Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 3: Mạc Gia Cổ Pháp.

0 Bình luận - Độ dài: 3,157 từ - Cập nhật:

Ánh nắng chiều đổ dài trên những mái ngói vàng óng của Mạc phủ, nhưng trong lòng Mạc Y Thiên, không khí lại nặng trĩu một màu xám xịt. Chuyến đi dạo phố ban sáng, đáng lẽ phải mang lại niềm vui cho Mạc Linh Nhi và chút thư thái cho hắn, lại chỉ làm sâu sắc thêm nỗi bất an đã bám rễ từ giấc mơ đêm qua. Thái độ kỳ lạ của Bạch Tư Mi, cùng với sự tĩnh lặng bất thường của Hoàng Kim Sa Thành, như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh đáng sợ đang dần hiện rõ.

Vừa bước qua cánh cổng lớn của Mạc phủ, Mạc Y Thiên đã cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong không khí. Các thị vệ đứng gác cổng nghiêm nghị hơn thường lệ, ánh mắt sắc lẹm lướt qua những người ra vào. 

Mấy gia nô đi lại trong sân cũng vội vã hơn, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng khó che giấu. Tiếng cười nói đùa giỡn quen thuộc của các tỳ nữ không còn vang vọng, thay vào đó là những tiếng bước chân rón rén và tiếng thì thầm to nhỏ. Mạc Y Thiên siết chặt tay Linh Nhi, kéo vành mũ của muội muội xuống thấp hơn nữa.

"Đại ca, sao hôm nay trong phủ yên tĩnh vậy?" Linh Nhi cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường. Nàng rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ hơn hẳn mọi khi.

Mạc Y Thiên khẽ vuốt mái tóc muội muội. "Có lẽ mọi người bận rộn hơn thôi. Muội đói không? Chúng ta về phòng trước đã." Hắn cố gắng giữ giọng bình thản, không muốn gieo sự lo lắng vào tâm hồn non nớt của nàng.

Khi về đến tẩm phòng của mình, Mạc Y Thiên đưa Linh Nhi ngồi xuống ghế, dặn nàng chơi đồ chơi và đọc sách. Hắn không thể ngồi yên. Hắn đi lại trong phòng, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ.

"Giấc mơ kia... thái độ của phụ thân... và Bạch Tư Mi..." Hắn lẩm bẩm. Bạch Tư Mi luôn là người thẳng thắn, vậy mà nàng lại né tránh hắn như thể hắn là một ôn thần. 

"Chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra."

Hắn nhớ lại lời nói của phụ thân trong giấc mơ, giọng nói đầy u uất và bất lực. 

"Gia tộc chúng ta bị oan... Thiên nhi, con phải sống tốt, chăm sóc cho muội muội con..." Ánh mắt phụ thân nhìn hắn đầy đau đớn, nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, như thể ông đã trút bỏ được gánh nặng. Rồi cảnh tượng Mạc gia bị thanh trừng, tiếng kêu la thảm thiết, máu đổ... hình ảnh đó ám ảnh hắn không thôi.

Hắn quyết định phải tìm hiểu. Với tư cách là trưởng tử bị "ghẻ lạnh", hắn thường có thể đi lại tự do trong phủ mà không bị ai quá để ý. Đây là một lợi thế bất ngờ.

Hắn khẽ mở cửa phòng, dặn Linh Nhi ở yên trong đó. "Muội cứ ở đây đọc sách đi, đại ca ra ngoài một lát rồi về."

Linh Nhi gật đầu ngoan ngoãn. "Vâng, đại ca đi cẩn thận."

Mạc Y Thiên lặng lẽ rời phòng, đi về phía các khu vực sinh hoạt chung của gia nô và thị vệ. Hắn cố gắng đi lại nhẹ nhàng, núp mình sau những cây cột lớn hay những bức tường, lắng tai nghe ngóng.

Khi đi ngang qua một góc sân khuất, hắn nghe thấy tiếng thì thầm. Hai gia nô đang khuân vác một chiếc rương cũ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Này, ngươi có nghe gì không? Hoàng Thái Tử đột nhiên băng hà rồi!" Một người nói, giọng run rẩy.

Người kia lập tức bịt miệng bạn mình. "Suỵt! Ngươi muốn chết sao? Chuyện này ai dám nhắc đến? Nếu bị phát hiện, cả nhà chúng ta đều bị vạ lây!"

"Nhưng... nhưng ai cũng biết mà. Nhị Hoàng Tử đã được lập làm Thái Tử kế nhiệm rồi. Thừa Tướng đại nhân... liệu có ổn không?"

"Ai biết được... Gia tộc chúng ta luôn đi theo Hoàng Thái Tử. Giờ hắn lên ngôi, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Nghe nói, Thừa Tướng đã mấy đêm không ngủ rồi."

Mạc Y Thiên đứng nép mình sau một bụi cây lớn, tim hắn đập thình thịch. Hoàng Thái Tử băng hà? Nhị Hoàng Tử lên ngôi Thái Tử? Và Mạc gia... là phe cánh của Hoàng Thái Tử cũ? Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, khớp với những gì phụ thân hắn đã nói trong giấc mơ. 

Nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng lớn, như một khối băng giá đang đóng chặt lấy lồng ngực. Hắn cố gắng hít thở sâu, trái tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Hắn biết, bi kịch đã đến rất gần.

Hắn tiếp tục đi, cố gắng thu thập thêm thông tin. Hắn đi về phía hành lang dẫn đến thư phòng của phụ thân, nơi các trưởng lão thường xuyên lui tới để bàn bạc những chuyện quan trọng của gia tộc. Hắn biết, ở đó, hắn có thể nghe được những tin tức chính xác hơn.

Khi đến gần thư phòng, hắn nghe thấy giọng nói trầm khàn của Mạc Lãnh Sơn, xen lẫn với tiếng của vài vị trưởng lão. Hắn nín thở, nép sát vào bức tường, cố gắng nghe rõ từng lời.

"Tình hình đã rõ. Hoàng Thái Tử... đã chết. Hoàng Thượng đã ban chiếu lập Nhị Hoàng Tử làm Thái Tử kế nhiệm." Giọng Mạc Lãnh Sơn nghe thật nặng nề, đầy mệt mỏi.

Một trưởng lão thở dài. "Ai có thể ngờ được Nhị Hoàng Tử lại tàn độc đến mức ra tay với chính huynh trưởng của mình? Thảo nào Hoàng Thượng lại ban danh Thái Tử kế nghiệp cho hắn, dù biết rõ mọi chuyện."

"Đừng nói nữa!" Mạc Lãnh Sơn cắt ngang, giọng ông đầy cảnh cáo. "Hoàng Thượng cũng là bất đắc dĩ. Trận chiến với Nam Vực đã khiến Người trọng thương, cần có người kế nghiệp ngay lập tức để giữ vững giang sơn. Một đế quốc mà mất vua như rắn mất đầu, các thế lực nội ngoại đều sẽ nhăm nhe chiếm lấy. Nhị Hoàng Tử... hắn tuy tàn độc, nhưng quả thực là người có mưu mô, kế sách, đủ khả năng dẫn dắt đế quốc đi lên, mở rộng bờ cõi."

"Nhưng Thừa Tướng..." Một trưởng lão khác lên tiếng, giọng đầy bi phẫn. 

"Mạc gia chúng ta đã đi theo Hoàng Thái Tử nhiều năm. Giờ hắn lên ngôi... liệu có tha cho chúng ta?"

Mạc Lãnh Sơn im lặng một lúc, tiếng thở dài nặng nề vang vọng trong thư phòng. "Truyền lệnh xuống, từ nay tăng cường phòng bị trong ngoài. Đặc biệt chú ý mọi hành tung lạ." Ông ra lệnh, giọng đầy kiên quyết. 

"Ta đã tìm mọi cách. Nhưng... sự trung thành của ta với mảnh đất này, với cố Hoàng Thái Tử, đã quá sâu đậm. Hắn lên ngôi xưng đế, thì cũng là ngày Mạc gia bị tru di cửu tộc, tội danh thiên cổ."

Tim Mạc Y Thiên thắt lại. Tru di cửu tộc? Nghĩa là toàn bộ Mạc gia, từ già đến trẻ, sẽ bị giết sạch sao? Nỗi sợ hãi tột cùng ập đến, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

"Thưa Thừa Tướng, chúng ta không thể làm gì sao? Không thể... tìm một con đường sống sao?" Một trưởng lão khác run rẩy hỏi. 

"Mạc gia ta đã hàng ngàn năm, há lẽ lại phải chịu chung số phận?"

Mạc Lãnh Sơn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn tột cùng. "Ta đã suy nghĩ nát óc. Hàng trăm kế sách đã được tính toán, nhưng tất cả đều là đường cùng."

Ông mở mắt ra, ánh nhìn quét qua từng gương mặt trưởng lão đang tuyệt vọng. 

"Một là chống lại, nhưng thực lực của chúng ta không đủ. Kẻ địch đã nắm trong tay toàn bộ quyền lực triều đình, binh lính của hắn đã bao vây toàn bộ kinh thành. Chống lại chỉ là tự sát, và sẽ kéo theo cái chết của cả vạn sinh linh vô tội trong Mạc gia. Hai là bỏ trốn, nhưng chúng ta là Mạc gia, một trong tứ đại thế gia. Mỗi hành động của chúng ta đều bị giám sát. Đào tẩu ư? Chúng ta có thể trốn được bao lâu? Hắn sẽ truy sát đến cùng trời cuối đất, không chỉ chúng ta mà cả những mối liên hệ của Mạc gia cũng sẽ bị vạ lây. Hắn tàn độc, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Đó chỉ là cái chết chậm mà thôi, còn kéo theo vô số người vô tội."

"Vậy... vậy là không còn đường nào sao?" Một trưởng lão khác tuyệt vọng.

"Chẳng lẽ, Mạc gia ta phải chịu số phận tru di cửu tộc?"

"Đúng! Mạc gia chúng ta không thể thoát khỏi cái chết, nhưng Mạc gia không bao giờ tuyệt hậu!" Giọng Mạc Lãnh Sơn bỗng trở nên khàn đặc, nhưng đầy kiên định. 

"Tuyệt đối không để giọt máu Mạc gia bị tuyệt diệt! Chỉ cần Mạc gia còn lưu lại giọt máu cuối cùng, vẫn sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Sự trung thành của ta không sai, nhưng ta không thể để nó hủy diệt hoàn toàn tương lai của gia tộc."

Mạc Y Thiên nghe đến đây, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Chẳng lẽ giấc mơ là sự thật? Hắn, một ngũ linh căn tầm thường không có Khí Linh, làm sao có thể gánh vác được trọng trách lớn lao như vậy? Hắn chỉ là một cái bóng mờ nhạt, thậm chí ngoại tộc còn không biết mặt hắn, không biết hắn là trưởng tử của Mạc gia. Phụ thân muốn hắn làm gì?

Hắn lùi lại thật khẽ, không dám phát ra tiếng động nào, rồi vội vã quay về phòng. Khi về đến nơi, Mạc Linh Nhi đã ngủ gật trên ghế, cuốn sách còn nằm trên đùi nàng. Mạc Y Thiên nhẹ nhàng bế muội muội đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. 

Hắn ngồi bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt ngây thơ đang say ngủ, lòng quặn thắt. Linh Nhi, muội muội của hắn, là hy vọng duy nhất của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng của hắn. Hắn phải bảo vệ nàng bằng mọi giá, nhưng bằng cách nào?

Bỗng, một tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Mạc Y Thiên giật mình, vội vàng đứng dậy. Hắn mở cửa, và nhìn thấy phụ thân Mạc Lãnh Sơn đứng đó. Ánh mắt ông trầm tĩnh, nhưng sâu thẳm lại chứa đựng một nỗi buồn khó tả. Ông bước vào phòng, khẽ đóng cửa lại.

"Thiên nhi, con vẫn chưa ngủ sao?" Mạc Lãnh Sơn hỏi, giọng ông nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ uy nghiêm thường ngày.

"Vâng, phụ thân." Mạc Y Thiên cúi đầu. Hắn không dám nói mình đã nghe lén cuộc bàn bạc của ông.

Mạc Lãnh Sơn đi đến bên bàn trà, ngồi xuống. Ông vẫy tay ra hiệu cho Mạc Y Thiên ngồi đối diện. "Có lẽ, con đã nghe được điều gì đó rồi, đúng không?"

Mạc Y Thiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc. Phụ thân đã biết? Hắn không giấu giếm nữa, khẽ gật đầu. "Con... con nghe thấy một vài tin đồn. Con... con lo cho gia tộc."

Mạc Lãnh Sơn khẽ thở dài, đưa tay vuốt râu. "Hoàng Thái Tử đã chết, bị Nhị Hoàng Tử ra tay. Hoàng Thượng, Người biết rõ mọi chuyện, nhưng vì đất nước đang lâm nguy sau trận chiến với Nam Vực, Người buộc phải chọn một người kế nhiệm đủ tàn độc và mưu trí để giữ vững giang sơn. Nhị Hoàng Tử, hắn chính là người đó. Hắn lên ngôi Thái Tử, và sớm muộn cũng sẽ lên ngôi Hoàng Đế."

Mạc Y Thiên im lặng lắng nghe, trái tim hắn nặng trĩu.

"Mạc gia trung thành với cố Hoàng Thái Tử." Mạc Lãnh Sơn tiếp tục, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Mạc Y Thiên. 

"Khi Nhị Hoàng Tử lên ngôi, hắn sẽ không dung tha cho Mạc gia. Họa tru di cửu tộc là điều khó tránh khỏi."

Mạc Y Thiên siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch. "Vậy... vậy chúng ta phải làm sao, phụ thân?"

Mạc Lãnh Sơn không trả lời ngay. Ông trầm mặc đứng dậy, đi đến chiếc tủ sách cổ kính nhất trong phòng, nơi cất giữ những bí mật quan trọng nhất của Mạc gia. Ông khẽ day một chiếc nút ẩn, một ngăn bí mật từ từ hé lộ. Từ bên trong, ông lấy ra hai cuốn sách cổ kính, bìa đã ngả màu thời gian, được bọc trong một lớp lụa gấm thêu hoa văn phức tạp. Ông cầm lấy chúng, chậm rãi quay lại, đặt vào tay Mạc Y Thiên.

"Đây là Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp." Ông nói, giọng ông vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn phòng. 

"Là hai cuốn công pháp thượng cổ của Mạc gia, đã được truyền lại qua rất nhiều đời. Nhưng từ ngàn năm nay, không một ai trong Mạc gia có thể lĩnh ngộ được chúng."

Mạc Y Thiên cầm lấy hai cuốn sách, cảm nhận sự lạnh lẽo và nặng trịch của chúng. Ánh mắt hắn đầy bối rối. "Nhưng chúng là gì, phụ thân? Con... con không chỉ là một nguỵ linh căn bình thường, con là ngũ linh căn phế vật không thể tu luyện."

Mạc Lãnh Sơn khẽ mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa nhiều sự phức tạp và một chút gì đó của số mệnh. 

"Ta biết, Thiên nhi. Nhưng không hiểu sao, ta luôn có một linh cảm mãnh liệt. Có lẽ, chỉ có con... mới có cơ duyên với chúng." Ông nói, ánh mắt ông nhìn sâu vào đôi mắt của Mạc Y Thiên, như thể đang nhìn thấy một điều gì đó vượt ra ngoài khả năng nhận thức của người thường. 

"Đây là hy vọng cuối cùng của Mạc gia. Ta đã cố gắng tìm mọi cách để thoát thân cho Mạc gia, nhưng ta... ta không thể rời bỏ mảnh đất này, không thể từ bỏ sự trung thành của mình. Ta phải đối mặt với số phận. Nhưng con... con phải sống. Con phải bảo vệ Linh Nhi. Con là trưởng tử, con là niềm hy vọng duy nhất để Mạc gia có thể Đông Sơn tái khởi."

Lời nói của Mạc Lãnh Sơn như những tảng đá lớn đè nặng lên vai Mạc Y Thiên. Hắn cảm thấy nỗi đau đớn, sự bất lực, nhưng cũng có một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng. Niềm tin của phụ thân, và trách nhiệm bảo vệ Linh Nhi.

"Vậy... vậy lễ trưởng thành sắp tới...?" Mạc Y Thiên lắp bắp hỏi. Hắn nhớ đến lễ đính hôn với Bạch Tư Mi, nhớ đến ánh mắt né tránh của nàng.

Mạc Lãnh Sơn thở dài. "Lễ trưởng thành và đính hôn của con... sẽ là một màn kịch lớn. Hắn cần một chỗ để gom hết thể lực của phe ta, và đây có thể là lúc thích hợp nhất rồi. Một mẻ bắt gọn." 

Giọng ông đầy tiếc nuối và bất lực. "Bạch gia... cũng sẽ gặp khó khăn. Có lẽ, Tư Mi cũng cảm nhận được điều gì đó. Nhưng ta tin, nàng là một cô bé thông minh và kiên cường. Con hãy cẩn thận với Bạch gia."

Mạc Y Thiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lễ trưởng thành, ngày hắn sẽ chính thức được biết đến là trưởng tử Mạc gia, ngày hắn đính hôn với thanh mai trúc mã, lại chính là ngày Mạc gia bị diệt vong sao? Hắn là một phế vật, làm sao có thể đối mặt với tất cả? Hắn nhìn hai cuốn bí pháp trong tay, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Liệu chúng có thực sự là chìa khóa?

"Giờ thì..." Mạc Lãnh Sơn đứng dậy, ông nhìn Linh Nhi đang ngủ say trên giường, ánh mắt đầy yêu thương và xót xa. 

"Con hãy giữ hai cuốn bí pháp này cẩn thận. Đừng để bất cứ ai biết về chúng. Hãy nhớ lời phụ thân. Mạc gia... không thể gục ngã hoàn toàn. Con là hy vọng của ta, Thiên nhi."

Ông không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Mạc Y Thiên lần cuối, rồi quay người rời khỏi phòng, bóng dáng ông khuất dần trong đêm tối, mang theo gánh nặng của cả một gia tộc và một định mệnh nghiệt ngã.

Mạc Y Thiên ngồi đó, bất động. Hắn nhìn chằm chằm vào hai cuốn sách cổ trong tay. Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp. Hắn vuốt ve bìa sách cũ kỹ, cảm nhận được hơi thở của thời gian và một bí ẩn sâu thẳm. Hắn, một phàm nhân, không có Khí Linh, bị coi là phế vật, lại được trao cho thứ quý giá nhất của Mạc gia, thứ mà không ai trong tộc từng lĩnh ngộ được. Liệu đây có phải là cơ hội cuối cùng của hắn, và của Mạc gia?

Hắn nhìn sang Linh Nhi, đang ngủ say trong giấc mộng đẹp. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn. "Muội muội, đại ca sẽ bảo vệ muội. Nhất định sẽ bảo vệ muội."

Đêm đó, Mạc Y Thiên không chỉ suy nghĩ về tai họa sắp tới mà còn bắt đầu cảm nhận một sự thôi thúc kỳ lạ từ hai cuốn sách trên tay. Hắn biết, thời gian không còn nhiều. Hắn phải hành động. Hắn phải tìm cách để sinh tồn, để bảo vệ Linh Nhi, và để thực hiện lời hứa cuối cùng với phụ thân.

Hắn sẽ bắt đầu âm thầm tìm hiểu mọi ngóc ngách trong Mạc phủ, tìm kiếm những con đường thoát hiểm bí mật. Đồng thời, hắn cũng sẽ cất giấu hai cuốn bí pháp vào nơi an toàn nhất, và bắt đầu khám phá những dòng chữ đầu tiên trong chúng, dù không biết liệu mình có thực sự hiểu được chúng hay không. 

Mạc gia, từ lúc này, đã thực sự đứng trước bờ vực của sự hủy diệt, và số phận của nó nằm trong tay một kẻ được cho là phế vật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận