• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 20: Chiếc ô xanh

0 Bình luận - Độ dài: 2,484 từ - Cập nhật:

Sau khi đưa chiếc ô cho cô gái lạ trong cơn mưa tầm tã, Lộc hối hả chạy ù về nhà. Nước mưa lạnh buốt thấm sâu vào từng thớ vải, khiến toàn thân cậu run lên bần bật. Về đến căn nhà nhỏ cuối làng, cậu chỉ kịp dùng khăn khô lau vội mái tóc dính bết vào trán và thay bộ quần áo ẩm ướt. Hơi lạnh từ trong xương tủa ra khiến răng cậu đánh lập cập, nhưng Lộc gạt đi cảm giác khó chịu ấy. Thói quen mấy ngày nay đã ăn sâu vào nếp sinh hoạt: cậu lập tức bước vào bếp, tay mò mẫm những nguyên liệu quen thuộc để chuẩn bị bữa tối một mình.

Tiếng xèo xèo của mỡ hành, mùi thơm của cơm mới chín tới… tất cả chỉ là những âm thanh, hương vị lặp lại trong sự cô quạnh. Lộc ăn trong im lặng, từng muỗng cơm như nghẹn lại nơi cổ họng. Xong bữa, cậu ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, những ngón tay thô ráp khẽ lần dò chiếc kính bị vỡ tròng từ hôm đi cứu hộ. Cậu cố gắng ghép những mảnh vỡ, sờ soạng tìm vít siết… nhưng tất cả vô vọng trong bóng tối. Một tiếng thở dài não nề thoát ra: “Đành phải chờ thằng Hải vậy!”. Sự bất lực khiến cậu mệt mỏi buông xuôi. Cậu lảo đảo leo lên giường, thân hình rã rời chìm vào giấc ngủ chập chờn ngay lập tức, hơi thở nóng hổi phả ra trong căn phòng tối om.

Sáng hôm sau, Lộc vật vã tỉnh giấc trong một cảm giác kinh khủng. Toàn thân như bị đè dưới mấy tảng đá nặng trịch, mỗi lần nhúc nhích đều khiến xương cốt rên rỉ. Cậu cố trườn người dậy, nhưng một cơn chóng mặt dữ dội ập tới, kéo cậu ngã bật trở lại giường. Gương mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ. Cậu đưa bàn tay run rẩy lên trán - nhiệt độ cao khiến da thịt bỏng rát khi chạm vào. “Nóng thế này…” tiếng thì thào yếu ớt vang lên trong căn phòng trống vắng.

Lộc cắn răng, dồn hết sức lực lết thân thể rệu rã ra khỏi giường. Cậu mò mẫm dọc bức tường, đôi mắt mở to nhưng vô hồn dò xét khắp các ngóc ngách căn phòng quen thuộc. “Nhiệt kế… để đâu rồi?” Cậu lẩm bẩm trong cơn sốt mê man, trí nhớ hỗn loạn như một mớ bòng bong. Chân cậu loạng choạng, tay chống vật vào thành ghế, thành bàn để giữ thăng bằng. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Cậu lê từng bước nặng nề ra phòng khách, định với lấy chai nước trên bàn thì một cơn choáng ngất ập tới. Lộc đổ sầm xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ đặt trước cửa, đầu gục xuống bàn, hơi thở gấp gáp, ngắn dần. Thế giới tối đen trước mắt càng thêm quay cuồng, những tiếng ù ù trong tai ngày càng lớn.

Cạch… cạch…

Tiếng gõ cửa vang lên như từ rất xa. Lộc cố ngẩng đầu lên, nhưng mí mắt nặng trĩu. Cánh cửa gỗ mở ra, một giọng nữ ấm áp, quen thuộc cất lên đầy lo lắng:

“Lộc? Em có nhà không? Chị đến bàn công chuyện nhờ vả tý… Lộc!”

Chị Phương bất ngờ hôm nay lại đến, đứng sững trên ngưỡng cửa. Ánh mắt cô nhanh chóng nhận ra tình trạng bất thường của Lộc: dáng người gục trên bàn, mặt đỏ bừng, môi tái, thở dốc.

“Trời ơi! Em sao thế này?” Chị Phương vội bước vào, tay chạm nhẹ vào trán Lộc. Sức nóng khiến chị giật mình rút tay lại. “Sốt cao quá! Không được rồi!”

Không chút chần chừ, chị Phương hành động nhanh nhẹn như một người lính cứu thương. Chị chạy vào bếp lấy nước ấm và khăn mặt. Chị nhẹ nhàng lau mặt, cổ, tay chân cho Lộc bằng khăn ấm, những động tác thuần thục và đầy ân cần. Chị pha một cốc nước muối loãng, nâng đầu Lộc dậy, nhỏ từng giọt vào môi khô nứt nẻ của cậu. “Uống đi em, tỉnh lại chút nào…” giọng chị dịu dàng nhưng đầy thúc giục. Chị lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu, tay không ngừng thay khăn ấm đắp lên trán. Sự chăm sóc tận tình, chu đáo của chị Phương như một luồng hơi ấm xoa dịu phần nào cơn vật vã của Lộc. Dưới bàn tay chăm sóc, hơi thở Lộc dần đều hơn, cậu thiếp đi trong cơn sốt mê man.

Trong cơn mê, Lộc mơ thấy…

… một con ngõ nhỏ đầy nắng. Tiếng chim ríu rít trên cành bàng già. Và ở cuối ngõ, bóng dáng một cô gái quen thuộc đang đứng dưới tán cây, mái tóc dài bay nhẹ trong gió. Thư! Trái tim cậu đập thình thịch. Cậu vội vã bước tới, khao khát chạm vào bóng hình ám ảnh bao năm. Nhưng bước chân cậu càng nhanh, khoảng cách lại càng xa. Thư quay lại, nụ cười tươi tắn như ngày nào, nhưng đôi mắt lại đẫm buồn. “Lộc… anh đã quên lời hứa rồi sao?” Giọng nói trong veo vang lên rồi tan biến vào hư không. Cô gái mờ dần, chỉ còn lại con ngõ vắng và tiếng gió vi vu như tiếc nuối…

“Thư! Đợi anh!” Lộc giật mình hét lên trong mơ. Bản năng thúc giục cậu vùng dậy. Trong cơn mộng du vô thức, cậu bật khỏi giường, chân đạp mạnh xuống nền nhà lạnh ngắt. Cậu quên bẵng mình không còn nhìn thấy, quên cả chiếc kính đã vỡ. Chỉ có nỗi sợ hãi mơ hồ rằng Thư đang rời xa mãi mãi. Cậu lảo đảo, chới với, tay quờ quạng trong không khí, lao ra phía cửa mở nơi tưởng tượng có con ngõ. “Thư! Đừng đi!” Giọng cậu khản đặc, đầy tuyệt vọng.

Chị Phương, vừa bưng bát cháo nóng từ bếp vào, giật mình thon thót khi thấy Lộc đứng chênh vênh giữa nhà, đôi mắt mở to nhưng vô hồn hướng về khoảng không, thân hình run rẩy như sắp ngã. “Lộc! Đi đâu vậy? Đã ốm rồi mà còn chạy lông nhông đi đâu!” Chị hét lên, vội đặt vội bát cháo xuống. Thấy Lộc loạng choạng bước tiếp, chị Phương lao tới, nắm chặt lấy cánh tay cậu. “Nắm lấy tay chị đi, đi vào giường nằm cho khỏe. Cẩn thận bậc thềm nè!” Giọng chị vừa lo lắng vừa dứt khoát. Bàn tay ấm áp và chắc nịch của chị kéo Lộc trở lại thực tại. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười yếu ớt, đầy biết ơn và sự tin cậy nở trên môi khi bàn tay cậu nắm chặt lấy tay chị Phương. Sức lực cạn kiệt, cậu để mặc chị dìu mình trở lại giường, cơn sốt và giấc mơ tan biến nhường chỗ cho một sự kiệt quệ sâu thẳm và nỗi trống trải khôn nguôi về bóng hình đã khuất trong mộng.

Ngày hôm sau, Lộc thức dậy trong một cảm giác lạ lẫm. Ánh sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ rọi vào mặt, ấm áp và dịu dàng, khác hẳn cái nóng rát như lửa đốt của hôm qua. Cậu chậm rãi ngồi dậy, toàn thân nhẹ bẫng nhưng vẫn còn đâu đó sự mỏi mệt rã rời. Ký ức về cơn sốt vật vã, về bàn tay chăm sóc ân cần của chị Phương và… về giấc mơ kỳ lạ với bóng hình Thư ùa về rõ ràng. Cậu đưa tay lên vuốt mặt, một tiếng thở dài tự trách móc thốt ra: “Đúng là ngốc thật mà… đang đâu lại sĩ diện cho người ta mượn ô chứ?”. Cái cử chỉ hào hiệp vụng về trong cơn mưa giờ đây khiến cậu bật cười khẽ, vừa ngượng ngùng vừa thấy mình trẻ con.

Cậu bật dậy khỏi giường, bước chân còn hơi chông chênh nhưng đã vững vàng hơn. Mắt cậu lướt qua chiếc bàn nhỏ cạnh giường, dừng lại ở một mẩu giấy trắng được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn bên cạnh một bát cháo trắng còn nguyên vẹn. Tò mò, cậu tiến lại, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mở mẩu giấy ra. Dòng chữ viết tay vuông vắn, rõ ràng, thân thuộc hiện lên: “Nếu em dậy thì nhớ hâm lại cháo mà ăn đi nhớ! - Phương.”

Một nụ cười ấm áp nở trên môi Lộc. Sự quan tâm giản dị ấy khiến lòng cậu tràn ngập biết ơn và an tâm. Cậu cầm bát cháo vào bếp, cẩn thận hâm nóng. Hơi ấm từ bát cháo tỏa ra, hương gạo nếp thơm lừng phảng phất, xoa dịu phần nào cơn đói và sự mệt mỏi còn sót lại. Trong lúc ăn, hình ảnh Thư trong giấc mơ lại hiện về, rõ nét đến lạ thường – nụ cười tươi tắn, đôi mắt buồn sâu thẳm, và câu hỏi vang vọng: “Anh đã quên lời hứa rồi sao?”. Lộc bỗng dưng dừng đũa, lòng dấy lên một nỗi băn khoăn. “Mình đã cô đơn quá nên mơ thấy vậy? Hay chỉ là sốt quá cao, đầu óc lẫn lộn mà sinh ra ảo giác?” Cậu tự vấn, nhưng trái tim lại có chút nhói lên, một cảm giác khó hiểu vừa quen thuộc vừa xa vời.

Ăn xong, Lộc quyết định đi cảm ơn chị Phương. Cậu thu dọn bát đũa, bước ra sân hít thở không khí trong lành buổi sáng. Khi đi ngang qua góc hiên nhà, một vật gì đó dựng ở đó khiến cậu giật mình dừng bước. Lộc cúi xuống, tay chạm vào – một thứ gì đó trơn nhẵn, ướt sương đêm, và… quen thuộc đến lạ kỳ. Chiếc ô! Chiếc ô màu xanh bạc đã cũ kỹ, chính là chiếc ô cậu đã đưa cho cô gái lạ trong cơn mưa tầm tã hôm trước!

“Sao nó lại ở đây?” Lộc thì thầm, lòng đầy ngỡ ngàng. Cậu cầm chiếc ô lên, lật qua lật lại, những ngón tay lần theo đường gấp, cái chuỗi cúc bằng nhựa đã mòn… Không thể nhầm lẫn được. “Có phải cô gái đó đã đem trả lại rồi không? Nhưng… sao cô gái ấy lại biết nhà mình? Sao cô ấy không gặp mặt mà chỉ để đây thế này?” Hàng loạt câu hỏi xoáy vào tâm trí cậu, khiến sự tò mò và bối rối càng thêm dâng cao. Chiếc ô đột ngột trở về trong im lặng, như một bí ẩn nhỏ giữa đời thường.

Quyết tâm đi tìm chị Phương và cũng muốn giải đáp thắc mắc, Lộc khoác chiếc áo mỏng, cầm theo chiếc ô lạ, bước đi trên con đường quen thuộc dẫn tới ngôi trường cấp 3 – nơi chị Phương đang tất bật với công trình sân thể thao hỗn hợp. Đã được mấy tuần khởi công, công tác định hình, giải phóng mặt bằng đã hoàn tất. Bầu không khí nhộn nhịp, tiếng máy móc, tiếng người trao đổi rộn rã đón Lộc từ xa.

Giữa đám đông công nhân và thanh niên tình nguyện đang làm việc hăng say, Lộc dễ dàng nhận ra dáng người nhanh nhẹn, đầy năng lượng của chị Phương. Chị đang chỉ tay về phía khung sắt đang được lắp dựng, giọng nói rõ ràng, đầy quyết đoán. Thấy Lộc đứng đó, sắc mặt đã hồng hào hơn hôm qua, chị Phương vội bước tới, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Lộc! Khỏe hẳn rồi à? Mừng quá! Hôm qua sốt thế, sáng nay đã đi lại được rồi!”

Ánh mắt vui mừng, chân thành của chị khiến Lộc ấm lòng. Cậu cười đáp: “Dạ, nhờ chị chăm sóc tận tình. Em khỏe nhiều rồi.” Cậu nhìn ra công trình đang dần thành hình, giọng đầy ngưỡng mộ: “Chúc mừng chị nhé! Công trình đang tiến triển rất tốt. Thật sự rất tuyệt khi thấy ước muốn của chị thành hiện thực.”

Chị Phương khoác tay lên vai Lộc, dẫn cậu đi một vòng quanh công trường, hào hứng chia sẻ: “Ừ! Mặt bằng giải tỏa xong xuôi rồi, giờ là giai đoạn lắp khung chính và đổ bê tông. Chị hy vọng sớm hoàn thành.” Ánh mắt chị sáng lên khi nói về tương lai: “Khi sân hoàn thành, chị sẽ trở thành giáo viên thể dục chính thức ở đây, đồng thời cũng sẽ là người hướng dẫn, đào tạo cho những học sinh có đam mê và tố chất thể thao, giống như chị ngày trước. Hy vọng sẽ tìm được những mầm non tài năng cho quê hương này.”

Lộc lắng nghe, lòng tràn ngập niềm vui và sự ngưỡng mộ dành cho chị. Ánh mắt tươi sáng, đầy hoài bão và nhiệt huyết của chị Phương lúc này thật đẹp, như được tiếp thêm sức sống. Thấy chị tìm lại được đam mê và hướng đi rõ ràng, Lộc thầm mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị một nỗi chán nản, tự ti về bản thân lấn át. Cậu thở dài khe khẽ, đôi mắt vô định nhìn xuống đất. Giữa lúc đó, cậu sực nhớ tới chiếc ô trên tay.

“À chị Phương,” Lộc ngập ngừng, giơ chiếc ô lên, “em có chuyện muốn hỏi chị. Chiếc ô này… chị có biết ai đem để ở nhà em không? Em nhớ hôm qua trước khi em sốt, em có đưa nó cho một người… rồi sáng nay nó lại ở ngay góc hiên nhà em.”

Chị Phương nhìn chiếc ô, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi nhớ ra: “À, cái ô này à? Chiều qua khi chị chuẩn bị về, bước ra cổng nhà em thì thấy nó dựng ngay ở đó. Chị tưởng của em nên cầm vào để ở góc hiên cho khỏi ướt sương, định sáng nay bảo em. Ai lại để quên ngoài cổng thế nhỉ?” Chị nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu. “Chị không thấy ai cả. Chỉ thấy mỗi chiếc ô thôi.”

Lời giải thích của chị Phương chỉ càng khiến Lộc thêm bối rối. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc ô màu xanh bạc đã cũ, lòng đầy thắc mắc. Sao cô gái ấy lại không vào? Sao chỉ để ô ngoài cổng rồi biến mất? Sự xuất hiện và biến mất đầy bí ẩn của cô gái và chiếc ô khiến một cảm giác khó hiểu, vừa tò mò lại vừa có chút bâng khuâng, cứ thế len lỏi trong lòng cậu. Cậu cầm chặt chuôi ô, như muốn níu giữ một manh mối mơ hồ nào đó vừa chạm tới rồi lại vụt mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận