Rời khỏi tiệm tạp hóa, ba người nhanh chóng tiến đến bến xe ngựa của làng Thanh Thủy. Khác với vẻ uể oải của những lần trước, Y Thiên thúc giục Lão Dương thuê một chiếc xe ngựa kiên cố nhất. Hắn nắm chặt tấm bản đồ Mạc gia đã đưa, bàn tay run run khi chỉ định con đường về Hoàng Kim Sa Thành.
"Bốn đêm ba ngày. Chúng ta phải đến đó trước lễ đăng cơ." Giọng hắn đầy quyết tâm, ánh mắt cháy bỏng.
Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, rời khỏi làng Thanh Thủy khi ánh chiều tà buông xuống, để lại sau lưng mùi khói bếp và sự yên bình giả tạo. Suốt chặng đường dài, Y Thiên và Linh Nhi ẩn mình kỹ trong xe, không dám hé lộ mặt. Tiếng vó ngựa lóc cóc trên con đường đá gồ ghề, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Mạc Y Thiên ngồi trên xe ngựa, ôm chặt Linh Nhi đang say ngủ phía trước. Gió đêm lạnh buốt táp vào mặt, mang theo hơi sương và mùi đất ẩm, nhưng không thể làm nguội đi ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn.
Hắn vừa nghe những lời xì xào trong tiệm tạp hóa, về việc Thái tử Lý Triệt đăng cơ và Mạc gia bị chém đầu thị chúng. Những lời ấy nghiền nát tâm hồn hắn, kéo hắn trở về đêm kinh hoàng đầu tiên của giấc mộng. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, dạ dày quặn thắt như bị ai đó bóp nghẹt. Hắn không tự chủ được mà run rẩy cả lên.
Linh Nhi lập tức nhận ra sự thay đổi nơi đại ca. Nàng vội vã nắm chặt vạt áo hắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ lo lắng tột cùng. "Đại ca. Huynh sao vậy?". Giọng nàng run rẩy, nhỏ xíu như tiếng mèo con.
Y Thiên xoa đầu Linh Nhi, giọng hắn trầm khan nhưng dịu đi nhiều, hắn mỉm cười nhìn Linh Nhi nép vào một bên áo mình.
"Đại ca không sao, muội ngủ đi. Nghỉ ngơi chút nữa là tới rồi, tới thành chúng ta hãy gặp phụ thân cùng các tộc nhân lần cuối nhé. Muội hứa đi, không được khóc không được hét lên. Ta biết là rất khó cho muội nhưng ta tin muội sẽ làm được mà đúng không, Linh Nhi ngoan?"
Lần này, hắn đã hạ quyết tâm, hắn phải để cho cô muội muội bé nhỏ này của hắn biết được sự thật, và vượt qua nổi sốc này mà trưởng thành hơn. Hắn tin rằng, việc này không nên giấu Linh Nhi và hắn cũng tin nàng sẽ không trở nên quá khích.
Y Thiên trầm ngâm nhìn Linh Nhi dần ngủ say bên cạnh hắn, dựa vào người hắn. Cô bé trong vòng tay người đại ca này rất an tâm mà say ngủ, còn hắn thì khác hắn lo lắng, mặc dù hắn kiên định đến mấy nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một cậu bé vừa chỉ mười lăm tuổi thôi.
Một công tử tay trói gà còn không chặt như hắn, nếu thật sự gặp bất trắc thì phải làm sao để bảo vệ Linh Nhi đây. Hắn nắm chặt tay lại dùng nỗi đau để xoa dịu tinh thần bấn loạn.
Tiếng vó ngựa đều đặn vang lên, kéo dài qua những đêm dài không ngủ. Mùi cỏ khô, mùi đất ẩm xộc vào khoang xe, quyện với sự căng thẳng.
Đêm đầu tiên, Y Thiên thức trắng, tâm trí lặp đi lặp lại những lời đồn đại kinh hoàng.
Đêm thứ hai, hắn bắt đầu chìm vào tu luyện, cố gắng dùng linh khí từ tấm tiên thể để trấn tĩnh bản thân.
Đêm thứ ba, hắn đã bình tâm hơn, chỉ còn lại sự tập trung cao độ cho chặng đường cuối cùng.
Ngày thứ tư, khi bình minh vừa hé rạng, Hoàng Kim Sa Thành đã hiện ra sừng sững trước mắt. Những bức tường thành vàng óng ánh dưới nắng sớm, cổng thành rộng lớn sừng sững đón gió. Một cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng Y Thiên, nhưng không phải sự sợ hãi mà là sự chờ đợi, sự chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi.
Hắn kéo Linh Nhi sát vào lòng, dùng áo choàng che kín nàng hơn nữa. "Linh Nhi. Muội đừng nhìn ra ngoài. Cứ tin tưởng ta." Hắn thì thầm, giọng nói trấn an nhưng cũng ẩn chứa sự nghiêm trọng.
Lão Dương nắm chặt tấm giấy thông hành đã được chuẩn bị sẵn, gương mặt lão điềm tĩnh đến lạ. Hắn ghìm cương ngựa, tiến gần cổng thành.
Từ xa, đã thấy binh lính canh gác đứng thẳng tắp, giáp trụ sáng loáng, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng cỗ xe, từng người ra vào. Một tên lính gác cao lớn, khuôn mặt lạnh như băng, bước đến.
"Giấy thông hành." Hắn ta lạnh lùng lên tiếng, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, một động tác đầy uy hiếp.
Lão Dương bình thản đưa giấy thông hành, như một thương nhân lâu năm trở về. Tên lính cầm lấy, lật đi lật lại, ánh mắt dò xét khắp lượt. Hắn liếc nhìn vào bên trong xe, nơi Y Thiên và Linh Nhi đang nín thở, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, như hai bức tượng vô tri.
Y Thiên cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy vọt ra ngoài. Hắn nắm chặt tay Linh Nhi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mỗi giây trôi qua dài tựa thiên thu.
"Được rồi. Các ngươi có thể vào."
Cuối cùng, tên lính cũng trả lại giấy thông hành, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự dò xét. Lão Dương mặt lạnh tanh, ghìm cương ngựa tiến vào thành.
Sự căng thẳng trong Y Thiên liền giảm xuống. Hắn siết chặt tay Linh Nhi, một dấu hiệu của sự an toàn, nhưng cũng là lời nhắc nhở cho những gì sắp đến. Họ đã thành công bước vào Sa Đô Đế Quốc.
Hoàng Kim Sa Thành, thủ đô tráng lệ của Sa Đô này, hôm nay rực rỡ hơn bao giờ hết. Những con đường lát đá xanh được quét dọn tinh tôm, cờ xí ngũ sắc bay phấp phới trên khắp các mái nhà. Tiếng nhạc lễ tấu vang, hòa cùng tiếng trống rộn ràng từ Hoàng Cung, báo hiệu một ngày trọng đại.
Lễ đăng cơ của Thái tử Lý Triệt, đồng thời là lễ trưởng thành của hắn. Đám đông chen chúc trên các con phố chính, đổ về quảng trường trung tâm, nơi một đài cao lộng lẫy đã được dựng lên.
Tiếng xì xào khắp nơi, chưa bao giờ Y Thiên lại cảm thấy lạc lõng trên con đường quen thuộc như vậy tựa như mọi thứ ở đây đã mắc lại trong kí ức mấy ngày trước của hắn, và nơi đây hoàn toàn là một nơi mới.
Các tông môn lớn, gia tộc danh giá từ khắp nơi trên Vĩnh Hải Thần Châu đều cử đại diện đến tham dự. Có thể thấy rõ bóng dáng của Vân Tiêu Tông, với các tu sĩ áo trắng bay bổng, hay Hỏa Long Các với sắc phục đỏ rực đầy uy lực. Bọn hắn nói nói cười cười trông vẻ mặt rất đáng ghét.
Các gia tộc quyền quý như Trần gia, Lạc gia, Vương gia, Bạch gia cũng tề tựu đông đủ, sắc phục lấp lánh, khí chất phi phàm. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng chúc tụng vang vọng, tạo nên một không khí sôi động, náo nhiệt chưa từng thấy.
Khác với giấc mơ kinh hoàng, Y Thiên không còn cảm thấy run rẩy. Hắn nhìn quang cảnh xung quanh bằng ánh mắt kiên định, ghi nhận từng chi tiết. Hắn xem, hắn phải xem thật kĩ đâu là kẻ thù của hắn, chỉ cần liên quan đến Lý Triệt một tên hắn cũng không bỏ qua.
Giữa dòng người hân hoan, Y Thiên cúi thấp đầu, vành nón che khuất gần hết khuôn mặt. Linh Nhi nép chặt vào lòng hắn, đôi mắt to tròn tò mò nhìn ngó xung quanh, nhưng mọi cảnh tượng xấu xí đều bị Y Thiên tinh tế che khuất. Lão Dương điềm tĩnh bước theo sau, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách, đảm bảo không một ai có thể nhận ra thân phận của ba người. Họ hòa mình vào biển người, tựa những giọt nước vô danh giữa đại dương rộng lớn.
Quảng trường trung tâm giờ đây là một biển người. Đúng giờ lành, tiếng nhạc cung đình tấu lên rầm rộ, mười hai hồi trống vang dội như sấm. Hàng trăm cấm vệ quân áo giáp vàng, tay lăm lăm trường kiếm, dàn thành hai hàng uy nghiêm mở lối đi. Một thái giám cao gầy, tay cầm phất trần, giọng the thé nhưng đầy quyền uy vang khắp quảng trường. "Hoàng Thượng giá đáo! Mau quỳ!".
Hoàng Đế Sa Đô Đế Quốc, thân khoác hoàng bào thêu rồng vàng rực, đầu đội miện cửu long, bước ra từng bước toát lên dáng vẻ đế vương, uy áp tầng tầng đè nặng xuống dưới. Dù tuổi tác đã in hằn trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng quắc, toát lên dáng vẻ khiến vạn vật phải quỳ phục.
"Muôn tâu Hoàng Thượng. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Vạn tuế..".
Âm thanh hô vang như sóng trào, từ quảng trường lan ra khắp thành, rung chuyển cả mặt đất. Muôn dân đồng loạt quỳ rạp, kính cẩn cúi đầu. Khí thế ấy như muốn xé toạc mây trời, khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy sự nhỏ bé của mình trước uy quyền đế vương.
Y Thiên chân cũng run rẩy, bất giác mà quỳ xuống miệng lấp bấp vài chữ "Vạn tuế!". "Sự uy áp kinh hoàng này là sức mạnh lớn đến mức nào đây?" Hắn tự hỏi, nhưng câu trả lời là thứ mà hắn có nghĩ cũng không nghĩ tới nổi. Linh Nhi khẽ đung đưa tay hắn, hỏi.
"Đại ca, muội thấy sắc mặt huynh không tốt lắm hay là chúng ta về đi.." Giọng nàng không còn trong trẻo như trước, thay vào đó là có chút sợ hãi, có lẽ nàng cũng bị hoảng sợ do uy áp của Hoàng Đế gây ra.
Y Thiên mặt tối sầm xoay ngang qua nhìn Linh Nhi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không sao đâu, hắn vẫn ổn.
Sau Hoàng Đế là Thái tử Lý Triệt. Hắn từ phía sau bóng tối bước ra, hắn đưa tay lên chỉnh tóc dài đến ngang thắt lưng gọn gàng lại trong búi. Hắn ta không hề che giấu đi vẻ uy phong lẫm liệt.
Khuôn mặt hắn tựa tạc từ ngọc, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mày kiếm sắc lẹm, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm nhưng lại toát lên sự thông tuệ và quyết đoán. Thân hình cao lớn, khoác long bào vàng rực, mỗi bước đi đều mang theo khí chất của bậc đế vương tương lai.
Hắn không chỉ đẹp trai theo một cách thông thường, mà là vẻ đẹp của quyền lực, sự oai hùng có thể khuất phục vạn người.
"Quả thật kinh diễm!" Y Thiên bổng thót lên, hắn nhìn dáng vẻ này của Lý Triệt lòng liền chấn động, nếu không phải là kẻ thù của hắn thì Lý Triệt quả là chân mệnh thiên tử rồi, dáng vẻ này, khí chất này thật không sai một ly.
Hoàng Đế ngồi xuống ngai vàng của mình, Lý Triệt bước lên đài cao. Một vị quan Thái Sử già nua, râu tóc bạc phơ, chậm rãi bước ra đọc chiếu văn đăng cơ. Đứng bên cạnh Lý Triệt, giọng ông ta trang trọng, uy nghiêm, xướng lên từng nghi lễ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết! Hoàng Thiên Hậu Thổ chứng giám! Trẫm, hôm nay phụng mệnh Thiên ý, chính thức truyền ngôi cho Thái tử Lý Triệt. Kể từ nay, Lý Triệt là Cửu Ngũ Chí Tôn! Là Càn Khôn vũ trụ! Vạn dân quy phục!".
Lời vừa dứt, Lý Triệt tiến hành lễ tế trời đất, dâng hương, đọc lời thề nguyện trước thiên hạ.
"Hậu duệ Lý gia, nguyện lấy thân mình làm cầu nối, bảo hộ Sa Đô Đế Quốc phồn vinh! Nguyện Thiên Địa chứng giám! Lấy người dân làm trời, tuyệt không phụ lòng thiên hạ thương sinh, bảo vệ Đế Quốc, đem lại cho dân chúng một thiên hạ thái bình, cơm no áo ấm, hạnh phúc vạn bề!".
Lời thề của Lý Triệt hùng hồn, khí thế ngất trời, khiến vạn dân phải reo hò tán thưởng. Ngay lập tức, từng vị quan lớn, từng tông chủ danh môn vọng tộc lần lượt bước lên, dâng cao biểu chúc mừng.
Thái phó Trần Nguyên Hạo, một lão già râu tóc bạc phơ, thân khoác quan bào thêu phượng hoàng, bước ra với gương mặt đầy cung kính, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tinh ranh.
Ông ta chắp tay thật thấp, khom lưng đến gần như chạm đất, giọng nói run run nhưng đủ vang vọng.
"Thần, Thái phó Trần Nguyên Hạo, kính chúc Thái tử điện hạ đăng cơ đại cát! Nguyện điện hạ thiên thu vạn tuế, thống nhất giang sơn, công thành danh toại!"
Tay ông ta nâng cao một hộp gấm thêu rồng, bên trong ẩn chứa một viên Dạ Minh Châu to bằng quả trứng ngỗng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Tiếp theo là Đại tướng quân Lý Khang, một nam nhân trung niên vạm vỡ, áo giáp vàng rực rỡ, bước đi hùng dũng. Khuôn mặt hắn tuy nghiêm nghị nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông như tìm kiếm điều gì đó. Hắn ta giơ cao thanh kiếm của mình, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, khí thế lẫm liệt.
"Thần, Đại tướng quân Lý Khang, kính chúc Thái tử điện hạ đăng cơ đại cát! Nguyện vì điện hạ uy trấn tứ phương, văn thành võ đức, vạn dân quy phục! Giặc man quay về xó, không chạm vào cỏ của Sa Đô chúng ta!"
Lão ta dâng lên một tấm bản đồ vàng ròng khảm ngọc, trên đó là địa giới các vùng đất biên cương, ngụ ý về sự mở rộng lãnh thổ.
Một bóng dáng thanh thoát lướt đến. Đó là tông chủ Vân Tiêu Tông, Liễu Thiên Phong. Ông ta khoác áo trắng tuyết, khí chất phi phàm, dù tuổi đã lớn nhưng gương mặt lại rất thanh tú trẻ mãi không già, ánh mắt sâu thẳm như biển rộng, không ai có thể đoán được suy nghĩ.
Ông ta chỉ khẽ gật đầu, động tác lịch sự nhưng không quá khúm núm.
"Lão hủ, tông chủ Vân Tiêu Tông, kính mừng Thái tử điện hạ đăng cơ! Nguyện Sa Đô Đế Quốc thịnh vượng, đế nghiệp bền vững, muôn đời truyền thống!"
Ông ta dâng lên một cuộn thư pháp cổ, nét chữ bay bổng nhưng ẩn chứa đạo lý thâm sâu, tượng trưng cho sự ổn định và trường tồn.
Rồi đến tông chủ Hỏa Long Các, Triệu Phong, một lão già râu đỏ rực, thân hình thấp bé nhưng ánh mắt rực lửa, khí tức cuồng bạo không hề che giấu. Ông ta bước đi hùng hổ, tiếng bước chân nặng nề trên nền đá.
"Ha ha ha! Lão phu, Triệu Phong, kính chúc Thái tử điện hạ lên ngôi thuận lợi! Nguyện uy danh của điện hạ lan xa, hỏa diễm bùng cháy khắp thiên hạ!"
Ông ta dâng lên một chuỗi hạt châu đỏ rực, mỗi hạt đều phát ra hơi nóng hừng hực, tượng trưng cho sức mạnh và sự bành trướng.
Tiếng chúc tụng nối tiếp nhau, mỗi lời đều hoa mỹ, mỗi lễ vật đều trân quý. Thái tử Lý Triệt ung dung đón nhận, nụ cười ẩn hiện trên môi, ánh mắt đầy tự mãn lướt qua đám đông. Y Thiên thân mang áo choàng đen nấp giữa đám đông, chạm mắt với hắn.
Lý Triệt giật mình một cái rồi nhìn lại thì đã không còn thấy Y Thiên nữa rồi. Hắn giật mình bởi ánh mắt đó, giống như là ánh mắt của Lý Phàm vậy, một kẻ đã lâm vào đường cùng, chút sợ hãi trốn thoát cuối cùng cũng không còn lộ ra nữa chỉ là ánh mắt lạnh đến cực điểm có thể mổ sẻ hắn ra làm trăm lần. Ánh mắt đó, Lý Triệt, hắn tuyệt đối không muốn nhìn lại lần thứ hai. Hắn hít một hơi sâu bình tĩnh lại.
"Chắc là nhìn nhầm thôi, ta lên ngôi Thái Tử làm gì có ai bất trung lúc này chứ." Hắn thầm trấn an chính mình.
Sau đó là lễ thụ ấn, Hoàng Đế đích thân trao Ngọc Tỷ Quốc Ấn cho Lý Triệt, tượng trưng cho sự chuyển giao quyền lực.
Cuối cùng là lễ thụ y, Thái tử mặc lên bộ long bào mới, hoàn chỉnh tư cách của một vị quân vương. Từng nghi thức đều diễn ra trang trọng, tốn nhiều thời gian, nhưng không một ai dám than vãn.
Sau lễ này thì chỉ cần Hoàng Đế trọng thương không qua khỏi thì hắn sẽ lập tức được lên ngôi ngay, muôn đời là thế. Quốc gia một ngày không vua thì như rắn mất đầu.
Y Thiên đã thấy Bạch Tư Mi từ trước đó. Lúc này cũng vậy, chỉ là nàng không thấy hắn trong bộ áo choàng này. Hắn không nhịn được mà đưa mắt nhìn nàng vài cái, ánh mắt như chó của hắn cũng dịu lại đôi chút, nhìn nàng dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy nàng nổi bật trong hàng trăm thiên kiêu xung quanh nàng. Hắn khẽ thót lên vài lời.
"Bạch Tư Mi, nàng vẫn đẹp như vậy.. chỉ tiếc đã không còn trong ánh mắt của ta rồi. Hôm nay tương phùng trong hoàn cảnh này, có lẽ cũng là lần cuối gặp nhau của ta với nàng.. à không, là ta gặp nàng thôi."
Nàng vẫn đứng đó, trong bộ bạch y thanh nhã của gia tộc mình, giữa đám người thuộc các gia tộc khác. Nàng vẫn đẹp như vậy, tựa tiên tử giáng trần, khí chất thoát tục. Ánh mắt lạnh lùng của nàng vẫn khiến hắn si mê như lần đầu.
Hắn đã lướt qua nàng nhiều lần, cố ý tránh đi ánh mắt đó, nhưng giờ đây, hắn chỉ muốn nhìn lâu muộn chút, hắn sợ sau lúc này thì không còn cơ hội nữa rồi.
Sau những nghi thức đăng cơ long trọng, không khí bỗng chùng xuống một cách đột ngột. Một vị thái giám khác, khuôn mặt trắng bệch, giọng the thé nhưng đầy quyền uy, bước ra.
"Hoàng Thượng có chiếu chỉ! Trừng trị nghịch tặc, răn đe thiên hạ!". Tiếng trống lại vang lên, nhưng lần này là những hồi trống dồn dập, nặng nề, từng hồi trống vang lên như dội thẳng vào trái tim của Y Thiên, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ như muốn trái tim Y Thiên vỡ toạc ra vậy.
Giữa sự tĩnh lặng bao trùm, một giọng nói lạnh lùng, đầy uy quyền của Lý Triệt vang vọng khắp quảng trường.
"Kẻ phản nghịch Mạc gia, Lưu gia, Ý gia, Liễu gia,... cùng với cố Thái Tử Lý Phàm mưu đồ soán vị! Đại nghịch bất đạo! Tội ác tày trời, thiên địa khó dung! Nay ta tuân theo ý trời, thi hành công lý! Lấy một răn trăm.".
Đám đông bắt đầu xì xào, nhưng không phải vì thương xót, mà là sự hả hê, thỏa mãn của những kẻ đứng ngoài cuộc. Họ đã nghe tin đồn về Mạc gia và các gia tộc từ trung đến thấp cấu kết với Lý Phàm mưu đồ đảo chính soán bị, và giờ là lúc chứng kiến sự trừng phạt.
Rồi, hình ảnh hiện rõ như trong giấc mơ kinh hoàng của Y Thiên. Ánh mắt Y Thiên mở to nhìn trừng trừng vào dãy người xếp thành hàng đi từng bước khó khăn trước mặt.
Trên dưới Mạc gia, từ những đứa trẻ thơ dại vẫn còn ôm chặt búp bê, đến những người già run rẩy với mái tóc bạc phơ, tất cả đều bị áp giải ra. Họ bị xiềng xích, quần áo tả tơi, khuôn mặt hốc hác nhưng không một ai cúi đầu.
Họ xếp thành hàng dài, ánh mắt đầy bi phẫn nhìn về phía đài cao. Những tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng nấc nghẹn của phụ nữ vang lên giữa quảng trường, xé lòng người.
"Con mẹ nó, dám làm mà không dám chịu à, khóc lóc cái thứ chó má gì?"
"Ui, ui, nhìn các người như này. Trước đây còn muốn vào làm thị nữ, bây giờ chỉ nhìn thôi đã thấy bẩn mắt."
"May thật, lúc trước xém tí nữa đã gả con gái vào trong Mạc gia rồi.."
".. Đúng là cái thể loại giả nhân giả nghĩa, đến giờ sự thật phanh phui còn không cúi đầu nhận tội, uy phong đếch gì mà ngẩng đầu!"
"Mẹ nó, lúc trước bị đám người sắp chết Liễu gia áp bức, giờ xem chúng nó bị chém thật là thoải mái quá đi. Ha ha ha."
Tiếng la ó, chửi rủa vang lên từ đám đông, biến sự hân hoan ban nãy thành một cơn giận dữ ghê tởm. Những quả trứng thối, rau củ ôi thiu được ném thẳng vào những người tù tội, vương vãi trên nền đất, bắn cả vào binh lính. Mùi hôi thối, tanh tưởi hòa lẫn trong không khí, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và ghê tởm, nhân tính bị chà đạp đến không còn gì.
Mạc Y Thiên nắm chặt tay Linh Nhi, bàn tay hắn đè nhẹ chiếc áo choàng trùm kín mặt nàng, ngăn không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó. Nghe thấy tiếng chửi rủa đó, hắn ôm ngực mình lại, thấy ngực nhói lên từng hồi.
"Chậc, khó chịu quá." Giọng hắn the thẽ đau đớn.
Lòng ngực hắn đau nhói, từng cảm xúc phẫn uất, bất lực, bi thương, căm hờn, tuyệt vọng của hắn đạt đến giới hạn, rồi vượt qua cả giới hạn.
"Rẹt!" Một cái vang lên, hắn cẩm thấy khắp người như đông cứng lại ở khoảnh khắc này hắn đau nhức, toàn thân hắn như đang vỡ vụn ra làm ngàn mảnh vỡ không ngừng rơi xuống.
Hắn cảm tưởng như mình sắp chết rồi, đưa mắt nhìn xuống thân thể đang tan vỡ thì thấy lành nguyên. Hắn giờ mới phát hiện ra một điều, tiếng rẹt đó không hề phát ra từ cơ thể hắn mà là từ linh hồn tinh thần bên trong của hắn, đó là tiếng bị xé toạc bị đổ vỡ. Cả linh hồn của hắn bị lắp đầy trong toàn bộ cảm xúc khác nhau rồi vỡ vụn ra.
Hắn cười, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa mà là một cơn đau nhức thoải mái răm ran đang cào xé hắn, nhưng hắn thấy thật thoải mái.
Gương mặt của hắn giờ đây đáng sợ đến cực điểm, gương mặt trắng trẻo núp dưới thân áo choàng đó của hắn đang cười, nụ cười kéo dài đến mang tai, chảy cả dãi ra ngoài. Hai tay hắn luồn vào sâu trong áo, hắn ra sức bấu lên lưng mình, cảm nhận cảm giác đau rát như phần thưởng cũng như dịu đi nỗi đau đến nấc nghẹn trong tinh thần.
Ánh mắt hắn không còn vẻ sợ hãi như trong giấc mơ. Thay vào đó, là sự kiên định đến, một sự điên dại đến tột cùng. Y Thiên vẫn giữ hai tay cào cấu lưng, mạn sườn của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Hắn phải nhìn. Phải khắc sâu cái khoảnh khắc chết tiệt này vào sâu trong tâm trí.
"Con mẹ nó, thật thoải mái." Hắn khẽ rên lên.
Linh Nhi trong núp sâu trong áo choàng của hắn, dù bị che mất tầm nhìn ở ngoài, vẫn cảm nhận được không khí bi thương xung quanh. Nàng khẽ thét lên vài tiếng thất thanh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bé bỏng.
"Đại ca! Sợ quá! Đại ca..."
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, tay bịt miệng không cho những tiếng ấy phát ra ngoài. "Không sao đâu, Linh Nhi. Có đại ca ở đây. Có đại ca bảo vệ muội." Giọng hắn run run, mang chút điên dại.
Rồi, Mạc Lãnh Sơn xuất hiện. Phụ thân hắn. Ông bước đi chậm rãi, tấm lưng còng, tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, quật cường. Ông lướt nhìn những người đồng cam cộng khổ, nở một nụ cười chua chát, như muốn gửi lời xin lỗi và cảm ơn cuối cùng. Ánh mắt ông dừng lại, như tìm kiếm điều gì đó trong đám đông, rồi thoáng qua một tia thất vọng.
Y Thiên cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt. Trái tim hắn đau thắt từng cơn dữ dội hơn cả ban nãy. Hắn muốn lao đến, muốn gào thét, muốn ôm lấy phụ thân. Nhưng hắn không thể. Lão Dương khẽ đặt tay lên vai hắn, siết nhẹ như một lời nhắc nhở.
Đột nhiên, phụ thân khẽ quay đầu, ánh mắt họ xuyên qua đám đông mờ ảo, hướng thẳng về phía Mạc Y Thiên đang ẩn mình. Đôi mắt họ đỏ hoe, chất chứa sự bất lực và nỗi đau tột cùng, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu như muốn nói.
"Đừng động đậy, hãy ẩn mình".
Phụ thân hắn khẽ khựng lại, rồi dùng chút sức lực cuối cùng, mấp máy môi, giọng ông yếu ớt, lẫn vào tiếng gió rít và tiếng bước chân nặng nề, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí Mạc Y Thiên, từng chữ một như khắc sâu vào linh hồn hắn, bất chấp tiếng ồn ào xung quanh.
"Thiên nhi, hãy chăm sóc cho muội muội của con... Gia tộc chúng ta bị oan... hãy sống tốt, đừng nghĩ đến việc trả thù... Phụ thân... không giận đâu."
Tiếng lưỡi đao sắc lạnh xé gió, những tiếng "phập" ghê rợn vang lên. Máu tươi bắn tung tóe lên không trung, rồi nhuộm đỏ cả nền đất. Tiếng xương thịt bị chặt đứt rợn người. Những cái đầu lăn lóc trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn mở to đầy căm phẫn, có cả ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ, ánh mắt hoảng loạn của phụ nữ.
Ánh mắt phụ thân vẫn hướng về phía hắn, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng không thành tiếng. Giọt nước mắt từ đâu chảy ra, làm mờ đi mọi thứ. Trên dưới Mạc gia, các trẻ nhỏ cho đến người già đều đầu rơi máu chảy, thây nằm chồng chất.
Giữa nỗi đau và sự tuyệt vọng tột cùng, một luồng linh khí cuồn cuộn trào dâng trong Linh Hải của Y Thiên.
Nó không phải là dòng chảy nhẹ nhàng khi tu luyện, mà là một cơn sóng thần dữ dội, một ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Nỗi đau, sự phẫn uất, sự căm hận, tình thân của hắn, những cảm xúc lúc vui trong kí ức chạy ngổn ngang qua tâm trí hắn bây giờ. Tất cả hóa thành năng lượng, bùng nổ trong cơ thể hắn.
Lúc này, Y Thiên bỗng chốc bừng tỉnh. Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, như sấm sét xé tan màn đêm u tối. Hắn đã hiểu sai về Vô Tình Đạo Pháp.
"Thì ra là vậy. Ha ha, thì ra là vậy… ra là vậy. Ha ha ha!"
Không gian xung quanh bỗng tối sầm lại dường như ánh sáng chỉ chiếu rọi vào mình hắn, hắn điên dại, hắn cười cười những nụ cười hoang dã nhưng chỉ có mình hắn nghe hắn cười. Mọi người xung quanh như dừng lại, như là hắn đang mắc kẹt trong một khoảng thời gian không trôi.
Tới bây giờ, ngay lúc này, mọi phòng tuyến cảm xúc của hắn như đê bị vỡ bởi dòng lũ cảm xúc dâng trào hắn mới nhận ra được điều quan trọng nhất trong Vô Tình Đạo Pháp.
Vô tình không tự nhiên mà có. Con người không phải sẽ vì không có thất tình mà vô tình, mà là vì có Thất Tình nên mới Vô Tình. Người càng có tình thì khi vô tình sẽ càng là vô tình, người vô tình thì sẽ mãi trong lồng, khó khơi được thất tình
"Hữu Tình Sinh Vô Tình, Vô Tình Bất Hữu Tình!" Hắn tự nhủ, tâm trí như được khai sáng. Tất cả Thất Tình của hắn đã đạt đến giới hạn, rồi vượt qua cả giới hạn. Chính là nhờ sự đau đớn tột cùng lúc này, vui vẻ lúc trước, căm thù hay bất cứ việc nào đã từng diễn qua trong cuộc đời này của hắn đã giúp hắn chân chính nhập môn Vô Tình Đạo Pháp.
Linh Hải của hắn cuộn xoáy như một cơn lốc, tự động mở rộng, không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh. Tấm tiên thể trong túi gấm của hắn tự phát sáng, linh khí từ đó tuôn trào như thác lũ, hòa vào dòng linh lực đang nổi loạn trong cơ thể hắn.
Hắn không cần Khí Linh, không cần chỉ dẫn, tất cả diễn ra một cách bản năng, như một sự thức tỉnh đột ngột. Hiệu quả của Vô Tình Đạo Pháp trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết khi tu vi của hắn tăng tiến cực nhanh, từ vô lực đột phá liên tiếp, đạt đến Luyện Khí Cảnh tam tầng trong khoảnh khắc đó.
Y Thiên siết chặt nắm đấm, bàn tay hắn đã bị nắm chặt đến mức nát bấy từ lâu, máu tươi từ kẽ tay rỉ ra, hòa vào hơi ấm của cơ thể. Hắn nhanh chóng lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong vạt áo, dùng chính máu mình viết lên những dòng chữ vội vã, nhưng đầy bi phẫn và quyết tâm.
Đó là những lời từ biệt, những lời thề nguyện khắc sâu trong tận tâm can hắn, gửi gắm cho một người mà hắn không muốn liên lụy.
Y Thiên ngã quỵ xuống, ôm lấy lồng ngực đang đau quặn. Linh Nhi hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt trắng bệch. Lão Dương vội vàng đỡ lấy hắn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Lão không ngờ Y Thiên lại có thể đột phá ngay giữa khoảnh khắc sinh tử này.
"Đây là... đột phá?". Lão thì thầm, không dám tin vào mắt mình, bởi vì Y Thiên đang thể hiện một điều không tưởng.
Lợi dụng sự hỗn loạn và xao nhãng của đám đông sau màn hành quyết, Lão Dương nhanh chóng kéo Y Thiên và Linh Nhi rời khỏi quảng trường. Bước chân lão thoăn thoắt, đưa họ ẩn vào một con hẻm nhỏ tối tăm, nơi những bóng tối che phủ mọi thứ.
Y Thiên dù vẫn còn choáng váng vì sự đột phá bất ngờ, nhưng ý chí của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí, biến nỗi đau thành sức mạnh.
Hắn khẽ nhích người, cố gắng luồn lách qua đám đông để có thể đi nhanh nhất. Trong lúc di chuyển, hắn cố tình vấp nhẹ vào một người đang đứng gần đó, đồng thời khẽ luồn tay, một động tác lén lút và điêu luyện.
"Xin lỗi." Hắn khẽ nói, vội vàng cúi đầu.
"Không sao." Một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe rất quen tai. Đó là Bạch Tư Mi. Ánh mắt nàng lướt qua hắn một cách vội vã, thoáng qua một vẻ nghi hoặc. Nàng cảm nhận được một bóng hình quen thuộc, một khí tức quen thuộc nhưng lại không thể chắc chắn. Nàng khẽ chau mày, cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
Trong khoảnh khắc ấy, mảnh giấy nhỏ thấm máu từ tay hắn đã được truyền qua tay nàng một cách khéo léo. Y Thiên không hề ngoảnh lại, hắn đã nhanh chóng hòa vào đám đông, kéo Linh Nhi đi thật nhanh.
Bạch Tư Mi thấy trên tay mình Băng Long Hoàn vừa ứng lên vài cái quen thuộc, lòng nàng lại nhói lên, vô thức nhìn về phía thanh niên hắc y vừa va phải mình, cảm giác quen thuộc lại dần rõ hơn.
"Không lẽ là chàng?"
Nàng cúi xuống, nhặt mảnh giấy lên. Vừa chạm vào, nàng cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp và một mùi hương máu tươi nhàn nhạt. Nàng mở ra, đôi mắt nàng mở to khi nhìn thấy những hàng chữ quen thuộc, được viết bằng tinh huyết.
"Đó là chữ viết của Y Thiên, lúc nãy.. là chàng?". Nàng run run đọc từng dòng.
Mây đen vần vũ, phủ Mạc Môn,
Cảnh thảm đau lòng, lệ chứa chan.
Gia tộc ngàn năm chìm vực thẳm,
Máu đào tuôn chảy, hận ngút ngàn.
Ta đành gào thét, nát tâm can,
"Ngụy linh căn" nhục, máu chẳng màng.
Hận mình vô lực, thân phế vật,
Đành trơ mắt nhìn, lệ cuốn hàng.
Hoả Phượng Hoàn vẫn ở trong tay,
Lấp lánh sương buồn, chua xót thay.
Lời thề non hẹn, giờ chôn vùi,
Bất lực hóa thành, lửa hờn lay.
Muội muội thơ dại, nép bên vai,
Lệ rơi thánh thót, xót phận ai?
Quay đầu nhìn lại Mạc phủ lạnh,
Thù hận ngập trời, ai thấu bài?
Lý Triệt tà tâm, cười khẩy lạnh,
Máu xương chất đống, nhục ngút xanh.
Hận này không đội trời chung nữa,
Thề sẽ một ngày, máu nợ thanh!
Trong căn nhà gỗ, chốn rừng sâu,
Nỗi căm ngấm vào, khắc thật lâu.
Bóng tối che mờ bao tủi nhục,
Linh Hồn Bất Tử, hẹn ngày sau.
Đôi mắt Bạch Tư Mi đỏ hoe, nàng siết chặt mảnh giấy. Nàng hiểu được hai ý nghĩa sâu xa trong bài thơ. Thứ nhất, hắn đang báo bình an cho nàng, rằng hắn vẫn còn sống. Thứ hai, và cũng là điều khiến lòng nàng đau nhói, là lòng hắn giờ đây chỉ tràn ngập hận thù, có lẽ không còn chỗ cho những lời thề non hẹn biển. Nàng biết, con đường hắn chọn sẽ đầy gian nan, và nàng không thể ở bên hắn lúc này.
Nhưng Bạch Tư Mi không hề nản lòng. Nàng tin hắn. Nàng tin vào con người kiên cường đó. Ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm.
"Y Thiên... Thiếp tin chàng sẽ làm được. Sẽ làm nên thành tựu lớn." Nàng thì thầm, ôm chặt mảnh giấy vào lòng.
"Thiếp sẽ giữ danh tiết, chờ chàng trở về. Sẽ chờ chàng về cưới thiếp." Lời thề của nàng không vang vọng, nhưng kiên định như đá tảng.
Y Thiên quay đầu nhìn lại. Bóng lưng phụ thân hắn vẫn ở đó, giữa những cái đầu người lăn lóc, giữa biển máu và sự tuyệt vọng. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn.
"Phụ thân... con đã thấy rồi. Nỗi nhục này... con sẽ ghi nhớ."
Vào lúc cuối, hắn nhìn thấy ánh mắt của phụ thân hắn, nhìn thấy những lời ông nói mấp máy, hắn hiểu rằng ông đưa Mạc gia cổ pháp cho hắn, đưa tiên thể cho hắn không phải là dồn hết vốn liếng vào hắn. Hắn nhận ra rồi, Mạc Lãnh Sơn nói đừng báo thù là thật nhưng nói yêu thương hắn rất nhiều là giả, là giả đó.
Ông làm thế để hắn biết khó mà lui, ở trong cố trạch của Mạc gia mà chờ Linh Nhi trưởng thành, chờ con cháu sau này những con cháu mang dòng máu của ông dòng máu của một thừa tướng thì những gì ông đưa hắn lúc này sẽ được hắn truyền cho người sau, người kế nghiệp của Mạc gia, người mà có đủ khả năng để trả thù cho Mạc gia, còn đối với hắn ông không có lấy một hi vọng.
Nhưng thế mới tốt, càng không gửi gắm hi vọng cho hắn, hắn càng có quyết tâm mạnh mẽ mà chứng minh cho ông thấy hắn sẽ làm được, điều đầu tiên là hắn đã ở Luyện Khí Kỳ Tam Tầng, một điều vô lí đến cực điểm hắn còn làm được thì chuyện báo thù hắn còn sợ sao.
"Phụ thân, con biết người không tin con. Nhưng không sao cả, con chỉ cần chứng minh cho người thấy là được. Dù gì con cũng không đáng tin."
Hắn nhếch môi cười khẩy, siết chặt tay Linh Nhi, bước chân càng thêm kiên định. Sa Đô Đế Quốc vẫn chìm trong bóng tối của sự tàn khốc, nhưng trong lòng Y Thiên, một ngọn lửa thù hận đã bùng cháy, rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng hắn không còn sợ hãi. Hắn sẽ sống, sẽ mạnh lên, sẽ trở thành người có thể bảo vệ những người hắn yêu thương, và một ngày nào đó, sẽ khiến những kẻ đã gây ra nỗi đau này phải trả giá.
"Chậc, chậc. Lý Triệt ngươi, con mẹ nó. Đã day vào kẻ không nên day rồi. Ha ha ha!" Tiếng cười điên loạn của Y Thiên vang vọng trong đầu hắn, hắn cảm thấy mình điên rồi, thật sự điên rồi. Cái đầu đọc sách của hắn từ lúc thấy Mạc gia bước lên pháp trường đã không thể suy nghĩ nữa rồi.
"Rối quá, thật muốn lấy não ra quá."Hắn âm thầm càu nhàu, tay khẽ siết chặt tay Linh Nhi hơn, khiến nàng vì đau mà khẽ rên lên vài tiếng. "A! Đau, đại ca!".
"A! Đại ca xin lỗi, tại huynh thấy trong người không khỏe lắm, muốn nắm chặt muội một chút, có lẽ sẽ đỡ."
Hắn xoay đầu qua, nở một nụ cười điên loạn nhìn Linh Nhi, trong bóng tối của chiếc xe ngựa, cô bé không thấy rõ gương mặt hắn trong bóng tối. Nàng chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Lần này muội tha lỗi cho huynh đó!"
Hắn nhìn thấy Linh Nhi ngoan ngoãn như vậy, tay lại nắm chặt tay nàng hơn còn có vẻ mân mê, máu từ tay hắn chảy ra nhuộm đỏ tay nàng. Hắn dựa lưng vào phía sau, đầu hắn gật gật.
"Được, cảm ơn Linh Nhi."


1 Bình luận