Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 10: Ngọn Lửa Của Những Vì Sao
4 Bình luận - Độ dài: 2,430 từ - Cập nhật:
Sự im lặng bao trùm lấy lò rèn, đặc quánh và nặng nề hơn cả khói than. Thử thách của Trưởng lão Lyren không chỉ là một khối kim loại dị hình nằm trên sàn đá, nó là một tượng đài cho những giới hạn của nghề rèn, một lời khẳng định đanh thép rằng thế giới này vận hành theo những quy luật của lửa và thép, của ma thuật và truyền thừa.
An cảm nhận được sức nặng của hàng chục cặp mắt đang đổ dồn vào mình, một sức nặng còn hơn cả áp suất dưới đáy biển sâu. Anh là một hòn đảo đơn độc giữa một đại dương hoài nghi. Anh nhìn khối kim loại, rồi ngước nhìn ngọn lửa xanh lam đang nhảy múa trong lò của Lyren. Trái tim của lò rèn. Linh hồn của người thợ. Trong khoảnh khắc, tâm trí anh lướt qua những khả năng, gạt bỏ chúng nhanh như lúc chúng xuất hiện.
Pin hóa học?
Không, không có Kẽm, không có đủ nguyên liệu để tạo ra một nguồn năng lượng đủ mạnh.
Tĩnh điện?
Vô dụng, chỉ là những tia lửa yếu ớt, một trò ảo thuật trẻ con.
Anh gần như tuyệt vọng. Nhưng rồi, khi anh nhìn vào ngọn lửa đang gầm thét, vào những bức tường đất sét đang rực lên vì nhiệt, một sự thật cơ bản, một nguyên lý nền tảng của vũ trụ mà anh đã học từ thời niên thiếu, chợt lóe lên trong tâm trí.
Anh hiểu ngọn lửa đó theo một cách mà Lyren không thể nào biết được. Đối với vị Trưởng lão, ngọn lửa là một thực thể sống, một sức mạnh cần được tôn trọng và điều khiển. Đối với An, ngọn lửa là một quá trình, một sự giải phóng năng lượng hỗn loạn khi các liên kết hóa học bị phá vỡ. Nó mạnh mẽ, nguyên thủy, nhưng nó lãng phí. Như một con thú hoang dã, phần lớn năng lượng của nó tỏa ra môi trường xung quanh dưới dạng nhiệt và ánh sáng, chỉ một phần nhỏ thực sự được dùng để làm mềm kim loại.
Và trong chính sự lãng phí đó, An thấy một cơ hội.
Elara đứng bên cạnh, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng thớ cơ của An.
"Có cách nào không?" cô hỏi khẽ.
Giọng cô là một sợi chỉ mong manh trong sự im lặng nặng nề.
An không trả lời ngay. Anh chỉ từ từ ngẩng đầu lên, và sự tuyệt vọng trong mắt anh đã biến mất, thay vào đó là một ánh sáng lạnh lùng, tập trung của một nhà khoa học đã tìm ra lời giải. Anh sẽ tạo ra một ngọn lửa mới.
Anh đứng dậy, bước tới trước mặt vị Trưởng lão. Sự tự tin của anh gần như hữu hình, tạo ra một trường lực vô hình xung quanh mình.
Giọng anh bình tĩnh và rõ ràng, Elara đứng bên cạnh đã sẵn sàng để phiên dịch. An nói.
"Thưa Trưởng lão Lyren Ngọn lửa của ngài được từ sinh ra từ vật chất. Nó rất nong, nó rất mạnh. Nhưng như thể vẫn là chưa đủ. Hãy cho phép tôi cho ngài thấy một ngọn lửa khác, một ngọn lửa được sinh ra từ chính năng lượng. Ngọn lửa của những vì sao"
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Lyren.
"Tôi sẽ đánh thức một ngọn lửa ấy từ chính trái tim đang rực cháy của lò rèn này."
Lời nói của An vừa thể hiện sự tôn trọng, vừa mang một sự thách thức ngầm. Lyren nhíu mày. Ý niệm về việc lò rèn của ông, một thứ quen thuộc như hơi thở, lại ẩn chứa một "nhịp đập" mà chỉ kẻ ngoại lai này nghe thấy được, vừa là một sự sỉ nhục, vừa kích thích sự tò mò cố hữu của một người thợ thủ công.
An bắt đầu đưa ra những yêu cầu của mình, và chúng không có gì giống với những gì một người thợ rèn sẽ cần.
"Tôi cần vài chục thanh sắt dài, loại bình thường nhất. Tôi cần những khối than củi lớn, được nén chặt và có chất lượng tốt nhất."
Anh dừng lại, rồi chỉ vào một thùng chứa đầy những mẩu dây kim loại thừa.
"Và tôi cần những sợi dây kim loại phế liệu đó."
Cuối cùng, anh đưa ra yêu cầu quan trọng nhất.
"Tôi cần sự cho phép để tạm thời sửa đổi cấu trúc bên ngoài của lò rèn."
"Này ngươi muốn làm gì? Phá hủy di sản của tổ tiên ta sao? Ngươi đang xem thường những gì mà tổ tiên ta đã gầy dựng à?"
Lyren lớn giọng, sự kiên nhẫn của ông đã đến giới hạn.
"Không" An đáp.
Giọng anh vẫn kiên định.
"Tôi muốn cho ngài thấy một bí mật mà nó đã luôn che giấu."
Lyren nhìn sâu vào mắt An, cố gắng tìm kiếm một sự lừa lọc hay điên rồ, nhưng chỉ thấy sự chắc chắn. Lời thách thức đã được đưa ra trước mặt tất cả mọi người. Lòng tự tôn không cho phép ông ta rút lui.
"Được thôi, kẻ ngoại lai" ông gầm gừ.
"Hãy làm đi. Hãy cho ta thấy ngươi sẽ làm gì với sắt vụn và than củi. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi làm tổn hại dù chỉ một viên gạch của lò rèn này..."
Ông không cần nói hết câu. Lời đe dọa đã quá rõ ràng.
Một hoạt cảnh kỳ lạ và chưa từng có tiền lệ bắt đầu.
------ Vẫn đang tìm hiểu nguyên lý hoạt động lò hồ quang dự kiện hoàn thành vào 15/09/2025 ------
Nhịp điệu quen thuộc của lò rèn bị phá vỡ. Tiếng búa đập vang dội được thay thế bằng tiếng khoan ken két vào đất sét và đá, tiếng đục đẽo và tiếng thì thầm bàn tán của những người học việc. Dưới sự chỉ đạo của An, họ đang biến chính ngôi đền của mình thành một phòng thí nghiệm khổng lồ.
"Khoan sâu hơn" An ra lệnh.
"Đầu trong phải nằm ở nơi nóng nhất."
Anh hướng dẫn họ cắm xen kẽ các thanh sắt và các thanh carbon (được đẽo cẩn thận từ khối than nén) sâu vào lớp tường đất sét dày của lò rèn. Một đầu của mỗi thanh được cắm sâu vào bên trong, gần với trái tim rực lửa của lò. Đầu còn lại chìa ra ngoài không khí mát lạnh.
Một người học việc trẻ tuổi, vừa làm vừa nhìn An với vẻ mặt vừa kính sợ vừa hoang mang.
"Thưa Sư phụ" cậu quay sang hỏi Lyren.
"Liệu... liệu làm vậy có làm nguội đi linh hồn của ngọn lửa không?"
Lyren chỉ im lặng lắc đầu, nhưng ánh mắt ông không rời khỏi An một giây nào. Ông thấy An đang báng bổ ngôi đền của mình, nhưng ông cũng không thể phủ nhận rằng có một trật tự, một phương pháp chính xác đến lạnh lùng trong từng hành động của kẻ lạ mặt.
Trong tâm trí An, mọi thứ đều rõ ràng. Mỗi cặp Sắt-Carbon là một cánh cổng nhỏ, một cặp nhiệt điện. Sức nóng kinh hoàng từ lò rèn sẽ đẩy các electron về phía đầu lạnh. Nhưng bản chất vật lý khác nhau khiến các electron trong carbon bị đẩy đi mạnh hơn so với trong sắt. Sự chênh lệch đó, dù rất nhỏ, sẽ tạo ra một điện áp. Một cặp thì yếu ớt, nhưng hàng chục cặp được nối tiếp với nhau sẽ tạo thành một đại lộ cho năng lượng, một dòng chảy ổn định.
Sau khi tất cả các thanh được cắm vào vị trí, An bắt đầu công đoạn cuối cùng. Anh dùng những sợi dây kim loại phế liệu, những thứ mà Lyren thường vứt đi, và bắt đầu nối các đầu lạnh của các thanh lại với nhau. Anh không chỉ nối chúng một cách ngẫu nhiên. Anh đang dệt nên một mạng lưới, một mạch điện phức tạp. Đầu của thanh sắt này được nối với đầu của thanh carbon kế tiếp, biến hàng chục cặp nhiệt điện riêng lẻ thành một pin nhiệt điện khổng lồ duy nhất.
Khi anh hoàn tất, lò rèn đã biến đổi. Nó trông như một sinh vật cổ đại vừa được khoác lên mình một bộ giáp kỳ dị, lấp lánh, một mạng lưới kim loại và carbon bao bọc lấy trái tim rực lửa của nó.
An đứng trước hai đầu dây cuối cùng của hệ thống. Anh quay sang Lyren, người vẫn đang đứng im lặng như một pho tượng.
"Thưa Trưởng lão" anh nói với một sự kính trọng không hề giả tạo.
"Kể từ khoảnh khắc này ngài sẽ được thấy một ngọn lửa hoàn toàn mới."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lyren. Lời khẳng định đó đã chạm đến lòng tự tôn của ông. Đây vẫn là lãnh địa của ông, là ngọn lửa của ông. Dù kẻ ngoại lai này có làm gì đi nữa, thì nguồn năng lượng vẫn đến từ ông. Ông gầm lên ra lệnh.
"THÊM THAN! THỔI BỄ!"
Những người học việc, như được giải thoát khỏi sự bối rối, lao vào công việc quen thuộc của họ. Than được chất thêm. Ống bễ được bơm với một tốc độ điên cuồng. Ngọn lửa xanh trong lò gầm lên, chuyển sang màu trắng sáng ở phần lõi. Nhiệt lượng tỏa ra khủng khiếp, khiến không khí xung quanh gợn sóng. Lớp tường đất sét của lò rèn bắt đầu phát ra một ánh sáng màu cam mờ ảo. Toàn bộ lò rèn giờ đây là một trái tim rực cháy.
Giữa sức nóng kinh hoàng đó, An bình tĩnh tiến lên. Anh cầm lấy hai đầu dây cuối cùng. Anh ra hiệu cho mọi người lùi lại.
Rồi anh chạm chúng vào nhau.
TÁCH!
Một tia lửa điện, sáng chói và giận dữ, tóe ra giữa hai đầu dây. Nó không lớn, nhưng nó mang một sức mạnh khác biệt. Nó không được sinh ra từ việc đốt cháy. Nó được sinh ra trực tiếp từ nhiệt. Nó là linh hồn của ngọn lửa, được chuyển hóa thành một dạng thức mới.
Lyren sững người. Ông đã nhìn thấy tia sét đó. Nó được sinh ra từ chính ngọn lửa của ông!
An không lãng phí thời gian. Anh nhanh chóng lắp hai đầu dây vào bộ giá đỡ điện cực than chì mà anh đã chuẩn bị. Anh đặt khối kim loại lỗi vào một chiếc nồi nung. Anh đeo kính bảo hộ.
Anh từ từ đưa hai điện cực lại gần nhau, phía trên khối kim loại. Một tiếng rít lên, và rồi một vòng cung ánh sáng được sinh ra.
Đó không phải là sự tiếp nối của ngọn lửa trong lò. Đó là một sự kiện hoàn toàn khác. Nếu lửa của Lyren là sức mạnh của đất, ấm áp và bao trùm, thì ngọn lửa của An là sức mạnh của sấm sét, lạnh lùng, tập trung và tuyệt đối. Một ngọn lửa hóa học đang nuôi dưỡng cho sự ra đời của một ngọn lửa vật lý. Lò rèn không chỉ đang cháy, nó đang chuyển hóa.
Ánh sáng trắng xanh của hồ quang điện còn chói lòa hơn cả lõi của ngọn lửa. Nó là một vết rách trong thực tại, một ánh sáng không có ký ức về mặt trời. Nó không tỏa nhiệt ra xung quanh, mà tập trung toàn bộ năng lượng của mình vào một điểm duy nhất. Khối kim loại, thứ đã chống lại được sức nóng bao trùm của lò rèn, giờ đây tan chảy gần như ngay lập tức dưới mũi tấn công tập trung của hồ quang điện. Nó sủi bọt, rên rỉ, các tạp chất bị đốt cháy thành khói.
Vài phút sau, tất cả những gì còn lại là một vũng kim loại lỏng tinh khiết, sáng chói như một vũng thủy ngân nóng chảy.
An ra hiệu ngắt kết nối. Anh tách một trong các sợi dây ra khỏi mạng lưới, và hồ quang điện biến mất.
Trong sự im lặng đang bao trùm, anh rót dòng kim loại lỏng vào khuôn. Khi nó nguội bớt, anh dùng kẹp đặt thỏi kim loại hoàn hảo lên chiếc đe của Lyren. Tiếng "ceng" trong trẻo của nó là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng.
An không nói một lời. Anh đã nói tất cả bằng hành động.
Lyren từ từ bước tới chiếc đe. Ông không nhìn An. Ánh mắt ông dán chặt vào thỏi kim loại. Bàn tay chai sạn, đầy sẹo của ông ngập ngừng giơ lên, rồi nhẹ nhàng chạm vào bề mặt vẫn còn nóng ấm của nó. Ông có thể cảm nhận được sự đồng nhất, sự tinh khiết trong cấu trúc của nó, một sự hoàn hảo mà ngọn lửa của ông chưa bao giờ có thể tạo ra từ thứ phế liệu này.
Rồi ông ngước lên, nhìn lò rèn của mình, thứ vẫn đang rực cháy, giờ đây được trang hoàng bằng mạng lưới dây và các thanh điện cực của An.
Và rồi ông hiểu ra. Một sự thật vừa đau đớn vừa huy hoàng.
Kẻ ngoại lai này không chỉ mượn sức mạnh từ ngọn lửa của ông. Hắn đã dùng phần năng lượng thừa thãi, phần hơi thở nóng mà ông luôn cho là vô dụng, để sinh ra một loại lửa hoàn toàn mới. Một ngọn lửa không cần nhiên liệu, chỉ cần nhiệt. Một ngọn lửa có thể làm những điều mà ngọn lửa thiêng của ông không thể.
Ông không chỉ bị vượt qua. Ông vừa được chứng kiến một sự sáng tạo ở cấp độ cơ bản nhất của vũ trụ.
Ông quay sang nhìn An. Sự khinh miệt đã biến mất. Sự tức giận cũng không còn. Chỉ còn lại một sự sững sờ, một sự kính nể, và một sự tò mò vô tận. Thế giới của ông không hề bị xâm phạm. Nó vừa được mở rộng ra, bao la và kỳ diệu hơn ông từng biết. Ngọn lửa của ông không chỉ để rèn thép. Nó còn có thể khai sinh ra sấm sét.


4 Bình luận