Khi bước vào tẩm phòng của Mạc Y Thiên, Bạch Tư Mi lập tức đóng chặt cánh cửa lại, âm thanh "cạch" khô khốc của chốt cửa như tiếng cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài, một bức tường vô hình ngăn cách họ với những ánh mắt phán xét, những lời bàn tán cay nghiệt.
Ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo thường thấy của nàng tan biến. Ánh mắt nàng dịu lại, rồi khẽ rơi nước mắt, rất đau lòng. Toàn thân nàng run rẩy dữ dội, như thể đang kiềm nén một cơn bão tố cảm xúc đã bị giam cầm quá lâu.
Gương mặt nàng nhăn nhó vì đau đớn, hai khóe môi mím chặt, cố gắng không bật ra tiếng nấc, nhưng bờ vai nàng vẫn run lên bần bật không ngừng. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt chất chứa bi thương tột cùng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã, lăn dài trên đôi má trắng ngần, làm mờ đi vẻ đẹp thoát tục của nàng.
"Ta thật sự không dám nói mình yêu chàng, nhưng ta dám nói Bạch Tư Mi ta chấp nhận chàng là phu quân là thật." Nàng nấc nghẹn, từng câu chữ như bị xé ra từ lồng ngực nàng, giọng nàng run rẩy đến vỡ vụn, đầy tuyệt vọng.
"Nhưng, nhưng... phụ thân ta và phụ thân chàng đã bàn, có lẽ chàng đã nghe về các tin đồn ấy." Nàng lại khóc nấc lên, hai tay nàng siết chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào da thịt.
"Bạch gia may mắn không vướng vào nên an toàn thoát đi. Phụ thân chàng vì sợ Bạch gia dính líu mà đã nói ta từ hôn chàng... Ông ấy không muốn Bạch gia chúng ta bị liên lụy, ông ấy... ông ấy đã đến gặp phụ thân ta, cầu xin phụ thân ta hãy từ hôn chàng, để Bạch gia được an toàn! Mạc gia sắp gặp nạn lớn rồi, chàng có biết không?"
Mạc Y Thiên sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng gật đầu, một cái gật đầu giống như đã biết và cam chịu số phận. Nước mắt nàng tuôn rơi như mưa, thấm ướt gương mặt xinh đẹp, lấp lánh dưới ánh nến yếu ớt.
"Ta Bạch Tư Mi, trước nay chưa từng có lỗi với chàng, xin chàng chỉ lần này thôi cho ta có lỗi với chàng."
Nàng đưa tay lên che miệng, cố kìm nén tiếng nấc, nhưng bờ vai nàng vẫn run lên bần bật. "Hãy tha lỗi cho Bạch Tư Mi... phu quân à, hãy tha lỗi cho thiếp thân!"
Nước mắt lưng tròng, nàng lao đến ôm hắn thật chặt, vòng tay siết lấy, như muốn vĩnh viễn giữ chặt khoảnh khắc này, giữ chặt hắn trong vòng tay mình, để nỗi đau này không bao giờ đến hồi kết, để họ mãi mãi ở bên nhau trong khoảnh khắc mong manh này.
Nước mắt nóng hổi của nàng rơi lã chã, thấm ướt vạt vai áo của Mạc Y Thiên, từng giọt như thiêu đốt trái tim hắn, nhưng lại mang theo một sự ấm áp đến lạ lùng. Hắn cũng vòng tay ôm lấy nàng, dịu dàng xoa đầu nàng, lòng hắn đau như cắt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để không làm nàng thêm tổn thương. Hắn đã hiểu tất cả. Hắn đã hiểu sự sắp đặt của phụ thân, và sự hy sinh cao cả của nàng.
"Ta hiểu mà." Chỉ ba từ nhẹ nhàng như lông vũ phát ra từ Y Thiên, giọng hắn khàn đặc, đầy xót xa, nhưng lại chứa đựng một sự mạnh mẽ, trưởng thành đến lạ. Ba từ ấy không hề trách cứ, không hề giận hờn, chỉ có sự thấu hiểu, sự bao dung và một nỗi buồn sâu thẳm. Điều đó đã khiến cho nàng càng thêm đau khổ, nàng biết hắn đang chịu đựng nhiều hơn nàng tưởng. Hắn đang cố nén lại mọi thứ vì nàng.
Rồi hắn nói tiếp, giọng khẽ run lên, từng lời như được khắc sâu vào tâm trí nàng, như một lời chúc phúc cuối cùng giữa hai người yêu nhau không thành.
"Ta thích nàng, thật lòng. Rất rất thật lòng. Tình cảm của ta dành cho nàng, chưa từng thay đổi, dù chỉ là một kẻ phàm nhân vô dụng trong mắt người đời. Ta không trách nàng. Nên hãy vì ta, sống tốt. Sống thật hạnh phúc."
Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của nàng, ánh mắt hắn chất chứa bao nhiêu là tình yêu, sự đau khổ và cả sự chấp nhận.
"Tốt nhất là tìm được người mà nàng có thể giao phó cả đời. Đâu dễ gì mà tìm được người nàng thích chứ đúng không? Nếu tìm được hãy cố gắng giữ lấy nhé, thật lòng đấy, ta chúc nàng hạnh phúc. Tư Mi à, hãy hạnh phúc."
Nàng khóc nấc lên càng to hơn, hai tay bám chặt lấy vạt áo hắn, móng tay gần như cào vào da thịt hắn vì đau khổ tột cùng. Nàng nghẹn ngào nói. "Được. Nhưng xin chàng, hãy để ta thế này thêm chút nữa."
Nàng lại rúc vào lòng hắn, cố gắng níu giữ chút hơi ấm cuối cùng, như muốn thời gian dừng lại mãi mãi. Khoảnh khắc đó, căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nấc của nàng và tiếng thở dài của hắn, hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng bi thương của sự chia ly.
Nhưng thời gian không thể dừng lại. Chỉ một lúc sau, khi Bạch Tư Mi ổn định lại cảm xúc, nàng nhẹ nhàng buông hắn ra. Ánh mắt nàng tuy vẫn còn vương vấn lệ nhưng đã ánh lên sự kiên định, sự lạnh lùng giả tạo đã trở lại, như thể nàng vừa đưa ra một quyết định sống còn.
Nàng cầm lấy chiếc Hỏa Phượng Hoàn - chiếc vòng luyện linh tứ phẩm quý hiếm được làm từ đá pha lê đỏ rực như lửa, chạm khắc hình phượng hoàng đang tung cánh. Nàng khẽ nâng tay Mạc Y Thiên lên.
Đôi tay run rẩy của nàng nhẹ nhàng luồn chiếc vòng qua cổ tay hắn, đeo nó vào. Vòng tay lạnh lẽo của nàng chạm vào da thịt hắn, nhưng trái tim hắn lại cảm nhận được sự ấm áp cùng nỗi đau đớn đến tột cùng. Nàng vuốt nhẹ chiếc vòng trên tay hắn, như một lời hứa, một sự ủy thác thầm lặng, một lời từ biệt không thể nói thành lời.
"Giữ nó cẩn thận." Nàng thì thầm, giọng khàn đặc vì khóc, như một làn gió cuối cùng trước khi bão tố ập đến.
"Nó... nó sẽ bảo vệ chàng."
Nàng không nói thêm gì. Nàng quay đầu, bước nhanh ra cửa, không ngoảnh lại. Tại nàng sợ, sợ rằng khi ngoảnh lại, nàng sẽ không đành lòng rời đi, sợ sẽ vì hắn mà liều mạng đối mặt với giông tố nhưng như thế mọi lời nói tàn nhẫn nàng đã phải thốt ra, sẽ trở nên vô nghĩa, kế hoạch của hai vị trưởng bối không thành, khéo có khi ngược lại, còn hại thêm cả hắn.
Tiếng cửa khẽ đóng lại, vang lên một âm thanh khô khốc, lạnh lẽo, như tiếng cắt đứt cuối cùng mối duyên tình giữa hai người, để lại Mạc Y Thiên một mình trong căn phòng trống rỗng, với nỗi đau chất chồng và chiếc Hỏa Phượng Hoàn lạnh lẽo trên cổ tay.
Sau khi Bạch gia rời đi, Mạc Lãnh Sơn đến tìm Mạc Y Thiên. Ông không nói nhiều về việc từ hôn, chỉ nhìn con trai bằng ánh mắt phức tạp, vừa đau lòng vừa tự hào. Ông biết, cú sốc này sẽ hủy diệt hoặc tạo nên một Mạc Y Thiên hoàn toàn khác.
Ông thầm nghĩ rằng đây cũng là một cách để Bạch gia tránh khỏi liên lụy khi Mạc gia gặp nạn, một phần trong kế hoạch bảo toàn huyết mạch mà ông đã sắp đặt. Mạc Lãnh Sơn nhẹ nhàng vỗ vai hắn, không nói một lời nào, nhưng ánh mắt ông đầy thấu hiểu. Ông để lại cho hắn không gian riêng tư để đối diện với nỗi đau và sự thật.
Mạc Y Thiên đã hoàn toàn sụp đổ. Nỗi đau tình cảm, sự sỉ nhục bị từ hôn công khai, và cảm giác bất lực của một "phế vật" bị vứt bỏ, tất cả dâng lên đỉnh điểm. Hắn ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu, không kìm được tiếng nấc nghẹn, mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Hắn đã mất đi tình yêu đầu đời, người con gái mà hắn thực sự quý trọng, người đã chấp nhận hắn dù hắn là kẻ phàm nhân.
Nhưng trong nỗi đau tột cùng đó, một ngọn lửa mới lại bùng lên. Một ngọn lửa của sự căm phẫn, của ý chí sinh tồn, và của khát vọng vươn lên mãnh liệt chưa từng có. Hắn sẽ không để nỗi đau này hủy hoại mình. Hắn sẽ không chấp nhận số phận của một phế vật. Hắn sẽ không để những lời sỉ nhục của Bạch Tư Mi, cho dù biết đó là một màn kịch đầy nước mắt trở thành sự thật.
Hắn sẽ chứng minh cho tất cả thấy, một ngụy linh căn cũng có thể làm nên kỳ tích, có thể bảo vệ được những người mình yêu thương.
Cú sốc này đã biến thành động lực mạnh mẽ, thiêu đốt mọi sự yếu đuối còn sót lại trong hắn. Hắn sẽ nhận ra rằng, nếu hắn không mạnh mẽ, hắn sẽ mất tất cả những gì hắn trân quý, bao gồm cả Mạc Linh Nhi, người muội muội ngây thơ và là giọt máu cuối cùng của Mạc gia mà hắn cần bảo vệ.
Nỗi đau này sẽ là chất xúc tác để hắn dồn hết tâm trí vào việc lĩnh ngộ hai cuốn bí pháp của gia tộc - Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp, bất chấp ngụy linh căn của mình.
Hắn sẽ nhìn chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên tay mình, không còn chỉ là một vật kỷ niệm tình yêu đã mất, mà là một lời nhắc nhở không ngừng về nỗi đau, về sự hy sinh của Bạch Tư Mi, và về quyết tâm phải vươn lên từ tro tàn để không bao giờ phải chịu đựng sự bất lực này nữa.
Mạc gia, từ lúc này, đã thực sự đứng trước bờ vực của sự hủy diệt, và số phận của nó nằm trong tay một kẻ được cho là phế vật, nhưng lại đang mang trong mình một ý chí sắt đá và những bí mật thượng cổ của gia tộc
Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, cắt đứt hoàn toàn sợi dây cuối cùng nối hắn với thế giới bên ngoài, Mạc Y Thiên không còn kìm nén được nữa. Hắn khuỵu gối xuống sàn đá lạnh lẽo, tiếng nấc nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, hòa lẫn với tiếng gió rít qua khe cửa sổ.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, làm ướt đẫm gò má và vạt áo. Nỗi đau thể xác do móng tay siết chặt lòng bàn tay chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau tột cùng trong trái tim. Hắn đã mất đi tất cả chỉ trong một buổi chiều. Tình yêu đầu đời, sự kiêu hãnh của một trưởng tử, và giờ đây, thậm chí cả danh tiếng của gia tộc cũng đã bị chà đạp.
"Tại sao... tại sao lại là ta?" Hắn thì thầm, giọng khàn đặc, đầy thống khổ. Hắn ngước nhìn lên trần nhà, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp từ hư không.
Nhưng chỉ có sự tĩnh mịch bao trùm, càng làm tăng thêm cảm giác cô độc và lạc lõng. Cuộc đời hắn đã định sẵn là sống trong cái bóng của phụ thân và Linh Nhi, là một kẻ vô dụng, không có quyền lực, không có tài năng, thậm chí đến quyền được yêu cũng bị tước đoạt một cách nghiệt ngã.
Hắn nhớ lại những ánh mắt chế giễu của các gia nô, những lời thì thầm cay độc về thân phận "phế vật" của mình. Chúng như những con dao găm, khoét sâu vào vết thương lòng đang rỉ máu. Sự ức chế dâng lên đến đỉnh điểm, hóa thành một luồng khí nóng rực cháy trong lồng ngực hắn. Không! Hắn sẽ không chấp nhận! Hắn sẽ không để mình bị hủy diệt trong tuyệt vọng.
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Mạc Linh Nhi đang say ngủ, khuôn mặt ngây thơ, vô tư lự. Nàng, một thiên tài hiếm có của Mạc gia, nhưng lại quá nhỏ bé để đối mặt với cơn bão tố sắp ập đến.
Và phụ thân, người cha vĩ đại đã hy sinh tất cả vì gia tộc, người đã đặt niềm tin cuối cùng vào hắn, một kẻ mà ai cũng coi là vô dụng. Hình ảnh họ, và những lời nói đầy hy vọng của phụ thân về "Đông Sơn tái khởi", đã trở thành tia sáng duy nhất xé tan màn đêm u tối trong lòng hắn.
Hắn siết chặt chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay. Vừa rồi, hắn chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và nỗi đau. Nhưng giờ đây, khi mọi nỗi thống khổ bùng nổ và lắng đọng, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp lạ thường tỏa ra từ chiếc vòng.
Nó không chỉ là một vật kỷ niệm tình yêu đã mất, mà còn là một lời nhắc nhở không ngừng về sự hy sinh của Bạch Tư Mi, về lời hứa nàng đã thì thầm.
"Nó... nó sẽ bảo vệ chàng." Và hơn thế nữa, nó còn là biểu tượng cho quyết tâm phải vươn lên từ tro tàn, để không bao giờ phải chịu đựng sự bất lực này nữa.
Mạc Y Thiên đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định. Hắn đi đến chiếc bàn, nơi hai cuốn bí pháp Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp nằm đó. Hắn khẽ vuốt ve bìa sách cũ kỹ.
Đúng như phụ thân đã nói, chúng cổ kính và đầy bí ẩn. Hắn là Ngụy Linh Căn, không thể tu luyện linh lực theo cách thông thường. Nhưng, nếu những cuốn bí pháp này thực sự là hy vọng cuối cùng, nếu chúng có "cơ duyên" với hắn, thì hắn phải thử. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn cẩn thận giấu hai cuốn bí pháp vào một ngăn bí mật dưới sàn phòng, nơi chỉ có hắn biết. Sau đó, hắn đốt một cây nến khác, ánh sáng le lói chiếu rọi khắp căn phòng. Hắn ngồi xuống, lấy ra một trong hai cuốn sách, Thất Tình Tiên Kiếm Pháp. Bìa sách mờ chữ, nhưng hắn cảm nhận được một sự cộng hưởng kỳ lạ từ bên trong.
"Hỉ.. nộ.. ái.. ố.. ai.. cụ.. dục.. dùng thất tình cộng hưởng linh lực, từ hư vô hiệu triệu. Tiên kiếm xa vời vợi tựa như trước mắt, sừng sững như núi nặng nề nhưng nhẹ nhàng uốn lượn như sóng, vô hình vô dạng.."
Tâm trí hắn chìm vào những dòng chữ đầu tiên. Khác với những công pháp tu luyện thông thường đòi hỏi Linh Căn và Khí Linh, Thất Tình Tiên Kiếm Pháp lại nhấn mạnh vào sự lĩnh ngộ thất tình: hỉ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục (vui mừng, giận dữ, yêu thương, căm ghét, buồn bã, sợ hãi, ham muốn).
Mỗi loại cảm xúc được miêu tả như một "kiếm ý", cần phải được cảm nhận, thấu hiểu đến tận cùng, rồi chuyển hóa thành lực lượng. Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của hắn. Linh lực ư? Kiếm ý của thất tình? Hắn chưa bao giờ tìm hiểu về điều này.
Ban đầu, hắn gặp khó khăn. Ngay cả việc tập trung vào những dòng chữ cũng khiến đầu óc hắn quay cuồng. Nhưng mỗi khi hắn nghĩ đến nỗi đau mất mát, đến sự sỉ nhục, đến khao khát được bảo vệ Linh Nhi, một luồng năng lượng vô hình lại trỗi dậy trong lồng ngực, như muốn hòa nhập vào từng câu chữ trong cuốn sách. Hắn bắt đầu thử nghiệm.
Hắn hồi tưởng lại những khoảnh khắc vui vẻ với Linh Nhi, những lúc giận dữ vì bị người khác coi thường, hay nỗi đau khổ khi bị Bạch Tư Mi từ hôn.
Lạ lùng thay, mỗi khi một cảm xúc được đẩy lên đến cực điểm, hắn lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể, rồi dần dần chuyển hóa thành một thứ năng lượng khác lạ, không phải linh lực, nhưng lại mang một sự kiên cố và linh hoạt đến bất ngờ.
Hắn lật giở từng trang, đọc đi đọc lại những đoạn khó hiểu nhất, cố gắng cảm nhận từng tầng ý nghĩa sâu xa mà cổ nhân để lại. Hắn hoàn toàn quên mất thời gian, quên mất nỗi đói khát, quên cả thế giới bên ngoài đang sục sôi.
Trong tâm trí, Mạc Y Thiên dần hình dung ra một lưỡi kiếm vô hình, không phải kiếm bằng kim loại, mà là kiếm được rèn từ chính những cảm xúc, từ những nỗi đau và khát khao của hắn.
Mỗi khi một cảm xúc được "nạp" vào, lưỡi kiếm đó lại trở nên sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn. Đây chính là con đường tu luyện của hắn, con đường dành cho một kẻ ngũ linh căn như hắn, một con đường mà không ai khác từng bước qua.
Hắn cũng lướt qua cuốn Vô Tình Đạo Pháp. Cuốn sách này lại hoàn toàn trái ngược với cuốn trước. Nó nói về sự "vô tình", nhưng không phải là vô tâm, mà là đạt đến cảnh giới siêu việt, rũ bỏ mọi chấp niệm, mọi gông cùm của cảm xúc để đạt tới sự thanh tịnh tuyệt đối của tâm trí, từ đó sinh ra một loại sức mạnh vô biên.
"Vô Tình Đạo Pháp có tổng cộng chín tầng, nhập môn cần nâng tầm đủ thất tình? Tại sao vô tình lại cần thất tình để nhập môn?" Hắn khó hiểu mà ngẫm nghĩ
Hai cuốn sách, hai con đường tu luyện đối lập hoàn toàn, nhưng lại được đặt cạnh nhau, như thể bổ sung cho nhau, tạo nên một vòng tuần hoàn hoàn mỹ. Mạc Y Thiên hiểu rằng, hắn cần phải lĩnh ngộ cả hai. Điều đầu tiên cần làm là nâng thất tình của bản thân lên mức cao nhất, nhưng phải làm sao đây? Một người chưa từng tu luyện như hắn, phải làm sao đây?
Đêm dần về khuya, ánh nến lung lay soi rõ khuôn mặt đầy vẻ tập trung và quyết tâm của Mạc Y Thiên. Hắn đã tìm thấy con đường của mình, con đường duy nhất để thoát khỏi số phận "phế vật", con đường duy nhất để bảo vệ những người hắn yêu thương. Hắn biết, con đường này sẽ đầy gian nan, hiểm trở, nhưng hắn sẽ không lùi bước. Vì Mạc gia, vì Linh Nhi, và vì chính bản thân hắn.
Mạc Y Thiên cất sách đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tối tĩnh mịch, nhưng dưới bầu trời đêm sâu thẳm ấy, một kẻ ngụy linh căn đang âm thầm thức tỉnh, sẵn sàng đối mặt với vận mệnh nghiệt ngã và viết nên truyền kỳ của riêng mình. Hắn biết, thời gian không còn nhiều. Mỗi khoảnh khắc đều quý giá. Hắn phải nhanh chóng mạnh mẽ lên.


0 Bình luận