• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10: Lời tâm sự từ đáy lòng

0 Bình luận - Độ dài: 4,292 từ - Cập nhật:

Lộc nhìn người bạn vẫn đang miệt mài kể mấy câu chuyện hài hước của mấy du khách khi lên chùa. Cậu dựa lưng vào gốc cây, khẽ cười, cậu thấy được sự bình yên từ đôi mắt người bạn. Nhưng rồi cậu lại nắm chặt tay lại, nhìn về hướng xa xăm, bầu trời phía đó đã hửng tối.

Lâm nhận ra, lên tiếng: “Thôi chết muộn quá rồi! Thôi hôm nay trò chuyện đến thế là đủ rồi, có gì hôm khác ta lại hàn huyên với nhau.”

Lộc gặt đầu: “Ừ!”

Cậu quay đi trong cơn gió vẫn cứ nhẹ nhàng từng đợt, chợt phía đằng sau, giọng nói của Lâm cất lên: “Nếu có chuyện khúc mắc gì thì cứ tìm đến tôi… tôi luôn rất sẵn lòng nghe cậu giãi bầy.”

Về đến nhà chị Phương, bầu không khí nặng nề ập thẳng vào Lộc ngay từ ngưỡng cửa. Tiếng giày của cậu khẽ chạm sàn, nhưng không một ai quay ra chào đón. Bác Toàn ngồi bệt xuống ghế phòng khách, lưng còng hẳn đi, tay đấm nhẹ vào thái dương như cố xua đi cơn đau đầu vô hình. Hơi thở của bác nặng nề, từng tiếng thở ra như mang theo cả gánh nặng. Bên cạnh, bác gái không ngừng đi đi lại lại ở góc nhà, tiếng dép lẹt quẹt nghe thật vội vã. Bà liên tục nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại đưa mắt dáo dác nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng. Lộc cảm nhận rõ mùi khói thuốc còn vương vấn trong không khí, hòa lẫn với sự im lặng đến đáng sợ, thứ im lặng chỉ có khi một cơn bão sắp đổ bộ.

Chị Phương đứng tựa vào tường, tay cô vò vò vạt áo, ánh mắt chôn chặt xuống sàn nhà. Cô không nói gì, chỉ khẽ thở dài, tiếng thở nghe nặng trĩu. Lộc bước tới, cảm giác bất an len lỏi khắp người. Cậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Có chuyện gì mà gia đình mình trông lo lắng vậy ạ?”

Bác Toàn ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi trĩu nặng nhìn Lộc. Ông thở dài thườn thượt, giọng nói khàn đặc vì lo lắng: “Thằng Phong mãi chưa về con ạ, mà trời thì tối khuya rồi… Lộc này, mẹ nó cứ bắt nó đi học thêm cả hè, bảo là để vào được trường top…”

Ngay khi Bác Toàn vừa dứt lời, chị Phương lập tức ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy vẻ bực dọc nhìn mẹ: “Con đã bảo bao nhiêu lần rồi! Mẹ cứ bắt thằng bé làm theo ý mẹ, nó có thích đâu!”

Mẹ Phong lập tức quay lại, đối mặt với Phương, giọng bà cao hơn hẳn, đầy vẻ giận dữ và lo lắng cùng cực: “Mẹ làm thế là vì ai? Vì tương lai của nó! Con xem, ai cũng muốn con cái vào trường tốt, không học bây giờ thì sau này biết làm gì? Mày thì cứ làm theo ý mày, bỏ bê sự nghiệp, giờ còn muốn thằng bé cũng theo mày sao?”

“Sự nghiệp của con không liên quan đến việc mẹ ép buộc Phong! Nó cũng có ước mơ riêng của nó chứ!” Cô phản bác, giọng không kém phần gay gắt.

“Ước mơ gì cái loại lông bông ấy? Cả ngày chỉ biết chơi game, chơi bời. Đứa nào chẳng thế, cần phải quản lý chặt chẽ!” Mẹ Phong gắt lên.

Tiếng lời qua tiếng lại ngày càng lớn, căn nhà vốn bình yên bỗng chốc trở thành bãi chiến trường của những kỳ vọng và áp lực. Lộc đứng đó, lắng nghe từng lời, cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn chứa sau mỗi câu nói. Cậu hít một hơi thật sâu, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đủ để ngắt lời cả ba người: “Bác Toàn, chị Phương, Bác gái… bây giờ quan trọng nhất là tìm Phong đã. Mọi người bình tĩnh đã. Bình thường Phong hay đi đâu ngoài giờ học thêm ạ? Hay có những người bạn nào thân thiết không?”

Lộc đặt tay lên vai Bác Toàn, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ ông. Cậu vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc giữa không khí căng thẳng, ánh mắt tuy không thấy rõ nhưng sự tập trung của cậu thì không hề suy giảm. Cậu chờ đợi thông tin, sẵn sàng hành động.

Đã được một lúc rồi mà vẫn không ai chịu hé nửa lời, bác Toàn thì suy ngẫm, vò đầu bứt tóc, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn như một thói quen, bên cạnh bác gái mím chặt môi, hết quay mặt vào tường rồi lại đi lại quanh góc nhà. Chị Phương thì trông có vẻ điềm tĩnh hơn, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng trĩu: “Có lẽ mấy đứa bạn nó hay chơi sẽ biết nó ở đâu!”

Bác Toàn nghe thế, suy ngẫm một hồi, bác hướng ánh mắt đến vợ mình thở dài: “Thôi thì chỉ biết trông cậy vào mấy đứa bạn của nó vậy! Mình à, em gọi cho phụ huynh mấy đứa hay chơi cùng nó, với cả mấy đứa học cùng lớp học thêm thử xem.”

Bác gái nghe thấy thế, liền sờ soạng túi quần, sau đó móc ra một chiếc điện thoại, bà luống cuống vuốt màn hình. Từng cuộc gọi nối tiếp nhau vang lên khắp căn nhà, tiếng chuông chờ, tiếng nói chuyện vội vã, rồi những tiếng thở dài nặng nề. Mỗi lần bà dập máy, sự lo lắng trong không khí lại đặc quánh thêm một chút. Lộc ngồi đó, lắng nghe từng nhịp tim của cả nhà đang đập dồn dập, và cả tiếng kim đồng hồ như đang chạy đua với thời gian.

Mãi đến cuộc gọi thứ năm, sau một chuỗi “không biết” và “không gặp”, bác gái đột ngột thốt lên, giọng nói xen lẫn vẻ hy vọng và bối rối: “A lô, ai đấy ạ? À… ờ, cô... cô là mẹ của Phong ạ!” Bà ngừng lại, lắng nghe. Lộc cảm nhận được tiếng nói bên kia đầu dây khá lo lắng, xen lẫn tiếng sột soạt mơ hồ.

“Thức à, con... con có biết Phong đi đâu không? Bác đang lo quá...” Giọng bác gái nghẹn lại.

Lộc lắng tai. Tiếng của Thức, có vẻ ngập ngừng, vang lên qua loa ngoài điện thoại: “Dạ... cháu... cháu không biết rõ ạ. Nhưng mà... có vài lần cháu thấy thằng Phong... lén lút đi đến một chỗ... nó... nó nằm ở gần con ngõ gần trường, lại... lại có mấy tiếng ‘tách tách’ với ‘bùm bùm’ lạ lắm ạ... với cả, có mùi mì tôm với thuốc lá... bên ngoài lại trang trí rất sặc sỡ...” Giọng Thức nhỏ dần, như thể sợ bị người lớn nghe thấy. “Mà chắc giờ này chỗ ấy cũng đóng cửa rồi ạ...”

Những từ ngữ rời rạc ấy “tách tách”, “bùm bùm”, “mùi mì tôm”, chợt va vào nhau trong tâm trí Lộc. Một mảnh ghép ký ức từ rất lâu bỗng sống dậy. Cậu nhớ lại những lần “cày game” suốt buổi chiều với Lâm ở quán net Rồng Lửa cũ, những âm thanh quen thuộc của bàn phím, tiếng game bắn súng, mùi khói thuốc và cả mùi mì tôm nghi ngút. Cậu không thể nào quên được cái nơi ấy, nơi chứa rất nhiều kỉ niệm giữa cậu, Cảnh và Lâm.

Lộc bật dậy, giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát đến bất ngờ, cắt ngang lời của bác gái đang định hỏi thêm: “Bác à, cháu biết Phong đang ở đâu rồi!” Cậu không cần thêm bằng chứng nào nữa, mà tự tin khẳng định. Lộc quay về phía mọi người, gương mặt tuy không có ánh nhìn nhưng toát lên vẻ kiên quyết. “Mọi người cứ ở đây. Cháu sẽ đi nói chuyện với nó một chút rồi quay về ngay.”

Lộc bước ra khỏi nhà Phương, hòa mình vào màn đêm phố thị. Cậu không nhìn rõ mọi thứ bởi vì Echo Sight vẫn còn những hạn chế trong môi trường đông người và hôm nay cậu đã dùng quá nhiều, nhưng thế giới xung quanh vẫn hiện lên qua những cảm nhận quen thuộc và chi tiết. Đôi tai và khứu giác nhạy bén dẫn lối. Tiếng xe cộ ồn ào giảm dần khi cậu rẽ vào con hẻm nhỏ. Càng đi sâu, tiếng ồn ào đặc trưng của một nơi nào đó càng rõ rệt: tiếng bàn phím lách cách dồn dập, tiếng súng nổ “bùm bùm” chát chúa, tiếng cười hô hố, tiếng la hét của những người trẻ tuổi. Và cả mùi hương quen thuộc đến khó tả: mì gói trộn lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng, một thứ mùi đã in sâu vào ký ức của cậu về những buổi “cày game” ngày xưa. Đây rồi, dù không còn dáng vẻ cũ, nhưng Lộc biết chắc mình đã đến quán net. Quán net Rồng Lửa ngày xưa giờ đã được cải tạo, tiếng loa của các trò chơi hiện đại giờ đây mạnh mẽ và sắc nét hơn, không còn những tiếng máy tính kêu rè rè, không khí cũng bớt ngột ngạt hơn nhiều.

Lộc chậm rãi bước vào, cảm nhận không gian quán qua những âm thanh và luồng khí di chuyển. Cậu men theo những dãy máy tính đang sáng đèn lờ mờ. Tiếng ồn ào giảm đi một chút khi một vài bóng người quay lại nhìn cậu, nhưng nhanh chóng trở về với màn hình game của mình. Lộc lắng nghe, và rồi, cậu nhận ra một giọng nói quen thuộc. Tiếng Phong, pha lẫn sự hậm hực, đang lầm bầm chửi rủa trong màn game. Ngay bên cạnh, tiếng Thức, nhỏ hơn, đầy vẻ khuyên nhủ.

Lộc dừng lại ngay phía sau hai đứa, hơi cúi người xuống. Cậu không nói gì, chỉ đứng đó, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí và lắng nghe nhịp thở dồn dập của Phong cùng tiếng Thức nuốt nước bọt cái ực. Hai đứa vẫn đang mải mê với màn hình, cho đến khi Phong gõ bàn phím mạnh đến nỗi tiếng “cạch cạch” vang lên khô khốc.

Lộc khẽ ho một tiếng.

Cả Phong và Thức giật bắn mình. Hai thằng nhóc lập tức quay phắt lại, Lộc nhận thấy chúng bất động, tay Phong vẫn còn lơ lửng trên bàn phím, còn Thức thì co rúm người lại, gần như muốn chui tọt xuống gầm bàn. Sự hoảng sợ hiện rõ qua dáng vẻ cứng đờ của chúng.

“Muốn chơi một lúc trước khi về ăn cơm không?” Lộc nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm ấm và không chút trách móc.

Phong khẽ gật đầu, cái gật đầu nhỏ đến nỗi Lộc suýt không cảm nhận được. Còn Thức, như thể được giải thoát, lập tức đứng bật dậy, lắp bắp: “Dạ... dạ cháu... cháu xin phép về trước ạ!” Rồi nó vọt đi nhanh như một cơn gió, để lại người bạn thân và... một cậu bàn đối diện đang ngơ ngác.

Lộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phong, cảm nhận sự rung nhẹ từ tiếng rung của tay cầm chơi game. “Chơi game gì vậy?” cậu hỏi.

Phong lúc đầu vẫn còn ngập ngừng, nhưng rồi cũng bắt đầu giải thích về trò chơi. Hai người cùng nhau bắt đầu một ván game mới. Lộc, với đôi tai thính nhạy và khả năng cảm nhận không gian, nhanh chóng làm quen với các âm thanh trong game. Cậu để Phong dẫn dắt, lắng nghe những chỉ dẫn của cậu bé. Và Lộc ngạc nhiên. Phong không chỉ chơi giỏi, mà còn rất bình tĩnh và điềm đạm. Cậu bé phân tích tình huống, đưa ra quyết định nhanh và chính xác, hoàn toàn khác với vẻ rụt rè, bướng bỉnh ở nhà. Lộc được Phong “gánh” mấy ván liên tiếp, cảm thấy như mình được trải nghiệm một thế giới mới thông qua đôi tay và lời nói của Phong.

Trong những khoảng thời gian chờ đợi giữa các trận đấu, Lộc khẽ lên tiếng: “Mấy nay áp lực lắm đúng không?”

Phong im lặng một lúc, rồi tiếng thở dài thoát ra khe khẽ. “Dạ...”

“Anh biết em có ước mơ riêng. Chơi game không phải là xấu, quan trọng là mình làm chủ được nó,” Lộc nói, giọng điềm tĩnh. “Em chơi tốt lắm, thực sự. Kỹ năng của em rất đáng nể đấy.”

Lời khen bất ngờ của Lộc khiến Phong hơi ngẩng đầu. Lộc tiếp tục, giọng tâm sự, đưa Phong về một không gian thân mật hơn: “Anh cũng từng như em. Hồi xưa, anh với Lâm... cũng có những lúc điên rồ như thế này. Có những thứ mình giấu giếm, những áp lực mà chẳng ai hiểu. Cứ tưởng cả thế giới quay lưng lại với mình.” Lộc khẽ cười, một nụ cười mà Phong có thể cảm nhận được sự từng trải. “Nhưng thật ra, đôi khi chỉ là mình chưa dám nói ra thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Những lời tâm sự từ Lộc, về một khoảng thời gian “nổi loạn” mà Lộc chưa bao giờ kể với người lớn, đã khiến Phong buông cảnh giác. Cậu bé bắt đầu kể, giọng lí nhí nhưng rồi dần rõ ràng hơn: “Dạ... lần đầu tiên em tiếp xúc với game là khi... khi em bị điểm kém trong bài thi ở lớp học thêm. Em buồn lắm, cứ đi lang thang. Rồi em bắt gặp cái cửa tiệm này... thấy nhiều người kể về các trò chơi, nên cũng tò mò vào chơi thử. Từ lần đầu đó, mỗi khi em buồn hay áp lực, em đều đến đây, chơi trò đó dần thành thói quen. Bởi dạo gần đây, mẹ em liên tục bắt cháu học nhiều hơn, lại còn đăng kí thêm môn, trong khi các bạn vẫn vui chơi, thì em phải học, em tức quá nên mới...”

Lộc trìu mến nhìn Phong, đôi nét quen thuộc toát ra từ cậu bé khiến cậu bất giác lặng người đi. Cậu bé này, khác nào hình ảnh của một Lộc non nớt ngày xưa, cũng đang loay hoay tìm cách giải tỏa những áp lực không lời? Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu đặt tay lên vai cậu bé đang ủ rũ kia: “Về thôi, nhưng mà nếu em đã thực sự quyết tâm với con đường của mình chọn… thì cứ nói hết nỗi lòng với mẹ, có gì anh đỡ hộ cho.” Lộc nhìn thẳng vào Phong, ánh mắt tự tin và chân thành.

Phong nhìn Lộc một lúc, ánh mắt dè dặt ban đầu dần dịu đi, cậu khẽ mở miệng: “Được ạ…”

Sau đó hai người cùng nhau đi về. Do hôm nay dùng năng lượng kha khá, Lộc tạm thời cất chiếc kính của mình đi, thế là Phong phải dắt cậu đi bộ. Trên đường về, những tiếng xe cộ đi lại hòa với âm thanh của người dân khiến lòng cậu không khỏi xao xuyến. Ký ức ùa về, rõ nét như thước phim quay chậm. Lộc lúc này nhớ lại những năm tháng ấy…

***

Năm Lộc mười hai tuổi, sau một trận cãi nhau kinh khủng với bố, cậu đã bỏ đi. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc Lộc bị gọi phụ huynh vì tội trốn học và đánh bạn – chỉ vì một thằng bạn trêu ghẹo về việc cậu là một đứa trẻ không có mẹ. Trong cơn tức giận và giằng co, bố Lộc vô tình làm rơi và vỡ tan tành con robot bằng nhôm mà Lộc yêu quý. Con robot vỡ nát, mảnh thân văng ra, chân gãy lìa, mắt đèn LED vỡ nát. Tim Lộc như ngừng đập. Cậu hét lên “Bố bị điên à!” rồi ôm những mảnh vỡ chạy khỏi nhà.

Lộc bọc những mảnh vỡ trong chiếc khăn tay như báu vật, đi khắp các tiệm sửa chữa điện tử, đồ chơi trong khu phố. Nhưng tiệm nào cũng lắc đầu, nói robot hỏng nặng không thể sửa, hoặc đòi cái giá cắt cổ. Nỗi tuyệt vọng nhấn chìm Lộc.

Cậu về nhà khi trời nhá nhem tối, trốn trong phòng, cố gắng dựa vào chút kiến thức ít ỏi từ sách vở và các video hướng dẫn trên mạng. Lộc dùng mỏ hàn thiếc cũ mèm của bố, cố gắng hàn lại mạch điện đứt, gắn mảnh thân vỡ bằng keo. Nhưng robot vẫn im lìm, ánh mắt đèn LED không bao giờ sáng lại. Mấy ngày sau, Lộc lang thang từ quán net về, tay nắm chặt con robot vô tri trong túi, lòng nặng trĩu thất bại và uất ức. Cậu gần như đâm sầm vào Ông Tuấn đang đóng cửa tiệm sửa chữa.

“Cẩn thận, cháu trai!” Ông Tuấn giữ Lộc khỏi ngã, giọng trầm ấm không chút trách mắng. Ông để ý bàn tay Lộc đang xách, nơi chiếc đuôi robot nhôm lòi ra. “Có cái gì đó hỏng hóc à?”

Lộc do dự, rồi trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, cậu lôi đống mảnh vỡ cùng mớ dây đồng loằng ngoằng tự gắn ra. “Nó… nó hỏng rồi. Cháu… cháu sửa hoài không được.” Giọng Lộc nghẹn lại.

Ông Tuấn không cười, không chê bai. Ông cầm lấy đống hỗn độn ấy, đưa lên dưới ánh đèn neon trước cửa tiệm. Đôi tay nhem nhuốc dầu nhớt của ông xoay nhẹ từng mảnh, ngón tay chai sần chạm vào vết keo loang lổ, những đường hàn thiếc vụng về của Lộc. Ông nhìn rất lâu. Bỗng, một ánh sáng khác lạ – không phải sự thương hại, mà là sự tò mò, thậm chí là thích thú – lóe lên trong mắt ông. Ông huýt sáo nhẹ.

“Hừm… nặng đấy,” ông nói, gật gật đầu. Lộc thắt lòng. Nhưng ông tiếp ngay: “Nhưng chắc còn cứu được. Cháu đã cố gắng nối mạch này và gắn lại khớp chân này à? Không tồi đâu, chỉ sai chỗ và thiếu dụng cụ thôi.”

Lộc sững sờ. Chưa ai từng nhìn thấy sự cố gắng vụng về của cậu trong đống hỗn độn ấy. Ông Tuấn mở cửa tiệm, vẫy Lộc theo vào. Trong không gian ngổn ngang dụng cụ và mùi dầu nhớt đặc trưng, dưới ánh đèn bàn làm việc, ông chỉ cho Lộc từng bước. Ông giải thích tại sao mạch của Lộc không chạy, chỉ ra chỗ hàn bị lỗi, cách sửa chữa khớp gãy bằng một trục kim loại nhỏ tinh xảo thay vì keo. Ông không làm hộ, ông kiên nhẫn hướng dẫn Lộc tự tay cầm mỏ hàn: “Nhẹ nhàng… chắc chắn… thế là được!”

Và rồi, khi ông lắp viên pin cuối cùng, đôi mắt LED của con robot bừng sáng một tia xanh lấp lánh, dù thân hình nó vẫn còn những vết hàn và keo như chiến tích. Niềm vui sướng trào dâng trong Lộc, lẫn cả sự kính phục vô bờ. Ông Tuấn nhìn Lộc cười, nụ cười làm đôi mắt híp lại: “Thấy chưa? Khó thật, nhưng không phải là không làm được nếu mình hiểu nó. Cháu có đôi tay khéo và cái đầu… liều lĩnh đấy!”.

***

Lộc khẽ siết chặt tay Phong, như muốn truyền đi chút sức mạnh từ câu chuyện của mình. Ông Tuấn năm xưa đã không nhìn vào một đống sắt vụn vô giá trị, mà nhìn thấy một nỗ lực, một khao khát được sáng tạo. Ông đã cho Lộc một cơ hội để hiểu và tin vào bản thân. Giờ đây, Lộc tin rằng Phong cũng cần điều đó.

Đột nhiên từ xa vang lên tiếng động, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của hai người: “Hai đứa này, chơi ở đâu mà giờ vẫn còn đứng đực ra đấy thế!”

Lộc giật bắn mình. Giọng chị Phương! Cậu nhận ra ngay đó là tiếng cô, cái giọng oang oang mà cậu biết rõ hơn ai hết. Hồi xưa có mấy lần cậu dỗi bố, là y như rằng cô sẽ xuất hiện, cái giọng đó đủ sức khiến cậu dù lì lợm đến mấy cũng phải “ngoan như cún”. Tuy Lộc không nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này, nhưng từ cảm giác run rẩy nhè nhẹ từ đôi tay của Phong đang bấu chặt lấy cánh tay mình thì cậu cũng đủ hiểu, thằng nhóc này cũng sợ chị giống cậu năm xưa.

Lộc vỗ nhẹ vào vai cậu nhóc kế bên, như để trấn an chính mình: “Chị à? Sao chị lại ra đây thế, em đã gọi điện thoại nói rõ cho chị là em đã tìm được thằng bé và nói chuyện với nó chút rồi mà.” Giọng cậu nghe có vẻ bình thản, nhưng Lộc biết rõ mình đang cố gắng che giấu sự lo lắng.

Cô hừ một tiếng rõ dài, tiếng bước chân tiến lại gần hơn, đầy uy lực. “Thế em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cả nhà đang lo sốt vó kia kìa.”

Lộc lúng túng mở chiếc điện thoại lên, để loa ngoài. Giọng máy móc tự động vang lên khô khan: “Bây giờ là chín giờ hai mươi phút…”

Lộc khẽ nuốt nước bọt, quay sang Phong thầm thì: “Thôi rồi, mày xong rồi, anh cũng xong rồi!” Cậu nháy mắt với Phong, dù biết cậu bé không nhìn thấy. “Chị à, có gì về nhà rồi nói, đứng đây làm gì cho mất công.”

“Mất công cái gì mà mất công! Đi về!” Cô nói dứt khoát, gần như là ra lệnh. “Đi đi, chị đưa cả hai đứa về. Thằng nhóc này, bố mẹ đang lo lắng lắm đấy!”

Thế là cả ba cùng rảo bước trên con đường về nhà. Không khí có phần gượng gạo. Phương đi trước, thi thoảng quay đầu nhìn Phong, vẻ mặt vừa nghiêm khắc vừa pha chút tò mò.

“Phong này,” cô cố bắt chuyện, giọng mềm hơn một chút, “em… thường ra đây chơi một mình à?”

Phong khẽ giật mình, rụt rè đáp: “Dạ… không hẳn ạ. Thỉnh thoảng em đi với bạn.” Giọng cậu bé lí nhí, không dám nhìn thẳng vào cô.

“Vậy à…” cô gật gù, rồi lại im lặng. Cô không biết nói gì thêm với một đứa trẻ đang co mình trong vỏ bọc như Phong. Lộc cảm nhận được sự lúng túng của cả hai.

“Chị à,” Lộc lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “thật ra… Phong rất giỏi chơi game đấy. Cậu bé có kỹ năng rất tốt, bình tĩnh và điềm đạm lắm. Cậu ấy tìm thấy niềm vui ở đây, như một cách để giải tỏa áp lực học hành.” Lộc nhìn sang Phong, khẽ siết nhẹ vai cậu bé, như một lời động viên.

Nghe Lộc nói, chị Phương khẽ trầm giọng xuống. Nét mặt cô thoáng một vẻ suy tư. Cô chậm rãi bước, mắt nhìn về phía trước, như đang nhìn lại một điều gì đó đã qua rất lâu.

“Áp lực à…” cô nói khẽ, giọng đầy hoài niệm. “Chị cũng từng như em. Hồi xưa, mẹ chị… cũng không muốn chị theo con đường thể thao chuyên nghiệp đâu. Mẹ chị luôn muốn chị phải học hành thật giỏi, làm công việc ổn định, sau đó lấy chồng, sinh con, chứ không phải lăn lộn theo những thứ ‘viển vông’.”

Lộc và Phong im lặng lắng nghe. Lộc biết cô đang nói về những điều ít ai biết về cô, những góc khuất đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ.

“Chị đã phải rất cố gắng, rất nỗ lực để chứng minh với mẹ rằng ước mơ của mình không phải là viển vông. Có những lúc chị tập luyện đến kiệt sức, có những lần bị chấn thương, đau đớn đến phát khóc. Nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc,” cô kể, giọng cô dần trở nên kiên định hơn. “Chị có thứ cần bảo vệ. Từ bản thân chị muốn được đứng trên sân đấu, từ những lời động viên của mẹ, dù mẹ không nói ra nhưng chị biết mẹ luôn dõi theo. Và cả… từ thằng em trai cứng đầu như em nữa đó, Lộc.” Cô khẽ cười, một nụ cười ấm áp hiếm hoi.

“Có những lần phong độ chị sa sút, nhận rất nhiều chỉ trích từ người hâm mộ, những lời nói nặng nề đến nỗi chị chỉ muốn trốn vào một góc. Áp lực kinh khủng lắm, cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể đứng dậy nổi nữa,” cô tiếp tục. “Nhưng rồi, chị lại lặng lẽ bước tiếp. Vì chị biết mình còn những động lực phía sau, những người tin tưởng mình, và cả ước mơ mà chị đã đánh đổi bằng cả tuổi trẻ. Những lúc ấy, chỉ cần nghĩ đến mẹ, đến em, đến những giọt mồ hôi mình đã đổ ra… là chị lại có thể đứng lên.”

Giọng cô trầm lắng, nhưng đầy sức mạnh. Lộc biết, cô đang kể câu chuyện của mình cho Phong nghe, như một lời khẳng định rằng cậu bé không đơn độc. Con đường của ước mơ, dù là gì, cũng đầy chông gai, nhưng nếu có đủ động lực, đủ niềm tin, mọi trở ngại đều có thể vượt qua.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận