Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tanh tưởi đến mức muốn nôn ọe. Âm thanh kim loại nặng nề kéo lê trên nền đá lạnh lẽo, xen lẫn tiếng thút thít nghẹn ngào và những lời cầu nguyện yếu ớt, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc. Trước mắt Mạc Y Thiên là một quảng trường rộng lớn, nhuốm màu xám xịt của đá và đỏ tươi của máu.
Từng người trong Mạc gia, từ những lão già râu tóc bạc phơ đến những đứa trẻ còn chưa biết đi, tất cả đều xếp hàng dài lê thê đến vô tận. Trên cổ họ là những chiếc gông cùm gỗ thô ráp, nặng trịch, in hằn vết chai sạn, xiết chặt đến hằn sâu da thịt. Chân họ bị còng bằng xích sắt gỉ sét, từng sợi xích dài ngoằng nối liền nhau, xiềng xích vận mệnh của cả một gia tộc.
Họ bước đi chậm chạp, lê lết, mỗi bước chân đều là một sự tra tấn, kéo theo tiếng kim loại xé tai trên nền đá khô khốc. Ánh mắt họ vô hồn, tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng giữ chút tự tôn cuối cùng, ngẩng cao đầu đối diện với số phận. Tiếng hô hoán của đám lính canh, tiếng roi da quất mạnh vào không khí, tiếng than khẽ từ những kẻ không chịu đựng nổi, tất cả dội vào tai Mạc Y Thiên như những tiếng sét đánh.
Hắn bị ép chặt trong một góc khuất, phía sau một đống đổ nát ngổn ngang của một ngôi đền cũ. Hắn run rẩy, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi, từng thớ thịt bắp chân giật giật. Hắn muốn nhắm mắt, muốn bịt tai, muốn biến mất khỏi cảnh tượng kinh hoàng này, nhưng đôi mắt hắn như bị một ma lực vô hình giam giữ, không thể rời đi.
Mỗi tiếng xích sắt va vào nhau, mỗi tiếng ho khan của những người thân, đều như một nhát dao cứa vào tim hắn. Cảm giác bất lực và lạnh lẽo thấu xương ập đến, bóp nghẹt lấy hắn. Hắn cắn chặt môi, đến mức rách cả da thịt, vị máu tanh pha lẫn nước mắt mặn chát tràn vào khoang miệng.
Giữa hàng người dài dằng dặc ấy, hắn thấy phụ thân mình, Thừa Tướng Mạc gia, Mạc Lãnh Sơn. Dáng vẻ uy nghi, đỉnh đạc ngày thường giờ đây tiều tụy, tấm lưng còng xuống dưới sức nặng của gông cùm. Gương mặt phong trần hằn rõ những nếp nhăn lo âu, giờ đây lại mang theo sự cam chịu đến cùng cực.
Ông bước đi khó nhọc, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ chút kiên định cuối cùng. Đột nhiên, phụ thân khẽ quay đầu, ánh mắt họ xuyên qua đám đông mờ ảo, hướng thẳng về phía Mạc Y Thiên đang ẩn mình. Đôi mắt họ đỏ hoe, chất chứa sự bất lực và nỗi đau tột cùng, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu như muốn nói. "Đừng động đậy, hãy ẩn mình".
Một người lính canh bước đến, dùng mũi giáo thúc mạnh vào lưng Mạc Lãnh Sơn, thúc giục ông bước tiếp. Phụ thân khẽ khựng lại, rồi dùng chút sức lực cuối cùng, mấp máy môi, giọng ông yếu ớt, lẫn vào tiếng gió rít và tiếng bước chân nặng nề, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí Mạc Y Thiên, từng chữ một như khắc sâu vào linh hồn hắn, bất chấp tiếng ồn ào xung quanh.
"Thiên nhi, hãy chăm sóc cho muội muội của con... Gia tộc chúng ta bị oan... hãy sống tốt, đừng nghĩ đến việc trả thù... Phụ thân... không giận đâu..."
Lời nói của phụ thân vừa dứt, một tiếng vút ghê rợn vang lên. Lưỡi đao sắc lạnh xé toạc không khí, xuyên qua lớp gông cùm của người đứng đầu hàng. Phập! Máu tươi bắn tung tóe, đầu người lăn lóc trên nền đất, đôi mắt vẫn mở to đầy kinh hoàng. Tiếng thét thất thanh của đám đông vang lên rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi tiếng lưỡi đao xé gió.
Rồi một tiếng, hai tiếng, phập phập phập! Từng nhát đao chém xuống không ngừng nghỉ, đều đặn như một cỗ máy nghiền nát sự sống. Những cái đầu người rơi xuống đất, lăn lóc như những quả dưa hấu vỡ, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ cả quảng trường, đỏ đến chói mắt, đỏ đến mức khiến dạ dày Mạc Y Thiên quặn thắt. Hắn thấy từng đầu người, từng gương mặt thân quen, từ gia nô đến thân thích, tất cả đều trở thành những khối thịt vô tri, nằm bất động trong vũng máu tanh tưởi.
Cảnh tượng tàn khốc, đau đớn, kinh hãi đến tột cùng ấy bóp nghẹt lồng ngực Mạc Y Thiên. Hắn muốn gào lên, muốn lao ra nhưng cơ thể bị trói chặt bởi nỗi sợ hãi, không thể nhúc nhích. Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng tột cùng ập đến. Hắn cảm thấy mình như đang chìm xuống một vực sâu không đáy, không thể chống cự.
Mạc Y Thiên bật mở mắt!
Cơ thể hắn giật nảy, bật phắt dậy khỏi giường, lưng đập mạnh vào thành gỗ. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, từng thớ thịt trên người căng cứng, bắp chân vẫn còn giật giật. Hơi thở hắn gấp gáp, từng luồng khí nóng bỏng và nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng, lồng ngực phập phồng kịch liệt như muốn nổ tung.
Hắn vươn tay ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, cố gắng trấn an bản thân. Mùi máu tanh và cảnh tượng đầu người lăn lóc vẫn còn ám ảnh sống động trong tâm trí hắn, khiến hắn nôn nao, muốn trào cả mật xanh.
Hắn đưa mắt quét một lượt quanh căn phòng quen thuộc. Ánh đèn lồng lụa treo trên tường tỏa ánh sáng dịu nhẹ, chiếc giường chạm trổ tinh xảo với rèm lụa mềm mại vẫn nằm đó, mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí. Tất cả đều bình yên và xa hoa.
"Chỉ là... chỉ là một giấc mơ!" Hắn thì thầm, giọng khản đặc, như người vừa thoát khỏi quỷ môn quan. Hắn cố gắng tự nhủ, đưa tay lên dụi mạnh vào mắt, nhưng nó, nó quá chân thật, chân thật đến đáng sợ, từng chi tiết nhỏ nhất, từng biểu cảm trên gương mặt người thân, từng tiếng lưỡi đao xé gió, đều khắc sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn khó lòng tin rằng đó không phải là sự thật đã xảy ra. Cái cảm giác đau đớn và bất lực ấy vẫn còn hằn sâu, như một vết sẹo mới toanh trong linh hồn.
Đột nhiên, Mạc Y Thiên quay phắt sang nhìn mơ hồ về phía bên cạnh giường, nơi thường đặt một chiếc giường nhỏ hơn dành cho người thân ngủ cùng. Một thoáng giật mình, rồi hắn thở phào nhẹ nhõm. Muội muội không ở đây.
À phải, đó chỉ là mơ. Mạc Linh Nhi đang ngủ ngon trong tẩm phòng của nàng, cách hắn vài dãy hành lang, được tỳ nữ hầu hạ cẩn thận. Hình ảnh muội muội trong giấc mơ, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng chợt hiện lên, khiến hắn rùng mình.
Mạc Y Thiên khẽ tựa lưng vào thành giường, cảm giác nhẹ nhõm tột độ khi biết bi kịch ấy không phải là thực tại. Một sự may mắn kỳ lạ xen lẫn chút chua chát. Đúng vậy, hắn may mắn.
Tuy mang trong mình ngụy linh căn, ngũ linh căn tạp nham, khiến hắn gần như là một phàm nhân chính hiệu không thể cảm nhận hay hấp thụ linh khí, bị người đời, thậm chí là chính gia tộc mình, coi là "phế vật", nhưng hắn vẫn là công tử Mạc gia.
Hắn ăn sung mặc sướng, y phục là lụa đắt tiền, cơm ngọc chén vàng, sống một cuộc đời an nhàn trong Hoàng Kim Sa Thành, không cần nghĩ ngợi về tương lai xa xăm hay lo toan cơm áo gạo tiền như bao phàm nhân khác ngoài kia.
Cuộc sống của hắn vẫn là một giấc mơ đối với vô số kẻ nghèo hèn, và hắn chưa bao giờ phải nếm trải sự thống khổ thực sự của đói rét, bệnh tật hay sự tàn khốc của chiến tranh.
Và quan trọng hơn cả, hắn có muội muội của mình. Mạc Linh Nhi, một cô bé chỉ mới mười hai tuổi, dễ thương với làn da trắng trẻo, mịn màng như ngọc, đôi mắt to tròn, sáng rỡ như sao đêm, luôn ánh lên vẻ ngây thơ và tinh nghịch. Nàng là niềm tự hào của Mạc gia, của cả Sa Đô Đế Quốc.
Linh Nhi sinh ra đã mang trong mình Khí Linh linh căn song hệ thủy - kim, và Khí Linh của nàng là một con rắn nước nhỏ nhắn, thanh thoát, thân ánh bạc, vảy ánh vàng, ẩn hiện trong linh hải của nàng. Nàng là một thiên tài tu luyện hiếm có, linh khí trong người dồi dào, tu vi tiến triển nhanh như vũ bão, được phụ thân và các tộc nhân hết mực yêu chiều, đặt nhiều kỳ vọng. Những lời ca ngợi về nàng luôn vang vọng khắp phủ, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự yếu kém của Mạc Y Thiên.
Mạc Y Thiên rất ngưỡng mộ muội muội mình, ngưỡng mộ tài năng thiên bẩm mà hắn không thể có được. Hắn cũng yêu thương muội ấy rất nhiều, một tình yêu thương thuần túy, không hề pha lẫn đố kỵ hay ghen tị.
Hắn luôn coi Linh Nhi là tia sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời u tối và đầy ghẻ lạnh của hắn, là người thân duy nhất nhìn hắn không bằng ánh mắt khinh bỉ hay thương hại. Trong sâu thẳm tâm hồn, Mạc Y Thiên vẫn tự an ủi mình rằng, dù hắn là phế vật, nhưng ít ra hắn vẫn có thể bảo vệ được muội muội yêu dấu này, bảo vệ sự bình yên và tương lai rạng rỡ của nàng.
Hắn không thể tu luyện, nhưng hắn có thể dùng cách riêng của mình để bảo vệ gia đình, đặc biệt là Linh Nhi.
Giờ đã gần đến canh ba, ngoài trời vẫn còn mịt mù sương đêm. Mạc Y Thiên thấy khó mà ngủ lại được sau cơn ác mộng chân thực đến ám ảnh ấy. Cảm giác nôn nao trong lòng vẫn chưa nguôi. Hắn bèn khoác thêm một chiếc áo choàng lụa dày, màu đen tuyền, chất liệu mềm mại, ấm áp, nhẹ nhàng mở cửa phòng, quyết định ra ngoài hành lang ngắm trăng cho khuây khỏa, cũng là để xua đi hình ảnh máu chảy thành sông và những cái đầu người lăn lóc trong tâm trí.
Hành lang dài vắng lặng, chỉ có tiếng gió đêm rì rào qua những tán cây cổ thụ trong phủ, mang theo hơi lạnh của cát và sự u hoài đặc trưng của Tây Vực. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm khuya càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của phủ đệ.
Hắn bước chậm rãi, tiếng bước chân nhẹ bẫng trên nền đá xanh lạnh lẽo, ánh đèn lồng treo dọc hành lang hắt bóng hắn dài ngoằng. Dưới ánh trăng mờ nhạt, cảnh vật trong phủ hiện lên trầm mặc, tĩnh mịch, nhưng với Mạc Y Thiên, nó lại mang theo một vẻ bí ẩn, ẩn chứa những điều không thể đoán trước.
Hắn đi qua vài gian phòng, lướt qua những cửa sổ đóng im lìm, nơi các huynh đệ tỷ muội và trưởng bối đang say giấc, không hề hay biết đến nỗi kinh hoàng vừa ám ảnh hắn.
Vừa đến gần đình viện giữa phủ, nơi có hồ sen và thác nước nhân tạo, Mạc Y Thiên chợt khựng lại. Một bóng người cao lớn đang đứng trầm ngâm bên hồ sen, phía sau lưng là thác nước nhân tạo đổ ào ạt, tiếng nước chảy ào ào nhưng lại không đủ sức xua tan bầu không khí nặng nề bao trùm lấy bóng người ấy.
Đó là phụ thân hắn, Thừa Tướng Mạc gia, Mạc Lãnh Sơn. Ông mặc một bộ thường phục giản dị, màu xám tro, không phải triều phục hay đạo bào lộng lẫy, nhưng dáng vẻ uy nghi, đỉnh đạc ngày thường dường như đã biến mất.
Thay vào đó là một vẻ mặt âm trầm, đôi lông mày nhíu chặt lại thành một khối, đôi mắt nhìn sâu vào mặt hồ đen thẫm như đang chứa đựng vô vàn suy nghĩ lo âu, nặng trĩu. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ông, lộ rõ những nếp nhăn sâu hơn bình thường, và một sự mệt mỏi khó tả, dường như đã làm việc quên ăn quên ngủ, hay phải đối mặt với một vấn đề nào đó vô cùng nan giải. Ông thở ra một hơi dài, khói trắng mờ ảo bay lên trong không khí lạnh lẽo.
Mạc Y Thiên do dự. Từ nhỏ đến lớn, hắn và phụ thân không mấy gần gũi. Mạc Lãnh Sơn là một vị quan lớn trong triều, nắm giữ quyền hành to lớn, một cường giả tu luyện đáng kính, luôn bận rộn với công vụ triều chính và tu luyện.
Ông hiếm khi có thời gian rảnh rỗi để dành cho con cái, đặc biệt là với đứa con trai "phế vật" như hắn. Đối với Mạc Y Thiên, phụ thân luôn giữ một khoảng cách vô hình, một sự xa cách ngầm, được che đậy bởi vẻ nghiêm nghị và sự thất vọng.
Hiếm khi họ trò chuyện thân mật, và nếu có thì cũng chỉ là những lời răn dạy ngắn gọn, khô khan, thường là về việc hắn cần phải cố gắng hơn trong việc tu luyện, một điều bất khả thi với linh căn của hắn hoặc phải cư xử đúng mực của một công tử thế gia.
Nhưng nhìn vẻ mặt phụ thân lúc này, nỗi lo lắng ấy dường như quá lớn, đến mức Mạc Y Thiên không đành lòng bỏ đi. Hắn biết, trong Mạc gia này, người quan tâm đến hắn ngoài mẫu thân quá cố thì chính là phụ thân, dù sự quan tâm đó được che giấu dưới vẻ nghiêm nghị và sự thất vọng.
Hắn cảm thấy có một sự kết nối yếu ớt giữa hai người, một sợi dây vô hình của tình thân mà hiếm khi được bộc lộ. Hắn không thể làm ngơ trước vẻ mặt đầy ưu tư của người sinh ra mình.
Hắn hắng giọng, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể, không để lộ sự sợ hãi còn sót lại từ giấc mơ. Tiếng hắng giọng nhỏ vừa đủ để Mạc Lãnh Sơn nghe thấy.
Mạc Lãnh Sơn giật mình, vai khẽ run lên một cái, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng. Ông quay đầu lại, ánh mắt mệt mỏi lướt qua Mạc Y Thiên, có một thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển thành vẻ phức tạp, xen lẫn chút thất vọng quen thuộc.
Tuy nhiên, ông nhanh chóng che giấu nó đi, khẽ thở dài, tiếng thở dài nặng nề như trút đi gánh nặng ngàn cân, khiến Mạc Y Thiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
"Là Y Thiên đó ư?" Giọng ông trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu, như vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi. "Con... cũng chưa nghỉ ngơi sao? Đã quá nửa đêm rồi."
Mạc Y Thiên bước đến gần hơn, đứng cách phụ thân vài bước, đủ để thể hiện sự tôn kính mà không quá thân mật. Hắn nhìn xuống mặt hồ, nơi những cánh sen đang khép mình trong đêm, cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện, xua đi bầu không khí nặng nề giữa hai người. Hắn biết, phụ thân là người kín đáo, khó mà bộc lộ tâm sự.
"Vâng, bẩm phụ thân. Con... có chút việc riêng, ngủ không yên giấc, nên ra đây hóng gió cho khuây khỏa." Mạc Y Thiên nói, tránh nhắc đến giấc mơ.
"Mấy ngày nay con thấy người có vẻ không được khỏe. Triều chính có việc gì khiến người phiền lòng sao? Hay là công vụ ở Hoàng Kim Sa Thành quá nặng nề?" Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào phụ thân, thể hiện sự quan tâm một cách chân thành.
Mạc Lãnh Sơn im lặng một lúc lâu, ánh mắt vẫn dõi vào mặt hồ đen thẫm, không gian giữa hai cha con như bị đóng băng, chỉ còn tiếng nước thác đổ ầm ì. Ông đưa tay lên, xoa xoa thái dương mệt mỏi, rồi lại đưa tay vuốt nhẹ bộ râu bạc.
Ông không trả lời trực tiếp câu hỏi của Mạc Y Thiên, mà chỉ khẽ lắc đầu. "Việc triều chính... không phải chuyện mà con cần bận tâm lúc này. Chỉ là... có vài việc làm ta suy nghĩ nhiều thôi."
Mạc Y Thiên hiểu ý phụ thân. Hắn không có tu vi, không có quyền lực, không thể giúp ích cho gia tộc trong các việc đại sự quốc gia hay tu luyện. Hắn chỉ là một công tử nhàn rỗi, không hơn không kém, bị coi là gánh nặng.
Một thoáng tự ti lại len lỏi trong lòng hắn, nỗi tủi hổ về ngụy linh căn lại dâng lên, như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Nhưng rồi, hắn nhớ lại giấc mơ kinh hoàng kia. Gia tộc bị thảm sát. Phụ thân... gục ngã với lời trăng trối. Nỗi sợ hãi đó lớn hơn sự tự ti rất nhiều, thúc giục hắn phải làm điều gì đó, dù chỉ là an ủi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ sự tự ti, quyết định nói ra điều gì đó an ủi, dù biết có thể nó không có trọng lượng. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào phụ thân.
"Phụ thân là trụ cột của Sa Đô Đế Quốc, là chỗ dựa của Mạc gia. Phụ thân đã gánh vác mọi trọng trách từ bao năm nay. Con tin rằng không có khó khăn nào có thể làm khó được người. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Người đừng quá lo lắng mà tổn hại thân thể. Mạc gia cần người."
Lời nói của hắn chứa đựng sự chân thành và một chút gì đó cố gắng thể hiện sự trưởng thành, mong muốn chia sẻ gánh nặng.
Mạc Lãnh Sơn nghe vậy, bờ vai rộng khẽ run lên một chút, như bị chạm vào một nỗi đau giấu kín. Ông chậm rãi quay hẳn lại, nhìn thẳng vào Mạc Y Thiên. Ánh mắt ông vẫn đục ngầu sự lo âu, nhưng có một tia gì đó rất khác, một tia nhìn phức tạp mà Mạc Y Thiên chưa từng thấy. Không còn hoàn toàn là sự thất vọng thường trực, thay vào đó là một vẻ mệt mỏi tột độ, xen lẫn một chút xót xa, một sự bất lực và có lẽ là cả một chút ghen tị với sự vô tư của hắn, dù hắn có vẻ đang cố an ủi ông.
Ông đưa tay lên, định đặt lên vai Mạc Y Thiên, một cử chỉ hiếm hoi của tình phụ tử, nhưng rồi lại buông xuống giữa chừng, tay ông khẽ nắm chặt lại, như thể có một khoảng cách vô hình, một ranh giới không thể vượt qua giữa hai cha con, hay một gánh nặng nào đó đang đè nén ông.
"Y Thiên..." Ông ngập ngừng, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, nặng nề đến lạ. "Con nói đúng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Giọng ông nghe có vẻ trấn an, nhưng Mạc Y Thiên lại cảm thấy nó mang theo một nỗi chua chát, một sự gượng ép, và một chút gì đó tuyệt vọng được giấu kín.
Ông nhìn Mạc Y Thiên hồi lâu, như muốn nói ra điều gì đó quan trọng, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, rồi khẽ lắc đầu. "Con... cứ sống tốt."
"Phụ thân, người đã làm việc vất vả cả ngày rồi. Giờ đã khuya, khí trời lạnh lẽo. Người nên về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe là quan trọng nhất. Nếu người cứ tiếp tục lo lắng như vậy, Mạc gia sẽ càng thêm lo âu."
Mạc Y Thiên khẽ khàng nói, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào phụ thân, thể hiện sự quan tâm thực lòng và muốn ông được an yên. Hắn tiến thêm một bước nhỏ, như muốn rút ngắn khoảng cách vô hình giữa họ.
Mạc Lãnh Sơn nhìn đứa con trai "phế vật" của mình, một đứa con không có tài năng tu luyện, nhưng ánh mắt lúc này lại lộ ra sự chân thành, một vẻ ngây thơ chưa bị thế sự vấy bẩn. Có lẽ, đây là lần hiếm hoi Mạc Y Thiên chủ động quan tâm đến ông một cách thực lòng, không phải vì sợ hãi hay muốn lấy lòng.
Sự quan tâm này, dù nhỏ bé, lại chạm đến một góc khuất trong trái tim người cha. Ông gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài một tiếng, nặng nề đến mức khiến Mạc Y Thiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Ông quay lưng, bước đi, bóng ông in dài trên nền đá dưới ánh trăng, vẻ cô độc và nặng trĩu. Bước chân ông nặng nề, dường như mang theo gánh nặng của cả tòa thành, và những bí mật không thể sẻ chia. Mạc Y Thiên nhìn theo bóng phụ thân, cảm giác như đang nhìn một con thuyền lớn lênh đênh giữa biển cả, sắp sửa đối mặt với một cơn bão tố.
Mạc Y Thiên đứng một mình dưới trăng, nhìn bóng phụ thân khuất dần sau hành lang. Tim hắn lại thắt lại. Giấc mơ kinh hoàng kia, cùng với vẻ mặt chất chứa nỗi lo lắng không thể giãi bày của phụ thân, như một điềm báo chẳng lành, một lời tiên tri về tai ương sắp ập đến.
Hắn linh cảm được rằng, sự bình yên mà hắn đang có, cuộc sống công tử ăn sung mặc sướng này, có thể sẽ không kéo dài được bao lâu nữa. Gia tộc này, ngôi nhà này, tất cả có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Và hắn, một phế vật ngụy linh căn, sẽ làm được gì để bảo vệ gia tộc, bảo vệ Linh Nhi, khi sóng gió ập đến?
Một nỗi sợ hãi âm ỉ bỗng hóa thành một khao khát cháy bỏng, khao khát sức mạnh để thay đổi tất cả, để không phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia một lần nữa. Nhưng sức mạnh... ở đâu? Làm sao một kẻ phế vật như hắn có thể tìm thấy sức mạnh trong một thế giới mà linh khí đã cạn kiệt, và linh căn của hắn lại không cho phép?
Đứng một mình dưới trăng, gió đêm Tây Vực mang theo hơi lạnh của cát và sự u hoài, luồn qua mái tóc hắn, khẽ lay động vạt áo choàng. Hắn ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, ánh sáng yếu ớt của nó không thể xua tan nỗi bất an đang dâng trào trong lòng.
Phía xa, tiếng bước chân tuần tra của thị vệ vẫn đều đặn vọng lại, như một lời nhắc nhở về sự tồn tại của quyền lực và trật tự, nhưng với Mạc Y Thiên, nó chỉ càng làm nổi bật sự mong manh của tất cả. Hắn siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận nỗi đau vật lý để xua đi nỗi đau tinh thần. "Ta... phải làm gì đây?" Hắn tự hỏi, nhưng không có lời đáp.


0 Bình luận