Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 49
6 Bình luận - Độ dài: 7,145 từ - Cập nhật:
Con người và yêu quái vốn dĩ là hai loài khác biệt về bản chất.
Đặc biệt là cấu trúc tinh thần của yêu quái khác biệt đến mức có thể nói là hoàn toàn cách biệt với loài người. Với những thứ sống bằng bản năng và dục vọng trần trụi như chúng, thì con người chẳng qua cũng chỉ là thức ăn. Giống như con người không hề dành lòng thương hại cho loài lợn chỉ để ăn thịt, yêu quái cũng chẳng bao giờ dành lòng từ bi cho con người. Nếu có, thì đó chẳng qua là do tinh thần của yêu quái đó bị vặn vẹo theo một hướng bất thường. Ví như vị địa mẫu thần sa ngã, coi con người ngang hàng với côn trùng, rồi đem lòng yêu thương tha thiết chúng vậy………
Nếu xét theo ý nghĩa đó thì cái hang ổ ghê tởm tựa địa ngục này, ngược lại, có lẽ lại là bình thường theo tiêu chuẩn giá trị của yêu quái.
「Dù vậy thì ta cũng chẳng có ý định công nhận điều đó đâu……….」
Cậu thiếu niên liếc nhìn kho lưu trữ vô số 「thực phẩm dự trữ」được bao bọc trong kén từ phía sau phiến đá rồi thở ra một tiếng phẫn uất.
「Ra là vậy, nguồn lây nhiễm chính là nơi này sao. Chúng to gan thật đấy…………」
Ban đầu cậu cũng từng nghĩ có thể chỉ là một tai nạn tình cờ… nhưng đúng là yêu quái có khác. Không ngoài dự đoán, chúng đã giăng nên một âm mưu tởm lợm, một cái bẫy độc ác.
「Chỉ mong người đó có thể trở về an toàn………」
Người đồng hành cùng cậu đến nơi này điều tra đã được cậu cho quay về trước. Truyền đạt phần nào manh mối về cái bẫy hiểm độc ẩn sau vụ rối ren lần này cho bản gia cũng là một con đường hiểm trở chẳng kém gì việc ở lại nơi đây. Bọn địch chắc chắn cũng sẽ cho truy binh bám sát. Những gì cậu thiếu niên có thể làm, chỉ là cầu mong cho sự bình an của người đó mà thôi.
「Giờ thì, vấn đề là từ đây mình phải làm gì tiếp theo, nhỉ……….」
Rồi như thể đang len lén nhìn từ trong bóng tối của hang ổ, cậu thiếu niên nheo mắt lại. Ở một khía cạnh nào đó, việc không có lựa chọn nào và chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao lại là một vị trí nhẹ nhàng. Vì thế, cậu cảm thấy ganh tị với vị trí của người đồng hành đã rút lui trước.
Nhưng mặt khác, cậu thiếu niên lại đang bị dồn ép phải đưa ra lựa chọn. Một lựa chọn trọng đại, đến mức ngay cả sinh mạng con người cũng bị đặt lên bàn cân, một lựa chọn mà thất bại tuyệt đối không được phép xảy ra.
「Lựa chọn, sao……… Haa, đúng là nghiệp chướng thật. Trong muôn vàn người, lại đến lượt mình phải là kẻ lựa chọn ư.」
Cậu thiếu niên cười nhạt. Bởi cậu hiểu rõ lựa chọn được giao phó cho bản thân mình lại phi lý, trơ tráo và tràn ngập châm biếm đến mức nào.
「Sau khi người đó rời đi mình mới tận mắt chứng kiến sao……… Không lẽ nào lại là một cái bẫy?」
Cậu thiếu niên đã nhìn thấy cảnh những đối tượng cần được xác nhận tình trạng an toàn đang bị áp giải đi. Một khi đã nhìn thấy thì không thể giả vờ như không biết được nữa. Dù là với tư cách thực thi nhiệm vụ, hay với tư cách một con người. Huống hồ trong số đó còn có cả trẻ con………
「Dù không thể nói là có nhiều cơ hội thắng… nhưng cũng không thể biết được bao giờ viện binh mới tới, mà tới lúc đó liệu chúng có còn an toàn không cũng là điều không thể chắc chắn.」
Cậu thiếu niên nhăn mặt đầy đăm chiêu. Rồi thì thầm.
「………Mình không muốn phải hối hận.」
Vì hối hận là khi con người đau khổ vì những điều đã qua… cậu thiếu niên trẻ tuổi thuộc Ẩn Hành Chúng hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, sâu sắc đến mức phát chán.
Thời gian không thể quay ngược, nước đổ không thể hốt lại. Dù kết cục mà chúng ta chạm tới có xấu xí và tàn khốc đến đâu thì cũng không thể quay mặt làm ngơ. Câu trả lời của lựa chọn đó là vô cùng tàn nhẫn, bất kể người chọn có hối hận thế nào.
Chính vì thế… cậu thiếu niên không muốn chọn con đường dẫn đến hối hận. Bởi lựa chọn đó sẽ mãi mãi, sâu thẳm khoét vào lòng người. Sẽ khiến họ đau đớn khôn nguôi.
Vì vậy, cậu thiếu niên chọn lựa. Dù kết cục có ra sao đi chăng nữa, thì vẫn sẽ là một lựa chọn không khiến cậu hối hận.
Bởi đó chính là lựa chọn duy nhất mà cậu có thể làm được……
-
Dưới triều đại Seirei, vào ngày mười tháng năm, năm thứ mười hai, một cuộc điều động quy mô chưa từng có của triều đình nhằm triệu tập các gia tộc trừ yêu đã diễn ra tại Bắc Thổ của Phù Tang quốc.
Ba gia tộc đã được điều động, với tổng số nhân lực tham chiến chỉ tính riêng các trừ yêu sư đã lên đến tám mươi sáu người. Thêm vào đó là số lượng đầy tớ, ẩn hành và các nhóm phụ trợ khác, tất cả đều tăng gấp nhiều lần con số trên.
Ngoài ra, để hỗ trợ chiến dịch lần này, còn có khoảng bảy mươi pháp sư và trừ yêu sư giang hồ được thuê tạm thời. Hơn nữa, gần một trăm người lao động dân sự, tạp dịch và thương nhân cũng được thuê theo dạng lâm thời để đi theo đoàn.
Tổng cộng gần bảy trăm người…một đội ngũ hùng hậu cứ như thể chuẩn bị săn rồng hoặc viễn chinh đến Đảo Quỷ, vậy mà lần này, về mặt số lượng, vẫn không thể không nói là còn quá ít ỏi.
Sự bùng phát của yêu quái Kappa diễn ra tại hai quận ở phương Bắc thuộc lãnh thổ Tokushima. Theo hồ sơ hộ tịch do triều đình nắm giữ, dân số tại đây vào khoảng hơn mười sáu nghìn người, và có lẽ toàn bộ số đó đều nằm trong diện phải bị tiêu diệt. Hơn nữa...
「Chỉ có chúng ta thôi sao…」
Tôi lẩm bẩm trong lúc vượt qua cổng kiểm soát nằm tại biên giới giữa quận Nomoto và quận Meijo. Trạm gác dựng nhiều lớp hàng rào, với binh lính triều đình mang giáp trụ đầy đủ, trang bị nỏ, súng hỏa mai, hoặc giáo dài đang nhìn chằm chằm về phía quận với vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi còn thấy vài khẩu đại bác đã được nạp đạn chùm sẵn sàng khai hỏa.
Trang bị của đám lính ấy thiên hẳn về vũ khí tầm xa. Đối đầu với loại yêu quái có khả năng vô hiệu hóa linh lực, lại sở hữu sức mạnh đủ để bẻ cong sắt thép, mà chỉ cần tiếp xúc bất cẩn cũng dễ dẫn đến lây nhiễm, thì việc trang bị nhằm tiêu diệt từ xa là điều hoàn toàn hợp lý.
…Tiếc thay, bọn họ hiện tại không nằm trong kế hoạch tham gia chiến dịch quét sạch lần này.
「…」
Im lặng. Đúng, trong im lặng, đội hình của gia tộc Onizuki gồm các trừ yêu sư và các nhóm phụ trợ lần lượt vượt qua cổng. Theo sau họ là vô số xe ngựa, trong đó vận chuyển quân bài chủ chốt mà triều đình ban cho chiến dịch trừ yêu lần này. Những kiện hàng ấy được vận chuyển vô cùng cẩn trọng.
Lác đác có vài binh lính liếc nhìn đoàn quân của gia tộc Onizuki. Trong ánh mắt ấy có chút đồng cảm, chút e sợ, thậm chí có lẽ cả khinh thường.
「…Mấy gã đó không tham gia à?」
Cậu nhóc đi bên cạnh tôi, vác hành lý trên vai, lẩm bẩm. Shirawakamaru, đi theo nhiệm vụ lần này với tư cách vừa là tạp dịch vừa là người quan sát, tỏ ra không mấy hài lòng khi nhìn về đám binh lính tụ tập tại trạm gác.
「À thì, tiêu diệt yêu quái vốn là việc của chúng ta mà.」
Lời tôi nói chỉ đúng một nửa. Quân đội triều đình cùng các samurai được điều động từ khắp nơi chỉ đảm nhận việc phong tỏa hai quận được cho là đã bị yêu quái kappa chiếm đóng, còn việc trừ yêu quái thì về cơ bản là nhiệm vụ của trừ yêu sư, và họ đã từ chối tham gia chiến dịch truy quét này.
Không thể nói là họ lười biếng. Dễ hiểu thôi. Chạm trán kappa mà không cẩn thận là bị lây nhiễm, rồi trở thành đồng loại của chúng lúc nào không hay. Nếu phải chết trong chiến đấu thì còn đỡ, nhưng biến thành quái vật rồi bị đồng đội giết thì ai mà chịu nổi. Tốt hơn hết cứ để chuyên gia xử lý thì hơn. Có thể cũng có liên quan đến mâu thuẫn giữa Bộ Binh và Âm Dương Liêu.
「Dù vậy, đúng là phiền toái thật…」
Vừa lặng lẽ hành quân, tôi vừa lẩm bẩm. Mọi chuyện đã diễn biến theo hướng vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Dĩ nhiên, trước giờ phần lớn các nhiệm vụ tôi từng đảm nhận đều là những việc không hề được đề cập đến trong các tài liệu chính thức hay ngoại truyện. Bởi vì bối cảnh còn xảy ra trước cả tuyến truyện chính của trò chơi, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi những chuyện này không được ghi chép lại.
Điều đó không sao cả. Tôi vốn đã biết rõ rằng không đời nào mà từng nhiệm vụ tiêu diệt tiểu yêu, trung yêu lại được đưa hết vào nguyên tác.
…Nhưng việc lần này thì khác. Một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm trọng, vậy mà ngay cả một dòng thiết lập gợi ý hay miêu tả gián tiếp trong trí nhớ của tôi cũng không hề tồn tại, là điều vượt ngoài dự tính. Tôi không thể phân biệt được liệu nhiệm vụ này đã được hoàn thành suôn sẻ trong mạch truyện chính, hay đây là một sự kiện nằm ngoài dòng thời gian chính.
(Mà cũng phải thôi, ngay từ đầu mình vốn không thể cứ bám theo nguyên tác mãi được.)
Nếu cứ bám nguyên tác, thì đến chín phần mười là bad ending mất rồi. Dù nhân vật chính của trò chơi có sở hữu linh hồn vàng đi nữa, thì trong game vẫn có những route bị giết, bị giam giữ, hoặc bị biến thành tàn phế. Tin tưởng hoàn toàn là không thể.
Vậy nên, để bù đắp điều đó, chuyện can thiệp vào các sự kiện lớn nhỏ là điều không thể tránh khỏi. Mà đợi đến lúc chính truyện bắt đầu mới nhúng tay thì đã quá muộn rồi. Phải bắt đầu từ trước cả thời điểm khởi đầu của nguyên tác, và kể cả vậy thì vẫn còn chưa đủ. Mà nói chứ, ngay cả sự kiện cưỡng bức tập thể của Gorilla-sama cũng là sự kiện bắt buộc tham gia cơ mà.
「Dù sao đi nữa, cũng chẳng còn cách nào ngoài việc xử lý dứt điểm vấn đề trước mắt…」
Tôi nghiến răng lẩm bẩm. Nghĩ đủ điều, nhưng rốt cuộc tôi cũng chỉ là một người hầu được phong chức trong đội ngũ. Với một nhiệm vụ có hàng chục trừ yêu sư tham gia như thế này, chẳng có khả năng gì mà tôi được giao phần việc to tát. Cho nên, điều duy nhất tôi có thể làm, chính là hoàn thành công việc ngay trước mắt mình.
Ít nhất là, vào thời điểm đó, suy nghĩ như vậy không hề sai. Phải, vào thời điểm đó thì vẫn là như thế…
-
Đã nửa ngày kể từ khi tiến vào quận Nomoto, con đường trong quận mang một vẻ u ám kỳ lạ. Những ngôi làng đi ngang qua hoàn toàn vắng bóng người. Tình trạng như thể toàn bộ cư dân đã đột nhiên biến mất một cách kỳ dị……
「Không được chạm vào giếng làng hay lương thực bị bỏ lại. Sau khi đám Lý Cứu Chúng điều tra xong sẽ tiến hành khử trùng rồi đổ dầu đốt sạch. Truyền đạt mệnh lệnh này đến từng tổ. Kẻ nào vi phạm sẽ bị chém đầu không cần hỏi lý do.」
Đội trừ yêu do các gia tộc trừ yêu tiến quân vào quận Nomoto đã lập doanh trại ở một góc thung lũng. Dựng lều, đóng cọc rào chắn. Giữa tiếng ồn ào của công việc như vậy, tôi triệu tập các tổ trưởng để cảnh báo họ. Nội dung của 「Tam diệt tứ sát yếu cương」 từng được ban hành nghiêm ngặt khi xảy ra đại dịch kappa ở thành phố cảng phía Nam cũng được áp dụng lần này.
Điều khoản này nhằm ngăn chặn việc biến thành kappa đối với những người tham gia nhiệm vụ, đồng thời tiêu diệt hoàn toàn và triệt để những kẻ đã bị nhiễm kappa. Những ai vi phạm điều khoản cũng không có ngoại lệ, đều trở thành đối tượng bị tiêu diệt. Vì vậy tôi phải hết sức nhấn mạnh điều này.
Sau khi giải tán các tổ trưởng, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời qua tấm mặt nạ. Vô số thức thần mang hình chim đang tuần tra trên không để cảnh giới khu vực xung quanh. Đồng thời, trong bụi rậm và rừng rậm cũng có nhiều thức thần mang hình dạng côn trùng và thú hoang được bố trí. Hơn nữa, có lẽ còn có vô số bẫy cảnh giới tạm thời như chuông cảnh báo được thiết lập. Đối với kappa…những sinh vật không chỉ vô hiệu với kết giới, chú thuật hay bùa chú mà còn có thể bị thu hút bởi linh lực…thì việc thiết lập hệ thống cảnh giới sớm là điều cấp thiết.
Tiếp đó, một mùi khét xộc vào mũi tôi. Khi đang ngẩng nhìn bầu trời, tôi liền đưa ánh mắt về hướng phát ra mùi đó.
Mùi khét phát ra từ bên kia những hàng rào và chông đang được dựng lên bằng vật liệu được vận chuyển cùng đội trừ yêu.
Ngọn lửa đỏ rực đang cuồn cuộn bốc cháy. Nhà cửa trong làng không còn ai sinh sống đang cháy dữ dội, nhả ra khói đen mù mịt… Những bóng người mặc đồ đen đang lục soát xung quanh đó, thoáng nhìn tưởng như chẳng phải con người. Họ mặc những bộ đồ bảo hộ giống như của các bác sĩ dịch hạch học từ đế quốc phương Tây, được cải tiến sản xuất theo cách riêng………
Chính thức thì Lý Cứu Chúng trực thuộc Âm Dương Liêu, nhưng về bản chất, họ là một nhóm hoàn toàn khác biệt với các chúng khác, cũng là một tổ chức vô cùng đặc dị.
Nói chính xác thì, Lý Cứu Chúng chính thức là một tổ chức thuộc cấp của triều đình, chứ không hoàn toàn nằm dưới sự chỉ đạo của Âm Dương Liêu. Trong khi đó, các nhóm Lý Cứu Chúng do các gia tộc trừ yêu thành lập lại có nguồn gốc riêng biệt… Dù vậy, công việc của chúng thì giống nhau. Họ phụ trách nghiên cứu, điều tra và thực nghiệm các hiện tượng siêu nhiên như linh thuật, linh mạch, yêu quái, chú nguyền… Và công việc ấy, phần lớn không thể đưa ra ánh sáng. Trong nguyên tác game 「Yamiyo no Hotaru」, tùy theo tuyến truyện mà người chơi không chỉ khám phá được những hành vi ghê tởm của chúng, thậm chí còn có kết cục nhân vật chính bị biến thành vật thí nghiệm.
Trong nhiệm vụ lần này, dưới sự chỉ huy của Onizuki, nhiều thành viên từ các gia tộc trừ yêu và cả một vài người từ triều đình cũng được cử đến, nhằm hỗ trợ tư vấn cho các trừ yêu sư, thực hiện 「công tác khử trùng」 và tiến hành điều tra như thu thập mẫu vật.
「Mẫu vật ở ngôi làng này ít quá. Có máu và mảnh thịt văng tung tóe, nhưng không thấy thi thể chính đâu cả.」
「À. Chắc bọn chúng phát hiện đội trừ yêu nên đã rút lui rồi. Chúng có khả năng chia tách mà vẫn chia sẻ tư duy với nhau. Chắc đang toan tính tập trung lực lượng để phản kích đấy.」
「Nghĩa là phải mất hai ba ngày nữa mới có được vật thí nghiệm. Nếu được thì muốn bắt sống vài con để giữ lại mà nghiên cứu nhưng mà……….」
Những thành viên của Lý Cứu Chúng đeo mặt nạ hình đầu chim, vừa ôm những chiếc hộp chứa gì đó, vừa nói chuyện với nhau khi đi ngang qua ngay trước mặt tôi. Giọng điệu có phần nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại rợn người đến mức sởn da gà.
「…………」
Tôi bất giác cứng người trong im lặng. Với bọn họ, những kẻ có thể bình thản mổ sọ yêu quái hay bán yêu để cắm kim vào mà không chớp mắt, nếu biết được tình trạng hiện tại của tôi thì không cần nói cũng rõ họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào.
Với họ, một kẻ mang dòng máu yêu quái như tôi đúng như Gorilla-sama từng nói, là mẫu vật lý tưởng, không hơn không kém. Nếu để lộ bí mật về cơ thể hiện tại, chưa kể cả loại thuốc tôi đang giấu mang theo, thì nhất định sẽ không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ. Chỉ cần nhìn qua thuốc thôi, họ có thể nhận ra thành phần, công dụng và cả những biến đổi đang xảy ra trong cơ thể tôi.
「…………」
Đồng thời, trong lòng tôi cũng dâng lên cảm giác u ám. Dù có dùng thuốc để che giấu, thì dòng máu quái vật ấy vẫn đang âm thầm gặm nhấm thân thể tôi. Và rồi, một ngày nào đó, nó sẽ hoàn toàn biến tôi thành………
「Tomobe-san? Em có thể làm phiền một chút được không……?」
「!?……Shiro à?」
Đột ngột bị gọi từ phía sau, tôi giật mình quay lại. Khi thấy bóng dáng cô bé Bạch Hồ hiện lên trong tầm mắt, tôi mới chợt nhận ra đó là Shiro.
「X-xin lỗi… U-um… Có vẻ như anh đang bận thật nhỉ………?」
Thiếu nữ bán yêu ngập ngừng hỏi, có lẽ vì lo lắng trước phản ứng của tôi. Không, chắc chắn em ấy đang rất lo lắng.
Việc ai sẽ trở thành đại diện cho phái đoàn do gia tộc Onizuki cử đi trong lần tham gia đội trừ yêu này, một nhiệm vụ nguy hiểm nhưng vô vàn phần thưởng, hẳn đã có cuộc tranh giành giữa phe Hina và phe Aoi, điều đó không khó để tưởng tượng.
Cuối cùng, cả hai bên đều không thể cài người của mình làm đại diện, nhưng thay vào đó lại tìm cách nhét người thân tín vào các vị trí khác trong phái đoàn. Và Shiro là một trong những nạn nhân của việc đó.
Gửi nữ hầu bán yêu của mình đi làm tạp vụ cho phái đoàn như vậy, đúng là Gorilla-sama không hề nương tay. Đã vậy còn giao cho tôi nhiệm vụ 「chăm sóc」 cô bé ấy nữa. Nói thật, đúng là một cấp trên bạo ngược.
(Xem ra cũng có chuẩn bị bảo hiểm rồi………)
Tôi liếc mắt quan sát. Lá bùa treo ở cổ cô ấy được chồng nhiều lớp chú nguyền, đủ sức chịu đựng vài đòn từ yêu quái cấp đại yêu. Không chỉ vậy, tuy đã ẩn giấu khí tức, nhưng xung quanh cô còn có mấy thức thần đang âm thầm hộ vệ.
(So với sự lạnh lùng trong nguyên tác thì như vậy cũng còn đỡ lắm rồi.)
Dù gì đi nữa, nếu không tránh được sự kiện bị xâm hại thì đúng là đáng sợ thật. … Mà khoan, đã đẩy một đứa trẻ bán yêu đến nơi nguy hiểm thế này rồi thì chẳng có tí gì gọi là 「nhân hậu」 cả.
「………Tomobe-san?」
Trong lúc nghĩ ngợi, Shiro nghiêng đầu gọi tên tôi lần nữa. Có lẽ cô cảm thấy bất an vì tôi cứ im lặng nhìn mình chằm chằm như thế.
「Không, anh chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi. Bị bất ngờ ấy mà. Mà, có chuyện gì sao?「
「D-dạ… Không hẳn là chuyện gì lớn… Chỉ là… anh có người gọi, nên em tới báo lại…」
「Có người gọi anh?」
Cách cô ấy nói cho thấy rõ ràng lời gọi đó đến từ người có địa vị cao hơn. Và vì người đến gọi là Shiro, thì không phải từ các gia tộc liên minh khác, mà chắc chắn là từ chính nội bộ gia tộc Onizuki. Trong số những người thuộc gia tộc Onizuki đồng hành lần này, người có khả năng chủ động gọi tôi thì chỉ có………
「…Hiểu rồi. Dẫn anh đi.「
-
Tôi vén tấm màn của một trong những thiên mạc lớn nhất trong trướng trại, liếc mắt nhìn những người đang tụ họp bên trong, và trong lòng dâng lên một nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là cảm giác có phần thấu hiểu.
Người đầu tiên đập vào mắt tôi là một gã đàn ông mập mạp. Hắn ngồi trên chiếc ghế đặt làm riêng, phe phẩy quạt giấy, nhâm nhi thứ nước trái cây mát lạnh, là lão lợn thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng… mà đúng hơn là Onizuki Uemon.
Ánh mắt tôi tiếp tục hướng đến người phụ nữ đang tựa mình trên chiếc chiếu trải tại thượng tọa.
Ban đầu, thoáng chốc tôi tưởng cô là một kỹ nữ, thậm chí còn là hoa khôi cao cấp nhất, nhưng nghĩ lại thì cũng không thể trách lầm lẫn ấy.
Mỹ nhân tóc đen cầm tẩu thuốc bằng bạc trong tay, khoác trên người bộ kimono lộng lẫy xa hoa kiểu tay dài, hơn nữa cổ áo còn được xẻ rộng để lộ cả chiếc gáy trắng ngần, bờ vai, và phần trên khuôn ngực. Nốt ruồi lệ dưới mắt, đôi mắt nửa khép đầy mê hoặc cùng với hương thơm ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra từ lư hương đặt bên cạnh, tất cả càng làm cho sự tưởng tượng kia càng thêm chân thật.
Trưởng lão kiêm cố vấn của gia tộc Onizuki, Onizuki Kochou, là đại diện của gia tộc Onizuki trong cuộc viễn chinh lần này.
Cuối cùng, ánh nhìn tôi hướng tới người thứ ba, một người kém phần gây ấn tượng so với hai người trước. Một thiếu nữ mái tóc bạc, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét non nớt, nhưng lại toát lên khí chất trưởng thành. Trang phục của cô là sự kết hợp giữa y phục cung đạo và áo đi săn, cho thấy cô chuyên về sử dụng cung tên.
Cô là Onizuki Ayaka, trừ yêu sư trẻ tuổi đến từ phân gia Onizuki, rụt rè khẽ cúi đầu chào tôi.
「………Thuộc hạ, Inshoku Hạ Nhân Chúng, tuân mệnh lệnh đến trình diện.」
Tôi dõng dạc rồi cung kính cúi đầu hành lễ.
「Đã gọi ngươi đến trong lúc đang bận việc, thật là ngại quá. Chắc hẳn nhân lực đang thiếu hụt lắm nhỉ?」
「……Không, thuộc hạ chỉ có nghĩa vụ làm hết sức mình với nhiệm vụ được giao mà thôi ạ」
Sau khi lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, thở ra một làn khói mờ, cố vấn đại nhân cất lời với giọng uể oải như kéo dài ra. Tuy nhiên, vì biết rõ đó chỉ là lời xã giao, tôi chỉ máy móc đáp lại sao cho lễ độ.
Chỉ vậy thôi, chỉ là lời xã giao đáp lại lời xã giao... Nhưng đáng tiếc, ở nơi này, có vẻ như đó là một sai lầm.
「Không cần phải căng thẳng như thế đâu? Điều chúng ta muốn biết chỉ là, với số nhân lực hiện tại ngươi mang đến, có thể hoàn thành nhiệm vụ như đã định không, thế thôi mà?」
Những lời dịu dàng nhưng lại mang cảm giác đè nặng khiến tôi nhận ra…ở đây, họ đang đòi hỏi ý kiến thẳng thắn của tôi.
「………Thành thật mà nói, với nhân số hiện tại, quả thực có phần miễn cưỡng để hoàn thành nhiệm vụ.」
Số lượng hạ nhân được điều động cho nhiệm vụ lần này lên tới bốn mươi chín người. Nếu loại bỏ những người trẻ tuổi còn trong giai đoạn huấn luyện, không đủ sức chiến đấu, thì tôi đã huy động hơn sáu mươi phần trăm lực lượng chính quy và đang hoạt động của Hạ nhân chúng. Gần như là tổng tập hợp. Dẫu vậy, kể cả như thế, nhân lực dành cho nhiệm vụ lần này vẫn là chưa đủ.
「…………」
「Thế đấy. Bọn thuộc hạ của ta cũng không phải rảnh rỗi. Huống chi kế hoạch sắp bắt đầu rồi. Giờ mà còn nói những chuyện như thế thì tìm đâu ra người nữa? Đành bỏ qua thôi.」
Trước ý kiến thẳng thắn của tôi, Ayaka khẽ nhăn mặt. Đồng thời, Uemon cau có buông lời như thể khiển trách nàng.
「Uemon, chuyện đó để sau. Đây không phải điều nên nói trước mặt đầy tớ……… Về tình hình của Hạ nhân chúng, ta đã hiểu rồi. Gọi ngươi đến vì chuyện như thế, thật có lỗi quá. Ngươi có thể lui được rồi đấy?」
「………Thần có thể lui thật chứ ạ?」
Khoảng thời gian từ lúc bị gọi đến đến khi được cho lui ra quá ngắn ngủi, hơn nữa, tuy nội dung cuộc họp không được giải thích cụ thể, nhưng trực giác cho tôi biết, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhẹ nhàng. Vì thế, tôi hỏi lại để xác nhận.
「Phải, tất nhiên là thế rồi…… Đúng không, Ayaka?」
「………Vâng, Kochou-sama.」
Kochou cố ý gọi tên cô gái phân gia như thể cảnh cáo. Ayaka khẽ giật mình khi nghe gọi tên, rồi cúi đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản để đáp lại.
……Đó là một câu trả lời được thốt ra sau khi đã phải dằn nén nội tâm đầy mâu thuẫn.
「…………Nếu vậy, thần xin phép cáo lui.」
Tôi bị giày vò bởi khao khát muốn biết rõ sự tình, nhưng vẫn nén lại, bình thản, chỉ bình thản như thế mà rời khỏi lều. Dù gì tôi cũng chỉ là một kẻ được chỉ định tạm thời, không có quyền lưu lại nơi này, cũng chẳng có tư cách tham dự vào những câu chuyện kia……
-
「………Đi rồi nhỉ.」
「Vẫn chẳng thay đổi chút nào, đúng là kẻ vô cảm khó ưa.」
Khi xác nhận rằng đám người hầu cấp dưới đã rời khỏi lều trướng, Kochou khẽ lẩm bẩm, còn Uemon, con trai của nàng, thì bĩu môi như thể khó chịu, cau có nói ra điều ấy. Kochou tuy có phần không hài lòng với cách nói đó, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, càng không chỉ trích hay truy vấn. Bởi nàng hiểu rõ điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
Đối với Kochou, trong số những người con trai, Uemon không phải đứa mà bà ghét bỏ. Trừ người con cả bị vứt bỏ ngay sau khi sinh ra vì vô dụng, và người con thứ hai vốn giống hệt hắn cả về tính cách lẫn hình dáng, cũng như người con thứ ba kế thừa gia nghiệp Onizuki rồi gây ra bao phiền toái cho đến hôm nay, thì không cần bàn đến, riêng cậu con út này, nói cho cùng nàng vẫn có phần yêu quý. Ít nhất là, đứa con út này không giống ai kia, chẳng hề mang trong mình thói xấu đặc trưng của dòng tộc Onizuki..
「…………」
Kochou rít thêm một hơi tẩu thuốc, rồi liếc nhìn đứa con trai đang ngửa cổ uống nước trái cây để xua đi cái nóng. Tất nhiên, không phải vì thế mà nàng sẽ dung túng cho y tất cả... Nhưng vì nàng hiểu được lý do khiến đứa con út này oán ghét kẻ kia, nên lần này đặc biệt nàng mới nhắm mắt cho qua. Chính vì từng đặt nhiều kỳ vọng, cho nên khi bị phản bội, cơn giận cũng lớn hơn.
…Dù gì thì, trong chuyện ấy, căn nguyên thực sự của mọi tội lỗi lại là đứa con trai thứ ba bị méo mó bởi tình yêu và con bé cháu gái ngu ngốc kia.
(Chuyện đó thì để sau. Trước mắt, vấn đề cấp bách là…)
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang cô thiếu nữ phân gia đang cúi đầu, nét mặt đầy bi thương. Kỳ thực, Onizuki Ayaka, trực hệ của gia tộc Onizuki cai quản vùng Kinugasa, hiện đang trông nom địa phương này. Việc nàng tham gia đội trừ yêu lần này là do chính bản thân nàng nguyện ý.
「Ayaka, ta hiểu cảm giác của con. Nhưng vốn dĩ, dù không đến mức như Ẩn Hành Chúng hay Hạ Nhân Chúng, thân phận của chúng ta cũng không biết khi nào, ở đâu sẽ phải phơi xác ngoài đồng. Kẻ đó lẽ ra cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu. Hơn nữa, chủ tớ vốn đã sống ở hai thế giới khác biệt rồi, chi bằng buông bỏ đi thôi.」
Uemon lên tiếng, lời lẽ có thể được xem như là răn dạy, an ủi, hoặc thậm chí là ngụy biện. Tuy nhiên, bản thân Uemon lại chính là thượng cấp trực tiếp của kẻ mà Ayaka đang lo lắng, nên nếu muốn thì cũng chẳng phải là không thể loại trừ người đó ra khỏi nhiệm vụ nguy hiểm lần này…
「Buông bỏ... chuyện đó làm sao mà...」
Ayaka run giọng, đầy bi thương, như thể phát ra từ tận đáy lòng. Dù cảm thấy thương cảm trước dáng vẻ đó, Kochou cũng không thể không từ chối đề xuất của cô gái phân gia lần này.
Kochou hiểu rõ. Con người, vốn dĩ bàn tay chẳng lớn bao nhiêu. Loài người, khi sống là luôn đánh rơi rất nhiều điều. Chính vì thế nên càng phải lựa chọn và từ bỏ một cách lạnh lùng. Kẻ không đủ năng lực mà vẫn muốn bảo vệ tất cả, cứu vớt tất cả, cuối cùng chỉ có thể đánh mất mọi thứ…cả chính bản thân mình.
Phải, như con người năm xưa hiện lên trong ký ức xa xăm kia, và như đứa trẻ kia, từ diện mạo đến hành động đều giống người ấy đến lạ kỳ… Chính vì vậy, Kochou không thể đứng về phía Ayaka.
Bởi với nàng, hiện tại người ấy, đứa trẻ đó, là điều quan trọng nhất. Là người mà nàng phải ưu tiên. Là người mà nàng phải dốc lòng bảo vệ.
…Lần này, nàng tuyệt đối không thể để mất người mình yêu thương nữa.
「…Con cũng mệt rồi phải không? Mau đi nghỉ đi. Nếu ảnh hưởng đến công việc ngày mai thì khổ đấy.」
Cắt đứt cuộc trò chuyện, Kochou ra lệnh cho Ayaka. Nàng nghĩ rằng có nói thêm cũng không mang lại kết quả gì. Và đối với cô nàng phân gia, chống lại mệnh lệnh đó là điều không thể. Dù có muốn cầu xin, dù có muốn thỉnh nguyện, điều bất khả thì vẫn là bất khả. Cô nàng tóc bạc ấy không ngu ngốc đến mức không hiểu điều đó.
「…Vâng. Thần xin phép lui.」
Ayaka đứng dậy, cung kính cúi chào Kochou và Uemon rồi rút lui. Dáng vẻ khi rời khỏi lều trướng đầy yếu ớt, như một đóa hoa úa tàn, mất đi vẻ hoạt bát và tươi sáng vốn có.
「…Thật là, suy sụp quá mức rồi đấy. Uemon, con đâu phải không dự đoán được việc này. Nếu đã biết đứa con riêng nhà Hayama kia sẽ thành ra thế này, chẳng phải ngay từ đầu nên loại khỏi nhiệm vụ sao?」
Chỉ còn lại hai mẹ con trong lều, Kochou đưa ra nghi vấn.
Đứa con riêng của phân gia Hayama bị phân gia Kinugasa đánh sập… Dù tài năng, xuất thân, địa vị đều khác biệt, hiện giờ giữa họ có một bức tường ngăn cách, nhưng Kochou nhớ rất rõ hồi nhỏ họ từng vô cùng thân thiết. Trong các buổi tụ họp đầu năm của gia tộc, bà đã không ít lần tận mắt chứng kiến cảnh hai đứa trẻ chơi đùa với con quay hay cầu lông ở sân trước dinh thự.
Sau sự việc trong phủ khiến đứa trẻ đó bị giáng xuống làm đầy tớ, phân gia Hayama cũng bị xóa sổ. Đứa con riêng còn lại được Ẩn Hành chúng tiếp nhận, có thể xem như một hình thức bảo hộ. Do là con riêng, lại không có năng lực hay linh lực vượt trội như trực hệ nên mới chỉ chịu đến mức đó. Vậy mà…
「Mẫu thân, tuy người nói vậy, nhưng con đã che chở cho thằng bé ấy hết mức rồi. Trước nhiệm vụ lần này, con đã khuyên nó nên rút lui. Nhưng chính nó tự mình quyết định tham gia. Đến mức đó rồi thì con không thể chịu trách nhiệm thay nó nữa.」
Uemon đáp lời mẹ với vẻ không hài lòng. Thật vậy, vì nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, trước khi giao nhiệm vụ hắn đã khuyên nên rút lui. Nhưng chính thiếu niên đó lại từ chối và tự mình xuất chinh. Với Uemon, lời của mẹ nghe như lời trách móc vô lý.
「Vậy sao. Có lẽ thằng bé ấy quá khao khát công trạng chăng? Ta không nghĩ nó lại là đứa ham muốn đến mức ấy…」
Tuy nhiên, Kochou cũng không phải loại người cố chấp đến mức phủ nhận hoàn toàn lời con trai. Nàng ngậm tẩu thuốc, hít một hơi, rồi thở ra làn khói trắng trong lúc trầm ngâm suy nghĩ về cậu thiếu niên kia với cái đầu đang ngày càng chậm chạp theo tuổi tác. Rốt cuộc, điều gì đã thúc đẩy đứa con riêng ấy?
「Nếu không có tin tức từ các thức thần trinh sát, thì hoặc là nó trốn rất giỏi… hoặc là đã trở thành đồng bọn của bọn chúng…」
Không phải Kochou không có suy nghĩ gì về cậu thiếu niên mất tích ấy. Nàng có hận, có khúc mắc. Nhưng cũng có cả thương cảm.
(Một đứa trẻ thật vụng về trong cách sống của mình…)
Cậu là một đứa trẻ lương thiện. Nhưng chính vì thế mà lại nguy hiểm. Nhất là sự việc kia, xét về mặt nào đó là một tai nạn không may, nhưng với Kochou thì không thể dễ dàng bỏ qua. Cô cháu gái trưởng cũng vậy.
「…Không nên để tâm quá nhiều vào những chuyện vặt vãnh. Ngày mai là lúc bắt đầu trừ khử đám kappa rồi. Trong trận này, thuật pháp của mẫu thân là một trong những chủ lực, nên tốt hơn hết người nên nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị.」
Trước tâm trạng còn vương vấn về tung tích của thiếu niên mà cô gái phân gia lo lắng, Uemon lên tiếng, một nửa là muốn kết thúc cuộc trò chuyện, một nửa là thật lòng quan tâm đến mẫu thân.
Phải, dù sao đi nữa, vận mệnh của một kẻ trong Ẩn Hành chúng cũng chỉ là chuyện vặt. Ngày mai mới là đại sự. Và một trong những nhân tố chủ chốt là bà lão trừ yêu sư giả trẻ đang ở trước mặt. Nghĩ đến việc pháp thuật mà nàng sắp thi triển sẽ tiêu hao bao nhiêu thể lực, thì không nên lãng phí sức lực vì những chuyện vặt vãnh thế này.
「Ara ara, gọi người ta là bà già, thật quá đáng nhỉ. Không nên đối xử với phụ nữ như người già đâu đấy?」
「Mẫu thân…!」
「Fufufu, ta biết rồi mà. ‘Nhân sinh năm mươi năm’... dù có hơi ngắn thật đấy, nhưng ta cũng hiểu đến lúc phải quý trọng thân thể mình rồi. Ừm, đúng thật, mai sẽ cần nhiều thể lực, nên ngủ sớm vẫn hơn.」
Tạch tạch, nàng gõ tẩu thuốc, gạt bỏ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn.
「Bị gọi là trẻ con thì… quả thật con vẫn không thích mùi thuốc lá.」
「Fufufu, đó là niềm vui hiếm hoi của người già mà. Ráng chịu đi nhé.」
Kochou điềm nhiên lên tiếng trong lúc đứng dậy, đáp lại vẻ mặt bất mãn của Uemon. Nàng kéo theo bộ kimono lộng lẫy rời khỏi lều. Thời đại chưa nhận thức được tác hại của thuốc lá, nó được xem là một thú vui tao nhã, đặc biệt là với đàn ông. Chính vì thế, việc Uemon từ nhỏ đã không thể chịu được mùi khói là điều khá hiếm.
「…Thiệt là, lúc nào cũng như mất sức sống, vậy mà vẫn tham gia nhiệm vụ lần này. Lại còn xuất hiện ở nơi như thế này, không hiểu rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.」
Liếc nhìn bóng lưng của vị nữ cố vấn đang rời đi, vì quá hiểu rõ đối phương nên Uemon khẽ buông lời như thế. Rồi khi khẽ nhăn mặt vì mùi khói thuốc còn vương nơi cánh mũi, y thở dài thật khẽ…
-
「Ồ kìa, kìa kìa…… lại còn đến đông đủ thế này cơ à」
Dưới bầu trời chạng vạng đang dần buông xuống, một bóng người đang quan sát doanh trại của đội trừ yêu từ trong núi. Không, không thể gọi đó là người được. Luồng tà khí ô uế và đầy ác độc bao phủ thân thể kia... chính luồng yêu khí ấy đã chứng minh rõ ràng rằng kẻ mang hình bóng ấy là một tồn tại đứng ngoài vòng nhân thế.
... Từ phía sau bóng người ấy, chúng xuất hiện. Cẩn trọng đứng chầu chực, hình hài hiển nhiên đã vượt ra ngoài khuôn mẫu con người, những sinh vật ấy không thể nghi ngờ gì chính là yêu quái đáng nguyền rủa.
Yêu quái đứng cạnh bóng người ấy là một con korori [note72938], là sự kết hợp ghê tởm giữa hổ, sói và chồn, một con yêu quái từng gieo rắc bệnh dịch và cướp đi vô số sinh mạng.
Hiện tại, nó vẫn chưa có thực thể. Cơn gió tà dị mang bệnh nó phát tán lặng im, chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Con cú khổng lồ một chân ấy lại mang theo chiếc đuôi sói. Xưa kia ở đại lục, loài quái vật được gọi là Xí Chủng [note72937] đã từng gây khốn khổ cho hàng vạn con người bằng tai ương, nay nó nheo đôi mắt đen lại, kêu lên một tràng thấp và rùng rợn.
Chúng đều là những yêu quái khủng khiếp từng dùng sức mạnh ghê rợn để hành hạ và đoạt mạng biết bao sinh linh... Thế nhưng, đứng trước yêu quái đang thống lĩnh và chỉ huy bọn chúng, tất cả cũng chỉ như những lũ nhóc con mà thôi.
「Từ trước đến giờ bọn ta vẫn âm thầm hành động theo kế hoạch của hắn, nhưng đến đây là hết rồi. Ta cũng gần tới giới hạn kiên nhẫn rồi đấy…… Nghe nói dạo gần đây đám quân cờ của hắn cũng toàn thất bại, mà ta thì chỉ là thần phục chứ có phải nô lệ đâu. Đến lúc rồi, để ta được tự do hành động một chút đi. Hửm?」
Với giọng điệu đầy mỉa mai, nhạo báng, bóng người, một con quái vật mang hình người giả tạo, cất tiếng lẩm bẩm. Y như đang thì thầm, một cách khoái chí.
... Tồn tại từ thuở xa xưa, trước cả thời đại triều đình được thành lập, thứ đó vốn sở hữu quyền năng chi phối bệnh tật. Từng được những dân tộc bất phục triều đình sùng bái, nhưng sau khi quốc gia Phù Tang mở rộng lãnh thổ và người dân tỏ lòng thần phục, tín ngưỡng dành cho kẻ đó cũng tiêu tan, để rồi cuối cùng, nó chỉ còn là một yêu quái gieo rắc tai ương. Đó là một trong Tứ Hung từng đe dọa kinh đô cách đây ngàn năm, và trong thời đại loạn lạc, nó từng thần phục cả Không Vong để báo thù triều đình nhưng vẫn không đạt được mục đích. Tai tiếng lẫy lừng của nó, 「Nhện」.
Nhện đã luôn nhẫn nhịn. Chỉ vì mối thù sâu đậm, nó đã chịu đựng, đã kìm nén suốt thời gian dài. Nhưng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của sự nhẫn nhịn ấy. Người đời thường nghĩ loài nhện kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa vào lưới, nhưng vốn dĩ nhện là loài nóng nảy, hung dữ và tàn bạo.
Vì thế, nhện bắt đầu hành động. Dù hiểu rằng đây là một hành động ngu xuẩn. Dù biết rõ kết cục chỉ là diệt vong. Nhện vẫn sẽ hành động. Để khiến đám người kia phải chứng kiến đóa hoa báo thù cuối cùng nở rộ. Chính vì thế mà nó đã cố tình biến cả vùng này thành sào huyệt của lũ kappa. Nhờ đó mà sự chuẩn bị của loài người thiên lệch hẳn về đối phó với kappa.
「Nào, đến lúc lên đường thôi. Dù gì cũng đã mời chúng vào rồi mà. Công tác tiếp đón phải thật cẩn trọng, thật hoàn hảo đấy nhé. ……Nửa vời là thất lễ với các vị khách quý rồi」
Con quái vật nói vậy, nhưng ánh mắt nó liếc nhìn kẻ thù thì lại lạnh lẽo, tàn nhẫn, chứa đầy ác ý và sát khí. Rồi nó quay gót, dẫn theo đám tay chân trở về khu rừng.
Để chuẩn bị một màn tiếp đãi hoành tráng dành cho đám người định tiêu diệt bọn chúng………


6 Bình luận