Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 51
6 Bình luận - Độ dài: 9,985 từ - Cập nhật:
Một không gian trắng xóa kéo dài đến vô tận.
「………Ta có chút quen mắt rồi đây」
Giữa không gian trắng đến mức không thể nhận biết được đâu là điểm kết thúc ấy, tôi đứng đó lặng lẽ, nhăn mặt chán ngán. Quả thực, tôi đã từng thấy nơi này. Vấn đề là, tôi đã hoàn toàn quên sạch ký ức về lần trước mình đến đây, mãi cho đến lúc vừa rồi…….
「Giấc mơ vốn là thứ dễ quên... nhưng chẳng phải đây không phải là một giấc mơ bình thường sao?」
Tôi quay đầu lại, hướng ánh nhìn về phía tồn tại đang chờ đợi sau lưng mà chất vấn.
Đập vào mắt tôi là một bóng người có mái tóc dài màu xanh biếc óng ánh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến tôi quên hết mọi chuyện trong quá khứ mà hạ thấp cảnh giác. Dù không hề giống nhau, bản năng của tôi vẫn như bị ép buộc phải nhận thức đó là 「mẹ」mình. Dẫu chỉ là tàn dư tách ra khỏi bản thể, song nhờ vào năng lực quá mạnh mẽ, ả vẫn khiến người ta không thể không nhận nhầm như thế.
Thứ quái vật thời Thần đại kia, kẻ tôi căm hận, ghê tởm và chối bỏ đến tận cùng, lúc này đang nở một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết, tưởng như không hề hay biết tâm tình của tôi. Đó là nụ cười chan chứa tình mẹ... Đáng chết, thật khiến tôi muốn đấm một cú cho hả dạ.
「Nào nào... lại phiền phức rồi đây」
Xem ra ý thức của tôi một lần nữa lại bị kéo vào không gian tinh thần mà Yêu Mẫu (và dòng máu của ả) đang chờ đợi. Tôi chẳng nhớ nổi tí gì về lần trước cho đến lúc bị kéo vào đây lần nữa, chẳng lẽ là do bị chơi khăm? Hay là…….
「Ufufu, chuyện này là vì tốt cho con thôi mà? Con cũng đâu muốn để người ngoài nhìn thấu ký ức của mình, đúng không nào?」
「Nhưng nếu chính ngươi là kẻ đang nhìn thì còn có ý nghĩa gì nữa?」
Có lẽ đây là sự quan tâm dành cho việc bị kẻ khác nhìn trộm ký ức, nhưng xét cho cùng chính ả mới là nguyên nhân, nên chẳng có gì đáng để cảm kích cả. Tôi thật sự chỉ muốn ả cút ngay ra khỏi đầu óc tôi. Gì đây? Ả nghĩ mình là mẫu thân nên là ngoại lệ chắc?
「Rồi sao nữa? Gì mà đột nhiên gọi ta đến nơi này sau từng ấy thời gian... Trước giờ chẳng hề có tiếp xúc gì, tự dưng thấy lạ lùng thật」
Nói trắng ra thì, tôi cũng chẳng hề muốn gặp lại lần nào nữa.
「Ara? Dĩ nhiên rồi. Đứa con bé bỏng, đáng yêu của mẹ lại sắp bị những kẻ chẳng rõ lai lịch gì đe dọa tính mạng. Làm mẹ, dù chỉ có thể dõi theo sự cố gắng của con, thì khi gặp nguy nan cũng nên ra tay trợ giúp chứ? Chuyện đó là lẽ đương nhiên mà?」[note72965]
「Ngươi đang nói cái quái gì vậy… khoan đã, nguy hiểm?」
Yêu Mẫu nở một nụ cười ngập tràn thiện ý, đầy tình thương. Thế nhưng chính những lời đó lại khiến tôi cảm thấy vừa sốc vừa bất an.
「…Nghe thật nực cười. Với ngươi thì tất cả sinh linh đều là con mình cả, không phải sao? Phân biệt con cái như thế không hay đâu」
Tôi khẽ nhếch mép đầy mỉa mai, đồng thời cất tiếng chất vấn. Ả dùng từ ngữ như thể đang yêu thương「con cái」, nhưng trên thực tế, với ả thì côn trùng, con người hay yêu quái đều như nhau. Đều bình đẳng, có giá trị như nhau.
Huống chi, bản tính là Địa Mẫu Thần, dù luôn miệng nói đến yêu thương nhưng lại chẳng bao giờ phủ nhận chuỗi thức ăn hay quy luật kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Vậy nên dù con người giẫm chết côn trùng, hay yêu vật ăn thịt người, thì ả cũng xem như một lẽ đương nhiên, chẳng hơn gì một cuộc cãi vã giữa anh em. Thậm chí, việc ả có thực sự nhận thức được từng cá thể hay không còn chưa rõ. Và vấn đề là……
(Một thứ như ả lại nói 「kẻ chẳng rõ lai lịch」, hơn nữa qua giọng điệu còn chẳng ưa gì đối phương... là sao đây...?)
Một kẻ điên đến mức ngay cả bị người ta đâm dao vào mặt cũng chẳng tỏ ra thù địch, mà lại ghét một ai đó đến thế, chuyện này... khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất an. Và rồi điều đó lập tức được xác thực.
「Ara, đúng rồi chứ còn gì nữa? Kẻ đó đâu phải là đứa bé của mẹ. Ngược lại, nó còn nuốt chửng những đứa con bé bỏng, đáng yêu của mẹ nữa... thật là đáng ghét」
(Ugh…!!? Quả nhiên, phiền phức thật rồi đây……)
Tôi nghiến răng ken két, thấu hiểu ý nghĩa trong lời nói đầy sát khí của Yêu Mẫu.
Một kẻ như ả, luôn xem mọi sinh vật là con cái, mà lại khẳng định rằng 「kẻ đó không phải con mẹ」, thì số lượng đối tượng khả nghi sẽ bị giới hạn nghiêm ngặt.
Nói cách khác, đó hẳn là một loại quái vật cấp cao, cũng như ả, từng tồn tại từ thời Thần đại, gắn liền với một khái niệm nào đó. Dĩ nhiên, giống như ả hiện tại đã suy đồi, không còn là thần vị, thì kẻ kia cũng có lẽ chỉ còn là một quái vật mang tàn tích của thần linh mà thôi.
Thật ra, yêu vật trong thế giới này, cũng như thực tại, đặc biệt là những kẻ ở tầng lớp cao nhất, phần lớn đều là 「Đọa Thần」.
Ví dụ điển hình là trong các tôn giáo độc thần, không ít vị thần hay truyền thuyết thời đa thần giáo đã bị biến thành quỷ, thiên sứ hay phép màu trong hệ thống tín ngưỡng. Thậm chí trong các hệ đa thần giáo cũng có hiện tượng tương tự. Những vị thần từng được tôn thờ, vì bị kẻ địch hạ bệ hoặc do dòng chảy thời gian bóp méo truyền thuyết, mà dần trở thành những quái vật đáng sợ, ô uế.
Và trong 「Yamiyo no Hotaru」, một thế giới nổi tiếng vì lồng ghép nhiều yếu tố lịch sử và văn hóa thực tế, thì sự thật văn hóa ấy càng được đề cao. Thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả thế giới thật. Bởi vì cách nhanh nhất để giết chết một thần linh mang tính khái niệm chính là kéo thần tính đó xuống và biến nó thành một yêu vật có thể bị tiêu diệt.
「Này, chẳng lẽ ý ngươi là………!!?」
Tôi định nói tiếp, thì đột nhiên khuỵu gối xuống, rên rỉ trong đau đớn. Cảm giác này… tôi đã từng nếm trải trước đây. Tức là…….
「Ara ara, mẹ đã nhắc rồi còn gì. Đừng kích động quá, sẽ làm quá trình tiến triển nhanh hơn đấy? Mẹ thì chẳng sao, nhưng bé con thì lại không muốn mà, đúng không?」
Toàn thân tôi bắt đầu biến dị, từng chỗ, từng chỗ một. Nhìn tôi quằn quại trong đau đớn, Yêu Mẫu lại cất lời như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm. Gương mặt đầy bối rối, thuần khiết đến đáng ghét, chẳng hề có chút nguy hiểm hay ác ý nào.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh kể từ khi quay lại căn phòng trắng này… Nhưng có vẻ như ở tầng vô thức, điều đó là bất khả thi. Huống chi, khi đã hiểu rõ những gì ả vừa nói, thì việc giữ được bình thản từ tận đáy lòng vốn là điều không thể.
「Gư… gaaa…!? Đừng có lải nhải nữa!! Trước tiên… mau đánh thức ta dậy đi!!」
Không cần phải nói cũng biết lời của Yêu Mẫu quan trọng đến mức nào. Trước hiểm họa đang tới gần, tôi phải mau chóng tỉnh dậy và hành động.
「Fufufu, sốt ruột quá đi~ Dù có gấp thì mẹ cũng sẽ đưa con về mà? Ban đầu mẹ gọi con tới đây chẳng phải là để giúp con sao?」
Vừa mỉm cười, ả vừa ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc này cơ thể đã bắt đầu biến dạng, rồi nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên đùi, âu yếm vuốt ve như dỗ dành. Bản năng của tôi bị kích thích bởi cảm giác ngọt ngào ấy, lý trí như sắp tan chảy, tôi cố níu giữ tâm trí, nghiền ngẫm lời nói của ả, rồi khi hiểu ra, tôi bộc lộ sát ý mà trừng mắt nhìn.
「Khốn kiếp… đồ xảo trá………!! Gư…gưh… ngay từ đầu đã tính toán cả rồi đúng không!!」
Ả hẳn đã đoán trước cả việc tôi sẽ đau đớn thế này. Cái gọi là「trợ giúp」của ả, suy cho cùng, cũng chỉ toàn là những thứ có lợi cho bản thân ả mà thôi………
「Thế thì, dù có luyến tiếc, đã đến lúc con phải tỉnh dậy rồi. Những gì xảy ra ở đây, con sẽ lại quên mất thôi. Nhưng đừng lo nhé? …Đến lúc thích hợp, ký ức sẽ trở lại, và cả huyết thống cũng sẽ thức tỉnh」
「Đồ khốn kiếp……!!」
Trong tầm nhìn mờ nhòe, đong đưa, chực tắt lịm, tôi gào lên như rít lời nguyền rủa cuối cùng, ném thẳng vào con quái vật ấy………
-
「A, anh đã tỉnh rồi sao!? Tốt quá rồi………!!」
Khi mở đôi mí nặng trĩu ra và dần khôi phục ý thức, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi là hình bóng của cô bé Bạch Hồ đang cúi nhìn xuống. Cô đặt tay lên ngực nhẹ nhõm thở phào.
「A... gư... c-chuyện gì thế này... đây là đâu?」
Tôi xoay cổ, đưa mắt nhìn quanh. Đây là... trong lều sao? Tôi nằm dài trong trạng thái toàn thân đẫm mồ hôi, phía dưới là một tấm chiếu nhỏ, bên trên đắp một tấm chăn mỏng.
「C-chuyện đó không quan trọng! X-xin hãy uống cái này ngay!!」
Thứ được đưa ra trước mắt là một cái bát. Mùi hăng nồng bốc lên từ thứ chất lỏng có màu đỏ thẫm khiến tôi vô thức nhăn mặt. Thế nhưng... bản năng mách bảo tôi rằng phải uống cạn nó.
「Ugh...!」
Tôi giật lấy cái bát và dốc thẳng xuống cổ họng. Vị đắng khiến người ta muốn phun ra, mùi máu tanh nồng nặc và cả vị sắt xộc thẳng vào đầu lưỡi lẫn khoang mũi. Dẫu vậy, tôi vẫn gắng chịu đựng tất cả mà đổ hết thứ trong bát xuống dạ dày.
「Ugh... uệ!? Khục... ọeêê!!?」
Dạ dày bị kích thích như muốn tống hết ra ngoài, tôi gắng sức kìm nén, rồi lại tiếp tục uống nốt phần còn lại. Trớ trêu thay, vị chua của dịch dạ dày lúc này lại như một sự cứu rỗi. Bởi lẽ, nó còn dễ chịu hơn mùi vị của thứ thuốc kia.
「Ha.. haa... ha... chuyện này là sao vậy?」
Thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí, tôi mở miệng hỏi. Một câu hỏi thực sự mơ hồ.
「Là vì, khi em đến lều thì thấy Tomobe-san đang rên rỉ dữ dội… rồi thì, mạch máu dưới da anh phồng lên, và trông như đang rất đau đớn nên…」
Trước câu hỏi mơ hồ của tôi, thiếu nữ bán yêu ấy vẫn cố gắng hiểu và đáp lại.
Tóm tắt lại thì, sau khi tiêu diệt bọn kappa, tôi tiếp tục xử lý công việc hậu cần rồi nằm nghỉ trong lều. Khi đó, Shiro bước vào để làm việc lặt vặt thì bắt gặp cảnh tôi đang rên rỉ dữ dội. Qua biểu hiện ấy, cô bé đoán rằng thứ máu của con quái vật đáng nguyền rủa đã ký sinh trong cơ thể tôi có lẽ đã bắt đầu hoạt hóa trở lại…
「E-em đã cố gọi anh dậy nhiều lần nhưng anh không tỉnh… nên mạn phép lấy viên thuốc trong túi, rồi hòa với nước để định cho anh uống thì...」
「Đúng lúc anh tỉnh lại, là vậy sao」
Tôi ôm lấy đầu đang nhức nhối mà thở dài một tiếng. Quả là xử lý nhanh nhẹn, hẳn đã được chỉ dạy từ trước. Thảo nào Gorilla-sama lại cho cô bé đi theo. Hóa ra là để làm người ứng biến trong tình huống khẩn cấp.
「Uu…thật lòng xin lỗi. Em lại tự ý dùng thuốc mà không hỏi trước...」
Vừa ôm túi thuốc bằng đôi tay nhỏ, Shiro vừa cúi đầu tỏ ra hối lỗi.
「……Không, ngược lại anh phải cảm ơn mới đúng. Nhờ đó mà anh mới được cứu. May là vẫn còn một viên thuốc dự phòng nữa」
Vấn đề là tại sao quá trình yêu hóa vốn phải được kiềm chế trong vài ngày nữa lại đột nhiên tiến triển nhanh như vậy… Khốn thật, cảm giác như tôi đang quên đi một điều vô cùng quan trọng.
「V-vậy sao………」
Shiro thở ra nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng, rồi đôi mắt cũng dần ngấn nước như đứt mất sợi dây căng thẳng trong lòng.
「………U… may quá. Khi đến lều thấy anh rên rỉ khổ sở như vậy, em sợ rằng có chuyện chẳng lành nên rất lo lắng………」
Nghe giọng cô bé run run, tôi bất giác hướng ánh mắt về phía Shiro. Trước mắt là hình ảnh cô bé đang cố lau nước mắt và nước mũi bằng vạt áo. Đôi tai và đuôi cáo phủ lông trắng cũng cụp xuống, phản chiếu đúng tâm trạng của cô. Nhìn dáng vẻ kiên cường ấy khiến tôi vừa cảm thấy yêu mến, vừa dấy lên cảm giác tội lỗi.
(Vốn dĩ bị đưa đến nơi này, chắc hẳn đã rất bất an rồi)
Dù tính cách của tiểu thư kia hơi giống kiểu lạm quyền, nhưng cô bé vẫn luôn ở bên cạnh người ấy. Có thể nói là sống trong vòng bảo hộ. Thế mà nay lại bị sai đến một nơi nguy hiểm thế này một mình. Là bán yêu, lại xa lạ với bao người xung quanh, chắc chắn trong lòng luôn thấy bất an. Trong hoàn cảnh đó, người mà cô có chút quan hệ thân thuộc là tôi, dù không dám tự phụ, nhưng hẳn cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Thế rồi đột nhiên trông thấy tôi vật vã trong lều, chắc hẳn nỗi sợ đã tràn ngập trong lòng.
「…………」
Việc tôi khẽ xoa đầu đứa trẻ trước mặt là do tôi chợt nhớ đến em gái mình. Một cô bé mạnh mẽ, nghịch ngợm, hay nhõng nhẽo nhưng cũng lắm nước mắt. Đứa em gái mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại trong kiếp này… Những lúc cãi nhau với anh hai hay anh ba, con bé thường vừa khóc vừa tìm đến tôi để cầu cứu. Khi đó, tôi thường xoa đầu dỗ dành. Và theo thói quen ấy, tôi lại đưa tay lên xoa đầu cô bé.
「Hức… uu… xấu hổ quá」
Bị tôi xoa đầu, Shiro ngượng ngùng cất giọng nức nở, ánh mắt vẫn còn hoe đỏ.
「Quả thật. Anh vốn cũng nghĩ tùy tiện xoa đầu người khác là thiếu suy nghĩ. Vậy nên, dừng lại thì hơn...」
「Nhưng anh cứ tiếp tục đi ạ」
Khi tôi định rút tay lại, cô bé lập tức giữ chặt và đặt tay tôi trở lại trên đầu mình. Cô bé cọ cọ đầu vào tay tôi.
「Này, tóc sẽ rối đấy?」
「Vậy thì hãy vuốt nhẹ nhàng đi. Em thật sự đã rất lo đấy? Làm ơn hãy cho em cảm thấy an tâm đi mà」
Shiro nói như hờn dỗi, vừa hít mũi sụt sịt. Nhìn cảnh đó, tôi chợt nhớ lại tính cách của cô trong nguyên tác game. Phải rồi, hình như trong game cô cũng rất hay nhõng nhẽo.
Không biết mặt cha, ký ức về mẹ cũng đã phai nhạt từ lâu, còn chủ nhân kiêm người chị là Hắc Hồ thì tuy không ghét bỏ, nhưng tính tình nghiêm khắc, bởi vậy mà có lẽ cô luôn bị dồn nén mong muốn được yêu thương. Nghĩ lại, ngay từ khi còn là Bạch Ỷ Hồ Ly, cô đã để lộ sự kiêu căng ngạo mạn xen lẫn nét trẻ con trong cách hành xử rồi.
「…Haha, thật là hết cách」
Tôi bật cười khẽ, rồi chấp nhận yêu cầu ấy. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé như đang lướt qua làn sóng.
「Ehehe………」
Shiro cười khúc khích như xấu hổ, nhưng rõ ràng nàng đang rất hài lòng. Cái đuôi hồ ly trắng đong đưa phía sau cũng là minh chứng rõ ràng cho thấy đây không phải diễn trò kiểu yêu quái.
『Ngươi đang say mê ngắm gì thế? Biến thái sao?』
Là cháu gái của lão Matsushige. Có lẽ vì cô bé là bán yêu, hoặc vì ngoại hình còn nhỏ, cô ta khẽ nói sát tai tôi một câu lạnh như băng. Này, dừng ngay cái ánh mắt như đang nhìn rác ấy đi.
『Vẫn như mọi khi, thật là một kẻ may mắn lạ kỳ. Nếu con nhóc hồ ly kia không xử lý kịp thời, ta đã phải dùng thức thần này nhét viên thuốc vào miệng ngươi rồi đẩy thẳng xuống dạ dày đấy』
Vì ngươi không tỉnh lại, không thể nuốt gì ngoài chất lỏng. Nhưng chim ruồi thì lại không thể nấu thuốc, nên đành đẩy thẳng vào bụng. Nếu vậy thì chắc chắn sẽ phải chịu cảm giác khủng khiếp. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh tởm.
「Hahaha……… ugh, mà quả thật trông nguy quá. Quần áo ướt đẫm mồ hôi thế này cơ mà」
Tôi lẩm bẩm, vừa chạm vào chiếc áo vải lanh đang mặc. Thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
「Ah, em đã chuẩn bị sẵn thau nước và khăn lau rồi!」
Vừa nói, Shiro vừa tất tả bưng đến chiếc thau nước để ở góc lều. Hóa ra, cô bé đến đây vốn là để làm chuyện đó.
「Vậy sao. Vậy thì, anh sẽ dùng nhé」
Tôi cởi kimono, để lộ phần thân trên. Rồi dùng khăn được nhúng nước mà lau sạch mồ hôi bám chặt trên da.
「Hình như trong chiếc hộp kia có bộ đồ dự phòng. Phiền em mang đến giúp anh được không?」
「Rõ rồi. Ah, anh cũng có thể đưa y phục vừa thay cho em. Việc giặt giũ là phần việc của em mà」
「Ah, cảm ơn nhé」
Tôi đưa bộ đồ vừa thay, cô bé đón lấy rồi ôm gọn trong lòng.
「Phù………hử? Sao thế?」
「Ah, không có gì ạ……」
Một lúc sau, tôi mới nhận ra cô bé cứ đứng yên ôm bộ đồ mà không nhúc nhích. Khi tôi nhìn với vẻ khó hiểu, cô lập tức quay sang chỗ khác.
「À thì……… em nghĩ là… anh rèn luyện cơ thể tốt thật」
Nghe thế, tôi đưa mắt nhìn thoáng qua thân hình mình. Không định tự phụ, nhưng quả thật cơ thể tôi cũng rắn rỏi, cơ bắp cân đối.
「Trông có ngon miệng không?」
「N-… không phải như vậy đâu!?」
「Haha, anh đùa thôi mà」
Khi buông lời đùa hơi khó cười, Shiro cuống quýt vừa đỏ mặt vừa phủ nhận. Dễ bị trêu ghẹo thế này thật khiến tôi rất hứng thú.
「Uuu… Tomobe-san!!」
「Xin lỗi xin lỗi, tha cho anh nhé」
Shiro phụng phịu phồng má như đang giận dỗi. Tôi khẽ bật cười, rồi nói lời xin lỗi. Bởi lẽ, người mà tôi có thể trêu đùa như thế này không có nhiều.
「Muu…!!」
「Được rồi được rồi. Nói là để bồi tội thì hơi quá, nhưng muốn thử sờ xem không? Anh vừa lau xong mồ hôi đấy」
Tôi đưa ra lời đề nghị nhằm dỗ dành tâm trạng của Shiro. Cũng chỉ là một lời trêu đùa mà thôi.
「………Vậy thì, cho em chạm một chút nhé」
Giọng điệu có phần giận dỗi, nhưng Shiro lại trả lời theo cách hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng.
「Eh?」
「Nè!」
「Đau!?」
Nhân lúc tôi còn đang ngẩn người ra, Shiro đã lon ton bước tới và véo vào phần thịt ở cánh tay tôi. Tôi khẽ bật lên một tiếng kêu nhỏ.
「Đã dám trêu em thì phải chịu đựng đấy. ……Faa, đúng là tuyệt thật đấy」
Hừm, cô nàng khẽ buông một tiếng như vậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, khi đang vuốt ve cánh tay tôi, Shiro đã thốt lên lời cảm thán.
「Đau thật đó…… Mà, cơ bắp thì không bao giờ phụ công sức bỏ ra mà」
Phần lớn linh lực là thứ rất khó để bồi đắp được về sau. Vì vậy, để gia tăng khả năng sống sót dù chỉ một chút trong thế giới này, việc rèn luyện thể lực và sức mạnh cơ bắp là ưu tiên hàng đầu. Cơ thể tôi tuy không đến mức cơ bắp nổi cuồn cuộn như dân thể hình, nhưng nhờ tập trung vào tính thực dụng, vẫn săn chắc và vô cùng cường tráng…… Chỉ có điều, dù có khổ luyện đến thế, vậy mà vẫn thua cái bọn chỉ cần dồn linh lực vào cánh tay mỏng manh thì đúng là chỉ biết khóc mà thôi.
「Wa…… Thật đấy, tuyệt thật. Vừa to, vừa rắn chắc…… Ah, chỗ này dày thật」
Sau khi đã vuốt ve khắp cánh tay tôi, Shiro lại dán đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt lên cả phần ngực tôi. Chuyện này, đúng là có hơi ngượng thật đấy………
「Này, tới lúc rồi đấy……」
「Biết rồi mà. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi……」
Dù miệng thì nói thế, nhưng Shiro chẳng có vẻ gì là muốn dừng cái trò nghịch ngợm với thân thể tôi cả.
(Đến mức này thì đúng là……)
Dù là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng muốn tìm cách khiến Shiro dừng lại. Nghĩ thế, tôi chợt nhận ra ánh mắt mình lúc nào chẳng hay đã hướng về chiếc đuôi của cô bé. Chiếc đuôi đong đưa qua lại ngay trước mắt tôi, đầy thích thú. Tôi chăm chú dõi theo nó lắc sang trái, rồi sang phải………
「…………Êi」
「Hyain!!?」
Ngay khoảnh khắc tôi vô thức chộp lấy gốc đuôi ấy, Shiro liền giật nảy lên, phát ra một tiếng la đầy sửng sốt.
「Tomobe-san……!?」
「Không, thì… chuyện này coi như huề nhau rồi nhỉ?」
「Hyauun!!?」
Tôi tiếp tục nhào nặn chiếc đuôi trong tay, Shiro lại càng phát ra những tiếng kỳ quặc hơn nữa. Ồ, chuyện này… thật ra vui ghê đấy.
「Hyaaa……… Tomobe-san? Haa… đ-đừng làm vậy nữa……… đuôi nhạy cảm lắm………」
「Có vẻ vậy nhỉ」
「Hyuuu!!?」
Tôi dùng lực hơn một chút, Shiro run bắn cả người, phát ra tiếng thở như nghẹn lại trong cổ họng. Phản ứng thú vị khiến tôi không nhịn được mà tiếp tục tấn công.
「Uuuu………!! Muu!!」
「Đau!? Này này!!」
「Hyan!!?」
Shiro, như thể đã kiệt sức, ngã nhào lên người tôi, gò má đỏ bừng. Rồi cô bé véo mạnh vào bụng tôi như để phản kháng. Đáp trả lại, tôi kéo chiếc đuôi thêm một cái, lại một tiếng la vang lên.
Từ đó trở đi, chỉ còn là một trận chiến con nít không hơn không kém. Cả hai cứ véo nhau, nhào nặn nhau, xem ai sẽ là người đầu hàng trước. Mà tôi thì… với cái tuổi này rồi mà còn làm mấy trò như vậy đúng là khó mà giải thích nổi.
「Fuuu~, fuuu~!!」
「N-này……… em ổn chứ?」
Shiro vẫn nằm người lên tôi, thở hồng hộc như dã thú gầm gừ. Tôi lo lắng cất tiếng hỏi, cô bé khẽ lắc đầu.
「K-không sao cả!! Hơn nữa, chẳng phải… giờ anh chịu thua rồi sao……?」
「Em đã nói thế thì… đây này」
「Haaaaan!?」
Shiro giật bắn người lên, run rẩy cả thân thể. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, đôi mắt ướt át ngước nhìn tôi.
「Đã xong rồi… thật sao? Xong… thật sao?」
「Ờ, ah… không………」
「Thật sự xong rồi sao?」
Trước lời nói mang chút áp lực, tôi theo phản xạ lại siết lấy chóp đuôi của nàng. Một tiếng rên khẽ đầy gợi cảm phát ra từ môi thiếu nữ.
(………Khoan, cái này… có gì đó sai sai rồi thì phải?)
『Giờ ngươi mới nhận ra sao? Thật không ngờ đấy, đúng là đầu óc chậm chạp』
Ngay khoảnh khắc tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường, một giọng nói mang theo khinh miệt vang lên bên tai. Đừng, câu đó… đâm thẳng vào lòng tôi đấy.
Ban đầu, chuyện này đáng lẽ chỉ là trò đùa giỡn bình thường. Kiểu như trò nghịch ngợm với mấy đứa em trai em gái vậy. Thế nhưng…
「Nn… haa, haa……… v-vậy thì lần này đến lượt em nhé? Hamu!」
「Uo!?」
Ngay khoảnh khắc sau đó, Shiro, cô bé bán yêu, đã cắn lấy vùng da gần ngực tôi. Sự kích thích đột ngột và hoàn toàn ngoài dự đoán khiến toàn thân tôi run lên.
「N-này………?」
「Chụt…… ehehe, là do Tomobe-san nói trước đấy nhé? Haa… liếm, yên tâm đi. Em sẽ không thực sự ăn anh đâu mà」
Shiro nhe răng cười tươi như khoe cả cặp nanh sắc bén, rồi mới buông miệng ra. Một sợi tơ bạc kéo dài từ miệng cô tới làn da tôi, ướt át và dính chặt. Trên ngực tôi đã in hằn vết răng. Đôi mắt của cô bé lờ đờ như đang say, có vẻ lý trí cũng đã bay đi mất phân nửa rồi.
「A, xin lỗi. Em điều khiển lực hơi kém……」
「Này, đủ rồi! Dừng…」
Ngay lúc tôi định kéo cô ra, nhận ra nàng sắp làm chuyện gì đó, thì Shiro đã thè lưỡi liếm lên vết cắn trên da tôi.
「………!? Này!!!?」
「Thổi vết thương là sẽ khỏi thôi mà. Liếm… liếm liếm…」
「Uo…!? Chuyện này, khốn…!?」
Cảm giác khó tả khiến toàn thân tôi rùng mình. Tôi cố hết sức kéo Shiro ra, nhưng tay chân cứ như không còn chút sức lực nào, mà lực tay cô thì lại mạnh tới bất thường, khiến việc đó càng thêm khó khăn.
「Hehe, phản ứng dễ thương thật đấy……… Nn, liếm……… fufufu, vậy thì lần này… 「Huề」 rồi nhé?」
Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh vang vọng lên ngay bên ngoài lều, khiến cả tôi và Shiro đồng loạt ngoảnh lại.
「…………」
Tôi nhân cơ hội hỗn loạn kéo Shiro ra khỏi người mình, rồi lặng lẽ đứng dậy với sự cảnh giác. Từ từ, tôi bước tới bên ngoài lều và hé mắt nhìn ra.
Dưới chân lều, hai cái bát đã lăn lóc, cháo trong đó văng tung tóe khắp nền đất………
-
Trời đã sẩm tối, những vì sao trên bầu trời đêm bắt đầu lấp lánh. Tại một vài nơi trong doanh trại dã chiến, ánh sáng từ những giàn lửa soi rọi cảnh tượng các trừ yêu sư được thuê tạm thời tụ tập bên những thương nhân và kỹ nữ theo đoàn chinh phạt, dùng số tiền công được phát mà náo nhiệt.
Chàng thiếu niên đang chạy qua giữa những cảnh ấy trong doanh trại. Gương mặt cứng đờ, cậu lặng lẽ lách mình giữa đám đông.
(Cảm giác ghê tởm quá………)
Và khi đến được rìa doanh trại, cậu liền cúi gập người, nôn ra dịch vị.
(Thật ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm………!!)
Do trong bụng không có gì, nên lượng nôn ra cũng rất ít. Cậu quỳ rạp xuống, tay ôm lấy ngực đang thổn thức mà thở dốc. Vừa thở dốc vừa cắn răng chịu đựng cơn buồn nôn.
Đó là xuất phát từ thiện ý.
Chàng thiếu niên hiểu rất rõ, người bảo hộ đã vô cùng mệt mỏi sau trận tiêu diệt yêu quái từ sáng sớm và những thủ tục sau đó. Và cũng hiểu được người ấy đã về lều nghỉ ngơi mà thiếp đi không dùng cơm. Cậu nghĩ, người đó hẳn còn chưa ăn uống gì.
Vì thế mà Shirawakamaru đã mang theo thiện ý đến đưa cơm chiều. Một phần cũng là để tỏ lòng cảm tạ vì đã được cứu giúp vào buổi sớm hôm nay. Nên mới mang theo hai bát cháo loãng được nấu từ cơm trắng, một cho bản thân, một cho người bảo hộ, rồi đến tận trướng. Đó là thiện ý của chàng thiếu niên. Tâm trạng của cậu lúc ấy hoàn toàn không tồi. Cho đến khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía bên kia tấm màn.
Từ phía bên kia tấm màn, vang lên tiếng rên rỉ của một thiếu nữ và tiếng thở dài như mê muội của một nam nhân, khiến Shirawakamaru trong phút chốc bất động tại chỗ. Rồi lập tức, cậu nhận ra những âm thanh ấy là của ai.
Đúng rồi, giọng của thiếu nữ đó chính là của cô bé tóc bạc ấy. Bán yêu, nhưng lại rất đáng yêu, dễ mến. Và giọng của nam nhân còn lại thì………
Tưởng tượng đến chuyện đang xảy ra phía sau tấm màn, tiếp đó là những ký ức thuở xưa khi còn ở chùa bất chợt ùa về khiến toàn thân cậu run rẩy. Ngay khoảnh khắc ấy, cháo trắng sền sệt đập vào mắt cậu…… Cùng với một tiếng kêu khẽ, cậu ném phắt nó đi.
Tiếng bát va xuống đất vang lên lẻng xẻng, và khi nhận ra rằng âm thanh ấy đã khiến người bên trong tấm màn chú ý, chàng thiếu niên vốn từng là tiểu đồng trong chùa vội đè nén cơn buồn nôn đang trào lên, cắm đầu bỏ chạy. Trốn chạy.
「Ghê tởm thật………」
Với giọng điệu đầy chán ghét, chàng thiếu niên lẩm bẩm. Âm thanh ấy chất chứa cả sự thất vọng. Và đồng thời, cũng nhuốm màu cô đơn.
「Hả? Tại sao mình lại………」
Chàng thiếu niên cảm thấy bối rối trước cảm xúc của chính mình. Tại sao? Tại sao lại thấy cô đơn? Tại sao lại thất vọng? Vì sao……… Vì sao lại cảm thấy buồn?
「Hừ, đúng ra thì chuyện đó lại còn có lợi cho mình nữa là………」
Phải rồi, dù cho đối phương có sở thích là tiểu đồng thì cũng đành chịu, nhưng ít nhất anh ta không có hứng thú với nam nhân. Đối với chàng thiếu niên, như vậy chẳng phải còn tốt hơn sao?
Chùa thì không như thế. Có lẽ do thừa hưởng từ mẫu thân, dù là con trai nhưng vóc dáng mảnh mai, gầy yếu. Chính vì vậy mà trong ngôi chùa thiếu vắng nữ giới ấy, cậu nhiều lần bị nhìn bằng ánh mắt đầy dục vọng. Không, nếu chỉ bị nhìn thì vẫn còn tốt.
Người đầu tiên trút dục vọng lên cậu là một tăng lữ trẻ tuổi, từng phụ trách chăm sóc cậu. Có phải do nhiều năm không thấy bóng dáng phụ nữ nên dục vọng tích tụ đến mức không thể kiềm chế? Trong lúc cậu đang tắm bên hồ thì từ phía sau………
Vì là người cậu từng tin tưởng, cậu đã òa khóc mà cầu xin hắn dừng lại. Thế nhưng, hắn hoàn toàn không lắng nghe lời khẩn cầu của cậu, trái lại còn dùng sức mạnh đè cậu ra và chiếm đoạt. Khóe miệng hắn méo mó đầy tàn bạo………
Sau khi bị đối xử như một món đồ, cậu bị đe dọa. Vì sợ hãi, cậu đã để mặc mọi chuyện trôi qua. Có lẽ chính vì thế mà tin đồn lan ra, và ngoài tên tăng lữ trẻ tuổi đó, cậu dần bị nhiều kẻ khác lợi dụng. Cùng lúc đó, điều kiện ăn uống, trang phục và sinh hoạt của cậu cũng được cải thiện. Dù chỉ là một hạ tiểu đồng bị bán đến chùa, nhưng lại được đãi ngộ ngang với thượng tiểu đồng của quý tộc. Thế nhưng chính điều đó lại khiến cậu bị các tiểu đồng khác khinh rẻ.
Đến cuối cùng, không thể chịu đựng nổi nữa, cậu tìm đến trụ trì vừa khóc vừa cầu cứu. Thế nhưng ngày hôm sau, cậu bị chỉ định là đối tượng làm lễ điển đồng quán đỉnh. Từ lúc đó, cậu không còn tin vào bất cứ ai nữa. Vị cao tăng ấy, từng được ca tụng là danh sĩ trong vùng, lại chính là kẻ đã đẩy cậu xuống địa ngục ngay sau khi cậu tìm đến ông ta trong nước mắt cầu xin cứu giúp.
Từ đó, cuộc đời của cậu hóa thành ác mộng đúng nghĩa. Không muốn nhớ lại. Ghê tởm đến mức chỉ cần nghĩ đến là buồn nôn. Vì lý do 「bí kỹ」 mà bị ép uống đủ loại thuốc, kể từ đó cậu nhận ra mình không thể phát triển chiều cao như người thường. Cơ bắp không phát triển, thể lực suy giảm, trong khi những tiểu đồng cùng tuổi đã vỡ giọng thì bản thân cậu vẫn chẳng có thay đổi nào. Những dị biến lớn nhỏ trên cơ thể, cậu hiểu chúng mang ý nghĩa gì. Chỉ may mắn là chưa bị ép uống loại thuốc có tác dụng chuyển đổi giới tính.
Việc bị bán cho gia tộc Onizuki là một sự tình cờ. Trong số các tiểu đồng ở chùa, cậu là người sở hữu linh lực mạnh nhất. Một vài tăng nhân trong chùa từng phản đối chuyện ấy, nhưng có lẽ do nợ nần với nhà Onizuki, hoặc vì lý do tài chính nào đó, cuối cùng cũng đành bán đứt Shirawakamaru cho họ.
Ngay cả sau khi bị bán cho nhà Onizuki, chàng thiếu niên cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Bài học rằng không được tin tưởng người khác đã ăn sâu vào xương tủy cậu. Chính vì thế, khi được giao phó cho Inshoku của Hạ Nhân Chúng, cậu cũng không mong đợi gì, cũng chẳng đặt niềm tin. Thế nhưng………
「…………Phải rồi, mình nên nói lời cảm ơn thì hơn.」
Sự thật là sáng nay cậu đã được cứu khỏi tay yêu quái. Ít nhất cũng nên nói lời cảm ơn vì chuyện đó. Huống hồ, bất kể sở thích của anh ta là gì, anh cũng chưa từng làm hại đến cậu. Thậm chí tiếng thiếu nữ phát ra từ bên kia tấm màn, cũng chẳng hề mang theo sự kháng cự, mà ngược lại còn có vẻ như đang nũng nịu, đang đùa giỡn……… Ít nhất, hoàn toàn khác với tiếng khóc mà chàng thiếu niên từng phát ra khi ở chùa.
「………!!」
Không rõ vì lý do gì, chàng thiếu niên nghiến răng trong uất ức. Uất ức? Vì cái gì? Vì ai? Đối với điều gì? Suy nghĩ đến tận đó, một đáp án mơ hồ hiện lên trong trí óc cậu………
「Thật nực cười………!!」
Và như muốn bác bỏ điều đó, cậu buộc miệng thốt lên. Gắng gượng, cậu phủ nhận. Gương mặt đỏ bừng, giọng nói khẽ run lên như con gái, đôi mắt rớm lệ khi cố chấp phủ nhận. Vẻ đẹp vốn có của cậu càng khiến hình ảnh ấy khơi gợi sự tàn nhẫn từ người khác.
Và, chàng thiếu niên được nuôi dưỡng như hoa trong lồng kính tại chùa, tuy có cuộc đời bi thảm, nhưng vẫn chưa biết. Những dục vọng nơi trần thế, sự nhơ nhuốc, ngu xuẩn, đê tiện…tất thảy những điều ấy còn ghê tởm và sâu thẳm hơn nhiều so với nơi chốn chùa chiền.
Cậu không nhận ra, việc một thiếu niên xinh đẹp ngồi co ro một mình ở rìa doanh trại vào giờ khuya khoắt thế này, là nguy hiểm đến nhường nào. Chính vì vậy………
「Ể………?」
Ngay giây phút tiếp theo, cậu bị bịt miệng bằng một chiếc khăn tay, rồi một cú đánh giáng mạnh vào cổ. Chàng thiếu niên nhanh chóng mất đi ý thức. Thứ cuối cùng lọt vào tầm mắt cậu trước khi ngất đi, là lũ thô bạo mang nụ cười đê hèn………
-
「Ở quanh đây được rồi nhỉ? Này, dậy mau!!」
「Ư...!? Ugh...!?」
………Lần kế tiếp khi thiếu niên mở mắt, cậu đang ở trong khu rừng cách xa doanh trại một chút. Trong cơn mê man vừa tỉnh dậy, cậu cố gắng hết sức để nhìn quanh với tầm nhìn còn mờ mịt. Trong khu rừng đã trở nên tối mịt sau lúc hoàng hôn, cậu bị quẳng xuống đất.
「Chuyện quái gì thế này...? Ai... ai đã...? Bọn các ngươi là ai!?」
Và rồi, mãi đến bây giờ, cậu mới để ý đến những kẻ đang vây quanh mình. Gương mặt của chúng, cậu nhất định đã từng thấy qua.
Trang phục của bọn chúng rất hỗn tạp. Có kẻ đội mũ eboshi, kẻ khác thì mang mũ giáp, cũng có kẻ chẳng đội gì. Kẻ thì khoác thứ áo vải thô rách rưới, kẻ lại mặc áo giáp nhẹ bụng cuốn đai, thậm chí có cả kẻ khoác đại khôi chiến y. Có tên đeo kiếm bên hông, kẻ khác thì cầm rìu, giáo hoặc naginata. Sự thiếu thống nhất trong cách ăn mặc ấy, cộng thêm mùi cơ thể đẫm mồ hôi và hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng, khiến chúng chẳng khác gì đám dã tặc… hay đúng hơn, là đám thảo khấu. Không sai, nghề tay trái của chúng vốn cũng chính là đạo tặc.
Bọn làm chui, đám trừ yêu sư không chính quy được nhà Miyataka thuê làm đội thảo phạt, chính là kẻ mà sáng nay đã gây chuyện với cậu, giờ đây đang vây quanh và nhìn chằm chằm vào Shirawakamaru.
「Yo, đồ nhãi ranh. Lại gặp mày từ sáng đấy nhỉ? Thằng bảo hộ mày đâu rồi hả?」
Một trong số những tên to lớn cười nham hiểm, giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt lên tiếng với thiếu niên. Trước áp lực đó, thân thể Shirawakamaru khẽ run lên.
「Ah, uwa……」
Từ cổ họng cậu phát ra thứ âm thanh mơ hồ không thành tiếng. Bởi vì từ không khí nơi đây, cậu đã lờ mờ cảm nhận được những gì sắp sửa xảy ra. Phải, chính cái bầu không khí nhầy nhụa, u ám kia…thứ luôn báo hiệu thời khắc kinh tởm ấy sắp đến.
「Hehehe, mặt nó sợ đến mức không nói nổi kìa.」
「Kekeke, vậy thì để tụi tao làm vài trò thân thiện cho nó bớt sợ nào.」
「Bộ đồ kia… là của tiểu đồng hả? Đám Onizuki cũng thật kỳ cục đấy. Dám đem món đồ chơi quý giá thế này cho lũ đầy tớ. Gớm thật, tao ganh tị quá đi!」
Bọn đàn ông cười nham hiểm. Không giống như đám người trong chùa, cái bầu không khí nơi đây hoàn toàn trần trụi, như thể lũ thú vật khoác da người. Trước sự kinh hoàng ấy, Shirawakamaru chỉ biết run rẩy vì sợ hãi.
Vì sao? Tại sao lại như thế? Vừa sợ hãi, thiếu niên vừa không khỏi hoang mang. Dù bản thân sống cách biệt với thế tục, cậu vẫn hiểu được rằng Onizuki là một dòng dõi danh giá. Cậu hiểu rõ cái ý nghĩa của việc dám ra tay với người thuộc nhà ấy. Ấy vậy mà, sao bọn chúng lại…?
「Đừng có mà… hya!?」
Thiếu niên định vùng lên lao vào đối phương, nhưng hành động ấy đã bị lưỡi kiếm chĩa thẳng vào cổ chặn đứng. Trong bóng tối của khu rừng, lưỡi gươm ánh lên tia sáng ma mị.
「La oai oái cái gì? Biết thân biết phận đi, ranh con. Muốn sống thọ thêm chút không, hả?」
Tên cầm đầu, gã đàn ông râu rậm, đeo bịt mắt một bên và mặc giáp trầy trật tả tơi, nhổ ra những lời khinh bỉ.
「Đúng là cái thứ tiểu đồng ngạo mạn, quen sống trong lồng kính có khác.」
「Chứ gì nữa, nhìn là biết từ sau khi bị bán cũng được nuông chiều dữ lắm. Tên Inshoku đó chăm như chăm trứng luôn mà.」
「Hahaha, chắc là vì dùng đã quá ngon đi hả?」
Đám trừ yêu sư chui mặc sức cười đùa chế nhạo. Shorawakamaru trong cơn tủi hổ và nhục nhã, mắt rớm lệ mà vẫn căm hận nhìn chúng chằm chằm. Nhưng rồi, bất chợt cậu khựng lại. Khoan đã, cậu đang giận… là vì 「ai」vậy?
Dẫu sao thì, cậu cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ sâu xa. Khoảnh khắc tiếp theo, tên cầm đầu vươn tay túm lấy cổ áo của Shirawakamaru.
「Hya!? Đừng…!」
「Im miệng!!」
「Hức…!?」
Thiếu niên vùng vẫy hết sức để ngăn kẻ kia xé toạc y phục mình, nhưng liền sau đó, một cái tát nảy lửa giáng thẳng lên má khiến cậu bật lên tiếng rên đau đớn.
Tại chùa, tuy có bị đối xử thô bạo, nhưng chí ít cũng chưa bao giờ bị đấm đá như thế này. Người bảo hộ mang mặt nạ Hannya lại càng không bao giờ làm thế. Vì thế, nỗi sợ hãi và chấn động mà thiếu niên phải hứng chịu lúc này càng trở nên khôn cùng. Với ánh mắt đầy hoảng loạn, cậu ngước nhìn đám côn đồ.
「Chống cự cái gì hả, ranh con!」
「Heh, da dẻ trắng trẻo ghê ha. Tay thì nhỏ nhắn, như con gái thứ thiệt ấy nhỉ?」
「Ngu. Nó là tiểu đồng đấy. Đám hòa thượng còn cho uống thuốc để huấn luyện ra dáng nữ cơ mà.」
「Gahaha, chỉ cần chìa đít ra là được ăn no mặc ấm rồi. Sướng thế còn gì, hả?」
Trước vóc dáng và thái độ mong manh dễ lầm lẫn với thiếu nữ của Shirawakamaru, đám làm chui này phá lên cười chế nhạo. Từ những kẻ từng là đầy tớ bỏ trốn khỏi sự áp bức của đám trừ tà, những tên lính đánh thuê sống bằng nghề giết yêu quái kiêm ăn cướp, cho đến bọn tiểu nông sống dở chết dở, tất cả đều là những kẻ đã quen bị chà đạp, từng ngày ngụp lặn trong bùn lầy để sống sót. Với chúng, một đứa chỉ cần làm vui lòng mấy lão sư trụ trì là được bảo đảm cả ăn mặc lẫn chỗ ngủ như Shirawakamaru chẳng khác gì một kẻ yếu đuối, ủy mị, sống an nhàn trong thế giới bé nhỏ như ếch ngồi đáy giếng.
Dẫu sự thật là đời thiếu niên cũng chất đầy khổ đau và tuyệt vọng, đã luôn bị bóc lột và lợi dụng, nhưng điều đó chẳng thể nào thay đổi được gì… bởi đối với bọn chúng, sự thật không hề quan trọng. Chúng chẳng cần nó, cũng chẳng hứng thú. Đối với bọn chúng, tất cả chỉ là cái cớ để biến thiếu niên thành món đồ chơi mà thôi.
Cho dù Shirawakamaru đã sống một cuộc đời như thế nào, thì với bọn chúng, cậu cũng chỉ là con mồi. Bởi vì chúng là bên nuốt chửng, còn cậu là bên bị xơi tái.
「Không… dừng lại… hya… không… ta không muốn…!!」
Mùi mồ hôi nồng nặc của đàn ông, chưa tắm rửa suốt nhiều ngày, những cánh tay thô ráp không chút quan tâm thò đến chạm vào làn da trắng như tuyết. Bị lột dần từng mảnh y phục đầy thô bạo, thiếu niên vừa rơi lệ vừa gào thét.
Thế nhưng, đồng thời cậu cũng hiểu rất rõ, rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Từ những trải nghiệm trong cuộc đời mình, cậu đã biết quá rõ rồi. Cầu cứu, khẩn nguyện, không ai sẽ đến. Không hề có lòng trắc ẩn, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh cướp đoạt tất cả, rồi vẫn phải cắn răng nhẫn nhục mà van xin chúng… Đó là lẽ phải tàn nhẫn mà cậu đã bị ép phải chấp nhận. Và trong tuyệt vọng, cậu chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc buộc phải chấp nhận số phận của mình…
「Các ngươi đang làm gì vậy hả……!!」
「A…」
Chính vì thế, chính bởi vì vậy… khi ánh mắt mờ lệ chạm vào hình bóng của chàng thanh niên mang mặt nạ Hannya xuất hiện cùng cây giáo trong tay, Shirawakamaru đã không thể không nghĩ đến điều ấy. Rằng cậu muốn được bám víu vào ai đó. Rằng cậu muốn được ai đó cứu rỗi.
Rằng cậu muốn có ai đó để dựa vào…
-
Quả thật, nếu suy nghĩ kỹ càng thì đây vốn là một việc đáng lý phải được cân nhắc từ trước.
Shirawakamaru vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa hầu hết cuộc đời của cậu ấy đều được nuôi dạy trong chùa, cho nên nếu so với thế tục thì có thể nói cậu là một con người được dưỡng trong môi trường thuần khiết.
Đúng vậy, tuy rằng nếu so với kiếp trước thì hoàn cảnh này quả thật quá đỗi tàn nhẫn, quá đỗi khắc nghiệt... nhưng, dẫu là vậy, trong thế giới này, chỉ cần có thể thỏa mãn được cái ăn, cái mặc, chốn dung thân thôi cũng đã có thể gọi là may mắn rồi, một thế giới đầy rẫy khổ đau là thế.
Và rồi, ngay khi tôi thấy hai chiếc bát còn nguyên đồ ăn bị đánh rơi bên ngoài lều trại, tôi đã mười phần thì chín phần đoán ra được là ai để lại. Dù có hành xử như một con mèo hoang, cảnh giác với xung quanh, gầm gừ dọa nạt, lại còn là một đứa trẻ con ưa sạch sẽ một cách cực đoan, thì cũng là do có nguyên nhân chính đáng, không phải là hạng người xấu xa bẩm sinh. Một con người như vậy, chí ít cũng đủ tình cảm để có ý định đến thăm nom người khác.
Vì vậy, không khó để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu một đứa trẻ như thế nghe được cuộc trò chuyện bên trong lều, đặc biệt là khi đã biết trước nội dung nguyên tác. Và rồi…
「Cố gắng gượng mà hành động quả thật là lựa chọn đúng đắn...」
Truyền lệnh cho Bạch Hồ vừa mới hồi tỉnh và đang giãy giụa vì xấu hổ trước hành vi vừa rồi đi điều động đám đầy tớ, tôi lập tức xuất phát trước. Tôi đã hỏi được một kỹ nữ theo quân thông tin về một đám đàn ông bị nghi là đã bắt cóc một thiếu niên trong doanh trại.
Bởi lẽ, ngay cả trong tgame, đứa nhóc ấy cũng là một nhân vật thường xuyên bị bắt cóc chỉ vì một chút sơ suất. Mà, vốn cơ thể y đã bị 「cải tạo」 bằng đủ loại dược vật trong chùa để giống hệt như một thiếu nữ, cho nên cũng không có gì lạ… Dù là nhân vật chính cũng vậy thôi, rốt cuộc đám người làm ra game này có gì mà lại cứ thích cho những thiếu niên kiểu shota bị cưỡng hiếp tập thể nhiều lần đến thế cơ chứ?
Mà, tạm gác chuyện đó sang một bên...
「Này, các ngươi đang định làm gì vậy? Người đó là khách nhân mà ta được giao phó. Nếu không muốn bị trừng phạt thì giao người ra ngay lập tức.」
Tôi trừng mắt, giọng lạnh lùng vang lên từ sau tấm mặt nạ, tỏa ra một áp lực căng thẳng. Với loại người như thế này, nếu cứ nhún nhường thì sẽ chẳng được gì. Trái lại, phải dùng thái độ để khiến chúng hiểu rõ vị trí của mình. Tuy nhiên…
「Làm đến mức này rồi mà còn định ngoan ngoãn rút lui sao…」
Nhìn đám đàn ông tay cầm giáo mác và đao kiếm, ta khẽ lẩm bẩm. Tôi đã lường trước được chuyện này. Bọn này vốn suy nghĩ nông cạn, lại còn mang lòng kiêu hãnh ti tiện. Huống hồ, hiện giờ chúng tôi đang trong chiến dịch tiêu diệt yêu quái Kappa. Chúng có lẽ nghĩ rằng, kể cả có giết tôi ở đây rồi bỏ trốn thì cũng chẳng ai đuổi theo ngay lập tức. So với việc động đến tộc nhân nhà Onizuki, giết một Inshoku đầy tớ nhỏ như tôi vẫn ít nguy cơ khiến gia tộc nổi trận lôi đình hơn
「...Các ngươi điên rồi sao? Hay là đang say rượu?」
「Cái đó thì mày cũng thế thôi, Inshoku-sama à?」
「Hahaha! Mày nghĩ có thể thắng nổi số đông bọn tao à?」
「Đầy tớ Onizuki trông hống hách ghê nhỉ? Hay là mày thích thằng nhóc đó lắm nên mới làm dữ vậy, hả?」
Những lời đó mang đầy sự khiêu khích và đe dọa. Chúng muốn gây áp lực tâm lý để tôi không dám hành động, hoặc chờ tôi tức giận mà hành động thiếu suy nghĩ...
「Thật là ngu xuẩn. Nếu thèm đàn bà thì bọn kỹ nữ đi theo quân vẫn còn đó. Cố tình tấn công người của gia tộc Onizuki như vậy… muốn bị khai trừ khỏi đoàn quân sao?」
Không, thậm chí đây còn là hành vi có thể bị xử trảm tại chỗ. Dù bọn chúng có là lũ côn đồ, tôi không tin chúng lại thiếu khả năng đánh giá tình huống đến mức ấy… nhưng chẳng lẽ vụ việc sáng nay khiến chúng để bụng đến mức này sao?
「Ồ, mày thấy lạ lắm à?」
Cứ như đã đọc được nỗi nghi hoặc trong lòng tôi, tên thủ lĩnh mở miệng. Hắn nhìn chằm chằm tôi như thể muốn cân đo giá trị con người trước mặt.
「Không có gì. Chỉ là linh cảm thôi, thứ mà người lâu năm trong nghề thường có. Một gia tộc như Miyataka mà lại ăn nên làm ra thì chỉ toàn đem lại linh cảm xấu mà thôi. Bọn tao định rút lui khỏi chỗ này rồi.」
(Linh cảm xấu sao? Không, hơn cả thế...)
Tôi nhíu mày dưới lớp mặt nạ trước lời nói của hắn, đồng thời điều khiển đám thức thần đã bố trí sẵn từ trước vào vị trí đã định. Trong khi đang làm vậy, tên thủ lĩnh vẫn tiếp tục nói chuyện.
「Nhân tiện, định đem thằng nhóc kia ra làm trò tiêu khiển trên đường rút lui, nhưng thôi cũng được. Dù sao thì cũng chưa động tới đồ của đám Kappa. Thay vào đó, bọn ta sẽ lấy mấy món đồ của ngươi vậy. Dụng cụ của Inshoku chắc cũng đáng giá lắm đấy nhỉ?」
Nói đoạn, đám đàn ông bắt đầu giương vũ khí. Trông chẳng khác gì lũ sơn tặc chuyên mai phục khách lữ hành.
『Hai gã đàn ông mặc giáp nhẹ ở phía sau đã rút lui. Có vẻ chúng định vòng qua rừng để tấn công từ phía sau. Bài diễn văn dài dằng dặc khi nãy có lẽ chỉ là cách đánh lạc hướng.』
(Ra vậy, dù vô học nhưng ít ra chúng cũng biết suy nghĩ...)
Dù sao thì cũng là dân làm chuyện bạo lực, nên trong thực chiến chúng đã tự xây dựng được chiến thuật riêng. Chính vì thế...!!
「Coi như huề nhau rồi nhé...!!」
「!? Không ổn! Trên cây kìa!!」
Tên thủ lĩnh là kẻ đầu tiên nhận ra.
Lợi dụng lúc bị thức thần cản bước, tôi đã dẫn chúng vòng ra phía sau, và đúng như hiệu lệnh, đám chuột có răng nanh tẩm độc tê liệt nhảy từ trên cây xuống, bị bọn chúng chém bằng kiếm và giáo. Nhưng đó cũng nằm trong dự tính ban đầu.
Ngay trước khi bị chém nát và trở về hình dạng giấy, các thức thần đồng loạt phát ra làn khói trắng. Tôi đã gắn chức năng khói mù vào chính những thức thần này.
「Khụ…!? Cẩn thận! Sắp tới rồi!!」
Dù bị bao phủ bởi khói, nhưng theo tiếng hét của tên thủ lĩnh, đám tay sai nhanh chóng chỉnh lại đội hình. Chúng vẫn có thể thấy lờ mờ đồng bọn, giữ khoảng cách vừa đủ để hỗ trợ lẫn nhau mà không cản đường vũ khí của chính mình, cho thấy kỹ năng phối hợp của bọn chúng không hề kém, thậm chí là dày dạn kinh nghiệm.
「Đến rồi…!!」
Một tên lính lập tức chém bóng người xuất hiện từ màn khói. Hắn biết rõ đồng minh không thể vòng ra phía sau nhanh như vậy, nên vung kiếm không do dự.
「Là giả!?」
Thứ hắn chém chỉ là một thức thần hình người. Ngay sau đó, nhiều bóng người khác cũng xuất hiện từ phía sau làn khói trắng.
「Khốn kiếp, trò vặt…!!」
Không thể làm ngơ trước những bóng người kia. Không biết cái nào là thật, cái nào là giả, thậm chí có thể có người thật được ngụy trang thành thức thần trong trò lừa gạt kép. Dù biết là mồi nhử, bọn chúng cũng không thể bỏ qua. Và trong trường hợp này, kẻ chủ lực thường sẽ là…!
「Phía sau sao!!」
Phản ứng nhanh nhạy như dã thú, tên thủ lĩnh lập tức quay người chém về phía sau. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên lanh lảnh.
「...!? Linh cảm tốt đấy! Nhưng mà này…!!」
Cú đâm bằng giáo từ phía sau của tôi bị chặn lại. Tuy vậy, điều đó cũng nằm trong tính toán. Với chênh lệch về số lượng, lại không có kinh nghiệm chiến đấu tay đôi bằng bọn chúng, và hơn hết, tôi không có quyền giết người. Vậy nên không hề có ý định lãng phí sức lực vào chuyện vô nghĩa đó.
「Uwaa…!?」
Tôi kéo mạnh tay cậu nhóc gần như trần truồng đang ngồi dưới chân tên thủ lĩnh và ôm lấy. Cùng lúc đó, tôi dùng thân giáo đỡ đòn chém từ kiếm. Rồi… tôi biến mất khỏi tầm nhìn của chúng.
「...!?」
「Này, chuyện gì vậy!? Vừa mới trước mắt còn…!!?」
Trong làn khói dần tan, đám thuộc hạ của tên thủ lĩnh mở to mắt ngỡ ngàng. Chúng liếc nhìn quanh cuống cuồng, nhưng không thể tìm thấy hình bóng của tôi và cậu bé.
...Dù rằng tôi vẫn đang đứng ngay trước mặt chúng.
「Anh định… ưm!?」
「Suỵt, im lặng chút đi.」
Tôi bịt miệng Shirawakamaru đang định cất lời, thì thầm vào tai cậu bé. Và ở cổ tôi lúc này... là một viên ngọc.
Là viên ngọc ẩn thân đối phó con người mà đám người Kurayoshi từng sở hữu trong vụ hỗn loạn ở kinh thành liên quan đến gia tộc Tachibana. Nó khiến chủ nhân và những gì xung quanh rơi vào 「điểm mù」trong tầm nhìn của người khác. Sau vụ việc ấy, cháu gái của Matsushige đã thu hồi được vài viên. Thứ tôi đang dùng là một trong số đó.
Đáng tiếc, hiệu quả chỉ giới hạn trong phạm vi thị giác, không thể giấu mùi hoặc âm thanh.
(Nên giờ chỉ còn cách nín thở chờ bọn chúng rời đi là tốt nhất...)
Có lẽ vì bị tôi ôm sát và bị bịt miệng nên cơ thể Shirawakamaru run lên từng cơn. Tôi thầm cầu mong bọn chúng rút đi nhanh chóng. Với hoàn cảnh của đứa trẻ này, tình huống như hiện tại thật sự là không nên kéo dài thêm...!?
「Ở đó sao!!」
「!?」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tên thủ lĩnh vung kiếm loạn xạ về phía tôi đang ẩn thân. Ta vội vàng đẩy Shirawakamru ra sau và cảm nhận cơn đau nhói từ vết thương nhẹ ở cánh tay.
「Biết ngay mà…!! Đám cỏ dưới chân bị đè dẹp bất thường, đúng là thằng đầy tớ ranh ma kia!! Chúng mày ở đó đúng không!?」
Hắn nhìn vết máu dính trên lưỡi kiếm rồi lên tiếng. Không phải sống đến từng tuổi này mà vô ích, hắn đã phần nào nhận ra mánh khóe.
「Ảo thuật gì đó tao không biết, nhưng mày giở trò ranh mãnh thật đấy. Nhưng một khi biết mánh rồi thì chuyện dễ như trở bàn tay. Tụi bay, bọn nó ở quanh đó. Bao vây lại!」
Tên thủ lĩnh ra lệnh với nụ cười độc ác. Đám thuộc hạ lập tức giương giáo kiếm vung vẩy loạn xạ, từ từ bao vây nơi mà chúng đoán là chỗ tôi đang đứng. Chúng hành động không hề vụng về, trái lại còn rất lão luyện. Không chỉ vậy, chúng còn quá quen thuộc với chiến đấu đối kháng giữa người với người.
『Có khi kinh nghiệm chiến đấu với người của bọn chúng còn nhiều hơn cả với yêu quái ấy chứ.』
Tiếng con chim ruồi thầm thì bên tai đầy thản nhiên. Cô nói vậy đúng là nhẹ nhàng thật đấy, nhưng bên này đang bị dồn đến đường cùng rồi biết không…?
『Ta hiểu mà. Nói đơn giản là kéo dài thời gian cho tới khi đám đầy tớ được bán yêu kia gọi đến ứng cứu, đúng không? Nếu tệ quá thì ta cũng sẽ giúp đôi chút. Hơn nữa… ngươi vẫn còn 「chiêu「 nữa mà?』
Giọng điệu bình thản nhưng lại như dò xét. Đúng là không thể lơ là với con cháu nhà Matsushige. Cô ta đoán được cả suy nghĩ của tôi. Đúng là tôi vẫn còn chuẩn bị vài trò chọc phá nữa… nhưng…!!?
『Này! Ngươi đang định làm gì vậy chứ…!!?』
Không thèm để tâm đến tiếng phản đối, tôi lập tức vô hiệu hóa tác dụng của ngọc ẩn thân, để lộ hình bóng ra trước mặt bọn khốn.
「Uoah…!? Lại hiện ra rồi!?」
「Này, sao vậy? Đường cùng rồi nên định quỳ xin tha mạng hả?」
Trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, đám tay sai xôn xao, lo lắng. Tên thủ lĩnh thì khoác đao lên vai, cười mỉa. Nụ cười đầy vẻ nham hiểm… nhưng chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng nữa. Ở tình huống hiện tại, những thứ đó thật sự chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.
「…Chạy đi.」
「Hả? Mày nói gì vậy? Chính mày mới không còn đường lui, lại còn giỡn mặt à?」
Tên thủ lĩnh nghiêng đầu, buông lời chẳng khác nào nói rằng hắn thật sự không hiểu ta đang nói gì từ tận đáy lòng. Đám thuộc hạ cũng cười nhạo chế giễu lời tôi nói.
「Không phải vậy! Nhìn ra phía sau kìa!! Mau lên………!!」
Thế nhưng tôi vẫn cất tiếng hét, với gương mặt méo mó vì tuyệt vọng. Gần như van nài, gần như thúc giục. Cậu thiếu niên đang ở trong vòng tay tôi cũng run rẩy mấp máy môi không nói thành lời, ánh mắt sợ hãi dán chặt vào thứ đó. Cảnh tượng rõ ràng dị thường… Trước sự hiện diện ấy, bọn chúng lộ vẻ bối rối, đồng loạt lùi lại một bước. Và rồi………
「Cái quái gì vậy……? Rốt cuộc là cái gì……!!?」
Khoảnh khắc tiếp theo, tên thủ lĩnh bọn côn đồ cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức ấy, kinh hãi ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
『KishiaaAAAAA!!』
Chỉ trong chớp mắt sau đó, từ trong rừng, một bầy kappa lúc nhúc bất ngờ xuất hiện rồi ào ào lao vào tấn công bọn chúng………


6 Bình luận