Hồi I: Arkham (1-51) -Đã Kết Thúc/Đang Chỉnh Sửa-
Chương 05: Đói nghèo là số phận của nhân vật chính
9 Bình luận - Độ dài: 3,564 từ - Cập nhật:
PẰNG.
Nòng súng cũ hơi nóng lên. Ngực chàng trai tóc nâu phập phồng dữ dội. Ngón tay run rẩy đặt trên cò. Họng súng nhắm thẳng xác một con quái vật có giác mút khổng lồ, gương mặt không có ngũ quan, với cơ thể giống như một con lai giữa giun đất và rết có lớp vỏ ẩm ướt và nhiều đốt chân.
Tiếng súng nổ khiến người trên chiếc xe việt dã giật mình đánh thót. Hai người đàn ông và một người phụ nữ nhanh chóng tiếp cận chàng trai tóc nâu. Người có vẻ là trưởng nhóm nghiêm mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“T-tôi vừa bị con quái vật đó tấn công.” Sợ hãi khiến sắc mặt chàng trai tóc nâu tái mét. Anh ta quay đầu định chỉ vào chỗ xác con quái vật đang nằm thì kinh hãi nhận ra ở đó chẳng có gì cả.
“Tôi nói thật đấy. Tôi không nói dối hay ảo tưởng đâu!” Giọng anh cao vút vì hoảng loạn.
Đối với Cục Điều tra, đột nhiên nhìn thấy ảo giác hoặc nghe thấy ảo thính đều bị coi là dấu hiệu nguy hiểm, cho thấy trạng thái tinh thần của điều tra viên đã đạt tới giới hạn. Nếu chuyện này xảy ra trong quá trình làm nhiệm vụ thì họ cần tạm dừng hoặc rút lui. Nhất là ở nơi hoang dã như thế này, việc tìm được người điều trị tâm lý là không thể. Vậy nên lựa chọn duy nhất là rời khỏi nhiệm vụ.
Tuy nhiên, chàng trai tóc nâu hiện chỉ là một thực tập sinh. Nếu rút lui trước khi nhiệm vụ bắt đầu, cơ hội trở thành nhân viên chính thức chắc chắn sẽ tan thành mây khói chứ chưa cần bàn đến những chuyện khác.
“Được rồi, đừng căng thẳng quá.” Đội trưởng nói và nhẹ nhàng vỗ vai chàng trai tóc nâu, “Có lẽ không phải do cậu thấy ảo giác đâu. Chắc là do chúng ta đang tiến gần đến thành phố Arkham rồi.”
“Xem ra lời đồn về việc càng đến gần thành phố đó thì càng dễ gặp sinh vật từ thế giới khác là thật.” Một điều tra viên khác trầm ngâm nhận xét, liếc nhìn gương mặt tái mét của chàng trai tóc nâu, “Người có linh cảm càng mạnh thì càng dễ bị ảnh hưởng.”
Song nữ điều tra viên tóc ngắn lại không đồng tình với quan điểm này. Người hiếu thắng như cô không ưa những kẻ hay hoảng như chàng trai tóc nâu. Cô lạnh lùng nói, “Có khi là bởi ai đó quá sợ hãi nên mới nhìn gà hóa cuốc thôi.”
“Tôi nói thật mà!” Chàng trai tóc nâu lập tức kêu lên.
“Ai mà biết được? Chúng tôi chẳng thấy gì cả. Ngoài vết đạn của cậu ra thì có thấy thi thể quái vật ở hiện trường đâu. Bọn tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng động khả nghi nào.”
Chàng trai tóc nâu im lặng cúi gằm mặt.
Cuối cùng, đội trưởng – người mở miệng đầu tiên – cũng phải đứng ra hòa giải: “Edmund có linh cảm rất cao. Tình báo cũng nói rằng một số cư dân đã tận mắt nhìn thấy sinh vật không thuộc về thế giới này vào ban đêm. Chính vì thế nên chúng ta mới phải đến đây để điều tra.”
Đối diện với ánh mắt không hài lòng từ đội trưởng, người phụ nữ tóc ngắn khịt mũi, không tiếp tục chất vấn chàng trai tóc nâu nữa. Có điều, mối quan hệ giữa các đội viên đã trở nên căng thẳng dù họ vẫn chưa chính thức bước vào khu vực nhiệm vụ. Điều đó khiến đội trưởng vô cùng nhức đầu.
Cả nhóm quay lại xe và tiếp tục lên đường. Chàng trai tóc nâu tên Edmund khẽ nói: “Tôi thực sự không nói dối đâu.”
“Đừng lo, tôi biết cậu không có lý do gì để làm vậy cả.” Đội trưởng nhẹ nhàng trấn an anh. Nhận thấy sắc mặt Edmund vẫn còn tái nhợt và nghĩ rằng anh còn lo lắng về nhiệm vụ, ông bèn nói thêm, “Đừng áp lực quá. Chúng ta chỉ đến để điều tra nguyên nhân của hiện tượng này. Nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta sẽ rút lui ngay lập tức. Chúng ta chỉ là đội tiên phong thôi.”
“Đội trưởng… Ông nói chúng là sinh vật từ thế giới khác… có nghĩa là những sinh vật dị thường này không thuộc về thế giới chúng ta sao?”
“À, đúng rồi, cậu vẫn còn là thực tập sinh, chưa đủ tư cách đọc tài liệu đó.” Đội trưởng ngập ngừng trước khi tiếp tục, “Nhưng tiếp tục điều tra mà không biết gì thì nguy hiểm quá. Được rồi, tôi sẽ giải thích ngắn gọn cho cậu vậy.”
“Người được nhận vào Cục Điều tra như cậu chắc chắn phải có thiên phú về phương diện này. Thỉnh thoảng, cậu có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy nhỉ? Cậu có bao giờ tự hỏi về nguồn gốc của chúng chưa?”
“Từ thế giới khác mà ông nhắc đến?”
Đội trưởng gật đầu, “Trong Cục, đây được xem là tình báo tối mật cấp A. Ngoài thế giới chúng ta đang sống còn có một chiều không gian khác, tạm gọi là Mộng Giới. Những dị thể mà cậu nhìn thấy chính là cư dân của Mộng Giới. Chúng chỉ có thể được nhìn thấy bởi người thường và tương tác với hiện thực khi được triệu hồi đến thế giới chúng ta.”
“Nghe nói Mộng Giới còn được gọi là chiều không gian của các vị thần, cũng là chiến trường cổ xưa của chư thần. Nơi đó có vô số thực thể không thể diễn tả. Đó đều những sinh thể sở hữu sức mạnh có thể dễ dàng tiêu diệt mọi sinh vật trên mặt đất khi giáng lâm.”
Lời giải thích của đội trưởng khiến mặt Edmund càng thêm tái nhợt: “Như vậy… chẳng phải thế giới chúng ta đang ở trong tình trạng nguy hiểm sao?”
“Ha ha, đừng lo. Mộng Giới là chốn cư ngụ của các vị thần, cũng là một lá chắn tự nhiên. Thực thể càng mạnh trong Mộng Giới thì càng khó đặt chân ra ‘bề mặt’. Để triệu hồi một thực thể có khả năng hủy diệt thế giới đòi hỏi vô số nghi thức có điều kiện và yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt. Nếu chuyện này thực sự phát sinh thì Cực Điều tra chắc chắn sẽ cử người ngăn chặn.”
“Vì vậy, thứ gọi là ‘thần linh’ không tồn tại trên mặt ngoài của thế giới”
Edmund thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: “Với người bình thường thì thế giới này quá nguy hiểm.”
Tuy nhiên, đội trưởng lại lắc đầu: “Nhầm rồi, nhóc Edmund ạ. Ngược lại là đằng khác. Người có linh cảm cao càng dễ phải trực diện với sự khủng bố của thế giới này. Giống như cậu vậy. Giả sử cậu không nhìn thấy những dị thường kia thì chúng không thể làm hại cậu. Sinh vật trong Mộng Giới không thể can thiệp vào hiện thực. Trừ phi chúng giáng lâm thông qua nghi lễ triệu hồi. Đây là quy tắc của chúng. Tôi nói thật nhé. Dù là không dễ nghe cho lắm. Chỉ cần không có linh cảm thì ta vẫn có thể ra đi thanh thản nếu vô tình vướng phải mấy chuyện như vậy.”
“Đôi khi thấy được chưa chắc đã là điều tốt. Nhìn thấy càng nhiều thì càng dễ bị tổn thương. Theo miêu tả của cậu thì con quái vật xuất hiện trước mặt cậu có thể là một dị thường cấp D hoặc một thứ gì đó nhỏ yếu đến mức không được phân loại. Nhưng nếu nó là dị thường cấp C hoặc cấp B thì sao? Có khi chúng tôi chỉ kịp thu liễm thi thể cho cậu mà thôi.”
Edmund nuốt nước bọt. Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.
Thấy tân binh bị mình dọa thành vậy, đội trưởng cởi vẻ nghiêm túc và bật cười nói: “Yên tâm đi. Đâu có chuyện dễ gặp mấy thứ đó như thế. Quỷ quái càng mạnh thì càng khó bị trông thấy. Vì chúng chỉ sống ở những chiều không gian cách biệt với người thường thôi.”
“Thư giãn nào. Thế giới này không đáng sợ như cậu nghĩ đâu.”
...
Thế giới này thật đáng sợ!
Chuyển nhà! Mình nhất định phải chuyển khỏi cái nơi khủng khiếp này càng sớm càng tốt!
Lann hồi hộp suốt chặng đường. Cậu cứ nơm nớp lo sợ sức quyến rũ của mình sẽ phát huy “hiệu quả” như lúc ở bệnh viện, thu hút hàng chục dị thể hoặc hơn. May mắn thay, những dị thể đó không đến gần cậu. Vì chúng không có động tác, Lann giả vờ như không nhìn thấy chúng. Cậu đi ngang qua một con quạ mặt người với vẻ mặt tỉnh bơ, nhận ra đó là một dị thể cấp B [Quạ Đưa Tang] chỉ xuất hiện trong các dungeon đặc biệt ở giai đoạn late-game. Đoạn, cậu cố tình bước hụt chân để tránh giẫm phải thực vật đang ngọ nguậy trên mặt đất - một dị thể cấp C có tên [Cỏ Ăn Xương].
Ngoài những sinh vật quái dị thường xuất hiện trong các dungeon thông thường là những “dị thể đặc biệt” chỉ xuất hiện trong dungeon nhất định. Chẳng hạn như hai dị thể mà cậu vừa bước qua đến từ sự kiện <Người chết là ai?> và <Hãy bảo vệ môi trường>.
Ở đây, chúng có mặt khắp nơi.
Đây là “Thành Tân Thủ” được nhắc đến trên diễn đàn sao? Thành phố Arkhm thân thiện và hòa thuận đây ư?
Lann cảm thấy bất an.
Dọc đường về, Lann không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Chẳng mấy chốc, Ovily đã đưa cậu về khu phố mà họ đang sống. Khu này khá vắng vẻ. Toàn là nhà dân riêng lập. Căn nhà họ thuê có hai tầng, diện tích khá rộng rãi. Nội thất được bố trí một cách ấm cúng. Nhiều góc được trang trí bằng ánh đèn vàng ấm áp và những món đồ giản dị toát lên hơi thở sinh hoạt. Tất cả tạo nên một không gian ấm áp và dễ chịu.
Lann hơi ngạc nhiên. Trong trí tưởng tượng của cậu, căn nhà của hai người đàn ông độc thân sẽ rất bừa bộn, không ngờ nó lại vô cùng ngăn nắp và gọn gàng đến vậy.
Điều đó cũng đúng thôi. Bất chấp vẻ ngoài thô kệch, Ogilvy luôn chăm sóc Lann rất chu đáo, chứng tỏ anh là người cực kỳ tỉ mỉ.
Tuy nhiên, những nguy hiểm tiềm ẩn trong thành phố Arkham làm Lann không tài nào vui nổi.
“Lann, sao vậy?” Thấy Lann vẫn chưa bước vào trong, Ogilvy bối rối hỏi.
Lann im lặng một lúc rồi cất giọng nặng nề: “Ogilvy, chúng ta chuyển nhà nhé? Rời khỏi thành phố này.”
“Sao vậy? Nơi này có vấn đề gì à?” Ogilvy hỏi.
“Không phải thế.” Lann không biết giải thích như thế nào. Cậu nghĩ rằng chắc là kiếp trước mình đã phải tích đức dữ lắm nên đời này mới được gặp được một người bạn cùng phòng vừa sạch sẽ vừa chu đáo, lại còn được anh chăm tóc tận tình suốt cả tuần trời ở bệnh viện như vậy.
Cậu muốn đền đáp Ogilvy. Thế nhưng chỗ này quá nguy hiểm.
Nếu cứ tiếp tục ở lại cái chỗ ma quái này thì chẳng biết ngày nào sẽ mất mạng.
“Nhưng mà...” Ogilvy chậm rãi thốt lên một sự thật tàn khốc, “Chuyển nhà tốn tiền lắm.”
Lúc này, Lann mới biết tình hình tài chính của mình ra sao.
Nguyên chủ vốn là một sinh viên nghèo đến mức phải đi vay tiền học đại học. Vả lại, khoản vay sinh viên ở nước ngoài lại cực kỳ đắt đỏ, còn Lann thì vừa mới tốt nghiệp. Nói cách khác, cậu chưa làm gì đã nợ ngập đầu rồi. Để sống hết tháng sau cũng là một thử thách chứ đừng nói đến chuyện chuyển đi nơi khác.
“Đừng lo, Lann.” Bạn cùng phòng tốt bụng trấn an cậu, “Tôi vẫn còn ít tiền. Dù không đủ để chuyển nhà nhưng vẫn đủ sinh hoạt trong hai ngày tới.”
À đúng rồi. Lann chợt nhớ ra chuyện bạn cùng phòng còn trả tiền viện phí cho mình.
Nói cách khác, Lann không chỉ gánh khoản vay sinh viên mà còn nợ tiền của bạn cùng phòng.
Lann chỉ coi những lời của Ogilvy là câu khách sáo. Cậu gượng cười: “Xin lỗi Ogilvy. Tớ sẽ nhanh chóng trả tiền cho cậu.”
“Không sao đâu. Tôi không vội.”
Nhưng Lann vội!
Cậu biết đây là một trò chơi. Theo thời gian trên diễn đàn game, giai đoạn thử nghiệm beta tiếp theo sắp sửa bắt đầu. Cậu nhớ rằng ở kiếp trước, bản beta sẽ kết thúc sau một tháng. Vào thời điểm closed beta sắp kết thúc, chiến dịch phó bản đầu tiên sẽ được triển khai. Độ khốc liệt của chiến dịch này chính là một trong những lý do khiến game nổi tiếng với đại chúng.
Kết quả của chiến dịch là gì? Thành phố Arkham biến mất.
Đúng vậy. Nó đã biến mất theo đúng nghĩa đen. Toàn bộ thành phố cùng với 500.000 cư dân đã biến mất mà không để lại dấu vết nào, không rõ sống chết.
Ban đầu, Lann chẳng mấy quan tâm đến cốt truyện của game. Thế nhưng, khi biết rằng đây chính là số phận đang chờ đợi cậu và những người xung quanh sau một tháng nữa, cậu không khỏi lạnh người.
Cậu phải kiếm đủ tiền chuyển nhà trước tháng sau. Ít nhất cũng phải kiếm được tiền vé máy bay để cùng Ogilvy rời khỏi thành phố này.
Vì vậy, cậu hiện phải nghĩ cách kiếm tiền.
Lann đã từng học ngành tâm lý học ở kiếp trước và nắm vững kiến thức trong lĩnh vực này. Thế nhưng, tuổi nghề của cậu khá ngắn.
Còn nguyên chủ? Cũng là một tay mơ non trẻ vừa mới ra trường, chẳng có quan hệ cũng chẳng có khách quen. Trong một nghề chủ yếu dựa vào khách cũ giới thiệu và cực kỳ coi trọng quyền riêng tư như thế này, chỉ cần nghĩ cũng biết việc khởi nghiệp sẽ gian nan đến mức nào.
… Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Dù kiếp trước hay kiếp này thì cả hai đời đều học tâm lý, khiến phạm vi nghề nghiệp mà Lann có thể chọn vô cùng hạn hẹp. Cậu cũng chưa từng tiếp xúc với những ngành nghề khác. Hay là đi làm diễn viên?
Ừm, xét đến ngoại hình hiện tại thì đây có lẽ không phải là một ý tưởng bất khả thi. Cậu có thể dễ dàng kiếm được một mớ. Nhưng xét đến những nguy hiểm tiềm tàng trong thế giới này thì mất nhiều hơn được.
Cuối cùng, Lann quyết định quay về nghề cũ. Sau khi hỏi bạn cùng phòng, cậu mới biết nguyên chủ đã thuê một phòng khám để làm nơi tư vấn tâm lý ở cách đây không xa. Vì vậy, cậu quyết định đến đó xem sao.
Phòng khám nằm ngay góc phố, chỉ cách ngôi nhà cậu đang sống một con đường. Nơi này từng là một quán cà phê. Vì chủ quán kinh doanh thua lỗ nên đã cho thuê lại với giá rất rẻ cho chàng trai vừa mới tốt nghiệp, đầy tham vọng và khao khát dựng nghiệp.
Điều đó khiến Lann vừa bối rối vừa choáng váng.
Thông thường, một nhà tư vấn tâm lý học mới vào nghề sẽ làm việc tại một phòng khám tư của một chuyên viên giàu kinh nghiệm hoặc bệnh viện lớn nhằm xây dựng cơ sở khách hàng và mạng lưới quan hệ. Khi thu nhập ổn định, họ mới cân nhắc đến việc mở phòng khám riêng để tiếp nhận bệnh nhân. Việc lao ngay vào công việc như thế này là một quyết định vô cùng liều lĩnh.
Vì vậy, Lann phải giải quyết hậu quả.
Khi chủ nhà báo cho chuyện tiền thuê nhà tháng trước còn chưa được thanh toán, cộng thêm tiền thuê nhà tháng này, tổng cộng là 7.500 Bạc Tây, Lann suýt khóc vì tuyệt vọng.
Mình… mình nên làm gì bây giờ…
Suốt cả buổi chiều, cậu ngồi trong phòng khám nhưng chẳng có ma nào ghé thăm. Cậu thở dài, giơ tay vuốt mặt.
Cậu thực sự phải dựa vào ngoại hình để tiến vào giới giải trí và kiếm tiền sao?
Trong lúc cậu đấu tranh tinh thần thì một vị khách đã xuất hiện.
“Chào mừng!” Lann bèn đứng phắt dậy.
Vị khách thoáng sửng sốt rồi bước tới vài bước. Dáng người cao lớn lập tức hiện ra dưới ánh đèn. Mái tóc vàng, đôi mắt xanh, gương mặt điển trai với những đường nét như tượng tạc. Anh ta đúng chuẩn một chàng trai ngoại quốc điển trai, sở hữu nụ cười khiến người ta liên tưởng tới kỳ nghỉ, ánh nắng và bãi biển.
“Em ra viện rồi à? Lann.”
Lann chớp mắt và ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, lâu rồi không gặp, đàn anh Aiken.”
Đúng vậy, người đàn ông trước mặt cậu là người mà nguyên chủ quen biết từ hồi đại học. Một đàn anh khóa trên tên là Albert Aiken. Anh ta thậm chí còn đến thăm Lann khi cậu nằm viện. Nhưng lúc đó, linh hồn trong cơ thể này đã thay đổi. Lann đã viện cớ mất trí nhớ để che giấu chuyện này.
Albert Aiken đột nhiên nghiêm mặt: “Lann, em thấy không khỏe à?”
Lann lập tức trở nên thận trọng: “Không, sao anh lại hỏi vậy?”
“Trước đây em luôn gọi thẳng tên anh.” Albert nói, giọng có chút tổn thương, “Nhưng giờ thì em lại gọi anh là đàn anh Aiken.”
“Vậy ạ? Xin lỗi anh, em không nhớ.” Lann cười miễn cưỡng. Trong ánh mắt chờ mong của Albert, cậu bất đắc dĩ mở miệng, “Albert.”
“Không sao đâu. Anh biết em vừa xuất hiện.” Albert tự động tìm lý do thay Lann, “Hôm nay em thấy thế nào?”
“Vẫn tốt ạ… Albert, anh tìm em là để nói chuyện phiếm sao?”
Thú thật, Lann không muốn tiếp xúc những người quen biết nguyên chủ để tránh lộ ra vấn đề. Nhất là người đàn anh này. Anh ta khá nổi tiếng ở Arkham, được cho là ngôi sao đang lên trong lực lượng cảnh sát, từng phá được nhiều vụ án lớn và thường xuyên lên báo. Anh ta cũng rất trọng nghĩa. Lann từng phải đối mặt với sự nhạy bén của anh ta trong thời gian nằm viện. Nếu được thì cậu chẳng muốn dính dáng tới người này chút nào.
Suy cho cùng, cậu không phải là nguyên chủ. Việc trở về từ cõi chết là một bí mật cần được chôn vùi vĩnh viễn.
“Thật ra thì anh có chút chuyện muốn nhờ.” Albert xấu hổ nói, “Em biết anh đang làm việc ở Sở Cảnh sát nhỉ?”
“Ừm… Hình như anh từng nhắc đến chuyện đó rồi.”
“Bọn anh đang phụ trách một vụ khó nhằn. Nghi phạm từ chối khai. Ngay cả các chuyên gia thẩm vấn hiện cũng không có biện pháp nào. Anh nhớ em chuyên về tâm lý học. Thế nên anh muốn nhờ em xem có cách nào khiến hắn ta mở miệng không.”
Lann thực sự muốn phản pháo rằng nếu ngay cả các chuyên gia thẩm vấn cũng bó tay trước nghi phạm thì cậu cũng đâu thể làm được? Chẳng lẽ anh không biết là hai lĩnh vực cực kỳ khác nhau à? Bởi hết hy vọng rồi nên quyết tâm thử mọi cách ha?
Ngay lúc cậu chuẩn bị từ chối thì nghe Albert bổ sung: “Đương nhiên là anh sẽ không để em làm không công. Tiền công mỗi ngày là 600 Bạc Tây.”
Ánh mắt Lann đột nhiên trở nên sắc bén. Cậu tiến lên một bước và nắm tay Albert: “Em sẵn lòng giúp đỡ.”
Cậu không hề nhận ra Albert cứng đờ như thế nào trước cử chỉ đột ngột đó. Sau cái bắt tay ngắn ngủi, Lann vội vàng buông tay, xoay người, nhét đồ đạc cần thiết vào một cái túi nhỏ, rồi nghiêm túc nói: “Đi nào!”
Albert đáp lại hơi chậm. Khi anh vừa định nắm lại thì người kia đã rút tay mất rồi. Anh nhìn xuống bàn tay trống không, hơi tiếc nuối nói: “Ừ.”
#Chú thích:
Trong bản gốc, tác giả dùng từ Tây Nguyên (西: phương tây, 元: đồng bạc (đơn vị tiền tệ) nên mình thay bằng Bạc Tây cho dễ hiểu.
9 Bình luận
Cái đoạn của thằng Edmund kia là thực hay game vậy? Nếu là game thì kp cảm xúc vs phản ứng quá thật r sao