• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 21: Phát biểu

0 Bình luận - Độ dài: 2,341 từ - Cập nhật:

Cái nóng của những ngày tháng 8 trôi qua trong sự trống trải quen thuộc. Lộc hầu như chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ cuối làng, thỉnh thoảng trò chuyện ngắn ngủi với Lâm – người bạn duy nhất còn hay ghé qua. Phần lớn thời gian, cậu đi dạo một mình. Bước chân cậu in dấu trên những con đường làng quen thuộc, men theo bờ đê phủ đầy cỏ may, hay lặng lẽ ngồi bên bến sông cũ, tai lắng nghe tiếng nước chảy rì rào, tiếng gió xào xạc qua những rặng tre già. Chiếc ô màu xanh bạc vẫn được cất cẩn thận trong góc nhà, như một bí ẩn chưa lời giải, thỉnh thoảng lại khiến ánh mắt cậu dừng lại, đầy suy tư. Hình bóng Thư trong giấc mơ và lời hứa mơ hồ cứ ám ảnh, nhưng càng cố nhớ, ký ức lại càng mờ nhạt, chỉ còn lại cảm giác trống vắng khó tả.

Ngày khai giảng năm học mới cũng là ngày công trình sân thể thao hỗn hợp chính thức được bàn giao. Lộc nhận được lời mời đặc biệt từ Ban Giám hiệu nhà trường – cậu sẽ là khách mời phát biểu trong buổi lễ trang trọng. Sáng hôm ấy, bầu trời tháng 9 trong xanh, nắng vàng nhẹ rải trên sân trường đông nghịt học sinh trong bộ đồng phục mới tinh. Tiếng trống khai giảng dồn dập, hồi hộp. Khi phần nghi lễ kết thúc, hiệu trưởng giới thiệu tên cậu. Một làn sóng xôn xao nhẹ lan truyền khi Lộc, với dáng người gầy guộc, phong thái tự tin, bước lên bục phát biểu.

Cả sân trường im phăng phắc. Dường như đám nhóc đang tự hỏi về người đàn ông trên bục phát biểu là ai. Lộc hít một hơi sâu, giọng nói trầm ấm, chậm rãi nhưng rành rọt vang lên qua micro:

“Kính thưa các thầy cô giáo, cùng toàn thể các em học sinh thân mến.

Hôm nay, đứng ở đây, nhìn ngôi trường thân yêu và đặc biệt là sân thể thao mới với niềm mơ ước đã thành hiện thực, tôi cảm thấy… thật khó diễn tả. Có lẽ, điều lớn nhất tôi muốn chia sẻ là: cuộc sống luôn có những khúc quanh bất ngờ, những mất mát tưởng chừng không thể vượt qua. Tôi đã từng ngã xuống, trong bóng tối của chính nỗi đau và sự cô độc. Tôi đã nghĩ mình sẽ mãi gục ngã.”

Cậu ngừng lại một chút, như để lấy lại hơi thở và sự bình tĩnh. Ánh mắt cậu hướng về phía công trình sân thể thao mới đang lấp lánh dưới nắng, nơi chị Phương đang đứng, mỉm cười gật đầu động viên.

“Nhưng rồi, nhờ sự quan tâm, giúp đỡ của những người tốt bụng, nhờ việc dám đối mặt với quá khứ đau thương thay vì chạy trốn nó, tôi đã từng bước đứng dậy. Sân thể thao này không chỉ là bê tông, sắt thép. Nó là biểu tượng của sự cố gắng không ngừng, của hy vọng được vun đắp từ chính những vấp ngã. Tôi tin rằng, mỗi người trong chúng ta đều có những ‘vết nứt’ riêng. Đừng sợ hãi chúng. Hãy dũng cảm nhìn thẳng, chấp nhận chúng như một phần hành trình, rồi bạn sẽ tìm thấy sức mạnh để bước tiếp, để xây dựng lại, mạnh mẽ hơn trước. Hãy trân trọng hiện tại, nắm bắt cơ hội, và đừng bao giờ ngừng tin vào ngày mai tươi sáng, dù hôm nay có khó khăn thế nào đi nữa.

Chúc các em một năm học mới tràn đầy năng lượng, đam mê và những chiến thắng đầu tiên ngay trên chính sân chơi mới này!”

Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, cắt ngang không khí trang nghiêm. Nhiều học sinh, nhất là những em từng biết hoặc nghe kể về hoàn cảnh của Lộc, ánh mắt rưng rưng. Lời cậu nói giản dị, không hoa mỹ, nhưng chạm đến trái tim bởi sự chân thành và trải nghiệm thực tế đầy xúc động. Lộc cúi đầu chào, nụ cười nhẹ thoáng trên môi – một nụ cười của sự thanh thản hiếm hoi. Cậu rời khỏi bục giữa những ánh nhìn đầy ngưỡng mộ và cảm phục.

Không ở lại dự các tiết mục văn nghệ, Lộc lặng lẽ bước ra khỏi cổng trường. Hơi thở của buổi sáng mùa thu mát lành như xoa dịu những căng thẳng vừa rồi. Cậu hướng bước chân về phía trung tâm thể thao mới tọa lạc ở cuối con đường làng, cách trường không xa.

Trung Tâm Thể Thao Hỗn Hợp.

Sau hơn một tháng thi công khẩn trương, công trình đã hiện ra rõ nét, hoành tráng hơn nhiều so với lần cuối cậu ghé qua. Khung sắt đồ sộ đã được bao phủ bởi hệ thống mái vòm hiện đại bằng vật liệu nhẹ trong suốt, đón ánh sáng tự nhiên. Bên trong, mặt sân bê tông phẳng lì đã được phủ lớp lót chuyên dụng màu xanh ngọc sáng rỡ. Các đường kẻ sân bóng rổ, cầu lông trắng tinh nổi bật. Hệ thống đèn chiếu sáng cao áp, quạt thông gió, và những dãy ghế ngồi dành cho khán giả đã được lắp đặt gần như hoàn chỉnh dọc hai bên. Không khí nhộn nhịp của những ngày thi công đã lắng xuống, thay vào đó là tiếng bóng nảy đều đều, tiếng giày chạy sột soạt trên sàn, và những tiếng hò reo cổ vũ rộn rã.

Lộc đứng trước cửa chính, hơi choáng ngợp trước sự thay đổi. Cậu bước vào, cảm nhận ngay sự mát mẻ, thông thoáng. Ánh nắng xuyên qua mái vòm chiếu những vệt sáng vàng ấm áp xuống mặt sân. Giữa sân, một nhóm thanh niên đang thi đấu bóng rổ kịch liệt. Ở góc sân cầu lông, vài học sinh nhỏ tuổi hơn đang tập luyện dưới sự hướng dẫn của một cô gái trẻ. Và rồi, cậu nhìn thấy chị Phương.

Chị mặc bộ đồ thể thao màu đỏ rực rỡ, tóc buộc cao gọn gàng. Chị không đứng yên. Chị đang di chuyển nhanh nhẹn giữa các khu vực, lúc thì hướng dẫn động tác khởi động cho nhóm trẻ, lúc lại quay sang điều chỉnh tư thế chuyền bóng cho một cậu thanh niên ở sân bóng rổ, giọng nói rõ ràng, đầy nhiệt huyết vang lên trong không gian rộng: “Chân trước chân sau, trọng tâm hạ thấp! Mắt nhìn đồng đội! Tốt lắm!...” Dáng vẻ của chị lúc này khác hẳn người chị dịu dàng chăm sóc cậu trong cơn sốt. Đó là sự tự tin, năng động và một niềm đam mê cháy bỏng tỏa sáng.

Thấy Lộc đứng ở cửa, chị Phương tươi cười vẫy tay rồi nhanh chóng bước tới. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi mắt chị sáng ngời niềm vui.

“Lộc! Em đến rồi! Nghe nói bài phát biểu của em rất xúc động, nhiều người khen lắm!” Chị vỗ nhẹ vào vai cậu, giọng đầy tự hào. “Thấy em đứng đây, khỏe khoắn và... khác hẳn, chị thật sự rất mừng.”

Lộc khẽ cười, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. “Dạ, nhờ chị. Em chỉ nói những gì trong lòng thôi.” Cậu đưa mắt nhìn ngắm một lượt sân thể thao rộng lớn, tiếng động vui tươi vang vọng khắp nơi. “Công trình thật sự tuyệt vời, chị Phương ạ. Ước mơ của chị giờ đã hiện hữu rồi.”

Chị Phương gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn khắp sân: “Ừ! Giờ chị chính thức là giáo viên kiêm quản lý nơi này rồi. Bận rộn nhưng vui lắm em ạ!” Chị quay sang chỉ về phía nhóm học sinh đang tập luyện chăm chỉ: “Chị đang tuyển chọn và huấn luyện những mầm non tiềm năng cho đội tuyển của xã, rồi của huyện. Hy vọng chút nhiệt huyết của chị có thể thắp lửa cho các em.”

Đột nhiên, chị nắm tay Lộc, kéo cậu đi về phía kho chứa dụng cụ ở góc sân. “Này Lộc, chị đang cần một người cẩn thận, chịu khó để giúp chị quản lý, bảo quản đồ thể thao ở đây. Việc không nặng, nhưng cần sự tỉ mỉ. Em có hứng thú không? Em rảnh mà, lại ở gần đây. Coi như giúp chị, cũng là có chỗ để em ra ngoài, gặp gỡ mọi người?”

Lời đề nghị bất ngờ khiến Lộc giật mình. Cậu nhìn đôi mắt đầy tin tưởng và hy vọng của chị Phương, rồi nhìn lại không gian sôi động, đầy sức sống của trung tâm. Một cảm giác lạ lẫm, nhưng không phải là khó chịu, len lỏi trong lòng. Có lẽ đây chính là “cơ hội” mà cậu đã nói trong bài phát biểu? Một cách để bước ra khỏi vỏ bọc cô độc, để bắt đầu “xây dựng lại”?

Nhưng cậu lại chọn từ chối.

Cậu hít một hơi sâu, lắc đầu, nụ cười thật lòng lần đầu tiên sau nhiều ngày hiện rõ trên khuôn mặt:

“Dạ, em nghĩ mình không hợp với mấy công việc kiểu này đâu.”

“Thế à, tiếc thật!” Chị Phương thốt lên mặt đầy thất vọng.

Ánh nắng buổi sáng mùa thu chiếu xiên qua mái vòm, rọi vào hai con người đứng giữa sân thể thao mới. Tiếng bóng nảy, tiếng cười nói rộn rã vây quanh. Phía trước, dường như một trang mới đang từ từ mở ra, không chỉ cho sân thể thao, mà còn cho chính cuộc đời của những mầm non ấy. Và đâu đó, trong góc khuất của tâm trí cậu, hình ảnh chiếc ô xanh bạc và bóng dáng cô gái lạ trong mưa vẫn còn đó, như một dấu hỏi chờ được giải đáp trong hành trình mới này.

Khi đôi mắt Lộc vô định nhìn về hướng sự nỗ lực của đám trẻ đang tập luyện, lời chị Phương bất chợt cất lên khiến cậu bừng tỉnh:

“À em nghe gì chưa? Sắp tới trường sẽ tổ chức một cuộc thi trình diễn thời trang, chủ đề tái chế và bảo vệ môi trường đấy.”

Lộc sững sờ, vô thức quay sang chị: “Ôi chà! Lên làm giáo viên rồi chị cũng có nhã hứng quan tâm sự kiện của trường rồi nhỉ?” Cậu bật cười, giọng đùa cợt thân quen: “Lại còn là thời trang nữa chứ! Chuyện này có phải chị Phương em biết không đấy?”

Chị Phương xoay người, mắt ánh lên vẻ hóm hỉnh, vỗ nhẹ vào vai cậu: “Cái thằng này! Chị vẫn biết ăn vận lắm đấy chứ!” Rồi chị hạ giọng, nét mặt hơi buồn: “Em nên thử đến xem đi. Nghe nói… lớp thằng Phong cũng sẽ tham gia đấy.”

Một ánh sáng lóe lên trong mắt Lộc. Cậu gật đầu dứt khoát: “Em nhất định sẽ đến!” Nói rồi, cậu vội quay đi, như muốn giấu đi sự bối rối thoáng qua trước lời mời đầy ý nghĩa ấy.

Chỉ vài hôm sau, Lộc nhận được cuộc gọi từ Khải. Như thông lệ mỗi 5 năm, lớp trưởng lại tổ chức họp lớp. Những lần trước, dù Khải nhiệt tình mời mọc, Lộc đều lấy cớ bận việc công ty mà từ chối. Lời từ chối đã trở thành phản xạ, một lớp vỏ bọc cho nỗi sợ hãi vô hình về những ký ức buồn sẽ quay trở lại. Nhưng lần này, khi tiếng Khải vang lên quen thuộc qua điện thoại, một cảm giác khác lạ trỗi dậy trong lòng Lộc. Một tiếng mách bảo mơ hồ, dai dẳng: Phải đi. Lần này nhất định phải đi.

Tình trạng hiện tại có thể nói quá nhàn rỗi, thời gian rảnh nhiều. Thế nhưng, quyết định vẫn khiến cậu trằn trọc suốt đêm. Hình ảnh buổi liên hoan rộn rã, lời động viên của Khải, và cả… những đoạn kí ức cứ chập chờn trong tâm trí. Rốt cuộc, trước khi bình minh ló rạng, Lộc thở dài, gửi một tin nhắn ngắn tới Khải: “Mình sẽ tới.”

Tình cờ thay, đợt họp lớp của Lộc lại trùng khớp với họp lớp của Hải. Hai người vốn không chung trường cấp ba, nhưng số phận đã đưa cậu và Hải gặp nhau trong những cuộc thi chế tạo, STEM đầy căng thẳng những năm đại học. Hải với trí tuệ sắc sảo và sự kiên định đã trở thành người bạn, người đồng hành thân thiết nhất của Lộc trên chặng đường khởi nghiệp đầy chông gai. Chính Lộc, khi thành lập công ty non trẻ, đã tìm đến Hải như một cổ đông sáng lập tin cậy. Và bằng nỗ lực không ngừng của cả hai, cùng sự góp sức của một đội ngũ tâm huyết, công ty nhỏ ngày nào đã vươn lên thành một thế lực vững mạnh trong ngành. Mối quan hệ của họ đã vượt qua ranh giới đối tác, trở thành thứ tình bạn tri kỷ hiếm có.

Hải biết rõ những vết sẹo tâm hồn Lộc mang theo. Nghe tin Lộc đồng ý họp lớp, Hải không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn vui mừng. Cậu gọi điện ngay, giọng đầy phấn khích: “Lộc! Thiệt hả? Mày đồng ý đi rồi đó hả? Tốt quá! Để họp lớp xong tao qua đón, tụi mình đi nhậu… à không, đi làm một chầu ‘ăn mừng’ cho đã!” Tiếng cười giòn tan của Hải xua tan phần nào nỗi lo lắng còn vương vấn trong lòng Lộc. Có lẽ, bước ra khỏi vỏ ốc, bắt đầu từ những điều nhỏ nhất như thế này, cũng là một cách để chữa lành. Và Lộc biết, dù có chuyện gì xảy ra ở buổi họp lớp ấy, vẫn có Hải, người bạn luôn sẵn sàng đứng bên cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận