Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 11: Cố Trạch Mạc Gia.

0 Bình luận - Độ dài: 6,387 từ - Cập nhật:

Sáng hôm đó, những tia nắng bình minh đầu tiên, tựa sợi vàng óng ả, nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa sổ khách điếm, mang theo khí lạnh ẩm của rừng già, mơn man trên khuôn mặt Mạc Y Thiên. 

Hắn mở mắt, cảm giác sảng khoái sau một giấc ngủ sâu hiếm hoi, như thể tâm hồn được gột rửa, suy nghĩ trở nên trong trẻo. Mọi bế tắc của đêm qua, những giấc mộng nhiễu loạn, dường như đã được gột rửa phần nào, nhường chỗ cho một sự quyết tâm mới mẻ, kiên định. 

Hắn liếc nhìn Linh Nhi vẫn còn say giấc nồng, khuôn mặt thanh tú vùi vào gối mềm, đôi môi chúm chím hé mở như nụ hoa hé nở, toát lên vẻ ngây thơ, thuần khiết. Ở góc phòng, Lão Dương ngồi thiền, thân ảnh bất động, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn toát ra sự cảnh giác thường trực, khí tức khác thường, tựa một pho tượng sống, bảo vệ không gian xung quanh. 

Tiếng hít thở đều đặn của lão là minh chứng cho cảnh giới tu vi cao thâm, khiến Y Thiên càng thêm tò mò về thân phận thực sự của lão bộc trung thành này.

"Đại ca dậy rồi sao? Linh Nhi đói bụng quá." Linh Nhi cựa quậy, dụi mắt, giọng nói trong trẻo như tiếng suối reo phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm. Nàng đã tỉnh giấc, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Y Thiên, khẽ dụi đầu vào vai hắn, tựa hồ một chú mèo con tìm kiếm hơi ấm.

"Rồi, rồi. Linh Nhi dậy rồi, chúng ta đi ăn thôi." Y Thiên khẽ bật cười, tiếng cười ấm áp như nắng hạ. Hắn đứng dậy, vươn vai, gân cốt giãn ra, một cảm giác khoan khoái chạy dọc sống lưng, xua đi mọi mỏi mệt. 

"Hôm nay chúng ta sẽ đến được nơi ở mới, Linh Nhi. Ngôi nhà tổ tiên của chúng ta trong rừng sâu." Giọng hắn chứa đựng một sự hứa hẹn, ánh mắt nhìn cô bé đầy trìu mến, thâm tình.

Sau bữa điểm tâm đạm bạc nhưng ấm nóng tại khách điếm, ba người  Mạc Y Thiên, Linh Nhi và Lão Dương  sẵn sàng tiếp tục hành trình. 

Làng Thanh Thủy tĩnh mịch trong sương sớm, thấp thoáng bóng người nông dân đã ra đồng, tiếng gà gáy xa xa vọng lại, tiếng lợn ụt ịt trong chuồng, và mùi khói bếp cay nồng len lỏi trong không khí, vẽ nên bức tranh làng quê yên bình. Không khí buổi sớm trong lành, mát rượi, như ôm lấy vạn vật trong sự dịu dàng, một sự tinh khiết mà thế gian khó tìm. 

Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây, hòa cùng tiếng bước chân đều đặn của họ trên con đường mòn dẫn vào sâu trong rừng Vô Ưu. Con đường mòn nhỏ dần biến mất, nhường chỗ cho thảm lá mục và những rễ cây ngoằn ngoèo vươn lên mặt đất, nhưng vẫn rất rõ ràng và dễ đi, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã được chăm sóc cẩn thận, như một lối đi đã quen thuộc với bao đời người.

Càng đi sâu vào rừng, cảnh vật càng trở nên hùng vĩ, một vẻ đẹp nguyên sơ, tráng lệ hiện ra trước mắt, khiến mỗi bước chân như lạc vào thế giới cổ tích. Những thân cây cổ thụ cao vút, cao hơn cả ngọn tháp canh trong thành, thân cây to lớn đến mức phải hai, ba người ôm mới xuể, vỏ cây sần sùi in hằn dấu vết ngàn năm phong sương, tựa bức tường thành tự nhiên. 

Cành lá của chúng đan xen vào nhau như một tấm màn che khổng lồ, tạo thành một vòm xanh rộng lớn, che kín cả bầu trời. Ánh nắng ban mai không thể xuyên thủng hoàn toàn tán lá dày đặc đó, chỉ còn những tia sáng yếu ớt, fragmented như những viên ngọc vụn lọt qua, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên nền đất phủ đầy rêu phong và lá mục, vẽ nên những họa tiết lung linh huyền ảo, tựa hồ tác phẩm của tạo hóa.

"Đại ca, chỗ này thật đẹp." Linh Nhi lí nhí nói vào tai của Y Thiên.

Hắn khẽ gục đầu, chính hắn cũng không nghĩ thế gian lại có cảnh như vậy, bây giờ hắn mới biết được thế nào là phong cảnh hữu tình mà hắn từng đọc qua trong sách trông như thế nào.

Khác với vẻ ngỡ ngàng mới lạ của cả hai, lão Dương ánh mắt vẫn điềm tĩnh như vậy. Đúng là một người phiêu bạt từng trải, có vẻ lão Dương đã gặp không ít nơi như thế này rồi.

Không khí trong rừng trong lành đến lạ, mát lạnh như dòng suối băng giá, mang theo hương thơm dịu của gỗ mục, nhựa cây thông, và hoa dại ẩn mình, phảng phất chút hương đất ẩm sau đêm sương. 

Y Thiên hít sâu vài hơi, tận hưởng cái không khí trong lành mát lạnh này. 

"Linh Nhi, muội có cảm thấy không. Không khí xung quanh đây thật thoải mái, càng đi sâu vào lại càng thoải mái. Lạ thật nhỉ?"

Linh Nhi lắc đầu. "Linh Nhi không thấy gì lạ cả, chẳng phải càng vào sâu chốn không người thì không khí sẽ càng trong lành tinh khiết hay sao?"

Y Thiên chững lại một lúc, hắn thấy Linh Nhi nói rất đúng. Sách hắn đọc qua cũng miêu tả như vậy. Nhưng cái hắn thấy lạ lại chẳng phải là không khí mà một sự thoải mái vô cùng lạ lùng, hắn không thể nói được thành lời cũng không biết miêu tả nó ra sao. Hắn im lặng, cố nghĩ ra thứ lạ mà hắn cảm nhận được rốt cuộc là gì.

Tiếng côn trùng đêm đã lặn, nhường chỗ cho tiếng ve râm ran như dàn hợp xướng bất tận của tự nhiên, tiếng chim hót líu lo không ngớt, và tiếng lá cây xào xạc trong gió như những lời thì thầm cổ xưa của núi rừng, tạo nên một bản giao hưởng hoang dã, đầy sức sống, không hề mang theo chút u ám nào. 

Thỉnh thoảng, một đàn bướm sặc sỡ với đôi cánh như những mảnh gấm thêu hoa, sắc màu rực rỡ đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng, bay lượn trên những bụi hoa dại ven đường, hay một chú sóc nhỏ với bộ lông nâu mượt thoăn thoắt chuyền cành, đôi mắt tinh nghịch nhìn họ rồi vụt biến mất vào lùm cây rậm rạp, khiến Linh Nhi thích thú reo lên, đôi má ửng hồng vì hưng phấn, mắt ánh lên niềm vui sướng tột cùng.

"Oa. Đại ca nhìn kìa. Con bướm này đẹp quá!" Linh Nhi reo lên, giọng nói trong veo vang vọng giữa không gian tĩnh mịch của rừng sâu, phá vỡ sự trầm mặc của thung lũng u tịch. Nàng chỉ tay về phía một đàn bướm đang nhảy múa trên không trung, đôi mắt to tròn lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời tinh tú.

Y Thiên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé, nụ cười thoáng hiện. Hắn khẽ cúi xuống, nhặt một chiếc lá phong đỏ rực tựa hồng ngọc rơi trên lối đi, đặt vào tay Linh Nhi, lòng bàn tay hắn truyền đi hơi ấm. 

"Đúng là đẹp thật. Rừng Vô Ưu này có nhiều thứ thú vị hơn chúng ta nghĩ đấy." Hắn đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực mình căng đầy khí trời tinh khiết. Hắn quay sang Lão Dương, một nụ cười nhẹ nở trên môi, ánh mắt đầy sự an nhiên. 

"Lão Dương, con đường này quả nhiên rất thanh bình. Vị tăng sư chắc đã mất không ít công sức để tìm ra."

Lão Dương vuốt chòm râu bạc, đôi mắt lão khẽ nheo lại, suy nghĩ một lát, vẻ mặt thâm trầm. "Vị sư thầy đó đã dành rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu con đường này, thiếu chủ. Lão nói là an toàn, thì nhất định là an toàn." Giọng lão trầm ổn, mang theo sự tin tưởng tuyệt đối vào lời của vị tăng sư. 

"Thế sự nhiễu nhương, biến động khôn lường, nhưng nơi đây vẫn vẹn nguyên thanh tĩnh. Có lẽ, chúng ta sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào trong chuyến đi này, chỉ cần đi đúng theo chỉ dẫn, không sai một ly là được." 

Y Thiên cười, ngẩng đầu lên trời nhìn cây cổ thụ rợp lá xum vầy, một vài tia nắng chiếu xuyên qua tấm khiên lá và hiện lên trên mặt hắn. Cảnh tượng thật yên bình. Nhưng trong lòng hắn luôn có một nỗi lo không dứt.

"Đây chắc không phải là trời lặng trước cơn bão đó chứ?" Hắn tự hỏi.

"Thật là tốt quá đi." Linh Nhi vui vẻ nói, nàng cất tiếng cười khúc khích, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc, chạy lon ton phía trước, đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt nhảy nhót qua những rễ cây, nhẹ tựa chim én. 

Nàng thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn Y Thiên và Lão Dương, má hồng hào vì hưng phấn, mái tóc đen nhánh bay bay theo từng bước chạy, tựa làn mây vờn gió. 

"Đi rừng mà không gặp cướp hay linh thú đáng sợ thì thích thật."

Y Thiên nhìn Linh Nhi, ánh mắt hắn vô cùng xót xa. Nàng từ nhỏ đã vì mẫu thân bị bệnh nặng mất sớm mà không nhận được tình yêu thương cần thiết, chỉ còn người cha nghiêm khắc trông đợi vào nàng.

Linh Nhi, nàng là thiên tài cũng Mạc gia. Những tên nô bộc tin vào hai chữ thiên tài gắn vào một cô bé nhỏ nhắn ngây thơ mà đã sơ suất khiến nàng lạc ra ngoài, bị linh thú nhị cấp tấn công, nếu không phải hắn kịp thời đến thì nàng sớm đã..

Từ đó nàng có như một cái đuôi nhỏ bám riết theo hắn, vì vậy hắn rất sợ, sợ nàng lại rơi nước mắt vì sợ hãi. Chỉ riêng hắn biết, cô nàng thiên tài của Mạc gia này rất yếu đuối rất sợ phải đối mặt với nguy hiểm, vì vậy hắn bắt buộc phải bảo vệ nụ cười của nàng.

"À, Linh Nhi này." Y Thiên nghĩ ra một trò để lấn át đi chuyện này, hắn sợ nàng lại nhớ về chuyện cũ mà sợ hãi, dù cho là chính miệng nàng nói ra nhưng nguy cơ nàng nhớ lại cũng không phải không có.

"Muội có muốn nghe đại ca hát không? Đại ca sẽ hát cho muội nghe một bài."

Linh Nhi mắt sáng rỡ, hai tay vỗ vào nhau, vui mừng khôn xiết. 

"Có chứ! Đại ca hát đi. Bài gì cũng được hết á." Cô bé lập tức dừng lại, đứng im chờ đợi, đôi tai nhỏ xinh vểnh lên, khuôn mặt đầy mong đợi, tựa tiểu hồ ly nghe pháp.

Y Thiên hít một hơi thật sâu, tiếng chim hót xa xa như làm nền cho giọng hát của hắn, khúc nhạc thiên nhiên. Hắn cất giọng hát một bài ca đồng dao quen thuộc từ khi còn nhỏ ở Mạc gia, một bài hát về tuổi thơ êm đềm và những cánh đồng lúa vàng óng, cảnh sắc điền viên. 

Giọng hát tuy không thật hay, đôi khi lạc nhịp, nhưng chứa đựng sự ấm áp, sự chân thành, khiến Linh Nhi thích thú vỗ tay theo nhịp, đôi chân nhún nhảy, linh hoạt như chim sẻ. 

Nàng còn tập tành hát theo, những tiếng hát trong trẻo của nàng vang vọng khắp khu rừng, xua tan đi sự tĩnh mịch, mang lại không khí vui vẻ, ấm áp, như một dòng suối nhỏ róc rách giữa núi rừng hoang vu, sức sống tràn trề. Lão Dương bên cạnh từ tốn đi theo, nhìn cả ba giống như một gia đình nhỏ vậy. Thật hạnh phúc.

Trên đường đi về sau, Y Thiên cõng Linh Nhi trên lưng. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, hắn cố gắng bước thật êm ái để cô bé không cảm thấy mệt mỏi, tận tình chăm sóc. 

Đồng thời, tâm trí hắn vẫn chuyên chú vào dòng linh khí từ túi gấm, tâm thần tập trung. Hắn không ngừng điều hòa, cố gắng dẫn linh khí vào Linh Hải của mình, tích lũy từng chút một, tích lũy dần dà. 

Linh khí chảy liên tục, một dòng suối ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tinh khiết và dồi dào hơn bao giờ hết, giúp Linh Hải của hắn dần được lấp đầy, cảm giác sung mãn len lỏi qua từng kinh mạch, khí huyết lưu thông. 

Hắn cũng không ngừng thử nghiệm Vô Tình Đạo Pháp, lặp đi lặp lại những khẩu quyết mà hắn đã đọc được trong đó. Từng suy nghĩ đều tập trung cao độ, song vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào, không một tia phản hồi, tựa như một bức tường vô hình ngăn cách hắn tiến thêm bước nữa.

Hắn thật sự không hiểu cách nhập môn cũng như tu luyện của Vô Tình Đạo Pháp, những gì hắn nhận được, chẳng qua là may mắn, chính hắn cũng giật mình ngỡ ngàng không biết tại sao hắn lại phát hiện được linh khí lần đầu tiên mà vốn hắn chưa từng được dạy hay thấy qua. Lúc đó hắn nghĩ rằng hắn đã học được nhưng đó chẳng qua là may mắn nhất thời.

Nỗi bế tắc vẫn còn đó, như một sợi tơ vướng víu trong lòng, nhưng không làm tâm trạng hắn u ám như đêm qua, tâm trạng đã bình phục. Hắn biết, con đường tu luyện còn dài, đạo đồ gian nan, có lẽ cần một sự kiện đặc biệt nào đó để kích hoạt hoặc thấu hiểu sâu hơn, cơ duyên ngộ đạo.

"Đại ca, khi nãy huynh hát hay quá!" Linh Nhi khen ngợi, khuôn mặt nàng rạng rỡ, đôi má ửng hồng, đôi mắt chớp chớp tinh nghịch. 

"Huynh còn nhớ bài nào nữa không? Hay huynh kể chuyện cổ tích đi!"

"Đương nhiên là nhớ rồi." Y Thiên bật cười, tiếng cười của hắn xen lẫn sự ấm áp, tựa nắng ấm ban trưa. 

"Hồi ở nhà, Bạch tỷ hay hát cho huynh nghe lắm. Nhờ vậy huynh mới nhớ nhiều bài đến vậy." Hắn nhớ lại những kỷ niệm ấm áp với Bạch Tư Mi, lòng hắn dịu đi rất nhiều, một nụ cười thật lòng hơn, không còn chút gượng gạo nào, hiện rõ trên môi, thoáng hiện nét chân thành.

Cả ba cứ thế vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói và những câu chuyện nối tiếp nhau không dứt, tâm tình hòa hợp. 

Lão Dương thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu chuyện phiếm về những chuyến đi trước đây của mình, những nơi chốn xa lạ mà lão từng đặt chân đến, hay những món ăn ngon lạ ở các vùng đất xa xôi, khiến Linh Nhi cười khúc khích, thích thú lắng nghe, đôi khi còn hỏi tới tấp, liên tục vấn đáp. 

Bầu không khí trở nên thoải mái, khác hẳn với sự nặng nề của những ngày đầu tiên, như thể gánh nặng trên vai Y Thiên đã được san sẻ phần nào, tan biến vào làn gió núi, tâm hồn thư thái.

"Lão Dương, theo lão thì con người ta sống cả đời, điều gì là quan trọng nhất?"

 Y Thiên bất chợt hỏi, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, nơi những tia nắng cố gắng xuyên qua tán lá, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo, quang ảnh lung linh.

Lão Dương vuốt râu, đôi mắt lão khẽ nheo lại, suy nghĩ một lát, vẻ mặt trầm tư. 

"Thiếu chủ, mỗi người có một quan niệm khác nhau, cuộc đời muôn vẻ. Với lão nô, điều quan trọng nhất có lẽ là được sống an yên, được thấy người mình quan tâm bình an, khỏe mạnh, không vướng bận thị phi hay hiểm ác, bách bệnh tiêu tan." 

Hắn liếc nhìn Y Thiên và Linh Nhi, ánh mắt đầy sự dịu dàng và một chút ưu tư khó tả, tâm tư sâu sắc.

"Còn Linh Nhi thì sao?" Y Thiên hỏi, quay đầu lại nhìn cô bé đang dụi mắt trên vai mình, đôi mắt trong veo.

Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn Y Thiên, một ngón tay nhỏ xinh đặt lên môi, tư thái đáng yêu. 

"Linh Nhi nghĩ... được ăn ngon, được ngủ ấm, và được ở bên cạnh đại ca." Cô bé cười tít mắt, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, khiến cả Y Thiên và Lão Dương bật cười sảng khoái, tiếng cười hòa quyện.

"Đúng vậy." Y Thiên nói, lòng hắn ấm áp lạ thường, một cảm giác bình yên chưa từng có lan tỏa trong tâm khảm, thanh tĩnh vô ngần. 

"Được ở bên những người mình yêu thương, có lẽ đó là điều quý giá nhất." Câu nói này không chỉ dành cho Linh Nhi và Lão Dương, mà còn cho chính bản thân hắn, hắn nhớ về phụ thân và Mạc gia, cả Bạch Tư Mi. Tâm trạng hắn thực sự đã được xoa dịu, tâm tình thăng hoa.

Lúc này hắn thấy một dòng linh khí lại cuồn cuộn lên một chút, nhưng rất khó cảm nhận được là từ khi nào kích hoạt và tại sao. Hắn chỉ thầm động tâm ghi nhớ điều này.

Sau một đoạn đường rừng, một cảnh tượng khác mở ra, khiến cả ba phải dừng chân chiêm ngưỡng, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp. Họ bắt gặp một dòng sông nhỏ vắt ngang khu rừng. 

Nước sông chảy lững lờ, trong vắt đến tận đáy, có thể nhìn rõ từng viên sỏi nhỏ và đám rong rêu xanh biếc dưới lòng, trong suốt vô ngần. 

Mặt sông phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời xanh biếc không gợn mây và những tán cây cổ thụ cao ngất, tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động, uyển chuyển, tuyệt mỹ khôn tả. 

Tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng như một lời thì thầm của tự nhiên, không khí mát lành phả vào mặt, mang theo hơi ẩm của nước và mùi cỏ dại ven bờ, hương khí thanh tân. Một đàn cá nhỏ với vảy lấp lánh như bạc vụn, bơi lượn thành từng vòng tròn dưới dòng nước trong veo, thu hút sự chú ý của Linh Nhi, tâm trí mê mẩn.

"Đẹp quá! Đại ca nhìn kìa, đàn cá đó. Chúng nó bơi đều thật!" 

Linh Nhi thốt lên, đôi mắt nàng mở to đầy kinh ngạc, vội vã chạy đến bờ sông, cúi người xuống vốc một vũng nước mát lạnh rửa mặt, rồi hồn nhiên vẩy nước lên mặt Y Thiên, cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả một khúc sông, âm thanh du dương.

"Ừ, đại ca thấy rồi Linh Nhi. Đó có lẽ là cá cánh buồm đó, chúng nó có tập tính bơi theo đàn. Luôn giúp đỡ lẫn nhau. Chúng như một gia tộc vậy nhỉ?"

Hắn lại nhớ Mạc gia rồi, nhìn vào lũ cá này. Hắn lại nhớ tháng ngày ở Mạc gia, hắn nhìn các huynh đệ trong Mạc gia ngày ngày ríu rít cùng chạy chơi ngoài sân vườn với nhau. Nhưng hắn chững lại một chút, hắn vừa nhớ ra trong đám huynh đệ đó lúc nào cũng vậy, không hề có hắn.

Hắn nhìn trời, nỗi áp lực, sự bế tắc lúc đó bây giờ dường như tan biến vào dòng nước cuốn trôi. Lòng hắn thư thái đi đôi chút, một cảm giác bình yên mà hắn đã lâu không cảm nhận được, an lạc vô ngần. 

Hắn nhắm mắt, lắng nghe tiếng chim hót véo von, tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc, tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Mọi giác quan đều được xoa dịu, linh hồn như được thanh tẩy. Hắn khẽ động vào chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên tay. 

"Bạch Tư Mi.. nàng sao rồi. Ta ở đây, sống khá tốt." Lời hắn thì thầm vào không khí, dòng gió nhẹ thổi qua như muốn đem hết tâm tư của hắn đến nàng.

Khoảnh khắc ấy, hình bóng Bạch Tư Mi chợt hiện lên trong tâm trí hắn, nụ cười tươi tắn của nàng như một điểm sáng ấm áp trong những ngày u ám, chính nàng đã cho hắn dùng khí nhìn ra thế giới. Hắn cứ thế thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, nơi dòng sông uốn lượn biến mất vào sâu trong rừng, ánh mắt xa xăm không điểm dừng.

"Đại ca, huynh lại nghĩ đến ai đó rồi phải không?" Linh Nhi bất chợt lên tiếng, giọng nói có chút trêu chọc, đôi mắt nàng láu lỉnh nhìn Y Thiên, rồi liếc sang Lão Dương, cười tủm tỉm, ra vẻ biết tuốt, thần thái tinh nghịch. 

"Lại là Bạch tỷ tỷ đúng không? Huynh thật đáng trách, trước mặt có một muội muội đáng yêu như ta, đầu óc lại thẫn thờ vì cô gái khác!" Cô bé bật cười khúc khích, hai tay che miệng, đôi vai run rẩy vì thích thú, cử chỉ đáng yêu.

Y Thiên giật mình, mặt hắn thoáng đỏ ửng, huyết khí dâng trào. Hắn đưa tay gõ nhẹ một cái vào đầu Linh Nhi, lực đạo vừa phải, không làm cô bé đau, chỉ như một cái chạm nhẹ. 

"Lần sau đừng có nói năng linh tinh nữa!" Giọng hắn tuy trách mắng nhưng lại đầy vẻ cưng chiều, ánh mắt không giấu được sự yêu thương, sủng nịnh vô bờ.

Linh Nhi lè lưỡi, làm mặt quỷ trêu hắn, rồi lại chạy vụt đi dọc bờ sông, đôi chân thoăn thoắt, để lại tiếng cười giòn tan, trong trẻo như tiếng chuông bạc ngân nga. Nhìn dáng vẻ dễ thương, hồn nhiên của nàng, hắn vừa mừng vừa xót xa. 

"Đúng là Linh Nhi rồi, muội ấy vẫn như vậy. Mong sau này, muội ấy vẫn có thể cười giỡn nói đùa như thế này là tốt rồi."

Mừng vì cô bé vẫn có thể giữ được sự vô tư, trong sáng giữa những hiểm nguy đang rình rập, tâm hồn thuần khiết, xót xa vì không biết nàng có phải trải qua thêm những biến cố nào nữa hay không. Hắn khẽ thở dài, trong lòng thầm hứa sẽ bảo vệ Linh Nhi thật tốt, bất kể phải đánh đổi điều gì, lời thề khắc cốt ghi tâm.

"Dòng sông này... thật sự mang lại sự tĩnh tâm." Y Thiên khẽ nói, ánh mắt hắn mở ra, nhìn dòng nước trôi lững lờ, vô biên vô tận.

Hắn lại nhớ lại một giấc mơ, một nam nhân tóc ngắn bước ra từ dòng sông cũng chảy cuồn cuộn vô biên vô tận như vậy, hắn lại vì nam nhân đó mà đánh cược một ván lớn. Lúc đó, trong giấc mơ hắn nhớ mình rất sảng khoái, lại không biết bản thân sảng khoái vì cược gì nhưng hắn chỉ biết rằng mình đã cược thắng.

Lão Dương đứng cạnh, cũng ngắm nhìn cảnh sông nước. Gương mặt lão lộ rõ vẻ bình thản, thần sắc điềm nhiên. 

"Đúng vậy, thiếu chủ. Thiên nhiên luôn có cách xoa dịu lòng người, vạn vật hữu linh. Vị tăng sư đã nói, con đường này không chỉ an toàn mà còn là nơi để người tìm thấy sự thanh tịnh cho tâm hồn. Là một chốn ẩn mình giữa phong ba bão táp, thế ngoại đào nguyên."

Sau khi nghỉ ngơi bên bờ sông, họ tiếp tục hành trình. Con đường dẫn họ len lỏi qua những bụi cây rậm rạp hơn, nhưng vẫn không hề có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. 

Không khí vẫn trong lành, dịu mát, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng chim muông, tiếng ca tự nhiên. Tiếng cười nói của Linh Nhi, thỉnh thoảng là những câu hỏi ngây thơ của cô bé về những loài hoa, loài cây cỏ kỳ lạ, những phiến đá hình thù cổ quái, cùng với những lời đáp nhẹ nhàng của Y Thiên và sự điềm tĩnh của Lão Dương, khiến không khí luôn tràn ngập sự ấm áp, xua tan mọi nỗi lo, tạo nên một bức tranh du ngoạn thanh bình, thiên nhiên hữu tình.

Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ trên con đường mòn đã được chỉ dẫn một cách cẩn thận, một khung cảnh quen thuộc hiện ra. Giữa một khoảng đất trống nhỏ, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ khổng lồ, là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ. 

Những bức tường đã bạc màu theo thời gian, mái nhà lợp tranh phủ đầy rêu xanh, một vài tấm ngói còn lủng lẳng sắp rơi, dấu vết thời gian. Ngôi nhà trông đơn sơ, mộc mạc, không hề có vẻ gì bí ẩn hay đáng sợ, nhưng lại toát lên một cảm giác an toàn vững chãi, một sự quen thuộc đến lạ kỳ, như thể nó đã sừng sững ở đó qua bao đời để chờ đợi họ.

Khung cảnh tĩnh mịch đến lạ thường, không một tiếng động, không một bóng người, nhưng lại mang đến cảm giác bình yên đến lạ, như một nơi trú ẩn đã chờ đợi họ từ bao đời, một chốn bình yên đã được định sẵn.

Y Thiên nhẹ nhàng đặt Linh Nhi xuống đất, đôi chân hắn khẽ nhún nhẩy cho đỡ mỏi. Đôi mắt hắn dán chặt vào ngôi nhà. 

Một cảm giác thân thuộc dấy lên trong lòng hắn, không phải tò mò hay cảnh giác, mà là sự trở về, một sự kết nối sâu sắc với dòng chảy huyết mạch của mình, linh hồn hòa quyện. 

Hắn cảm nhận được một luồng không khí cũ kỹ và chút ẩm mốc tỏa ra từ ngôi nhà, mang theo hơi thở của thời gian, của những tháng năm đã qua, nhưng đồng thời cũng là hơi thở của tổ tiên, của những người đã từng sống và bảo vệ nơi này, một cảm giác bình yên len lỏi vào từng tế bào, tâm linh trấn định.

"Đại ca, đây là nhà của ai vậy?" Linh Nhi hỏi, đôi mắt to tròn của cô bé lấp lánh sự tò mò, miệng khẽ chúm chím, thần thái hồn nhiên. Cô bé tỏ ra hào hứng hơn là sợ hãi, ánh mắt đầy sự khám phá khi nhìn ngôi nhà, như thể trước mắt là một món đồ chơi lớn, ngập tràn hứng thú.

"Đây là ngôi nhà tổ tiên của Mạc gia chúng ta, Linh Nhi." Y Thiên đáp, giọng hắn có chút tự hào và nhẹ nhõm, lời nói chân thành. Hắn nhìn ngôi nhà với ánh mắt đầy suy tư, bàn tay khẽ nắm chặt tay Linh Nhi. 

"Phụ thân đã dặn Lão Dương đưa chúng ta đến đây để trú ẩn. Nơi này rất an toàn, là nơi mà tổ tiên ta đã chọn làm nơi an cư lạc nghiệp, phong thủy tốt lành." Hắn nhìn sang Lão Dương, người đang gật đầu xác nhận, ánh mắt lão cũng ánh lên vẻ hoài niệm về quá khứ xa xăm, ký ức xa xưa.

Lão Dương tiến lên trước, cẩn trọng kiểm tra cánh cửa gỗ đã mục nát, những đường vân gỗ đã mờ nhạt theo năm tháng, dấu ấn phong sương. Hắn khẽ đẩy, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, để lộ một không gian rộng rãi nhưng tối tăm và ẩm mốc bên trong. 

Khác với sự mong đợi về một căn nhà hoang tàn phủ đầy bụi bặm, nơi đây dù cũ kỹ nhưng lại không quá bẩn thỉu. Lớp bụi chỉ là một lớp mỏng, như thể vẫn thường xuyên có người quét dọn qua loa, khiến không gian có phần thông thoáng hơn vẻ ngoài của nó. 

Mùi gỗ mục và đất ẩm xộc vào mũi, nhưng không quá nặng nề, lại thoảng thêm mùi hương trầm nhẹ nhàng phảng phất, khiến Y Thiên khẽ nhíu mày, lông mày khẽ chau, một sự ngạc nhiên thầm kín. Hắn lấy ra một viên đá phát sáng từ túi trữ vật, ném nhẹ vào trong, ánh sáng yếu ớt lan tỏa, xua đi phần nào bóng tối, làm lộ rõ mọi vật, quang mang chiếu rọi.

Không gian đầu tiên hiện ra là một đại sảnh rộng lớn, trải dài từ cửa chính, trần nhà cao vút, dường như được thiết kế để đón ánh sáng tự nhiên từ những ô cửa sổ phía trên, dù giờ đây đã bị che khuất phần nào bởi rêu phong. 

Chính giữa đại sảnh, đối diện cửa ra vào, là một bàn thờ tổ tiên uy nghiêm. Trên bàn thờ, hàng loạt bài vị gỗ mun được xếp đặt ngay ngắn, bóng loáng, phía trên là những hàng chữ Hán tự cổ kính, khắc tên tuổi của các đời tổ tiên Mạc gia. 

Phía trước bài vị là một lư hương bằng đồng thau, bên trong cắm vài nén hương đã cháy gần hết, khói vẫn còn lượn lờ, chứng tỏ mới có người thắp cách đây không lâu. Bên cạnh lư hương là mâm cúng đơn giản nhưng sạch sẽ, không hề có một hạt bụi, cho thấy sự chăm sóc chu đáo, thường xuyên.

"Quả nhiên là ngôi nhà tổ tiên." Lão Dương khẽ thốt lên, giọng nói đầy cảm xúc, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào dàn bài vị tổ tiên, thần sắc kính cẩn. Lão lấy từ trong tay áo ra ba nén hương trầm, đưa cho Y Thiên và Linh Nhi mỗi người một nén. 

"Thiếu chủ, tiểu thư. Chúng ta hãy thắp nén hương, bái lạy tổ tiên. Cầu mong họ phù hộ cho hành trình của chúng ta được bình an, mọi sự theo sắp xếp chu toàn của gia chủ mà hoàn thành."

Y Thiên nhận nén hương, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm trang, thần thái trang trọng. Hắn chưa từng nghĩ đến việc ngôi nhà này lại được chăm sóc kỹ lưỡng đến vậy, không giống một nơi bị bỏ hoang. Điều đó khiến hắn cảm thấy một sự an tâm lạ kỳ, một cảm giác được bao bọc, bảo vệ. Hắn nhẹ nhàng thắp hương, khói trầm nghi ngút bay lên, quyện vào không khí ẩm mục, mang theo mùi hương của quá khứ. Hắn khẽ cúi đầu, lòng thầm niệm. 

"Phụ thân, người đã sắp xếp mọi chuyện chu toàn. Con tin tưởng vào người. Cầu mong tổ tiên phù hộ cho Linh Nhi và con được bình an, hoàn thành sứ mệnh của người."

Linh Nhi cũng làm theo đại ca, tuy còn nhỏ nhưng cô bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nàng chắp đôi tay nhỏ xíu, đôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm cầu nguyện. Khói hương bao phủ lấy ba người, tạo thành một khung cảnh linh thiêng, cổ kính.

Sau khi thắp hương, Lão Dương chỉ dẫn. 

"Gian đại sảnh này vốn dùng để tiếp khách và tế bái tổ tiên. Phía sau đại sảnh có một hành lang nhỏ dẫn đến các gian phòng khác."

Họ bước qua gian đại sảnh, đi vào một hành lang lát gỗ đơn giản, dẫn sâu vào bên trong. Ánh sáng từ viên đá của Y Thiên soi rọi từng góc. 

"Ngôi nhà này có vẻ lớn hơn ta tưởng, Lão Dương." Y Thiên nói, quan sát những bức tường gỗ đã ngả màu thời gian. 

"Phụ thân đã nói đây là ngôi nhà tổ tiên của chúng ta, nhưng trước đây ta chưa từng nghe nói đến nó."

Lão Dương khẽ thở dài. 

"Thiếu chủ, Mạc gia chúng ta có rất nhiều phủ đệ và nhà cửa rải rác khắp nơi, một số ít người mới biết. Và theo lời Mạc gia chủ nói, đây là căn nhà mà Mạc gia chúng ta hay dùng để ẩn náu khỏi nguy hiểm. Có nhiều huyền cơ, lão nô chỉ biết đến đây thôi còn lại phải do thiếu chủ từ tìm hiểu rồi." 

Lão không nói rõ về sự bảo vệ, chỉ nhấn mạnh vào "sự an toàn tuyệt đối", khiến Y Thiên cảm thấy có chút mơ hồ nhưng cũng tin tưởng.

Dọc hành lang, có tổng cộng năm cánh cửa gỗ mộc mạc, mỗi cánh cửa dẫn vào một gian phòng riêng biệt. Lão Dương lần lượt mở từng phòng.

"Đây là gian phòng đầu tiên, có thể dùng làm phòng nghỉ ngơi."

Lão Dương mở cánh cửa đầu tiên. Bên trong là một căn phòng nhỏ gọn, có một chiếc giường gỗ đơn sơ, một bàn trà nhỏ và một chiếc tủ quần áo cũ. Tuy đồ đạc đơn giản, nhưng sàn nhà sạch sẽ, không khí thoáng đãng.

"Ồ, Linh Nhi muốn chọn phòng nào đây?" Y Thiên mỉm cười, nhìn cô bé.

Linh Nhi nhún vai, đôi mắt to tròn nhìn quanh. 

"Phòng nào cũng được ạ, miễn là có đại ca và Lão Dương ở gần." Nàng nói với vẻ mặt hồn nhiên, khiến Y Thiên không khỏi mỉm cười. 

"Ta quả thực giống một phàm nhân hơn là so với người thường nhiều nhỉ? Bất cứ người phàm nào mỗi khi thấy một sinh vật dễ thương như thế này mà không mỉm cười cơ chứ." Ánh mắt hắn dán chặt vào Linh Nhi, tự cảm thán.

Họ tiếp tục đi qua bốn gian phòng còn lại. Mỗi gian phòng đều có kiến trúc tương tự, đều là phòng ngủ đơn giản với đồ đạc tối thiểu, nhưng sạch sẽ một cách bất ngờ, chỉ có một lớp bụi mỏng tang phủ trên bề mặt, khác hẳn một căn nhà bỏ hoang. Điều này khiến Y Thiên thắc mắc. 

"Có vẻ như nơi này vẫn thường xuyên có người ghé thăm để quét dọn, Lão Dương. Con cứ nghĩ nó sẽ phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn chứ."

Lão Dương mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự thâm thúy. 

"Đó là sự sắp đặt của gia chủ, thưa thiếu chủ. Luôn có người trông coi những ngôi nhà quan trọng của Mạc gia. Đây là sự chu toàn của phụ thân người, đảm bảo nơi đây không bị u ám âm khí." 

Lão không nói rõ lắm, chỉ để sự bí ẩn lơ lửng, nhưng Y Thiên cũng không quá để tâm, dọn dẹp sạch sẽ như này chẳng phải tốt hơn nhiều so với một căn nhà bụi bặm trong suy nghĩ của hắn ư.

"Thật là tốt quá." Y Thiên khẽ gật đầu, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp và biết ơn sâu sắc đối với phụ thân mình, Mạc Lãnh Sơn. 

Sự sắp xếp tỉ mỉ này cho thấy phụ thân đã lo liệu mọi thứ chu đáo đến nhường nào. Hắn biết, có những điều phụ thân không tiện nói ra, nhưng luôn đặt sự an toàn của con cái lên hàng đầu. Hắn bây giờ chỉ không rõ một điều.

"Khi phụ thân nói phụ thân thật ra rất yêu thương ta, vậy thì trước đó phụ thân lạnh lùng thường có những ánh mắt thất vọng với ta chỉ là giả vờ để ta cố gắng hay là phụ thân nói yêu thương ta là giả để ta cố gắng. Rốt cuộc cái nào là thật?" 

Hắn không biết, cũng không cần biết. Hắn chỉ nhận ra một điều, cho dù cái nào là thật thì kết quả vẫn giống nhau, là muốn hắn cố gắng. Chắc có vẻ là vậy, hoặc chỉ hắn nghĩ vậy. Hắn thầm nắm chặt bàn tay lại, quyết tâm ngày càng lớn.

Cuối hành lang, có một cánh cửa gỗ lớn hơn. Lão Dương đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra một phòng bếp rộng rãi, đầy đủ dụng cụ nấu nướng cơ bản, tuy cũ kỹ nhưng vẫn có thể sử dụng được. Một bộ nồi niêu xoong chảo bằng gang đen bóng treo trên tường, một chiếc lò đất nung còn vương tro than ấm áp.

"Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu, Lão Dương?" 

Y Thiên hỏi, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ bếp, nơi ánh nắng chiều đã bắt đầu xuyên qua tán lá, nhuộm vàng cả một góc rừng.

Lão Dương trầm ngâm. 

"Tùy thuộc vào tình hình bên ngoài, thiếu chủ. Gia chủ dặn dò, nếu có bất trắc, đây sẽ là nơi ẩn mình lâu dài. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, cho đến khi thời cơ chín muồi." Lão nói, giọng điệu kiên định.

"Vậy thì..." Y Thiên thở phào một hơi, đoạn ngoảnh đầu nhìn Linh Nhi đang say sưa khám phá chiếc bếp lò. 

"Linh Nhi, chúng ta sẽ sống ở đây một thời gian nhé. Đại ca sẽ cùng Lão Dương sửa soạn lại chút."

Linh Nhi lập tức chạy đến, ôm chặt lấy chân Y Thiên, khuôn mặt rạng rỡ. 

"Vâng ạ! Linh Nhi thích ở đây! Đại ca sẽ kể chuyện cho Linh Nhi nghe mỗi tối nhé!"

"Đương nhiên rồi, con mèo nhỏ của ta." 

Y Thiên khẽ vuốt mái tóc cô bé, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ. Hắn biết, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan, nhưng chỉ cần có Linh Nhi bên cạnh, hắn sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua tất cả. Hắn nhìn quanh ngôi nhà, một cảm giác thuộc về dấy lên trong lòng, một nơi trú ẩn an toàn, một khởi đầu mới.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận