Ánh đèn bên ngoài phòng hắt vào bức tường bên trong căn phòng tạm, tạo thành những vệt sáng nhảy múa, đứt đoạn như những ngón tay ma quái.
Ngoài kia, trong màn đêm loãng, bóng hai người thân thiết vẫn lầm lũi di chuyển. “Mình à, mình giúp em trông chừng nồi nước với!” Giọng mẹ cất lên, êm dịu tựa làn gió mùa thu thoảng qua cành liễu – chất giọng Huế mộng mơ mà Bình có thể nhắm mắt cũng nhận ra. “Anh biết rồi, em tranh thủ làm cho xong rồi còn đi ngủ.” Tiếng bố trầm ấm, vang vọng trong đêm, đầy ắp sự chắc chắn khiến trái tim nhỏ bé luôn cảm thấy bình yên.
Bình cố mở to mắt. Mí mắt nặng trịch như bị ai khâu lại, cứ dính chặt vào nhau. Cậu gồng mình, cố bật chúng lên, muốn nhìn rõ hơn, muốn chạy ra ngoài ôm chầm lấy bố mẹ. Nhưng mọi nỗ lực chỉ là vô vọng. Cơ thể cậu như bị đóng băng trên chiếc chõng tre ọp ẹp. “Bố ơi... mẹ ơi... đừng bỏ con! Đừng đi!” Tiếng kêu thảng thốt nghẹn lại trong cổ họng, chỉ thoát ra thành một tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng. “Hức... hức...”
Cậu giật mình tỉnh hẳn. Mắt mở trừng trừng trong bóng tối lờ mờ của căn lều tạm. Hai bàn tay nhỏ xíu, lạnh ngắt, khẽ chạm lên má. Những giọt nước mắt không mời mà đến, lặng lẽ lăn dài trên gò má gầy guộc, để lại cảm giác ướt lạnh buốt giá. Cậu vội vã dùng ống tay áo thô ráp chùi vội. Càng chùi, nước mắt càng trào ra mạnh hơn, như một dòng suối nhỏ không thể nào ngăn được, làm ướt đẫm cả vạt áo mỏng manh.
Một giọng nói trầm khàn, đầy thương cảm vang lên bên tai: “Tội nghiệp thằng bé quá! Ngủ mê mà nước mắt giàn giụa...” Một người phụ nữ, có lẽ là một người dì trong đoàn cứu hộ - nghiêng người nhìn Bình. Gương mặt bà in hằn những nếp nhăn sâu hằn, đôi mắt đỏ hoe như cũng vừa khóc. “Còn nhỏ dại vậy mà đã gánh nỗi đau đến thế này... không biết…” Bà thở dài, tiếng thở nặng trĩu nỗi xót xa.
Một bóng người cao lớn khác tiến lại gần. Một người chú, đầu cạo trọc, khuôn mặt cháy nắng đầy vết bụi đất. Bàn tay chú to lớn, thô ráp nhưng ấm áp lạ thường luồn nhẹ dưới lưng Bình, nâng cậu bé ngồi dậy, rồi khẽ ôm cậu vào lòng. Hơi ấm từ vòng tay ấy xua đi phần nào cái lạnh thấu xương trong người Bình, kéo cậu trở về thực tại đau đớn. “Yên tâm, không phải sợ nữa đâu nhóc con,” giọng chú trầm ấm, cố gắng êm dịu nhưng vẫn không giấu nổi sự mệt mỏi. “Chú đây rồi.”
Trong vòng tay ấm áp ấy, ký ức ùa về như một cơn lũ. Không phải những mảnh vụn rời rạc nữa, mà là cả một bầu trời ấm áp vỡ tan. Hình ảnh ngôi nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Mẹ với nụ cười hiền hậu, đôi khi cáu gắt vặt khi thấy hai bố con bày bừa, nhưng lúc nào cũng âm thầm dọn dẹp, nấu những bữa cơm dù đạm bạc nhưng thơm phức. Bố, người đàn ông lực điền không quá khôn ngoan chữ nghĩa, nhưng đôi tay rắn chắc và nụ cười phúc hậu luôn khiến Bình cảm thấy an toàn như được chở che trong lũy tre làng. Tất cả… tất cả đã bị cơn bão hung dữ kia cuốn phăng đi, chỉ còn lại sự trống trải đến rợn người.
Một cơn nức nở dữ dội muốn trào ra từ sâu thẳm lồng ngực. Cậu bé há miệng, muốn gào thét cho đến khi không còn hơi. Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói của bố vang lên rõ mồn một trong tâm trí: “Con trai, là đàn ông phải mạnh mẽ lên con ạ. Không khóc.” Cậu nghiến chặt hai hàm răng nhỏ, cắn mạnh vào môi dưới đến mức thoang thoảng vị tanh. Cậu dùng hết sức lực lau vệt nước mắt trên má bằng ống tay áo, cố nuốt trôi cục nghẹn đau đớn trong cổ họng. Đôi mắt đỏ hoe, sưng húp nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, đầy vẻ bất lực và cô độc. Chỉ còn những tiếng nấc cụt, nghẹn ngào thỉnh thoảng bật ra, nhưng dòng nước mắt đã tạm ngưng chảy, thay vào đó là sự im lặng đông cứng, nặng nề hơn cả tiếng khóc.
Mấy người lớn trong lều nhìn nhau, ánh mắt đầy xót xa và bất lực. Người dì khẽ lắc đầu, thở dài não nuột. Người chú vẫn ôm Bình, bàn tay thô ráp khẽ vỗ nhẹ, đều đều lên lưng cậu bé, như muốn truyền chút hơi ấm và sức mạnh. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió rít qua khe lều và tiếng thở dồn dập, gấp gáp của Bình.
Bỗng, người dì cất lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ái ngại, hướng về phía người chú đang ôm Bình: “Anh Tư... Hay là... mình đưa cháu lên chùa Linh Ứng tạm đi anh? Trên đó sư trụ trì hiền lành, có chỗ cho trẻ nhỏ. Mình còn phải túc trực ở đây, khu này vẫn còn nguy hiểm lắm, sập nữa thì... Cháu bé này cần một nơi yên tĩnh, an toàn.”
Lời đề nghị như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Bình. “Đưa đi? Lên chùa? Tạm?” Những từ ngữ ấy xoáy sâu vào nỗi sợ hãi đang âm ỉ trong lòng cậu. Mắt Bình mở to hơn, thoáng một vẻ hoảng loạn tột độ. Cậu bé vội vàng quay mặt đi, ánh nhìn hoang mang, sợ hãi dán chặt xuống nền đất lạnh lẽo. Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo người chú đang ôm mình, các ngón tay co quắp, trắng bệch vì dùng sức, như sợ chỉ cần buông ra là sẽ bị kéo đi ngay lập tức.
Cái lưng gầy nhỏ run lên bần bật dù đang được ôm chặt. Hơi thở vốn đã gấp giờ càng trở nên nông và hổn hển, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực. Cậu không dám ngẩng đầu, không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai. Chùa? Một nơi xa lạ, không có bố, không có mẹ, không có cả những người lạ mặt nhưng còn đang ôm cậu đây? Trong tâm trí non nớt và tan nát, “đưa đi” đồng nghĩa với “bỏ rơi”, với việc một mình đối mặt với bóng tối và những cơn ác mộng không bao giờ dứt. Một tiếng rên rỉ nhỏ, đầy tuyệt vọng thoát ra từ kẽ răng cậu, tưởng như không ai nghe thấy.
Cậu càng thu nhỏ người lại, cố thụt sâu vào vòng tay của người chú như con ốc muốn chui vào vỏ, tìm một chút chở che mong manh cuối cùng. Cơn bão bên ngoài có lẽ đã qua, nhưng cơn bão trong lòng cậu mới chỉ vừa bắt đầu và lời đề nghị đưa lên chùa kia chính là một cơn gió giật mới, đe dọa thổi bạt cậu đi nơi khác, xa hơn nữa khỏi mọi thứ từng là mái ấm.
Chùa trên núi yên tĩnh quá. Không có tiếng mẹ dỗi hờn khi bố vứt tất bừa bãi, không có mùi thịt kho tàu bốc khói nghi ngút từ bếp, cũng chẳng có ông bố lực điền vác cơ thể mệt nhóc về nhờ cậu đám lưng, rồi khoe: “Hôm nay đổ trần được vài trăm, tối nay nhà ta ăn vịt quay nhé!”. Ở đây chỉ có mùi nhang trầm ngai ngái, tiếng chuông chùa đều đều như ru ngủ và những bóng áo nâu đi lại nhẹ nhàng như bóng ma. Bình cảm thấy mình như hòn đá lạc vào giữa dòng sông êm đềm - lạc lõng, nặng nề và sắp bị nước cuốn trôi.
Cậu sợ nhất là sự lãng quên. Sợ những lúc chú Lâm trọc bận rộn quét sân không ngó ngàng tới mình. Sợ các sư thầy chắp tay niệm Phật, mắt nhắm nghiền như thể cậu không tồn tại. “Mọi người sẽ quên con. Rồi họ sẽ bỏ con ở đây mãi mãi. Hoặc đẩy con đi nơi khác...” Nỗi sợ ấy cứ lớn dần trong bụng đói cồn cào vì cơm chay rau luộc nhạt nhẽo. Nó cuộn lên trong cổ họng, thôi thúc cậu phải làm gì đó THẬT TO, THẬT ỒN ÀO để mọi người PHẢI NHÌN.
Thế là Bình bắt đầu “quậy”. Một ngày, khi các sư đang tụng kinh trong chánh điện, cậu lén luồn ra sau, dùng ngón tay nhỏ búng thật mạnh vào chiếc mõ gỗ. “Cộc!” Tiếng vang khô khốc cắt ngang dòng kinh trầm trầm. Cả chục cặp mắt quay lại nhìn cậu bé đứng chỗ cửa sổ, miệng nhếch méo cười nhưng trong lòng nôn nao lo sợ. “Bình!” chú Lâm trọc thì thầm nghiêm nghị, lắc đầu. Cậu chạy ù ra sân, tim đập thình thịch. Họ đã nhìn! Họ thấy mình rồi! Một niềm phấn khích kỳ lạ trào lên dù biết mình vừa làm sai.
Hôm sau, cậu “vô tình” làm đổ cả rổ rau lang sư cô vừa nhặt xong khi đi ngang qua. Rau xanh lổn ngổn dưới đất. Sư cô nhìn cậu, thở dài: “A Di Đà Phật, cháu Bình ơi là cháu...” Giọng bà không giận, chỉ buồn rầu khiến Bình thấy ngực mình thắt lại. Cậu cúi mặt xuống, cắn môi đến đau, nhưng rồi lại nghĩ: “Ít ra sư cô cũng gọi tên mình, không phải lờ mình đi như mấy người khác.”
Đỉnh điểm là trò “vẽ râu La Hán”. Bình lấy trộm cây bút lông của sư ông trụ trì, leo lên bệ tượng. Đôi tay nhỏ run run khi cậu phóng lên mặt tượng gỗ sừng sững những nét nguệch ngoạc màu đen. Xong việc, cậu ngồi phịch xuống đất, mắt liếc nhìn cửa điện chờ đợi. Khi sư ông phát hiện, khuôn mặt nhân từ bỗng trầm xuống. “Bình, lại đây.” Giọng trầm và nặng. Bình lê bước lại, tim đập như trống đánh, nhưng lòng lại thấy... vui? “Sư ông gọi tên mình. Ông nhìn mình. Ông không quên mình!” Cậu bị phạt quét sân cả buổi chiều, nhưng miệng cậu cứ giữ nguyên nụ cười nhỏ, bí mật.
Rồi một buổi chiều, khi nỗi cô đơn và sợ hãi lên đến đỉnh điểm... Bình đang lủi thủi ngoài sân sau, nhặt những viên sỏi trắng xếp thành hình bố mẹ và mình. “Con không muốn ở đây nữa,” cậu thì thầm với hòn sỏi tượng trưng cho mẹ. “Con muốn về nhà. Con sợ những người sắp tới đón con...” Nghĩ đến “trại mồ côi” nơi nghe như cái lồng sắt to đùng - nước mắt cậu rơi xuống viên sỏi.
Bỗng, một bóng người dài đổ xuống trước mặt cậu. Bình giật mình ngẩng lên. Một người đàn ông lạ, cao gầy, đeo cặp kính trắng dày cộp khiến đôi mắt trông to một cách đáng sợ. Ông ta mặc áo sơ mi trắng cứng, quần âu phẳng lì - khác hẳn những bộ áo nâu rộng thùng thình ở chùa. “Cháu là Bình phải không?” Người đàn ông cúi xuống, nở nụ cười. Nhưng với Bình, nụ cười ấy giống như mặt nạ - lạnh lẽo và giả tạo. “Chú từ trung tâm bảo trợ tới. Tới là để đón cháu về nơi mới.”
“Về nơi mới”. Ba từ ấy như ba mũi dao đâm thẳng vào tim Bình. Cậu lùi vội hai bước, lưng chạm phải chiếc bình gốm cao đặt trên kệ đá. Máu như rút hết khỏi mặt, tay chân run bắn lên. “Họ tới rồi! Họ tới bắt con đi! Đi mãi mãi! Không có bố mẹ, không có chùa, không có ai cả!” Nỗi hoảng loạn dâng trào, đôi mắt cậu mở tròn như hai cái đĩa, nhìn chằm chằm vào cái kính trắng đáng sợ kia.
“Không! Con không đi!” Tiếng hét nghẹn trong cổ họng chưa kịp thoát ra thì... Rầm! Một tiếng vỡ chói tai, khô khốc. Bình giật nảy mình quay lại. Chiếc bình gốm cổ mà sư ông hay dùng cắm hoa sen đã rơi xuống đất, vỡ tan tành thành trăm mảnh trắng xóa, nằm rải rác trên nền gạch ẩm như một nghĩa địa nhỏ. Cậu bé đứng chôn chân giữa đống đổ nát, mặt tái mét, miệng há hốc thở không ra hơi. Tay cậu vẫn giơ lên như một lời biện minh vô vọng, các ngón tay co rúm lại. “Con... con không cố ý...” giọng lí nhí, đứt quãng, đôi mắt đẫm nước mắt liếc nhìn người đàn ông đeo kính rồi lại nhìn xuống đống vỡ, đầy kinh hãi.
Tiếng chân chú Lâm trọc và một người khác chạy tới. Chú Lâm trọc nhìn đống vỡ, nhìn Bình đứng như tượng gỗ, rồi nhìn người đàn ông đeo kính. “Lại nữa à, Bình? Mới hôm qua là cái lọ hoa, hôm kia là cái đĩa... Thật là...” Chú Lâm trọc thở dài.
Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh nghiêng đầu, ánh mắt sau cặp kính dày nhìn Bình như nhìn thấy điều gì.
Cậu lùi lại một bước, giọng lí nhí đầy sợ hãi: “Con... con xin lỗi. Con lỡ tay...”
“Cháu tên gì?” Người đàn ông cúi người hỏi, giọng ôn tồn.
“Ồ, Bình.” Người đàn ông ấy gật đầu. “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu suy nghĩ mình phải tỏ ra mạnh mẽ, kiêu hãnh , cậu ngẩng cao đầu, dõng dạc đáp: “Tám tuổi ạ!”
Sau đấy không hiểu sao chú Lộc lại muốn dẫn cậu về nhà, nhưng cậu nghe là có kẹo, bánh thì không ngần ngại đồng ý. Dù sao còn đỡ hơn mấy người ở trại mồ côi.
Những ngày sau đó, cậu nhận thấy chú Lộc là một con người kì lạ, chú ấy bị mù nhưng lại có một cặp kính kì lạ cho phép chú nhìn được, cậu rất thích thú với nó, nhưng chú ấy luôn bảo rằng thứ này không thể nghịch được, nên cậu cũng không muốn động vào.
Sống với chú, ban đầu với cậu như một trải nghiệm mới mẻ, một lựa chọn tạm thời để tránh không phải đến trại trẻ mồ côi. Nhưng từ những lần cùng chú mua đồ, ăn uống, cậu càng cảm nhận được không khí giống như một gia đình, kì lạ là người chú trông già dặn kia đến hiện tại vẫn đang ế, nhưng khi cậu nhìn vào bóng lưng ấy, hình ảnh bố cậu đôi khi hiện ra.
Rồi tưởng như những ngày êm đẹp vẫn sẽ tiếp diễn, một hôm trời mưa, cậu khát nước quá lên đã chạy đến bếp uống, tiếng điện thoại vang lên từ phòng khách làm cậu suýt thì đánh rơi cốc nước.
Hai tiếng “trại mồ côi” văng ra từ khe cửa phòng khách như một nhát dao đâm thẳng vào tim Bình. Cậu đứng chôn chân giữa hành lang, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo. “Chú Lộc cũng muốn bỏ cháu? Cậu sắp bị bỏ rơi nữa sao?” Nỗi cô đơn, sợ hãi và tuyệt vọng dâng ngập lồng ngực, khiến hơi thở cậu nghẹn lại. Trong khoảnh khắc tăm tối ấy, ký ức về chiếc vòng cổ bạc nhỏ bùng lên chói lòa trong tâm trí. Mẹ ơi, vòng cổ của con! Con cần nó! Một sự thôi thúc điên cuồng chiếm lấy cậu. Mẹ đã nói: “Khi nào con sợ, hãy cầm vòng này và nghĩ mẹ đang ôm con. Nó sẽ mang lại ‘Bình An’ cho con, như tên con vậy.” Chiếc vòng ấy, với hai chữ “Bình An” khắc tỉ mỉ, là lời hứa bảo vệ, là sợi dây níu giữ cuối cùng đến hơi ấm của mẹ. Cậu phải tìm thấy nó.
Ngoài trời, cơn mưa chiều đã biến thành trận mưa như trút nước. Tiếng mưa đập lộp độp trên mái tôn tựa tiếng trống thúc giục. Bình liếc nhìn về phía bếp, nơi bóng dáng Lộc đang lặng lẽ bên tách trà. Một quyết định liều lĩnh hình thành. Cậu lặng lẽ mở hé cánh cửa sau, hơi lạnh và hơi nước mặn mòi của mưa ùa vào. Trong nháy mắt, động lực thúc đẩy cậu lao ra ngoài, hòa vào màn nước trắng xóa, để lại căn nhà ấm áp phía sau.
Bình đứng chôn chân giữa hành lang lạnh lẽo. Hai tiếng “trại mồ côi” văng ra từ khe cửa phòng khách như móng vuốt băng giá xiết chặt trái tim bé nhỏ. “Chú Lộc cũng muốn bỏ cháu? Lại một lần nữa sao?” Nỗi cô đơn tê tái lan tỏa khắp ngực, nghẹn cổ họng. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, ký ức về chiếc vòng cổ bạc lập tức bùng lên chói lòa trong tâm trí cậu. Mẹ ơi, vòng cổ của con! Con cần nó! Mẹ từng nói, giọng dịu dàng như cánh hoa chạm vào tai: “Khi nào con sợ, hãy cầm vòng này và nghĩ mẹ đang ôm con. Nó sẽ mang lại ‘Bình An’ cho con, như tên con vậy.” Chiếc vòng nhỏ bé với hai chữ “Bình An” khắc tỉ mỉ không chỉ là đồ vật – nó là hơi ấm cuối cùng của mẹ, là lời hứa chở che, là sợi dây vô hình níu cậu khỏi vực sâu bị bỏ rơi. Cậu phải tìm thấy nó.
Ngoài trời, mưa như trút nước. Tiếng mưa gào thét trên mái tôn giống hệt tiếng gió đêm bão ập đến nhà cũ – đêm định mệnh cướp đi tất cả. Bình liếc nhìn về bếp, nơi bóng dáng Lộc mờ ảo sau làn hơi nước từ tách trà. Một ý nghĩ liều lĩnh chớp lên: Về nhà cũ. Về đống đổ nát. Cánh cửa sau hé mở, hơi lạnh buốt và mùi đất ẩm mốc ùa vào. Trước khi kịp sợ hãi, đôi chân nhỏ đã lao ra, hòa vào màn nước trắng xóa. Căn nhà ấm áp, nơi cậu vừa bắt đầu cảm thấy “chỗ này cũng... được” bị bỏ lại phía sau.
Bàn tay nhỏ xíu cào xới đất đá lạnh ngắt. Bùn nhão nhẹp dính đầy ngón tay, mưa xối xả khiến cậu run bần bật, răng đập vào nhau lập cập. Những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào da thịt. Máu đỏ tươi loang ra, tan nhanh trong nước mưa như những giọt nước mắt vô hình. “Mẹ ơi... giúp con với... Mẹ cất nó ở đâu?” Giọng thều thào tuyệt vọng của cậu chìm nghỉm trong tiếng mưa gào. Cậu nhớ rõ mồn một: góc tủ nhỏ trong phòng ngủ mẹ, nơi mẹ cất giấu những thứ quý như chiếc khăn thêu hoa cúc của bà ngoại, hay gói kẹo dừa chú mua dịp Tết. Phải tới đó! Dù giờ chỉ còn là gạch vụn chồng chất.
Tiếng hét “BÌNH!” như sét đánh ngang tai khiến cậu giật bắn người. Quay lại, cậu thấy bóng dáng cao lớn của chú Lộc lồng lộn xuyên màn mưa. Khuôn mặt chú thường điềm tĩnh, đôi khi vụng về, giờ biến dạng vì sợ hãi, một nỗi sợ khác hẳn mọi khi, khiến tim Bình thót lại. Chưa kịp hiểu, một vòng tay mạnh mẽ đã ôm chầm lấy cậu từ phía sau. Hơi thở gấp gáp, nóng hổi phả vào tai: “Cháu điên rồi sao? Chỗ này sập bất cứ lúc nào đấy! Nguy hiểm lắm!” Giọng chú khản đặc, run rẩy.
Cậu giãy giụa như thú non mắc bẫy. Nỗi sợ bị bỏ rơi, sợ bị kéo đi mãi mãi bùng lên dữ dội: “Buông cháu ra! Cháu cần tìm vòng! Mẹ cháu nói nó sẽ bảo vệ cháu! Cháu không muốn đi trại mồ côi đâu! Cháu không muốn bị bỏ rơi nữa!” Lời thú nhận tuôn ra như thác lũ, phơi bày nỗi sợ sâu thẳm đã gặm nhấm cậu từ khi nghe trộm cuộc điện thoại. Chú Lộc cũng sẽ vứt bỏ cháu, như họ đã từng muốn đưa cháu đi chỗ khác. Chỉ có vòng cổ của mẹ mới cứu được cháu thôi!
Không hiểu sao, chú Lộc lại đồng ý. “Chỉ chỗ nào mẹ hay giấu đồ, chú đào cùng cháu!” Câu nói quyết liệt ấy, cùng ánh mắt kiên định lạ thường dưới làn mưa xối xả khiến Bình chợt cảm thấy... lạ. Một cảm giác mong manh, như có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm lên giữa giá lạnh. Hai người, một lớn một nhỏ, quỳ giữa đống đổ nát. Bàn tay chú Lộc to lớn, ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ, lạnh cóng và đầy vết xước của Bình. Họ cùng bới đất đá ướt sũng. Cảm giác được che chở bởi thân hình cao lớn của chú, dù chỉ là tạm thời, khiến nỗi sợ trong Bình dịu xuống đôi phần.
Và rồi! Ngón tay cậu chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, quen thuộc trong lớp bùn đất. Là nó! Niềm vui vỡ òa khi cậu kéo lên - chiếc vòng bạc nhỏ, lấp lánh dù vương đầy bùn, hai chữ “Bình An” vẫn rõ ràng như lời thì thầm của mẹ. Cậu định reo lên, định nắm chặt nó như nắm lấy sự sống...
Một cú va đập kinh hoàng. Tiếng rên đau đớn bật ra từ cổ họng Lộc ngay trên đầu Bình. Cậu cảm nhận rõ sự co giật dữ dội của thân hình đang che chở mình. Mùi máu tanh lạnh xộc vào mũi. Máu tươi loang trên vai Lộc, nhỏ giọt… nhỏ giọt… xuống mặt Bình.
Chú ấy… chảy máu! Nhiều máu quá! Chú ấy sẽ…? Nỗi kinh hoàng về đêm nhà sập, về chú mẹ biến mất ùa về, sống động đến nghẹt thở.
Đau đớn tột cùng, nhưng điều đầu tiên Lộc làm là quay xuống hỏi dồn dập: “C-Cháu có sao không?” Câu hỏi ấy bật ra tự nhiên, không chút suy nghĩ như tia sáng xé toang bóng tối trong lòng Bình. Chú ấy đang đau, đang chảy máu… nhưng điều đầu tiên chú nghĩ tới vẫn là… cậu?
Ba từ Lộc thốt lên “May quá… Chú đã kịp…” trong mùi máu và tiếng mưa, đánh thẳng vào tim cậu. Nó gợi nhớ quá khứ, nhưng đồng thời phá vỡ bức tường sợ hãi cuối cùng. Sự hy sinh này… giống hệt chú mẹ cậu. Chú Lộc… cũng như chú mẹ cậu. Chú cũng sẵn sàng… chết vì cậu.
Tối đấy, cậu suy nghĩ rất nhiều, sự có mặt của cậu ở đây chỉ đem lại phiền phức thêm cho chú ấy. Cậu nghĩ mình phải rời đi, đến nơi khác để có thể trưởng thành, cậu không muốn dựa dẫm mãi vào chú Lộc.
Ngày hôm sau, cậu dậy sớm hơn hẳn, cậu ngồi vào chiếc bàn, chờ đợi người “cha” ấy, cậu muốn mình tự quyết định tương lai bản thân. Thế là cậu đã nói hết với chú Lộc, ngỡ tưởng ban đầu chú ấy sẽ ra sức từ chối, nhưng trái ngược lại, chú dường như chấp nhận và tin tưởng cậu, giống như một người cha thực thụ.
Chiếc xe chuyển bánh. Bình dán mặt vào cửa kính lạnh ngắt, bàn tay nhỏ xíu ấn mạnh lên mặt kính mờ hơi nước. Hình bóng Lộc đứng giữa sân vườn đầy nắng thu nhỏ dần, dần dần, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ màu nâu sẫm giữa biển màu xanh của cây cối và vàng rực của nắng. Trái tim cậu thắt lại, một cơn co thắt đau nhói lan từ ngực lên cổ họng, nghẹn ứ như có ai bóp chặt. “Chú ơi...” Hai tiếng thì thào không thành lời chỉ thoát ra thành làn hơi mỏng manh, vẽ nên một vòng tròn nhỏ mờ trên kính.
Chú ấy... không, chú... chú vẫn đứng đó. Chú không quay vào nhà ngay. Hình ảnh ấy, thân hình cao lớn, cô độc giữa khoảng sân trống, đứng thẳng như cây lim già chống chọi gió, nhưng lại mang vẻ mong manh đến lạ, khắc sâu vào tâm trí Bình. Nó gợi nhớ đến cái đêm định mệnh, khi bóng dáng chú mẹ cậu cũng khuất dần trong màn mưa xối xả. Một nỗi sợ hãi mới, lạnh cóng, len lỏi: Liệu lần này, chú Lộc có biến mất mãi mãi không? Liệu mình có còn được nhìn thấy chú nữa?
Người phụ nữ từ trại trẻ ngồi cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bình. “Cháu ổn chứ?” Giọng bà dịu dàng, nhưng với Bình, đó chỉ là một sự an ủi xa lạ, không thể nào sánh bằng cái vỗ vai đầy sức mạnh và ấm áp của Lộc. Cậu gật đầu, cố nén một tiếng nấc, miệng mím chặt đến mức hai khóe môi trắng bệch. Cậu không dám mở miệng, sợ chỉ một tiếng thôi, cảm xúc sẽ vỡ òa, tiếng khóc sẽ bật ra không thể kìm hãm. Cậu hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những cánh đồng, những ngôi nhà lướt qua nhanh như trong một giấc mơ. Tất cả đều mới lạ. Tất cả đều không có chú Lộc.
Chú... Một tiếng gọi thầm lần nữa. Lần này, nó ngọt ngào mà đau đớn. Sự ra đi này là lựa chọn của cậu. Cậu muốn mạnh mẽ, muốn không còn là gánh nặng, muốn trưởng thành để một ngày nào đó có thể đứng ngang hàng với chú Lộc, thậm chí... che chở lại cho chú. Nhưng tại sao nó lại đau đến thế? Đau hơn cả những vết cắt từ mảnh vỡ sắc nhọn khi cậu đào bới tìm vòng cổ. Đau như có ai đang bòn rút từng chút hơi ấm cuối cùng ra khỏi lồng ngực.
Chiếc nhật kí đóng sập vào, cậu lên chiếc giường đơn, mắt nhắm chặt. Bóng dáng ngôi làng, ngọn núi có ngôi chùa và cả ngôi nhà nhỏ với khu vườn đã khuất hẳn sau lưng. Một sự thật phũ phàng ập đến: Cậu đã thực sự rời xa.
Nước mắt lại ứa ra, lần này cậu không chùi nữa. Cậu để chúng lặng lẽ rơi, từng giọt nặng trĩu rơi xuống vạt áo trắng tinh, thấm thành những vệt mờ. Cậu cúi gằm mặt xuống, hai vai nhỏ bé run lên bần bật trong im lặng. Tiếng nấc nghẹn cứ dâng lên, đè nén trong cổ họng, biến thành những cơn rung nhẹ khó nhận thấy. Cậu khóc. Khóc trong im lặng. Khóc cho sự mất mát tưởng như vô tận. Khóc cho tình yêu thương vừa tìm thấy đã phải tạm xa. Khóc cho sự non nớt của chính mình khi phải đưa ra một quyết định quá lớn lao.


0 Bình luận