Thâm Thù Đại Hận.
Chương 9: Lâm Xảo Minh, Đệ Nhất Thể Tu.
0 Bình luận - Độ dài: 3,019 từ - Cập nhật:
Sáng sớm hôm đó, Mạc Y Thiên hít thở sâu, lồng ngực tràn đầy khí tức trong lành của rừng già. Hắn mở mắt, ánh nhìn giờ đây không còn sự vằn vện của đêm dài kinh hoàng, mà là một sự bình ổn lạ thường. Thân thể hắn nhẹ bẫng, linh hoạt hơn, như thể mọi lo toan, vướng bận đêm qua đã bị gột rửa sạch sẽ. Điều này khiến hắn cảm thấy phấn chấn, sẵn sàng đối mặt với những gì đang chờ phía trước.
Hắn khẽ chạm tay vào chiếc túi gấm bên hông, cảm nhận dòng chảy năng lượng thuần khiết đang âm thầm luân chuyển trong người. Con đường tu luyện của hắn, một lối đi riêng biệt, giờ đây hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn biết mình đã đặt bước chân đầu tiên trên một hành trình đầy tiềm năng.
Sau bữa điểm tâm đạm bạc nhưng thanh tịnh tại thiền viện, Y Thiên cùng Linh Nhi và Lão Dương cáo biệt vị tăng sư. Vị lão tăng phúc hậu chắp tay, ánh mắt thâm thúy dõi theo họ ra tới cổng chùa.
"A Di Đà Phật! Nguyện chư vị thí chủ bình an vượt ngàn dặm. Hãy ghi nhớ, nội tâm an định, vạn sự sẽ hanh thông."
Lão Dương trải bản đồ ra, kiểm tra lại tuyến đường vị tăng sư đã vạch sẵn. Con đường dẫn vào sâu trong rừng, chỉ là một lối mòn nhỏ, phủ đầy lá rụng và những thảm rêu xanh ngắt.
Ánh nắng sớm len lỏi qua tầng lá dày, tạo thành những chấm sáng lung linh trên mặt đất ẩm. Gió mang theo hương thơm dịu của cỏ cây, phảng phất chút hương hoa dại.
Y Thiên cõng Linh Nhi trên lưng. Đôi mắt trong veo lấp lánh sự tò mò khi quan sát khung cảnh xung quanh. Hắn cố gắng kiểm soát hơi thở, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, đồng thời tâm trí tập trung cao độ vào dòng linh khí từ túi gấm.
Vẫn như mọi khi, dòng linh khí chảy qua kinh mạch hắn, hắn thấy cơ thể trở nên thư thái như thể một giác quan mới trong hắn đang dần được khai mở. Hắn nhận ra, cơ thể hắn đang dần biến đổi. Rất nhỏ.
"Đại ca, huynh cứ đi như vậy sao? Muội thấy huynh cứ bước chậm chạp như suy tư chuyện gì vậy? Chẳng lẽ huynh nhớ Bạch tỷ sao? Muội cũng nhớ tỷ ái quá!" Linh Nhi bỗng cất tiếng, giọng nàng trong trẻo như chim hót. Nàng khẽ lắc nhẹ, dường như quên hết mọi sợ hãi đã trải qua.
Y Thiên bật cười nhẹ, đáp. "Bạch tỷ sao? Huynh cũng nhớ tỷ ấy, nhớ cả phụ thân với trang viên Mạc gia nữa, đại ca tự hỏi mọi người bây giờ đang thế nào rồi." Hắn không nói nhiều, chỉ tập trung vào cảm nhận. Hắn phát hiện ra rằng, khi kết hợp một hành động cụ thể với việc điều hòa linh khí, hiệu quả hấp thu dường như tăng lên đáng kể.
Họ tiếp tục đi, con đường dần mở rộng, thoát khỏi vùng cây cối rậm rậm và dẫn vào một khu vực quang đãng hơn. Xa xa, những mái nhà lợp tranh thấp thoáng dưới tán cây, khói bếp lượn lờ bay lên, báo hiệu sự hiện diện của một ngôi làng nhỏ.
Khi tới gần làng, một khung cảnh tĩnh mịch khác thường hiện ra. Những ngôi nhà gỗ nằm rải rác ven con suối nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng gia cầm quen thuộc hòa vào không khí. Dân làng, phần lớn là những người nông dân chân chất, đang chăm chú với công việc thường nhật.
Lão Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt giãn ra. "Đây là làng Thanh Thủy. Chúng ta có thể dừng chân mua chút lương thực và nước uống." Lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, áng chừng thời gian.
"Nếu đi đúng lộ trình này, chúng ta sẽ tới nơi vào khoảng chiều tà."
"Hoan hô, thật nhanh vậy sao, Lão Dương. Chúng ta gần tới rồi ư?"
Linh Nhi ngước nhìn, đôi mắt sáng lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Nàng một tiểu thư cành vàng lá ngọc, lần đầu tiên phải đi xa mà chịu khổ như thế này, nàng vui như mở hội khi biết rằng sắp đến nơi rồi.
"Đúng vậy, tiểu thư." Lão Dương khẽ gật đầu, khuôn mặt hiện lên an tâm.
"Lối đi mà vị tăng sư chỉ dẫn là tuyến đường an toàn nhất. Địa thế hiểm trở, ít người biết tới, vậy nên hầu như không có kẻ xấu quấy phá, cũng tránh được các linh thú lớn. Có vẻ như vị sư thầy đó đã rất an hiểu đừng lối quanh đây."
Mạc Y Thiên lắng nghe, tâm tư hắn cũng thầm thán phục sự chu đáo và trí tuệ của vị tăng sư. Hắn cũng không biết vì chuyện đường xá này mà vị sư thầy đó đã tốn biết bao nhiều là công sức nữa.
Khi họ bước vào trung tâm làng, một hình ảnh kỳ dị thu hút sự chú ý của Mạc Y Thiên. Dưới tán cây đa cổ thụ khổng lồ, một lão già đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, tay khua khắng một cành cây khô trong không trung, như thể đang điều khiển một thứ vô hình nào đó. Lão mặc một bộ y phục đã sờn rách, tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem bùn đất, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm.
Ông ta lẩm bẩm những câu nói không mạch lạc, lúc thì cười phá lên điên dại, lúc lại bật khóc nức nở, khiến những đứa trẻ trong làng vừa tò mò vừa sợ hãi, đứng từ xa chỉ trỏ.
"Đệ nhất Tu Thể... Lâm Xảo Minh ta... Ha ha ha... Ai dám nói ta điên? Ta là kẻ duy nhất thấy rõ chân lý! Lũ ngu muội chúng ngươi, cả đời chỉ có thể tuân theo vận mệnh chết tiệt. Đến chết không buông.. Ha ha ha"
Mạc Y Thiên khẽ cau mày. Nhìn về phía lão Dương chỉ tay về phía lão điên khùng đó tò mò hỏi.
"Tu Thể? Đó là gì vậy, Lão Dương?" Hắn cảm nhận được một luồng linh khí cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại hỗn loạn và quái dị tỏa ra từ lão già. Nó không giống bất kỳ luồng linh khí nào hắn từng cảm nhận. Nó vừa cuồng bạo, vừa tĩnh lặng, tựa như một dòng sông cuồn cuộn bị đóng băng giữa chừng.
Lão Dương nhìn về phía lão già, nét mặt có phần dè dặt. Bước chân lão dần chậm lại, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thiếu chủ, Tu Thể là một cách tu luyện khác biệt. Nó không giống việc hấp thụ linh khí thông thường để tăng cường bản thân. Tu Thể thiên về rèn luyện thân thể đến cực hạn, học hỏi các loại võ đạo, võ kỹ để đạt được những tầng lĩnh ngộ mới. Từ đó mà tu vi đạt ngưỡng cao hơn. Cách thức là liên tục phá nát giới hạn cơ thể."
Lão Dương ngừng lại một chút, như đang tìm lời giải thích chính xác.
"Có thể hiểu đơn giản, Tu Thể gần giống với Tu Võ, nhưng họ không chỉ dừng lại ở sức mạnh cơ bắp. Họ đạt được cảnh giới bằng cách tôi luyện thân xác, thấu hiểu các nguyên lý võ học. Tuy nhiên, con đường này có giới hạn rất lớn, khó đạt được đỉnh cao như tu sĩ hấp thu linh khí."
"Vậy lão ta là một Tu Thể?" Mạc Y Thiên hỏi, ánh mắt hắn không rời khỏi Lâm Xảo Minh. Dù vẻ ngoài điên dại, nhưng từng cử chỉ của lão, từ cách lão khua tay đến những nhịp điệu vô thức, đều mang một sự đồng điệu lạ lùng, như đang minh họa một loại công pháp cổ xưa nào đó.
Lão Dương khẽ gật đầu. "Có lẽ là vậy. Nghe đồn lão từng rất mạnh. Nhưng giờ thì..." Lão ta lắc đầu, ý nói tiếc nuối cho sự điên dại hiện tại của Lâm Xảo Minh.
Đột nhiên, lão già trên cây quay phắt đầu lại, đôi mắt đờ đẫn bỗng vụt sáng, nhìn thẳng vào Mạc Y Thiên. Một sự kinh ngạc tột độ hiện rõ trên gương mặt lão, từng nếp nhăn giãn ra rồi co lại, như thể lão vừa chứng kiến điều không tưởng. Lão ta há hốc miệng, rồi bật cười the thé, tiếng cười méo mó nhưng chứa đựng sự kinh ngạc tột độ.
"Ha ha ha... Cái gì đây... Ngũ linh căn mà linh khí cuồn cuộn... Dường như bao hàm đủ Ngũ hành... Không thể... Tuyệt đối không thể! Chảy luân hồi... Chảy mãi không ngừng!?"
Lão ta bổng tối sầm mặt lại, nhìn kĩ vào Y Thiên, nhìn vào ấn đường của Y Thiên, rồi nhìn lên đỉnh đầu của hắn. Lão nhìn một lúc lâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra vài từ.
"Tử khí nặng như vậy? Gặp hoạ còn sống là phúc. Ngũ hành luân hồi, kinh mạch khai hoang. Kỳ tài ngàn năm. Rất tiếc là không nhận ra mấu chốt. Lũ nhân loại ngu muội." Nói xong lão lại trở nên điên khùng.
Lão ta đột nhiên quay lưng lại, bước đi lảo đảo về phía con suối, vẫn lẩm bẩm những câu nói không rõ nghĩa. "Trăng tròn rồi... Phải tắm trăng... Ha ha ha..." Lão ta cứ thế biến mất sau những bụi cây rậm rạp, để lại Mạc Y Thiên đứng đó, lòng đầy bối rối và kinh ngạc.
Hắn vẫn còn ngẫm nghĩ về lời nói của lão điên ấy, hắn tròn xoe mắt nhìn chằm chằm về phía bụi cây lão vừa nhảy vào. "Lâm Xảo Minh, lão là ai? Những lời vừa rồi có ý nghĩa gì?" Hắn tự nghĩ thầm trong lòng, nhưng câu hỏi không ai ngoài lão khùng điên đó giải thích được. Sự tò mò của Y Thiên lên đến đỉnh điểm.
Lão Dương thở phào nhẹ nhõm. "May quá, lão ta lại bỏ đi rồi. Thiếu chủ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
"Lão Dương, lão có nhận thấy gì không? Những lời nói đó.." Y Thiên hỏi, đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào hướng lão già biến mất. Lời nói trở nên khó nói, mơ hồ.
"Nhận thấy gì đâu, thiếu chủ. Lão ta chỉ hành động kỳ quặc như mọi khi thôi." Lão Dương đáp, đoạn kéo tay Y Thiên. "Đừng đứng ngây ra đó nữa, thiếu chủ. Lão nghĩ chắc tiểu thư cũng đói rồi."
Nhóm Y Thiên chọn một khách điếm nhỏ, khá sạch sẽ trong làng để dừng chân. Mùi cơm mới và các món xào nấu tỏa ra, nhưng Mạc Y Thiên chẳng thể để tâm.
Đầu óc hắn quay cuồng với những suy nghĩ về Tu Thể và lão già điên Lâm Xảo Minh. Hắn cảm giác con đường này có một mối liên hệ sâu sắc với sinh cơ, với cách hắn tồn tại. Một linh cảm mạnh mẽ mách bảo rằng Tu Thể có thể là lối đi phù hợp với chính mình.
Hắn không chắc nhưng mà lỡ phù hợp thì sao? Y Thiên ngồi bên bàn, tay cầm đũa nhưng không gắp lấy món nào. Linh Nhi lay nhẹ tay hắn. "Đại ca, huynh không ăn sao? Món này thơm ngon lắm!"
"Đại ca không đói. Nếu muội thấy ngon thì ăn nhiều vào, mau ăn chóng lớn." Y Thiên đáp. Hắn liếc nhìn ra cửa sổ, nơi bóng dáng lão già Lâm Xảo Minh vừa điên dại hiện lên trong tâm trí hắn.
"Ta muốn đi vệ sinh một chút."
Lão Dương gật đầu, ánh mắt lão nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý.
"Thiếu chủ cứ đi đi. Lão nô và tiểu thư sẽ đợi."
Mạc Y Thiên nhanh chóng rời khỏi khách điếm, đi thẳng đến con suối nơi hắn thấy Lâm Xảo Minh biến mất lần trước. Suy nghĩ còn hắn cứ quanh quẩn trong những câu nói không đầu không đuôi của Lâm Xảo Minh.
Hắn mù mờ lần theo bước chân của lão để lại trên đất, hắn thầm nghĩ lão chắc hẳn rất mạnh khi để lại cả bước chân trên nền đất sỏi cứng cáp này. Khi đến gần, hắn đã cảm nhận được một luồng năng lượng lạ.
Đến nơi, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt Y Thiên. Lâm Xảo Minh đang ngồi thiền bên bờ suối. Xung quanh lão, linh khí cuồn cuộn như những luồng lốc xoáy vô hình, từng tầng từng lớp lan tỏa. Chúng nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại dữ dội như sóng biển cuộn trào, liên tục thay đổi trạng thái, vô cùng khó nắm bắt.
Y Thiên giật mình. Lập tức núp ở sau một cái cây lớn, đưa mắt nhìn sang lão điên. Trong đầu đặt ra vô vàn câu nghi vấn.
"Lão Dương nói Tu Thể tu sĩ dùng thân thể làm gốc để tăng tiến tu vi, vậy mà lão già này lại... hấp thụ linh khí trực tiếp!"
Hắn bất ngờ khi thấy Lâm Xảo Minh dùng linh khí để bao bọc cơ thể, khiến lão như một pho tượng cứng cáp đang được tôi luyện. Linh khí dường như đang bù đắp, củng cố thân thể lão một cách vô cùng kỳ lạ. Điều này hoàn toàn khác biệt với những gì Y Thiên từng nghe về Tu Thể. Có lẽ, lão ta có một phương pháp tu luyện hoàn toàn độc đáo.
Y Thiên nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, muốn quan sát kỹ hơn. Khi hắn chỉ còn cách lão già vài bước chân, đột nhiên, Lâm Xảo Minh mở mắt. Lão ta thoáng cái đã xuất hiện ngay bên cạnh Y Thiên, nhanh đến nỗi hắn chưa kịp phản ứng. Một bàn tay gầy gò, xương xẩu nhưng đầy lực mạnh mẽ bóp chặt cổ hắn, ấn hắn ngã sầm xuống đất.
"Ngươi là ai? Đến đây cướp công pháp của ta sao?" Lâm Xảo Minh gầm gừ, giọng nói không còn chút điên dại nào, mà lạnh lùng và đầy sát khí.
"Ngươi cũng xứng ư? Một kẻ còn chưa cả Luyện Khí?"
Vừa nói dứt lời, lão ta lại bất ngờ buông tay. Thân ảnh lão vụt đi, nhảy loạn xạ lên, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ của một kẻ điên khùng. Y Thiên nằm đó, đầu óc ong ong vì cú ngã và những gì vừa xảy ra.
Hắn từ từ đứng dậy, toàn thân đau nhức. Lâm Xảo Minh vừa rồi không hề có chút dấu hiệu điên dại nào! Uy áp lão tỏa ra lúc đó, không hề kém cạnh Khí Linh của Mạc Lãnh Sơn phụ thân của hắn chút nào.
"Lão điên này... mạnh đến vậy sao?"
Y Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Hắn chắp tay, cúi đầu hành lễ về phía lão già đang múa may quay cuồng bên bờ suối. Biết đâu, đây lại là cơ hội để tìm hiểu thêm những thông tin giá trị. Hắn quyết định hỏi lão cho rõ ràng.
"Ta là Y Thiên con trai của Thừa Tướng Mạc Lãnh Sơn của Sa Đô Đế Quốc Tây vực, mong lão tiền bối chỉ giáo, ta đến đây để trú ẩn không muốn gây phiền phức cho tiền bối, chỉ muốn hỏi tiền bối có thể dạy cho ta tu luyện được không?
Lâm Xảo Minh lúc này dừng lại một khắc, hắn bình thường, đưa tay vuốt bộ râu trắng xoá cái hắn, tay kia chắp ra đằng sau, khí thế rất bất phàm. Lão ngẩng cao đầu nhìn Y Thiên vẫn cuối đầu hành lễ, ánh mắt lão đầy suy tư. Lão gật đầu vài cái.
"Ngươi là người Mạc gia?"
"Vâng, thưa tiền bối. Ta là trưởng tử của Mạc gia đời nay." Mạc Y Thiên dáng vẻ gấp gáp gần như là đáp lời lão ngay lập tức.
Lâm Xảo Minh nhẹ nhàng gật đầu, cái gật đầu chất chứa bao nỗi niềm, lão ngước đầu lên trên cao nhìn về phía mây lớn, cái nhìn của lão không mơ hồ như là đang nhìn về phía một vật nào ẩn mình trong mây cao vậy.
"Được, ta đã hiểu đại khái cả rồi. Chỉ trách lão bạn hữu của ta tham vọng thiên đạo quá lớn.. Lại hại khổ chúng sinh rồi. Nếu ngươi thật sự muốn học ta tu luyện. Ta có điều kiện. Ngươi, Mạc Y Thiên.. Công tử số một Sa Đô này có đồng ý hay không?"
Y Thiên lúc này không hề ngừng lại, ánh mắt hắn non trẻ nhưng đầy kiên định, hắn ngẩng đầu lên, hắn mở lời.
"Cảm ơn sư phụ."
Lâm Xảo Minh nhìn hắn mỉm cười. Hắn rất thông minh, không đồng ý cũng không từ chối mà là hai chữ cảm ơn hai chữ sư phụ đã thay lời đồng ý của hắn, cũng tỏ rõ quyết định vững như bàn thạch của hắn. Điều này khiến Lâm Xảo Minh lão điên này rất hài lòng.
Lão phất tay, áo cũng lão tung bay trong gió, suối theo cũng dậy sóng theo cái ngồi xuống của lão. Lão lúc này không còn dáng vẻ của kẻ điên, lão mang dáng vẻ của vị thần tiên giáng trần, vẻ lôi thôi mất đi thay đó là một ánh hào quang kì lạ bao lấy lọc ở trong.
"Được rồi, vậy thì đồ nhi ngoan. Nghe vi sư dạy một khẩu quyết." Nói xong lão lấy ra từ áo một cuốn thẻ tre lia qua cho Y Thiên bắt lấy.


0 Bình luận