• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 17: Cha với con(2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,217 từ - Cập nhật:

Ánh nắng ban mai len qua khe cửa, rải những vệt vàng lên bàn ăn nhưng không xua tan bầu không khí tĩnh lặng. Lộc bước xuống bếp, ngạc nhiên thấy Bình đã ngồi sẵn ở bàn, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi như một người lính nhỏ chuẩn bị nghe lệnh.

Cậu bé ngồi thẳng lưng, từng khối cơ nhỏ xíu trên vai căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trải bàn cũ kỹ như thể đang đọc một bài học quan trọng. Khuôn mặt non nớt mang vẻ nghiêm túc khác thường - không phải của một đứa trẻ tám tuổi mà của một con người đã phải trưởng thành quá sớm. Khi thấy bóng Lộc, đôi mắt Bình ngước lên với một cử chỉ rất chậm, như thể sợ rằng động tác quá nhanh sẽ làm vỡ tan quyết định đã chuẩn bị cả đêm. Ánh mắt ấy không còn hoang mang như những ngày đầu, mà đầy quyết tâm - nhưng sâu thẳm vẫn thoáng nỗi đau đã được chôn chặt dưới lớp cứng rắn giả tạo.

Lộc im lặng chuẩn bị bữa sáng, từng động tác đập trứng, khuấy bát trứng đều chậm lại bất thường, như thể cơ thể anh cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra. Cậu đặt đĩa trứng ươm vàng trước mặt Bình, nhưng cậu bé không động đũa. Thay vào đó, những ngón tay nhỏ bé siết chặt mép áo, khớp tay trắng bệch - một cử chỉ quen thuộc mỗi khi cần gom hết dũng khí trong người. Hơi thở Bình hơi gấp, ngực nhỏ lên xuống từng nhịp như đang đếm ngược.

“Cháu...” giọng Bình vang lên nhỏ nhưng rành rọt, mỗi từ được phát âm cẩn thận như sợ nó sẽ vỡ tan trước khi đến tai Lộc. “Cháu sẽ đến trại trẻ mồ côi.”

Chiếc đũa trong tay Lộc rơi “lách cách” trên mặt bàn gỗ, tiếng động nhỏ nhưng vang như sấm trong không gian tĩnh lặng. Khuôn mặt cậu như bị tê cứng, cơ hàm siết chặt, mắt mở to nhìn thẳng vào Bình - ánh mắt ấy chứa đựng cả một thế giới cảm xúc: ngạc nhiên, đau đớn, và một thứ gì đó như sự tự trách. “Cháu... vừa nói gì cơ?” Giọng cậu run rẩy, như người vừa bị đánh vào tim.

Lần này, Bình ngẩng mặt lên với một cái nhấc cằm kiên quyết, vai vuông lại một cách bất tự nhiên, như học theo tư thế của người lớn. Giọng cậu bé vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng cái mạnh mẽ ấy nghe buồn đến lạ - như thể đã luyện tập cả đêm trước gương: “Cháu đã quyết định rồi. Cháu không thể ở đây làm phiền chú thêm nữa.” Đôi mắt cậu bé bỗng rực lên ngọn lửa của sự trưởng thành ép buộc – thứ ánh sáng cứng rắn, lạnh lẽo, giống hệt ánh mắt của những đứa trẻ đã phải tự lo cho mình quá sớm.

Lộc cảm nhận được một cú đấm vô hình vào ngực. Cậu từ từ đứng dậy, mỗi cử chỉ chậm rãi như thể mang nặng cả thế giới. Bước sang bên Bình, bàn tay thô ráp - những ngón tay từng chai sạn vì buổi tối hôm qua - nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cậu bé như đặt lên một báu vật dễ vỡ. Cái chạm đó vừa là xoa dịu, vừa là sự công nhận, vừa là lời xin lỗi thầm lặng.

“Được thôi,” giọng Lộc trầm ấm nhưng run rẩy, như tiếng đàn đứt dây. “Có vẻ cháu đã tìm thấy định hướng cho chính mình rồi. Chú... bố tôn trọng điều đó.”

Cái xưng hô “bố” tuột khỏi môi cậu tự nhiên như hơi thở, khiến Bình chớp mắt thật nhanh, khóe môi run nhẹ như muốn cười nhưng lại sắp khóc. Thằng bé cúi gằm mặt, xoay người tránh né cái nhìn của cậu. Cậu biết, thằng bé chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ như một người lớn, nhưng chính thằng bé cũng không thể chịu được thời khắc này.

Hai ngày sau đó trôi qua trong một nhịp điệu lạ kỳ: vừa đầm ấm vừa đượm buồn, như những nốt nhạc cuối của một bản tình ca. Hai con người vẫn cùng nhau nấu những bữa cơm đơn giản, nhưng mỗi động tác đều chậm hơn bình thường, như muốn kéo dài thời gian. Lộc múc cơm cho Bình với những thìa đầy đặc hơn, Bình ăn từng hạt một cách cẩn thận, không để rơi vãi.

Lộc dạy Bình đạp xe loanh quanh sân. Tiếng cười giòn tan của cậu bé - những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió - hòa với ánh mắt hạnh phúc nhưng đẫm lệ của Lộc. Cậu chạy theo chiếc xe đạp, bàn tay đặt sau yên xe chưa bao giờ thực sự buông ra, như sợ cậu bé sẽ đột ngột biến mất.

Có một buổi chiều, Lộc dẫn Bình ra nghĩa trang với những bước chân đặc biệt chậm rãi, như đang hành hương. Trước mộ song thân cậu bé, Lộc đứng lặng như tượng đá, hai tay buông thõng, đầu cúi xuống với vẻ kính trọng vô cùng. Trong khi Bình cắm nén nhang, đôi tay nhỏ run rẩy khi châm lửa, giọng lí nhí vang lên:

“Mẹ ơi, bố ơi... con sắp đi nơi khác. Nhưng con không cô đơn đâu. Con có bố Lộc rồi... Con sẽ cố gắng thành người tốt như bố mẹ dạy, để không làm bố Lộc phải lo lắng.”

Lộc phải quay mặt đi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm cho đến khi các khớp tay trắng bệch, răng cắn chặt môi dưới để không để tiếng nghẹn ngào thoát ra. Nhưng giọt nước mắt nóng hổi vẫn trào ra, lăn dài trên gò má chai sạn, nhỏ xuống đất ẩm ướt.

Sáng hôm ấy, tiếng động cơ xe từ xa làm cả hai người đều giật mình. Chiếc xe của trại trẻ dừng trước cổng với một tiếng phanh nhẹ. Bình mặc bộ quần áo mới Lộc mua - chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, quần tây đen vừa vặn, đôi giày da nhỏ xinh thay cho đôi dép nhựa cũ kỹ đã được cất kỹ trong tủ.

Cậu bé bước từng bước chậm rãi ra xe, đôi chân nhỏ run rẩy nhưng gắng gượng vững vàng - mỗi bước chân đều được đặt xuống một cách cẩn thận, như thể sợ rằng đi nhanh quá sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc này. Người phụ nữ từ trại trẻ mở cửa xe, nụ cười thân thiện nhưng nghề nghiệp của bà không thể che giấu được ánh mắt quan sát đánh giá đứa trẻ mới.

Khi bóng cậu bé sắp khuất sau cánh cửa xe, Lộc bỗng bước vội tới như bị một sức mạnh vô hình đẩy đi, bàn tay rắn chắc - bàn tay từng biết cách sửa mái nhà, trồng rau, nấu cơm - giờ đây run rẩy chạm nhẹ vào vai Bình. Cái chạm đó truyền hơi ấm và sức mạnh, như một lời chúc phúc thầm lặng.

“Mạnh mẽ lên... con.” Hai tiếng “con” vang lên nghẹn ngào như tiếng gọi từ trái tim, đầy kiêu hãnh về đứa con mình đã nuôi dưỡng.

Bình quay phắt lại với một cái quay người đầy cảm xúc. Nước mắt cậu bé trào ra như đập vỡ, nhưng một nụ cười tươi rói - nụ cười của một đứa trẻ thực sự hạnh phúc nở trên môi. Cậu bé vẫy tay thật mạnh, cánh tay nhỏ xíu vung lên cao như muốn ôm cả thế giới, giọng nói trong trẻo vút cao lần cuối:

“Cảm ơn bố! Con sẽ về thăm bố! Con hứa sẽ trở thành người con tốt mà bố tự hào!”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, tiếng động cơ nhỏ dần. Bình dán mặt vào cửa kính, bàn tay nhỏ áp lên kính lạnh, miệng hình thành những từ “bố ơi” không ai nghe thấy nhưng Lộc đọc được từ chuyển động môi.

Lộc đứng lặng giữa sân vườn đầy nắng, cơ thể như một pho tượng đá cô đơn. Bàn tay anh vô định nắm chặt chiếc vòng bạc “Bình An” trong túi - món quà cậu bé đã trao lại trước lúc đi với câu nói: “Để bố giữ, con sẽ về lấy.” Kim loại ấm dần trong lòng bàn tay, như thể đang hấp thụ hơi ấm từ trái tim đau đớn.

Khi chiếc xe biến hẳn khỏi tầm mắt, Lộc cuối cùng cũng để cho đôi vai mình sụp xuống, để cho nước mắt chảy tự do. Cậu khóc như một đứa trẻ - tiếng khóc nức nở của một người đàn ông vừa mất đi điều quý giá nhất đời mình, nhưng cũng tự hào vì đã cho đi một cách hoàn hảo nhất.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng gió rít qua hàng rào gỗ bạc màu nghe như tiếng thở dài của định mệnh, nhưng trái tim người đàn ông biết rằng: tình phụ tử họ vừa gầy dựng từ đổ vỡ và hy sinh, sẽ mãi là bến đỗ bình yên nhất cho cả hai - dù có cách xa ngàn dặm.

Sau khi chiếc xe khuất bóng…

Cánh cổng gỗ khép lại với tiếng “cọt kẹt” vang lên trong buổi sáng tĩnh lặng. Lộc đứng chôn chân giữa sân, bàn tay mở ra – nơi hơi ấm nhỏ bé của Bình vừa tan biến. Gió chiều thổi qua hàng rào bạc màu, mang theo mùi cỏ dại và nỗi cô đơn đặc quánh. Căn nhà như rộng thêm ra, trống trải đến nghẹt thở. Tiếng chim ríu rít trên mái ngói âm dương bỗng trở nên chói tai, nhấn mạnh sự vắng lặng đáng sợ.

Cậu quay vào nhà, bước chân nặng trịch trên sàn gỗ cũ. Căn bếp nhỏ, nơi hai chú cháu từng cười vang với đĩa trứng méo mó, giờ chỉ còn mùi dầu ăn loãng dần. Chiếc ghế đẩu Bình thường đứng nấu ăn nằm lệch góc, như một câu hỏi không lời. Lộc nhìn đĩa trứng còn thừa trên bàn, ngón tay thô kệch chạm vào mép đĩa, nơi Bình cố tình để lại miếng ngon nhất. Một tiếng thở dài rũ rượi thoát ra: “Thằng bé ngoan quá…”

Suốt buổi chiều, Lộc như người mất hồn. Cậu đi loanh quanh trong ngôi nhà nhỏ, chân vô thức dừng lại trước cửa phòng Bình. Chiếc chăn mỏng vẫn gấp vuông vức, góc gối còn lõm vết đầu cậu bé. Trên bàn, chậu hoa tím nhỏ đứng lặng, những bông hoa mong manh vươn lên trong nắng, như lời hứa của đứa trẻ sẽ trở về. Lộc cầm lên chậu hoa, ngón tay run nhẹ vuốt cánh hoa mềm mại. “Cháu bảo… hoa này bền lắm…” giọng cậu vỡ tan trong không gian tĩnh mịch.

Bên ngoài, nắng chiều vàng rực rỡ trải trên khu vườn vừa được dọn dẹp. Lộc cầm cây kéo cũ ra sân, định cắt bớt cỏ, nhưng rồi lại buông thõng tay. Cậu ngồi phịch xuống bậc thềm, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời nơi chiếc xe biến mất. Tiếng cười trong trẻo, bước chân nhỏ chạy loăng quăng, cả tiếng nức nở trong đêm mưa… tất cả ùa về ào ạt. Cậu siết chặt chiếc vòng “Bình An” trong túi – mảnh bạc lạnh lẽo giờ là thứ neo giữ duy nhất.

Đêm xuống. Lộc ngồi một mình trong bóng tối phòng khách, không bật đèn, để mặc nỗi cô đơn vây bủa. Ánh trăng lọc qua khe cửa sổ rơi thành vệt dài trên sàn. Bất chợt, ký ức về ánh mắt rực sáng của Bình lúc chia tay hiện lên: “Con sẽ về thăm bố!” Giọng nói đầy tin tưởng ấy chạm vào góc tối trong lòng cậu.

Một cảm giác lạ kỳ chợt ùa đến – không phải đau đớn, mà là sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Lộc đứng dậy, bước ra vườn. Ánh trăng bạc đổ đầy lên những luống đất vừa nhổ cỏ, lấp lánh như hàng ngàn hạt kim cương nhỏ. Cậu cúi xuống, tay chạm vào lớp đất tơi xốp, nơi vài hạt giống hoa dại Bình vô tình gieo rơi đã nhú lên mầm xanh biếc. Một nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng nở trên môi Lộc.

“Mình vừa reo được một hạt giống…” cậu thì thầm với vầng trăng. Hạt giống của lòng dũng cảm, của tình yêu thương được trao đi, và cả niềm hy vọng mong manh. Bình không còn là đứa trẻ co rúm sợ hãi trong góc giường nữa. Cậu bé ấy đã đứng thẳng, chọn con đường riêng, dù đau đớn nhưng đầy kiêu hãnh. Sự trưởng thành ấy chính là mầm cây Lộc chăm sóc bằng máu, nước mắt và sự buông tay dũng cảm.

Cậu ngước nhìn trời đêm đầy sao, hít một hơi thật sâu, hương đất ẩm sau mưa hòa với mùi cỏ non khiến lồng ngực nhẹ bẫng. Lần đầu tiên sau bao ngày tháng vật lộn, Lộc cảm nhận rõ sự thanh thản: một sự bình yên không phải từ ngoại cảnh, mà từ chính việc chấp nhận rằng yêu thương đôi khi cần được… thả tự do.

Cậu quay vào nhà, nhẹ nhàng tưới nước cho chậu hoa tím. Trong bóng tối, những cánh hoa bé xíu rung rinh như gật đầu. Chiếc vòng “Bình An” được cậu đặt trang trọng bên cửa sổ – nơi ánh sáng đầu tiên của bình minh sẽ chạm tới. “Hạt giống đã gieo rồi…” Lộc thầm nghĩ, lòng dâng lên niềm tin lạ lùng. “Giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”

Mấy ngày sau...

Bình minh lại về trên mái ngói âm dương, nhưng căn nhà vẫn trĩu nặng một sự tĩnh lặng khác thường. Lộc thức dậy trong tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ – âm thanh duy nhất xuyên thủng sự im lặng đã trở thành quen thuộc kể từ khi chiếc xe khuất bóng. Cậu bật dậy, đôi chân mang theo thói quen cũ hối hả bước xuống giường, nhưng rồi lại chùng xuống khi nhận ra không còn tiếng bước chân nhỏ xíu chạy lăng xăng dưới bếp. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra, nhẹ như hơi sương tan trong nắng sớm.

Căn bếp nhỏ vắng bóng tiếng cười giòn tan. Lộc lục tủ, vô tình lấy ra nhiều nguyên liệu hơn khẩu phần một người. Đôi tay thô ráp, quen với việc cân đo đong đếm cho hai người, cứ thế thao tác. Khi những sợi mì trắng ngần sôi lục bục trong nồi, cậu tự động lấy ra hai cái bát – một cái lớn màu xanh dương đã sứt miệng của cậu, và một cái nhỏ hơn, in hình siêu nhân màu đỏ rực, còn mới tinh. Chỉ khi đặt chúng xuống bàn gỗ trơ trọi, cậu mới giật mình nhận ra. Một nụ cười nhẹ bỗng nở trên môi Lộc – nụ cười chua xót lẫn ngọt ngào. Cậu ngồi xuống, cầm đũa, ánh mắt không rời chiếc bát nhỏ đặt đối diện. Cậu ăn từng đũa mì chậm rãi, như thể đang chia sẻ bữa sáng với một bóng hình vô hình đang ngồi đó, khuôn mặt non nớt nghiêm túc như mọi ngày. Hơi nước từ tô mì bốc lên, làm nhòa đi khoé mắt cậu.

Thời gian rảnh rỗi bỗng trở thành gánh nặng. Lộc cảm thấy mình như một “ông già” lạc lõng giữa nhịp sống vội vã. Một buổi sáng, cậu quyết định sang nhà bác Toàn – người giờ tương đồng nhất với cậu – hy vọng tìm chút lời khuyên để giết thời gian, hay đơn giản là được trò chuyện.

Bác Toàn vui vẻ dẫn cậu đi một vòng khu vườn xanh mướt của mình. Ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, rải những đốm sáng lung linh trên lối đi. Bác say sưa giới thiệu từng loại cây, từ cây ăn trái sai trĩu quả đến những luống hoa rực rỡ sắc màu. Mùi đất ẩm, hương hoa ngọt ngào và cả mùi cỏ mới cắt hòa quyện trong không khí. “Công việc làm vườn này, nó thanh tịnh lắm cháu ạ,” bác Toàn vừa nói vừa đưa cho Lộc một cây kéo tỉa cành sáng loáng, rủ cậu cùng thử sức tỉa những nhánh thừa cho một cây quất cảnh.

Lộc gật đầu, cố gắng tập trung. Đôi tay cậu, quen với sức nặng của việc sửa mái nhà, để nghiên cứu, đào đất trồng rau hay nấu những nồi cơm lớn, giờ lại nắm một cây kéo nhỏ nhắn để tỉa những cành lá bé xíu. Cậu cúi xuống, đưa kéo cắt từng nhát một, nhưng chẳng mấy chốc, sự bồn chồn đã len lỏi. Mắt cậu không thể dán vào một điểm quá lâu, tâm trí cứ mải miết nghĩ về những việc tiếp theo. Việc phải đứng yên một chỗ, tỉ mẩn với từng chi tiết nhỏ nhặt trong khi lòng ngổn ngang trăm mối, khiến cậu cảm thấy ngột thở. Cậu không thể hiểu nổi sao người ta có thể loay hoay mãi với một cái cây, có lẽ đấy là sở thích của mỗi người, chứ với cậu việc để chỉnh mấy cái cành sao cho vừa mắt là khá thừa thãi. Sau gần nửa tiếng đồng hồ chỉ tỉa được vài cành, Lộc đặt cây kéo xuống, nở một nụ cười gượng gạo đầy áy náy với bác Toàn: “Bác ơi, cháu... cháu thấy mình không hợp với việc tỉ mẩn này rồi.” Sự bình yên của khu vườn dường như càng tô đậm thêm sự trống rỗng trong lòng cậu.

Tin tức từ chị Phương và Phong chỉ khiến cậu hết hi vọng về việc tìm được người tâm sự. Chị Phương đang làm việc cật lực để đẩy nhanh dự án sân vận động, mục tiêu đưa vào hoạt động ngay học kỳ 2 năm sau – một áp lực lớn tự chị được ra, khiến chị ít khi có thời gian rảnh. Còn Phong, đã được gia đình chấp thuận, đang cháy hết mình trên sân tập. Tin vui là một đội tuyển chuyên nghiệp đã để mắt tới cậu bé, sẵn sàng đầu tư và đào tạo bài bản. Tương lai rộng mở của Phong khiến Lộc vui mừng khôn xiết, nhưng cũng đồng nghĩa với việc Phong càng bận rộn hơn. Niềm vui của người khác dường như càng khoét sâu thêm nỗi cô đơn của cậu. Giờ đây, người duy nhất cậu có thể tìm đến để tâm sự, để được nghe một tiếng hỏi han ấm áp, chỉ còn là... Lâm.

Bước chân Lộc đều tắp trên từng bậc thang đá cũ kỹ, tiếng “lộc cộc” vang lên trong không gian tĩnh lặng như nhấn mạnh sự cô độc của cậu. Khổ nỗi, vừa đi được nửa chừng, hơi thở đã gấp gáp, ngực hơi nhói. Cậu phải dừng lại, tay bám chặt cọc gỗ bạc màu, thở dốc như vừa chạy xong một quãng dài. Thân hình này giờ yếu thật rồi, cậu thầm chửi thầm.

Vừa lên tới nơi, hơi thở chưa kịp đều, ánh mắt cậu đã vô tình lướt qua sân chùa bên dưới. Một nhóm người - dẫn đầu là một người phụ nữ cùng vài người bạn - đang chỉ trỏ, cười nói rôm rả trước một gốc cây cổ thụ, dáng điệu rất vui vẻ. Do chiếc kính Echo Sight đã hỏng từ đợt trước mà chưa sửa, thế giới qua mắt Lộc giờ chia rõ hai phần: những người quen thuộc thì hiện lên rõ nét nhờ hình ảnh đã quét qua trước đấy, còn những gương mặt lạ - như nhóm người kia - chỉ là những mảng màu mờ ảo, nhoè nhoẹt, như bức tranh bị vẩy nước. Cậu nghe văng vẳng tiếng cười giòn tan, tiếng bàn tán hào hứng, nhưng chẳng đoán được họ đang vui vì chuyện gì. Chắc phải nhờ anh Chiến sửa lại cái lỗi này, cậu thở dài, nhưng nghỉ việc lâu rồi, cậu can dự vào dự án làm gì nữa? Cái nghĩ thoáng qua rồi tan. Lộc mặc kệ họ, thản nhiên bước vào chánh điện. Bộ dạng quen thuộc của sư cụ trụ trì đập vào mắt, nụ cười hiền từ vẫn vẹn nguyên trong ký ức chiếc kính hỏng. Cậu chắp tay cúi đầu.

“A-di-đà-phật! Chào ông bố đơn thân!” Một giọng nói đùa cợt, quen thuộc vang lên sau lưng. Lộc quay lại. Lâm đang đứng đó, nhe răng cười tươi như hoa nở, hai tay chống nạnh. “Cô đơn vì đứa con đi mất nên mới nhớ đến cửa Phật, nhớ đến người bạn cố tri này rồi à?”

Lộc lườm nó một cái, nhưng khóe môi cũng nhếch lên: “Ừ thì tao nhớ mày. Nhớ cái miệng lúc nào cũng như cái máy cày của mày ấy.” Cậu dựa vào cột, nhìn bạn: “Dạo này sao rồi? Vẫn khỏe chứ?”

Lâm cười khà khà: “Tất nhiên là phải khỏe rồi!” Lâm liếc nhìn Lộc: “Còn cậu thì mới trông có vấn đề đấy, có làm sao không?”

Lộc gật đầu, giọng trầm xuống: “Chút mệt mỏi thôi! Từ lúc thằng nhóc đi thì thấy hơi trống trải chút.” Cậu vung tay một cái chỉ ra khoảng sân trống: “Chả biết làm gì cho hết ngày. Thử sang làm vườn với bác Toàn, tỉa được mấy cái lá đã muốn đập kéo.”

Lâm đang định trêu thêm vài câu thì… Rào rào…! Một trận mưa rào đột ngột ập xuống, nặng hạt, đập lộp bộp lên mái ngói phủ rêu và những tán cây sân chùa. Nước mưa xối xả, hơi nước mát lạnh bốc lên. Hai người vội vã chạy sâu vào trong chánh điện lánh mưa.

Trong không gian tĩnh lặng thấm đẫm mùi trầm hương, Lộc để ý thấy vài người, chủ yếu là thanh niên, có cả nhóm phụ nữ nãy giờ đang thành kính quỳ trước bàn thờ, lắc ống thẻ rút quẻ. “Dạo này nhiều người lên chùa nhỉ?” Cậu hỏi khẽ.

Lâm cúi xuống, giọng thì thầm đầy bí ẩn: “Tôi nghe nói mấy tháng nay có tin đồn chùa mình linh thiêng lắm, nhất là chuyện... cầu tình duyên với bình an! Cứ rút được quẻ tốt là y như rằng gặp may. Chả hiểu bắt đầu từ đâu, nhưng thiên hạ đổ xô lên đây. Nhìn kìa!” Lâm hất hàm về phía nhóm phụ nữ đang cười khúc khích, mặt mày hớn hở xem quẻ vừa rút được.

Lộc gật đầu hiểu, ánh mắt thoáng xa xôi. Cầu bình an... Cậu lặng lẽ đưa tay sờ vào chiếc vòng “Bình An” trong túi quần. Một cơn gió lạnh từ cửa thổi vào mang theo hơi nước mưa khiến cậu rùng mình. Đột nhiên, cậu giật nảy người: “Chết! Tao quên mất!” Cậu vỗ trán: “Tao dặn bác bán thịt để dành cho phần sườn ngon nhất để tối nấu món kho riềng! Giờ này chắc bác ấy sắp dọn hàng rồi!”

Lâm cười phá lên: “Ôi cái đồ đãng trí! Thôi được, bắt đền cái này.” Nó với lấy một chiếc ô dù cũ kỹ, màu xanh dương đã bạc gần hết dựa góc cột: “Của một vị khách để quên ở nhà chùa lâu lắm rồi đấy. Cầm đi, kẻo ướt như chuột thì tối ai nấu cơm cho ‘ông bố đơn thân’?”

Lộc cầm lấy chiếc ô, cảm ơn vội, rồi xá chào sư cụ, tạm biệt Lâm. Cậu xòe ô, bước ra ngoài, lao vào màn mưa trắng xóa. Con đường làng vắng tanh, chỉ còn tiếng mưa rơi rầm rì. Cậu rẽ hướng ra chợ, chân bước nhanh. Nhưng… không hiểu do thói quen hay một sức mạnh vô hình nào kéo, bước chân cậu bỗng rẽ sang một con đường khác, con đường ngang qua ngôi trường cấp 2 trong xã.

Mưa vẫn nặng hạt. Và giữa màn nước mờ mịt ấy, dưới mái hiên của một lớp học vắng, một bóng người phụ nữ đang co ro, hai tay ôm chặt lấy người. Áo cô ấy đã ướt sũng một phần vai và lưng, mái tóc dính bết vào gò má. Cô đứng đó, như chờ cơn mưa tạnh, dáng vẻ cô độc và lạnh lẽo giữa khung cảnh trống trải.

Lộc dừng bước. Chưa kịp suy nghĩ, đôi chân đã tự động bước tới. Cậu tiến sát lại, giơ cao chiếc ô màu xanh bạc đang che cho mình. Ánh mắt người phụ nữ ngước lên đầy ngỡ ngàng – khuôn mặt trong mắt Lộc chỉ là một mảng mờ nhòa với đôi mắt to lấp lánh nước. Giọng Lộc cất lên, trầm ấm và đơn giản, vang lên trong tiếng mưa rơi:

“Cô này, cầm lấy cái này mà dùng.” Cậu đưa chiếc ô về phía cô. “Nhà tôi ở gần đây thôi. Cứ cầm đi, tôi chạy ù một lát là về.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận