Cuốn thẻ tre trong tay Y Thiên nặng trĩu. Hắn cảm nhận một luồng linh khí cổ xưa, huyền ảo tỏa ra từ nó, dường như ẩn chứa vô vàn bí mật của thời gian. Bề mặt thẻ tre đã ngả màu ố vàng, nhưng những nét chữ khắc sâu vẫn sắc nét, như được tạo tác từ hàng ngàn năm trước.
Hắn không ngần ngại, lập tức mở ra, ánh mắt chăm chú dõi theo từng ký tự. Dòng chữ cổ kính, không phải là thứ ngôn ngữ phàm tục hắn từng biết, nhưng lạ thay, hắn lại có thể hiểu được, như thể chúng được khắc sâu vào tiềm thức hắn từ lâu lắm rồi. Từng nét bút uốn lượn, từng ký tự khắc sâu mang theo hơi thở của cổ xưa, một thứ tri thức vượt xa tầm hiểu biết của thế giới hiện tại.
"Đây là.. một bộ cổ pháp? Tuyệt thật, sư phụ.. người đúng là như ta tưởng tượng. Ta đã không nhầm khi bái người làm sư phụ đầu tiên."
"Đừng vội mừng.." Y Thiên liền gật đầu mạnh, hắn bây giờ rất tin tưởng lão tiên nhân này, hắn đã đúng, đã đúng khi đến đây gặp lão. Ánh mắt hắn nhìn lão bây giờ không chỉ là kinh ngạc mà là tôn sùng. Sự tôn sùng này vượt lên cả tình sư đồ.
Lâm Xảo Minh lúc này đứng đối diện, dáng vẻ phi phàm như một vị tiên nhân, không còn chút điên dại nào, ánh mắt lão thâm thúy như biển sâu. Lão cất giọng trầm bổng, từng lời như gõ vào tâm khảm Y Thiên, đọc chậm rãi từng chữ của khẩu quyết.
"Ngũ tạng tương sinh, bách mạch quy nguyên, ngũ tạng ngũ hành, một gốc lưỡng sinh."
Nghe những lời đó, Y Thiên chợt thấy tâm trí mình rộng mở, như có luồng ánh sáng soi rọi vào những góc khuất bấy lâu nay. Hắn cảm nhận một nguồn năng lượng vô hình đang chảy trong cơ thể, hòa quyện với dòng linh khí từ túi gấm. Luồng linh khí này, mặc dù không dồi dào, nhưng lại tinh khiết đến lạ thường, như đang chờ đợi để được khai phá.
"Sư phụ, không lẽ nào người đang truyền linh khí qua cho ta?" Hắn hưng phấn, gần như hét toáng cả lên. Vẻ bình tĩnh lúc nãy hoàn toàn tan biến.
Lão vuốt nhẹ bộ râu, nhìn Y Thiên thoáng vẻ dịu dàng cười mỉm, rất ra dáng người sư phụ, lão xoay người hướng lưng về Y Thiên nhìn về phía dòng suối đang tĩnh lặng.
"Công pháp này khác biệt hoàn toàn với Tu Thể truyền thống, vốn chỉ chú trọng vào sự tôi luyện bên ngoài, dùng sức mạnh vật lý để phá vỡ giới hạn."
Lão phất tay, mọi vật xung quanh liền được bao bọc bởi một lớp linh khí rồi lão lại nắm tay lại, linh khí tụ lên trên tay lão rồi từ từ toả ra bọc lấy hai sư đồ Y Thiên bên trong. Lão chỉ tay vào cuốn thẻ tre, rồi dùng hai ngón tay uốn lượn vào vòng, các dòng chữ vàng óng tuôn ra như sóng trào bao quanh lấy không giang. Rồi lão lên tiếng.
"Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết đi sâu vào bản chất của sự sống, tập trung vào việc nuôi dưỡng và củng cố ngũ tạng. trái tim, gan, lá lách, phổi, thận. những cơ quan cốt lõi quyết định sinh mệnh và tiềm năng của một sinh linh."
"Đây không chỉ là một phương pháp rèn luyện thân thể, mà còn là một con đường dẫn đến sự giác ngộ, thấu hiểu sâu sắc hơn về bản thân và vũ trụ."
"Nó nhấn mạnh rằng, việc đột phá giới hạn thân thể không chỉ là nâng cao sức mạnh cơ bắp hay độ bền thuần túy. Mà chính là thông qua việc cảm nhận, thấu hiểu từng tế bào, từng mạch máu, để rồi dùng ý chí điều khiển dòng linh khí quý hiếm kia tái tạo, củng cố, thậm chí là biến đổi cơ thể từ cấp độ vi mô nhất."
"Linh khí không chỉ là năng lượng đơn thuần, mà còn là bản nguyên của sự sống, là chất xúc tác mạnh mẽ cho mọi sự chuyển hóa, mọi sự tái sinh. Nó giống như một loại mật mã sinh học, mở khóa tiềm năng vô hạn của sinh linh."
Y Thiên vừa cầm thẻ tre trong tay, mắt vừa lướt qua những dòng chữ vàng lấp lánh đang bay lượn như hư ảo xung quanh hắn vừa nghe Lâm Xảo Minh giảng, từng từ từng chữ liền được khắc ghi trong đầu hắn.
"Những thứ này.. thật quá tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên ta thấy một thứ như thế này, không lẽ đây chính là truyền thừa trong truyện ta đọc sao? Cũng quá khoa trương rồi!" Hắn thầm cảm thán.
Hắn đọc đi đọc lại khẩu quyết, cảm nhận từng câu chữ thấm sâu vào xương tủy. "Ngũ tạng tương sinh" có nghĩa là năm tạng phủ hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo.
"Bách mạch quy nguyên" tức là trăm mạch máu, kinh lạc đều quy về một gốc, một nguồn năng lượng duy nhất.
"Ngũ tạng ngũ hành" là mỗi tạng phủ tương ứng với một hành trong ngũ hành (Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ), tạo nên sự cân bằng tuyệt đối.
"Một gốc lưỡng sinh" có nghĩa là từ một gốc rễ duy nhất, sinh ra hai mặt, hai con đường tu luyện song song. Một sự kết hợp hài hòa giữa nội tại và ngoại tại, giữa tinh thần và vật chất. Giữa bên trong và bên ngoài cơ thể.
Y Thiên cảm thấy một tia hy vọng bừng sáng, một con đường mới mở ra, xóa tan những mặc cảm bấy lâu, thắp lên ngọn lửa khao khát trong lòng.
Hắn gấp cuốn thẻ tre lại, cất cẩn thận vào trong áo. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Xảo Minh, ánh mắt đầy sự tôn kính và háo hức, như nhìn vào một ngọn núi cao vời vợi, một vị sư phụ bí ẩn. Hắn quyết định không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, và muốn tìm hiểu sâu hơn về con đường tu luyện mới này.
"Thưa sư phụ." Y Thiên cất tiếng, giọng hắn run run nhưng đầy kiên định, mang theo sự khát khao mãnh liệt. Hắn tiến thêm một bước, như sợ rằng lão già sẽ biến mất.
"Công pháp này. Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết. Nó tu luyện như thế nào ạ. Làm sao đệ tử có thể dẫn linh khí vào ngũ tạng được." Hắn sốt sắng, từng lời thốt ra đều chứa đựng sự mong mỏi và khẩn cầu.
Lâm Xảo Minh vuốt bộ râu trắng xoá, ánh mắt thâm thúy nhìn Y Thiên, môi lão khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu, như thể lão đã biết trước mọi câu hỏi. Lão không trả lời trực tiếp câu hỏi của Y Thiên. Thay vào đó, lão chỉ khẽ phất tay. Áo lão tung bay trong gió, dòng suối theo đó cũng dậy sóng theo cái ngồi xuống của lão.
Lão lúc này không còn dáng vẻ của kẻ điên, lão mang dáng vẻ của vị thần tiên giáng trần, vẻ lôi thôi mất.
Lão nhìn Y Thiên lần cuối cùng, ánh mắt như chứa đựng cả ngàn năm lịch sử và vô vàn bí ẩn, rồi lại chìm vào trạng thái thiền định sâu sắc, mặc cho linh khí xung quanh cuộn xoáy, không một lời chỉ dẫn thêm.
Y Thiên đứng đó, cảm thấy hụt hẫng. Hắn muốn hỏi thêm, muốn tìm hiểu sâu hơn về những bí ẩn của Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết, nhưng Lâm Xảo Minh đã hoàn toàn chìm vào sự tĩnh lặng, không còn phản ứng với thế giới bên ngoài.
"Sư phụ, sư phụ.. người.." Từng lời nói của hắn như gió thoảng mây bay không lọt được chữ nào qua tai của Lâm Xảo Minh, lão ngồi đó hai tay lão đung đưa mềm mỏng tựa tơ hồng nhưng rắn chắc cực kì, dòng linh khí xung quanh lão dần tụ lại.
Luân hồi hai đầu, tạo thành vòng tròn. Lão nắm lấy linh khí trong tay tạo thành một lớp mỏng linh khí như bát quái trận đồ rồi lão đẩy tay lên trời để cho tấm linh khí ngưng tụ ấy lại trên đầu ngón tay lão.
Một đầu nó chảy vào người lão thông qua đầu ngón tay, một đầu nó hút lấy linh khí xung quanh mà tuần hoàn.
"Đây là cách thức biến thái gì vậy? Quả thực.. cũng quá là quái dị rồi đấy, lão sư phụ của ta à." Hắn thầm kinh ngạc. Y Thiên nhìn cảnh tượng này mà sắc mặt liên tục đổi, lần đầu tiên hắn thấy một người có thể tự do điều khiển linh khí dễ dàng như trở bàn tay.
Hắn tập trung cao độ chú ý vào từng động tác của Lâm Xảo Minh, cũng từ từ nhập tâm vào bắt chước theo, cố gắng học được những gì có thể. Hắn biết những thứ này là rất khó, hắn lại là một người đã qua tuổi tu luyện nhưng.. thế thì sao chứ? Hắn không giống người khác, hắn bắt buộc phải cố gắng.
Trên cành cây cổ thụ gần đó, Lão Dương khẽ rụt người lại, ẩn mình sâu hơn vào bóng tối của tán lá. Hắn vừa kịp thời thu liễm toàn bộ hơi thở và linh khí, cố gắng hòa mình vào không gian, trở thành một phần của cây cối.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương lão, ướt đẫm cả vạt áo, không phải vì cái lạnh của rừng sâu mà là vì một nỗi sợ hãi tột độ đang bao trùm. Lão Dương nín thở, đôi mắt không rời khỏi Lâm Xảo Minh, trong lòng dấy lên những đợt sóng kinh hoàng.
"Kẻ điên này... không thể nào." Lão Dương thầm nghĩ, hàm răng nghiến chặt.
"Sao hắn lại có thể tỉnh táo như vậy. Hơn nữa... cảnh giới của hắn... ta hoàn toàn không nhìn thấu." Hắn, lão Dương một cao thủ ẩn mình đã sống qua trăm năm, kinh nghiệm đầy mình, lại không thể đo lường được chút nào về thực lực của lão già điên rồ kia.
Điều này khiến hắn vừa kinh hãi, vừa tò mò đến cực điểm. Hắn cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường trước sự tồn tại bí ẩn này.
Hắn thấy một lớp linh khí mỏng bao bọc quanh Lâm Xảo Minh và Y Thiên, chặn lại mọi âm thanh. Hắn cau mày, cố gắng lắng nghe, nhưng chỉ nhận lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
"Lão đang nói gì với thiếu chủ. Sao ta không thể nghe thấy. Không lẽ đó là thuật cách âm trong truyền thuyết. Thuật này cần điều khiển duy trì một lượng lớn linh khí, lão ta có thể sao?"
Lão Dương lo lắng đến mức tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn chỉ có thể nhìn thấy Y Thiên đang chắp tay, cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nói chuyện. Sắc mặt của Y Thiên thoạt đầu đầy háo hức, sau đó lại trở nên bối rối và thất vọng. Dường như cuộc trò chuyện đó mang một ý nghĩa sâu xa mà hắn không thể nào nắm bắt.
Khi Lâm Xảo Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lão sắc lạnh như chim ưng, quét thẳng về phía hắn, Lão Dương cảm thấy toàn thân cứng đờ, như bị đóng băng tại chỗ. Hắn biết mình đã bị phát hiện.
"Chết tiệt! Bị phát hiện rồi!"
Một luồng sát khí vô hình chợt bùng lên từ Lâm Xảo Minh, lạnh lẽo và đáng sợ, như một lưỡi dao vô hình đang kề sát cổ hắn, sẵn sàng đoạt mạng bất cứ lúc nào.
"Phải chạy thôi!" Trong đầu lão bây giờ chỉ có một ý nghĩ. Một ý nghĩ che mờ đi các dòng suy nghĩ khác còn tồn tại. Nỗi sợ hãi lúc này đã nuốt chửng lấy lão Dương, lão thấy xung quanh mình tối lại, khắp người lão đổ mồ hôi lạnh.
"Nhưng thiếu chủ thì sao? Hẳn thiếu chủ đang gặp nguy hiểm, đáng nhẽ ra ta nên ngăn thiếu chủ đi gặp lão điên này, cho dù liều mạng già này ta cũng phải cứu thiếu chủ về." Lão Dương bình tĩnh lại. Toàn thân lão nổi da gà, lão nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận đòn đánh chí mạng, một cảm giác bất lực dâng trào, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yếu ớt đến thế. Cổ họng khô khốc, mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề.
Tuy nhiên, ngay trước khi Lâm Xảo Minh kịp động thủ, đôi mắt lão lại trở nên trống rỗng, vô định, ánh sáng sắc lạnh vụt tắt như chưa từng tồn tại. Khuôn mặt lão nhăn nhó, rồi bật ra những tràng cười the thé, điên dại, tiếng cười chói tai vang vọng khắp khu rừng.
Lão ta lại bắt đầu khua chân múa tay, lẩm bẩm những điều vô nghĩa, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái mất trí, như một con rối bị đứt dây, không còn nhận thức được bất cứ điều gì. Sự chuyển đổi đột ngột này khiến Lão Dương kinh ngạc đến tột độ.
"May quá, lão trở nên điên rồi.. "
Lão Dương thở phào nhẹ nhõm, toàn thân vẫn còn run rẩy bần bật. Hắn đã thoát chết trong gang tấc. Lão già này quá nguy hiểm, quá khó lường. Hắn không hiểu tại sao Lâm Xảo Minh lại đột nhiên trở nên điên dại như vậy, nhưng hắn biết mình vừa tránh được một tai họa.
Lão Dương tự nhủ phải cẩn trọng hơn nữa, không được để Y Thiên một mình đối mặt với lão, vì lão điên này ẩn chứa một sức mạnh kinh hoàng mà ông không thể nắm bắt. Ông vẫn còn ám ảnh bởi ánh mắt sắc lạnh và luồng sát khí vừa rồi.
Thấy Y Thiên rời đi, lão Dương cũng nhanh chóng về lại khách điếm trước khi Y Thiên kịp thấy ông.
Y Thiên trở lại khách điếm, trong lòng vẫn còn tràn đầy những suy nghĩ miên man về Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết và sự bí ẩn của Lâm Xảo Minh.
Khi hắn bước vào sảnh chính của khách điếm, mùi đồ ăn ấm nồng và tiếng nói chuyện râm ran của những lữ khách khác lập tức kéo hắn về thực tại. Lão Dương đã đợi sẵn ở cửa, ánh mắt đầy lo lắng quét một lượt từ đầu đến chân hắn.
"Thiếu chủ, người đã về." Lão Dương cất giọng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì không ổn sao? Lão nô thấy người có vẻ suy tư."
Y Thiên lắc đầu, khuôn mặt vẫn còn vương vấn chút thất vọng. Có lẽ hắn không thu hoạch được quá nhiều từ động tác quái dị của Lâm Xảo Minh.
"Không có gì đâu, Lão Dương. Chỉ là trong lúc đi vệ sinh ta lại gặp… à không." Hắn khẽ vỗ vào túi áo, nơi cất giấu thẻ tre, rồi không nói thêm gì. Hắn không muốn kể lể quá nhiều về Lâm Xảo Minh vào lúc này, sợ Lão Dương lại lo lắng thái quá.
Một tiểu nhị nhanh nhẹn, với khuôn mặt bầu bĩnh và nụ cười tươi tắn, lập tức chạy tới. "Khách quan, quý khách đã dùng bữa tối chưa ạ? Bàn của quý khách vẫn còn đó, đồ ăn vẫn nóng hổi."
"Cảm ơn ngươi." Y Thiên mỉm cười, cảm thấy chút ấm áp.
"Chúng ta sẽ dùng bữa ngay."
Hắn cùng Lão Dương và Linh Nhi ngồi vào bàn. Linh Nhi đã ngủ thiếp đi trên bàn và Y Thiên ngồi vào cạnh cô bé.
Cô bé dụi mắt, nhìn xung quanh đầy tò mò, vẻ mặt ngái ngủ đáng yêu. Thức ăn đầy bàn lúc nãy tới giờ vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Một đĩa thịt kho tàu thơm lừng, một bát canh rau củ nóng hổi, và đĩa đậu phụ sốt cà chua hấp dẫn. Hương vị quen thuộc của thức ăn đã làm dịu đi phần nào tâm trạng bồn chồn của Y Thiên.
Khi Y Thiên đang ăn, Linh Nhi bỗng nhiên cựa quậy, ánh mắt bé thơ sáng lên khi thấy đĩa thịt kho tàu. Cô bé phấn khích quá, định với tay lấy đũa, nhưng vì còn hơi ngái ngủ và bàn chân ngắn cũn không chạm đất, cô bé lỡ nghiêng người quá đà. "Á." Linh Nhi khẽ kêu lên một tiếng, chân loạng choạng.
Trong khoảnh khắc đó, một người đàn ông lạ mặt với thân hình vạm vỡ, mặc y phục màu xám tro, đang đi ngang qua bàn họ, tay cầm một bát canh nóng hổi. Linh Nhi vô tình vấp vào chân hắn, khiến bát canh trên tay hắn chao đảo, một phần nước canh vương vãi ra sàn, và một ít bắn lên vạt áo hắn.
"Này, cái con bé ranh này." Người đàn ông lạ mặt cau mày, giọng hắn đầy vẻ khó chịu, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Linh Nhi đang sợ sệt. Hắn ta trông có vẻ là một kẻ không dễ đối phó, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.
"Ngươi làm gì vậy hả? Không có mắt hay sao?"
Linh Nhi giật mình, đôi mắt to tròn ngấn nước, cô bé rụt rè nép vào lòng Y Thiên, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. "Cháu... cháu xin lỗi ạ." Giọng cô bé lí nhí.
Y Thiên lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy che chắn cho Linh Nhi, ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng kiên quyết nhìn thẳng vào người đàn ông kia.
"Xin lỗi vị huynh đài. Muội muội ta còn nhỏ, không cố ý đâu. Là do nó mệt mỏi nên hơi sơ ý một chút." Hắn giữ vẻ điềm đạm, cố gắng làm dịu tình hình.
"Nếu có làm bẩn quần áo của huynh đài, cứ nói một tiếng, ta sẽ đền bù." Hắn đã rút ra vài đồng bạc lẻ từ túi áo, vẻ mặt thành khẩn.
Người đàn ông lạ mặt ban đầu vẫn cau có, nhưng khi nhìn thấy sự điềm tĩnh và thái độ nhún nhường của Y Thiên, hắn ta hơi chững lại.
Hắn ta liếc sang Lão Dương đang ngồi im lặng bên cạnh, vẻ mặt như không có gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, như một con đại bàng đang ẩn mình. Sự hiện diện vô hình nhưng mạnh mẽ của Lão Dương khiến người lạ mặt cảm thấy một áp lực khó tả.
"Hừ." Người đàn ông lạ mặt khịt mũi một tiếng, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ dò xét, rồi lại nhìn Y Thiên.
"Thôi được rồi. Lần này ta bỏ qua. Nhớ trông nom con bé cho cẩn thận vào."
Hắn ta nói xong, không thèm nhận tiền bồi thường, quay lưng đi thẳng, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trên sàn gỗ.
Y Thiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt đầu Linh Nhi an ủi.
"Không sao rồi, Linh Nhi. Ngoan."
Lão Dương lúc này mới khẽ mở mắt, nhìn Y Thiên bằng ánh mắt tán thưởng.
"Thiếu chủ giải quyết rất ổn thỏa. Không gây thêm phiền phức. Đúng là con trai của Thừa Tướng, ngài vẫn là rất có phong thái dù chỉ là người phàm."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Lão Dương." Y Thiên đáp, hắn nhìn Linh Nhi đang dụi đầu vào ngực hắn. Nhìn cô bé đang cảm thấy có lỗi, Y Thiên chỉ cười dịu dàng xoa đầu, khẽ nói.
"Không sao, lần sau rút kinh nghiệm là được rồi. Nên nhớ, con người ai cũng có lúc sai phạm, Linh Nhi à."
Bên ngoài, tiếng nói chuyện của ông chủ khách điếm vang lên đều đều, lẫn với tiếng cười đùa của vài vị vị khách khác, tạo nên một không khí ấm cúng khác hẳn với sự tĩnh mịch của khu rừng.
"Này, lão Lý, bữa tối nay lại đông khách nhỉ?" Một giọng đàn ông trầm khàn cất lên.
"Phải đó, ông Trương. Khách vãng lai dạo này ghé làng mình nhiều hơn hẳn." Ông chủ khách điếm đáp lại, giọng điệu vui vẻ.
"Chắc là do cái khu rừng Vô Ưu dạo này có nhiều chuyện lạ, thu hút không ít người đến thám hiểm đấy mà." Ông ta vừa cúi người vừa nâng lên những vò rượu, nói tiếp.
Y Thiên vô thức dừng đũa, lời nói của ông chủ khách điếm lọt vào tai hắn. Khu rừng Vô Ưu, nơi hắn sắp đến, dường như ẩn chứa nhiều hơn những gì hắn biết. Hắn liếc nhìn Lão Dương, nhưng lão chỉ bình thản ăn uống, không hề tỏ vẻ quan tâm đến cuộc trò chuyện.
Sau bữa ăn, Y Thiên đưa Linh Nhi về phòng. Cô bé đã ngủ say, khuôn mặt thanh tú vùi vào gối, thở đều. Lão Dương cũng ngồi xuống một góc phòng, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực chất vẫn đang cảnh giác cao độ, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài.
Y Thiên ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm cuốn thẻ tre. Hắn không thể chờ đợi thêm. Hắn hít thở sâu, cố gắng điều hòa linh khí trong cơ thể, chuẩn bị cho bước đột phá đầu tiên. Theo những gì hắn hiểu từ thẻ tre, hắn cần dẫn linh khí vào ngũ tạng của mình, nuôi dưỡng chúng bằng năng lượng tinh thuần.
Hắn nhắm mắt, tập trung ý niệm, cố gắng điều khiển dòng linh khí từ đan điền chảy qua kinh mạch, hướng về phía trái tim. Linh khí bắt đầu di chuyển, chậm rãi nhưng chắc chắn, mang theo một luồng hơi ấm dễ chịu. Hắn cảm nhận được sự hiện diện của chúng, từng chút một.
Tuy nhiên, khi linh khí chạm đến trái tim, một bức tường vô hình như hiện ra, ngăn cản mọi sự xâm nhập. Linh khí không thể đi vào sâu hơn. Nó cứ luẩn quẩn bên ngoài, rồi dần dần tiêu tán, như nước đổ vào một cái rổ thủng, không đọng lại chút nào.
Hắn thử lại với các tạng phủ khác như gan, lá lách, phổi, thận. Kết quả cũng tương tự. Linh khí dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể xuyên qua lớp màng vô hình để đi vào bên trong ngũ tạng, chúng cứ thế bị đẩy ra ngoài, trở về hư không.
"Tại sao lại như vậy?" Y Thiên lẩm bẩm, trán lấm tấm mồ hôi, giọng hắn đầy vẻ hoang mang và khó hiểu. Hắn đã cố gắng hết sức, dốc toàn bộ linh khí trong cơ thể, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
"Rốt cuộc là sai ở đâu rồi?" Hắn cắn chặt răng, liên tục đấm vào mặt mình, hắn thất vọng cực độ.
Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết dường như không thể tu luyện được. Hắn nhớ lại lời của Lão Dương về linh khí thời đại, và lời lẩm bẩm của Lâm Xảo Minh về "lũ ngu muội" không nhận ra mấu chốt, càng thêm bối rối.
"Sư phụ có nói về ngũ hành luân hồi.. ngũ hành.. luân hồi.. việc này có liên quan gì đến tu luyện đây?"
Hắn nhớ lại lời của Lâm Xảo Minh về "linh khí cuồn cuộn" và "ngũ hành luân hồi". Liệu có phải cần một lượng linh khí cực lớn, dồi dào, cuồn cuộn như dòng sông mới có thể "lấp đầy" ngũ tạng, khiến chúng không bị "đẩy ra ngoài".
Nhưng làm sao hắn có thể có đủ lượng linh khí như thế trong cái thế giới khô cằn này, nơi linh khí mỏng như sương khói. Hắn cảm thấy bế tắc, như đứng trước một bức tường thành không thể vượt qua, một ngọn núi cao không thể trèo tới đỉnh.
"Chết tiệt, Y Thiên.. ngươi.. Ha ha ha.. quả đúng là một tên phế vật trong truyền thuyết mà, cứ ngỡ cố gắng là được. Nhưng mà, tại sao một chút thành công cũng không có. Luyện khí kỳ mà Linh Nhi đã vào từ lâu, ngươi một bước cũng chưa tiến đến. Thật nực cười.. chết đi.. thằng phế vật!"
Hắn ra sức đấm vào mặt mình, càng đánh hắn thấy càng đã càng thoải mái, một chút đau đớn cũng không. Rõ ràng hắn đang tức giận.. nhưng tại sao? Tại sao hắn lại không cảm thấy khó chịu. Hắn dừng lại vùi mặt vào bàn. Hắn đưa mắt ra nhìn ánh trăng đang toả sáng ngoài cửa sổ. Hắn lại nhớ nhà rồi, nhớ phụ thân, nhớ Mạc gia, nhớ cả Bạch Tư Mi.
Hắn bất giác thốt lên vài từ đau đớn."Mọi người.. đang không ổn phải không? Có phải là tại ta thiên ta ngu dốt nên mọi người đang khổ vì ta phải không.. ta.. ta thực sự xin lỗi."
Hắn thực sự rất đau buồn, muốn khóc nhưng nước mắt cứ như chảy ngược vào trong, một chút cũng không tuôn ra. Cảm xúc của hắn bây giờ là rối loạn đến mức bình tĩnh bất thường. Hắn ngơ ngẩn nhìn vào ánh trăng cho đến khi thiếp cả đi.
Sự bế tắc trong việc tu luyện Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết khiến Y Thiên không thể yên lòng. Hắn tin rằng Lâm Xảo Minh là người duy nhất có thể giải đáp những thắc mắc của hắn.
"Mạc gia.. không.. ta xin lỗi.. là do ta.. ta xin lỗi các người.. do ta mà các người phải chết.. là do ta.. phụ thân xin người đừng bỏ con.. Bạch Tư Mi, ta xin lỗi nàng.. Không!" Y Thiên thức dậy từ ác mộng, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, hắn thấy Linh Nhi và lão Dương vẫn ở đó. Hắn dần bình tĩnh đi. Nhịp thở gấp dần ổn định hơn.
"Là ác mộng thôi.." Hắn ôm ngực, nhẹ nhàng nhón chân dứng dậy, hắn đã hạ quyết tâm phải mạnh lên. Hắn biết hắn bây giờ không thể nào thay đổi được điều gì nhưng sau này thì không chắc.
Y Thiên hắn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ tới nổi những kẻ thù mới lẫn cũ gặp hắn chỉ có thể chết mà không ôm hận.
Dù trời đã tối mịt và nguy hiểm rình rập, hắn vẫn quyết định đi tìm lão già một lần nữa, hy vọng lão sẽ tỉnh táo trở lại và ban cho hắn một lời chỉ dẫn quý báu.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không đánh thức Linh Nhi và Lão Dương. Bước chân hắn thoăn thoắt trong màn đêm, hướng về phía con suối nơi hắn đã gặp lão điên.
Tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch và một chút rờn rợn của khu rừng về đêm. Ánh trăng mờ ảo chỉ đủ soi sáng lối đi mòn, khiến mọi thứ trở nên bí ẩn hơn.
Khi đến nơi, Y Thiên thấy Lâm Xảo Minh vẫn đang ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ quen thuộc, vẫn với bộ dạng lôi thôi, tóc tai bù xù, miệng lẩm bẩm những câu nói không ai hiểu.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, khiến bóng lão đổ dài, trông càng thêm kỳ dị. Y Thiên tiến lại gần, trong lòng dâng lên một tia hy vọng mong manh. Hắn quỳ xuống, chắp tay, cúi đầu thành kính.
"Sư phụ." Y Thiên cất tiếng, giọng hắn trầm ấm, đầy sự cung kính và khẩn cầu, như một học trò đang tìm kiếm sự chỉ dẫn từ bậc thầy.
"Đồ nhi vẫn chưa hiểu cách tu luyện Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết. Kính mong sư phụ có thể chỉ điểm thêm cho đệ tử. Linh khí quá mỏng manh, đệ tử không thể dẫn nó vào ngũ tạng được, con đường này quá khó khăn với đệ tử."
Lâm Xảo Minh không hề phản ứng. Lão vẫn tiếp tục khua khoắng tay chân trong không trung, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Y Thiên.
Lão cười phá lên, tiếng cười quái dị vang vọng khắp không gian, rồi lại bật khóc nức nở, tiếng khóc thê lương như xé lòng. Lão ta hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không hề nhận thức được sự hiện diện của Y Thiên, càng không nghe thấy lời khẩn cầu của hắn.
Y Thiên kiên nhẫn lặp lại lời cầu xin của mình thêm vài lần nữa, mỗi lần một giọng điệu tha thiết hơn, van nài hơn.
"Sư phụ. xin người chỉ điểm. Đồ nhi thật sự muốn tu luyện công pháp này. Đây có lẽ là con đường duy nhất cho đệ tử, một cơ hội để đệ tử thoát khỏi số phận tầm thường."
Nhưng Lâm Xảo Minh vẫn vậy, không một chút biểu hiện của sự tỉnh táo. Lão cứ thế lẩm bẩm những câu nói không mạch lạc, lúc thì về "thiên đạo", lúc lại về "vận mệnh chết tiệt", hoàn toàn không liên quan đến lời thỉnh cầu của Y Thiên, như thể lão đang sống trong một không gian khác.
Ánh mắt Y Thiên dần tối sầm lại, tia hy vọng trong lòng hắn vụt tắt, nhường chỗ cho sự thất vọng tràn trề.
Hắn ngồi đó một lúc lâu, cảm nhận sự bất lực và thất vọng dâng lên, nặng trĩu như đá tảng. Rõ ràng, Lâm Xảo Minh chỉ tỉnh táo trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, và may mắn cho hắn khi lão đã truyền khẩu quyết.
Hắn không thể dựa vào lão để tìm kiếm sự hướng dẫn thêm. Con đường tu luyện Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết dường như vẫn còn quá xa vời, quá khó khăn với hắn ở thời điểm hiện tại, một giấc mơ không thể với tới.
Cuối cùng, Y Thiên đứng dậy, chắp tay cúi đầu lần cuối về phía Lâm Xảo Minh, một cử chỉ của sự tôn kính và chấp nhận thực tại. Bước chân hắn nặng nề hơn, mang theo sự thất vọng rõ rệt.
Hắn cất cuốn thẻ tre vào trong túi trữ vật, sâu thẳm trong một ngăn nhỏ, như cất giấu một bí mật lớn và một giấc mơ tạm thời dang dở.
"Được rồi, không sao Y Thiên. Chẳng phải ngươi còn có Vô Tình Đạo Pháp sao?"
Hắn thất vọng nhưng vẫn cố an ủi bản thân, vẻ mặt hắn âm trầm khác lạ. Thất vọng sẽ không giải quyết được gì nên hắn sẽ không thất vọng nữa, ít nhất là từ nay về sau sẽ vậy.
Có lẽ, đây chưa phải lúc để hắn khai phá công pháp này, hắn cần thời gian và cơ hội khác. Khi hắn có được lĩnh ngộ, có lẽ những công pháp mạnh mẽ này cần có những thứ mà chính hắn phải nghiệm ra mới được.
Hắn trở lại khách điếm. Khi vừa bước vào phòng, hắn thấy Lão Dương đã ngồi dậy, vẻ mặt đầy quan ngại. Lão Dương vốn đã nhận ra Y Thiên đi ra ngoài từ nãy, nhưng hắn không ngăn cản, chỉ thầm dõi theo.
"Thiếu chủ. Người đi đâu vào giờ này vậy." Lão Dương hỏi, giọng hắn trầm hơn bình thường, ánh mắt dò xét.
Y Thiên khẽ thở dài, bước đến ngồi xuống ghế. "Ta đi tìm lão điên kia. Muốn hỏi vài vấn đề, nhưng lão ấy... vẫn điên dại như cũ." Hắn lắc đầu, vẻ mặt chán nản.
Lão Dương nhìn Y Thiên đầy thông cảm, nhưng cũng không hỏi thêm những gì Y Thiên đã trải qua. Thay vào đó, hắn chỉ nói.
"Trời đã tối hẳn rồi, thiếu chủ. Lão nô nghĩ người nên ngủ một giấc, hồi phục năng lượng. Sáng mai, khi mặt trời lên cao, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình đến ngôi nhà gỗ trong rừng Vô Ưu."
Ông cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác, tránh xa chủ đề về lão điên Lâm Xảo Minh kia. Ông là người hiểu chuyện, biết rằng nếu Y Thiên muốn kể thì đã kể rồi, không cần ông phải hỏi. Hắn không nói thì không nên hỏi.
Y Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy màn đêm đã bao trùm vạn vật, và quyết định của Lão Dương là hoàn toàn hợp lý. Hắn gật đầu đồng ý.
"Lão Dương nói phải. An toàn là trên hết. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt đêm nay."
Hắn nhìn sang Lão Dương, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu, đầy vẻ tò mò, không thể kìm nén.
"À, Lão Dương này." Y Thiên chần chừ một chút rồi hỏi, giọng hắn thấp xuống, như không muốn bị ai khác nghe thấy.
"Có điều này ta vẫn luôn thắc mắc. Sao lão lại có thể đi theo ta mà không một chút tiếng động nào vậy. Lại còn biết võ công nữa. Ta cứ nghĩ lão là một lão nô yếu ớt thôi chứ." Hắn nhìn thẳng vào mắt Lão Dương, ánh mắt đầy sự dò xét.
Lão Dương giật mình, ánh mắt lão thoáng qua vẻ bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Hắn khẽ ho khan một tiếng, đưa tay vuốt chòm râu bạc, cố gắng che giấu sự lúng túng.
"Thiếu chủ nói gì vậy. Lão nô chỉ là người làm công bình thường thôi. Chẳng qua là... lão nô có học qua chút võ phòng thân từ thời trẻ, thân thủ có chút nhanh nhẹn hơn người thường một chút."
"Với lại. Lão nô có đi theo thiếu chủ đâu. Lão nô vẫn luôn ở trong phòng nãy giờ kia mà" Lão Dương tiếp lời, giọng hắn cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi nhìn tránh đi.
"Thiếu chủ bận suy nghĩ nhiều chuyện, có lẽ không để ý đến lão nô đi đứng nhẹ nhàng thôi. Chắc do trời tối quá, thiếu chủ lại hay suy nghĩ nhiều chuyện, đã nhìn nhầm rồi."
Hắn cười gượng gạo, một nụ cười đầy ẩn ý mà Y Thiên không thể nào nhìn thấu.
"Nhưng mà, rõ ràng ta.. à không có gì." Y Thiên nghe vậy thì gật gù, dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng hắn không tiên truy vấn thêm. Hắn đã để ý rồi chắc chắn sẽ không nhầm nhưng hắn biết Lão Dương là một người trung thành, và nếu ông không muốn nói, ông sẽ không nói. Có lẽ, ông có những bí mật riêng.
Mệt mỏi sau một ngày dài với nhiều sự kiện và những nỗ lực vô vọng, Y Thiên cảm thấy cơ thể rã rời. Hắn đã lâu lắm rồi không có một giấc ngủ trọn vẹn, luôn phải cảnh giác và suy tư.
Đêm nay, hắn quyết định gác lại mọi lo toan, mọi bế tắc. Hắn cần nghỉ ngơi, cần phục hồi năng lượng để đối mặt với chặng đường tiếp theo, một chặng đường đầy hứa hẹn.
Y Thiên nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Không còn cố gắng tu luyện, không còn suy nghĩ về công pháp hay lão điên. Hắn để tâm trí mình hoàn toàn thư giãn. Dần dần, hơi thở hắn trở nên đều đặn, và hắn chìm vào một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ bình yên mà hắn đã khao khát bấy lâu.
Ngoài kia, tiếng dế kêu rả rích, gió đêm thổi hiu hiu qua khe cửa. Làng Thanh Thủy chìm vào giấc ngủ yên bình, và trong khách điếm nhỏ, Y Thiên cũng đang tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi.
Sáng mai, một hành trình mới sẽ bắt đầu, đưa hắn đến ngôi nhà gỗ bí ẩn trong rừng Vô Ưu, nơi có thể ẩn chứa những điều đang chờ đợi hắn, những bí mật mà hắn sắp phải đối mặt.


0 Bình luận