Ngày hôm sau, bầu trời đã bắt đầu có dấu hiệu quang đãng hơn, những hạt mưa lất phất thưa dần rồi dứt hẳn. Dù mây vẫn còn lảng vảng, nhưng từng vệt xanh đã thấp thoáng hiện ra, báo hiệu một ngày mới. Tuy nhiên, những cơn gió mạnh vẫn còn đó, không ngừng thổi phần phật qua những mái nhà xiêu vẹo, kéo theo hơi ẩm và mùi đất nồng nồng, như một lời nhắc nhở dai dẳng về cơn bão vừa càn quét.
Giữa không khí nặng nề của sự mất mát, những tin tức từ đội cứu hộ truyền về càng khiến lòng người thêm trĩu nặng. Ở khu vực sạt lở và đê vỡ, tổng cộng đã có 6 người tử vong và 14 người bị thương, trong đó có cả những người đã bị vùi lấp trong đợt sạt lở thứ hai. Những con số khô khan ấy không thể nào diễn tả hết nỗi đau và sự mất mát mà người dân phải gánh chịu.
Lộc đi dạo quanh xóm, đánh giá tình hình. May mắn thay, nhà Phương và căn nhà cũ của cậu không chịu ảnh hưởng quá nặng nề. Nhà Lộc chỉ bị ngập chút nước ở sân trước, việc dọn dẹp cũng không tốn quá nhiều công sức, chỉ cần xúc hết lớp bùn non là xong. Nhà Phương cũng vậy, nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng của bác Toản mà thiệt hại được giảm thiểu đáng kể.
Khung cảnh khắp làng là một bức tranh ngổn ngang nhưng đầy nghị lực. Người người đổ ra đường, ra sân, hăng hái dọn dẹp tàn cuộc của cơn bão. Tiếng xẻng xúc bùn đất cồm cộp, tiếng chổi quét rác xào xạc, tiếng cưa cắt cây đổ rì rầm hòa lẫn vào nhau. Cây cối ngã đổ, mái tôn bị tốc, đồ đạc trôi dạt khắp nơi. Mọi người ai nấy đều lấm lem bùn đất, quần áo ướt sũng.
Thế nhưng, giữa sự bộn bề và vất vả ấy, vẫn còn đó những nụ cười, những tiếng nói đùa vang lên. Đâu đó, mấy đứa trẻ con và cả người lớn hò reo thích thú khi phát hiện những con cá lớn từ đâu bơi vào các vũng nước đọng, hay những đoạn đường chưa kịp thoát ngập. Tiếng cười giòn tan vang vọng, át đi cả tiếng gió. “Tối nay chắc phải làm món lẩu cá thôi!” Ai đó đùa lớn, khiến cả nhóm bật cười rôm rả. Những câu chuyện vui, những lời trêu ghẹo cứ thế được tuôn ra, như một cách để mọi người tự động viên nhau, xua đi nỗi lo lắng và mệt mỏi.
Lộc cũng hòa mình vào dòng người, ra sức phụ giúp. Cậu xúc đất, chuyển cành cây, di dời đồ đạc. Dù đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh một cách mờ nhòe, không phân biệt rõ ràng từng khuôn mặt, nhưng Lộc cảm nhận được năng lượng tích cực lan tỏa từ đám đông. Cậu nghe thấy tiếng cười nói, tiếng động viên nhau, và sâu thẳm trong lòng, cậu biết họ đang “gồng mình tươi cười” – cố gắng mạnh mẽ, lạc quan vượt qua khó khăn. Lộc hiểu rằng, nụ cười ấy không chỉ là niềm vui đơn thuần, mà còn là biểu hiện của sự kiên cường, của tinh thần đoàn kết không bao giờ bị dập tắt của những con người nơi đây. Và cậu, dù với đôi mắt không còn nguyên vẹn, cũng đang góp một phần nhỏ bé của mình vào sự kiên cường ấy.
Trong khi Lộc đang giúp mọi người dọn dẹp nốt những thứ còn lại, Phương tiến đến, dặn dò vài câu rồi vội vã lên đường đến trường. Cô nói rằng dù thiệt hại ở trường không lớn lắm, cùng lắm chỉ bật vài gốc cây và ngập úng một số khu vực, nhưng công tác dọn dẹp phải làm cực kỳ nhanh chóng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi đại học, không thể để lỡ dở việc học của các em.
Lộc đứng lại giữa sân, nhìn theo bóng chị Phương khuất dần, trong đầu vẫn còn mông lung về đích đến của bản thân. Những ngày qua, cậu chỉ loay hoay với việc cứu giúp và dọn dẹp, chưa kịp nghĩ xem mình sẽ đi đâu, làm gì. Nhưng rồi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí cậu: Ông Tuấn. Người thầy già ấy, chỉ có một thân một mình, không biết giờ này ra sao sau cơn bão. Thế là cậu nhanh chân bước đi, lòng đầy sự lo lắng.
Đến đoạn đường quen thuộc dẫn vào nhà Ông Tuấn, Lộc bất ngờ khi thấy nước vẫn ngập đến hơn đầu gối, mặt nước lỗi lềnh bềnh cành cây. Đường đi tắc nghẽn, buộc cậu phải đi đường vòng. Con đường vòng tuy xa hơn một chút, nhưng may mắn là vẫn có thể đi được. Dọc theo lối đi quanh co, Lộc vẫn thấy cảnh tượng mọi người trong xóm đang hì hục dọn dẹp tàn cuộc của cơn bão. Tiếng xẻng xúc đất, tiếng cưa gỗ, tiếng gọi nhau í ới vang vọng khắp nơi.
Cậu đi qua một căn nhà quen thuộc. Từ bên trong, bỗng có tiếng chó sủa “Gâu! Gâu!” vang lên, dồn dập và đầy phấn khích. Lộc khẽ khựng lại. Tiếng chó sủa ấy… nó lập tức kéo cậu về quá khứ, về cái ngày cậu còn là cậu học sinh ngây ngô. Đó là lần đầu tiên cậu gặp cô gái phong thái như một đóa hoa, người mà sau này cậu vẫn hay nhắc đến trong tâm trí mình. Cậu nhớ rõ tiếng con chó ở đây, dáng vẻ nó, và cả cách nó sủa mỗi khi có người lạ đến.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra, khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt hiền từ. Bà nhìn về phía Lộc, ngạc nhiên rồi mừng rỡ. “Ôi, thằng Lộc đấy à? Lâu lắm rồi không thấy cháu qua đây! Sao dạo này trông lạ thế?”
Lộc gật đầu, cố gắng nở một nụ cười dù không nhìn rõ mặt người đối diện. Cậu định đáp lời, nhưng trong lòng lại dậy lên một sự bối rối khó tả. Tiếng chó sủa vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, nhưng Lộc biết rất rõ. Con chó của nhà này… nó không giống con chó lúc đó, con này mới được hơn năm, sáu năm gì đó thôi. Cậu hỏi lại: “Cô ơi con Vàng đâu rồi cô?”
Cô mặt rũ rượi, thở dài một tiếng nặng nề. “Nó mất cách đây sáu năm rồi cháu. Nó cũng tuổi lớn rồi, mà cháu biết đấy, chó già thì…” Giọng cô chùng xuống, đầy tiếc nuối.
Lộc đứng lặng người. Sáu năm? Vậy thì tiếng chó mà cậu vừa nghe… chỉ là ảo giác. Một tiếng vọng từ quá khứ xa xăm. Tiếng vọng ấy, cùng với căn nhà đơn sơ này, và cả cái tên “Thư” vang lên từ cô gái ở điểm sạt lở, bất chợt mở toang một cánh cửa ký ức đã đóng bụi từ lâu. Trong khoảnh khắc, Lộc nhận ra, cô gái đó, chính là Minh Thư. Và ký ức về cô, gắn chặt với tiếng chó sủa năm xưa, ùa về ào ạt, sống động như một thước phim quay chậm.
…Đó là đầu năm lớp 11, khi Lộc còn đang loay hoay với những vết thương lòng từ năm lớp 10 đầy bi thương sau cái chết của Cảnh và cuộc cãi vã với Lâm. Cậu đã chuyển sang một lớp khác, một môi trường mới với hy vọng thoát khỏi những ám ảnh cũ. Buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè, cô giáo đã xếp cậu ngồi cạnh một cô gái mới chuyển trường từ thành phố về. Cô gái ấy chính là Minh Thư.
Lộc thoáng nhíu mày. Gặp lại cô gái từng khiến cậu bị chó rượt, Lộc vẫn còn chút bực bội. Mấy đứa con trai trong lớp thì xúm xít, nhìn Lộc với ánh mắt đầy ghen tị. Minh Thư trông khá đặc biệt. Cô luôn đeo một chiếc kính đen to bản, che gần hết nửa khuôn mặt. Lộc rất thắc mắc, nhưng không dám mở miệng hỏi. Cậu và các bạn nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của cô bé. Cô lúc nào cũng đi kèm với một cây gậy trắng, bước đi nhẹ nhàng nhưng thận trọng.
Chỉ đến giờ ra chơi sau đó, khi cả lũ bạn nam lẫn nữ súm lại hỏi han, Minh Thư mới rụt rè cất giọng, nhỏ nhẹ giải thích. Cô nói mình bị khiếm thị do một tai nạn không may cách đây mấy năm, để thuận tiện cho việc học tập và sinh hoạt, gia đình cô đã quyết định chuyển về quê. Lộc lúc này mới hiểu ra. Thì ra cây gậy cô cầm là để dò đường, còn chiếc kính đen là để che đi đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng. Sự bực bội trong lòng Lộc tan biến, thay vào đó là sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Cậu dần tha thứ cho cô, không còn cảm thấy khó chịu vì vụ chó rượt năm xưa nữa.
Trong lớp học mới, không khí còn đầy bỡ ngỡ. Lộc cố tập trung vào bài giảng nhưng đôi lúc, ánh mắt cậu lại lơ đãng hướng sang cô bạn cùng bàn. Minh Thư ngồi rất thẳng, khuôn mặt nghiêng nhẹ về phía bục giảng như đang lắng nghe chăm chú dù đôi mắt kính đen che khuất mọi cảm xúc. Đôi tay cô đặt ngay ngắn trên bàn, ngón tay thỉnh thoảng lướt nhẹ trên trang giấy trắng đặt sẵn trước mặt, như đang dò tìm điểm bắt đầu. Lộc thầm thắc mắc: “Không nhìn thấy, vậy làm sao cô ấy biết chỗ để viết?”
Chính sự tò mò ấy đã thúc giục cậu, trong một khoảng lặng của tiết học, khẽ nghiêng người về phía Minh Thư, thì thầm hỏi, giọng ngập ngừng: “Cậu... cậu ghi bài thế nào thế?”
Minh Thư quay sang, một lọn tóc đen mượt khẽ rơi xuống thái dương. Đôi môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ, tươi sáng bất chấp lớp kính tối màu. Không nói gì, cô lấy một cái thước nhựa dài, đặt ngang trang giấy một cách thuần thục, dùng ngón tay dò dọc mép thước để căn chỉnh. Rồi, cô cầm bút, đặt ngòi bút sát mép thước và bắt đầu viết. Những nét chữ thanh mảnh, ngay hàng thẳng lối dần hiện ra: “Minh Thư”. Sau khi viết xong, cô nhẹ nhàng gạt cây thước sang một bên, quay sang Lộc, nụ cười vẫn rạng rỡ: “Đấy! Thấy không? Mình dùng thước làm mốc.”
Lộc ậm ừ gật đầu nhưng nhanh chóng nhận ra cô không thấy được, liền bật thành tiếng: “Ờ… ừ! Rõ ràng lắm!”. Một cảm giác ngượng ngùng lẫn thán phục len lỏi trong lòng cậu.
Suốt những ngày sau đó, trong các giờ học, Lộc đôi lúc lại bất giác quay sang nhìn Minh Thư. Cậu tò mò quan sát cô ghi bài, cách cô dò theo từng dòng chữ bằng ngón tay, hay cách cô lắng nghe lời giảng của cô giáo một cách chăm chú đến lạ thường. Đôi mắt cậu, dù không còn bị sự khó chịu che mờ, nhưng vẫn mang theo sự thắc mắc về thế giới mà cô đang cảm nhận.
Mấy hôm sau, buổi học sáng kết thúc, Lộc định ghé qua nhà ông Tuấn để lấy ít đồ nghề sửa chữa, tiện thể thăm ông. Cậu đi qua con ngõ lần đầu gặp Thư, con ngõ nhỏ dẫn vào những căn nhà cổ kính. Sau khi lấy xong đồ, cậu quay lại theo con đường cũ. Bất ngờ, cậu lại thấy bóng dáng Minh Thư. Lần này, cô vẫn đang bị một con chó lớn vây lấy, đẩy dồn cô vào tận tường. Con chó không xích lại, nó cứ sủa dữ dội mỗi khi cô khua khua cây gậy trắng để phòng vệ, có vẻ như cô đang cố gắng xua đuổi nó nhưng không thành. Nó không bị xích, và dáng vẻ hung hăng hơn lần trước.
Lộc dừng bước. “Đi đường khác thôi. Để yên cho nó với cô ấy. Mình vào chỉ thêm rắc rối.” Cậu quay người định rẽ sang lối khác. Nhưng tiếng gầm gừ dữ dội hơn của con chó và cái bóng co ro, bất lực của Minh Thư ám ảnh cậu. Bước chân nặng trĩu, Lộc quay lại, tiến từ từ về phía họ, cố giữ bình tĩnh. Cậu hướng về phía Minh Thư, nói to và rõ ràng: “Minh Thư! Bình tĩnh nghe mình! Bỏ cây gậy xuống từ từ đi! Nó sợ cái gậy đấy!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Minh Thư như tìm được điểm tựa. Cô gật đầu nhẹ, rồi từ từ hạ cây gậy trắng xuống, đặt nó sát chân. “Lộc? Cậu đấy à?”
“Ừ, mình đây. Cứ đứng yên.” Lộc từ từ tiến lại gần con chó, giơ bàn tay ra phía trước một cách thân thiện. “Nào nào, bình tĩnh nào chú em…” Lần này, con chó dường như không nhớ hay không quan tâm đến Lộc. Ánh mắt nó vẫn đăm đăm nhìn Minh Thư, tiếng gầm gừ nhỏ dần, thay vào đó là một tiếng rên ư ử kỳ lạ, đuôi nó bắt đầu ngoáy nhẹ một cách do dự. Nó thậm chí còn liếc nhìn Lộc rồi lại quay sang nhìn Thư, như thể đang phân vân.
Tò mò trước hành vi kỳ lạ của con vật, Lộc lần theo hướng nó chạy ra. Nó đến từ một căn nhà nhỏ cách đó không xa, cổng chỉ khép hờ. Lộc bước vào sân, gọi lớn: “Chủ nhà có ai không ạ?”
Một phụ nữ trung niên, tay còn dính bột, vội vã chạy ra từ nhà bếp: “Ai đấy? Có chuyện gì thế cháu?”
“Dạ thưa cô,” Lộc chỉ ra ngoài ngõ. “Con chó nhà cô nó xổng ra, đang vây một bạn nữ ở ngoài kia. Con chó to thế, sao cô không xích hay nhốt lại ạ? Nó làm bạn ấy sợ lắm.”
Người phụ nữ liếc nhìn ra ngõ, mặt thoáng hiện vẻ giật mình và áy náy: “Trời ơi, lại thế nữa rồi! Xin lỗi cháu, xin lỗi cô bé nhé! Cô vừa nấu ăn, nó lẻn ra lúc nào không hay.” Cô vội bước ra, định gọi con chó: “Vàng! Vào đây mau!”
Con Vàng quay đầu nhìn chủ, rên ư ử, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn dán vào Minh Thư đang đứng bất động bên ngoài.
Lúc này, người phụ nữ mới thực sự chú ý đến Minh Thư. Cô nhìn cô gái chằm chằm, rồi bất chợt, nét mặt cô chùng xuống, đôi mắt rưng rưng. Cô quay sang Lộc, giọng nghẹn ngào: “Cháu ơi, có lẽ tại nó… tại nó nhớ con gái cô. Con Vàng này ngày trước là do con gái cô nuôi nấng, hai đứa nó thân lắm. Rồi… rồi con gái cô bệnh nặng mất cách đây ba năm rồi.” Cô lau vội khóe mắt. “Từ ngày đó, cứ thấy ai có dáng người, hay giọng nói na ná con gái cô đi ngang qua ngõ, là nó lại chồm lên, chạy ra ngóng trông, rồi cứ vây lấy mà không chịu về, nhất là khi người ta… khua tay khua chân hay cầm gậy gì đó. Nó cứ tưởng… tưởng là chủ cũ nó về. Bình thường nó hiền lắm, nhát lắm cháu ạ.”
Lộc và Minh Thư cùng hiểu ra câu chuyện. Một nỗi xúc động nghẹn ngào trào dâng. Minh Thư, sau một lúc im lặng, từ từ bước nhẹ nhàng về phía con chó, giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp: “Vàng… lại đây nào?”
Con Vàng như nhận được tín hiệu mong đợi. Nó rụt rè tiến lên một bước, rồi hai bước. Minh Thư cúi xuống, giơ bàn tay ra. Con chó hít hít bàn tay cô, rồi bất ngờ phóng lên, dụi mõm vào người cô, liếm liếm tay áo cô một cách mừng rỡ, thân thiết. Nó rên rỉ sung sướng, cái đuôi ngoáy tít như một chong chóng, toàn thân run lên vì hạnh phúc. Nó quấn quýt lấy Thư như tìm lại được một phần linh hồn đã mất. Minh Thư ôm lấy cổ nó, khẽ vỗ nhẹ, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Ánh nắng chiều chiếu xiên qua ngõ nhỏ, bao trùm lên cảnh tượng ấy bằng một vầng sáng ấm áp, đầy xúc động.
Lộc đứng nhìn, lòng dâng trào một cảm giác lạ lùng. Sự rung động trước tình cảm thủy chung của con vật, trước sự đồng cảm kỳ lạ giữa Minh Thư và nó, khiến tim cậu thắt lại. Khoảnh khắc ấy...
Và đúng lúc đó, trong hiện tại, đứng trước người phụ nữ trung niên trong căn nhà cũ, tiếng nói của cô như sợi dây cắt ngang dòng hồi tưởng: “Nó mất cách đây sáu năm rồi cháu...”. Cánh cửa ký ức khép lại. Hình ảnh Minh Thư ôm con Vàng mừng rỡ, nụ cười rạng rỡ của cô trong lớp học, và cả tiếng chó sủa văng vẳng vừa rồi - giờ cậu hiểu là tiếng vọng của quá khứ - tất cả hòa quyện trong lòng Lộc. Cậu đứng lặng giữa sân nhà người lạ, bất giác đưa tay lên quệt vội khóe mắt - nơi một giọt nước mắt nóng hổi, không hiểu vì thương cảm con chó trung thành năm xưa, vì nỗi đau của người mẹ mất con, hay vì nỗi nhớ dâng trào về cô gái tên Thư với trái tim nhân hậu đã làm ấm lòng cả một con chó đau thương, đã khiến trái tim bầm dập của cậu thuở ấy lần đầu biết rung động...


0 Bình luận