Lộc cúi đầu chào người phụ nữ, lòng nặng trĩu một nỗi buồn mênh mang. “Dạ, cháu xin phép cô ạ.” Giọng cậu khàn đặc. Người phụ nữ gật đầu, nụ cười gượng gạo cố nở trên môi nhưng không giấu nổi vẻ u sầu trong đáy mắt. “Ừ, cháu đi cẩn thận nhé.” Cánh cổng kim loại cũ kỹ kẽo kẹt đóng lại sau lưng Lộc, như khép hẳn một cánh cửa vào quá khứ đầy xúc động. Tiếng then cài lạch cạch nghe thật cô quạnh. Lộc bước đi trên con đường làng, lưng áo sơ mi nhăn nhúm in bóng dưới nắng chiều tắt dần. Xa xa, bóng hai cô gái đang tiến lại gần, tay cầm chổi và túi rác, dường như đang tiếp tục công việc dọn dẹp sau sạt lở. Một trong hai người bỗng dừng bước, đôi mắt sáng rõ dưới hàng mi dài đưa nhìn theo bóng Lộc đang khuất dần ở rẽ đường khác.
**POV Minh Thư**
Minh Thư đứng chôn chân giữa đường. Đôi mắt cô - giờ đây trong veo, sáng rõ như hai viên ngọc nâu, không còn chiếc kính đen hay cây gậy trắng - dõi nhìn theo bóng lưng quen thuộc vừa khuất sau dãy nhà. Cái dáng đi ấy, cái cách hơi khom vai khi nghĩ ngợi… Sao quen thế? Chính là cậu chàng đã giúp cô ở điểm sạt lở hôm trước. Cậu ấy vừa từ căn nhà này đi ra?
“Thư? Sao đứng hình thế?” Hạnh, người bạn đồng hành, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, giọng đầy quan tâm.
Minh Thư quay lại, đưa mắt nhìn về phía căn nhà vừa đóng cửa. Cánh cổng kim loại đã khép kín, nhưng qua khe hở hàng rào, cô có thể thấy rõ góc sân phía sau. Đôi mắt cô dừng lại ở cái chuồng chó cũ kỹ, giờ đây trống trơn, chỉ còn một chú cún con lông vàng nhạt đang ngủ vùi dưới gốc cây. Một nỗi buồn chợt ùa về.
“Hình như… mình vừa thấy một người quen đi ra từ đây,” Thư nói, giọng trầm xuống. “Người mình đã gặp ở điểm sạt lở hôm trước.”
Hạnh nhìn theo ánh mắt của bạn, rồi nhìn vào căn nhà im ắng. “Người trong nhà này à? Cậu quen chủ nhà?”
Thư lắc đầu, một nỗi bâng khuâng khó tả dâng lên. Đôi mắt sáng ấy không rời khỏi cái chuồng trống. “Không phải chủ nhà.” Cô hít một hơi thật sâu, ký ức về một chú chó to lớn lông vàng sậm, về tiếng rên mừng rỡ và hơi ấm thân thiết ngày nào ùa về sống động. “Con chó… con Vàng ấy… Nó không còn ở đây nữa rồi.”
Hạnh nhìn vào cái chuồng trống và chú cún con, hiểu ra. “Ừ. Chỉ còn một tớ nhỏ thôi. Không thấy bóng dáng con khác.”
“Thật ra…” Thư cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ, xa vắng như nói với chính mình. Đôi mắt nâu sẫm chợt mờ đi một chút vì màn sương hoài niệm. “… mình đã từng… rất quen một người. Cũng ở chính nơi này.” Ngón tay cô khẽ chỉ vào con ngõ nhỏ bên cạnh căn nhà.
Hạnh tròn mắt tò mò: “Ở đây? Ở cái ngõ này? Ai vậy Thư? Là người vừa đi ra kia sao?”
Thư không trả lời. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi cô, đôi mắt vẫn dán vào con ngõ vắng. Rồi, như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho gió, cho quá khứ, cô khẽ lẩm bẩm, giọng đầy vẻ hoài niệm và nỗi nhớ nhung da diết: “Không biết giờ cậu đang nơi nào rồi… Còn nhớ nơi gặp mặt lần đầu của chúng ta không? Con ngõ nhỏ này đây…” Cô nghẹn lại, hình ảnh chàng trai năm nào với nỗi sợ chó nhưng vẫn bước tới giúp cô dù bị cô lỡ tay đánh một cái, cùng sự rung động dịu dàng nảy nở sau đó, khiến trái tim cô thổn thức. Đôi mắt sáng rõ giờ đây như nhìn thấu cả thời gian, thấy lại dáng hình tuổi mười bảy, mười tám của cả hai.
Hạnh nhìn bạn, thấy vẻ đăm chiêu khác thường cùng đôi mắt rưng rưng, lại hỏi dò: “Thư? Cậu đang nói gì vậy? Ngõ nhỏ nào cơ?”
Minh Thư như giật mình khỏi dòng suy tưởng. Cô quay mặt về phía Hạnh, nở một nụ cười mỉm nhẹ, gượng gạo nhưng cố gắng để nó thật tự nhiên. Nụ cười ấy không giấu nổi nỗi nhớ thương, một sự chờ đợi mòn mỏi đong đầy trong đôi mắt vừa tìm lại được ánh sáng. “À… không có gì đâu. Chỉ là… nhớ một người cũ.” Cô nắm chặt chiếc vòng tay đơn giản đang đeo - một món đồ kỷ niệm từ thuở ấy. “Chúng ta đi tiếp nhé? Đoạn đường kia còn nhiều việc lắm.”
Hạnh vẫn còn đầy thắc mắc, nhưng thấy Thư đã quay người, ánh mắt cố gắng tập trung vào con đường phía trước, cô cũng không hỏi gì thêm. “Ừ, đi thôi.” Hai cô gái lại tiếp tục bước đi dưới nắng chiều tắt dần, tiếng chổi quét sột soạt trên mặt đường nặng trĩu. Minh Thư cúi xuống nhặt một mảnh gỗ vụn, nhưng đôi mắt cô lại vô thức lần nữa đưa nhìn về phía con ngõ. Trong tim cô vang lên câu hỏi không lời đáp, mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhờ chính đôi mắt vừa được hồi sinh: “Lộc… giờ cậu ở nơi nào? Có khi nào… cậu cũng nhớ về con ngõ này như mình không?”
**POV Lộc**
Cậu nhanh chóng đến ngôi trường. Dù mắt không còn nhìn rõ từng chi tiết, Lộc vẫn cảm nhận được sự ngổn ngang của những cành cây gãy đổ nằm la liệt trên sân, có cành còn bay hẳn lên mái hiên, tạo nên một mớ hỗn độn. Lộc nhìn xung quanh, lắng nghe âm thanh của những bước chân hối hả và tiếng xẻng cọ xát. Cậu nhận ra mọi người vẫn đang ra sức dọn dẹp và đâu đó, cậu nhận ra Phương qua giọng nói quen thuộc của cô. Cô với mái tóc buộc cao, ống tay áo sắn qua khuỷu tay, một tay cầm bao, tay kia thoăn thoắt nhặt từng mảnh rác, cành cây. Không chần chừ, Lộc nhanh chóng hòa vào đoàn người, tự động tìm kiếm những cành cây lớn, những vật nặng để phụ giúp, trở thành một phần của dòng chảy khẩn trương.
Công tác khắc phục hậu quả sau bão diễn ra khá thuận lợi, nhờ sự đồng lòng của toàn thể người dân. Chỉ hơn hai ngày, mọi thứ gần như đã đâu vào đấy. Những con đường chính đã được dọn quang, điện nước đã được khôi phục. Đời sống người dân dần trở lại bình thường, các hàng quán hay chợ búa đã mở cửa tấp nập trở lại. Tuy nhiên, không khí trong làng lại ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi thi đầu tiên của kỳ thi đại học, sự kiện quan trọng nhất đối với lứa học sinh cuối cấp. Hầu hết những nhà có con tớ ở độ tuổi ấy đều chìm trong sự lo lắng, kỳ vọng, và áp lực.
Sau hai ngày thi đầy cam go, cuối cùng các sĩ tử cũng đã hoàn thành xong một cuộc thi quan trọng nhất của đời học sinh. Niềm vui của chúng được thể hiện qua muôn vàn biểu hiện ngay khi bước ra khỏi cánh cổng trường. Có đứa thì hò reo mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau ăn mừng như thể vừa trúng độc đắc. Lộc nghe tiếng cười nói giòn tan, tiếng hân hoan vỡ òa, biết rằng đó là niềm hạnh phúc của những người đã hoàn thành nhiệm vụ. Đứa khác thì trông hơi buồn một chút, bước đi nặng nề, chúng nhanh chóng được người nhà chạy đến ôm an ủi, vỗ về. Lộc cảm nhận được sự nặng trĩu trong không khí quanh họ. Lại có đứa mặt lạnh không biến sắc, bước đi tự tin như thể kỳ thi này nằm trọn trong túi mình rồi.
Nhưng dẫu kết quả có ra sao, sự cố gắng miệt mài suốt thời gian qua của mỗi sĩ tử cuối cùng cũng đã đến ngày gặt hái. Hơn ai hết, chúng hiểu rằng dù con đường phía trước còn dài, còn nhiều thử thách, thì việc đã nỗ lực hết mình, đã vượt qua giới hạn của bản thân trong suốt quãng đường học tập, tự thân đó đã là một niềm tự hào lớn lao. Kết quả có thể không hoàn hảo, nhưng tinh thần kiên trì và sự nỗ lực ấy là thứ đáng trân trọng nhất.
Cậu nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó, bước chân nhanh chóng dừng lại, cậu hướng về phía một bóng dáng trông có vẻ là một nữ sinh, cô gái đang ngó nghiêng sang bên kia đường, mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, đôi vai gầy khẽ run rẩy. Lộc khựng lại, một hình ảnh đã ngủ yên trong ký ức bỗng trỗi dậy, rõ nét như vừa xảy ra hôm qua.
…Đó là một buổi chiều nắng nhạt, những tia nắng vàng xiên qua kẽ lá, nhảy múa trên con đường lát gạch. Lộc, cậu bé lớp 11 năng động, vừa đạp xe từ trường về, chiếc cặp sách vắt vẻo trên ghi đông. Bỗng, ánh mắt cậu bị hút về phía một cô gái đứng chơ vơ bên lề đường. Mái tóc dài lòa xòa che gần hết khuôn mặt, đôi tay nhỏ bé siết chặt quai cặp, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời không quá nóng. Cô liên tục liếc sang bên kia đường, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, như thể dòng xe cộ đang lao vùn vụt là một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng cô.
Lộc dừng xe lại, chống chân xuống đất, giọng nói có chút ngạc nhiên: “Thư? Cậu làm gì ở đây thế này? Đây đâu phải là hướng về nhà cậu?”
Cô giật mình, đôi mắt to tròn, đen láy ẩn sau hàng mi dài ngước lên nhìn Lộc, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. Gương mặt cô trắng bệch, mồ hôi lăn dài trên thái dương. “À... à tớ... tớ...” Giọng cô ấp úng, dường như bị nỗi sợ hãi chặn lại ở cổ họng.
Lộc thấy rõ sự run rẩy trong từng thớ thịt của Thư. Cậu hốt hoảng, vội vàng hỏi: “Cậu sao thế? Có chuyện gì à? Cậu không khỏe à?”
Thư cố gắng hít thở sâu, đôi vai gầy khẽ chùng xuống, rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười: “À không... không sao. Tớ... tớ hơi sợ... sợ ngồi lên xe.”
Lộc hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn chiếc xe đạp của mình. “Sợ ngồi xe đạp ư? Từ bao giờ thế?” Cậu không hỏi thêm, nhìn thấy sự ngại ngùng rõ ràng trong ánh mắt cô. “Thôi được rồi. Vậy cậu bám vào tớ, tớ dắt xe sang.”
Cậu nhường phần đường bên trong cho Thư, để cô bám vào cánh tay mình, chậm rãi dẫn chiếc xe qua dòng xe cộ. Bàn tay Thư khẽ nắm lấy bắp tay Lộc, ban đầu còn ngập ngừng, sau đó dần siết chặt hơn khi tiếng còi xe và động cơ ồn ào vây lấy họ. Lộc cảm nhận được sự run rẩy từ cô bé truyền qua cánh tay mình, một cảm giác vừa xa lạ vừa muốn che chở.
Khi đã sang đến bên kia đường an toàn, Lộc quay lại hỏi: “Cậu đến đây làm gì thế? Về một mình sao?”
Thư buông tay Lộc, khẽ cúi đầu, mái tóc che đi nửa khuôn mặt đang ửng đỏ. “Tớ... tớ muốn mua một ít đồ dùng. Mà không muốn làm phiền ai đưa đi.” Giọng cô lí nhí, gần như tan vào gió.
Lộc nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Thư, lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả. Cô xinh đẹp, giỏi giang này, lại có vẻ sợ hãi một cách kỳ lạ. Sau đó cậu cũng rất ga lăng khi đợi cô mua đồ xong rồi đưa cô sang lại rồi mới đi.
Mấy hôm sau, Lộc đang trong nhà vệ sinh nam thì giọng nói chói tai từ phòng bên cạnh vọng ra – rõ ràng là ba giọng nữ sinh đang quây Thư.
“Ê đồ mù, đứng đây làm gì? Che mất chỗ sáng của bọn tao rồi!”
“Tưởng mù là được cậu X nhìn thương hả? Đồ tởm!”
“Câm mồm đi! Nhìn mày là tao nhớ tới con Hân! Mày biết không, vì cái tội tố cáo vớ vẩn của mày mà cả nhóm nó ở trường cũ bị đuổi học đấy! Đồ điếm giả nai tơ!”
Tiếng chửi rủa, sỉ nhục ngày càng thậm tệ. Lộc nắm chặt tay, máu nóng dồn lên đầu. Cậu xông ra khỏi nhà vệ sinh nam, may sao đúng lúc cửa nhà vệ sinh nữ bật mở. Ba nữ sinh kia vừa kéo nhau ra, mặt hầm hầm, còn Thư đứng bên trong, mặt tái mét, nước mắt lăn dài.
“Chúng mày câm ngay!” Lộc gầm lên, chặn ngang đường chúng, mắt lửa giận: “Đi học để học cách làm người hay học cách làm mấy con đĩ hả? Cút ngay trước mặt tao!”
“Mày là thằng nào? Can thiệp vào chuyện con gái làm gì? Đồ vô duyên!” Một đứa cong cớn chĩa tay.
“Thằng điên! Biến đi!” Đứa khác hét lại.
Lộc mặc kệ những lời chửi bới vô sỉ, bước thẳng vào trong, nắm lấy cánh tay nhỏ bé đang run lẩy bẩy của Thư: “Đi thôi, Thư!” Cậu kéo cô ra khỏi nơi kinh khủng ấy, mặc sau lưng là những ánh nhìn độc địa và tiếng thề thốt.
Thư ngồi co ro trên bậc thềm, vai vẫn còn rung rung. Nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má, khiến lòng cậu xao xuyến. Lộc quỳ xuống trước mặt cô, vô thức đưa tay lau đi giọt nước mắt. Ngón tay cậu chạm vào làn da mát lạnh khiến cả hai giật mình. Thư ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ đục hướng về phía cậu. Lộc vội rụt tay lại, ngượng ngùng quay đi. Một khoảng lặng ngượn nghịu bao trùm.
Để phá tan không khí, Thư khẽ ho một tiếng, giọng khàn đặc:
“Cậu... cậu biết không? Hồi cấp hai, tớ từng là ‘con nhà người ta’ đấy...” Cô cố gắng mỉm cười, nụ cười gượng gạo đầy chua xót. “Học giỏi, hát hay, xinh xắn... được cả trường để ý. Nhưng cũng vì thế mà bị một nhóm ghen ghét...” Thư ngừng lại, nuốt nghẹn. “Trong đó có một đứa... tớ từng coi là bạn thân nhất.”
Giọng cô nhỏ dần, run rẩy: “Một buổi chiều... chúng nó chơi khăm tớ. Cắt phanh xe đạp... Tớ lao xuống dốc... không có phanh... rồi...” Thư ôm chặt ngực, thở gấp “...bị xe tông. Tỉnh dậy... tớ chỉ thấy bóng tối.” Cô giơ tay sờ lên đôi mắt vô hồn. “Nhà tớ phát hiện vụ cắt phanh có chủ ý... Gây áp lực lớn lên trường. Trường bắt buộc phải điều tra... và đuổi học cả nhóm nó.”
Cô thở dài, giọng đầy mệt mỏi: “Lớp 7, 8, 9... tớ như rơi xuống địa ngục. Học chữ nổi, học định hướng bằng gậy, học làm mọi thứ trong bóng tối... Cố gắng để sống, để... không làm phiền ai cả.” Câu nói cuối như một lời thì thầm đầy xót xa.
Lộc ngồi lặng thinh. Từng lời, từng chữ của Thư như những nhát dao cứa vào tim cậu. Giờ cậu hiểu nỗi sợ xe cộ, sự cô độc, và những giọt nước mắt trong nhà vệ sinh kia đến từ đâu. Một quá khứ tưởng đẹp đẽ nhưng hóa ra là bi kịch chôn vùi cả tuổi trẻ cô gái nhỏ bé này.
***
Tiếng còi xe rú liên hồi bên tai kéo Lộc ra khỏi dòng ký ức đau thương. Trước mắt cậu, cô gái vẫn đứng co ro bên lề đường, vẻ sợ hãi in rõ trên khuôn mặt non nớt. Hình ảnh Thư năm xưa chơi vơi trong bóng tối lại hiện về. Không thể để ai trải qua nỗi sợ ấy một mình, Lộc nghĩ thầm, bước vội về phía cô.
“Cẩn thận cô gái! Để tôi giúp em sang đường!” Lộc cất giọng thân thiện, tay giơ ra như một lời đề nghị hỗ trợ.
Cô gái giật bắn người, quay lại với ánh mắt cảnh giác tột độ: “Hả? Chú là ai?!”
“Tôi chỉ muốn giúp thôi! Cô trông rất sợ…”
“THẰNG BIẾN THÁI NÀO DÁM VE VÃN BẠT GÁI TAO?!” Một giọng quát tháo chói tai cắt ngang. Một chàng trai cao to xông tới, mặt đỏ gay, tay chỉ thẳng vào mặt Lộc. Cô gái vội núp sau lưng bạn trai, mắt tròn xoe.
Lộc giơ hai tay lên tỏ ý vô hại, vội giải thích: “Khoan! Tôi thấy con bé đứng đây lâu, mặt rất sợ hãi, tưởng sợ sang đường nên mới lại đề nghị giúp! Thật lòng!”
Cô gái nhìn Lộc từ đầu tới chân, cau mày khó hiểu rồi chợt bật cười: “S-Sợ? Sang đường? Chú bị điên à? Cháu đứng đây đợi bạn trai đi mua kem thôi mà!” Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa hàng kem đông nghịt đối diện, nơi chàng trai kia vừa bước ra với hai chiếc kem đầy ụ.
Lộc chết lặng. Cậu nhìn lại cô gái – đôi mắt mở to lúc nãy giờ đã nheo lại vì cười, nét sợ hãi tan biến thay bằng sự bối rối hài hước. Cậu bật cười, một nụ cười ngây ngô đầy ngượng ngùng: “À... xin lỗi! Tôi nhầm! Chúc hai người ngon miệng!”
Cậu vội vã quay đi, nước da hơi ngăm rám nắng bỗng ửng hồng lên tận mang tai. Tiếng cười giòn tan của cô gái và lời trêu chọc “Gặp biến thái dễ thương ghê!” của cậu bạn trai vọng theo sau lưng. Bước chân Lộc nhanh hơn, nhưng trong lòng cậu không hề khó chịu. Ngược lại, một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ lan tỏa. Thế giới này vẫn còn những nỗi sợ thật sự, cậu nghĩ, ánh mắt vô thức hướng về phía ký túc xá nơi Thư ở, nhưng cũng còn lắm điều ngây ngô, đáng yêu. Cũng tốt mà, Thư nhỉ?


0 Bình luận