Sáng hôm họp lớp, Lộc thức dậy sớm hơn mọi ngày. Sau chuỗi thời gian ăn mặc xuề xòa, cậu quyết định dành thời gian chăm chút cho bản thân. Cậu chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế: áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần âu vải dày màu than nhạt, và đôi giày da bóng loáng. Trước gương, cậu chỉnh lại cổ áo, xịt một chút nước hoa nhẹ nhàng lên cổ tay. Khuôn mặt gầy guộc ngày nào giờ đã có chút hồng hào, đôi mắt sau tròng kính ánh lên vẻ quyết tâm lạ thường. Cậu bất ngờ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu. “Lâu rồi mình chưa chỉn chu thế này...” cậu thầm nghĩ, một cảm giác lạ lẫm xen lẫn chút ngượng ngùng trỗi dậy. Phải chăng, cậu đang thực sự sẵn sàng đối mặt với quá khứ?
Buổi họp lớp diễn ra tại nhà cô giáo chủ nhiệm cũ - một ngôi nhà nhỏ đầy ắp kỷ niệm. Lộc bước vào trong không khí ồn ào, náo nhiệt. Tiếng cười nói, chuyện trò vang lên rộn rã. Thế nhưng, một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt cậu: những khuôn mặt trước mắt đều nhòe đi, mờ ảo như thể nhìn qua một tấm kính mờ. Cậu giật mình sờ lên chiếc kính Echo Sight. Không có nó, thế giới trước mắt cậu chỉ là những mảng màu và hình dáng chuyển động lờ mờ. Cậu không thể phân biệt rõ ràng ai là ai.
“Lộc? Lộc phải không?!”
“Trời ơi, cậu tới rồi à!”
“Lâu quá không gặp!”
Những giọng nói lạ lẫm, phấn khích vây quanh cậu. Dựa vào giọng nói và dáng vẻ lờ mờ, cậu cố gắng đoán biết. Mọi người đều rất bất ngờ khi thấy cậu xuất hiện sau nhiều lần từ chối. Họ vây quanh, những câu hỏi dồn dập:
“Dạo này làm gì rồi Lộc? Nghe nói cậu có công ty lớn lắm phải không?”
“Thành đạt quá nhỉ! Vẫn độc thân hay đã có gia đình rồi?”
“Nhớ hồi xưa cậu là dân kỹ thuật giỏi nhất lớp mà! Giờ chắc sự nghiệp viên mãn lắm?”
Mỗi câu hỏi, mỗi lời kể về cuộc sống riêng tư, về gia đình, con cái, công việc ổn định của họ như những hòn đá ném vào mặt hồ vốn đã gợn sóng trong lòng Lộc. Cậu gượng gạo trả lời ngắn gọn về công việc, lắc đầu khi được hỏi về chuyện riêng tư. Sự thành đạt bề ngoài bỗng chốc trở nên vô nghĩa trước những mái ấm bình dị, những thành tựu nhỏ bé nhưng đầy đủ của bạn bè. Một cảm giác trầm nặng, lạc lõng cứ thế đè nặng lên vai cậu. Cậu cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, đứng giữa bữa tiệc của những người đã tìm thấy bến đỗ của đời mình.
Cô giáo chủ nhiệm cũ - giờ đã tóc điểm bạc, tiến lại, nắm chặt tay Lộc, đôi mắt rưng rưng: “Lộc! Thật vui khi thấy em đến! Lần này đông hơn, lại còn có một học trò thành đạt như em, cô mừng lắm!” Lời khen của cô, vốn đầy trìu mến, lại khiến Lộc thêm chạnh lòng. Thành đạt ư? Cậu tự hỏi, khi trái tim vẫn còn ngổn ngang những khoảng trống.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng nhưng với Lộc, nó dần trở nên ngột ngạt. Rượu được mời mọc liên tục. Lâu ngày không uống, vài ly rượu mạnh đã khiến đầu óc cậu quay cuồng, chân tay bủn rủn. Khi mọi người còn đang say sưa trò chuyện, Lộc lặng lẽ đứng dậy, xin phép ra về trước vì “có việc bận”. Cậu chống chọi cơn say, loạng choạng bước ra khỏi cổng nhà cô giáo. Bước chân nặng trịch, mắt mờ đi, cậu cố định hướng nhưng vô ích. Đột nhiên, chân cậu vấp phải gốc cây bên đường, cả người đổ sầm xuống đất.
“Chết tiệt! Đồ vô dụng!” Lộc chửi thầm cơ thể mình đang mất kiểm soát, cố gắng chống tay đứng dậy trong cơn hoa mắt. Bụi đất bám đầy trên bộ quần áo vừa mới tinh tươm sáng nay.
Ngay lúc ấy, một bóng dáng nhanh nhẹn tiến lại gần. Một đôi tay mềm mại nhưng chắc nịch đỡ lấy cánh tay Lộc, giúp cậu đứng thẳng dậy. Một giọng nữ trong trẻo, quen thuộc đến lạ vang lên bên tai, đầy lo lắng: “Anh… anh không sao chứ?”
Lộc giật mình. Dù tầm nhìn vẫn mờ ảo, nhưng giọng nói ấy cậu không thể nào quên – giọng nói của cô gái trong cơn mưa tầm tã ngày nào! Cậu vội lau vội vết bụi trên mặt, cố gắng nhìn rõ hơn. Trước mắt cậu vẫn là một hình dáng mờ nhòe, nhưng cảm giác từ đôi tay và giọng nói thì rõ ràng.
“Cô… cô là…” Lộc lắp bắp, hơi thở vẫn gấp vì cơn say và sự bất ngờ. “Cô là cái người hôm mưa… tôi đưa ô… phải không? Sao… sao cô biết nhà tôi vậy? Và sao không vào hẳn nhà mà trả lại để ngoài cổng thế?” Câu hỏi đã đeo đẳng cậu bao lâu nay bật ra.
Cô gái im lặng một chút, giọng nhẹ nhàng: “Tôi… tôi hỏi thăm mấy bác hàng xóm gần nhà anh. Họ chỉ đường cho tôi.” Lời giải thích giản dị, hợp lý, nhưng vẫn không làm tan đi sự bí ẩn về cô.
Lộc cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa vì rượu, vừa vì sự lúng túng. “Vậy à… Cảm ơn cô lần nữa. Cảm ơn vì đã đỡ tôi.” Cậu nói, cố gắng tỏ ra tỉnh táo.
“Không có gì đâu anh. Anh về cẩn thận nhé.” Giọng nói ấm áp vang lên lần cuối trước khi hình bóng kia quay đi, nhanh chóng khuất vào dòng người qua lại. Lộc đứng lặng giữa lề đường, hơi thở còn nồng mùi rượu, lòng đầy hỗn độn: sự xấu hổ vì tình trạng hiện tại, sự bối rối vì cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, và một nỗi tò mò càng thêm sâu sắc về người con gái bí ẩn đã hai lần xuất hiện trong cuộc đời cậu như một cơn gió thoảng. Cô ta là ai? Và tại sao cô ta cứ xuất hiện đúng vào những khoảnh khắc cậu cần sự giúp đỡ? Câu hỏi ấy lại một lần nữa đeo bám Lộc trên con đường trở về căn nhà nhỏ cuối làng, giữa cái nắng chói chang của buổi trưa.
Lộc tỉnh giấc trong cơn đau đầu như búa bổ. Ánh chiều tà nhuộm cam sẫm lọt qua khe cửa sổ, in những vệt dài lên sàn nhà. Cậu giật mình nhận ra mình vẫn đeo nguyên chiếc kính Echo Sight hỏng, gọng kính cắn hằn lên sống mũi. “Chết thật...” cậu rên rỉ, vừa định tháo kính vừa vật mình xuống gối. Cơn khát cháy cổ khiến cậu với lấy điện thoại trên bàn, màn hình chớp tắc liên hồi với hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Tim đập thình thịch, cậu lật vội danh bạ. Một nỗi sợ hãi vu vơ len lỏi… rồi tan biến khi thấy tất cả đều từ một số quen thuộc: Hải. “May quá...” hơi thở phào nhẹ nhõm thoát ra.
Cậu bấm gọi lại ngay. Tiếng chuông vừa reo đã bị cắt ngang bởi giọng nói đầy lo lắng: “Lộc? Mày để điện thoại chỗ nào? Tao gọi cả buổi chiều không được, tưởng mày làm sao!”
“Ờ... xin lỗi.” Lộc ngập ngừng, giọng khàn đặc. “Sáng đi họp lớp... uống hơi... nhiều một chút. Về nhà lăn ra ngủ như chết luôn.”
“Trời đất! Thôi được rồi.” Hải thở dài, giọng dịu xuống. “Tối nay tao qua nhà mày nhé? Tiện thể đem luôn cái kính Echo Sight đời mới tao vừa sửa xong cho.”
“Ừ...” Lộc gật đầu dù Hải không thấy, cậu cảm thấy an tâm lạ thường khi biết bạn sắp đến.
Cuộc gọi kết thúc. Cơn khát lại trào lên dữ dội. Cậu lồm cồm bò dậy, chân nam đá chân chiêu bước ra bếp. Cổ họng khô rát như có lửa đốt. Cậu chộp lấy cốc nước đầy trên bàn, uống ừng ực như người chết đuối vớ được cọc. Nước mát lạnh tràn xuống cổ họng, xoa dịu phần nào sự khó chịu. Rồi cậu mở tủ lạnh, hy vọng tìm chút gì ăn lót dạ hoặc ít ra là nguyên liệu nấu nướng tối nay đãi bạn.
Tủ lạnh trống trơn, chỉ còn chai nước suối và mấy gói gia vị cũ kỹ. “Khốn thật...” Lộc lẩm bẩm. Đãi bạn mà tủ lạnh không có gì thì thật thất lễ. Không còn cách nào khác, cậu vội vã xỏ giày, khoác áo ra khỏi nhà, hướng về khu chợ nhỏ cuối làng lúc xế chiều.
Chợ chiều không còn đông đúc, náo nhiệt như buổi sáng. Tiếng rao hàng thưa thớt, vài người bán đang thu dọn. Ánh nắng chiều xiên khoai tạo nên những vệt dài in bóng người qua lại. Lộc lững thững đi giữa các dãy hàng, mắt nhìn ngơ ngác. Cậu chẳng biết nên mua gì, nấu món gì. Cuối cùng, cậu dừng chân trước một sạp thịt bò tươi, nhìn những miếng thịt đỏ tươi có vân mỡ trắng mà phân vân.
“Cho tôi ký thịt bò này...” cậu chỉ tay vào một miếng thịt lạc, giọng còn ngái ngủ.
Bên cạnh cũng có một người yêu cầu y chang.
“Anh định nấu món gì?” Một giọng nữ trong trẻo, quen thuộc đến lạ vang lên ngay bên cạnh.
Lộc giật nảy mình, quay phắt sang. Trước mắt cậu, dưới ánh chiều vàng óng, là khuôn mặt cô gái đã hai lần bất ngờ xuất hiện trong đời cậu - người cậu cho ô trong mưa, người đỡ cậu dậy hôm họp lớp. Cô mặc bộ váy đơn giản, tay xách chiếc làn nhỏ, đang nhìn về phía cậu.
“Trời... Lại là cô?” Lộc thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối. “Định mệnh thật trùng hợp quá nhỉ? Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cô gái cười khẽ, gật đầu: “Chào anh. Đúng là trùng hợp thật.” Rồi cô quay sang nhìn sang miếng thịt bò cậu vừa chỉ, hỏi lại: “Anh định mua thịt về nấu món gì?”
“À... ừm...” Lộc ngượng ngùng, xoa xoa gáy. “Tôi định mua chút thịt bò về... nhậu với bạn thôi. Đơn giản thế thôi.”
Cô gái nhíu mày nhẹ, lắc đầu: “Chỉ thịt bò không thì nhậu sao được? Phải có thêm rau nữa chứ? Rau muống xào tỏi, hay rau cải luộc chấm tương... Rồi cả đồ nhắm như đậu phộng, dưa leo nữa?” Cô nói rất nhanh, như thể đây là chuyện hiển nhiên, rồi chỉ tay sang sạp rau xanh mướt bên cạnh. “Sạp rau của bác gái bên kia tươi lắm, anh nên mua thêm ít rau muống đi.”
Sự quan tâm tỉ mỉ, thực tế đến kỳ lạ của cô khiến Lộc ngơ ngác. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy thắc mắc: “Sao cô... cô quan tâm chi tiết vậy?”
Cô gái bất ngờ trước câu hỏi. Một thoáng ngập ngừng, rồi cô phản bác ngay, giọng hơi cao và nhanh hơn, như để che đi sự lúng túng: “Ai quan tâm anh! Đấy là thói quen của tôi thôi! Đi chợ là phải biết cân đối đồ ăn, rau củ phải có đủ. Thịt với mỡ nhiều quá ăn không tốt đâu!” Cô quay đi, giả vờ chăm chú nhìn mớ rau muống tươi xanh, nhưng biểu hiện cơ thể lộ rõ sự bối rối.
Lộc nhìn dáng vẻ phản ứng bất ngờ của cô, bất giác bật cười. Sự ngơ ngác ban đầu tan biến, thay vào đó là một cảm giác... thú vị khó tả. “Vâng vâng, thói quen tốt đấy.” Cậu nói, giọng đùa cợt nhẹ nhàng nhưng không hề chế giễu. “Thế nhờ cô có ‘thói quen tốt’ ấy chọn giúp tôi mớ rau nào nấu lẩu được không? Tôi... tôi không rành lắm.”
Cô gái quay lại, liếc nhìn Lộc một cái, rồi không nói không rằng, bước nhanh sang sạp rau. Cô cẩn thận lựa từng ngọn rau muống non, tươi xanh, đặt vào làn của mình... và thêm một bó nữa đưa cho Lộc. “Của anh đây. Ngon lắm đấy.” Giọng cô đã trở lại bình thường, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào mắt cậu.
Lộc cầm bó rau tươi mát trên tay, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. “Cảm ơn cô. Thật đấy.” Cậu nói thật lòng.
“Không có gì.” Cô gái lắc đầu nhẹ, tiếng cười nhỏ vang lên rất dễ thương. “Thôi tôi phải về nấu cơm rồi. Chúc anh... nhậu vui vẻ.” Nói rồi, cô quay đi, dáng người nhanh nhẹn khuất dần sau dòng người tan chợ, để lại Lộc đứng đó với bó rau xanh mơn mởn và một nụ cười lỡ cỡ đang nở trên môi. Sự xuất hiện của cô vẫn là một bí ẩn, nhưng lần này, nó không còn khiến cậu chỉ thấy bối rối, mà còn có chút gì đó... tươi mới, như làn gió chiều mát rượi vừa lướt qua.
Về đến nhà, Lộc nhanh tay sơ chế đồ ăn. Mùi thơm của nước lẩu tỏa ra thơm phức khiến căn bếp nhỏ ấm cúng hẳn lên. Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Hải bước vào, tay xách một chai rượu ngon, mũi hít hà: “Chào đằng ấy! Có mùi gì mà thơm thế nhở? Đúng bài đấy!”
Lộc đón bạn với nụ cười rạng rỡ hiếm thấy: “Ngồi vào đi! Có cần đi tắm gì không? Tôi để nước cho.” Cậu vừa nói vừa khuấy đều nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Hải phẩy tay cười lớn: “Không cần đâu! Tắm trước rồi, sợ mất hứng!” Rồi cậu nhanh nhẹn lấy hai chiếc cốc sạch bày ra bàn gỗ nhỏ. Ánh mắt Hải sáng lên khi nhìn thấy nồi lẩu nghi ngút khói, nước dùng trong veo đang sôi lục bục với những bọt khí nổi lên mặt. “Chuẩn bị kỹ thế này, có khác ‘ông chủ’ nhà hàng!” Hải trêu chọc.
Lộc cười, cho thêm rau muống xanh mướt và những lát thịt bò tươi ngon vừa mua vào nồi. Màu đỏ tươi của thịt hòa quyện với sắc xanh của rau, tạo nên một bức tranh đầy sức sống. Hải rót rượu đầy hai cốc, mùi nồng ấm lan tỏa.
Hai người bạn vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Tiếng cười nói vang lên trong căn nhà nhỏ, xua tan đi không khí tĩnh lặng thường ngày. Hải kể chuyện công ty, những dự án mới, những trục trặc hài hước. Lộc chia sẻ về công việc ở trung tâm thể thao, về chị Phương nhiệt tình, về đám trẻ năng nổ. Rượu vào, hơi men nhẹ khiến không khí càng thêm thân mật, cởi mở.
Khi Lộc đã hơi say, hai má ửng hồng, ánh mắt hơi đờ đẫn, Hải mới chậm rãi đặt cốc xuống. Giọng cậu trầm lại, đầy quan tâm: “Này Lộc, dạo này cậu cứ sao sao ấy. Mấy lần gọi điện, nghe giọng cậu như đang… vẩn vơ. Có chuyện gì à?”
Lộc im lặng. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xanh dưới đáy nồi lẩu, nơi những bọt nước sôi vỡ tan không ngừng. Một khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng lẩu sùng sục và tiếng gió ngoài hiên. Rồi cậu ngước lên, nụ cười gượng gạo: “Không có gì nghiêm trọng đâu…”
“Cậu với tôi mà còn giấu?” Hải nhìn thẳng vào mắt bạn, ánh mắt kiên quyết. “Cứ nói đi. Chắc lại vụ ‘người trong mộng’ năm xưa đúng không?”
Sự thấu hiểu của Hải như chạm đúng nơi sâu kín. Lộc thở dài, một tiếng thở nặng trĩu. Cậu cầm cốc rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, như để lấy dũng khí. Rồi câu chuyện bắt đầu. Giọng Lộc trầm và đứt quãng, kể về Thư - người con gái năm xưa, về mối tình học trò trong sáng nhưng mãnh liệt, về những lời hứa ngây thơ dưới gốc cây bàng già, về cái ngày cô ấy cùng gia đình chuyển đi. Cậu kể về nỗi đau, sự hụt hẫng, về những năm tháng cố gắng quên đi bằng cách vùi đầu vào học tập, rồi vào công việc. “Giấc mơ sốt hôm trước… cô ấy lại hiện về, hỏi tôi có quên lời hứa không.” Lộc thì thào, giọng nghẹn lại.
Hải lặng nghe, không ngắt lời. Khi Lộc dứt câu chuyện, Hải gật gù, đôi mắt đầy cảm thông. “Chuyện tình buồn thật…” cậu chạm nhẹ cốc rượu của bạn như một lời an ủi. Rồi Hải nghiêng đầu, hỏi điều khiến cậu băn khoăn bấy lâu: “Nhưng này… nếu cậu vẫn còn tình cảm, còn nhớ rõ ràng thế… sao không thử tìm lại cô ấy? Biết đâu…?”
Câu hỏi của Hải như mũi kim chích thẳng vào nỗi sợ thầm kín nhất. Lộc nhắm mắt lại, một nỗi chua xót hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu lắc đầu nhẹ, giọng đầy mệt mỏi và tự ti: “Tìm lại…? Chắc gì người ta đã muốn gặp mình, Hải. Mười mấy năm rồi… Cuộc sống cô ấy giờ ra sao? Có gia đình, có hạnh phúc riêng rồi thì sao? Mình xuất hiện… chỉ là kẻ quấy rầy thôi.” Cậu nốc cạn cốc rượu, vị đắng chát lan tỏa nơi cổ họng.
Hải nhìn bạn, ánh mắt phức tạp. Cậu hiểu nỗi sợ bị từ chối, bị tổn thương thêm lần nữa của Lộc. Cậu không ép, chỉ vỗ nhẹ lên vai bạn: “Thôi… kệ đã. Uống nữa đi!” Cậu rót thêm rượu, cố tình phá tan không khí nặng nề. “Nói chuyện vui đi. Này, cái kính Echo Sight đời mới tôi mang tới này…”
Câu chuyện dần chuyển sang hướng khác: về chiếc kính Echo Sight đời mới Hải vừa nâng cấp, về những tính năng vượt trội, về kế hoạch cải tiến tiếp theo. Áp lực tâm lý được giải tỏa phần nào, không khí dần trở lại vui vẻ. Bữa ăn kéo dài đến khuya. Rượu ngon, bạn hiền, Lộc dần thả lỏng, nói cười tự nhiên hơn.
Hải quyết định ngủ lại. Hai người bạn tri kỷ trải chiếu nằm cạnh nhau trên sàn nhà sạch sẽ. Tiếng trò chuyện rì rầm dần nhỏ lại, nhường chỗ cho tiếng thở đều và tiếng dế kêu ngoài vườn.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên lọt qua khe cửa, Hải đã dậy. Thấy Lộc vẫn đang ngủ say, khuôn mặt thanh thản hơn hẳn mọi ngày, Hải mỉm cười. Cậu dọn dẹp nhẹ nhàng bàn ăn, để lại chiếc kính Echo Sight mới tinh trên bàn cùng mẩu giấy nhắn: “Dùng thử đi. Gọi tao nếu có vấn đề. Giữ sức khỏe!”
Hải bước ra khỏi nhà, khép cửa nhẹ nhàng. Bầu trời sáng trong, không khí buổi sáng mát mẻ. Cậu tin rằng, dù nỗi đau cũ chưa thể nguôi ngoai ngay, nhưng việc mở lòng tâm sự đêm qua hẳn đã giúp Lộc nhẹ lòng phần nào. Và chiếc kính mới kia, biết đâu, sẽ là cánh cửa mở ra những điều bất ngờ trong hành trình tìm lại chính mình của người bạn thân.


0 Bình luận