Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 15: Kiếm Đạo Khai Minh.

0 Bình luận - Độ dài: 8,686 từ - Cập nhật:

Đêm buông, màn sương mỏng như một tấm voan bạc lững lờ phủ lên cánh rừng, len lỏi qua từng kẽ lá rồi đọng lại thành những hạt sương. Tiếng lóc cóc đều đều của bánh xe ngựa như một bản nhạc buồn trong màn đêm tĩnh mịch, vọng vào khoảng không vô tận. 

Trong khoang xe tối tăm, hơi lạnh từ rừng già thấm qua lớp vải bạt, nhưng Y Thiên lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, một ngọn lửa điên loạn đang cháy âm ỉ trong lòng. Hắn ôm chặt lấy Linh Nhi đang say ngủ, siết chặt tay vào viên Bạch Linh Ngọc lạnh buốt. Tựa như một sợi xích vô hình, viên ngọc lập tức khóa chặt con thú dữ trong hắn, mang lại một sự bình lặng quái dị.

"Đại ca sẽ bảo vệ muội… không để ai làm hại…" hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc đầy yêu thương, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một nỗi đau đớn quặn thắt. 

"Muội… sẽ mãi mãi bên cạnh đại ca chứ?" Giọng hắn nhỏ dần, âm thanh ưỡn ẹo giống như các kẻ biến thái. Hắn vòng tay qua lưng của nàng, siết chặt hơn nữa, ra sức ngửi lấy mùi hương hoa dịu nhẹ trên cổ nàng, nó lạnh, nó mát, nó thoang thoảng tựa như vô hình, khiến đầu óc người ta thư giãn đi.

"Muội hứa đi, sẽ mãi mãi bên cạnh ta đúng không?"

Linh Nhi khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ, một bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm lấy vạt áo hắn. Nàng mơ màng nói nhỏ: "Ưm…Linh Nhi… muốn ăn… bánh dứa."

Nghe giọng Linh Nhi, Y Thiên chợt tỉnh lại. Đầu óc hắn hỗn loạn đầy những câu tự hỏi tại sao bản thân hắn lại trở nên hành xử kì lạ như vậy, hắn bắt đầu thở dốc, nhìn xuống đôi tay của mình, hai mắt hắn mở to trừng trừng nhìn vào đôi bàn tay đã sờ soạng Linh Nhi, một suy nghĩ chặt đứt đôi bàn tay tội lỗi này thoáng qua trong đầu hắn.

Nhưng hắn có thể chặt như thế nào, một kẻ như không có bất kì binh khí nào như hắn ư, quả thật là một câu chuyện cười, đầu óc hắn trống rỗng nhìn mơ hồ đôi bàn tay máu thịt be bét của hắn.

Bên ngoài xe, Lão Dương ghì chặt dây cương, đôi mắt nhắm hờ để cảm nhận con đường. Lão không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được luồng khí hỗn loạn đang cuộn xoáy trong khoang xe. Lão thở dài, một làn sương trắng mỏng manh thoát ra từ môi, tan vào không khí lạnh. Lão hiểu, thiếu chủ của lão đang đối mặt với một cuộc chiến mà chỉ riêng hắn mới có thể vượt qua nó, nếu lão can thiệp thì chưa chắc đã là việc tốt, nên cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Trong khoang xe, Y Thiên bắt đầu ngồi thẳng lưng, hai ngón trỏ và ngón cái hắn nhấn lại với nhau, cả bàn tay xòe ra đặt lên trên hai đầu gối của hai chân đang xếp bằng của hắn để cố gắng tiến vào trạng thái thiền định. 

Hắn muốn xem thử sau khi nhập môn Vô Tình Đạo Pháp và đạt tới luyện khí kỳ tam tầng, cơ thể đã có những thay đổi gì. Hắn nhắm mắt cảm nhận những sự thay đổi trong các tầng không khí xung quanh, cũng như cảm nhận linh hải đan điền của bản thân, xương cốt, kinh mạch, tinh huyết, bất kì thứ gì có trong cơ thể hắn đều dùng linh khí để xem qua một lượt.

"Quả nhiên là vậy, ta đã có thể cảm nhận được linh khí dễ dàng hơn. Việc điều khiển nó cũng dần trở nên thuần thục rồi, chắc hắn là nhờ vào Vô Tình Đạo Pháp. Hơn nữa nhờ vào nhập môn ta đã có thể tiến cấp vào những bước tu vi đầu của các tu sĩ, sự thay đổi không lớn nhưng ta cũng có thể cảm nhận được bản thân cơ thể đang trở nên rắn chắc hơn, toàn thân kinh mạch khai thông, cả tinh huyết được như thể được lọc đi trở nên thuần khiết hơn cả." Hắn thầm cảm nhận.

Thừa thắng xông lên, trong khi cơ thể đang gần như hoàn toàn thích nghi với tu vi mới, hắn tiếp tục đọc tầng một của Vô Tình Đạo Pháp, hắn bỗng giật mình khi đọc các dòng chữ trên đó. Hắn rút tay ra, chống cằm, các ngón tay liên tục xoa xoa môi dưới, đôi mắt nhíu lại đầy bối rối. 

"Đoạn tình... là gì?" Hắn lẩm bẩm, giọng nói lạc lõng trong không gian nhỏ hẹp. Hắn cố gắng đào sâu vào từng câu chữ, tìm kiếm một ẩn ý, một hàm ý nào đó, nhưng vô vọng. Hắn cảm thấy mình như đang mắc kẹt giữa hai thế giới, không thể đi tiếp mà cũng không thể quay lại.

"Chặt đứt tình cảm? Rốt cuộc là như thế nào, tình cảm vốn đã là thứ không thể cầm nắm chạm vào… thế thì sao mà chặt đứt nó được, chặt đứt một thứ vốn không tồn tại? Đùa ta chắc!" Hắn tức giận, đôi mắt hắn trợn lên răng nghiến lên ken két, hắn nắm chặt cuốn Vô Tình Đạo Pháp trên tay ném đi.

Hắn cầm chặt lên viên Bạch Linh Ngọc trên tay từ từ điều hòa nhịp thở mà hút trộn lấy luồng khí mát lấy phát ra từ nó để thấm sâu vào trong đầu não hắn khiến hắn bình tĩnh lại một chút, hắn thầm nghĩ.

"Trước đó, trong lúc phụ thân sắp ra đi ta đã vô tình nhập môn vào Vô Tình Đạo Pháp tất cả thất tình của ta đã vượt qua giới hạn rồi biến mất… rốt cuộc là sao? Ta vẫn còn đang cảm nhận được vui buồn kia mà, ta thật sự không hiểu được nữa, chẳng phải lúc đó ta vốn đã hiến tế thất tình để nhập môn rồi sao? Con mẹ nó!"

Hắn đưa tay lên vò đầu, mái tóc rối bời, gương mặt đầy mồ hôi của hắn tối sầm lại vì bế tắc. Một tia hy vọng mong manh chợt lóe lên. Hắn nhớ đến Lâm Xảo Minh, vị sư phụ điên loạn của hắn, có lẽ lão có cách giúp, sáng hôm sau khi đến làng Thanh Thủy hắn nhất định phải đi tìm lão luận đạo một phen mới được. 

Y Thiên vội vàng lấy tấm thẻ tre của Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết ra, ý định luyện nó sau khi tu vi đã đạt tới luyện khí tam tầng, có lẽ nguồn linh lực dồi dào trong linh hải và khả năng điều khiến linh khí được tăng lên sẽ giúp hắn nhập môn vào công pháp này.

Hắn đọc lại khẩu quyết, ánh mắt cuồng nhiệt.

"Ngũ tạng tương sinh, bách mạch quy nguyên, ngũ tạng ngũ hành, một gốc lưỡng sinh."

Linh lực từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn như sóng dữ được nổi lên bởi gió lớn, hắn kết hợp hai tay điều hòa linh khí bên ngoài tự nhiên và cả nguồn linh khí thuần khiết từ tấm tiên thể nữa, ngoài ứng trong hợp, hắn dùng cả hai để gia tăng lượng linh lực truyền vào trong ngũ tạng, nhưng khi cố gắng dẫn vào ngũ tạng, từ linh hải đan điền truyền lên qua vô số kinh mạch đều tiêu hao mất một khoảng đáng kể với Y Thiên, càng vào trong cơ thể nó lại càng bị tiêu hao, cho khi đến ngũ tạng đã không còn bao nhiêu, lại vì càng sâu trong cơ thể càng rất khó mà điều khiển, từ linh hải đan điền truyền lên lại chảy vào tỳ và thận trước khiến bị chênh lệch lượng linh lực các tạng, mất đi sự cân bằng ngũ tạng lập tức đào thải linh khí khiến hắn nôn ra máu, nóng hổi và tanh nồng.

"Chậc, chết tiệt thật… vẫn không được sao." Hắn lẩm bẩm giọng nghẹn ứ vì đầy máu đang chảy, hắn hoảng loạn, vội vàng lấy tay bịt miệng ngăn không cho máu tràn ra ngoài quá nhiều. Hắn không thể để Linh Nhi dính máu được. Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu điều hòa lấy cơ thể đang nháo loạn, hai tay hắn đều đều xoay chuyển qua lại cân bằng âm dương khí huyết. 

Hắn mở mắt ra, tâm thế tập trung, hắn quyết định cố gắng thêm một lần nữa, lần này hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn sau vài lần thất bại, hắn bình tĩnh hít thở đều, không gấp, hắn điều hòa các nguồn linh khí dẫn qua các kinh mạch, huyệt vị để hóa thành linh lực lưu trữ trong cơ thể, hắn cùng lúc tách ra thành năm nguồn để chảy vào ngũ tạng cùng một lượng tương ứng với nhau, sự cân bằng này rất tốt gần như hoàn hảo.

Mưa dầm thấm lâu, hắn vẫn điềm tĩnh, ánh mắt cực kì kiên định. Chiếc xe ngựa đang di chuyển êm trên đoạn đường bỗng dưng xóc nảy, có vẻ như vừa đi lên một vật cản to lớn nào đó nhưng bây giờ không phải là lúc hắn quan tâm những điều đó. 

Mặc kệ cho ông trời tạo ra trở ngại khiến hắn phân tâm nhưng hãy nhìn vào ánh mắt của hắn, lúc nhắm nghiền lúc mở to, nó không nhập nhòe nó vững chãi tựa bàn thạch cứng cáp, như thể chiếc xe ngựa đang xóc nảy dữ dội và Linh Nhi bên cạnh rên khe khẽ vài tiếng khi xe nảy lên đều không ảnh hưởng đến hắn vậy, hắn vẫn một mực kiên trì truyền các nguồn linh lực vào trong ngũ tạng, đều như vắt tranh. 

Xung quanh hắn bây giờ đã xảy ra dị tượng, không khí tầng tầng lớp lớp như sóng trào nổi dậy, cuốn lấy hắn bên trong, khắp người hắn đổ đầy mồ hôi, mồ hôi của cố gắng cũng là mồ hôi của sự hồi hộp lo lắng tất cả mọi cảm xúc lúc này gần như vỡ òa khi hắn vừa rót đủ linh lực vào ngũ hành, ánh mắt hắn khẽ dao động rồi mở ra, hắn đầy mừng rỡ, trong lòng hắn gào thét thật lớn.

"Thành công… ta… ta thành công rồi sao? Ta.. rốt cuộc cũng thành rồi… sư phụ… ta thành rồi… Ha ha ha.." 

Nhưng ngay lúc hắn vui mừng nhất, trong ngũ tạng lại xuất hiện phát ứng lạ, các dòng linh lực như không ăn khớp với từng ngũ tạng chứa nó, đột ngột xung đột, các dòng linh lực được lắp đầy đang tĩnh lặng như hồ nhỏ lại lập tức cuộn xoáy như tâm bão nó gây tổn thương lên ngũ tạng, ngũ tạng không để mặc cho nguồn linh lực nó đang chứa tấn công nó, nó liền đẩy hết linh lực ra. Hắn lại nôn ra máu, nhiều hơn lần trước rất nhiều, thậm chí ngũ tạng đã bị tổn thương của hắn còn đang rỉ máu, tinh huyết chảy ngược khiến hắn vô cùng đau đớn, máu theo từng dòng tuôn ra rồi chảy xuống tay, nhỏ giọt trên tấm ván sàn gỗ xe ngựa.

Y Thiên thất thần, ánh mắt hắn trầm lặng nhìn vào vũng máu đỏ tươi trên tay. Nỗi tự trách, nỗi tuyệt vọng nuốt chửng lấy hắn. "Ngươi, Y Thiên quả thực là một tên phế vật từ trong trứng… hết thuốc chữa… bất tài vô dụng… Ta rốt cuộc cũng hiểu phế vật thật sự trong ra sao rồi. Chính là ngươi đấy, Y Thiên. Con mẹ nó, cái tên vô dụng chết tiệt này… Haha..".

Hắn lẩm bẩm như một người bị tâm thần, cắn móng tay đến bật máu. Hắn thời điểm này đã hiểu rồi, rốt cuộc cũng minh bạch rồi, hắn đã nghe những lời khen của lão Dương của Lâm Xảo Minh đến mức tưởng mình thông minh kiệt xuất, tưởng mình đặc biệt, chẳng qua hắn thiếu may mắn sinh ra trong một cơ thể không hoàn thiện mà thôi nhưng không… thực tế đã lập tức vả mặt hắn, hắn không chỉ thiếu may mắn mà quả thực là một phế vật thực sự, không hơn không kém. 

Hắn nắm lấy ngực của mình, nơi trái tim đang loạn từng nhịp rỉ máu trong sự đau đớn day dứt bất tận không ngơi, toàn thân hắn các vết thương đau rát nóng bỏng của đang trở nên lạnh dần, hắn thấy toàn thân rét run cả lên, đau, cho dù là hắn chịu đựng giỏi đến đâu thì cũng đang cảm nhận một nỗi đau khiến toàn thân hắn cứng đờ, hốc mắt hắn đỏ hoe, từng giọt nước mắt hòa cùng với mồ hôi chảy dài trên mặt hắn, gượng mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn, hắn khẽ thầm thì:

"Đau quá, đau quá… Linh Nhi ơi… đại ca đau quá, đại ca muốn chết quách đi cho rồi.. để đại ca không phải thấy đau nữa.. Linh Nhi.. muội đi theo đại ca nhé." Hắn sát miệng của hắn vào tai Linh Nhi khẽ thì thầm to nhỏ. Linh Nhi trong vô thức mơ màng đáp lại hắn.

"Y Thiên ca ca.. huynh đừng chết… đừng bỏ muội ở lại đây một mình, Linh.. Linh Nhi sợ lắm… đại ca đã hứa phải bảo vệ Linh Nhi, ở bên Linh Nhi cả đời mà

"Đúng rồi, ta không thể chết… còn Linh Nhi cơ mà, muội ấy cũng không thể chết được, ta phải sống. Vì nàng, ta phải sống cho dù sống khổ hơn cả cái chết nhưng ta… không thể không sống." Lúc này, không cần đến Bạch Linh Ngọc nhưng hắn bình thản thật sự, dường như dáng vẻ điên loạn của hắn chỉ là ảo tưởng vậy, mọi thứ đang trở lại với bình thường, hắn vẫn là hắn, vẫn là vị đại ca của Linh Nhi.

Hắn mệt mỏi ngả người về sau, tấm lưng lớn của hắn dựa vào thành gỗ, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Nhi như một sự an ủi cuối cùng, hắn vòng tay qua đầu nàng kéo nàng dựa vào người mình, nàng hít lấy mồ hôi và mùi máu tanh tưởi của hắn, nàng cũng có chút nhăn mặt nhưng không nhiều vì nàng cũng biết đó là thứ mùi của gia đình, hôi tanh như ấm áp. Và rồi, trong nỗi thất bại của chính mình, hắn thiếp đi.

Sáng hôm sau, tiếng xe ngựa khẽ khàng dừng lại. Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khắp làng Thanh Thủy cũng chiếu một nửa qua tấm màn che của xe ngựa, thấp thoáng ánh sáng nhẹ khiến Y Thiên nửa ngủ nửa tỉnh. 

"Thiếu chủ, chúng ta đến nơi rồi." giọng Lão Dương khàn khàn, có lẽ làn sương sớm mấy ngày nay đã tuốt vào họng của lão. Y Thiên tỉnh giấc, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ nhưng ánh lên sự kiên định chết chóc. Hắn nhẹ nhàng lay lay vai Linh Nhi. Cô bé vẫn còn ngủ say, cái miệng nhỏ khẽ chóp chép. 

"Linh Nhi... dậy đi, chúng ta đến nơi rồi." Y Thiên nhẹ giọng lên tiếng cứ như rằng hắn sợ nói to một tí có thể khiến nàng giật mình vậy.

Linh Nhi khẽ rên rỉ, dụi dụi đầu vào ngực hắn, như một chú mèo nhỏ đang nũng nịu tìm hơi ấm. "Muội muốn ngủ thêm một chút nữa..." Giọng nói nàng nũng nịu, nhỏ như tiếng mèo kêu, dáng vẻ này của nàng khiến lòng Y Thiên được an ủi không ít, hắn không thể không nở một nụ cười dịu dàng trên đôi môi đang rướm máu khô.

Y Thiên khẽ thở dài, cảm giác bất lực len lỏi trong lòng, nhưng nhiều hơn là sự nuông chiều vô điều kiện của hắn, hắn lắc đầu, bàn tay hắn vẫn vỗ về mái tóc mềm mại của nàng một cách đầy yêu chiều. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Linh Nhi. 

"Dậy đi Linh Nhi, muội có còn nhớ đêm qua ai nói là muốn ăn bánh dứa không nào?"

Nghe thấy từ "bánh dứa", đôi mắt Linh Nhi lập tức mở to. Nàng bật dậy ngay lập tức, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh nhìn hắn. 

"Thật không? Bánh dứa thật sao đại ca?"

Y Thiên khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm áp hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng mấy nay của hắn, đôi mắt hắn thả lỏng đầy mềm mại nhìn Linh Nhi . 

"Thật. Chúng ta sẽ tìm một quán ăn ngon nhất ở đây, và muội sẽ được ăn bánh dứa thỏa thích."

Linh Nhi hớn hở, nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi. "Đại ca, đi thôi! Linh Nhi đói bụng lắm rồi!". Rồi bước chân nàng chợt đứng lại, nàng quay lại nhìn Y Thiên, khuôn mặt dễ thương của nàng đầy hoảng hốt, cặp mày nhỏ của nàng nhíu chặt lại, giọng nàng hoảng loạn hỏi:

"Y Thiên ca ca, miệng huynh đầy máu rồi, huynh sao vậy?" Nàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên xoa vết máu khô đã đông lại từ lâu trên khóe miệng hắn, nàng nhẹ nhàng không dám mạnh tay như sợ động mạnh một tí thì người đại ca này của nàng sẽ vì đau mà nhảy thốt lên vậy.

Y Thiên cúi thấp người xuống, ngồi xổm để ngang với nàng, hắn nở một nụ cười hiền từ, lắc đầu nói:

"Không sao đâu Linh Nhi, chắc hôm qua ta ngủ mơ thấy ác mộng nên đã vô tình cắn môi nên chảy máu thôi. Muội đừng lo nhé, chúng ta đi mua bánh dứa thôi."

Nghe thấy lời giải thích của Y Thiên, Linh Nhi vẫn chưa hết lo lắng nhưng cũng dần chìm xuống rồi, để xóa bỏ bầu không khí này, Linh Nhi cố gắng cười lên một nụ cười dễ thương mềm mại tựa như ánh nắng lúc sáng ban mai, nàng trêu chọc.

"Y Thiên ca ca, muội biết hết rồi nhé. Đừng nói dối muội nữa, tối qua huynh mơ thấy Bạch tỉ tỉ nên mới tự cắn môi mình đúng không? Đại ca, huynh quả rất biến thái mà."

Y Thiên liền đỏ mặt, hắn nắm bàn tay mình lại định cú đầu Linh Nhi để cô bé biết rằng không nên trêu chọc mình nữa nhưng cô bé đã biết trước mà chạy đi. Y Thiên trong vô thức nở một nụ cười đã lâu chưa thấy, một nụ cười đúng ra mà hắn nên nở, một nụ cười vô ưa sầu của thiếu niên vừa tuổi trưởng thành.

"Này, muội đừng như thế nữa. Nếu không đừng trách ta không nương tay mà gõ chết muội đó!"

"Haha, huynh cứ việc đi, nhưng mà trước tiên phải bắt được muội đã. Lêu lêu, đúng là đã nói trúng tim đen của huynh mà. Đại ca biến thái, huynh không có suy nghĩ xấu xa gì với ta, muội muội xinh đẹp này chứ?"

Y Thiên bỗng chững người lại, hắn thầm nuốt nước miếng. Tay chân hắn run lên, hắn thầm nghĩ lại các chuyện đã xảy ra vài ngày gần đây, nhưng cuối cùng một suy nghĩ đã che lấp đi tất cả. "Không, đó chỉ là hành động âu yếm bình thường của huynh muội thôi, ta cũng không từng làm gì quá đáng cả, một ý nghĩ xấu xa cũng chưa từng." Rồi hắn lại vui vẻ đuổi theo Linh Nhi, cả hai dường như trở lại lúc nhỏ, khi mà cả hai vui vẻ không lo nghĩ gì chơi đuổi bắt trên khu chợ đông người, chỉ hai người thôi nhưng quả thực rất vui.

Cuối cùng cả hai dừng lại ở trước tiệm bánh dứa đang tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt đến nức mũi, Linh Nhi hai mắt mở to lấp lánh như chứa cả ngàn vị tinh tú trên bầu trời đêm, một tiểu nhị lập tức ra đón.

"Mời hai vị quan khách này vào, hai vị vào đây quả thực là rất đúng đắn đấy. Ta tự tin nhận quán ta đây là đệ nhất thiên hạ bánh dứa. Không một chỗ nào sánh bằng.."

Y Thiên cắt ngang lời tiểu nhị đó. "Bớt nhiều lời, cho ta hai xếp bánh dứa. Thêm sữa và phải thật nóng vào."

"Được, được. Mời quan khách đi theo ta, ta đã sắp xếp sẳn một bàn cho cả hai rồi đây."

Linh Nhi đang nắm tay của Y Thiên đi theo tên tiểu nhị kia vào quán bánh dứa thì không hiểu mà hỏi. "Y Thiên ca ca, chúng ta đi ba người mà tại sao gọi có hai xếp bánh, lão Dương không ăn sao?"

"Không phải Linh Nhi, hôm trước đại ca có ăn chút đồ dầu mỡ nên hôm nay đại ca hơi khó chịu trong bụng nên không ăn được, muội vào trong đó ngồi đợi lão Dương tới. Ta đi vệ sinh một lát." 

Sau khi hắn dẫn Linh Nhi đến chỗ ngồi cùng lúc hắn thấy lão Dương cũng vừa bước và, hắn lập tức rời đi vì mục đích hắn tới đây không hẳn chỉ là nghỉ ngơi không thôi, mục đích chính vẫn là tìm Lâm Xảo Minh, hắn thấy trong lòng có một linh tính không tốt, lúc nãy khi đuổi theo Linh Nhi hắn cũng đã ngó đông ngó tây nhưng vẫn không thấy sư phụ hắn, Lâm Xảo Minh đâu cả. 

Hắn băng qua khu chợ náo nhiệt, len lỏi qua đám đông, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Hắn đến bên bờ suối, nhưng cảnh còn mà người chẳng còn, vẫn là dòng suối đó, nước vẫn chảy róc rách từ thượng nguồn xuống dòng nước mắt lạnh xua tan đi không khí nóng bức oi ả quanh đây. Hắn ngẩn người đứng trước dòng suối, đôi mắt rực cháy hy vọng liền vụt tắt khi không thấy bóng dáng của Lâm Xảo Minh đâu cả. 

"Sư phụ, người đi đâu rồi?" Hắn khẽ gọi.

Hắn thất vọng quay lưng, nhưng rồi lại vội vã lao đến một lão ăn xin mặc đồ rách rưới. "Sư phụ!" Hắn kêu to lên, một tia hy vọng điên cuồng bùng lên. Nhưng khi đến gần, gương mặt khắc khổ, đầy nếp nhăn và đôi mắt vô hồn của lão không phải là Lâm Xảo Minh.

Sự thất vọng tràn trề như một cơn sóng thần ập đến, nhấn chìm toàn bộ tâm trí hắn. Hắn đứng sững lại, hai bàn tay luống cuống, run rẩy, muốn cào xé chính gương mặt mình, cào đến khi nào tâm trí trống rỗng mà thôi. Bỗng, từ viên Bạch Linh Ngọc, một luồng khí mát lạnh trườn vào người hắn. Hơi thở hắn từ gấp gáp trở nên đều đặn, thanh thản đến lạ.

Hắn đến giếng cổ, nơi bên cạnh là cái cây cổ thụ khổng lồ. Hắn ngồi xuống bên thành với hơi thở nặng nề, nét mặt vô hồn nhưng đôi mắt lại dán chặt vào khoảng không trước mặt, thẫn thờ đợi một hi vọng mong manh. Mọi công pháp của hắn bây giờ đã bế tắc, không thể gỡ được nút thắt. Hắn chỉ hi vọng Lâm Xảo Minh lại lần nữa xuất hiện mang đến cho hắn một cơ hội mới. Bỗng, một tiếng nói khàn đặc vang lên từ phía sau.

"Này công tử, ta nhìn ngài là biết ngay không phải người bình thường. Chậc chậc, dáng người này, ấn đường này ngài là một người có tương lai sáng ngời, khí chất của ngài quả nhiên khác lạ nếu không phải là đế vương thì ít ra cũng là đại tướng quân vang danh ngời ngời."

Y Thiên không quay đầu, chỉ khẽ liếc mắt. Gã tu sĩ tiều tụy tiến lại gần, áo quần rách vá, nhưng đôi mắt lại sáng chói như hai vì sao. Hắn đặt thanh kiếm dài và mỏng trong tay xuống cạnh Y Thiên, ánh mắt không hề rời đi.

"Người tuy nhỏ tuổi mà lại đạt đến luyện khí tam tầng... ừm... ta không biết khí linh ngài như thế nào, nhưng người xưa đã nói tu luyện quan trọng nhất vẫn là tu luyện tâm trí." Hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt nhấp nháy, "Ngài thấy ta nói có phải không?"

Y Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có ngón tay cái trên đùi khẽ giật. Hắn chẳng quan tâm đến lời nói triết lý đó, toàn bộ tâm trí hắn lúc này dán chặt vào thanh kiếm. Nó cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể một vật trở về với chủ cũ. Hắn đứng dậy, bước nhanh tới, đôi mắt dán chặt vào thanh kiếm.

"Đừng dài dòng nữa," Y Thiên gằn giọng, "nói ta nghe ngươi muốn bán nó với giá bao nhiêu?"

Tu sĩ đó mừng rỡ, một nụ cười khổ sở nở trên môi. Hắn từ từ thu thanh kiếm về, đặt vào tay Y Thiên, vẻ mặt hắn nheo lại đầy vẻ cơ cực, hắn thở dài vài hơi. "Công tử cứ từ từ, để ta nói cho hết đã. Đây là một thanh kiếm không có vỏ mà ta đã nhặt được trong quá trình lưu lạc, ta là một tu sĩ ở cổ mộ phái phía cực Nam, đời ta vô cùng lận đận, tông môn bị diệt, bây giờ đạo pháp cũng tan cả rồi, chỉ muốn yên bình sống qua ngày, hưởng lạc như người phàm thôi... Nhưng… nhưng không vì thế mà ta giảm giá đâu nhé, ta không bán lẻ, ta bán cả hai thứ. Một là thanh kiếm này, thứ hai là cuốn công pháp này."

Y Thiên nhìn vào bàn tay gầy gò của hắn, rồi nhìn vào thanh kiếm trong tay mình, đôi mắt hắn lộ rõ sự kiên định, hắn nhất định phải mua cho bằng được thanh kiếm này, cuốn công pháp đó thì tính sau đi. Ít nhất khi nguy hiểm vẫn còn có một binh khí phòng thân.

"Nói nhanh lên, bao nhiêu?" Y Thiên hỏi, giọng hắn vang lên dứt khoát.

Tu sĩ đó giơ hai ngón tay lên, một nụ cười ranh mãnh hiện rõ. 

"Hai trăm lượng bạc đúng không?" Y Thiên hỏi, giọng hắn dứt khoát. Hắn mò tay vào trong vạt áo, không chần chừ, móc ra tận ba trăm lượng bạc. Hắn vươn tay, đặt toàn bộ số tiền vào bàn tay gầy gò của gã tu sĩ. Gã tu sĩ mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, vội vàng dúi vào tay Y Thiên thanh kiếm và cuốn công pháp.

"Công tử, ngài ra tay thật sự là quá hào phóng rồi," hắn nói, giọng run run vì xúc động. 

"Ngài thế này quả thật khiến ta, Tằng An có hơi hổ thẹn đó, thôi thì như vậy, ta để thêm hai cuốn sách mà ta nhặt được ở tông môn cho ngài với giá một trăm lượng bạc, thế là không ai nợ ai đâu." 

Hắn quay đầu chạy đi, tiếng bước chân vội vã, tiếng nói cứ nhỏ dần, rồi khuất hẳn sau một con hẻm. Y Thiên nhìn xuống tay, bàng hoàng phát hiện từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai cuốn sách cũ, bám đầy bụi. Hắn siết chặt bốn món đồ trên tay, đôi mắt tối sầm. 

"Gã tu sĩ đó quả nhiên là hàng thật." Y Thiên thầm nghĩ.

Y Thiên cất cả bốn món đồ vào trong túi trữ vật, rồi bắt đầu đi về lại chỗ bán bánh dứa, chuyến này đi không tìm được Lâm Xảo Minh thực sự khiến Y Thiên rất hụt hẫng nhưng không sao, vì hắn đã may mắn mua được một thanh kiếm sắc bén có vẻ như rất hợp với bản thân và một cuốn công pháp chưa coi nữa. Nếu may mắn, cuốn công pháp đó cũng hợp với hắn thì quả là một điều kì diệu nhất từ trước đến nay đối với hắn.

Thấy Y Thiên, từ đằng xa Linh Nhi đã ngồi bật dậy chạy nhanh ra khỏi hàng bán bánh dứa mà nhảy lên ôm Y Thiên, hắn cũng thuận theo mà bế nàng lên. Mặt cả hai sát lại gần nhau, mặt nàng tò mò nhí nhảnh hỏi.

"Nãy giờ đại ca đi đâu vậy, muội và lão Dương ở đây chờ lâu lắm rồi đó cũng đã điểm giờ trưa cả rồi. Muội muốn ăn thịt kho tàu."

"Được, Linh Nhi thích ăn thịt kho tàu thì để Y Thiên ca ca đây dẫn muội đi, được chứ?"

Linh Nhi gật đầu đồng ý lia lịa, nàng thuần thục lượn một vòng quanh người hắn rồi nàng siết chặt hai tay đang vòng qua cổ hắn, hai chân ngắn ngủn của nàng thì quấn chặt lấy thân trên của hắn. Có lẽ Y Thiên cũng sớm quen với điều này rồi, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mông nàng lên, nói.

"Linh Nhi đã mỏi chân rồi thì để đại ca cõng cho nhé."

"Vâng, đúng là chỉ có đại ca là hiểu Linh Nhi nhất thôi."

Như vậy, một người cõng một người còn lão Dương thì dạo bước theo sau, cả ba vào một khách điếm tấp nập, nơi mùi cơm nóng, mùi thịt kho, và mùi canh rau thơm nồng nàn lan tỏa khắp không gian. Một lão tiểu nhị với vẻ mặt niềm nở ra chào đón, Y Thiên không đưa mắt nhìn, chỉ đơn giản nói.

"Chuẩn bị một bàn ba người, hai dĩa thịt kho tàu, một con vịt nướng, ba ba xào ớt, ba bát cơm, một tô canh rau má, một vò rượu và hai can trà. Mau đem lên, muội muội của ta đã đói rồi."

"Dạ, mời các vị khách quan vào ạ." 

Trong sảnh lớn, tiếng nói cười, tiếng chén bát va chạm, và tiếng gẩy đàn của một người ca nương khiến bầu không khí trở nên sống động, nhưng Y Thiên và Linh Nhi lại như đang ở một thế giới khác, chỉ có hai người.

"Đại ca, món này ngon quá!" Linh Nhi vừa nói, đôi má phúng phính vì đang nhai và dính một hạt cơm. Y Thiên vươn người tới dùng tay lau nhẹ đi hạt cơm còn dính lại trên má nàng. Nàng không để ý, chỉ nói tiếp.

"Thịt này ăn béo lắm! Giống thịt mà mẫu thân hay nấu cho chúng ta ăn vậy! Huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!"

Y Thiên khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa lướt qua đôi môi khô nẻ. Hắn đưa tay dùng giấy lau đi một miệng đầy mở của Linh Nhi, lòng hắn như bị hàng ngàn mũi kim châm khi nghe Linh Nhi nhắc về mẫu thân, trong ấn tượng của hắn, kí ức về mẫu thân không quá nhiều hắn chỉ nhớ bà là một người mẹ hiền hậu, tốt bụng và luôn lo cho hắn, không che bai hắn mà thôi. Hắn cố gắng che giấu cảm xúc, siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi. 

"Ngon thì ăn nhiều vào, ăn mau còn chóng lớn."

"Đại ca không ăn sao?" Linh Nhi nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn. 

"Đại ca ăn đi, Linh Nhi ăn một mình không vui." Nàng gắp một miếng thịt to, đưa đến trước miệng hắn. 

"Đại ca ăn đi mà."

Lão Dương ngồi đối diện, rót một chén rượu nóng. Ánh mắt lão dò xét, nhìn Y Thiên và Linh Nhi. Lão xót xa khi thấy sự vô hồn của thiếu chủ, nhưng lại ấm lòng khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của tiểu thư. Sự tương phản đó như một mũi dao cứa vào tim lão, lão xót xa cho Y Thiên một nỗi lòng không đến từ nô-chủ mà đến từ tình cảm của một người ông già đối với đứa cháu khổ cực của mình.

"Đại ca ăn rồi, muội tự mình ăn đi." Y Thiên đáp, giọng hắn trầm ấm nhưng đôi mắt vẫn xa xăm. Hắn đặt tay lên mu bàn tay nhỏ nhắn của nàng. 

"Đại ca chỉ muốn nhìn muội ăn thôi."

"Thiếu chủ, người đã không ăn gì từ sáng tới giờ rồi, nếu còn không ăn nữa thì không thể bảo trọng long thể được đâu." Lão Dương khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Lão đưa mắt ra hiệu cho Y Thiên, một tia lo lắng hiện rõ. 

"Người phải giữ gìn sức khỏe, con đường phía trước còn dài lắm. Nếu không vì bản thân người thì người cũng phải vì Linh Nhi chứ."

Y Thiên trầm lặng một lát không nói gì, rồi đưa ánh mắt siết lạnh nhìn chằm chằm vào lão Dương khiến người lão như bị kim châm một cái, tê cứng toàn thân. Hắn chầm chậm lên tiếng, giọng nhẹ nhưng mang theo sức nặng ngàn cân.

"Lão Dương, ta đã nói rồi ông không nghe thấy hả? Ta đã ăn rồi." 

Lão Dương khẽ thở dài, không biết làm gì hơn là giữ im lặng. Linh Nhi lướt mắt nhìn qua cả hai, thấy không khí có vẻ không được tự nhiên, nàng cũng không ép Y Thiên ăn nữa, đơn thuần là muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này thôi.

"Đại ca," Linh Nhi bỗng nói, kéo tay áo hắn, giọng nói nhỏ lại. "Linh Nhi muốn nghe kể chuyện về mẫu thân đi, đại ca. Linh Nhi nhớ mẫu thân lắm."

Vẻ mặt Y Thiên khẽ cứng lại, ánh mắt hắn vụt qua một nỗi đau đớn khó tả, như một vết thương cũ vừa bị xát muối. Hắn nắm chặt bàn tay Linh Nhi, như thể đang cố gắng truyền hơi ấm và sức mạnh cho nàng.

"Thực ra đại ca cũng không có chuyện gì để kể, nhưng để nói thì mẫu thân... bà ấy là người tốt bụng nhất mà đại ca từng biết."

"Tốt bụng đến mức nào vậy ạ?" Linh Nhi hỏi, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh như sao.

"Tốt bụng đến mức..." Y Thiên ngập ngừng, lời nói nghẹn lại. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên khàn hơn. 

"Đến mức bà ấy luôn nở nụ cười dù cho có chuyện gì xảy ra. Mặc dù phụ thân đi làm quan bận rộn, nhưng mẫu thân luôn ở nhà, kiên nhẫn dạy chúng ta. Muội biết không, nụ cười của mẫu thân ấm áp lắm, như ánh mặt trời vậy. Mỗi khi đại ca tập võ bị ngã, mẫu thân luôn xoa đầu đại ca, còn nói rằng đại ca sẽ trở thành một người hùng mạnh, bảo vệ được tất cả mọi người mà chúng ta yêu thương. Cho dù đại ca là một… nhưng bà ấy vẫn yêu thương đại ca rất nhiều, Linh Nhi ạ."

Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên má Y Thiên, rồi vỡ tan trên mu bàn tay Linh Nhi. Hắn vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc. Linh Nhi hiểu, nàng chỉ không muốn đại ca buồn, nàng cũng buồn chứ, nhưng đối với đại ca nàng, một người không nhận được tình cảm của bất kì ai trong dòng họ ngoài nàng và mẫu thân. Nàng biết tình cảm đó sâu sắc hơn cả, tình cảm mẫu tử thiêng liêng ấy, nàng thấy có hơi hối hận khi đã hỏi đại ca về mẫu thân rồi. Nàng khẽ vỗ nhẹ lên tay hắn, nàng lắc lắc cái đầu nhỏ của nàng, nũng nịu nói: 

"Đại ca đừng khóc. Mẫu thân ở trên trời cao sẽ không vui đâu."

"Đại ca không khóc," Y Thiên nói, giọng hắn run rẩy. "Đại ca chỉ là... đang nhớ mẫu thân thôi. Không biết mẫu thân trên đó sống có tốt không, nhưng mong mẫu thân hãy phù hộ cho hai huynh muội ta một đời bình an." 

Hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt tóc Linh Nhi. Và nhìn Linh Nhi ăn hết chỗ cơm của mình, lão Dương thì ăn xong bát cơm rồi chỉ ngồi đó uống rượu ánh mắt nhìn ra phía cửa như đang ngẫm nghĩ về điều gì đó.

Đêm đó, Y Thiên cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Nỗi tuyệt vọng ban ngày và hy vọng mong manh từ mấy món đồ mới mua cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Hắn biết thân thể của hắn bây giờ không ổn, nhưng tâm trí hắn cứ luôn rống lên "Phải tập luyện!".

Y Thiên có thể trốn tránh được tất cả mọi người xung quanh hắn nhưng riêng hắn thì không thể tránh được hắn. Vì vậy, hắn quyết định lấy mấy cuốn sách và thanh kiếm ra, rời khỏi khách điếm, tìm đến đúng cây cổ thụ nơi có cái giếng cổ. Dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh hiện ra u ám và huyền bí.

Hắn mở cuốn công pháp ra vừa mua lúc sáng ra. Trên trang bìa, ba chữ "Lục Luật Kiếm" được viết bằng một nét chữ cổ kính, giản dị nhưng đầy sức mạnh. Khi hắn đọc, một luồng cảm ứng kỳ lạ như dòng điện chạy khắp cơ thể. 

Hắn hiểu ngay, như thể nó đã là một phần của hắn từ lâu. Hắn cầm thanh kiếm lên, thấy tấm vải quấn quanh chuôi kiếm rất khó chịu khiến hắn không thể cầm chắc được thanh kiếm trên tay, hắn gỡ tấm vải đang bọc lấy chuôi kiếm ra. Trên đó, bốn chữ "Thiên Hạ Thái Bình" được khắc chìm. Đọc xong bốn chứ này, Y Thiên liền nãy ra một ý nghĩ đặt tên cho thanh kiếm này. 

"Thiên Hạ Thái Bình, quả là bốn chữ hay, nói lên đúng với khí chất của ngươi. Vậy, ta sẽ gọi ngươi là Thiên Bình Kiếm." Hắn lẩm bẩm, một nụ cười nhạt hiện lên trên lưỡi kiếm bóng bẩy được ánh trăng cao chiếu rọi vào phản chiếu lịa..

Hắn thấy hắn với thanh kiếm này quả thực là rất có duyên. Ngay lúc hắn đang trên bờ vực sụp đổ, nó đã đến đây với tư cách là binh khí đầu tiên của riêng hắn, không như mấy thứ phụ thân hắn để lại… chỉ mình hắn biết đó không phải thứ đồ cho hắn mà là cho Mạc gia. Không suy nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng cấp bách nhất bây giờ chính là luyện cuốn công pháp này.

Hắn mở trang đầu tiên của Lục Luật Kiếm. "Tầng thứ nhất: Lục Luật Thức – Định Lực. Cầm chắc chuôi kiếm, cảm nhận trọng lượng và độ cân bằng của nó. Luyện tập cách siết chặt chuôi kiếm bằng một lực vừa đủ, không quá lỏng cũng không quá mạnh, để mỗi đường kiếm đều chính xác… Dùng bản thân làm cán kiếm, cánh tay là chuôi kiếm, bàn tay là lưỡi kiếm, thanh kiếm là mũi nhọn..." 

Hắn đọc thầm khẩu quyết, tay nắm lấy chuôi kiếm. Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm lại, cố gắng cảm nhận. Cảm giác kim loại lạnh ngắt truyền lên. Hắn siết, buông, rồi lại siết. Hắn bắt đầu quen dần với cảm giác cầm kiếm nên bắt đầu tăng dần tiến độ, hắn bắt đầu vung kiếm lên, từng đường kiếm vung ra vụng về nhưng lại đầy sức nặng.

Trong đêm trăng sáng, ánh trăng bạc rọi xuống những cành cây, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, Y Thiên đứng giữa bãi đất, một thân mình mình, tóc dài bay phất phới trong gió đêm.

Hắn cầm một thanh kiếm mỏng manh, lưỡi kiếm lấp lánh như một mảnh trăng phản chiếu. Ánh mắt Y Thiên điên cuồng, như thể chất chứa cả thế giới khổ đau. Mỗi đường kiếm hắn vung lên không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự phản kháng mãnh liệt với số phận.

"Ta không thể gục ngã!" Hắn hét lên, tiếng thét vang vọng giữa núi rừng, như một lời thề sống còn.

Y Thiên bắt đầu múa kiếm, từng động tác mạnh mẽ và linh hoạt. Những đường kiếm uốn lượn, tạo ra những vòng xoáy ánh sáng, như những linh hồn vờn quanh hắn. Mỗi cú vung kiếm như một cơn bão, cuốn trôi mọi đau thương, mọi kỷ niệm.

Hắn thở hổn hển, cảm nhận từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Đột nhiên, hắn ngã quỵ, gục xuống đất. Ánh trăng vẫn chiếu sáng, nhưng giờ đây, nó như một minh chứng cho sự mệt mỏi, cho những nỗi đau không thể xóa nhòa.

"Dù có phải chết, ta cũng sẽ không dừng lại!" Y Thiên thì thào, ánh mắt trở nên rực lửa.

Hắn đứng dậy, tiếp tục nắm chặt thanh kiếm và lại tiếp tục múa. Lưỡi kiếm bay lên, hòa quyện cùng ánh trăng, như thể hắn đang nhảy múa giữa sự sống và cái chết. Mỗi đòn đánh là một khát vọng, một lời nguyền rủa của số phận.

Cảnh tượng diễn ra như một bức tranh sống động, nơi Y Thiên không chỉ luyện kiếm mà còn chiến đấu với chính mình. Hắn là một chiến binh giữa cõi nhân gian, không sợ hãi, không lùi bước, luôn hướng về phía trước. Hắn cứ như vậy, từng đường kiếm dần trở nên chau chuốt mạnh mẽ hơn, những lúc hắn ngã xuống. Hắn không than khóc, không kêu đau không đổ thừa bản thân mình yếu đuối, với ánh mắt kiên định. Hắn chỉ kiên trì đứng lên, một lời nói trầm thấp tựa như không có âm thanh phát ra. "Chưa đủ!"

Hắn nghiến răng rồi tiếp tục đứng dậy, hắn biết bây giờ chỉ có kiếm đạo mới có thể cứu vãn lấy bản thân hắn, và thanh kiếm này như là ân nhân. Hắn qua từng đòn kiếm tung ra lưỡi kiếm bay vút thật nhanh, thật sắc, cũng để lại cho hắn nhiều lĩnh ngộ khác nhau về kiếm đạo. Đối với một người kiếm tu, mỗi khi bản thân mình cầm lên thanh kiếm của bản thân thì lúc buông thanh kiếm ra.. là lúc bản thân chết đi. 

Vì vậy cho dù hắn gục ngã xuống vì mệt ói, vì không thể đứng vững được nữa thì hắn vẫn cầm chặt lấy thanh kiếm, không phải chuôi kiếm thì là lưỡi kiếm mặc kệ cho lưỡi kiếm rạch trên tay hắn nhiều đường sâu hoắm liên tục chảy máu thì hắn vẫn không bận tâm, chỉ đổi tay cầm chuôi rồi lại tiếp tục một lần nữa, rồi lại lần nữa.

Thời gian trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, cho đến khi bầu trời đêm dần chuyển màu. Hắn cầm từ tay này qua tay khác hàng vạn lần. Đôi tay hắn đã rướm máu từng vết thương sâu, chi chít những vết cào ghẻ lở lớn nhỏ. 

Mồ hôi mặn chát đổ ra thấm vào, đau buốt như hàng ngàn mũi kim châm, khiến từng thớ cơ trong hắn gào thét. Hắn chỉ khẽ kêu "Chưa đủ!" một tiếng, rồi lại tiếp tục. Đôi tay hắn đã mỏi nhừ, nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa của sự điên cuồng và kiên định vẫn rực cháy như mới. 

Không biết đó có phải là do Bạch Linh Ngọc không nữa, nhưng hắn thấy mình càng luyện tập, tâm trí càng trở nên rõ ràng, minh bạch. Hắn đã thanh tĩnh hơn bất cứ lúc nào hắn biết.

Hắn luyện tập không ngừng nghỉ từ khi mặt trăng vừa ló dạng đến khi mặt trời lấp ló đằng đông. Thân thể hắn rã rời, mỗi thớ cơ như muốn xé toạc, tinh huyết sôi sùng sục khiến kinh mạch hắn phì đại lên gần như sắp nổ tới nơi. Hắn cắm thanh kiếm xuống đất, hai tay đè lên chuôi kiếm để chống đỡ không cho thân thể ngã xuống. Hắn đã hoàn thành công đoạn đầu tiên, chính là lúc này đây. Hắn cầm chuôi kiếm lên bằng cả hai tay, giơ lên trời chỉ về phía mặt trời đang ló dạng, chân tay hắn run lên lẩy bẩy gần như sắp ngã đến nơi, nhưng… thanh kiếm trên tay hắn vẫn không một chút dao động, tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng.

"Thành rồi, ta thật sự thành rồi… Đoạn thứ nhất của tầng thứ nhất Lục Luật Kiếm. Ta, Y Thiên kẻ phế vật này cũng thành rồi. Hahaha. Ta thành rồi, thật sự thành công rồi!" Hắn gầm thét cả cổ họng để cho cả thiên hạ này biết, một kẻ ngũ linh căn như hắn cũng đã có thể tu luyện, không chỉ có thể thôi mà còn thành công nữa. 

Hắn không cần người giảng dạy, chỉ cần bản thân, chỉ cần ý chí đã có thể tự mình tiến tới, kiếm đạo của hắn trong một thế giới dùng Khí Linh này thì quả thực không được coi ra gì nhưng bàn về sự lĩnh ngộ đạo trong kiếm, hắn bây giờ tự tin không thua bất cứ ai cùng trang lứa. Dưới ánh trăng, hắn lĩnh ngộ được quá nhiều thứ, từng đường kiếm nhẹ tựa tơ hồng hắn cũng đã hiểu được toàn bộ kiếm đạo.

Bỗng nhiên, từ cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí lạnh buốt kỳ lạ. Ánh sáng chói chang cũng từ đó mà lan ra. 

"Không lẽ đây là một truyền thừa khác, hôm nay quả là may mắn, cảm ơn mẫu thân đã phụ hộ cho nhi tử." Giọng hắn rất lớn gần như là hét cả lên, miệng hắn mỉm cười vui sướng cứ như không thể khép lại được vậy.

Y Thiên nhắm mắt cố gắng cảm nhận, hắn phát hiện ra đó không hoàn toàn đến từ cơ thể hắn, mà lại đến từ một cuốn sách trong túi áo. Cuốn sách đó tự động lật ra và bay ra khỏi cơ thể hắn, lơ lửng giữa không trung. Hắn đưa mắt nhìn theo, vừa kịp thấy dòng chữ trên cuốn sách đó: "Âm Dương Nhãn". 

"Đó chẳng phải chỉ là một cuốn sách bình thường mà tên Tằng An kia khuyến mãi à, nó vốn đâu phải công pháp?" Hắn tự hỏi

Cuốn sách bay tới giếng cổ, đứng lơ lửng trên mặt nước. Y Thiên chạy lại định giật lấy, tâm trí hắn tràn ngập suy nghĩ. 

"Dị tượng cỡ này, chắc chắn không phải là đồ bình thường. Phải chăng đây là một bảo bối mà gã tu sĩ kia không nhận ra?" Y Thiên cười thầm, có lẽ hắn lại nhặt thêm được một bảo bối rồi đây, quả thực là quá may mắn rồi. 

"Đợi ta lĩnh ngộ xong cuốn công pháp tuyệt diệu này, thiêu kiêu chi tử ư? Chỉ hơn ta mỗi cái tên mà thôi! Haha!"

Hắn vươn tay ra định nắm lấy, nhưng cuốn sách đã tách làm hai. Một nửa là những dòng chữ kỳ lạ, tựa như một ký tự cổ nào đó, bay thẳng vào trán hắn. Ngay lập tức, Y Thiên cứng đờ. Một loạt những dòng chữ đó, hắn lại hiểu và biết không sót một chữ nào. Tất cả đều xâm nhập vào hắn qua mi tâm, hắn đứng hình lại thần thức hoàn toàn bay vào trong tâm thức của bản thân hắn, hắn thấy xung quanh đầy những dòng chữ khổng lồ, nói là chữ chứ thật ra là những kí tự, kí hiệu, hình tượng kì lạ nhưng lạ thay hắn lại một mực hiểu được hết tất thảy các dòng đó.

Khi trở lại thực tại, hắn thấy bản thân mình không có bất cứ thứ gì thay đổi. Cánh tay hắn vươn ra dừng lại giữa không trung, cuốn sách cũng theo đó rơi tự do xuống giếng cổ, khiến mặt nước chuyển động mạnh nước bắn lên tung tóe, bắn cả lên cả gương mặt của hắn.

Từ trong miệng giếng đang gợi sóng, hắn nhìn thấy một hình ảnh nhập nhòe khó nhìn, nhưng lại rất quen thuộc, hắn đưa mắt cố nhìn để nhận ra đó là gì

"Bạch Tư Mi? Là nàng?" Hắn bất ngờ thót lên.

Y Thiên thấy trong đó là một Bạch Tư Mi đang xõa tóc, hình ảnh rất bi thương, ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt một tờ giấy còn loang vết máu, trông tương tư về ai đó. Và hắn có thể cảm nhận được người nàng đang nhớ về là hắn, bởi hắn nhận ra tờ giấy đó là vật hắn đã đưa cho nàng mấy ngày trước ở Hoàng Sa Kim Thành, tâm trạng của hắn bây giờ thoáng chốc trở nên buồn rõ đi, mọi cảm xúc vui sướng của hắn khi nãy đã bị lấn át bởi sự tương tư và nhớ thương của hắn dành cho nàng lúc này.

Mặt nước dần trở lại bình thường. Dưới ánh mặt trời bình minh đang dần lộ diện rõ hơn, mặt nước phản chiếu một hình ảnh khiến Y Thiên kinh hoàng lùi lại, đó là một con mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nó chiếm lĩnh toàn bộ khung cảnh. Ánh nhìn của nó mang theo sức mạnh và uy áp, như thể có thể thấu suốt mọi bí mật của thế gian. Mống mắt sáng rực rỡ, màu vàng như ánh nắng ban mai, tỏa ra một hào quang bí ẩn.

Đôi đồng tử to lớn, hình bầu dục, như một vực thẳm không đáy, chứa đựng những hình ảnh mơ hồ của quá khứ và tương lai. Khi ánh nhìn của nó quét ngang qua, mọi thứ xung quanh như bị ngưng trệ, những âm thanh trở nên im lặng, chỉ còn lại cảm giác nặng nề của quyền lực.

Ánh nhìn uy áp của con mắt khổng lồ không chỉ là một ánh sáng, mà còn là một lời nhắc nhở về sự hiện diện của một sức mạnh vĩ đại, có thể là thần thánh hoặc ma quái. Nhìn nó như nhìn một thực thể vượt xa giới hạn của nhân loại, Y Thiên kinh sợ lùi lại vài bước. Hắn ngẩng đầu lên cố nhìn vào nó thì một giọng nói xuất phát ra từ con mắt ấy, vang lên tầng tầng lớp lớp sóng âm áp bức, đè cả thân thể hắn chặt xuống dưới mặt đất.

"Tên nhóc loài người kia, ngươi là người đã được Đóa Đóa chọn sao? Ta thật tò mò không hiểu tại sao nàng ấy lại chọn trúng một tên con người tầm thường như ngươi, nhưng ta không phải là loại thất hứa, ta sẽ giúp ngươi gặp nàng ấy."

Giọng Y Thiên run sợ: "Ông là ai? Rốt… rốt cuộc ông đến đây với mục đích gì? Còn Đóa Đóa kia là ai?"

"Ngươi không cần biết, chỉ cần biết ngươi sắp vào Độc Nhãn Vương Chi Địa, hãy cố sống sót cho đến khi gặp nàng ấy, càng nguyên vẹn càng tốt. Ta chỉ giúp được nàng tới đây thôi, Đóa Đóa."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận