Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thâm Thù Đại Hận.

Chương 8: Trốn Chạy.

0 Bình luận - Độ dài: 5,279 từ - Cập nhật:

Chiếc xe ngựa cũ kỹ rít lên một tiếng chói tai, bánh xe nghiến ken két trên con đường đất lổn nhổn đá sỏi, liên tục nảy lên bần bật như muốn hất tung những người bên trong. Cứ mỗi cú xóc, Linh Nhi lại rụt mình sâu hơn vào lòng Mạc Y Thiên, tay bám chặt lấy vạt áo bào của hắn. Hơi thở của nàng gấp gáp, nóng hổi phả vào cổ hắn, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng.

Trời đã nhá nhem tối, màn đêm buông xuống đặc quánh. Những bóng cây cổ thụ hai bên đường đổ dài vặn vẹo như những con quỷ dữ nhảy múa, lướt qua khung cửa xe chớp nhoáng, tạo nên những hình thù ghê rợn. 

Không khí bên trong xe đặc quánh sự căng thẳng, đến mức có thể cảm nhận được nhịp thở dồn dập, nặng nề của cả ba người. Tiếng côn trùng đêm rỉ rả từ sâu trong rừng, hòa lẫn với tiếng gió xào xạc qua những rặng cây khô.

"Đại ca..." Linh Nhi thút thít, đôi mắt mở to trong bóng tối lờ mờ, tràn ngập nỗi sợ hãi. Nàng khẽ dụi mặt vào ngực hắn, như tìm kiếm chút hơi ấm và an toàn cuối cùng. 

"Sợ quá... Có tiếng gì ngoài kia ạ? Như có người đang đuổi theo mình... Lại có cả tiếng roi nữa..."

"Không có đâu Linh Nhi, làm gì có ai đuổi theo mình chứ. Có đại ca ở đây rồi, muội đừng sợ gì cả, khi có kẻ muốn làm hại Linh Nhi, đại ca sẽ lập tức xèo xèo chết hắn ngay."

Mạc Y Thiên ghé sát vào tai nàng, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng, trấn an, dù chính hắn cũng đang run lên bần bật trong lòng. 

Linh Nhi nghe hắn nói cũng dần yên lặng hơn, không run lên nữa. Hắn vuốt nhẹ mái tóc rối bời của nàng. Hắn biết rõ đó không phải gió hay tiếng thú nhỏ. Tiếng cành cây gãy răng rắc vọng lại từ phía sau, mỗi lúc một gần hơn, rồi cả tiếng vó ngựa dồn dập, mạnh mẽ trên nền đất khô.

"Không lẽ, Lý Triệt hắn đã phát hiện ra rồi sao?" Hắn ngầm nghĩ trong lòng.

Một mùi hương tanh tưởi, khó chịu thoảng qua khe cửa sổ hở, mang theo cả mùi máu tươi và mùi kim loại gỉ sét, khiến hắn càng thêm bất an. Mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy hắn, ướt đẫm cả vạt áo, tim hắn đập thình thịch như trống trận, hòa cùng tiếng vó ngựa rộn ràng bên ngoài.

Bên ngoài, Lão Dương đột ngột hét lớn. "Kéo rèm lại! Nhanh lên!" Giọng lão vang lên đầy lo lắng, xen lẫn tiếng roi quất mạnh vào mông ngựa. 

Con ngựa hí vang, rướn mình tăng tốc đột ngột, kéo theo chiếc xe rung lắc dữ dội, lao về phía trước như một con thú bị thương đang cố gắng thoát khỏi nanh vuốt kẻ săn mồi.

"Tiểu thư, thiếu chủ, nằm sát xuống! Có kẻ bám đuôi!" Mạc Y Thiên lập tức kéo mạnh tấm rèm cửa sổ đã sờn cũ, che kín mọi ánh sáng lọt vào. 

Một mảnh ánh sáng bạc sắc lạnh lóe lên từ bên ngoài, xuyên qua kẽ hở của những hàng cây rậm rạp, tựa như có người vừa vung một lưỡi đao sắc lạnh, bổ thẳng vào vách xe. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí thoáng qua, lạnh lẽo đến thấu xương.

"Chết tiệt! Mẹ nó, quả nhiên kế hoạch đơn giản này không qua mắt được Lý Triệt sao? Chẳng lẽ bọn chúng đã biết kế hoạch của phụ thân ngay từ đầu?" 

Y Thiên cắn chặt môi, ôm Linh Nhi ghì sát vào người, toàn thân căng cứng. Nàng đang run rẩy từng cơn trong vòng tay hắn, tiếng nấc nghẹn ngào, như một chú chim nhỏ lạc bầy giữa cơn giông bão.

"Đại ca, có phải kẻ xấu đuổi theo không ạ?" Linh Nhi thì thầm, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt nhắm nghiền. Nàng vùi mặt vào ngực áo hắn, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy vạt áo đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. 

"Linh Nhi sợ lắm... Linh Nhi muốn về nhà..."

Y Thiên lắc đầu, dù hắn biết nàng không thể nhìn thấy trong bóng tối mịt mờ của xe. Hắn cố gắng hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh. 

"Không sao đâu, chắc chỉ là toán cướp đường thôi, lũ người xấu đó, vốn không đủ để vào mắt đại ca đây, muội ngủ một chút đi, ngủ một giấc là mình sẽ đến nơi an toàn rồi."

Hắn vỗ nhè nhẹ lưng nàng, cảm nhận nhịp tim bé nhỏ đập loạn xạ dưới lòng bàn tay. Mỗi lần chiếc xe nảy lên bần bật, hắn lại cảm thấy ruột gan thắt lại. Hắn không có năng lực để chống trả, chỉ có thể hy vọng vào Lão Dương và tốc độ của con ngựa.

"Nhưng mà... Linh Nhi không ngủ được. Mùi gì lạ quá, đại ca… Linh Nhi.. Linh Nhi thấy khó chịu lắm..." Linh Nhi càu nhàu, mũi nàng hít hà, cố gắng nhận biết mùi hương. 

Bên ngoài, tiếng vó ngựa đuổi theo vẫn rất gần, xen lẫn tiếng quát tháo mơ hồ và tiếng kim loại va chạm loảng xoảng dữ dội hơn. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ loáng thoáng vang lên.

"Chắc là mùi cây trong rừng thôi, Linh Nhi ngửi không quen đó mà. Sắp đến nơi rồi, ngoan nhé." Y Thiên cố gắng đánh lạc hướng nàng, mắt hắn không rời khe hở nhỏ trên tấm rèm, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. 

Hắn cảm thấy mình bất lực tột độ, một sự bất lực khủng khiếp đang bóp nghẹt lồng ngực. Tay hắn siết chặt chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó và hắn đặt niềm tin vào đó, tin rằng nó sẽ bảo toàn hắn và muội muội một con đường thoát ra ngoài.

Chiếc xe tiếp tục lao đi, tiếng bánh xe càng lúc càng gấp gáp, như muốn xé toạc màn đêm. Tiếng gió rít qua khe cửa, mang theo mùi tanh tưởi nồng hơn, xen lẫn mùi máu tươi và mùi khói khét lẹt. 

Y Thiên khẽ nhíu mày. Hắn ngước nhìn ra ngoài cửa sổ đã kéo rèm kín mít. Một hình bóng to lớn lướt qua, nhanh như cắt, in hằn trên nền trời đêm đen kịt. Rồi một tiếng "phập" khô khốc vang lên, tiếp đó là tiếng rên rỉ yếu ớt, rồi im bặt. Ngay sau đó là tiếng chửi rủa ầm ĩ của nhiều kẻ khác, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập đang dần xa.

"Lão Dương! Lão có sao không? Là Lý Triệt? Bọn chúng có bám theo nữa không?" Y Thiên không kìm được, hắn hét lớn qua vách xe, giọng hắn run rẩy vì lo lắng tột độ. Hắn đã nghĩ đến viễn cảnh bị bắt lại, bị tra tấn, và Linh Nhi… Hắn quả không dám nghĩ.

"Không sao, thiếu chủ! Vẫn ổn!" Giọng Lão Dương vang lên có chút gấp gáp, nhưng vẫn kiên định, xen lẫn hơi thở dốc. 

"Không phải quân triều đình! Ta đã nhìn rõ bọn chúng, chỉ là một toán cướp đường vớ vẩn thôi! Có vẻ chúng nghĩ chúng ta là thương nhân giàu có! Ta đã xử lý được vài tên rồi, và lũ còn lại đã bỏ chạy rồi! Chúng ta đã cắt đuôi chúng! Sắp ra khỏi khu vực nguy hiểm này rồi!" 

Tiếng roi quất ngựa lại vang lên dồn dập, chiếc xe lại tăng tốc thêm lần nữa, lao vào bóng đêm dày đặc của khu rừng, bỏ lại phía sau tiếng la ó, chửi rủa yếu ớt của những kẻ bị bỏ lại.

"Linh Nhi, an toàn rồi." Hắn nói nhỏ, nhìn vào Linh Nhi, hắn an tâm rồi.

Linh Nhi đã thiếp đi vì quá mệt mỏi và sợ hãi, cuộn tròn trong lòng hắn, hơi thở đều đều nhưng vẫn còn hơi gấp gáp. Y Thiên ôm nàng thật chặt, đôi mắt mở to trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Hắn cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực biết bao trước những hiểm nguy rình rập, dù chỉ là bọn cướp đường.

"Một toán cướp đường... Sao chúng lại dám đuổi theo đến tận đây? May mắn là không phải quân của Lý Triệt. Nhưng thế này thì khi nào mới an toàn đây? Ta phải bảo vệ Linh Nhi. Bằng mọi giá." Hắn cảm thấy một gánh nặng vô hình đè lên vai, nặng hơn cả cơ thể Linh Nhi đang tựa vào.

Xe ngựa tiếp tục chạy suốt phần còn lại của đêm, xuyên qua những vùng rừng sâu, nơi tiếng gió hú mạnh hơn và mùi ẩm mốc của đất rừng càng thêm nồng. Thỉnh thoảng, tiếng động vật hoang dã văng vẳng từ xa, khiến Y Thiên giật mình, nhưng hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chỉ để Linh Nhi ngủ yên trong vòng tay. 

Trong bóng tối và sự chao đảo của xe ngựa, Mạc Y Thiên chợt cảm nhận được một luồng linh khí lạnh lẽo nhưng tinh khiết từ chiếc túi gấm đeo bên mình. Nó khẽ giao hòa với một tia sáng yếu ớt, le lói nơi Linh Hải của hắn. Hắn nhớ lại những lời cha đã nói về Vô Tình Đạo Pháp. 

Hắn tự nhủ. "Nếu không tu luyện, ta sẽ mãi là kẻ bất lực. Ta không thể bảo vệ Linh Nhi nếu cứ yếu đuối thế này." 

Hắn bắt đầu thử nghiệm, không phải là ngồi thiền nhập định, mà là cảm nhận một cách bản năng. Hắn cố gắng điều hòa hơi thở, dùng ý chí dẫn dắt luồng linh khí từ túi gấm len lỏi qua các kinh mạch. 

Linh Hải của hắn, vốn khô cằn và tắc nghẽn, giờ đây như một cánh đồng hạn hán đón nhận những giọt mưa đầu mùa. Mặc dù chỉ là những giọt nhỏ, nhưng chúng mang đến một cảm giác thanh tẩy, dịu mát lạ thường. 

Hắn cảm nhận được sự kết nối mong manh với nguồn linh khí này, một nguồn năng lượng vô tận nhưng cần sự dẫn dắt tinh tế. Mỗi cú sốc của xe, mỗi tiếng gió rít qua khe cửa, dường như đều được hắn cảm nhận rõ ràng hơn, không phải bằng tai mà bằng một giác quan mới đang dần thức tỉnh. 

Đó là khoảnh khắc tỉnh thức đầu tiên của một "phế vật" trên con đường tu tiên đầy gian nan. Đối với người khác có lẽ đây là điều cơ bản, nhưng với hắn đây là một điều xa vời chỉ nằm trong giấc mơ của hắn.

Khi ánh bình minh mờ ảo bắt đầu ló dạng qua kẽ lá, nhuộm những vạt rừng xa thành một màu xanh nhạt rồi dần chuyển sang vàng hồng. Tiếng chim rừng bắt đầu hót líu lo, rộn ràng hơn, xua tan đi sự u ám của đêm tối. Tiếng vó ngựa cuối cùng cũng chậm lại, rồi dừng hẳn. 

Không khí trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng chim rừng lảnh lót, tiếng suối chảy róc rách đâu đó và tiếng thở dốc nặng nề của con ngựa. Những giọt sương đêm còn đọng trên những ngọn cỏ ven đường, lấp lánh như những viên ngọc trai nhỏ.

"Lão Dương, lão đâu rồi? Đêm qua, lão có sao không?"

Mạc Y Thiên vội vàng đẩy rèm cửa sổ, ánh mắt dò xét xung quanh. Lão Dương đang đứng đó, khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt vì thức trắng đêm, có một vết xước dài trên má, máu đã khô lại thành vệt đen. 

Áo lão rách một mảng lớn ở vai, lộ ra vết chém sâu vẫn còn rỉ máu, thấm qua lớp áo bào. Tóc lão dính bùn đất và vài chiếc lá cây khô, trông lão vô cùng tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không một chút sợ hãi hay mệt mỏi rõ rệt.

"Lão Dương, lão bị thương rồi!" Y Thiên lo lắng, vội vàng bước xuống xe, đỡ Linh Nhi vẫn còn say ngủ. Hắn nhìn vết thương trên vai lão, lòng thắt lại. Hắn vội lấy ra lọ thuốc cầm máu và băng vải từ túi trữ vật, cẩn thận băng bó vết thương cho lão. Từng động tác đều rất tỉ mỉ, tập trung.

"Không sao, thiếu chủ. Chút vết xước thôi." Lão Dương xua tay, nhưng vẫn để Y Thiên giúp đỡ. Lão ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn sâu vào rừng. 

"Con ngựa đã mệt lử rồi. Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút, và quan trọng hơn, con đường này dẫn đến một con sông lớn phải đi qua, không tiện đi tiếp bằng xe ngựa nữa."

Linh Nhi cũng đã thức giấc. Nàng dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lão Dương bị thương, khuôn mặt bé bỏng lập tức nhăn lại, đôi môi trề ra. 

"Lão Dương bị đau sao? Có phải do những kẻ xấu đuổi theo đêm qua không?" Nàng lo lắng nắm lấy vạt áo đã rách của lão.

"Không sao, tiểu thư. Lão chỉ bị một nhánh cây quẹt vào thôi. Giờ hết đau rồi." Lão Dương cười hiền, cố gắng trấn an nàng. 

Lão nhìn nàng, vẫn nụ cười đó lão nói tiếp. "Chúng ta sẽ nghỉ ở đây một lát rồi tiếp tục đi bộ. Sắp đến một nơi rất đẹp, có nhiều cây xanh, hoa thơm và suối nữa." 

Mạc Y Thiên đứng thẳng dậy. Hắn cảm nhận một luồng linh khí yếu ớt nhưng thuần khiết từ sâu trong rừng. Tiếng chim hót líu lo chào đón ngày mới, xua đi phần nào sự căng thẳng còn sót lại. Hắn biết, con đường phía trước, dù gập ghềnh và ẩn chứa nhiều bí mật, sẽ là hy vọng duy nhất của hắn và Linh Nhi. 

Hắn khẽ đưa tay chạm vào ngực áo, nơi chiếc túi gấm nằm đó. Linh khí từ trong túi gấm vẫn đang âm thầm vận chuyển trong cơ thể hắn, dù chỉ là một dòng chảy mỏng manh, nhưng đủ để hắn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với thế giới xung quanh.

"Đây là linh khí, từ trong túi gấm của phụ thân, như suối nguồn bất tận chảy ra không ngừng vậy. Là một bảo vật sao?"

Họ bỏ lại chiếc xe ngựa, bắt đầu đi bộ sâu hơn vào rừng. Lão Dương dẫn đường, phát quang những bụi cây rậm rạp, những sợi dây leo chằng chịt đang che lấp con đường mòn nhỏ. 

Ánh nắng ban mai đã lên cao, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất ẩm ướt. Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa rừng và cỏ cây.

Y Thiên cõng Linh Nhi trên lưng. Nàng đã tỉnh ngủ hoàn toàn, ánh mắt tò mò nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Hắn cố gắng điều hòa hơi thở, cảm nhận từng bước chân của mình, đồng thời vẫn không ngừng tập trung vào luồng linh khí đang vận hành trong cơ thể từ chiếc túi gấm. 

Hắn thử nghiệm việc hít thở sâu hơn, chậm rãi hơn, cố gắng dẫn dắt linh khí len lỏi vào từng kinh mạch. "Thật sự hiệu nghiệm hơn sao?" Hắn mừng rỡ phát hiện ra vừa tập trung làm một hành động vừa tập trung vào linh khí từ hành động mà hấp thu linh khí lại hiệu quả hơn, tốc độ thật sự được cải thiện.

"Đại ca sao vậy? Sao huynh cứ đi từng bước một vậy, không thể đi đều được sao? Hay huynh bị thương vậy.. hay.. hay do muội nặng lên rồi !?" Nàng gần như hét toáng cả lên. Dường như dáng vẻ sợ hãi ngày hôm qua chỉ là tưởng tượng.

Hắn nghe vậy liền bật cười vài tiếng, đáp."Nào có, chẳng qua đại ca chỉ là có chút nhớ Mạc gia, nhớ phụ thân mà thôi. Nghĩ một chút, đi chậm một chút tận hưởng gió nhẹ của sáng sớm. Chẳng phải rất tốt sao?" Nói xong, hắn lại tập trung.

Mỗi khi linh khí đi qua một điểm tắc nghẽn, hắn lại cảm thấy một cơn đau nhẹ, nhưng sau đó là cảm giác thư thái và các giác quan như được khai mở thêm một chút. Hắn nhận ra, đây chính là cách Vô Tình Đạo Pháp từng bước cải thiện cơ thể hắn, dù rất chậm rãi và cần kiên trì.

Sau khoảng hơn hai canh giờ đi bộ, khi cả ba đều thấm mệt, một âm thanh thanh tịnh và an bình bất ngờ vọng đến từ phía trước. Tiếng chuông chùa trầm mặc. Tiếng chuông vang vọng giữa rừng sâu, xua đi mọi tạp niệm, mọi nỗi lo lắng, mang theo một cảm giác an yên lạ thường.

"Sư thầy! Có chùa!" Linh Nhi reo lên, giọng nàng đầy phấn khích, dường như quên hết mọi mệt mỏi.

Mạc Y Thiên ngước nhìn, đôi mắt hắn lấp lánh sự ngạc nhiên. Giữa bạt ngàn cây xanh, một ngôi chùa cổ kính dần hiện ra, ẩn mình dưới những tán cây cổ thụ cao vút. 

Ngôi chùa không lớn, kiến trúc đơn giản bằng gỗ và đá, phủ đầy rêu phong và dấu vết của thời gian, nhưng lại toát lên một vẻ trang nghiêm, thanh tịnh hiếm có. Một làn khói hương nhẹ nhàng tỏa ra từ trong chùa, hòa vào không khí, mang theo mùi trầm hương dịu nhẹ.

Lão Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. "May mắn thay. Đây là Thiền viện Vô Ưu. Một nơi rất thanh tịnh, hiếm ai biết đến."

Khi họ đến gần cổng chùa, một vị tăng sư già nua, tóc đã bạc trắng như sương tuyết, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt hiền từ và nụ cười từ bi, xuất hiện. Vị tăng sư mặc áo cà sa giản dị, tay lần tràng hạt. Dù đã già, nhưng bước đi của lão lại rất nhẹ nhàng, dường như không chạm đất, và cơ thể lão toát ra một thứ khí chất tĩnh tại, thoát tục.

"A Di Đà Phật." vị tăng sư chắp tay, cúi đầu chào. Giọng nói của lão hiền hòa như gió thoảng, mang theo một sự bình yên khó tả. 

"Hoan nghênh các vị thí chủ đã đến. Bần tăng biết các vị đã có một chặng đường dài đầy gian nan. Xin mời vào trong dùng chút trà nóng và nghỉ ngơi."

Mạc Y Thiên kinh ngạc. Vị tăng sư này dường như đã biết trước sự hiện diện của họ và những gì họ đã trải qua. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng tinh khiết và hùng hậu từ vị tăng sư này, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai hắn từng gặp, kể cả cha hắn. Đây chắc chắn là một vị cao tăng đã tu luyện tới cảnh giới phi phàm.

"Đa tạ đại sư." Y Thiên vội vàng chắp tay đáp lễ, tỏ lòng cung kính. Linh Nhi cũng dụi mắt, nhìn vị tăng sư với ánh mắt tò mò và không hề sợ hãi. Lão Dương cũng cúi đầu sâu, tỏ vẻ tôn kính tột bậc.

"A Di Đà Phật. Đừng khách sáo. Các thí chủ cứ tự nhiên."

Vị tăng sư đưa họ vào trong. Ngôi chùa bên trong đơn sơ nhưng sạch sẽ, với một điện thờ nhỏ và vài căn phòng trống. Mùi hương trầm thoang thoảng khắp nơi, khiến tâm hồn con người trở nên thanh thản. Một tiểu tăng nhanh chóng mang ra trà nóng và chút bánh chay.

Khi Mạc Y Thiên và Linh Nhi đang thưởng thức trà, vị tăng sư hiền từ ngồi đối diện, ánh mắt sáng như sao, nhìn thẳng vào Y Thiên, nhưng lại không mang theo sự dò xét, mà chỉ là sự thấu hiểu sâu sắc.

"Thí chủ tâm tư phức tạp, có lẽ đang gánh vác một trọng trách lớn lao. A Di Đà Phật, chúng sinh luôn vì luân hồi mà sinh ra khổ nạn. A Di Đà Phật." vị tăng sư khẽ nói, giọng vẫn hiền hòa. 

"Bần tăng có thể cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ trong người thí chủ, nó thuần khiết nhưng lại mang theo một sự cô độc."

"Đại sư.. ngày biết ta có linh khí? Vậy ta thực sự có thể tu luyện sao?" Y Thiên mừng rỡ, hắn thiếu điều muốn tiến tới ôm chặt vào người của tăng sư này. 

Tăng sư lùi lại một chút ngã người ra sau, chậc lưỡi. "A Di Đà Phật. Thí chủ là một nguỵ linh căn? Quả là phi thường, bần tăng đây cũng dựa vào hương hoả, dựa vào khí linh được bước lên con đường gian nan này."

Vẻ mặt Y Thiên âm trầm, hắn nhìn thẳng vào tăng sư. "Đại sư, ngài nói đúng. Ta là ngũ linh căn, hoả-thổ-kim-thuỷ-mộc, là phế vật trong truyền thuyết."

Lão lắc đầu. "A Di Đà Phật. Thí chủ sai rồi, tuy ngũ linh căn là phế vật không thể tu luyện nhưng thí chủ có thể tu luyện, vậy ta hỏi thí chủ một câu. Người tu luyện nào là phế vật?" Y Thiên chợt hiểu, hắn giật mình. Giật mình vì một điều mà tới tận bây giờ hắn mới nhận ra, hắn có thể vượt lên số phận mà tu luyện, có thể chứng tỏ rằng hắn không phải phế vật. 

Chưa kịp mở miệng, sư tăng lại nói. "Nếu thí chủ đã có câu trả lời, không cần nói ra. Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của bần tăng. Mà là câu trả lời cho chính thí chủ."

Lão không hề hỏi về quá khứ của hắn, cũng không nhắc đến sự hủy diệt của Mạc gia, nhưng những lời lão nói lại chạm đến tận sâu thẳm tâm can của Y Thiên.

Mạc Y Thiên giật mình. Vị tăng sư này không chỉ nhận ra sự tồn tại của linh khí từ chiếc túi gấm mà còn nhận ra tính chất độc đáo của Vô Tình Đạo Pháp. Hắn cảm thấy như mọi bí mật của mình đều bị phơi bày dưới ánh mắt từ bi của lão.

"Đại sư, chỉ là ta không biết con đường ta có thật hay không hay vốn chỉ là chút thành quả cho ta ảo mộng ban đầu rồi lại là ngõ cụt càng khiến ta thất vọng." Y Thiên thành thật nói, giọng hắn chứa đựng sự bối rối và khao khát được chỉ dẫn.

Vị tăng sư mỉm cười nhẹ. "Đạo vốn không có đường. Đường là do chính tâm mình mà ra. Con đường của thí chủ, chỉ có thí chủ định được, cũng chỉ có thí chủ biết nó dẫn đến đâu. Cho nên, hỏi bần tăng cũng vô ích."

"Luồng linh khí trong người thí chủ, tuy chưa hoàn thiện, nhưng lại có tiềm năng to lớn, vượt xa những gì mà linh căn thông thường có thể đạt được. Với cả, với bần tăng với tất cả tu sĩ trên đại lục này, chỉ có thể thông qua khí linh căn nuốt linh khí mà song hành tu luyện bản thân điều khiển."

"Thí chủ, thật lạ lùng. Không giống như lối mòn của bần tăng đi qua, thí chủ giống như biến bản thân mình thành một bao chứa linh khí như khí linh mà hấp thụ vào vậy lấp linh căn của bản thân, giữ vào Linh Hải trực tiếp mà không cần thông qua Khí Linh. Quả thật kỳ diệu. Bần tăng sống chừng này năm cũng chưa từng gặp qua."

Y Thiên nghe vậy, chỉ có thể thở dài, hắn đã quá mộng tưởng, hắn nghĩ quá ngây thơ, nghĩ đơn giản rằng lão sư phụ này trông mạnh như vậy chắc là sẽ có rất nhiều kinh nghiệm có thể một lời nói mà kích thích hắn phát triển giống như các nhân vật chính trong truyện tu tiên hắn từng đọc.

"Cảm ơn đại sư, ta thực sự đã ngây thơ quá rồi. Ta quả thật không phải nhân vật chính rồi. Ta nói những điều này làm gì chứ? Lạc đề cả rồi, xin lỗi ngài."

Lão lại mỉm cười. "Không sao, không sao. Bần tăng cũng mừng vì thí chủ đã nghỉ thông. Bần tăng có chuyện quan trọng muốn nói, có người nhờ vả bần tăng khi gặp ba người thiếu chủ thì hãy nói..."

"Là phụ thân ta sao?" Y Thiên lập tức cắt ngang, hắn trở nên bấn loạn.

"À không, bần tăng không thể nói được, người đó đã nhờ rồi. Bần tăng chỉ có thể chỉ cho thí chủ một con đường an toàn để đi qua khu rừng này, đến nơi mà thí chủ cần đến. Con đường đó sẽ ít hiểm nguy hơn và có nhiều điểm dừng chân thích hợp để thí chủ có thể an tâm tu luyện. Cũng gần hơn nhiều." 

Vị tăng sư lấy một bản đồ cũ kỹ từ trong áo cà sa, chỉ cho Y Thiên một lộ trình ẩn sâu trong rừng, qua những con suối và khe núi hiểm trở, nhưng lại tránh được những khu vực có linh thú mạnh mẽ hoặc những kẻ lạ mặt.

"Đêm nay, xin mời ba vị thí chủ hãy nghỉ lại đây. Nơi này là một tịnh thất, sẽ giúp tâm hồn các vị được thanh tịnh, và bần tăng tin rằng, sự thanh tịnh đó sẽ rất hữu ích cho con đường tu luyện của tiểu thí chủ này." 

Vị tăng sư nhìn Y Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi. "Hãy cố gắng cảm nhận và điều hòa linh khí trong cơ thể mình. Mọi sự đều bắt nguồn từ tâm. Linh khí cũng từ đó mà thanh lọc."

Mạc Y Thiên vô cùng cảm kích. Lời khuyên của vị tăng sư tuy giản dị nhưng lại như một tia sáng chỉ lối cho hắn. Hắn không hỏi thêm về cách tu luyện Vô Tình Đạo Pháp vì hiểu rằng đây là con đường riêng hắn phải tự tìm lấy, nhưng những lời chỉ dẫn về tâm tĩnh và con đường an toàn là vô giá. Linh Nhi cũng đã ngủ gật trên vai hắn, bình yên trong sự ấm áp của chùa.

Lão Dương, với vẻ mặt đầy suy tư, lặng lẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho hai thiếu chủ. Lão biết, chuyến đi này không chỉ là để trốn chạy, mà còn là khởi đầu cho sự trỗi dậy của một thế hệ mới của Mạc gia, dưới sự dẫn dắt của một vị thiếu chủ mang trong mình một con đường tu luyện độc nhất vô nhị.

Đêm đó, trong không gian thanh tịnh của thiền viện, Mạc Y Thiên không hề ngủ. Hắn ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn cũ kỹ trong căn phòng được sắp xếp cho mình, xung quanh là mùi trầm hương thoang thoảng và sự tĩnh lặng tuyệt đối của rừng đêm. Linh Nhi đã ngủ say trên chiếc giường kê tạm, hơi thở đều đều.

Hắn lấy chiếc túi gấm ra, đặt nó lên lòng bàn tay, cảm nhận sự mát lạnh và dòng linh khí tinh khiết không ngừng tuôn trào từ bên trong. Nguồn linh khí này mạnh mẽ và dồi dào hơn bất cứ thứ gì hắn từng cảm nhận. Hắn nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí vào việc điều hòa hơi thở, làm rỗng tâm thức, theo đúng lời dạy của vị tăng sư. "Mọi sự đều bắt nguồn từ tâm."

Hắn bắt đầu vận chuyển linh khí một cách nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết. Từng luồng linh khí từ túi gấm và từ môi trường xung quanh, vốn đã được thanh lọc bởi không khí linh thiêng của chùa, chậm rãi len lỏi vào các kinh mạch của hắn. 

Khác với những lần trước, khi chỉ là sự cảm nhận bản năng, lần này hắn ý thức được hơn về dòng chảy của chúng. Linh Hải của hắn, vốn chỉ là một vùng đất khô cằn, giờ đây như được tưới tắm liên tục.

Hắn cảm nhận rõ rệt từng khớp xương như đang được gột rửa, từng cơ bắp đang dần được củng cố, và đặc biệt là sự thay đổi vi tế trong ngũ tạng. Luồng linh khí khi đi qua những nơi bị tắc nghẽn, bị "ô uế" do sự phế vật của hắn, gây ra những cơn đau nhức nhẹ, như hàng ngàn mũi kim châm, nhưng ngay sau đó là cảm giác khoan khoái, nhẹ nhõm đến lạ thường. 

Hắn nhận ra, đây là quá trình thanh lọc thân thể, loại bỏ tạp chất và mở rộng các kinh mạch, chuẩn bị cho việc dung nạp linh khí lớn hơn. Đây có lẽ là quá trình dần bước vào Luyện Khí kỳ.

Đồng thời, Vô Tình Đạo Pháp cũng tác động sâu sắc đến tâm trí hắn. Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, lo âu, oán hận, dù không hoàn toàn biến mất, nhưng lại trở nên "tĩnh" hơn, không còn dao động mạnh mẽ, không còn bóp nghẹt tâm trí hắn nữa. 

Hắn có thể quan sát chúng, hiểu rõ chúng, nhưng không để chúng chi phối mình. Đây không phải là sự vô cảm, mà là một loại tỉnh táo phi thường, giúp hắn nhìn nhận mọi việc một cách khách quan hơn. Linh Hải, không chỉ là nơi chứa linh khí, mà còn là nơi rèn luyện ý chí. Hắn cảm thấy ý chí của mình đang dần trở nên kiên cố như thép.

Suốt đêm, Y Thiên chìm đắm trong trạng thái tu luyện. Dòng linh khí trong người hắn luân chuyển liên tục, không ngừng thanh tẩy và củng cố. Hắn cảm nhận được sự tiến bộ, dù chỉ là từng chút một, nhưng rất rõ ràng. 

Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, hắn lại nhớ đến Linh Nhi đang ngủ say, nhớ đến lời thề với phụ thân, và ngọn lửa quyết tâm trong lòng lại bùng cháy, xua tan mọi mệt mỏi.

Khi ánh bình minh đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu rọi vào căn phòng, Mạc Y Thiên mở mắt. Đôi mắt hắn không còn vẻ mệt mỏi hay hoảng loạn của đêm trước, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng, kiên định và một tia sáng hy vọng. 

Toàn thân hắn cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái hơn bao giờ hết, như vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Hắn biết, một đêm tu luyện ở nơi thanh tịnh này đã mang lại hiệu quả gấp nhiều lần so với những gì hắn có thể đạt được ở Hoàng Thành hỗn tạp.

Hắn khẽ siết chặt chiếc túi gấm, mỉm cười nhẹ. Con đường tu luyện Vô Tình Đạo Pháp đầy gian nan, nhưng hắn đã tìm thấy lối đi của riêng mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận