức, Nhân Hình Thần mọc thêm sáu cánh tay từ sau lưng để đối phó.
「Hừm, khó nhằn hơn ta nghĩ. Này, bù nhìn, đừng chần chừ nữa. Mau giật lấy một tay của con côn trùng kia đi.」
Trước mệnh lệnh thản nhiên, đầy miệt thị của lão già, bù nhìn bùn gầm lên. Với nó, mệnh lệnh chính là ý nghĩa tồn tại, là nguồn gốc sức mạnh.
Thần linh là sản phẩm của cầu nguyện, phẫn nộ, hận thù, sợ hãi… là những thứ sinh ra từ lòng người. Chính xác hơn, chúng là quy luật vạn vật được lòng người ban cho ý chí.
Do đó, thần cách từ ban đầu đã bao hàm cả nhân tính lẫn tính tự nhiên, pha trộn với nhau. Tình yêu bao la, song vô tình, mù quáng và độc đoán của vị Địa Mẫu Thần sa ngã đối với muôn loài là một ví dụ điển hình.
Đối với Nhân Hình Thần được tạo ra từ lòng tham con người, yêu cầu chính là căn nguyên tồn tại, là nền tảng hiện hữu. Do đó, tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, bù nhìn lập tức mọc thêm hai cánh tay khổng lồ nữa từ lưng, và xé toạc chân trước bên trái của nhện.
『GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!???』
Vì đau đớn đột ngột, con nhện gào lên thảm thiết. Chất dịch màu xanh phun trào từ phần chân bị xé. Nhân Hình Thần nghiêng đầu nhìn cái chân co giật một chút, rồi ném nó đi như vứt rác.
Bù nhìn bùn cười. Cười khinh, cười độc ác, cười nhạo… Cười với nụ cười ghê tởm méo mó.
『………!!!???』
Con nhện khổng lồ, Tsuchigumo, không khỏi chùn bước. Ngay lúc đó, một luồng gì đó bay vào giữa bù nhìn và nhện. Đó là gió. Gió tạo nên từ yêu khí… tàn dư của hung yêu 「Makaze」, là cơn gió của bệnh dịch.
「Thứ không có hình thể đúng là phiền toái.」
「Đúng vậy. Lại thiếu pháp cụ. Dùng linh lực để cưỡng chế trung hòa thì hiệu quả quá tệ.」
Nhện đưa mắt quan sát, thấy một nhóm khoảng mười trừ yêu sư trông đã kiệt sức. Linh lực có thể trung hòa yêu lực… Đối với cơn gió yêu khí thuần túy như Makaze, họ đã lấy số lượng bù lại, khiến nó gần như tan biến.
『……………』
Không có miệng, đường nét cũng mơ hồ, cơn gió ấy im lặng nhìn nhện. Cảm giác là như thế. Rồi… nó tan biến như hòa vào không khí.
『Lũ khỉ thối các ngươi………!!!』
Tiếng gào đó, thật ra là để tự cổ vũ bản thân. Nhện nhận ra chưa thể tung đòn chí mạng, nên quyết định tạm thời rút lui. Nó không còn cách nào khác. Ban đầu dự tính nghiền nát thêm chút nữa rồi mới rút, nhưng lũ nhân loại mạnh mẽ và xảo quyệt hơn dự đoán rất nhiều.
(Nhưng mà!! Ít nhất phải kiếm thêm một con mồi…)
Con nhện muốn có một con tin trước khi rút. Nếu không, có khả năng bọn con người sẽ không đuổi theo mà bỏ mặc. Do đó, nó cần một 「mồi nhử」để lôi bọn chúng về tận hang ổ.
Nó gào lên mang tính uy hiếp, đồng thời cuống cuồng đảo mắt tìm quanh. Xem có 「mục tiêu」nào phù hợp làm con tin hay không. Khẩn trương, cầu nguyện, và…
(Đó là………)
Và khi bắt gặp thứ ấy, khóe miệng của con nhện bất giác nhếch lên.
-
Onizuki Kochou, tuy là một thành viên trong tộc Onizuki với linh lực dồi dào, song không thể nói rằng nàng vượt trội hơn hẳn những người cùng tộc.
Trong số những tài năng mà nàng sở hữu, đáng chú ý nhất chính là độ tinh xảo trong thuật hức. Việc điều khiển thức thần là minh chứng điển hình. Dù là thuật thức đơn giản, nhưng việc thao túng chính xác hàng vạn thức thần là kỹ năng không dễ đạt được. Cũng vì lẽ đó, vũ điệu tử vong của thức thần mà nàng trình diễn sáng nay đã tiêu hao một lượng lớn linh lực của bản thân.
Nếu là thời kỳ đỉnh cao thì không nói, nhưng dẫu bề ngoài có vẻ trẻ trung, thực chất nàng chỉ là một lão bà đang dần rệu rã từ trong ra ngoài. Việc hồi phục thể lực, tinh thần, linh lực đã tiêu hao là điều không dễ dàng, hơn nữa lại còn phải ngủ dã ngoại trong núi, kết giao với những nhân vật chủ chốt khác trong đội thanh trừng, khiến sự mệt mỏi càng trở nên không thể tránh khỏi.
Và rồi, cuộc tập kích xảy ra khi trời đã sang chiều muộn.
Nàng dao động, bối rối, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt. Xét cho cùng, những đợt tập kích bất ngờ từ yêu quái là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Nhờ sự chuẩn bị từ trước, kế sách dùng bọn đào ngũ làm mồi nhử để dùng Lý Cứu Chúng thiêu rụi chúng đã phát huy hiệu quả như dự đoán. Ngay cả nàng cũng lập tức hạ gục một con Hung Yêu chỉ trong tích tắc.
Nàng tiếp tục dùng phần linh lực còn lại để sai khiến thức thần nghênh chiến quân địch. Không thể nói là không có khả năng chiến thắng. Dù bản thân nàng ít ỏi thể lực lẫn linh lực, song đây là trận chiến giữa hai đạo quân, không cần lo lắng cho người trong tộc. Cả con trai nàng, cũng như các trừ yêu sư gia tộc Onizuki, tuyệt đối không thể thất thế trước đám hỗn tạp này. Và nếu có kẻ thất thế, thì chỉ là kẻ đến giới hạn rồi mà thôi.
Điều mà Kochou bận tâm hơn cả, chính là đứa trẻ đầy tớ kia. Chỉ cần câu giờ cho đến khi đội tiêu diệt hoàn tất bố trận là đủ. Sau đó có thể lấy lý do đầy tớ cản trở chiến đấu để lệnh cho họ rút lui về hậu phương. Phải, vốn dĩ nên là như vậy.
「Chuyện đó... có chút ngoài dự tính rồi...」
Giữa vòng vây của các thức thần bảo hộ, Kochou khẽ thì thầm. Con nhện khổng lồ bao phủ thần khí mơ hồ kia, đến cả Kochou cũng không ngờ tới. Là Đọa Thần, hay yêu quái hóa Thần? Dù là gì đi nữa, để ba trừ yêu sư bị hạ trong chớp mắt, dẫu là người nhà tiểu tộc, cũng không phải chuyện tầm thường.
Hơn thế, việc một trừ yêu sư ưu tú hàng đầu trong đội tiêu diệt là lão Miyataka bị buộc phải ứng phó với con nhện đó hoàn toàn nằm ngoài tính toán của Kochou Dẫu cuối cùng chắc chắn có thể đẩy lui, nhưng tình hình chiến sự sa lầy vượt mức dự liệu đã làm dấy lên lo lắng trong lòng nàng. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc chàng thanh niên đầy tớ mà nàng lưu tâm đang liên tục đối mặt hiểm nguy.
「Giờ thì phải làm gì đây… Ơ?」
Nàng triển khai hàng chục thức thần đủ sức đối phó tiểu yêu, điều khiển cùng lúc, vừa suy nghĩ cách xoay chuyển tình thế, thì trong tầm mắt thấp thoáng hiện ra…
Đó là một đội đầy tớ. Đối đầu với lũ kappa và nhện đang bủa vây, chúng xếp trận hình, giương khiên, dựng thương ngăn tiếp cận, dùng ná đá và cung tên tiêu diệt từng con một. Trong khi đầy tớ nhà khác hành động rời rạc theo nhóm nhỏ, lại thiếu linh hoạt nên dễ bị cô lập và tiêu diệt, thì đội này phối hợp nhịp nhàng, lùi tiến tùy thời, ưu tiên giảm thiểu thương vong hơn là tiêu diệt yêu, trang bị lại vượt trội so với gia tộc khác, quả là nổi bật.
「Là hạ nhân của gia tộc ta sao? Dẫu là quân cờ kém chất lượng, dùng đúng cách vẫn phát huy hiệu quả.」
Thấy đầy tớ gia tộc mình chiến đấu anh dũng, Kochou khẽ lẩm bẩm. Về kỹ năng cá nhân, rõ ràng đã kém hơn mười năm trước. Đầy tớ vốn tuổi thọ ngắn, song trong số đó cũng có nhiều người rất trẻ, hẳn là một phần trong số họ được điều động dù vẫn đang trong giai đoạn huấn luyện. Trình độ trung bình cá nhân tuy thua kém nhà khác, nhưng...
Bên cạnh chất lượng trang bị, có vẻ họ đã được huấn luyện kỹ lưỡng trong chiến đấu tập thể. Hỗ trợ lẫn nhau, thay phiên tác chiến, gặp địch mạnh thì rút lui, còn địch yếu thì hội đồng để tiết kiệm thể lực. Nhờ đó, thương vong vẫn chưa đáng kể. Đứa trẻ đó hẳn đã huấn luyện và điều phối cấp dưới rất tốt.
「Thật là… đứa trẻ ấy lại hành động hồ đồ như vậy…」
Kochou nheo mắt, che miệng bằng quạt, khẽ thở dài. Không phải là vui mừng, mà là bối rối. Phải, đây là hành vi quá mức bất cẩn. Một hành động thiếu suy xét.
Đúng là đặc trưng của đứa trẻ ấy. Vốn là người chu đáo, trách nhiệm, dẫu miệng nói này nói nọ vẫn không thể làm qua loa. Nhưng nếu xét từ cương vị hiện tại, hành động ấy vô cùng nguy hiểm.
Đầy tớ là mầm mống phản loạn tiềm tàng, đối với trừ yêu sư thì chỉ cần có đủ số lượng là được, chúng vốn chỉ là quân cờ bỏ đi. Không ai trông đợi tư duy linh hoạt hay năng lực chiến đấu tập thể. Quan trọng nhất chỉ là sự phục tùng tuyệt đối. Mà việc đào tạo như vậy... dù có lý do chính đáng, cũng dễ bị xem là mối đe dọa.
(Chính vì thế ta mới không tán thành... nhưng có vẻ đám cháu gái không nghĩ sâu đến vậy...)
Dù không ngăn cản, nhưng giờ đây nàng chỉ biết thở dài trước hành động nông nổi của hai đứa cháu gái. Đúng là nhiều lần suýt gặp nguy vì đám đầy tớ, nhưng vẫn còn nhiều cách khác để xử lý… Tất nhiên, nàng cũng đã chuẩn bị đứng ra dọn dẹp hậu quả.
「……Ơ? Kia là… tại sao…?」
Và rồi nàng nhận ra…người đáng lẽ phải có mặt trong nhóm đó, chàng trai đầy tớ, lại không thấy đâu cả.
「……!!?」
Một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Kochou bật nhảy. Nhẹ nhàng như đang đi giữa không trung. Đồng thời, thức thần triển khai tiến vào giữa đám đầy tớ và yêu quái.
「Gì vậy… Kochou-sama!?」
「Có vẻ các người làm việc tốt hơn ta tưởng đấy. Người phụ trách ở đây là ai?」
Đầy tớ gần đó ban đầu rút vũ khí, nhưng khi nhận ra người vừa đáp xuống giữa trận là ai thì bối rối. Kochou hỏi họ.
「V-vâng, là thần ạ. Thần là Asagiri, tổ trưởng tổ Asagiri. Trong cuộc tiêu diệt lần này được bổ nhiệm làm phó tổ trưởng.」
Một đầy tớ mang mặt nạ lão ông điềm đạm đáp lời. Kochou gật đầu, ánh mắt di chuyển… và nhận ra một cô gái trong đám người áo đen.
「Đầy tớ kia, lại đây.」
「Eh…?」
Nàng chỉ cây quạt vào cô bé bán yêu đang run rẩy ở giữa trận địa, ra lệnh. Đối phương rối bời vì bị gọi tên.
「Ta lệnh thêm một lần nữa. Lại đây.」
「V-vâng!!」
Trước mệnh lệnh mạnh mẽ hơn, cô bé hồ ly run rẩy bước lại. Không thay đổi nét mặt, song trong lòng Kochou là một nỗi lo sục sôi.
「Ngươi, hình như vừa đến lều của Yunshoku, đúng không? Yunshoku đâu rồi?」
Nghe hỏi, nàng hồ ly đỏ mặt như chợt nhớ ra gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt thúc giục thì vội đáp:
「C-chuyện đó… thần không biết!」
「Không biết?」
「V-vâng ạ… Um, Tomobe-san… Yunshoku đã rời khỏi lều… nói là đi tìm người trông coi, bảo chúng thần tập hợp mọi người lại…!!」
Cô bé hồ ly run rẩy trả lời. Đó là lý do nàng ở cùng với các đầy tớ. Sau khi gọi họ tập hợp, thì đúng lúc cuộc tập kích xảy ra, khiến họ bị buộc phải cố thủ tại chỗ.
「……!!?」
Nghe vậy, Kochou tái mặt, cố gắng chia sẻ tầm nhìn với thức thần để tìm tung tích chàng trai đầy tớ ấy, nhưng liên kết đã bị cắt đứt. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là đã có chuyện xảy ra với thằng bé…
「Tệ rồi… Hả!!?」
Khi chuẩn bị dùng chú thuật truy tung, Hồ Điệp đột nhiên nhận ra…một con nhện khổng lồ đang phớt lờ mọi công kích, cắm đầu xông tới.
「Nó đang lao về phía này!!」
「Chuẩn bị đánh chặn!!」
Đầy tớ lập tức dùng cung tên, ná đá, lao giáo ứng chiến. Thức thần của Kochou cũng đổ dồn ngăn chặn. Nhưng…
「K-không được! Không dừng lại!!」
Dẫu bị tấn công dồn dập, con nhện không hề chậm lại, càng lúc càng lộ ra hàm răng như lưỡi cưa sắc nhọn.
「Tản ra!! Tránh né!!」
Asagiri, chỉ huy tạm thời hô to. Một mệnh lệnh sáng suốt. Nếu là đầy tớ nhà khác, hẳn đã cố tử thủ và bị nghiền nát rồi. Nhưng… chưa chắc đã tốt hơn.
「Uwaa…!?」
Con nhện lao vào đám đầy tớ đang tản ra, hất tung một người chạm trán chính diện, rồi dẫm chết một người khác. Tiếng 「rụp」như người dẫm nát côn trùng vang lên.
「Xin lỗi, Shiro-dono!」
「Kyaa!?」
Một đầy tớ gần đó kịp ôm lấy nàng hồ ly nhảy tránh. Nếu không, nàng hẳn đã bị nghiền nát.
「Khốn kiếp…!!」
Hồ Điệp kịp triển khai thức thần Bạch Lộ, cho nó nắm vai nàng kéo tránh sát sạt đòn công kích. Nàng lập tức vung quạt, sóng gió sắc bén đủ chém nát trung yêu, nhưng bị lớp lông dày của nhện chặn lại.
「Chậc… thế này vẫn chưa đủ…!?」
Ngay khoảnh khắc nàng lẩm bẩm vì đòn tấn công vô hiệu, con nhện đột ngột xoay người, hướng thẳng đầu về phía nàng. Ánh mắt trống rỗng nhưng khóa chặt lấy nàng.
「Gì vậy—Kyaa!?」
Yêu quái vốn sẽ chọn trừ ma sư có linh lực làm mục tiêu. Nhưng nơi đây không thiếu trừ ma sư, vì sao lại chọn nàng, người đang cạn linh lực, rõ ràng như thế…? Câu hỏi ấy chỉ thoáng vụt qua, bởi…
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay của nhện vụt tới, đập thẳng vào nàng.
「Ugh!? Chút này mà đòi…!?」
Thức thần bị nghiền nát, cánh tay phải nàng dập mạnh. Dẫu cố phản công, cũng đã muộn. Tơ nhện phun ra, bao trùm toàn bộ tầm nhìn.
Giữa không trung, lại bị thương tay phải, nàng không thể tránh được. Cơ thể nàng bị trói gô, sợi tơ trơn như tơ lụa, dẻo như cao su, nhưng cứng như sắt thép, không cho nàng bất kỳ khe hở nào để kháng cự.
「A…! Không thể nào… sao lại…!!?」
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân nàng bị trói chặt. Kochou chưa bao giờ hoảng loạn đến mức này. Bởi ký ức xưa kia đột nhiên ùa về…phải rồi, hôm đó cũng vậy…!!
「K-không… chuyện này… sao có thể…!?」
Trong tiếng run rẩy, giọng nàng đầy sợ hãi, nhưng lời chưa kịp dứt. Cơn đau nhói như kim chích đâm vào cổ. Đó là chích độc, loại độc gây mất ý thức tức thời…
「A… không… đừng… thế này thì…」
Ý thức mờ dần, rơi vào hỗn loạn, tầm nhìn chìm trong bóng tối. Và hình ảnh cuối cùng vụt qua trong trí óc nàng chính là bóng dáng người mà nàng yêu thương nhất trong ký ức trắng đen đã nhòe nhạt ấy……
-
Nơi ấy thật ấm áp. Chật hẹp, tăm tối, nhưng lại ngập tràn một thứ hơi ấm dịu dàng, không thể chối từ.
「Ưm………」
Thiếu niên bất giác lịm đi trong hơi ấm ấy. Bởi lẽ, một buổi tỉnh giấc như thế này đối với cậu là vô cùng hiếm hoi. Vì với cậu, tỉnh giấc đồng nghĩa với việc phải đối diện trực diện với một thực tại ghê tởm và ô uế.
Dù hương trầm nồng đậm đến mức khiến người ta phát ngấy, nhưng mùi hôi nhớp nhúa của giống đực vẫn không thể bị che lấp, đó là mùi mà cậu đã ngửi nhiều nhất sau khi tỉnh giấc, và cậu nhớ rõ cảm giác mồ hôi như dính chặt khắp cơ thể khiến người ta buồn nôn. Không, có lẽ như vậy vẫn còn đỡ. Có những khi, dưới ánh nắng ban mai, những kẻ vẫn chưa thỏa mãn với những gì đã xảy ra đêm qua, lại bắt đầu đơn phương, rồi cũng kết thúc đơn phương.
Chính vì vậy, cảm giác này đối với cậu là một điều gì đó mới mẻ, khiến cậu cảm thấy phần nào yên tâm. Mùi mồ hôi ấy không hề khó chịu. Khác với các tăng nhân hiếm khi đổ mồ hôi, người này vì thường xuyên vận động nên không tích tụ chất thải trong cơ thể. Đôi tay ôm lấy cậu thô ráp, không phải là dáng tay đẹp, nhưng chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận rõ sự cần cù của chủ nhân đôi tay đó.
Hơn hết, điều khiến thiếu niên an lòng nhất chính là từ người đang ôm lấy cậu không hề phát ra tà ý hay dục vọng. Thiếu niên, đã từng bị bao nhiêu bàn tay dục ý và tham lam chạm vào, chỉ cần bị chạm tới là cậu đã mơ hồ hiểu được cảm xúc mà đối phương dành cho mình. Và giờ đây, thiếu niên cảm nhận được rằng, cảm giác đang ôm lấy cậu lúc này chính là ý chí muốn bảo vệ. Vòng tay ấy, con người ấy, sẽ không làm tổn hại đến cậu. Vì lý do nào đó, cậu có thể khẳng định như vậy.
Vậy nên, thiếu niên an tâm mà để bản thân mình chìm vào trong vòng tay ấy. Thậm chí chủ động áp sát, vùi mặt vào, để đầy ắp hơi thở là mùi hương ấy.
「Ư…?」
Thế nhưng, ý thức của cậu lập tức gạt phăng cơn buồn ngủ một lần nữa. Bản năng mạnh mẽ cảnh báo rằng không được ngủ trong tình huống này. Tại sao? Đây rõ ràng là nơi có thể ngủ yên giấc nhất còn gì? Không, không được. Không được ngủ ở đây. Cho dù có thể yên giấc thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể ngủ. Nếu ngủ… thì mọi chuyện sẽ quá trễ mất.
Quá trễ…? Quá trễ là sao… Đúng rồi, tại sao mình lại đang ngủ? Trước khi ngủ yên như thế này mình đã làm gì? Đây là đâu? Ai đang ôm mình? Mình… đúng rồi, mình đã cố gắng cứu ai đó…?
「…!?」
Shirawakamaru kinh ngạc trợn to mắt. Tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng, và lúc ấy thiếu niên mới nhận ra hoàn cảnh của mình hiện tại.
Một căn phòng kín tối mờ… Dựa vào ký ức trước khi mất đi ý thức, cậu suy đoán được nơi đây là đâu. Đồng thời, cậu cũng đã nhận ra thân thể ấm áp đang tiếp xúc sát với mình là ai.
Ngay khi đó, thiếu niên đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nghiến răng đầy uất ức. Cảm giác dễ chịu và an tâm khi bị ôm lấy này khiến cậu nổi giận, đồng thời cũng khiến cậu phải nuốt xuống cảm giác ghê tởm.
…Ghê tởm? Là đối với ai? Là với người ấy? Hay là…
『………Kìa, ngươi kia, ngươi đã tỉnh rồi sao?』
「!? Ai đó…!!?」
Giữa căn phòng kín đen như mực, một giọng nữ trẻ trung, lạnh lùng vang lên đột ngột khiến dòng suy nghĩ của Shirawakamaru bị ngắt quãng. Cậu hoảng hốt kêu lên. Dù đảo mắt nhìn quanh trong tình trạng không thể cử động, thứ cậu nhìn thấy vẫn chỉ là bóng tối vô tận.
『Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, ngươi có nắm được tình hình hiện tại không?』
Có tiếng gì đó như đang chuyển động, xô đẩy không gian chật hẹp trong phòng, rồi giọng nói lại vang lên sát bên tai. Cảm giác này là… chim nhỏ?
「Đây là… trong kén sao?」
Nhớ lại ký ức trước lúc tỉnh lại, khi mình bị vô số con nhện quái dị quấn lấy bằng những sợi tơ nhớp nháp, thiếu niên lẩm bẩm.
『Chính xác. Các ngươi đã bị lũ nhện yêu kia nhốt trong kén.』
Cậu biết. Cậu nhớ rõ. Trong khu rừng ghê tởm ấy, không có chỗ để trốn, bị vây quanh bởi vô số con nhện, cậu đã chỉ biết tuyệt vọng mà bám lấy. Dù biết điều đó là vô nghĩa, là sai lầm, nhưng vẫn không thể rời bỏ, vì sợ hãi việc phải rời xa…
「…!! Khốn kiếp… cái thứ này… cứng quá… không rách được!!」
Nhận ra cảm xúc trong lòng mình, thiếu niên cố xua tan nó bằng cách cố sức xé toạc cái kén. Dùng tay đẩy, kéo, cấu… Thế nhưng, kén vẫn không hề rách.
Cảm giác kỳ lạ. Có vẻ nó bị khô, như rơm khô lạo xạo, thế nhưng lại có độ đàn hồi, hấp thụ lực tác động và co giãn. Dù có làm thế nào cũng không thể phá vỡ.
『Là tơ do yêu quái nhả ra đó? Ngươi nghĩ dễ dàng bị xé sao?』
「Bây giờ không phải lúc để mà điềm nhiên như vậy đâu!! Chết tiệt… Bị nhện quấn tơ thế này, chẳng phải có nghĩa là chúng định ăn thịt chúng ta sao!?」
Cảnh tượng nhện quấn con mồi bằng tơ, thiếu niên đã thấy rất rõ. Tuy bị cấm sát sinh trong chùa, nhưng cậu từng nhiều lần chứng kiến nhện giăng tơ nơi góc tường. Cảnh tượng con mồi bị bắt, vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi bị nhện hành hạ khiến thiếu niên vừa ghê tởm, vừa sợ hãi. Vì nó giống như chính bản thân cậu.
『Ta hiểu. Vậy nên hãy mau cắt cái đó ra. Vẫn còn cách. Hãy tìm trong tay tên đầy tớ đang bị nhốt cùng ngươi. Hẳn là có một thanh đoản đao.』
「Đoản đao…? Ặc!!」
Nghe đến đó, thiếu niên thoáng ngờ vực, nhưng lập tức nhớ ra rằng mình đã cầm nó. Cậu vội vàng đưa tay sờ soạng. Thế nhưng…
「…!?」
Có lẽ vì vội vã trong bóng tối, nên tay cậu đau nhói. Phải rồi, nó không nằm trong bao kiếm.
「Ư… chết tiệt!」
Rên lên, thiếu niên nắm lấy chuôi dao găm. Cậu chụp lấy từ trên bàn tay của chủ nhân nó. Một bàn tay dày, thô ráp, rắn chắc. Bàn tay ấy đang nắm chặt lấy con dao.
『Cứ mạnh tay mà gỡ ra. Tên đầy tớ đó đã bị tê liệt vì độc, ý thức cũng không rõ ràng.』
「À… hiểu rồi. Xin lỗi, tôi mượn một chút nhé?」
Thiếu niên vừa khẩn cầu vừa lấy con dao. Không ngờ, con dao trượt vào tay cậu dễ dàng đến bất ngờ.
「Tốt lắm. Cứ thế này…!」
Thiếu niên cầm dao, đâm thẳng vào kén. Khác hẳn với khi dùng móng tay, lần này lưỡi dao cắm sâu vào kén dễ như đâm vào đậu phụ. Khi cậu lướt lưỡi dao theo chiều ngang, kén liền bị cắt nhẹ nhàng.
Ánh sáng lờ mờ rò rỉ từ vết cắt… Shirawakamaru gạt phần kén sang một bên và mở ra.
「!? Cái này là…!!」
Cảnh tượng bên ngoài kén thật quá đỗi kinh tởm. Vô số cái kén được cất giữ, nơi đây có lẽ là một hang động. Khắp các bức tường bị mạng nhện phủ kín, vươn ra mọi phía. Một khung cảnh khiến người ta nổi da gà.
『…! Mau trốn lại vào trong kén.』
「Hả…? Agh!?」
Nghe tiếng nói bên tai, Shirawakamaru bối rối trong thoáng chốc, rồi lập tức cảm nhận được điều gì đó, vội vã vùi mình vào trong kén, quan sát qua khe hở.
Một con nhện to lớn xuất hiện trong căn phòng phủ đầy kén. Nó kêu 「cách cách cách!」bằng chiếc hàm của mình. Đôi mắt đỏ lấp lánh yêu dị trong hang động lờ mờ.
Nhện quan sát các cái kén như thể đang tìm kiếm gì đó. Shirawakamaru vội che vết cắt trên kén. …Con nhện đi ngang qua cái kén nơi cậu đang ẩn nấp. Và rồi, khi phát hiện ra một cái kén, nó lập tức cắn vào đó.
「Ư… gya!? N-này… d-dừng… lại… gya!?」
Con nhện dùng hàm xé toạc cái kén, ngậm lấy thứ bên trong. Một giọng nam quen thuộc vang lên đứt quãng. Thế nhưng con nhện chẳng màng đến tiếng ấy, cứ thế ngậm lấy 「nội dung」trong kén và rời khỏi nơi đó.
『Có thể nói… là nhà kho thực phẩm chăng?』
Dù Shirawakamaru run rẩy, giọng của thiếu nữ bên tai vẫn lạnh lùng, vô cảm. Cái kén chẳng khác gì một túi hút chân không. Chất độc tê liệt vừa như chất bảo quản, khiến con mồi rơi vào trạng thái như chết giả rồi bị gói lại trong kén, trở thành thực phẩm dự trữ.
(Dù sao thì, để tạo được cái tổ quy mô thế này, chắc chắn không thể chỉ trong vài năm… vậy nên, đống kén khổng lồ này, không phải tất cả đều chứa con người.)
Bằng thức thần, Botan quan sát xung quanh và suy nghĩ. Để nuôi sống lượng nhện như vậy, cần một lượng máu thịt khổng lồ. Và theo như nàng biết, vùng này không có lời đồn nào đặc biệt về việc yêu quái gây hại hơn các quận hay lãnh thổ khác. Và bọn kappa kia nữa…
『…Thì ra là gia súc à.』
「Hả…?」
『Chỉ là ta đang nói với chính mình thôi. Dù vậy, hãy mau cứu tên đầy tớ kia…!?』
Ngay khi nói tới đó, Botan phát hiện một điều.
『Chết tiệt…!? Ngay cả trong tổ cũng không thể lơi là sao!!』
「Cái gì… uwaa!?」
Đột nhiên, từ trên trần rơi xuống bao vây lấy cái kén nơi Shirawakamaru đang ẩn thân, là những con nhện nhỏ. Nhỏ… nhưng chỉ là so với mấy con nhện to lúc nãy. Chúng to hơn trẻ sơ sinh một chút, trông như loài nhện bẫy ruồi. Vừa đe dọa vừa tiến lại gần Shirawakamaru.
『Chết tiệt, giống hệt trong rừng. Bọn chúng giả vờ ngủ để giấu khí tức sao…!! Ngươi, cầm lấy đao rồi chạy ra khỏi đây cùng ta!!』
Botan nghiến răng ra lệnh cho thiếu niên. May thay, đối phương chỉ là tiểu yêu, hơn nữa còn thuộc loại hạ cấp, không đáng ngại. Nếu chỉ một mình Shirawakamaru, chỉ có con dao găm được yểm đủ tầng chú nguyền, chuyện trốn thoát là khả thi. Phải, nếu chỉ có một mình cậu…
「C-còn người này thì sao…!?」
Shirawakamaru kêu lên, nhìn người bảo hộ của mình vẫn bất động trong kén.
『Bỏ mặc đi. Ngươi định bị bắt rồi bị ăn thịt sao!!』
「Vứt bỏ ư... làm sao tôi có thể làm chuyện đó được chứ!?」
『Vậy thì, ngươi cũng muốn bị ăn thịt chung ở đây luôn sao?』
「Kh...!?」
Trước lời lẽ lạnh lùng vô cảm không có thương xót hay nước mắt của thức thần, thiếu niên nghẹn lời. Dù nghẹn lại, cậu cũng chẳng thể phản bác được gì. Shirawakamaru hiểu quá rõ bản thân mình vô dụng, yếu đuối đến mức nào. Cậu hiểu rõ điều đó, thế nhưng……
『Tạch tạch tạch tạch...!!』
「Hí...!?」
Trước âm thanh đặc trưng do bọn nhện đồng loạt cắn đập quai hàm, thiếu niên sợ hãi. Vừa run rẩy vừa ôm chặt lấy chàng thanh niên đang ngã gục bên cạnh. Dù biết rõ cơ thể kia đã bị tê liệt vì độc, chẳng thể cử động được nữa. Trong lòng cậu, việc trốn chạy một mình chưa từng là một lựa chọn. Cậu không thể rời xa người ấy. Với cậu, việc người duy nhất mà mình tin tưởng biến mất còn đáng sợ hơn cả cái chết.
『Thật là ngu ngốc...!?』
Trong khi đó, Botan tỏ rõ vẻ tức giận. Nhìn vào số lượng kén nhện ở đây cũng đủ hiểu độc tê liệt này có hiệu lực kéo dài đến mức nào. Không có thuốc giải, nghĩa là tên đầy tớ này không thể tự di chuyển, và Shirawakamaru cũng không thể nào cõng người đó mà vừa bảo vệ vừa thoát ra khỏi hang nhện này. Vì thế, lựa chọn duy nhất thiếu niên có thể làm là bỏ chạy một mình, ra ngoài tìm viện trợ. Lẽ nào chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu sao...!?
Suy nghĩ của Botan không phải là sai. Nhưng đó là điều mà chỉ những ai không phải người trong cuộc, đã từng trải qua nhiều lần tiếp xúc với yêu quái mới có thể nói được. Vì thế, theo một nghĩa nào đó, nhận xét cay nghiệt của nàng cũng có phần không công bằng.
Dù sao đi nữa, thiếu niên đã đưa ra lựa chọn. Và thức thần của Botan thì không có năng lực hay phương pháp nào để xoay chuyển tình thế tại đây. Do đó, nàng chỉ có thể đứng nhìn. Chỉ có thể tiếp tục chứng kiến cảnh thiếu niên và đầy tớ kia bị lũ nhện vô số lần bắt giữ……
Phải rồi, nếu không có sự cứu viện đó…
『——!?』
Thứ đó bất ngờ được ném đến chỗ họ. Vật thể hình tròn ấy lập tức phát nổ, khói trắng lan tỏa khắp xung quanh.
『Giii... gii!?』
Ngay sau đó, trong làn khói trắng vang lên âm thanh phản chiếu ánh sáng cùng tiếng gào thét ngắn ngủi của lũ nhện.
「Eh!? Ch-chuyện gì vậy...!?」
Shirawakamaru hoảng loạn, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Và ngay khoảnh khắc sau đó, cánh tay đeo găng từ trong làn khói lao đến, tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu.
「Uwaa...!?」
Bị kéo lại, cậu thấy rõ người đang đứng trước mặt. Người ấy che kín mặt bằng vải đen, từ kẽ hở chỉ lộ ra đôi mắt đầy sát khí đang trừng trừng nhìn cậu.
Đó là ánh mắt lạnh lẽo của kẻ từng chứng kiến nhiều chuyện, quan sát, phân tích mọi thứ.
「...Tốt rồi, có vẻ chưa bị lây nhiễm」
Phớt lờ thiếu niên đang run rẩy mở miệng mà không phát ra tiếng, người kia lẩm bẩm. Giọng nói ấy, nghe ra thì có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi. Chàng trai vận áo choàng kín mít, che chắn toàn thân, lập tức bỏ mặc Shirawakamaru rồi chạy đến bên kén nhện.
「Chiếc mặt nạ này... Quả nhiên là đầy tớ Onizuki」
「Ngươi đang nói gì...」
「Im lặng. Dù không thấy được trong làn khói, nhưng tiếng nói sẽ để lộ vị trí」
Thanh niên lẩm bẩm với giọng khiển trách, rồi nắm lấy chiếc mặt nạ hình đầu quỷ, khẽ liếc nhìn khuôn mặt bên trong.
「...Chưa bị lây nhiễm」
Sau một thoáng im lặng, chàng trai thì thào với vẻ nhẹ nhõm. Sau đó, cậu ta cõng đầy tớ bị tê liệt, rồi lại nắm lấy tay thiếu niên.
「Hí...!?」
「Chúng ta phải rút lui trước khi khói tan. ...Hay ngươi cũng muốn bị ăn thịt cùng hắn? Với ta, việc bỏ lại ngươi không phải là vấn đề gì to tát đâu?」
Trước lời đe dọa ấy, thiếu niên rụt lại. Ánh mắt kia, chỉ có những kẻ từng bước qua bao lần cận kề cái chết mới có được. Shirawakamaru sợ đến mức nín thở. Cậu biết rõ, nếu cần thiết, người này sẽ thực sự bỏ cậu lại.
『...Không còn lựa chọn nào cả. Đi thôi』
Giọng nói trẻ trung của một thiếu nữ thì thầm bên tai cậu. Cậu không biết giọng nói đó là ai, hay người ấy là gì, nhưng ít nhất là trong khoảnh khắc này, Shirawakamaru không thể từ chối lời đề nghị đó.
Cuộc tháo chạy diễn ra dễ dàng đến bất ngờ. Theo lời thanh niên thì phần lớn lũ nhện từng chen chúc trong hang này đã ra ngoài cùng bầy gia súc được thuần hóa. Thức thần và thiếu niên đều nhớ rõ chuyện này.
Không biết họ đã chạy bao lâu trong hang nhện? Rồi thanh niên dừng bước.
「Tốt rồi, là chỗ này」
「Chỗ này... chẳng phải vẫn còn trong hang sao!?」
Tưởng rằng đã đến được bên ngoài hang, thiếu niên hét lên. Đôi mắt hiện ra qua kẽ hở của lớp vải trên mặt thanh niên một lần nữa nhìn trừng trừng vào cậu. Như để bảo đừng la lớn.
「Nếu làm được thì ta đã ra ngoài rồi. Cửa hang dĩ nhiên bị bọn chúng canh chặt. Cho nên... chúng ta sẽ trốn ở đây」
Nói rồi, thanh niên nhét tay vào một mảng tơ nhện bao phủ bức tường.
「Không phải mọi tơ nhện đều dính đâu. Nếu vậy thì chính nhện cũng bị mắc kẹt mất rồi」
Không chỉ có sợi dọc và ngang, thực tế là tơ nhện có rất nhiều loại, không phải loại nào cũng dùng để bắt mồi. Nơi trú ẩn của thanh niên được tạo ra bằng cách tận dụng điều đó.
Khi vén tấm che được làm từ sợi không dính, lộ ra một lỗ hầm nhỏ. Không gian đủ cho khoảng năm, sáu tấm chiếu tatami, đó là nơi ẩn náu... và ở nơi sâu nhất của hầm nhỏ, có gì đó đang run rẩy.
「Kikyo, là tôi đây. Đừng lo, tôi đã cứu được đồng đội rồi. Không còn nguy hiểm nữa đâu」
Trái ngược với cách nói chuyện khi nãy, chàng trai lên tiếng với giọng hiền hòa. Từ trong lỗ hầm, một người xuất hiện chậm rãi. Là một bé gái. Cô bé mặc kimono được may khéo, lộ rõ sự cảnh giác khi nhìn về phía Shirawakamaru và những người đi cùng.
「Nhanh vào trong đi. Nếu không thì ta không vào được」
「À, ừm...」
Thiếu niên vẫn đang phân vân có nên vào hay không, bị tiếng giục từ phía sau khiến cậu vội vã bước tới. Rồi chàng trai cõng người hầu đi vào, cuối cùng là thức thần chim ruồi lặng lẽ chui vào mà không để ai phát hiện.
「...Tốt rồi, tạm ổn như vậy」
Thanh niên khéo léo phủ lại lớp tơ nhện để che lối vào, rồi thở phào nhẹ nhõm quay lại. Sau đó, cậu ta thắp sáng chiếc đèn xách tay đặt trong hầm. Lối vào trở nên mờ mờ sáng.
「Kh...!!」
「Hayama!?」
Ngay lúc ấy, như thể căng thẳng đứt đoạn, chàng trai rên rỉ nhỏ, cắn chặt răng rồi tựa người vào tường. Cô bé tên Kikyo định chạy đến nhưng bị ngăn lại bằng tay phải. Rồi cậu ta siết chặt cánh tay còn lại, co người lại.
「N-này...!?」
「Không sao. Không có gì... sẽ ổn thôi, nhanh thôi」
Với Shirawakamaru đang lo lắng đến gần, thanh niên ấy vừa đau đớn vừa lạnh lùng đáp. Cậu ta thở gấp, như thú hoang, rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng xuống. Sau khi lặng lẽ nhìn đầy tớ gia tộc Onizuki đang nằm bất động, ánh mắt sắc lạnh của anh ta lại lần nữa hướng về phía Shirawakamaru.
「...Được rồi, giờ thì bắt đầu giới thiệu nào? Ta thuộc Ẩn Hành Chúng gia tộc Onizuki, tên là... Hayama. Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng cho ta hỏi luôn. Tại sao một người như đầy tớ gia tộc Onizuki lại xuất hiện ở nơi thế này?」
Chàng trai ấy, hậu duệ của dòng tộc Hayama Onizuki, chi thứ của gia tộc Onizuki, vốn đã sa sút đành phải gia nhập Ẩn Hành Chúng, giờ đây như đang thẩm vấn Shirawakamaru vậy...


3 Bình luận