Tiếng cười khúc khích của Linh Nhi vang vọng sau lưng, hòa cùng tiếng trầm ổn của Lão Dương. Mạc Y Thiên mỉm cười, lòng hắn dâng lên cảm giác bình yên lạ thường.
Hắn vừa cùng Lão Dương sửa soạn lại gian bếp đơn sơ, chuẩn bị cho cuộc sống mới nơi thâm sơn cùng cốc này. Khi ánh nắng chiều bắt đầu len lỏi qua ô cửa sổ bếp, Y Thiên khẽ vuốt mái tóc Linh Nhi, rồi quay về gian phòng mà Lão Dương đã chỉ định cho hắn.
Vừa bước vào phòng, một luồng khí tức, pha lẫn mùi gỗ mục và linh khí nhàn nhạt, bao trùm lấy hắn. Y Thiên nhắm mắt, hít sâu. Lồng ngực căng đầy một cảm giác quen thuộc, đã từ lúc nãy, một sự thôi thúc kỳ lạ từ sâu thẳm Linh Hải của hắn.
"Phải rồi... Cảm giác này... Nó cứ thôi thúc ta tu luyện." Hắn tự lẩm bẩm. Hắn không chần chừ, khoanh chân ngồi thẳng trên sàn gỗ, nhắm mắt, tâm trí nhanh chóng chìm vào trạng thái tĩnh lặng.
Xung quanh hắn, linh khí của Rừng Vô Ưu và từ chiếc túi gấm trong tay hắn bắt đầu hội tụ, dày đặc hơn. Y Thiên cảm nhận từng luồng linh khí tinh khiết, mát lạnh, tựa sợi tơ vô hình len lỏi qua từng lỗ chân lông, thấm vào da thịt. Chúng không ồ ạt, mà nhẹ nhàng, bền bỉ, như những dòng nước nhỏ róc rách chảy vào một khe suối cạn.
"Chính là nó… linh khí, hôm nay nhất định phải đột phá!" Y Thiên thầm nghĩ. Hắn tập trung ý niệm, dẫn dắt những dòng linh khí vừa hấp thụ, điều khiển chúng di chuyển qua các kinh mạch trong cơ thể.
Dòng linh khí chảy đi, nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, tựa như một con sông nhỏ đang dần nắn dòng chảy của mình. Chúng lướt qua từng huyệt đạo, khai thông những điểm tắc nghẽn đối với những người chưa từng tu luyện như hắn.
Dòng chảy cứ thế tuần hoàn, liên tục thông suốt các kinh mạch. Hắn cảm nhận một sự liên kết mờ nhạt nhưng rõ ràng đang dần hình thành giữa các đường kinh, như một mạng lưới chằng chịt đang được thắp sáng từng chút một.
Cuối cùng, dòng linh khí được dẫn thẳng đến đan điền của hắn, thấu vào sâu bên trong linh căn, nơi mà là cội nguồn của mọi sức mạnh.
Tại đó, linh khí không ngừng rót vào, từng chút một, bền bỉ. Chúng bắt đầu chuyển hóa, từ dạng khí vô hình trở thành một nguồn năng lượng cô đặc hơn, linh lực.
Linh lực này, tựa như dòng suối nhỏ, từ từ chảy về Linh Hải trong tâm thức hắn, lấp đầy nó, mang lại cảm giác sung mãn, tràn trề sinh lực. Linh Hải của hắn giống như một cái thùng chứa, đang dần được lấp đầy bằng dòng linh lực lỏng tựa nước.
"Linh khí được hấp thụ...đi qua kinh mạch, tiến vào linh căn đan điền hóa thành linh lực chứa trong linh hải?." Y Thiên nghiến răng, hắn không biết tại sao bản thân lại quen thuộc với những thủ pháp như này, đáng ra phải rất khó khăn chứ.
Hắn cố gắng vận dụng linh lực đã tích trữ. Nhưng dù linh lực cuồn cuộn trong Linh Hải, hắn vẫn không thể tạo ra bất kỳ biến chuyển nào trong linh căn nó vẫn thế không hề biến đổi, linh hải không được mở rộng, vẫn là nỗi bế tắc khó hiểu.
"Chết tiệt! Tại sao lại không được? Công pháp này... Rốt cuộc phải tu luyện thế nào?". Tiếng gằn nhẹ của hắn thoát ra, đầy bất lực. Hắn buộc phải thoát khỏi trạng thái thiền định.
Bên ngoài gian phòng, cánh cửa gỗ khẽ hé mở. Lão Dương nãy giờ vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Đôi mắt già nua của lão khẽ nheo lại, lộ rõ vẻ nghi hoặc.
"Kì lạ... Quá kì lạ. Mạc gia cổ pháp lại huyền diệu đến vậy sao. Có thể khiến một ngụy linh căn hấp thụ linh khí!?" Lão thầm thì.
Ngay từ khi Y Thiên bắt đầu thiền định, Lão Dương đã nhận ra điểm bất thường. Y Thiên không hề có Khí Linh yếu tố then chốt để tu luyện. Theo lẽ thường, một phàm nhân không có Khí Linh sẽ không thể hấp thụ và chuyển hóa linh khí.
Cách thức Y Thiên tu luyện, thoạt nhìn giống thể tu nhưng lại có những khác biệt rõ rệt. Thể tu dùng linh khí tôi luyện thân thể, còn Y Thiên là hấp thụ luôn chính linh khí đã tôi luyện thân thể hắn.
"Không lẽ đây là thứ mà Lâm Xảo Minh dạy cho thiếu chủ? Cũng có thể. Nhưng thứ đặc biệt nhất ở chỗ thiếu chủ chính là nguồn linh khí thuần khiết luôn chảy ròng xung quanh. Chiếc túi gấm đó!"
Lão Dương nhìn chằm chằm vào chiếc túi gấm bên cạnh người Y Thiên, lão sớm phát hiện ra xung quanh Y Thiên là có một nuôn linh khí khác thường rồi, chỉ là lão tưởng đó là một bảo pháp của Mạc gia chủ đưa cho hắn để phòng thân mà thôi.
Lão Dương bây giờ đã ngấm ngầm đoán ra được rồi, chính là nguồn linh khí tinh khiết đến kỳ lạ không ngừng tuôn chảy từ chiếc túi gấm trong tay Y Thiên. Nguồn khí này khác xa linh khí loãng của rừng, mạnh mẽ và dồi dào hơn bội phần.
"Phải chăng đó là một tấm tiên thể?" Lão Dương ngầm hỏi.
Khi nghe tiếng gằn của Y Thiên, Lão Dương không chần chừ, bước hẳn vào phòng.
"Thiếu chủ, chiếc túi gấm trong tay người... là do gia chủ trao sao?". Giọng lão trầm ổn, ánh mắt dán chặt vào vật trên tay Y Thiên.
Y Thiên gật đầu, có chút bối rối.
"Đúng vậy. Phụ thân ta trao cho ta."
"Vậy thiếu chủ có biết trong đó chưa gì không?" Lão Dương gấp gáp hỏi.
Y Thiên khẽ lắc đầu, quả thật hắn chưa từng mở ra, hắn chỉ nghĩ đây là một bảo vật chí bảo của gia tộc, người ít hiểu biết về giới tu sĩ như hắn thật không dám mở bừa, hắn đáp.
"Thật không dám giấu lão, ta chưa từng mở ra. Ta nghĩ đó là một bảo vật, nếu mở thì sẽ mất đi tác dụng thần kỳ của nó."
Lão Dương bật cười khẽ, tiếng cười khô khan nhưng đầy ý vị.
"Ha ha... Thiếu chủ ngây thơ quá."
Lão không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đón lấy chiếc túi. Bằng kinh nghiệm dày dạn, lão chỉ cần lướt mắt qua đã nhận ra chiếc túi gấm bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
"Túi gấm này chẳng có gì đặc biệt. Thứ đáng nói là vật bên trong. Mở ra thì không vấn đề gì." Lão đưa tay vén nhẹ miệng túi.
Một luồng linh khí tinh khiết, cuồn cuộn như dòng suối không ngừng tuôn trào, lan tỏa khắp gian phòng, khiến không khí trở nên đặc quánh. Lão Dương thoáng bất ngờ. Đây là nguồn linh khí dồi dào và thuần khiết đến mức lão chưa từng thấy.
Lão nhẹ nhàng đưa một vật nhỏ bé, trong suốt như ngọc từ trong túi ra, ngắm nghía cẩn trọng như chạm vào báu vật vô giá.
"Đây là... một tấm tiên thể! Quả nhiên là hàng thật. Linh khí này... vô tận."
Lão lẩm bẩm, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột độ. Dù biết Mạc gia quyền thế, nhưng việc lão tận mắt chứng kiến một bảo vật như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Y Thiên nhìn Lão Dương đang trầm trồ, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.
"Tiên thể? Nó là gì vậy Lão Dương? Có liên quan gì đến việc ta không tu luyện được không?"
Hắn vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của vật này. Lão Dương đặt tấm tiên thể trở lại túi gấm, cất cẩn thận rồi ngồi xuống đối diện Y Thiên. Vẻ trầm tĩnh thường ngày của lão bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường.
Lão nhìn vào Y Thiên, cái nhìn mang dáng vẻ khó nói.
"Thiếu chủ, thật ra thứ này đối với người tu sĩ là vật chí tôn cực phẩm, ai nắm trong tay một tấm liền có thể xưng bá một phương, cả Mạc gia lớn như vậy, có một tấm thì đã là điều khó tin rồi, thưa thiếu chủ."
Lúc này Y Thiên có chút xấu hổ, hắn hiểu ý của lão Dương rồi, tấm tiên thể quý giá này không những không làm hắn không thể tu luyện mà còn giúp hắn rất nhiều, chẳng qua là hắn bất tài vô dụng thôi. Mà cũng phải công nhận lần này phụ thân hắn, Mạc Lãnh Sơn đã đi nước cờ cuối cùng đem hết vốn liếng cược lên người hắn.
"..." Y Thiên đỏ mặt, cúi xuống im lặng không phát ra tiếng động nào.
Để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, lão Dương lên tiếng hỏi.
"Thiếu chủ, lão nô mạn phép hỏi." Giọng lão trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Y Thiên, như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của hắn. Y Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt giật lên vài nhịp.
"Từ trước đến nay, người chưa từng được ai giảng dạy về công pháp, hay cách thức tu luyện, hệ thống cảnh giới, thậm chí những điều căn bản nhất về Khí Linh ở Vĩnh Hải Thần Châu này sao?".
Y Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng gật một cái.
"Đúng vậy. Ta chưa từng được học. Phụ thân ta chỉ nói đợi đến khi ta đủ lớn, đủ chín chắn thì sẽ có người dạy dỗ."
Hắn không chút che giấu, sự thật về sự thiếu hiểu biết của mình được phơi bày hoàn toàn. Một cảm giác hổ thẹn thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị sự khao khát tri thức lấn át.
"Ta chỉ hiểu biết một chút về Khí Linh qua Linh Nhi và mọi người nói thôi. Ta vẫn tự hỏi rằng tại sao nó lại quan trọng đến thế?". Hắn vội vàng truy vấn.
Lão Dương thở dài một tiếng, ông bắt đầu giảng giải, giọng điệu trở nên uyên thâm. Lão vuốt chòm râu, chậm rãi nói.
"Ở Vĩnh Hải Thần Châu này, để cảm nhận và hấp thụ linh khí, người ta đều phải thông qua Khí Linh. Có Khí Linh mới có thể tu luyện, không có thì vĩnh viễn là phàm nhân."
"Mỗi người sinh ra đều có Linh Căn, cầu nối bẩm sinh giúp cảm nhận linh khí. Tuy nhiên, không phải ai cũng có Khí Linh." Lão Dương tiếp tục. "Khí Linh là một dạng linh thú thể linh hồn, đa hình đa dạng, có thể là động vật, thực vật, vật phẩm linh tính. Nó là yếu tố then chốt để tu luyện ở thời đại này."
"Hiếm lắm mới có người sinh ra đã có Khí Linh Bản Mệnh bẩm sinh, những người đó nghiễm nhiên được coi là thiên tài." Lão giải thích thêm, ánh mắt dò xét nhìn Y Thiên.
"Những người không có Khí Linh Bản Mệnh có thể tìm kiếm Khí Linh Tự Nhiên, hoặc tự tạo ra Giả Linh cho bản thân. Nhưng chỉ những người có nhất linh căn hoặc song linh căn, chính là những người có thiên phú cao mới có đủ khả năng để làm điều đó, rồi tu luyện nó thành Giả Linh bản mệnh của mình và bước vào con đường tu luyện."
Y Thiên lắng nghe, nhíu mày suy tư.
"Vậy nếu một người có tam linh căn hay ngũ linh căn như ta, không có Khí Linh Bản Mệnh thì sao?". Hắn chỉ tay vào chính mình, vẻ mặt thoáng chút lo lắng.
Lão Dương gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự thâm trầm.
"Thì gần như vĩnh viễn không thể tiến vào con đường tu luyện. Việc tìm kiếm và hấp thụ linh khí để nuôi dưỡng quá nhiều hệ linh căn là điều bất khả thi đối với họ, khiến họ mãi mãi là phàm nhân." Lão dừng lại, nhìn thẳng vào Y Thiên.
"Nhưng người lại là một ngoại lệ. Ngũ linh căn, lại không có Khí Linh, nhưng vẫn hấp thụ được linh khí. Đây là điều chưa từng có. Lão nô nghĩ, có lẽ là do tấm tiên thể kia và Mạc gia cổ pháp đã giúp thiếu chủ. Nhưng thiếu chủ cũng đừng vì thế mà nản, con đường của người chỉ có người mới là người chứng minh được nó đúng hay sai, thành hay bại."
Y Thiên ngẩn người, hắn im lặng. Ánh mắt dần vững hơn, cứng cáp. Những lời của lão Dương dường như đã thức tỉnh hắn, hắn biết rằng hắn may mắn. Dù là ngũ linh căn nhưng mang trong người nhiều bảo pháp, bảo vật mà có thể thử mình bước lên con đường tu luyện, với những kì vọng của gia tộc, hắn phải kiên cường hơn để bước tiếp con đường này. Giọng hắn bước đầu trở nên đều đặn.
"Lão Dương. Lão hãy nói cho ta biết về con đường tu luyện."
Lão Dương nhìn một tràn biến đổi trên gương mặt của Y Thiên, lão vừa yên tâm vừa vui mừng. Lão rõ hơn ai hết, Y Thiên chính là một người đặc biệt. Cho dù bị vùi dập trong tiếng xấu vẫn vững vàng mà sống.
Bị gia tộc khinh miệt vẫn thương người muội muội thiên tài. Lão biết lão đã phò tá đúng người, có lẽ người mà bị cho là phế vật lại chính là người có thể lật lại một Mạc gia huy hoàng. Lão nhắm mắt một thoáng rồi đứng dậy, tựa vào khung cửa sổ nói:
"Con đường tu luyện của tu sĩ, thoạt tiên là Luyện Khí Cảnh."
Lão Dương tiếp tục, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn. Lão gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.
"Giai đoạn này có mười hai tầng. Để thực sự tu luyện, người phải kết nối với Khí Linh của mình, bắt đầu hấp thụ linh khí và chuyển hóa thành linh lực ban đầu. Việc người đang làm hiện tại, hấp thụ linh khí và khai thông kinh mạch, là những bước chuẩn bị đầu tiên để tiến vào Luyện Khí Cảnh. Tấm tiên thể đó chính là nguồn linh khí vô tận giúp người có thể làm được điều không tưởng đó. Chỉ là người thiếu Khí Linh để chuyển hóa linh khí một cách bài bản mà thôi."
"Vậy ra, ta vẫn chưa thực sự bước vào con đường tu luyện." Y Thiên nói, vẻ mặt thất vọng xen lẫn bừng tỉnh.
"Sau Luyện Khí Cảnh thập nhị tầng viên mãn, sẽ là gì nữa, Lão Dương? Có phải là càng lên cao thì linh lực càng dồi dào, điều khiển Khí Linh càng dễ dàng không?". Hắn vội vàng hỏi, ánh mắt đầy khao khát tri thức về con đường phía trước.
Lão Dương mỉm cười, vẻ mặt hiền từ.
"Đúng vậy. Sau khi đạt Luyện Khí Cảnh thập nhị tầng viên mãn, tu sĩ sẽ cần dùng đến Trúc Cơ Đan để tăng cơ hội thăng tiến lên Trúc Cơ Cảnh. Ở cảnh giới này, Khí Linh phát triển hơn, giúp tu sĩ ngưng tụ linh lực trong Linh Hải vững chắc, tạo cơ sở cho việc tu luyện lâu dài. Khi đạt tới Trúc Cơ Cảnh, tu sĩ có thể dễ dàng điều khiển Khí Linh của mình hơn, sức mạnh bản thân cũng tăng lên đáng kể. Rồi đến Kim Đan Cảnh, Khí Linh và linh lực sẽ hòa quyện sâu sắc, hình thành Kim Đan Khí Linh, một dạng Kim Đan độc đáo nơi Khí Linh dung nhập hoàn toàn, giúp tu sĩ có thể ngự pháp bảo phi hành, thọ nguyên cũng tăng lên đáng kể."
"Sau đó là Nguyên Anh Cảnh." Giọng Lão Dương bỗng trầm hơn, như đang nhớ lại những điều chỉ nghe kể.
"Ở cảnh giới này, Kim Đan Khí Linh phá kén, sinh ra Nguyên Anh Khí Linh, bản thể linh hồn của tu sĩ, được Khí Linh bao bọc và dung hợp. Nguyên Anh có thể thoát ly thân xác, mang theo sức mạnh của Khí Linh, thần thức cường đại, có thể di chuyển và chiến đấu độc lập. Đây là một cảnh giới mà sức mạnh đã đạt đến mức độ phi phàm, gần như chỉ còn trong truyền thuyết được lưu truyền."
Vẻ mặt Y Thiên lúc này đã hoàn toàn bị cuốn hút, hắn không ngừng gật gù, thỉnh thoảng lại nhíu mày suy tư.
"Trên Nguyên Anh Cảnh là Hóa Thần Cảnh." Lão Dương nói tiếp, ánh mắt xa xăm.
"Theo những gì lão nô được biết, Hóa Thần Cảnh là khi Nguyên Anh Khí Linh dần dung hợp hoàn toàn với thân xác, đạt đến trạng thái Thần Hồn Khí Linh Hợp Nhất. Khí Linh trở thành một phần bản năng không thể tách rời của tu sĩ, sức mạnh tăng vọt, thọ nguyên lại càng kéo dài hơn nữa. Cảnh giới này cũng chỉ được nghe kể lại, ít ai chứng kiến."
Lão Dương thở dài một tiếng, đoạn nói tiếp, giọng chứa đựng sự chiêm nghiệm.
"Trên Hóa Thần Cảnh... lão nô chỉ biết đến Luyện Hư Cảnh mà thôi. Đó là khi tu sĩ và Khí Linh đạt đến đỉnh cao của sự hòa hợp. Tu sĩ bắt đầu lĩnh ngộ và hấp thụ Hư Không Năng Lượng thông qua Khí Linh, tinh luyện cơ thể và linh hồn để thích nghi với không gian, có thể xuyên không di chuyển. Những cảnh giới cao hơn nữa... lão nô cũng chỉ mơ hồ nghe nói, nhưng đó đã là bí mật của thế giới này, không phải ai cũng biết đến. Lão nô chỉ biết tới đây."
Y Thiên lắng nghe, từng lời của Lão Dương như mở ra một thế giới vô biên trước mắt hắn. Hắn nhíu mày suy tư về những điều lão nói, đôi khi chợt mở to mắt kinh ngạc, rồi lại gật gù như bừng tỉnh khi hiểu ra mối liên hệ sâu sắc giữa tu sĩ và Khí Linh, cũng như ý nghĩa của từng cảnh giới.
Hắn cảm thấy hứng thú đặc biệt với việc tu sĩ mạnh lên sẽ có thể điều khiển Khí Linh dễ dàng hơn, cũng như việc Khí Linh có hệ thống tu luyện riêng biệt của nó. Sự khao khát tri thức trong hắn bùng cháy dữ dội.
"Không có Khí Linh thì sao chứ, cho dù ta không có Giả Linh vẫn có thể dùng tri thức đánh chết mấy người." Y Thiên kiên định trong lòng, toát lên khí chất tuổi trẻ mà đã khiến lão Dương phải đứng người mất một lúc, lão nhìn hắn như nhìn lại các thiên kiêu trong quá khứ mà lão đã từng gặp qua.
"Cái ánh mắt này, cái sắc mặt này, không thể là của người thường được. Quả là con trai của lão gia." Ông thầm mừng cho Mạc Lãnh Sơn.
"Những điều lão nô vừa nói, thiếu chủ." Lão Dương trầm giọng, ánh mắt nhìn Y Thiên đầy thâm ý.
"Đây chỉ là những điều cơ bản mà lão nô được biết từ sách cổ và những lời truyền miệng. Con đường của thiếu chủ đi, thiếu chủ đã chọn, là một con đường đặc biệt. Lão nô không chắc những kiến thức này của lão nô có ích với thiếu chủ, nhưng lão nô tin thiếu chủ sẽ có những lĩnh ngộ riêng của bản thân về các cảnh giới. Đừng quá phụ thuộc vào những gì lão nô nói, có thể lão nô đã nói sai. Mong thiếu chủ không trách lão."
"Ta hiểu rồi. Cảm ơn lão đáp ứng ta." Y Thiên gật đầu, vẻ mặt đầy suy tư.
"Vậy Linh Nhi hiện tại đang ở cảnh giới nào, Lão Dương? Còn tiểu Mãng thì sao?". Hắn giờ đã có khái niệm về cảnh giới, càng muốn hiểu hơn về tiểu muội muội dễ thương của mình.
Lão Dương mỉm cười hiền hậu, vuốt chòm râu bạc.
"Chi bằng thiếu chủ tự mình hỏi con bé thì hơn. Người sẽ có câu trả lời rõ ràng nhất từ chính nó." Ánh mắt lão ẩn chứa sự khuyến khích, có chút tinh quái.
Y Thiên đứng dậy, lòng đầy háo hức. Hắn tìm thấy Linh Nhi đang vui vẻ loanh quanh một bụi hoa dại ven suối nhỏ gần nhà, đôi tay nhỏ bé mân mê những cánh hoa đủ màu sắc.
"Đại ca! Huynh xong rồi sao?" Linh Nhi reo lên, đôi mắt to tròn lấp lánh như tinh tú. Nàng chạy đến, ôm chặt lấy chân Y Thiên, má áp vào đùi hắn như một chú mèo con.
"Này, Linh Nhi. Cho đại ca hỏi nhé, muội rốt cuộc là đang đạt cảnh giới nào?"
"Huynh lại muốn biết cảnh giới của muội à?". Giọng nàng thì thầm, có chút bí mật. Tay nàng chọt chọt vào bụng Y Thiên.
Y Thiên bật cười, xoa đầu Linh Nhi. "Ừm. Muội nói đi."
"Hì hì!" Linh Nhi cười khúc khích, hai tay che miệng, đôi vai nhún nhảy.
"Muội đang ở Luyện Khí Cảnh cửu tầng đó! Mọi người đều nói muội là ngàn năm có một đó đại ca." Nàng nói với vẻ mặt tự hào, hai lúm đồng tiền hiện rõ.
"Còn tiểu Mãng thì sao?". Y Thiên hỏi tiếp, lòng kinh ngạc với tốc độ tu luyện của cô bé.
"À, tiểu Mãng thì đang ngủ đông trong không gian Khí Linh của muội, nó đang lột xác để tấn thăng lên Linh Sơ Cảnh Nhất Tinh đó!" Linh Nhi kể vanh vách, đôi mắt sáng bừng.
"Linh Sơ Cảnh Nhất Tinh, đó là cảnh giới riêng của Khí Linh à?" Y Thiên tự hỏi, lúc này hắn mới nhớ mình quên hỏi lão Dương về Khí Linh, mà thôi, lão tuy khác thường một chút nhưng chưa từng để lộ Khí Linh nên hắn nghĩ hỏi lão cũng không ích gì.
Y Thiên trực tiếp hỏi Linh Nhi. "Tiểu Mãng là Khí Linh của muội, vậy muội chắc cũng biết một chút về Khí Linh nhỉ?"
Linh Nhi gật đầu liên tục. "Đương nhiên là muội biết rồi, Khí Linh có cảnh giới riêng đó! Muội chỉ biết có bốn cảnh giới thôi. Lần lượt là Linh Sơ Cảnh, Linh Phàm Cảnh, Linh Tu Cảnh, Linh Tâm Cảnh.."
"Ừm, vậy Nhất Tinh mà muội nói là gì? Ta chẳng thấy nó có trong cảnh giới nào cả."
Linh Nhi bặm môi tỏ vẻ uất ức vì Y Thiên đã chen vô nói trong khi nàng chưa nói hết. Y Thiên thấy vậy liền xoa đầu nàng.
"Thôi được rồi, muội nói đi. Lần sau ta không như thế nữa."
"Hừ! Huynh nói rồi đó nha, lần sau không được như thế nữa."
Y Thiên nhìn cô bé như vậy liền thấy rất dễ thương mà dịu dàng nói.
"Được được, lần sau không thế nữa. Muội nói tiếp đi."
"Hì hì." Linh Nhi cười lên vài tiếng rồi trở lại như cũ, nàng nhảy nhót vừa nói vừa làm những hành động để mô tả.
"Nãy muội nói là các đại cảnh giới trong mỗi đại cảnh giới đó chia thành Ngũ Giai và Tứ Tinh đó. Ngũ Giai có Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ Giai. Còn Tứ Tinh thì có Nhất, Nhị, Tam, Tứ Tinh! Tiểu Mãng của muội đang ở Linh Sơ Cảnh ngũ giai, và sắp đột phá lên Nhất Tinh đó!"
Nàng dừng lại một chút, đưa tay lên miệng nhắm mắt lại như đang nhớ về điều gì đó. Nàng cứ thế một lúc, mày càng lúc càng nhíu chặt lại hơn. Ngay lúc Y Thiên đưa tay ra định xoa đầu nàng bảo "Được rồi" thì nàng lại mở mắt ra nhảy nhót, ánh mắt nàng vui mừng, giọng trong trẻo như chuông gió nói.
"Còn! Còn nữa, những Khí Linh có hình dáng vật thể như tiểu Mãng của muội (rắn nước) thì đều mang thuộc tính của vật đó. Tiểu Mãng của muội là rắn nên nó sẽ lột xác để mạnh hơn!".
Linh Nhi hồn nhiên giải thích, trong khi Y Thiên đứng lặng. Hắn nhìn cô bé, suy nghĩ của hắn hỗn loạn. Một bên là cô em gái thiên tài mới Luyện Khí Cảnh cửu tầng, Khí Linh cũng sắp tấn thăng Linh Sơ Cảnh Nhất Tinh.
Một bên là bản thân hắn, tu luyện nửa vời, ngay cả cách nhập môn Vô Tình Đạo Pháp cũng không hiểu rõ, lại không có Khí Linh, và là ngũ linh căn phế vật.
"Haizz" Hắn thở dài một tiếng, hắn nghĩ đến việc mình chưa thực sự bước vào Luyện Khí Cảnh mà chỉ đang tích lũy nền tảng. Ánh mắt hắn hướng về phía xa xăm, nơi những tán cây cổ thụ vươn mình che kín cả bầu trời. Con đường phía trước vẫn còn mịt mờ, nhưng giờ đây, hắn đã có một kim chỉ nam rõ ràng hơn để khám phá.
Trước khi định cư lâu dài trong căn nhà nhỏ giữa Rừng Vô Ưu, Y Thiên biết, cả ba cần phải bổ sung vật dụng thiết yếu. Làng Thanh Thủy vẫn là lựa chọn duy nhất. Hắn cần ngô, gạo, sắn. Linh Nhi thì cần vài bộ quần áo mới, mấy thứ đồ chơi đơn giản. Còn Lão Dương, lão cần một ít thuốc lá sợi và bộ ấm trà cũ.
Lần này, với kinh nghiệm từ chuyến đi trước, nhóm Y Thiên tăng tốc đáng kể. Con đường mòn quen thuộc như được rút ngắn lại dưới bước chân kiên định của họ. Chẳng mấy chốc, những mái nhà tranh thấp thoáng hiện ra giữa những lùm cây xanh. Họ nhanh chóng tiến vào làng.
Tại một tiệm tạp hóa nhỏ, mùi gạo mới, mùi sắn khô và gia vị xộc thẳng vào mũi. Y Thiên cùng Lão Dương và Linh Nhi đang chọn lựa đồ đạc. Bỗng, những lời bàn tán xì xào của các thương nhân gần đó lọt vào tai hắn, rõ mồn một.
"Nghe nói... nửa tháng nữa là Thái tử Lý Triệt đăng cơ ở Sa Đô đấy."
"Đúng vậy, còn nghe đâu sẽ chém đầu thị chúng đám phản tặc... để răn đe."
"Phản tặc ư? Ai mà gan lớn thế?"
"Là những kẻ âm mưu lật đổ đế quốc đó. Trong đó có cả Mạc gia và đám bè phái của họ!"
Từng lời, từng chữ như mũi dao đâm thẳng vào tim Y Thiên. Hắn đứng sững, lồng ngực bỗng quặn thắt dữ dội. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Dạ dày hắn quặn thắt, một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên, khiến hắn phải cúi gập người. Khuôn mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí Y Thiên như bị kéo ngược về một đêm kinh hoàng, lúc giấc mơ đó lần đầu tiên giày xéo hắn. Một quảng trường nhuộm máu và tiếng la hét xé tai. Hình ảnh phụ thân Mạc Lãnh Sơn với dáng vẻ tiều tụy, tấm lưng còng dưới gông cùm. Ánh mắt ông đỏ hoe, khẽ lắc đầu, rồi mấp máy lời trăng trối.
“Thiên nhi, hãy chăm sóc cho muội muội của con... Gia tộc chúng ta bị oan... hãy sống tốt, đừng nghĩ đến việc trả thù... Phụ thân... không giận đâu...”
Tiếng lưỡi đao sắc lạnh xé toạc không khí, rồi liên tiếp những tiếng "phập" ghê rợn. Những cái đầu người lăn lóc, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ cả nền đá. Cảm giác bất lực tột cùng bóp nghẹt hắn, thân thể cứng đờ vì sợ hãi, không thể nhúc nhích dù chỉ một li.
Linh Nhi hoảng hốt chạy lại, túm chặt vạt áo hắn. Lão Dương nhìn hắn, ánh mắt đong đầy sự lo lắng, đầy thấu hiểu. Nhưng lão không làm gì, lão biết cứ để hắn như thế này là tốt nhất rồi.
Trong tâm trí Y Thiên, một cuộc giằng xé dữ dội bùng nổ.
Quay lại Sa Đô ư? Quá mạo hiểm rồi! Dù không một ai biết thân phận của ta, nhưng đó là mạo hiểm không đáng có. Có thể một đi không trở lại! Ta còn Linh Nhi phải bảo vệ! Không được mạo hiểm! Ta đã hứa với phụ thân là sẽ bảo vệ Linh Nhi bằng mọi giá! Sao ta có thể mạo hiểm tương lai của con bé được?
Nhưng... đó là Mạc gia! Là gia tộc của ta! Là phụ thân! Là nơi ta sinh ra! Ngươi có thể nào quay lưng lại mà bỏ mặc họ không? Nếu không nhìn lần cuối, liệu ngươi có hối hận suốt đời không? Một cảnh chém đầu thị chúng... Mạc gia sẽ bị bêu rếu! Phụ thân... phải chết đau đớn trước vạn người! Lão gia chủ oai hùng một thời, nay lại phải chịu nhục hình như vậy sao?! Sẽ như thế nào nếu phụ thân đưa ánh mắt chờ đợi tìm kiếm ngươi lần cuối trong vô vọng chứ?
Không, không được nghĩ! Ta vô dụng! Ta là ngũ linh căn phế vật! Ta đi thì làm được gì? Ta chỉ tổ phá hoại mà thôi, lỡ ta bị bắt thì sao? Chỉ làm gánh nặng! Mạc gia đã mất rồi! Ta phải chấp nhận! Chấp nhận số phận này! Bỏ qua! Sống một cuộc đời bình thường, an nhàn nơi rừng sâu này! Quên đi tất cả nỗi đau đó! Như phụ thân muốn.. không cần trả thù, chỉ cần biết Mạc gia bị oan.
Chấp nhận? Chấp nhận sao? Ta là Mạc Y Thiên! Ta không thể hèn nhát như vậy! Phụ thân đã giao phó Linh Nhi cho ta! Ông ấy đã tin tưởng ta! Tấm tiên thể này... là hy vọng cuối cùng của gia tộc! Nếu ta không dám đối mặt với sự thật, làm sao ta có thể vực dậy Mạc gia? Làm sao có thể Đông Sơn Tái Khởi? Một chút khó khăn này mà cũng không dám đối mặt, thì tất cả những gì ta đang làm, những gì ta đang mơ ước... chỉ là ảo tưởng..
Ta phải nhìn! Phải khắc sâu cảnh tượng đó vào tận xương tủy! Phải biến nỗi nhục này thành động lực để sống! Để mạnh lên! Phụ thân nói không cần trả thù, chứ không phải là không được. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, sẽ giúp ta mạnh hơn. Thù giết cha, giết gia tộc. Quyết trả.
Nỗi đau đớn, giằng xé nội tâm khiến Y Thiên run lên từng đợt. Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Mắt hắn đỏ ngầu, nhưng sâu thẳm trong đó, một tia lửa quyết tâm bùng cháy. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lão Dương, ánh mắt kiên định đến lạ thường.
"Lão Dương." Giọng Y Thiên khàn đặc, nhưng rõ ràng từng chữ.
"Lão... hãy bí mật đưa ta và Linh Nhi về Sa Đô. Ta... ta muốn tự mắt chứng kiến cảnh tượng đó. Ta cần phải nhìn Mạc gia lần cuối, nhìn phụ thân lần cuối. Ta phải tự mình trải qua khoảnh khắc đó."
Lão Dương nghe vậy, lão thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp.
"Thiếu chủ... người có chắc không? Dù bọn chúng không biết thân phận của chúng ta, nhưng việc trở lại Sa Đô vào lúc này vẫn là quá mạo hiểm! Thành Hoàng Kim Sa Thành đang trong thời điểm nhạy cảm, lính canh dày đặc, tai mắt khắp nơi. Một khi lộ diện, dù chỉ là một sơ hở nhỏ, chúng ta sẽ không còn thoát!. Việc gì người phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm như vậy?" Lão cố gắng nói bằng giọng điệu khẩn thiết, nhưng vẫn không làm Y Thiên dao động.
"Chúng ta đã thoát được khỏi vòng vây, tìm được nơi ẩn náu. Người cứ ở đây chuyên tâm tu luyện, chờ ngày đủ mạnh rồi đường đường chính chính báo thù, chẳng phải tốt hơn sao? Hà tất phải lao đầu vào nguy hiểm không đáng có?"
"Không. lão sai rồi, không gì là không đáng có cả. Sao lão biết ta báo thù? Ngay cả việc này mà ta còn không dám đối mặt, thì nghĩ đến việc cầm gươm trả thù, có phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ này hay không?" Y Thiên ngắt lời lão, giọng điệu dứt khoát. Ánh mắt hắn kiên quyết, không hề nao núng.
Nhìn vào đôi mắt rực lửa của Y Thiên, Lão Dương biết, lão không thể thay đổi ý kiến của hắn. Cái khí chất quật cường đó, y hệt như gia chủ Mạc Lãnh Sơn năm xưa. Lão chỉ đành thở dài một tiếng, chấp nhận.
"Được thôi, thiếu chủ." Lão Dương nói, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Sa Đô.
"Ở lễ trưởng thành cũng như lễ đăng cơ của Thái Tử Lý Triệt, chắc hẳn không có quá nhiều binh lính canh gác đâu. Ngày đó chẳng qua là không để tàn dư chạy trốn nên ở Hoàng Kim Sa Thành mới nhiều lính canh cổng như vậy. Nhưng... phải tuyệt đối cẩn thận. Không thể vì mọi người không biết chúng ta là người của Mạc gia mà khinh suất được."
"Haizz." Cái thở dài này của lão đã sáng tỏ những lời này mới là sự thật, lão thoáng nghĩ mình nên nói những lời này đầu tiên, lão biết những lời lão từ chối chỉ là những lời giả dối biện hộ cho sự hèn nhát của lão.
Y Thiên gật đầu kiên quyết, một tia hy vọng và quyết tâm bùng lên trong lòng hắn.


0 Bình luận