Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 2: Khác Lạ.

0 Bình luận - Độ dài: 4,878 từ - Cập nhật:

Mạc Y Thiên vẫn đứng đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, lạnh lẽo, nhìn về phía hành lang nơi bóng dáng phụ thân vừa khuất. Nỗi bất an từ giấc mơ kinh hoàng vẫn còn vương vấn trong tâm trí hắn, quấn lấy từng thớ thịt, từng hơi thở. 

Hắn siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận nỗi đau thể xác để xua đi nỗi đau vô hình. Gia tộc, sự bình yên, và cả sinh mệnh của những người hắn yêu quý, tất cả đều mong manh như sương khói trước gió. Hắn, một phế vật, có thể làm gì? Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu, không có lời đáp. 

Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh sáng yếu ớt của nó không thể xua tan bóng tối trong lòng hắn. Gió đêm Tây Vực mang theo hơi lạnh của cát, khẽ lay động vạt áo choàng của hắn, như một lời nhắc nhở về sự cô độc.

Bỗng một tiếng bước chân nhẹ bẫng vang lên từ phía sau, kèm theo một tiếng cười khúc khích trong trẻo như tiếng chuông bạc.

"Ôi chao! Mạc đại ca lại lén lút ngắm trăng một mình đó sao?"

Mạc Y Thiên giật mình, theo bản năng quay phắt lại. Trước mắt hắn, một tiểu cô nương nhỏ nhắn, chỉ cao đến ngực hắn, đang đứng đó với đôi mắt to tròn lấp lánh sự tinh nghịch. 

Nàng mặc một bộ y phục ngủ bằng lụa mềm mại, mái tóc đen mượt buộc hờ sau gáy, trông như một nàng tiên nhỏ lạc bước trong đêm. Đó chính là Mạc Linh Nhi, muội muội yêu dấu của hắn. 

Nàng nhỏ hơn hắn năm tuổi, nhưng sự lanh lợi và vẻ thiên phú rạng rỡ của nàng lại đối lập hoàn toàn với vẻ u uất của hắn. Nhìn thấy nàng, những cảm xúc tiêu cực đang vặn vẹo trong lòng Mạc Y Thiên bỗng dịu đi tức khắc, như băng tuyết gặp nắng xuân.

"Linh Nhi? Sao muội lại ra đây giờ này? Đêm khuya rồi, không sợ sao?" Mạc Y Thiên hạ giọng, ánh mắt dịu dàng nhìn muội muội, tay khẽ đưa lên xoa đầu nàng. 

Tóc nàng mềm mại lướt qua kẽ tay hắn, ấm áp. Hắn cảm nhận được sự sống động, hồn nhiên từ nàng, khác hẳn những nỗi lo toan của người lớn.

Mạc Linh Nhi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn, khuôn mặt trắng trẻo ánh lên vẻ ngái ngủ. Nàng chu môi, giọng trong trẻo đến lạ lùng, như tiếng suối chảy khe khẽ giữa rừng. 

"Mạc đại ca! Muội khó ngủ quá, cứ trằn trọc mãi. Huynh cho muội qua ngủ chung với! Phòng đại ca rộng hơn, lại ấm áp nữa." Nàng nói rồi, hai tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo choàng của hắn, khẽ lay lay, ánh mắt lấp lánh van xin.

Mạc Y Thiên nhìn vẻ mặt ngây thơ của muội muội. Trong tâm trí hắn, nàng giống như một cây nấm linh chi quý hiếm mọc giữa đầm lầy, tinh khiết và quý giá. Hắn cúi người xuống, ánh mắt phức tạp nhìn sâu vào đôi mắt nàng. 

Sự phức tạp đó đến từ chính thân phận của hắn. Là trưởng tử của tộc trưởng Mạc gia, con trai lớn nhất của Thừa Tướng Mạc Lãnh Sơn quyền uy. Nhưng vì ngụy linh căn không thể tu luyện, hắn là một nỗi nhục nhã chưa từng có trong lịch sử hiển hách của Mạc gia, một trong các đại gia tộc đứng đầu Sa Đô Đế Quốc, năng lực rất lớn không phải dạng vừa. 

Mạc gia tuy không đến mức bạc đãi hắn, nhưng vì ngại, vì danh tiếng, chưa từng để lộ mặt hắn ra ngoài cho thiên hạ biết. Người ngoài tộc chỉ biết Mạc Lãnh Sơn có một trưởng tử là phế vật, là nỗi hổ thẹn của gia tộc, nhưng tuyệt nhiên không ai biết diện mạo hay tên tuổi cụ thể của hắn. Hắn chỉ là một cái bóng mờ nhạt so với những huynh đệ tài năng khác, một cái tên được nhắc đến kèm theo tiếng thở dài.

Tương tự, Mạc Linh Nhi, thiên tài hiếm có của Mạc gia, cũng được giữ kín diện mạo. Gia tộc lo sợ nàng sẽ trở nên kiêu căng, ham chơi mà lơ là tu luyện nếu quá sớm được ca tụng, đi theo vết xe đổ của các thiên kiêu khác đã bị danh vọng làm mờ mắt. 

Một phần quan trọng hơn là để phòng ngừa những thế lực thù địch ám sát hòng làm suy yếu Mạc gia. Bởi vậy, không một ai ngoài Mạc gia biết được dung nhan của Mạc Linh Nhi. Họ chỉ biết Mạc Lãnh Sơn có một cô con gái út mang thiên phú tu luyện kinh người, là niềm hy vọng của gia tộc.

Chính vì vậy, việc Mạc Y Thiên và Mạc Linh Nhi cùng nhau ra ngoài phố dạo chơi là một điều hiếm khi xảy ra, trừ phi được sự cho phép đặc biệt, hoặc đôi khi là những cuộc đi chơi lén lút của hai anh em.

Hắn sắp bước sang tuổi mười lăm, ngày làm lễ trưởng thành sắp đến gần. Ở lễ trưởng thành này, hắn sẽ chính thức được bàn dân thiên hạ biết đến thân phận trưởng tử của Mạc gia, con trai duy nhất của Thừa Tướng Mạc Lãnh Sơn. Và ở lễ trưởng thành này, đồng thời cũng là lễ đính hôn long trọng của hắn với thanh mai trúc mã Bạch Tư Mi.

Nhưng Mạc Y Thiên không khỏi tự hỏi, thiên hạ sẽ nghĩ gì về hắn đây? Một trưởng tử phế vật, một nỗi nhục nhã của Mạc gia, liệu có trở thành nấm mồ chôn vùi danh tiếng của Bạch gia? Hay họ sẽ cười nhạo hắn không xứng với thiên tài kiêu ngạo Bạch Tư Mi, nói hắn tự mình trèo cao? Một kẻ phế vật mà cũng dám mơ tưởng đến một thiên kiêu lẫy lừng, có khi nào Bạch Tư Mi sẽ bị những lời xì xào đó làm ảnh hưởng, đến mức quyết định từ hôn hay không?

Nghĩ đến đây, Mạc Y Thiên khẽ cười tự giễu, một nụ cười chua chát mà Linh Nhi không thể hiểu. Hắn xoa đầu nàng thêm lần nữa, sự dịu dàng hiện rõ trên nét mặt.

"Được, qua phòng đại ca ngủ. Muội đói không? Đại ca có chuẩn bị bánh hoa cúc cho muội." Mạc Y Thiên nói, giọng hắn nhẹ nhàng như làn gió, xua tan đi vẻ u uất ban nãy.

Mạc Linh Nhi nghe đến bánh hoa cúc, đôi mắt nàng lập tức sáng rỡ, như những vì sao đêm. Nàng vui vẻ gật đầu liên tục, mái tóc đen khẽ tung bay. "Thật sao? Bánh hoa cúc của đại ca là ngon nhất! Muội đói bụng rồi!" 

Đó là món ăn vặt yêu thích của nàng, một món bánh ngọt ngào, thơm lừng mùi hoa cúc dịu nhẹ. Chỉ có vị Mạc đại ca này là hay chuẩn bị cho nàng thôi, dù có là buổi tối ở trong phòng huynh ấy cũng có. Nàng biết đại ca không được phụ thân yêu quý như những huynh đệ khác, nhưng đối với nàng, Mạc Y Thiên là người huynh tuyệt vời nhất, luôn quan tâm, chiều chuộng nàng một cách vô điều kiện.

Nàng vui vẻ nhảy chân sáo, một mạch chạy về phía tẩm phòng của Mạc Y Thiên, chiếc áo ngủ lụa mềm mại bay bay theo mỗi bước nhảy. Hắn đi phía sau, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, vui tươi của nàng mà khóe môi khẽ cong lên, nụ cười hiếm hoi hiện rõ trên khuôn mặt. Mọi cảm xúc tiêu cực, mọi nỗi lo lắng và ám ảnh từ giấc mơ, khi ở bên nàng, lập tức tan biến, như sương sớm gặp nắng. 

Hắn đối với nàng là một tình cảm rất to lớn, một tình yêu thương sâu đậm đến mức hắn có thể vì nàng mà làm những điều mà chính hắn còn không dám nghĩ tới, những điều vượt quá giới hạn của một công tử phế vật bị ruồng bỏ. Linh Nhi là điểm yếu duy nhất của hắn, nhưng cũng là sức mạnh to lớn nhất.

Trở lại tẩm phòng, Mạc Linh Nhi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bọc lụa mềm mại, đôi chân nhỏ đung đưa trong không trung, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía chiếc bàn trà. Mạc Y Thiên bước vào, đóng cửa lại, ngăn cách sự tĩnh mịch của đêm khuya Hoàng Kim Sa Thành bên ngoài. 

Hắn đi đến chiếc tủ nhỏ đặt gần tường, mở ra, bên trong là một vài hộp gỗ nhỏ được xếp chồng lên nhau. Hắn lấy ra một chiếc hộp chạm khắc tinh xảo, mùi hương hoa cúc thoang thoảng bay ra.

"Đây, của muội đây." Hắn đặt chiếc hộp lên bàn trà. Linh Nhi lập tức mở ra, đôi mắt nàng sáng rỡ khi nhìn thấy những chiếc bánh hoa cúc vàng ươm, được xếp ngay ngắn bên trong. Nàng vươn tay nhỏ nhắn cầm lấy một chiếc, cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt mãn nguyện.

"Ngon quá đi mất! Mạc đại ca là tuyệt nhất!" Nàng vừa nhai vừa líu lo, miệng dính đầy vụn bánh.

Mạc Y Thiên mỉm cười, lấy một chén trà nóng từ trên bàn, đưa cho nàng. "Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Uống chút trà đi." Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ngắm nhìn muội muội ăn bánh. Khoảnh khắc này, trong căn phòng ấm cúng, có lẽ là khoảnh khắc bình yên hiếm hoi nhất trong cuộc đời Mạc Y Thiên.

Linh Nhi uống một ngụm trà, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. "Đại ca, huynh không ngủ được sao? Muội vừa bước vào đã thấy huynh thở không đều, sắc mặt cũng không tốt." Nàng nói, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ lo lắng non nớt.

Mạc Y Thiên khẽ giật mình. Hóa ra muội muội cũng cảm nhận được. Hắn đưa tay xoa xoa mái tóc Linh Nhi. "Không có gì, chỉ là đại ca nằm mơ thấy ác mộng thôi. Giờ không sao rồi, có muội ở đây." Hắn không muốn nói về giấc mơ chết chóc đó, không muốn gieo rắc sự sợ hãi vào tâm hồn thuần khiết của nàng.

"Ác mộng gì mà ghê vậy? Đại ca kể muội nghe đi!" Linh Nhi tò mò.

Hắn lắc đầu, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ. "Chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi. Muội mau ăn bánh đi, rồi ngủ." Hắn đẩy đĩa bánh gần hơn về phía nàng.

Linh Nhi thấy hắn không muốn nói, cũng không hỏi nữa. Nàng là một cô bé thông minh, biết khi nào nên dừng lại. Nàng lại tiếp tục thưởng thức bánh hoa cúc. Mạc Y Thiên lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng lại nổi lên một nỗi lo vô định. Giấc mơ kia, và sự trầm ngâm của phụ thân... Liệu sự bình yên này có kéo dài? Hắn không biết. Hắn chỉ biết, hắn phải bảo vệ nàng, bằng mọi giá.

Hai anh em cứ thế ngồi bên nhau trong đêm khuya, một người ăn bánh, một người trầm ngâm ngắm trăng qua khung cửa sổ, cùng nhau chia sẻ sự ấm áp hiếm hoi trong phủ đệ rộng lớn. Đến gần rạng sáng, Mạc Linh Nhi dựa vào vai hắn, chìm vào giấc ngủ. 

Mạc Y Thiên nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi nằm xuống bên cạnh, lắng nghe hơi thở đều đặn của nàng, trong lòng cảm thấy chút bình yên hiếm có.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức Mạc Y Thiên. Hắn vươn vai, nhìn sang bên cạnh, Mạc Linh Nhi đã tỉnh giấc, đôi mắt nàng chớp chớp nhìn hắn, vẻ mặt tươi tắn hơn nhiều so với đêm qua.

"Đại ca, dậy thôi! Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra phố dạo đi!" Nàng reo lên, hào hứng.

Mạc Y Thiên khẽ gật đầu. "Được, muội đi chuẩn bị đi. Đại ca chờ muội."

Sau khi sửa soạn tươm tất, Mạc Y Thiên mặc một bộ trường bào màu xanh lam nhạt, thêu hoa văn mây cát tinh xảo, chất liệu lụa mềm mại. Hắn trông vẫn mảnh khảnh, nhưng vẻ mặt đã bớt đi phần nào sự mệt mỏi của đêm qua. 

Mạc Linh Nhi thì mặc một chiếc váy màu hồng đào, điểm xuyết vài bông hoa nhỏ, trông nàng như một búp bê sứ. Hai anh em rời khỏi phủ đệ Mạc gia, hướng thẳng ra khu phố chính của Hoàng Kim Sa Thành. 

Tuy là ít ai ngoại tộc và các gia tộc thân thiết biết về thân phận của họ, nhưng lỡ thì sao? Để đảm bảo, Mạc Y Thiên khoác thêm một chiếc mũ choàng che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Mạc Linh Nhi cũng được mặc một chiếc áo choàng có mũ rộng vành, khéo léo che đi khuôn mặt non nớt của nàng.

Hoàng Kim Sa Thành, thủ đô của Sa Đô Đế Quốc, là một đô thị tráng lệ, được xây dựng từ đá sa thạch vàng óng ánh, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ thì càng thêm lộng lẫy. 

Kiến trúc nơi đây mang đậm phong cách Tây Vực, với những mái vòm cong, những tháp cao vút, và những bức tường thành chạm khắc tinh xảo. Thông thường, vào buổi sáng, con phố chính đã tấp nập người qua lại. 

Tiếng rao hàng của các thương nhân, tiếng mặc cả của khách buôn, tiếng cười nói rộn ràng của người dân, tiếng vó ngựa lọc cọc trên đường đá, tất cả hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng náo nhiệt, đặc trưng của một đô thành phồn thịnh. 

Các gian hàng hai bên đường bày bán đủ thứ, từ vải vóc lụa là, trang sức vàng bạc, đến các loại gia vị thơm lừng, dược liệu quý hiếm, và cả những loại pháp khí sơ cấp cho các tu sĩ. Mùi hương của các món ăn vặt bốc lên thơm lừng, quyến rũ bất cứ ai đi ngang qua.

Tuy nhiên, hôm nay lại có một vẻ kỳ lạ. Một vẻ rất khó nhận ra, một sự khác biệt tinh tế mà chỉ những người quen thuộc với sự ồn ào hàng ngày của thành phố mới cảm nhận được. Con phố vẫn đông đúc, nhưng tiếng ồn ào đã giảm đi đáng kể. 

Các gian hàng vẫn mở cửa, nhưng không khí mặc cả không còn sôi nổi như thường lệ. Người đi lại vẫn nhiều, nhưng bước chân họ có vẻ vội vã hơn, ánh mắt họ thường xuyên liếc nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, hoặc cúi gằm xuống đất, tránh va chạm. 

Tiếng cười nói hiếm hoi, thay vào đó là những tiếng xì xào to nhỏ, đầy vẻ lo lắng. Một số người lính triều đình, mặc giáp sắt sáng loáng, đi tuần tra nhiều hơn bình thường, ánh mắt sắc lẹm lướt qua đám đông, tạo thêm một tầng áp lực vô hình. 

Không có sự hỗn loạn hay hoảng loạn rõ rệt, nhưng có một sự căng thẳng ngầm, một cảm giác bất an len lỏi trong không khí, như thể một tảng đá lớn đang đè nặng lên trái tim của cả thành phố.

Mạc Y Thiên khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng có gì đó không ổn. Cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua chợt lướt qua tâm trí hắn, khiến hắn bất giác siết chặt tay Mạc Linh Nhi, tay kia khẽ kéo vành mũ che mặt xuống thấp hơn một chút.

"Đại ca, bên kia có kẹo hồ lô kìa! Ngon lắm đó!" Mạc Linh Nhi reo lên, ánh mắt nàng sáng rỡ khi nhìn thấy một xe hàng nhỏ với những xiên kẹo hồ lô đỏ au, lấp lánh dưới nắng. Nàng kéo tay Mạc Y Thiên, đôi mắt lấp lánh mong chờ.

Mạc Y Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn dưới vành mũ. "Được rồi, muội thích thì đại ca mua cho muội." Hắn dắt tay nàng, đi về phía xe kẹo.

Người bán kẹo là một lão nhân hiền từ, râu tóc bạc phơ, đang ngồi gật gù bên xe kẹo. "Hai vị công tử, tiểu thư muốn mua gì đây?" Lão nói, ánh mắt lướt qua bộ y phục sang trọng của hai huynh muội.

"Cho chúng con hai xiên kẹo hồ lô." Mạc Y Thiên nói, tay rút ra mấy đồng bạc nhỏ, đặt vào tay lão.

"Đại ca ăn cùng muội đi!" Linh Nhi hào hứng giơ xiên kẹo lên. Mạc Y Thiên nhận lấy một xiên, mỉm cười gật đầu, nhưng hắn chỉ cắn một miếng nhỏ, chủ yếu để muội muội vui lòng. 

Hắn biết Linh Nhi rất thích đồ ngọt, đặc biệt là kẹo hồ lô, loại kẹo mà ở Mạc gia hiếm khi được dùng, bởi người lớn cho rằng nó không có lợi cho việc tu luyện. Chỉ có hắn, một phế vật, mới không bận tâm đến những điều đó, và luôn cố gắng chiều lòng muội muội.

"Đại ca, kẹo này ngọt quá! Muội muốn uống nước trái cây!" Linh Nhi vừa cắn miếng kẹo thứ hai, vừa ngẩng đầu lên nói.

Mạc Y Thiên nhìn sang một gian hàng bán nước trái cây gần đó. "Được, muội chờ đại ca một chút. Đại ca đi mua nước cho muội." Hắn buông tay Linh Nhi ra, dặn dò.

"Đứng yên đây nhé, đừng chạy lung tung."

Linh Nhi gật đầu lia lịa, tập trung vào xiên kẹo của mình. Mạc Y Thiên bước nhanh về phía gian hàng nước, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.

Khi hắn quay lại với hai ly nước trái cây mát lạnh, Linh Nhi đã đứng đợi sẵn, tay vẫn cầm xiên kẹo hồ lô. "Đại ca, nhanh lên! Bánh cốm bên kia thơm quá!"

Hắn đưa ly nước cho nàng. "Của muội đây." Hắn lại nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi dạo.

Hai anh em tiếp tục đi dạo, Linh Nhi vừa ăn kẹo vừa uống nước trái cây, miệng không ngừng líu lo kể những câu chuyện nhỏ nhặt trong phủ, về con chim sẻ làm tổ trên mái hiên, về tỳ nữ vừa mới tập được một điệu múa mới. Tiếng cười trong trẻo của nàng vang vọng giữa không khí tĩnh lặng bất thường của con phố, tạo thành một nốt nhạc lạc lõng đầy đáng yêu.

"Đại ca, huynh xem cái trâm này có đẹp không?" Nàng chỉ vào một gian hàng bán đồ trang sức, một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, khắc hình con bướm đang bay, lấp lánh dưới ánh nắng.

"Đẹp lắm. Muội thích thì đại ca mua cho." Mạc Y Thiên đáp, ánh mắt hắn luôn dõi theo muội muội, đảm bảo nàng không bị lạc giữa đám đông. Hắn thầm nghĩ, dù nàng không cần, hắn vẫn muốn mua cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất.

"Thôi không cần đâu, đại ca. Muội có nhiều trâm rồi." Linh Nhi lắc đầu, nụ cười tươi rói. 

"Chúng ta đi xem cái khác đi." Nàng kéo tay hắn, hướng về một cửa hàng bán lụa tơ tằm.

Mạc Y Thiên khẽ gật đầu, lòng hắn cảm thấy ấm áp. Linh Nhi là một cô bé hiểu chuyện, không bao giờ đòi hỏi quá đáng, điều đó càng khiến hắn yêu thương nàng nhiều hơn. Hắn không khỏi nghĩ đến tương lai của nàng, một thiên tài tu luyện với tương lai rộng mở, và thầm ước mình có thể đồng hành cùng nàng trên con đường ấy.

Đang đi dạo giữa phố, Mạc Linh Nhi đột nhiên kéo áo hắn, ngẩng đầu. "Đại ca, nhìn kìa! Là Bạch tỷ tỷ!"

Mạc Y Thiên ngước mắt nhìn theo hướng tay muội muội. Ở phía đối diện con phố, gần một gian hàng bán đồ trang sức đá quý, một thiếu nữ đang đứng đó. 

Nàng khoác trên mình bộ y phục lụa màu trắng ngà, được thêu những họa tiết tinh xảo, mái tóc đen nhánh được búi cao, cài trâm ngọc bích lấp lánh. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống, dáng vẻ đoan trang, cao quý. 

Đó chính là Bạch Tư Mi, tiểu thư khuê các của Bạch gia, một trong tứ đại thế gia của Sa Đô Đế Quốc, ngang hàng với Mạc gia. Nàng là một trong số rất ít người ngoại tộc được biết về thân phận và diện mạo của hai huynh muội Mạc Y Thiên.

Mạc Y Thiên và Bạch Tư Mi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ. Bạch gia và Mạc gia là bạn cũ lâu năm, hai gia tộc có mối quan hệ gắn bó mật thiết, và vốn đã định hôn ước cho Mạc Y Thiên và Bạch Tư Mi từ nhỏ. 

Bình thường, Bạch Tư Mi cũng rất thích chơi với Mạc Y Thiên, nàng không chê bai hay xa lánh hắn như những người khác, thậm chí đôi khi còn động viên hắn. Đôi khi có giận dỗi, nhưng cũng không đến mức tránh mặt như bây giờ. 

Nàng tuy cũng thương hại hắn vì là phế vật, cũng không thích hắn lắm theo kiểu ái tình nam nữ, nhưng nàng chưa từng chán ghét hắn, và cũng chấp nhận mối hôn sự đã định này. Thậm chí, nàng còn là một trong số ít những thiên kiêu trong lứa cùng tuổi không coi thường hắn. 

Nàng là một nữ tử tài năng, Khí Linh của nàng mang hệ hỏa - phong là một con gà lửa uy dũng, được gia tộc Bạch gia bồi dưỡng rất kỹ càng. Một người như nàng, không có lý do gì để đột nhiên né tránh hắn một cách kỳ lạ như vậy.

Linh Nhi vẫy tay về phía Bạch Tư Mi, vẻ mặt hớn hở, chiếc mũ choàng khẽ tụt ra phía sau, để lộ một phần khuôn mặt xinh xắn. "Bạch tỷ tỷ! Bạch tỷ tỷ!" Nàng gọi lớn, giọng trong trẻo vang vọng.

Bạch Tư Mi nghe tiếng gọi, thân hình khẽ cứng lại. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lướt qua Mạc Linh Nhi, rồi dừng lại trên Mạc Y Thiên. Ánh mắt đó rất phức tạp, có sự ngạc nhiên, một chút bối rối, và một vẻ gì đó khó hiểu, như nỗi lo lắng hoặc sự áy náy, trộn lẫn với một tia buồn bã. 

Nàng dường như muốn nói điều gì đó, môi khẽ mấp máy, nhưng lại im bặt, cánh môi mỏng khẽ run lên. Nàng nhìn hắn bằng một ánh mắt khó tả, tựa như có một lời muốn nói nhưng bị nghẹn lại.

Mạc Y Thiên và Bạch Tư Mi chạm mắt. Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn dưới vành mũ, định bước qua đường chào hỏi nàng như thường lệ. Hắn đưa tay lên, định vẫy chào. Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân, Bạch Tư Mi lại đột ngột quay người đi, vội vã hòa vào dòng người, biến mất khỏi tầm mắt trong chốc lát. Cử chỉ của nàng nhanh đến mức Mạc Y Thiên không kịp phản ứng, bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Mạc Linh Nhi ngơ ngác nhìn theo. "Hả? Bạch tỷ tỷ sao lại đi nhanh vậy? Tỷ ấy không thấy muội sao, đại ca?" Nàng quay sang hỏi Mạc Y Thiên, vẻ mặt đầy khó hiểu, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Mạc Y Thiên khẽ nhíu mày, đưa tay kéo vành mũ của Linh Nhi xuống thấp hơn một chút, che đi khuôn mặt nàng. Hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Bạch Tư Mi luôn là một người thẳng thắn, dù có bất cứ điều gì, nàng cũng sẽ đối mặt. 

Sự né tránh này hoàn toàn bất thường. Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng nàng vừa biến mất, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Điều này chỉ càng củng cố thêm linh cảm của Mạc Y Thiên về những gì đã xảy ra trong giấc mơ, và sự lo lắng của phụ thân. Có vẻ như, những con sóng ngầm đang bắt đầu nổi lên, đe dọa sự bình yên của Hoàng Kim Sa Thành và cả Mạc gia.

"Không sao đâu, Linh Nhi. Có lẽ Bạch tỷ tỷ có việc gấp. Chúng ta đi tiếp thôi." Mạc Y Thiên vỗ nhẹ lên vai muội muội, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng. Hắn siết chặt tay muội muội, dường như muốn truyền cho nàng chút trấn an, đồng thời cũng tự nhắc nhở bản thân về trách nhiệm của mình. Hắn không muốn Linh Nhi phải lo lắng.

Hai anh em tiếp tục đi dạo, nhưng không khí không còn vui vẻ như trước. Mạc Linh Nhi vẫn vô tư hơn, vừa đi vừa nhấm nháp xiên kẹo hồ lô còn lại, nhưng Mạc Y Thiên thì không. 

Ánh mắt hắn liên tục quét qua những người xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự bất thường. Hắn để ý thấy nhiều người dân cúi đầu khi đi qua các toán lính tuần tra, và có vẻ như các thương nhân cũng vội vã hơn trong việc thu dọn hàng hóa. Một vài quán trà đạo, nơi thường tấp nập khách khứa, nay lại vắng vẻ đến lạ. Những ánh mắt lo lắng, những tiếng xì xào nhỏ nhặt không ngừng lọt vào tai hắn.

"Đại ca, huynh có thấy hôm nay ai cũng lạ không?" Linh Nhi chợt hỏi, giọng nàng nhỏ lại. 

"Không khí cứ là lạ sao ấy. Ít tiếng cười nói hơn mọi ngày, mà lính canh thì nhiều quá chừng." Nàng, dù còn nhỏ, cũng đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Mạc Y Thiên nhìn muội muội, khẽ gật đầu. "Ừm, có lẽ mọi người đang bận rộn hơn thôi. Gần đây triều chính có vẻ căng thẳng, nên..." Hắn không biết nên nói gì để an ủi nàng. Hắn chỉ có thể vuốt ve mái tóc nàng, rồi khẽ nói. 

"Đừng lo, có đại ca ở đây."

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn. "Đại ca sẽ luôn bảo vệ muội chứ?"

Mạc Y Thiên siết chặt tay nàng, ánh mắt kiên định, nụ cười ẩn dưới vành mũ. "Đại ca sẽ luôn bảo vệ muội. Sẽ không để bất cứ ai làm hại muội." 

Lời nói của hắn chắc nịch, không hề run rẩy, dù trong lòng hắn đang dấy lên một nỗi bất lực và sợ hãi. Hắn không có tu vi, không có quyền lực, hắn có thể bảo vệ Linh Nhi bằng cách nào? Câu hỏi này lại dội vào tâm trí hắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hai anh em tiếp tục bước đi trên con phố dần trở nên yên ắng hơn. Mạc Y Thiên đưa Linh Nhi đi mua thêm vài món đồ chơi nhỏ mà nàng thích, một con diều giấy hình phượng hoàng, một chiếc chuông gió nhỏ bằng đồng, cố gắng tạo không khí vui vẻ. 

Nhưng trong sâu thẳm, một cảm giác nặng nề bao trùm lấy hắn. Linh cảm về một tai ương đang đến gần ngày càng rõ ràng. Giấc mơ kia, thái độ của phụ thân, và giờ là sự né tránh bất thường của Bạch Tư Mi... Tất cả như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh đen tối sắp hoàn chỉnh. Hắn, một phế vật, sẽ làm gì khi bức tranh ấy hiện rõ mồn một?

Sau khi mua sắm, Mạc Y Thiên đưa Linh Nhi trở về phủ. Nàng vẫn vô tư hơn hắn, ôm chặt túi đồ chơi và xiên kẹo hồ lô đã vơi đi một nửa. Bước qua cánh cổng Mạc gia, hắn ngoái đầu nhìn lại con phố. Một vài người lính lại vừa đi qua, ánh mắt họ cảnh giác dò xét. Hoàng Kim Sa Thành vẫn rực rỡ dưới ánh nắng, nhưng sự hào nhoáng đó không thể che giấu được những vết rạn nứt đang dần hiện rõ. 

Một cuộc biến động lớn, có lẽ, đang nhen nhóm từ chính trong lòng kinh đô phồn hoa này, và Mạc gia, một trong những gia tộc lớn nhất, chắc chắn sẽ không thoát khỏi vòng xoáy đó. Mạc Y Thiên khẽ thở dài, trong lòng dấy lên một quyết tâm mơ hồ nhưng cháy bỏng. Hắn không thể ngồi yên chờ đợi số phận. Hắn phải tìm cách.

 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận