Đã được hai ngày Lộc sống trong căn nhà ngày xưa của mình. Cậu vẫn chọn căn phòng cũ với ô cửa sổ nhìn ra vườn, nơi từng là thế giới riêng của một cậu bé. Mỗi bữa ăn, cậu tự tay chuẩn bị thức ăn, những món tuy dân dã như rau luộc, cá kho, nhưng khi đưa vào miệng, hương vị của chúng lại hòa quyện một cách lạ kỳ. Đó là mùi của đất mẹ, của rau vườn, của ký ức tuổi thơ, lẫn với vị mặn chát của nước mắt và sự trưởng thành từ những trải nghiệm gian khó. Hiện tại và quá khứ như tan chảy vào nhau trong từng miếng ăn, mang đến một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa bình yên vừa day dứt.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng, tiếng loa phóng thanh của làng bỗng vang lên xé tan sự tĩnh lặng. Giọng trưởng làng đầy khẩn trương thông báo về một cơn bão lớn chưa từng thấy, dự kiến sẽ đổ bộ chỉ trong vài ngày tới. “Bà con cô bác hết sức đề phòng, chằng chống nhà cửa, tích trữ lương thực!” Lộc giật mình. Cậu đã sống ở đây gần ba mươi năm, từng chứng kiến không ít những trận mưa dông, bão lũ nhỏ. Nhưng đây, quả thực là lần đầu tiên cậu nghe tin về một cơn bão được dự báo là “rất to” ập vào vùng đất vốn bình yên này. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng cậu.
Như thường lệ, Lộc bước ra ngoài đi dạo buổi sáng. Gió đã bắt đầu mạnh hơn thường ngày, mang theo hơi ẩm và mùi đất. Tình cờ, cậu lại bắt gặp Phương đang đi bộ thể dục. Cậu bất giác nở nụ cười, nhớ lại những năm tháng ngày xưa, cậu nhóc Lộc cứ lẽo đẽo chạy theo cô chị Phương như cái đuôi. Bây giờ vẫn vậy, Lộc bước nhanh hơn, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp cái dáng người nhanh nhẹn, đầy sức sống ấy.
Cậu và chị Phương cùng đi qua chợ. Không khí ở đây hoàn toàn khác mọi ngày. Chợ tấp nập đến mức có chút hỗn loạn. Người dân hối hả chen lấn, giành giật từng mớ rau, từng cân gạo. Các gian hàng thường ngày vốn tràn ngập hàng hóa giờ đây trống trơn, thậm chí cả những phần rau củ ế ẩm, khô héo mà ngày thường chẳng ai thèm ngó, nay cũng không còn một mẩu. Ai nấy đều lo lắng không biết thiệt hại của cơn bão sẽ kéo dài bao lâu, nên cứ mua thật nhiều chút cho chắc chắn. May mắn là Lộc và chị Phương đi khá sớm, nên vẫn mua được kha khá đồ tích trữ. Riêng nhà Phương thì không phải lo về rau xanh, vì bác Toản có hẳn một vườn rau đủ loại xanh tốt quanh năm. Lộc cũng được bác dúi cho một túi lớn rau tươi, khiến cậu không còn phải bận tâm chuyện thiếu rau ăn trong những ngày bão.
Trở về làng, không khí chuẩn bị khẩn trương bao trùm khắp nơi. Nhà nhà đóng cửa, dùng dây thừng to bản chằng chống mái tôn, cột chặt những đồ vật dễ bay. Tiếng búa đóng đinh, tiếng cưa gỗ, tiếng gọi nhau í ới vang vọng khắp xóm. Lộc không đứng ngoài cuộc. Cậu lao vào giúp đỡ bà con hàng xóm, dùng sức khỏe và cả trí óc để góp phần phòng chống bão. Cậu cùng mấy thanh niên trong làng chằng buộc cẩn thận những chuồng trại gia súc, gia cầm, di chuyển vật nuôi đến nơi an toàn hơn. Những mái tôn cũ kỹ, tưởng chừng sắp bung ra trong gió, được Lộc và mọi người gia cố thêm đinh, thêm dây thép. Cậu cùng bác Toản và mấy người hàng xóm hì hục khiêng vác đồ đạc lên gác mái, dọn dẹp quanh nhà, đảm bảo không có vật gì có thể bị gió cuốn đi gây nguy hiểm. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng Lộc cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ với cộng đồng, một điều mà từ lâu cậu đã đánh mất.
Rồi cơn bão cũng ập tới. Chiều hôm đó, bầu trời đột ngột chuyển màu, từ xanh trong sang một gam xám xịt, nặng nề, như thể một bàn tay khổng lồ đang ép xuống mặt đất. Gió bắt đầu rít lên từng hồi, ban đầu chỉ là những cơn gió mạnh quật vào cửa, rồi dần dà biến thành tiếng gào thét hung tợn, xô đổ cây cối, làm rung chuyển cả những ngôi nhà kiên cố nhất. Mưa như trút nước, không phải từng hạt mà là từng xô nước lớn đổ thẳng từ trời xuống, trắng xóa cả không gian, tiếng đập vào mái tôn ầm ầm như tiếng trống trận.
Trong căn phòng cũ của mình, Lộc nằm co ro trên chiếc giường đơn. Tiếng gió gào thét bên ngoài dường như muốn nuốt chửng mọi thứ. Trong không gian tối om vì mất điện, cậu bất giác nhớ lại những đêm gió to năm xưa. Khi ấy, cũng những tiếng gió rít kinh hoàng, cũng những trận mưa như trút, và cả nhà cũng mất điện. Nhưng cậu bé Lộc ngày xưa không hề sợ hãi. Cả nhà cậu, có bố, có mẹ, quây quần bên nhau trên chiếc giường lớn. Mẹ ôm cậu vào lòng, bố thỉnh thoảng lại đưa tay xoa đầu, kể chuyện. Hơi ấm từ những người thân yêu khiến tiếng gió thành tiếng ru, tiếng mưa thành khúc hát. Ký ức ấy ấm áp và bình yên đến lạ. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của quá khứ bao bọc lấy mình, và tiếng gió bão ngoài kia dường như không còn đáng sợ nữa, mà chỉ còn là một phần của khúc ru của đêm mưa năm xưa.
Sáng hôm sau, Lộc bừng tỉnh. Cậu mở mắt ra, một cảm giác hụt hẫng đến lạ. Tiếng gió đã lặng đi nhiều, không còn gào thét mà chỉ còn là những tiếng ù ù xa xăm. Cơn bão đã qua đỉnh điểm, nhưng bên ngoài trời vẫn mưa rất to, trắng xóa. Cậu biết, cái cảm giác ấm áp, bình yên đêm qua chỉ là một giấc mơ. Thực tại là cậu vẫn một mình trong căn phòng cũ, và cơn bão đã để lại những dấu vết nặng nề.
Khi Lộc còn đang vươn vai, cố gắng thoát khỏi dư vị của giấc mơ, một tiếng kêu cứu yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng chợt vang lên, xé toang không gian mịt mùng của tiếng mưa. “Cứu... cứu tôi với!”
Lộc giật mình, lập tức lao ra cửa. Khung cảnh trước mắt khiến cậu chết sững. Nước lũ từ đâu tràn về, biến con đường làng thành một dòng sông cuồn cuộn, hung tợn. Giữa dòng nước xiết, một bóng người đang trênh vênh trên một tấm gỗ mục, cố gắng bám víu trong vô vọng. Lộc không kịp nghĩ ngợi, bản năng mách bảo cậu phải hành động. Cậu vớ vội lấy một sợi dây thừng chắc chắn treo ở góc nhà, lao thẳng ra ngoài, bất chấp dòng nước lạnh buốt đến gần đầu gối và nguy hiểm đang rình rập.
Lộc cố gắng với tới tấm gỗ, nhưng dòng nước quá mạnh, đẩy người kia càng lúc càng xa. Ngay lúc ấy, từ phía cuối đường, một nhóm người hối hả tiến đến. Họ mặc áo phao, đội mũ bảo hộ, tay cầm theo gậy và dây thừng. Đó là một đội tình nguyện viên, cùng với mấy anh bộ đội và vài người dân khỏe mạnh trong thôn. Họ là những người đã nhanh chóng tập hợp lại để ứng phó với tình hình khẩn cấp.
“Cẩn thận đó chàng trai!” Một anh bộ đội hô lớn, rồi nhanh chóng phối hợp cùng Lộc và những người khác. Sợi dây thừng được quăng ra, người gặp nạn được kéo vào bờ an toàn trong gang tấc. Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, run rẩy và kiệt sức.
Sau khi đảm bảo người phụ nữ đã ổn định, một người lính trẻ tiến đến chỗ Lộc, giọng đầy vẻ nghiêm trọng. “Tình hình không ổn đâu anh. Phía gần núi đã xảy ra sạt lở lớn, đất đá đổ xuống vùi lấp cả một đoạn đường. Nghiêm trọng hơn, con đê ở giữa hai làng đã bị vỡ một đoạn khá dài, nước đang tràn vào rất nhanh. Có thể cả làng bên kia sẽ bị nhấn chìm mất!”
Nghe những lời đó, Lộc cảm thấy trái tim mình thắt lại. Sạt lở, vỡ đê… Đó là những thảm họa lớn nhất mà một cơn bão có thể gây ra. Cậu nhìn về phía ngọn núi mịt mùng trong mưa, rồi lại nhìn về hướng con đê. Mặc dù đôi mắt không còn nhìn rõ như trước, nhưng Lộc hiểu rằng đây là lúc cậu cần phải hành động, dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ bà con.
“Tôi cũng sẽ giúp!” Lộc nói dứt khoát, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ đi giúp bà con ở đó!” Cậu quay sang nhìn nhóm tình nguyện viên và bộ đội, sẵn sàng lên đường.
Lộc và đoàn người cứu hộ, bao gồm những tình nguyện viên áo xanh, mấy anh bộ đội rắn rỏi và cả những người dân địa phương quen thuộc, cùng nhau vượt qua con đường lầy lội, ngổn ngang cây đổ để tiến về phía sườn núi. Dù mưa vẫn rả rích không ngớt, biến những lối đi nhỏ thành dòng suối bùn đất, nhưng không ai chùn bước.
Khi đến được khu vực sạt lở, cảnh tượng tan hoang hiện ra trước mắt khiến ai nấy đều thắt lòng. Một khối lượng đất đá khổng lồ đã đổ ập xuống, chôn vùi một phần sườn núi và con đường mòn, biến mọi thứ thành một đống đổ nát hỗn độn. Tiếng máy xúc ầm ĩ xen lẫn tiếng xẻng đào bới, tiếng gọi nhau í ới của những người đang ra sức khai thông.
Giữa đám đông nhễ nhại bùn đất, Lộc thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang miệt mài gạt từng tảng đá lớn. Đó là Lâm. Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi đầy thấu hiểu, không cần lời nói. Một cái gật đầu nhẹ, rồi cả hai lại lao vào công việc, cùng chung tay đẩy những tảng đá lớn, cố gắng khai thông con đường.
Đoàn người cứu hộ ở đây thật đa dạng, từ những cụ già tóc bạc vẫn cố gắng chuyển từng viên gạch, đến những cô gái trẻ không ngại bùn lầy, cùng nhau gồng gánh những bao cát. Họ đến từ nhiều nơi, có người là dân địa phương, có người là tình nguyện viên từ các vùng khác, tất cả đều chung một mục đích: cứu lấy những người còn mắc kẹt.
Tình hình ở đây quả thực vô cùng nghiêm trọng. Khối lượng đất đá quá lớn, công tác cứu hộ gặp vô vàn khó khăn. Đến giờ, chỉ một số ít người may mắn được giải cứu. Trong số những người thoát nạn, có một gia đình nhỏ chỉ còn lại ba mẹ con, khuôn mặt họ hằn rõ vẻ bàng hoàng và đau khổ tột cùng. Người mẹ ôm chặt hai đứa con nhỏ, nước mắt lã chã rơi khi kể về sự hy sinh của người chồng, người cha đã dùng thân mình che chắn để ba mẹ con có thể thoát ra khỏi dòng đất kinh hoàng đó.
Lộc bước đến bên họ, trái tim quặn thắt. Cậu quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai người mẹ, giọng nói trầm ấm mà chân thành: “Cháu rất tiếc khi nghe tin này. Xin chia buồn với gia đình bác. Bác trai là một người hùng, một người cha tuyệt vời.” Cậu không biết nói gì hơn, chỉ mong chút hơi ấm từ bàn tay, chút chia sẻ từ ánh mắt có thể vỗ về phần nào nỗi đau mất mát quá lớn này.
Khi Lộc đang an ủi gia đình nhỏ, bỗng một tiếng ầm ầm long trời lở đất vang lên từ phía đỉnh núi. “Sạt lở!” Tiếng ai đó gào thét trong hoảng loạn. Đoàn cứu hộ lập tức náo loạn. Từng đợt đất đá, cây cối đổ ập xuống như thác lũ. “Sơ tán! Sơ tán mau!” Tiếng hô vang lên dồn dập. Mọi người vội vã tháo chạy, nhưng có một vài người không kịp, bị dòng đất đá hung tợn cuốn phăng đi.
Không một giây do dự, Lộc lao về phía nơi có người vừa bị vùi lấp. Cậu cùng Lâm và những người khác nhanh chóng dùng tay không, dùng xẻng, dùng bất cứ thứ gì có thể để đào bới, tìm kiếm trong tuyệt vọng. Đất đá lổn nhổn, bùn nhão nhoét, nhưng họ không ngừng nghỉ.
Mãi cho đến lúc sau, khi mồ hôi và bùn đất đã bao phủ khắp người, Lộc bỗng cảm thấy tay mình chạm vào một vật gì đó mềm. Cậu dồn sức kéo mạnh. Một người đàn ông may mắn được Lộc kéo ra khỏi đống đổ nát. Vừa lúc đó, một mảnh đất lớn từ trên cao bất ngờ rơi xuống. “Cẩn thận!” Một giọng nói trong trẻo, đầy vẻ cảnh báo vang lên ngay bên tai Lộc. Cậu kịp thời nghiêng người, nhưng mảnh đất vẫn sượt qua mặt, để lại một vết xước nhỏ ở thái dương. Cùng lúc đó, chiếc kính Echo Sight trên mắt cậu vỡ tan tành, rơi xuống dòng bùn. Thế giới trước mắt Lộc lại chìm vào một màu tối đen hoàn toàn. Nhưng cậu không có thời gian để bận tâm, vẫn tiếp tục giúp đỡ những người khác.
Sau khi kéo được người đàn ông ra khỏi đống đổ nát, Lộc phủi vội lớp bùn đất dính trên mặt. Đúng lúc đó, cô gái đã cảnh báo cậu lúc nãy và nhóm của cô nhanh chóng tiến tới.
“Anh có sao không?” Cô gái hỏi, giọng nói đầy lo lắng, đôi mắt xanh trong ánh lên sự quan tâm chân thành. Lộc khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa trên gương mặt dính đầy bùn. “Chỉ xước xát chút thôi, không sao cả.”
Cô gái định hỏi thêm, nhưng một tiếng gọi từ phía sau cô vang lên, dứt khoát và khẩn trương: “Thư! Bên này cần bồ hỗ trợ gấp!”
Lộc giật mình khi nghe thấy cái tên quen thuộc ấy. “Thư?” Cậu thầm thì. Liệu có phải là Thư mà cậu biết? Lòng cậu đột nhiên dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả. Cậu theo phản xạ muốn gọi với theo, muốn quay lại để nhìn rõ hơn, nhưng đôi mắt vô dụng của cậu lúc này chỉ là một mảng tối không màu sắc. Cậu chỉ nghe thấy bước chân cô gái ngày một xa dần, hòa vào dòng người nhốn nháo giữa khung cảnh đổ nát.
Tiếng gọi “Thư!” đã khuất hẳn. Lộc đứng đó, bàn tay vô thức siết chặt. Không, không thể nào là cô ấy. Thư của cậu đang ở một nơi rất xa, rất an toàn, không thể nào xuất hiện giữa cảnh hoang tàn này. Chắc chắn chỉ là trùng tên thôi. Cậu tự nhủ với lòng, cố gắng trấn an bản thân rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, đã để những nỗi ám ảnh cũ len lỏi vào hiện tại.
Một lúc sau, một anh bộ đội tốt bụng cúi xuống vũng bùn lầy, nhặt lên chiếc kính vỡ đưa cho Lộc. “Kính của cậu đây này!”
Lộc đón lấy chiếc kính. Cậu không nhìn rõ, nhưng bàn tay cậu vẫn quen thuộc rà soát từng chi tiết. Những mảnh vỡ nứt toác, khung kính méo mó khiến cậu biết rằng nó đã hỏng nặng. Cậu cố gắng đeo lên, nhưng thế giới qua lớp thấu kính giờ đây chỉ còn là một mảng mờ nhòe không màu sắc, mọi vật lờ mờ như những bóng ma xám xịt. Thị giác Echo Sight của cậu, niềm tự hào và công cụ giúp cậu “nhìn” thế giới, đã hoàn toàn tê liệt.
Dù tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng, Lộc không hề dừng lại. Cậu vẫn gắng sức cùng mọi người giúp đỡ các hộ gia đình khác đang gặp nạn, đưa người bị thương ra khỏi vùng nguy hiểm, hoặc di chuyển đồ đạc đến nơi an toàn hơn. Cậu dựa vào thính giác nhạy bén, vào cảm nhận không gian và sự chỉ dẫn của những người xung quanh. Cậu trở thành một phần của dòng chảy không ngừng nghỉ của sự sẻ chia và cứu giúp.
Mãi cho đến tận tối muộn, khi mưa đã ngớt hẳn và trăng lấp ló sau những đám mây tan dần, hầu hết các nạn nhân đã được cứu trợ và đưa đến các điểm tập trung an toàn. Người dân, bộ đội, tình nguyện viên ai nấy đều mệt nhoài nhưng ánh mắt vẫn ánh lên niềm hy vọng.
Lộc lê bước về căn nhà cũ, người mỏi nhừ và dính đầy bùn đất. Ngay lập tức, cậu ngồi xuống bàn, cẩn thận đặt chiếc kính vỡ ra trước mặt. Cậu hy vọng có thể tự mình sửa chữa, nhưng nhận ra mình không có đủ đồ nghề chuyên dụng ở đây. Không có Echo Sight, cuộc sống của cậu dường như lại trở về điểm khởi đầu, chìm trong bóng tối và sự bất tiện.
Cậu lấy điện thoại, gọi cho Hải – cậu bạn thân và cũng là một trong những cổ đông công ty. “Hải à, kính của tớ bị hỏng rồi. Cậu có thể gửi cho tớ một cái mới được không?”
Đầu dây bên kia, giọng Hải có chút ái ngại. “Lộc à, bão lớn thế này, đường sá còn phong tỏa hết cả. Gửi đồ bây giờ thì chắc phải kha khá lâu đấy. Có khi… phải đợi đến dịp họp lớp tới tớ mới về được, lúc đấy tớ sẽ mang tới tận tay cho cậu luôn.”
Lộc im lặng. Hợp lớp ư? Vậy là phải rất lâu nữa. Thế giới mờ mịt không màu sắc này sẽ là hiện thực của cậu trong một thời gian dài. Nhưng Lộc hiểu, trong hoàn cảnh này, đó là điều không thể tránh khỏi. Cậu chỉ khẽ thở dài, chấp nhận thực tế. Dù sao, cậu vẫn còn đôi tai, vẫn còn trí óc, và quan trọng hơn, cậu vẫn còn một mục tiêu rõ ràng.


0 Bình luận