Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 14: Bạch Linh Ngọc.

0 Bình luận - Độ dài: 5,582 từ - Cập nhật:

Chiếc xe ngựa thô sơ, cũ kỹ chậm rãi lăn bánh, rời khỏi Hoàng Kim Sa Thành. Hoàng thành đã trở lại vẻ yên bình thường nhật.

Khung cảnh đường phố tĩnh mịch, chỉ có tiếng bánh xe gỗ kẽo kẹt và tiếng vó ngựa đều đều vang vọng trên nền đá lạnh lẽo. Chuyến đi về cố trạch kéo dài hơn một tuần, đủ để nỗi đau và sự điên loạn trong lòng Y Thiên nảy nở.

Bên trong khoang xe, không khí nặng nề như chì. Linh Nhi, sau khi khóc đến cạn khô nước mắt, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và hoảng sợ. Nàng cố gắng cựa mình, tựa đầu vào vai Y Thiên, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn, giọng yếu ớt và run rẩy. 

"Ca ca... chúng ta... chúng ta đang đi về cố trạch ạ? Còn xa lắm không?" Nàng siết chặt lấy tay áo Y Thiên, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp từ người thân duy nhất còn lại.

Y Thiên, gương mặt hắn lạnh như băng, vô cảm. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, một cách chậm rãi và đầy ám ảnh. Hắn khẽ đáp, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo chút dịu dàng đến đáng sợ. 

"Đúng, đó là một nơi an toàn, Linh Nhi. Không một ai có thể làm hại muội cả." Lời nói ngắn gọn đó như một bức tường vô hình, ngăn cách hắn với tất cả, nhưng lại ôm lấy Linh Nhi một cách tuyệt đối.

Linh Nhi bất giác rùng mình, nàng nhận ra bàn tay ca ca đang run rẩy, nàng có cảm giác như hắn đang cố gắng kiểm soát một thứ gì đó. Linh Nhi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi, nàng ngước nhìn hắn, giọng nói đã lấy lại được chút vui tươi thường ngày. 

"Nơi đó có thật nhiều hoa đúng không ca ca? Chẳng biết có giống khu vườn của Mạc gia không nữa? Linh Nhi rất thích hoa, đặc biệt là hoa Mộc Lan."

"Sẽ có. Chúng ta sẽ trồng rất nhiều hoa Mộc Lan, còn trồng cả hoa hồng, hoa cúc. Linh Nhi muốn trồng gì thì chúng ta trồng nấy. Chỉ cần muội muốn, ta sẽ làm." 

Y Thiên trả lời, giọng nói hắn ngày càng trở nên khàn đặc, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không có chút hình ảnh nào của thế giới bên ngoài lọt vào. Đột nhiên, hắn ôm chặt lấy Linh Nhi vào lòng, siết nàng một cách mạnh bạo như thể sợ nàng sẽ biến mất.

Hắn dụi mặt vào thân thể nàng, ra sức mà cựa quậy, hắn ôm lấy như đang ôm lấy hơi ấm cuối cùng vậy, ánh mắt hắn dần buông lỏng hơn một chút.

Linh Nhi hơi giật mình, nhưng nàng không sợ hãi. Nàng đưa hai tay lên, ôm lấy cổ Y Thiên, giọng nói vẫn ngọt ngào, hồn nhiên. 

"Ca ca... đau! Ca ca có sao không? Ca ca đừng buồn nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Linh Nhi sẽ luôn ở bên cạnh ca ca mà."

Tuy Linh Nhi vẫn biết gia tộc Mạc gia đã không còn ai nữa rồi, đáng lẽ ra nàng mới chính là người cần an ủi nhưng nàng là một cô bé hiểu chuyện, đại ca nàng buồn thì nàng lại rất ra sức mà an ủi.

Lão Dương ngồi ở vị trí người đánh xe, nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi, trong lòng không khỏi xót xa. Lão liếc nhìn vào trong qua khe hở, thấy Y Thiên vẫn bất động nhưng hắn lại đang run rẩy. Lão thở dài, nói vọng vào. 

"Thiếu gia, cậu đã kiệt sức rồi. Xin cậu hãy cố chợp mắt một lát đi. Từ đây đi đến chùa gần làng Thanh Thủy còn dài, thân thể cậu không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn." 

Y Thiên lúc này mới mở mắt, nhưng ánh nhìn của hắn trống rỗng, vô hồn. Hắn không đáp lời Lão Dương, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khung cảnh thành trì quen thuộc đang lùi dần về phía sau, chìm vào màn đêm. Hắn lại đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt của Linh Nhi một cách dịu dàng, nhưng với một vẻ mặt điên dại.

"Linh Nhi, muội là của ta đúng chứ? Muội sẽ không bao giờ rời xa ta, đúng không?" Hắn thì thầm, giọng nói như một lời nguyền.

"Vâng, Linh Nhi sẽ không bao giờ rời xa ca ca." Nàng đáp lại, giọng nói vẫn ngọt ngào, nhưng trong mắt nàng đã có chút sợ hãi. Nàng cảm thấy ca ca của mình đã thay đổi, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn. Nàng cười tươi, cố gắng pha trò với giọng nói thánh thót và nhí nhảnh của mình. 

"Ca ca, muội muốn chơi trò tìm đường đi. Ca ca hãy nói cho muội biết, con đường nào dẫn đến nơi chúng ta sẽ đi nào?" Y Thiên nhìn Linh Nhi, nở một nụ cười kỳ quái, rồi đáp lại một cách dịu dàng.

"Tất cả các con đường đều dẫn đến nơi chúng ta sẽ đi." Hắn siết chặt lấy Linh Nhi hơn nữa. 

"Tất cả." Giọng hắn trầm khan đến cực điểm tựa như tiếng thều thào của người sắp chết vậy, khiến Linh Nhi không nghe rõ mà phải hỏi lại.

"Hả?". 

Y Thiên chỉ nhìn nàng mà cười, khẽ động tay xoa đầu nàng, rồi lại ngả người mệt mỏi về phía sau dựa vào thành gỗ cửa xe ngựa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía lão Dương, nhưng cái nhìn không dừng lại trên người lão mà nó đi xa, xa đến vô định.

Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn, nhưng Y Thiên ngày càng trở nên mệt mỏi hơn. Hắn cảm thấy cơ thể nóng rực, một luồng khí nóng bỏng đang cuộn trào trong người, những mạch máu như muốn nổ tung. Khí huyết sôi trào.

Đó là hậu quả của việc đột phá lần thứ ba tiểu cảnh giới trong lúc hỗn loạn, một sự đột phá mà cơ thể phàm nhân của hắn không thể chịu đựng được. Trong lúc đang thì thầm một lời gì đó với Linh Nhi, hắn đột nhiên mệt quá mà ngất đi, đầu hắn ngã xuống vai nàng. Linh Nhi sợ hãi thót lên, giọng này run rẩy đầy lo lắng.

"Đại ca, ca sao vậy?"

Lão Dương giật mình, vội vàng cho xe dừng lại, kiểm tra Y Thiên. Lão thấy hắn bất tỉnh, nhưng mạch đập vẫn còn. Lão thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng. 

"Thiếu gia đã quá kiệt sức rồi. Ta phải nhanh chóng đến chùa thôi." Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, lần này nhanh hơn, gấp gáp hơn.

Khi Y Thiên tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ cũ kỹ, mùi gỗ mục và nhang lạnh xộc vào mũi, một thứ mùi quen thuộc đến nao lòng. Hắn nhận ra đây là căn phòng nhỏ trong ngôi chùa cổ, nơi hắn từng đến khi đi tới làng Thanh Thủy. 

Toàn thân rã rời, nỗi đau thể xác trộn lẫn với những hình ảnh kinh hoàng. Hắn bật ra một tiếng cười khan, âm thanh vỡ vụn trong không gian tĩnh mịch, vừa chứa đựng sự giận dữ vừa mang theo sự bất lực. Hắn đã đột phá, nhưng cái giá phải trả là sự suy kiệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Trong tâm trí hắn, hình ảnh Mạc Lãnh Sơn hiện lên. Hắn nhớ lại ánh mắt của phụ thân tại pháp trường, không phải là sự tin tưởng, mà là sự bất lực và thất vọng. 

Dường như, vị phụ thân ấy giao lại tài sản cuối cùng không phải vì tin hắn, mà chỉ vì hắn là người duy nhất sống sót, một hy vọng nhỏ nhoi đặt lên tương lai của Linh Nhi, người muội muội thiên tài này.

"Ta hiểu rồi..." Hắn thì thầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, đôi tay trắng nõn của hắn chỉ qua hơn nửa tháng đã trở nên đáng sợ, vết thương mới đè lên vết thương cũ, máu rỉ ra không ngừng.

"Người đã không tin ta... chưa bao giờ tin ta. Ta chỉ là kẻ giữ lại dòng máu Mạc gia thuần khiết nhất, không hơn không kém." Hắn cười một cách man dại, điên cuồng. 

Sự yếu đuối không thể chấp nhận này đã trở thành động lực lớn nhất để hắn phải mạnh hơn, phải chứng minh cho người đã chết thấy rằng ông đã sai.

"Mạc Lãnh Sơn.. phụ thân à, ông nghĩ dòng máu chết tiệt này là cao thượng lắm hay sao? Có phải ông đã nghĩ.. đã nghĩ rằng một dòng máu Thừa Tướng như ông mà lại sinh ra thằng con trai phế phẩm như ta.. là một nỗi nhục nhã không thể tả xiết."

Hắn tức giận, hắn gần như đã hét lên nhưng vị Linh Nhi vẫn còn ngủ say bên cạnh nên hắn cố kìm giọng lại không hề lớn tiếng. Mắt hắn đỏ hoe, vài giọt nước mắt vô thức lăn trên mặt hắn, hắn sờ lấy. Từ ngạc nhiên dần chuyển sang khó hiểu, hắn nhìn vào Linh Nhi một lúc lâu cũng không thể đoán được giọt nước mắt này từ đâu mà rơi, vì ai mà chảy, là vì bản thân hắn? Hay là vị người phụ thân bất kính kia? Hay là vị hắn?

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Vị đại sư già đứng đó, khuôn mặt hiền từ nhưng ánh mắt đầy xót xa. Ông tiến đến, không nói một lời, chỉ đưa tay đặt lên trán hắn. Dòng linh khí ấm áp như một luồng gió mát thổi vào cơn bão trong lòng Y Thiên. Từng hồi cảm xúc ức chế trong người hắn dần tan đi, thay thể bằng cảm giác thoải mái thanh thản nơi tâm hồn.

"Thí chủ..." Giọng ông đầy bao dung. "Hãy theo ta."

Y Thiên ngơ ngác đi theo vị đại sư vào chính điện. Sau khi tụng một hồi kinh, vị đại sư khẽ thở dài.

"Thí chủ... tâm thí chủ đang loạn. Một niệm sân hận nổi lên, vạn cửa chướng ngại sẽ mở ra. Thí chủ có hiểu không?" Y Thiên ngẩng đầu, đôi mắt đã dịu đi nhiều. 

"Ta... ta không hiểu. Ta chỉ thấy... hận thù là thứ duy nhất còn lại. Không.. ta không phải không hiểu, chỉ là không rõ.."

Vị đại sư tăng đầu trọc nhìn vào ánh mắt Y Thiên, mắt lão mở to rồi giãn dần, chứa đầy từ bi và xót xa. Lão lắc đầu, cái lắc đầu nhẹ nhàng của lão khiến Y Thiên chợt chững lại, tâm trí bấn loạn của hắn như dừng lại một nhịp. 

Nhưng chỉ một lúc, như khi nãy, chỉ một lúc. Những dòng suy nghĩ, từng hồi cảm xúc quấn lấy, giày vò hắn, vẻ mặt hắn nhăn nhó đau đớn, hắn nói.

"Đối với ông, một sư thầy thì thế nhân trần tục vốn không phải là thứ ông phải lo, gia đình hay người thân ông đều không có thì sao hiểu cảm giác hận thù của ta bây giờ? Ông có hiểu cái cảnh mà cha già bị chém đầu, muội muội thì chỉ biết ôm tay đại ca mà khóc than, cái cảnh gia tộc đang vinh quang thì bị tận diệt không, nỗi đau diệt tộc có ai thấu? Nhưng ông chỉ là một thằng tiểu tử một thân cô độc, phế vật, bất tài vô dụng, không làm gì nên hồn…"

Lão sư tăng già cướp lời Y Thiên, giọng ông trầm tĩnh, vẫn đầy hiền từ.

"Thiện tai.. thiện tai.. trần gian chỉ là cõi tạm bợ.. việc gì tự rước khổ vào thân.. tha thứ chính là vũ khí lớn nhất để trả thù.. thí chủ việc gì lại sinh hận ý lớn như vậy?"

Y Thiên hắn dùng bàn tay thấm đẫm máu bấu lên mặt mình, che hết nửa khuôn mặt, hắn cười, nụ cười man rợ điên loạn vang khắp chính điện. Hắn nói rất to, gần như là hét toáng cả lên.

"Ha ha ha.. ông già à, rốt cuộc ông cũng không hiểu được. Tha thứ ư? Không hận ư? Làm sao mà ta không hận cho được hả? Thù giết cha ta nhất quyết phải trả nhưng ta không hận Lý Triệt đến vậy, kẻ ta hận chính là bản thân phế vật của ta, ta hận ta vì sao không chết đi để cho gia tộc được sống? Ta hận ta không đủ sức mạnh để giúp gia tộc vượt qua tai nạn này.. ta hận ta không thể trả thù cho gia tộc, cho phụ thân.. ta hận không thể cho muội muội một cuộc sống an nhàn.. ta hận.."

Giọng hắn yếu dần, nhạt dần cho đến khi ngừng hẳn đi, tăng sư mới lên tiếng, giọng ông vẫn trầm nhưng lại không còn dáng vẻ bao dung ấy nữa thay vào đó là một lời nói cứng cáp.

"Vậy thí chủ có muốn mãi mãi bị giam cầm trong ngục tù đó không?" Y Thiên im lặng, ánh mắt dao động.

"Nếu có thể, ta muốn hận thù nhấn chìm bản thân. Ta muốn nó điều khiển bản thân yếu đuối này, ta tin bản thân ta mạnh hơn những gì mà ta có thể. Tiếc thay, ta thật tệ hại, ta không có tự tin để đứng lên, cầm lên tay thanh kiếm mà đối đầu với các kẻ thù của mình." Nụ cười của Y Thiên méo mó, hai bàn tay nhuốm máu liên tục cào cấu lên gương mặt thư sinh trắng trẻo của mình.

"Thí chủ vẫn còn chấp niệm về sự yếu đuối của mình. Chấp niệm đó... e rằng.. còn nặng hơn cả hận thù bên trong thí chủ." Vị đại sư khẽ nói. 

"Thí chủ phải tự học cách chấp nhận, cách buông bỏ, với tình trạng thí chủ bây giờ sống thôi thì đã rất tốt rồi, phụ thân thí chủ đã nói không cần trả thù thì việc gì cứ đặt nặng nó trong lòng vậy? Người phàm có cuộc sống của người phàm, thí chủ có thể sống trọn vẹn một đời người thì có gì để nuối tiếc nữa mà không buông bỏ hận thù để bước vào phàm trần?"

Y Thiên giật mình, giọng hắn run rẩy. Khóe miệng hắn chảy nước từng giọt từng giọt xuống sàn gỗ, chỉ là một ánh nắng là không đủ để ta thấy thứ nước ấy là nước mắt hay là nước dãi của hắn. 

"Ta... ta vốn không thể buông bỏ. Ông nói thử đi, ta làm sao có thể buông bỏ được, từng giọng nói đang quấn lấy ta, họ trách.. họ trách ta yếu đuối, họ thật ác.. họ chỉ trách ta thôi, Mạc Lãnh Sơn ông ta mạnh như vậy còn không cứu họ thì làm sao có thể trách ta? Ha ha.. Ta nói có đúng không, đại sư?" 

Nhìn Mạc Y Thiên điên cuồng như vậy, tăng sư không nỡ nhìn ông nhắm mắt lại đưa tay vào vạt áo cà sa lấy ra từ trong đó một viên ngọc màu trắng rất nhỏ có thể nằm gọn trong nắm tay của một người trưởng thành. Ông ta cầm tay của Y Thiên nhẹ nhàng kéo ra ngoài.

Dùng tay đang cầm viên ngọc màu trắng kia khẽ mở các ngón tay đang run rẩy nắm chặt lại của hắn, ông vẫn như vậy từ từ thong thả mà chậm rãi đặt vào tay hắn viên ngọc màu trắng kia, rồi lại bóp tay hắn lại để hắn nắm gọn viên ngọc kia vào trong rồi ông mới điềm tĩnh nói, giọng ông có khàn hơn đôi chút.

"Thí chủ, bần tăng ta chỉ khuyên tới đây thôi. Mọi việc còn lại là do thí chủ tự quyết, chỉ là nhìn thí chủ một bộ dạng kì quái như này, bần tăng thật không an yên trong lòng. Bây giờ bần tăng xin phép tăng cho thí chủ một bảo vật đi theo bần tăng đã lâu một viên Bạch Linh ngọc, nó có thể giúp thí chủ đầu óc thanh tịnh, nếu thí chủ thấy trong lòng bấn loạn thì có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay, bần tăng tin nó sẽ có ích."

Cảm nhận được hơi ấm đến từ Bạch Linh ngọc đang phát sáng ra ánh hào quang màu trắng rực rỡ trong lòng bàn tay, nó sáng, rất sáng dường như còn sáng hơn cả ánh mắt trời nữa. 

Y Thiên cảm thấy như lòng mình được rửa sạch, thanh tịnh đi rất nhiều, những giọng nói quanh quẩn đầu Y Thiên cũng đã không còn, lúc này hắn mới bình tĩnh đi được đôi chút.

Hắn mới suy nghĩ lại, những giọng nói, những lời oán than mà hắn nghe cũng không phải ai khác mà là chính hắn, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng khó hiểu, liên tục gặp những hiện tượng mà chính bản thân hắn cũng không thể kiểm soát bản thân, bây giờ khi mà đầu óc hắn thanh tịnh hắn mới cảm nhận được cơn đau rát từ bàn tay hắn, từ gương mặt, từ khắp cơ thể đang rỉ máu của hắn. 

Hắn đau lắm, rát lắm, nhưng nỗi đau lâu rồi mới cảm nhận được như này lại cho hắn một cảm giác tê sướng khó tả. Hắn khẽ rên lên.

"A! Đau quá!"

Vị đại sư xót xa nhìn Y Thiên một dáng vẻ đau khổ này, ông mở miệng rồi lại khép mấy lần như vậy, có lẽ như ông có điều khó nói. Ông hít sâu một cái như đã hạ quyết tâm, ông mở miệng nói rõ ràng từng chữ.

"Bần tăng sống bấy lâu nay, đếm biết nhiêu là thế hệ thiên kiêu, biết bao nhiêu là tà tu, cũng không biết bao nhiêu là yêu quái nhưng bây giờ đây, ngay lúc mà bần tăng đã già rồi. Bần tăng muốn trong đời mình được xin một lần, bần tăng có thể xin thiếu chủ hãy vì giao tình giữa hai ta mà tha cho chúng sinh một con đường sống hay không?." Gương mặt lão sư thầy nhăn nhó, miệng cười gượng, lão sư thầy thật sự đang cố gắng cầu xin Y Thiên. Hắn có chút không hiểu, gương mặt hắn ngơ ngác.

Đột nhiên, đầu Y Thiên đau như búa bổ, hắn ôm lấy đầu, quằn quại giữa những ký ức lạ lẫm. Không giống như trong giấc mơ, hắn thấy được rõ ràng bản thân hắn cao lớn, người không ra người ma không ra ma, một mình đứng giữa đại dương bao la.

Hắn lơ lửng giữa hư không vạn trượng, thân thẳng như cột tay nắm thanh kiếm không rõ hình dạng bị bao vây tứ phía, hắn chỉ thấy bản thân mình giơ thanh kiếm lên quét ra một đường tùy tiện, kiếm ý phóng ra nhanh như chớp phá tan từng đạo quân. 

Một mình hắn vẫn đứng vững giữa vạn quân, trời mưa thấm đẫm bộ hắc y của hắn. Gương mặt hắn sắc lạnh đến đỉnh điểm, đột nhiên một tia sáng quét qua, kí ức bị vỡ thành vạn mảnh như một tấm gương bể, từ từ từng mảnh kính rơi xuống. 

Hắn trở lại thực tại, đầu óc vẫn đang ong ong, hắn cảm thấy cơ thể đang sôi sục một cảm giác rất kì lạ. Hắn cúi gằm mặt nhưng dường như có thể cảm nhận hết được tất thảy xung quanh hắn rõ ràng từng vật một. 

Hắn nắm chặt Bạch Linh ngọc trong tay đầu óc dần minh mẫn trở lại, hắn nhớ lại từng lời đại sư nói. Hắn im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng gật đầu một cái, có lẽ hắn cũng biết là hắn không chắc bản thân có thể thực hiện được hay không.

Vị đại sư nhìn hắn, vẻ mặt mới bắt đầu giãn ra. 

"Được, chỉ cần một cái gật đầu của thí chủ. Bần tăng cũng đã thỏa mãn... còn mọi việc có diễn ra hay không thì... thiện tai... thiện tai... đều là nhân quả cả." 

Khi Y Thiên ngẩng đầu lên, vị đại sư đã biến mất từ khi nào. Hắn chầm chậm đứng dậy, quay trở lại căn phòng. Hắn khẽ xoa chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay mình, thì thầm. "Bạch Tư Mi... xin nàng hãy từ chối hôn ước." 

Hắn lặng lẽ ôm Linh Nhi vào lòng, hít hà mùi hương của nàng, một mùi hương mát lạnh, dịu dàng, như thể thuốc an thần khiến hắn chìm dần vào giấc ngủ.

Ánh trăng non vắt qua khung cửa sổ, rót vào căn phòng của Bạch Tư Mi một dòng bạc lấp lánh. Nàng ngồi đó, tựa vào lan can, mái tóc đen như suối buông xõa trên vai, vẻ đẹp mặn mà, thoát tục như tiên nữ giáng trần. 

Gương mặt nàng dưới ánh trăng càng thêm thanh khiết, nhưng đôi mắt lại đượm buồn, một nỗi buồn sâu thẳm giấu kín. 

Nàng đưa tay lên, lặng lẽ vuốt ve chiếc Băng Long Hoàn trên ngón tay. Chiếc vòng dường như cảm nhận được sự buồn bã của nàng, nó khẽ tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, như một lời an ủi vô hình. 

Khi Y Thiên ở gần, hai chiếc Băng Long Hoàn và Hỏa Phượng Hoàn sẽ ứng lên, phát sáng, còn khi xa thì chỉ cảm nhận được nhau. Nếu một trong hai chiếc vỡ, chiếc còn lại sẽ gầm lên suốt ba ngày ba đêm. 

Nàng thấy bản thân mình thật ngu ngốc, hôm tân Thái Tử đăng cơ, Băng Long Hoàn đã sáng lên mấy lần, nàng lại không hề để ý, để rồi bỏ lỡ mất cơ hội gặp nhau, nàng thấy thật tiếc, nếu không thể gặp lại thì nàng sẽ mãi ân hận mất.

Nàng thật muốn gặp lại Y Thiên cùng hắn đi dạo quanh phố như những ngày trước, nàng ngọt ngào gọi hắn vài tiếng chàng, hắn liền đỏ mặt, dáng vẻ e thẹn của hắn trong mắt nàng thật dễ thương biết bao. Mọi âu lo trong lúc tu luyện khi thấy hắn lại tan biến dần, khi thấy hắn trong đầu nàng chỉ còn mình hình ảnh hắn thôi.

"Phải chăng nhớ chàng là một căn bệnh? Nếu vậy, chẳng phải Bạch Tư Mi ta sắp sửa không cứu nổi rồi sao?"

"Chàng biết không? Ta phải khóc biết bao nhiêu lần mới có thể luyện tập ra được những lời cay nghiệt khi đó.. ta.. hức.. hức.. ta thật sự xin lỗi chàng.."

Nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, tiếng nấc đau thương vang lên. Càng khóc, vẻ đẹp của nàng càng thêm mặn mà, lôi cuốn, đó là lý do vì sao người xưa lại thích nước mắt tiên cá. Những người phủ nhận việc này chẳng qua là chưa gặp phải Bạch Tư Mi mà thôi. 

Đột nhiên, bên ngoài trời nổi giông, gió thổi lá bay khắp nơi, mặt hồ trong vườn gợn sóng mạnh mẽ. Tựa như ông trời đang tức giận, đang gào thét thay cho nàng tiên nữ giáng trần này.

“Trăng sáng sao mờ, lòng người vẩn vơ, Thân ta như ngọc, nào ai đợi chờ, Hoa kia nở sớm, đã vội tàn phai, Nợ tình ta trả, ai đọa đày ai...”

Giọng mẫu thân nàng văng vẳng bên tai, lạnh lùng và dứt khoát. 

"Con gái, mẫu thân con đã nói chuyện với ta rồi. Triệu công tử đã ba lần cho người đến hỏi hôn. Con không thể mãi mãi chìm đắm trong quá khứ được." Mẫu thân nàng không thể hiểu, nàng không hề chìm đắm trong quá khứ, nàng chỉ đang chờ đợi tương lai.

Bạch Tư Mi siết chặt mảnh giấy nhuốm máu vào lòng. Cơn gió mạnh thổi vào phòng, làm bay những chiếc lá khô. Nàng vẫn lặng thinh, nước mắt tuôn rơi.

"Phụ thân... người xem này." Nàng nghẹn ngào, đưa mảnh giấy nhuốm máu cho phụ thân.

Bạch Lăng Phong nhận lấy, đọc từng nét chữ điên dại trên đó. Ánh mắt ông dần thay đổi, từ sự lo lắng chuyển sang kinh ngạc, rồi cuối cùng là một niềm vui sướng không thể kìm nén. 

"Hắn... hắn còn sống? Và Linh Nhi cũng vậy?" Ông ngẩng đầu nhìn con gái, đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động.

Bạch Tư Mi gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn tuôn rơi. "Vâng, phụ thân! Chàng và Linh Nhi vẫn còn sống." Nàng nghẹn ngào, vừa khóc vừa cười.

"Được... tốt quá rồi!" Bạch Lăng Phong mừng rỡ, nhưng rồi niềm vui đó nhanh chóng bị thay thế bằng một nỗi lo lắng khác. Ông nhìn lại mảnh giấy trong tay, những dòng chữ đã thấm đẫm máu. 

"Nhưng con đường phía trước của hắn… e rằng không tránh khỏi sóng gió bập bênh..."

Ông nhìn con gái, ánh mắt đầy xót xa. "Ta vui mừng vì hắn còn sống, nhưng ta lo lắng cho con đường mà hắn đã chọn. Càng lo lắng cho con hơn, Bạch Tư Mi à, nếu hắn có gì bất trắc ta xin con đừng quá đau buồn"

Bạch Tư Mi không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt mảnh giấy trong tay. Nàng biết, con đường của Y Thiên sẽ rất khó khăn, nhưng nàng sẽ không bao giờ buông tay hắn. Nàng sẽ chờ, chờ ngày hắn trở về, dù hắn có thay đổi đến đâu. Lòng nàng kiên định, như một tảng đá không thể lay chuyển.

Trong hoàng cung, tại thư phòng của tân thái tử, Lý Triệt ngồi một mình trước bàn trà, nét mặt trầm tư. Hắn không nhìn các tấu chương, mà chỉ nhấp một ngụm trà nóng. 

Cuộc họp kín này không phải để bàn chuyện triều chính mà để vạch ra một ván cờ lớn đã được hắn tính toán từ lâu. Một lúc sau, các trọng thần thân tín bước vào, gương mặt mỗi người một vẻ. 

Đại tướng quân Vương Tiễn, một lão tướng râu tóc bạc, ngồi bên phải. Đối diện là Thừa tướng Trương Khải, người đứng đầu quan văn, nét mặt trầm tư. Bên cạnh lão là Hổ Uy Tướng quân Triệu Phá Quân, một tướng trẻ tuổi hiếu chiến, ánh mắt rực lửa.

Khác với vẻ uy nghiêm trên triều, Lý Triệt lúc này mang một vẻ mặt buồn bã. Hắn khẽ nói, giọng nói đầy sự lo lắng. 

"Các khanh thấy đấy, phụ hoàng vẫn bệnh nặng chưa khỏi. Long thể bất an, Sa Đô không thể không có chủ. Trẫm tuy còn trẻ, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm này. Việc diệt Mạc gia... cũng là một việc trẫm không mong muốn."

Vương Tiễn lập tức cất giọng nịnh hót. "Điện hạ nói vậy là sai rồi. Mạc gia cấu kết với Tấn Phát, kẻ đã đánh đòn độc gây trọng thương cho bệ hạ. Diệt trừ chúng là việc đúng đắn, là vì xã tắc, là vì bách tính." 

Triệu Phá Quân cũng đứng dậy, vẻ mặt bất mãn. "Đại tướng quân nói đúng. Diệt Mạc gia là vì đại nghĩa, là để trừng trị kẻ thông đồng với giặc. Điện hạ không hề muốn vương vị, danh lợi, mà chỉ muốn bảo vệ quốc gia! Nếu để Mạc gia càng ngày càng lớn mạnh, cấu kết giặc ngoài quấy phá triều chính, việc Sa Đô Đế Quốc sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Trương Khải chỉ im lặng, nét mặt trầm tư. Lão hiểu rõ, Lý Triệt đang diễn kịch. Lý Triệt không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cuộc tranh luận, nụ cười ẩn hiện trên môi như có như không. Hắn khẽ thở dài, đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói tức giận. 

"Đúng vậy! Tấn Phát, kẻ đại gian hùng của Xích Viêm Hoàng Triều, đã gây trọng thương cho phụ hoàng của ta. Phụ hoàng ta một đời anh minh, lại bị hắn hãm hại như vậy. Hận này... ta không thể không trả! Nhưng Xích Viêm Hoàng Triều chưa suy tàn lại thêm một Mạc gia rễ cắm sâu vào Hoàng Kim Sa Thành này, tuy không nắm trong tay binh lực nhưng cấu kết với quá nhiều gian thần khắp các tỉnh thành trong Đế Quốc, nếu thêm thời gian e là đại nạn!"

Hắn nhìn các tướng lĩnh, ánh mắt rực lửa. 

"Các khanh đều là trụ cột của triều đình. Các khanh phải hiểu, việc diệt trừ Mạc gia không chỉ là răn đe, mà còn là để thống nhất triều chính, không nghiêng hẳn về một phía. Hơn nữa, việc tịch thu toàn bộ gia sản của họ đã làm đầy quốc khố, dân chúng được giảm thuế, quân lương được cung cấp đầy đủ. Nay phụ hoàng ta bị trọng thương, còn gì là vinh là nhục của nước của quốc gia? Ta sẽ là người tiên phong, không ngại khó khăn mà lâm trận vì nước quên thân. Ta muốn trong vòng năm năm tới, thiết kỵ của Sa Đô phải san phẳng Xích Viêm Hoàng Triều, thống nhất Đông Nam!"

Ánh mắt hắn quét qua các trọng thần, không một ai dám phản đối nữa. Sự tự tin của hắn lan tỏa khắp căn phòng. Tuy ở đây đều là các tướng lĩnh đi theo hắn từ đầu, phò tá hắn, tất nhiên sẽ không phản đối ý kiến của hắn nhưng điều hắn lập uy cũng vẫn cần thiết. 

Hắn đã tính toán tất cả. Phụ hoàng hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, khi người băng hà, lấy tang lễ của phụ hoàng hắn, hắn đại nghĩa nhất quyết không xưng đế mà lấy danh vị thái tử dẫn quân đi thân chinh trả thù cho phụ hoàng, hắn chắc chắn rằng thiên hạ, vạn dân sẽ tự động quy phục, sĩ khí binh quân tăng cao, một trận tất thắng. 

Chỉ cần hắn dẫn quân đốn ngã Thiên Quỷ Thành, lợi thế lập tức nghiêng về phía Sa Đô Đế Quốc, Xích Viêm Hoàng Triều nhiều năm không đào ra được nhân tài, tài nguyên vốn cạn kiệt, cho nên không thể là đối thủ nữa, chưa kể ở Trung Nguyên còn có người đứng sau hậu thuẫn cho hắn. Mọi kế hoạch cho việc đăng cơ xưng đế của hắn. 

Thật Hoàn Hảo.

Sau khi buổi họp kết thúc, Lý Triệt ngồi một mình trong thư phòng, chìm đắm trong viễn cảnh vĩ đại. Bất chợt, một giọng nói đầy uy áp, dường như đến từ một cõi giới xa xăm, vang vọng trong đầu hắn, làm hắn giật mình, nổi da gà.

"Đồ nhi ngoan." Giọng nói mang theo chút sự khinh bỉ. 

"Con thật khiến vi sư thất vọng, để lọt một con chuột của Mạc gia. Ta cho con thời hạn mười năm để giải quyết chuyện cá nhân, nhưng hết mười năm con phải tận diệt Mạc gia cho vi sư."

Lý Triệt toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đến kinh sợ của kẻ đó tại pháp trường. Hắn bất giác thốt lên. 

"Mạc gia... còn sót? Chẳng lẽ là tên đó?" Hắn đập mạnh tay lên bàn để ngăn cho cơ thể mình ngừng run rẩy. Nhưng rồi, nỗi sợ hãi tột độ dần biến thành một sự hứng thú bệnh hoạn.

"Ha ha... ha ha ha!" Hắn bật cười. 

"Sợ hãi... là ta đang sợ hãi. Thật thú vị. Quả thật quá thú vị. Lần đầu tiên ta cảm thấy như vậy. Một con chuột... liệu có thể khiến ta run rẩy đến mức này không? Được, mười năm... Mười năm nữa, để xem chuột có thể lật được thuyền của rồng hay không!" 

Lý Triệt rất tự tin, hắn có đầy mưu mô và những con bài tẩy chưa dùng, chỉ cần hắn tìm ra được con chuột cuối này của Mạc gia thì con chuột đó đã ở trong lồng rồi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hắn cần phải ổn định mọi thứ, chí ít phải san phẳng cả Xích Viêm Hoàng Triều thì hắn mới ra tay, một con chuột nhắt của Mạc gia thôi mà, vốn không thể làm được gì nhiều hơn là chạy trốn.

Nhưng ý của sư phụ hắn không thể chống, nhưng sư phụ gây áp lực như vậy lên cho hắn càng làm hắn tò mò có cần phải như vậy không, càng tò mò con chuột nhắt đó có gì đặc biệt. Hắn đóng thư phòng lại, bước từng bước run rẩy về phòng. Chỉ không biết là.. hắn run lên vì phấn khích hay sợ hãi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận