• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16: Cha với con(1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,437 từ - Cập nhật:

Về đến nhà, ngôi nhà của Lộc hiện ra như một bức tranh cổ tích lạc lõng giữa phố thị. Bên ngoài, hàng rào gỗ mộc mạc đã bạc màu theo năm tháng, phủ đầy rêu xanh và những dây leo chằng chịt. Cánh cổng gỗ cũ kỹ khẽ rít lên tiếng than van khi mở, để lộ khu vườn nhỏ um tùm cỏ dại, những cây cỏ dại cành lá sum suê vươn ra lấn cả lối đi. Mái ngói âm dương phủ lớp rêu mốc thời gian, vài viên ngói vỡ lộ ra khoảng trống như vết sẹo. Bình đứng lặng trước cổng, mắt mở to ngơ ngác, hai tay nắm chặt vạt áo. Cậu bé như bị hút vào vẻ hoang dã kỳ bí ấy, bước chân chần chừ không dám tiến vào, cứ như sợ chạm phải bóng ma của quá khứ.

Thấy Bình đờ đẫn, Lộc nhẹ nhàng kéo tay cậu bé: “Vào đi cháu! Bên trong khác ngoài này nhiều đấy!” Quả thật, khi bước qua ngưỡng cửa nặng trịch, Bình giật mình thon thót. Không gian bên trong trái ngược hoàn toàn: phòng khách nhỏ gọn gàng với bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, sàn nhà sạch bong, ánh sáng ấm áp từ đèn tuýp rọi xuống. Sự giản dị, tươi mới khiến cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn Lộc: “Sao... sao bên ngoài trông như nhà ma còn trong này bình thường thế chú?”

Lộc cười khẽ, vỗ nhẹ vai Bình: “Chú mới dọn về đây thôi. Bên trong dọn sơ rồi, còn bên ngoài...” cậu ngượng nghịu gãi đầu “... chú làm biếng quá, chưa kịp dọn dẹp gì hết. Cỏ mọc tùm lum cũng mặc kệ!” Bình nghe vậy bật cười khành khạch, nét căng thẳng tan biến.

Bình thì lắc đầu ngao ngán, cậu bé thở dài thườn thượt y thể một người lớn: “Chú thế này bảo sao vẫn ế!” Lộc bật cười trong lòng trước câu nói chân thật, cậu không thể phản bác lại thằng bé được.

Lộc dẫn Bình xuống bếp, nhanh tay chuẩn bị bữa tối đơn giản: cơm trắng dẻo thơm bốc khói nghi ngút, đĩa thịt kho tàu bóng mỡ, bát canh cải nóng hổi. Mùi thức ăn bốc lên khiến Bình nuốt nước bọt ừng ực vô thức. Ngồi vào bàn, cậu bé cầm đũa run rẩy, cậu bé khẽ nhìn sang cậu như thể chờ đợi tín hiệu. Lộc mỉm cười và đưa tay ra hiệu cho cậu bé cứ thoải mái. Miếng thịt đầu tiên đưa lên miệng, đôi mắt Bình đột nhiên đỏ hoe. Cậu cúi gằm mặt xuống, hàng mi rung rung, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống đĩa cơm. Tiếng nghẹn ngào khe khẽ vang lên, nhưng cậu bé vẫn cố gắng nhai, hai vai khẽ rung. Lộc im lặng quan sát, lòng se lại. Cậu không hỏi, chỉ đẩy nhẹ khăn giấy về phía Bình. Cậu bé vội lau vội, mặt vẫn cúi sâu, không hé một lời.

Sáng hôm sau, Lộc dẫn Bình ra chợ. Dòng người tấp nập chen chúc nhau giữa các hàng quán, người thì chân bước đều, tay cầm cái làn lác đác một số món. Người thì rướn người trả giá. Cậu thì như cá lạc nước. Đứng trước quầy quần áo trẻ em, Lộc bối rối cầm lên chiếc áo phông, nhíu mày: “Cháu mặc size M hay S nhỉ? Chắc M... không, S?” Bình lắc đầu, thì thào: “Mẹ cháu... hay mua size S ạ.” Lời vừa dứt, cậu bé đột nhiên trùng xuống, tay siết chặt vạt áo Lộc, mắt nhìn xa xăm. Lộc xúc động, vỗ nhẹ lưng cậu bé: “Ừ, size S nhé!”

Chọn dép cũng thành trận chiến. Lộc phân vân giữa dép quai hậu và sandal thể thao, băn khoăn: “Loại nào bền nhỉ?” Bình lí nhí: “Dép nhựa mẹ mua... size 28, 15 ngàn một đôi.” Lộc cười phá lên, nắm tay cậu bé đi mua ngay nhưng cậu chọn một đôi đắt gấp mấy lần.

Trưa nắng gắt, Lộc dẫn Bình vào quán bánh cuốn mà cậu bắt gặp ven đường. Vừa bước vào, Bình bỗng nhanh nhẹn lạ thường: cậu thoăn thoắt lấy đũa, thìa từ giá gỗ, kéo lọ tương ớt ở góc bàn, rồi xách cả bình trà đá tự rót. Lộc ngồi quan sát, ngạc nhiên: “Sao cháu thuộc nơi này thế?” Bình cúi mặt: “Dạ... không ạ.” Nhưng ánh mắt cậu vụt tối đi.

Khi đĩa bánh cuốn nóng hổi phủ mỡ hành thơm lừng được bưng ra, Bình ăn ngấu nghiến. Cậu chấm ớt đẫm, miếng bánh cay xè khiến nước mắt giàn giụa, nước mũi chảy tứa lưa. “Cay quá hả?” Lộc cười khúc khích. Cậu bé gật đầu tức tưởi, miệng vẫn nhai ngùn ngụt. Lộc vừa lắc đầu vừa với lấy khăn giấy. Tay cậu vụng về nhưng dịu dàng lau từng giọt nước mắt, gạt nước mũi cho Bình: “Từ từ thôi, có ai tranh đâu mà hùng hổ vậy!” Ánh mắt Bình bỗng ấm áp lạ, cậu khẽ tựa đầu vào cánh tay Lộc – một cái chạm nhỏ mà khiến trái tim người đàn ông trẻ bồi hồi.

Đêm ấy, trong căn phòng khách nhỏ:

Ánh đèn điện thoại lập lòe chiếu lên gương mặt Lộc đăm chiêu. Tiếng mưa rào mới chỉ lộp độp nhẹ ngoài hiên bỗng chuyển thành trận gió gào thét, vật vã vào những tấm cửa gỗ cũ kỹ. Một tia chớp xé ngang bầu trời đen kịt, chói lòa, tàn nhẫn, theo sau là tiếng sấm ầm ầm như quả bom nổ ngay trên mái ngói.

Từ phòng bên, một tiếng thét hoảng loạn, đứt quãng xé toang màn đêm: “KHÔNG! ĐỪNG! BỐ... MẸ...!”

Lộc vứt vội điện thoại, chân đạp mạnh xuống sàn lạnh. Cánh cửa phòng Bình bật mở. Ánh chớp lóe lần nữa, khắc họa bóng nhỏ co rúm trong góc giường – hai tay bịt chặt tai, đầu gập sâu vào gối, toàn thân run lẩy bẩy như chiếc lá trong bão. Tiếng nấc nghẹn nghẹn, thở gấp như con thú nhỏ bị thương.

“Bình!” Lộc quỳ sụp xuống bên giường. Hơi thở nóng hổi, mùi mồ hôi lạnh và nỗi sợ hãi tột cùng tỏa ra từ cậu bé. Lộc không hỏi, cũng chẳng vỗ về sáo rỗng. Cậu vòng tay ôm lấy khối run rẩy ấy, kéo cậu bé vào lòng. Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp xoay nhẹ những ngón tay lên mái tóc ướt mồ hôi của Bình, xoa tròn từng vòng nhẹ nhàng, đều đặn – y chang cách người bố quá cố đã từng làm để dỗ cơn sợ sấm chớp của con trai.

“Yên tâm... có chú đây rồi... có chú đây...” Giọng Lộc trầm đục, rạn vỡ vì xúc động, cố bình thản vỗ về.

Bình như chạm phải sợi dây ký ức vô hình. Cậu vật vã ngoi lên, hai tay quặp chặt lấy cổ áo Lộc, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền như chối bỏ hiện thực. Những lời thì thào đứt quãng, đầy nước mắt bật ra từ đôi môi run rẩy:

“Bố... bố cũng... cũng xoa đầu con như thế... nấc... Mẹ... mẹ thì ôm con thật chặt... thở gấp... Đêm đó... cũng gió to... sấm... sấm dữ lắm... giọng nghẹn lại... Nhà... nhà sập... Cháu... cháu chỉ nghe tiếng bố mẹ hét tên cháu... rồi... rồi tối đen... tiếng khóc nức nở bật ra...”

Lộc siết nhẹ vòng tay, để khuôn mặt ướt đẫm của Bình tì vào ngực mình. Cậu tiếp tục xoa đầu, động tác chậm rãi, kiên nhẫn, từng vòng tròn ấm áp như truyền hơi ấm và sự vững chãi vào tâm hồn tan nát của đứa trẻ.

“Bố mẹ... nức nở... chẳng giàu có gì... nhưng... nhưng bao giờ cũng dành cho cháu... thứ tốt nhất... giọng lí nhí, đầy hoài niệm... Cái áo đẹp nhất... đôi dép mới nhất... cả... cả miếng thịt ngon nhất trong nồi... nấc... Sao... sao bão lại cướp hết đi, chú...? Cháu sợ... sợ tiếng gió... sợ tiếng sấm... sợ... sợ một mình...!”

Những lời thổ lộ như mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tim Lộc. Cậu cúi mặt xuống, mũi chạm nhẹ vào đỉnh đầu đẫm mồ hôi của Bình, hít một hơi sâu. “Chú biết... chú biết mà... Khóc đi, khóc cho hết nỗi sợ... Chú sẽ ở đây. Bình không còn một mình nữa.” Giọng nói của Lộc rung nhẹ, không phải lời hứa suông, mà là sự cam kết chân thành phát ra từ trái tim.

Lâu lắm, khi cơn run dần dịu xuống, tiếng nấc chuyển thành những hơi thở ngắn, nặng nề. Mí mắt sưng húp của Bình khép lại, nặng trĩu. Cậu bé thả lỏng toàn thân, đầu vẫn tựa chặt vào ngực Lộc, hai tay buông lỏng. Sự kiệt sức sau cơn hoảng loạn và sự ấm áp từ vòng tay vững chãi đã đưa cậu vào giấc ngủ thiếp đi – một giấc ngủ không còn co quắp, mà như tìm được bến bờ bình yên tạm thời.

Lộc nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống gối, kéo chăn đắp lên người cậu. Ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt trẻ thơ còn vương vệt nước mắt, đôi môi hé mở thở đều. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lộc, ấm áp và chua xót: ‘Ngày xưa, bố cậu bé này, chắc cũng từng ngồi như thế này, trong đêm mưa bão, xoa đầu con trai, lòng đầy yêu thương và bảo vệ...’ Bàn tay thô ráp của Lộc lại nhẹ nhàng đặt lên mái tóc Bình, xoa xoa nhè nhẹ thêm vài nhịp nữa – như một lời thề im lặng. Rồi cậu tựa lưng vào thành giường, mắt lim dim nhìn ra cửa sổ đen kịt đầy mưa gió, lòng đầy cảm xúc khó tả. Chẳng mấy chốc, hơi thở đều đều của hai con người lạc loài, giờ đã tìm thấy nhau, hòa vào nhịp mưa đêm.

Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sổ, rải những vệt vàng nhạt lên sàn gỗ cũ kỹ. Lộc tỉnh dậy, lưng ê ẩm vì cả đêm ngồi tựa thành giường bên Bình. Cậu bé vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, đôi tay nhỏ nắm chặt góc chăn như sợ ai cướp mất. Lộc nhìn Bình, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng – vừa ấm áp, vừa lo lắng. “Mình thật sự làm được chuyện này sao?” Lộc tự hỏi, tay vô thức xoa xoa gáy, nơi cơ bắp vẫn còn căng cứng.

Cậu đứng dậy, bước nhẹ ra bếp, cố không làm vang tiếng sàn không phát ra tiếng động. Trong đầu Lộc hiện lên hình ảnh cha mình ngày xưa: người đàn ông cao lớn, vụng về đút cháo cho cậu khi còn nhỏ, luôn lẩm bẩm “Ăn từ từ kẻo bỏng!” Lộc mỉm cười, nhưng nụ cười chợt tắt khi cậu nhận ra mình chẳng biết nấu gì cho Bình ngoài cơm trắng và thịt kho. “Trẻ con có cần ăn sáng gì đặc biệt không nhỉ?” Lộc lẩm bẩm, mở tủ lạnh trống trơn, chỉ còn vài quả trứng gà và một ít rau cải. Giờ cậu mới nhận ra hôm qua đã quên mua thức ăn.

Lộc quyết định làm món trứng tráng. Có vẻ sự mệt mỏi đã khiến cậu mất tập trung, khi mà vừa đập trứng vào chảo, lòng đỏ đã vỡ toẹt, dầu bắn tí tách, khói nghi ngút. “Chết tiệt!” Lộc hoảng loạn tắt bếp, quạt tay lia lịa để xua khói. Tiếng động làm Bình tỉnh giấc. Cậu bé ló đầu vào bếp, tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ. “Chú làm gì mà khói mù thế?” Bình ngáp dài, giọng vẫn còn khàn khàn sau cơn khóc đêm qua.

Lộc gãi đầu, ngượng ngùng: “Chú... định làm trứng tráng cho cháu. Nhưng, ừ thì... chú không để ý chút.” Bình nhìn chảo trứng cháy đen, rồi phá lên cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp căn bếp nhỏ. “Chú ơi, mẹ cháu luôn làm khác cơ: Đập trứng vào bát trước, thêm muối, đánh tan... Rồi mới đổ vào chảo dầu nóng già. Chú thử làm như cháu nói xem?”

Bình đứng trên một chiếc ghế đẩu, nghiêm túc hướng dẫn Lộc cách đánh trứng, thêm chút muối, và đổ từ từ vào chảo. Lộc nhìn cậu bé, ngạc nhiên trước sự tự tin bất ngờ. “Cháu học cái này ở đâu vậy?” Lộc hỏi, tay vụng về khuấy trứng theo chỉ dẫn. Bình ngừng lại, ánh mắt thoáng buồn: “Mẹ cháu... hay làm trứng tráng. Cháu đứng nhìn hoài, nên nhớ.” Lộc gật đầu, không hỏi thêm, nhưng trong lòng cậu như có gì đó siết chặt.

Món trứng tráng hoàn thành, tuy hơi méo mó nhưng vàng ươm, thơm lừng. Hai chú cháu ngồi đối diện nhau trên bàn ăn nhỏ, Bình cắn một miếng, nhai ngấu nghiến. “Ngon hơn hẳn đó thấy chưa chú!” cậu bé cười, miệng còn dính chút lòng đỏ. Lộc bật cười, cảm giác nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn Bình ăn, cậu nhận ra cậu bé luôn để dành miếng trứng lớn nhất, đẩy sang mép đĩa như giữ lại. “Sao không ăn hết đi?” Lộc hỏi. Bình lí nhí: “Ngày xưa... cháu hay để miếng ngon nhất cho mẹ.” Lộc im lặng, lòng nặng trĩu. Cậu nhẹ nhàng đẩy miếng trứng đó về phía Bình: “Giờ thì cháu ăn đi. Mẹ cháu chắc cũng muốn vậy.”

Sau bữa sáng, Lộc quyết định đưa Bình ra sân vườn. Cậu nghĩ, nếu cứ để khu vườn um tùm cỏ dại thế này, Bình sẽ không có chỗ chơi. “Hôm nay chú cháu mình dọn vườn, được không?” Lộc hỏi, tay cầm cây kéo cắt cỏ cũ kỹ. Bình gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn ngập ngừng, như sợ phải rời khỏi vùng an toàn trong nhà.

Hai người bắt đầu công việc. Lộc cắt cỏ, Bình nhặt những cành khô, đôi lúc cậu bé dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bụi cỏ dại có hoa tím nhỏ. “Cháu thích hoa này không?” Lộc hỏi, ngồi xổm xuống cạnh cậu. Bình gật nhẹ: “Mẹ cháu hay trồng hoa tím. Bảo là nó... bền, dù đất xấu thế nào cũng sống.” Lộc mỉm cười, nhổ bụi hoa cẩn thận, đặt vào một chiếc chậu nhỏ: “Vậy mình giữ nó nhé. Cháu chăm nó, được không?” Bình gật đầu, mắt sáng lên, tay ôm chặt chậu hoa như ôm một ký ức quý giá.

Buổi chiều, Lộc dẫn Bình đi dạo quanh xóm. Cậu muốn Bình quen dần với môi trường mới, nhưng cũng để thử xem mình có thể làm “người lớn” thế nào. Trên đường, Bình bỗng nắm chặt tay Lộc khi một chiếc xe máy chạy ngang qua, tiếng động cơ gầm lên như gợi lại cơn bão đêm qua. Lộc cảm nhận được bàn tay nhỏ run rẩy, liền cúi xuống, nói nhỏ: “Chỉ là xe thôi, không phải sợ. Chú ở đây mà.” Bình gật đầu, nhưng vẫn không buông tay, bước sát bên Lộc như tìm một điểm tựa.

Khi đi ngang qua một sân chơi nhỏ, Bình bỗng dừng lại, nhìn đám trẻ đang chơi đá bóng. Lộc nhận ra ánh mắt cậu bé sáng lên, nhưng xen lẫn chút ngại ngùng. “Cháu muốn chơi không?” Lộc hỏi. Bình lắc đầu, nhưng chân lại nhích tới. Lộc cười, kéo tay cậu bé: “Thử đi, chú đứng đây nhìn.” Bình chần chừ, rồi chạy vụt ra, nhập bọn với đám trẻ. Tiếng cười vang lên, Bình vụng về đá bóng, ngã oài, nhưng lại đứng dậy ngay, miệng cười toe toét.

Lộc đứng nhìn từ xa, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu nhớ lại hình ảnh cha mình đứng dưới gốc cây, nhìn cậu chơi đùa với lũ bạn, ánh mắt đầy tự hào. “Mình giống một người bố thật rồi...” Lộc lẩm bẩm, tay đút túi quần, cố che giấu cảm xúc đang trào dâng. Nhưng khi Bình chạy về, mặt đỏ bừng, hét lên: “Chú ơi, cháu sút trúng khung thành rồi!” Lộc không kìm được, xoa đầu cậu bé, cười lớn: “Giỏi lắm! Lần sau chú chơi cùng nữa!”

Đêm ấy, khi Bình đã ngủ, Lộc ngồi bên bàn, cầm bút ghi vài dòng vào cuốn sổ nhỏ. Cậu viết: “Ngày thứ hai với Bình. Cậu bé mạnh mẽ hơn mình nghĩ, nhưng vẫn cần một người ở bên. Mình không chắc có làm tốt vai trò này không, nhưng mỗi lần Bình cười, mình thấy... như bố đang nhìn mình, mỉm cười.” Lộc gấp sổ, nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trầm tư. Cậu biết, hành trình làm cha không chỉ là nuôi nấng, mà còn là học cách chữa lành những vết thương mà cả hai đều mang trong lòng.

Vài ngày sau...

Những ngày cùng Lộc đi chợ, nấu những món ăn đơn giản, hay nhổ từng bụi cỏ dại để dọn chỗ cho bụi hoa tím bé nhỏ, đã mang lại cho Bình một chút bình yên hiếm hoi. Nhưng sự yên ả ấy tan biến vào buổi chiều muộn, khi người phụ nữ gọi đến: “Lộc à, anh nộp đầy đủ giấy tờ cho cháu Bình chưa? Bên trại mồ côi báo chỉ nhận cháu đầu tuần sau thôi...”.

Ngoài trời, cơn mưa chiều đã chuyển thành mưa tầm tã. Những giọt nước đập xuống mái tôn như tiếng trống chiến, báo hiệu một đêm dài khắc nghiệt. Lộc đang ngồi uống trà trong bếp, mải mê suy nghĩ về công việc ngày mai, không hay biết Bình đã lặng lẽ mở cửa sau và chạy thục mạng ra ngoài.

Chỉ khi tiếng mưa át đi tiếng thở đều đặn từ phòng nhỏ, Lộc mới chợt giật mình. Anh vội vàng chạy vào kiểm tra và thấy chiếc giường trống rỗng, chăn còn ấm từ thân nhiệt của đứa trẻ vừa rời đi.

“Bình! Bình ơi!” Lộc hét lên, giọng run rẩy trong tiếng mưa ầm ì. Tim anh đập thình thịch khi nhận ra cậu bé đã biến mất không dấu vết. Anh chạy ra ngoài, nước mưa ướt sũng áo quần trong tích tắc, nhưng anh không còn thời gian để quan tâm.

Đầu óc Lộc quay cuồng, cố gắng đoán xem cậu bé có thể đi đâu trong đêm mưa như thế này. Rồi như một tia chớp, anh nhớ ra - căn nhà cũ! Nơi Bình từng sống cùng bố mẹ, nơi giờ chỉ còn là đống đổ nát sau cơn bão tuần trước.

Tỉnh giấc không thấy Bình, tim Lộc đập loạn xạ. Một linh cảm xấu mách bảo. Cậu hốt hoảng lao ra ngoài, mặc trời mưa gió dữ dội. Ánh chớp lóe lên, khắc họa bóng dáng nhỏ bé đang vật lộn giữa đống đổ nát. “BÌNH!”

Một cơn gió giật dữ dội cuốn phăng chiếc ô Lộc đang cầm. Không một giây do dự, Lộc cởi phăng chiếc áo khoác dày đang mặc, trùm kín lên đầu và vai Bình. Cậu chỉ còn chiếc áo phong phanh, mưa tạt ướt sũng ngay lập tức. Thân hình cao lớn của Lộc trở thành chiếc ô sống, che chắn cho đứa trẻ đang run rẩy. Bàn tay lớn, ấm áp của cậu nắm chặt bàn tay nhỏ, lạnh cóng và đầy vết xước của Bình. “Chỉ chỗ nào mẹ hay giấu đồ, chú đào cùng cháu!” Câu nói quyết liệt, không phải sự giúp đỡ ban ơn, mà là sự đồng hành, hợp sức trong cơn tuyệt vọng. Ánh mắt cậu lúc ấy, dưới làn mưa xối xả, ánh lên một thứ gì đó khiến Bình cảm thấy lạ. Một thứ gì đó... kiên định.

Hai người, một lớn một nhỏ, quỳ giữa đống đổ nát, bàn tay không ngừng bới đất đá ướt sũng. Mưa vẫn trút xuống không thương tiếc, nước lạnh thấm vào tận xương tủy. Thời gian như kéo dài vô tận trong tiếng mưa gào và hơi thở gấp gáp. Và rồi, ngón tay Bình chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, quen thuộc trong lớp bùn đất. Một niềm hy vọng chói lòa bừng lên. Cậu bé dùng hết sức kéo nó lên - chiếc vòng bạc nhỏ, lấp lánh dù vương đầy bùn đất, với hai chữ “Bình An” vẫn rõ nét. Niềm vui vỡ òa chưa kịp thành tiếng reo thì...

“RẦM!... RỒNG RỒNG...”

Một tiếng rạn nứt ghê rợn vang lên từ phía trên. Bình ngẩng lên trong kinh hoàng, chỉ kịp thấy một tảng đá lớn cùng vô số đất đá ồ ạt đổ sập xuống, ngay vị trí hai người đang đứng.

Bản năng sinh tồn kêu gào cậu bé tránh sang một bên. Nhưng Lộc thì KHÔNG. Trong tích tắc định mệnh, bản năng của một người cha chiến thắng lý trí. Cậu không đẩy Bình ra. Thay vào đó, với một tốc độ kinh người, Lộc dùng cả thân mình đè lên người Bình, chụp kín cậu bé dưới bụng mình như gấu mẹ bảo vệ con non. Hình ảnh này chợt gọi về ký ức mà Bình đã kể trong đêm mưa bão: “Mẹ thì ôm con thật chặt...”. Một cú va đập kinh hoàng. “ỰC!” Một tiếng rên đau đớn bật ra từ cổ họng Lộc, ngay trên đầu Bình. Cậu bé cảm nhận rõ ràng sự co giật dữ dội của thân hình người đàn ông đang che chở cho mình. Mùi máu tanh lạnh bỗng xộc vào mũi, hòa lẫn mùi bùn đất và mưa. Máu tươi loang nhanh trên vai trần của Lộc, tạo thành một vệt đỏ rùng rợn hòa vào nước mưa, nhỏ giọt xuống mặt Bình.

Đau đớn tột cùng, nhưng điều đầu tiên Lộc làm là quay mặt xuống Bình, giọng dồn dập, đầy hoảng loạn: “C-Cháu có sao không? Có đau chỗ nào không? Nói chú nghe!” Câu hỏi han bật ra tự nhiên, không một chút suy nghĩ, xuất phát từ sâu thẳm trái tim, trong khoảnh khắc sinh tử. Khi thấy Bình lắc đầu, mắt mở to vì kinh hãi nhưng không bị thương, Lộc thở phào, một nụ cười gượng gạo, đầy đau đớn nhưng nhẹ nhõm nở trên môi: “May quá... Chú đã kịp...”. Sự thừa nhận vô thức ấy, trong tiếng mưa và mùi máu, đánh thẳng vào trái tim bé nhỏ của Bình.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của trạm y tế, bác sĩ đang băng bó vết thương sâu trên vai và cố định chân trái gãy nhẹ của Lộc. Bình đứng sát bên giường bệnh, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe vì khóc. Ánh nhìn đầy tội lỗi của cậu bé dán chặt vào miếng băng thấm đỏ trên vai “bố”. Cậu bé run rẩy có vẻ vì hình ảnh máu me và đau đớn trên khuôn mặt Lộc đã khiến ký ức kinh hoàng về đêm mất bố mẹ ùa về sống động.

Lộc không chỉ xoa đầu an ủi. Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ, lạnh ngắt của Bình trong tay mình. Ánh mắt cậu tìm gặp đôi mắt đẫm nước mắt của cậu bé, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết, không chút ngập ngừng: “Là bố thì phải bảo vệ được con. Chuyện đương nhiên thôi mà, con đừng có lo.” Đó là lời tuyên bố chính thức, rõ ràng về sứ mệnh làm cha mà anh chọn lấy. “Chỉ là vết thương cũ mà thôi!” Lộc trấn an cậu bé.

Bình im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cậu bé chạm tay vào chiếc vòng bạc “Bình An” vừa tìm được, còn vương bùn đất, đang nắm chặt trong lòng bàn tay kia. Chiếc vòng - lời hứa bảo vệ cuối cùng của mẹ, thứ bảo vật thiêng liêng nhất đời cậu. Rồi, với một cử chỉ trang trọng đầy xúc động, cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay đang lành của Lộc - bàn tay không bị thương. Giọng cậu bé lí nhí, đầy nước mắt nhưng rành rọt, vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Mẹ cháu nói... vòng này sẽ bảo vệ người đeo. Giờ... nó sẽ bảo vệ chú.” Cậu bé đã trao đi thứ quý giá nhất, trao cả niềm tin tuyệt đối và sự chấp nhận, cho người đàn ông vừa dùng mạng sống để che chắn cho mình.

Nước mắt nghẹn ngào, Bình thì thào, lần đầu tiên gọi “bố” một cách có ý thức: “Bố cháu... bố ruột của cháu... cũng vậy. Cũng đẩy mẹ con cháu ra khỏi đá đang rơi... Rồi mẹ cháu ôm chặt cháu... Bố... bố giống bố cháu quá...” Sự hy sinh giống hệt nhau, tình yêu thương vô điều kiện giống hệt nhau, đã xóa nhòa ranh giới quá khứ - hiện tại, máu mủ - tình cảm. Trong đôi mắt đẫm lệ của Bình, Lộc giờ đây không còn là “chú” nữa. Cậu đã trở thành “bố”. Người cha thứ hai, cũng là người cha cuối cùng, mà trái tim tan nát của cậu bé tìm thấy.

Khi bác sĩ hoàn tất, Lộc chống nạng đứng dậy. Cậu vẫn siết chặt tay Bình. Ánh mắt anh ấm áp, vững chãi như tảng đá che chở, nhìn sâu vào đôi mắt cậu con trai mới của mình. Một câu nói giản dị mà chắc nịch, như lời tuyên bố cuối cùng, xóa tan mọi nỗi sợ hãi về “trại mồ côi” còn vương vấn: “Về nhà thôi con. Về nhà của bố con mình. Không ai bắt con đi đâu cả. Bố hứa.”

Chiếc vòng “Bình An” nằm chắc chắn trong lòng bàn tay Lộc, lấp lánh dưới ánh đèn trạm y tế. Nó không chỉ là kỷ vật. Nó là lời thề im lặng của một người cha, là minh chứng cho tình phụ tử mới được sinh ra từ mưa gió, đau thương và sự hy sinh cao cả. Trong bóng tối của đống đổ nát và cơn bão lòng, họ đã tìm thấy gia đình thực sự - trong chính vòng tay của nhau. Bình nắm tay “bố” thật chặt, bước ra khỏi trạm y tế, hướng về ngôi nhà có hàng rào gỗ bạc màu và bụi hoa tím nhỏ đang chờ được chăm sóc. Ngôi nhà của hai cha con.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận