Gã Khổng Lồ say ngủ
Đức Sắp Sáng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I: Chuyện xứ Riosly

Chương 17: Bình minh xứ Riosly

0 Bình luận - Độ dài: 6,383 từ - Cập nhật:

Đằng sau cánh cửa dẫn đến Phòng Ngai vàng không thực sự giống như Sadorn tưởng tượng.

Diện tích căn phòng chỉ cỡ một nửa phòng ngủ mà xưa kia Hoàng Hậu Seleneura thường dùng. Sát vào góc tường phía trong đặt một chiếc giường có màn treo màu tím than, phía bên trái có ban công bằng đá rộng thênh thang. Lão hiệp sĩ nhận ra phần ban công có những đường viền chạm trổ tinh xảo y hệt nơi vua Rikcert từng đứng hóng gió tại Lâu đài trên không. Tới cả những cơn cuồng phong đang thổi hun hút vào phòng cũng giống nhau đến kỳ lạ.

Dù là nơi nằm sau cửa vào Phòng Ngai vàng, nhưng nơi này lại không có chiếc Ngai vàng nào. Tuy nhiên, vẫn có một vị vua đứng chờ Công chúa và hiệp sĩ già. Rikcert lúc này đang trầm ngâm dõi ra phía ngoài kia tại nửa mép gờ đá ngăn cách bên trong căn phòng với ban công. Thử nhìn theo hướng Đức vua, Sadorn chỉ thấy một biển mây trắng xóa đến tận chân trời. Dẫu vậy, dường như Vanessa không để tâm điều đó. Vừa nhìn thấy cha, cô lập tức rảo bước về chỗ ông. Lão hiệp sĩ cũng bèn nối gót theo cô, không quên giữ khoảng cách tối thiểu.

Nhà vua trông trẻ hơn hẳn so với ký ức Sadorn. Với mái tóc màu xanh lục cắt ngắn, đầu đội Vương Miện vàng óng khảm đá quý cùng gương mặt không một nếp nhăn, nhìn vị cựu vương xứ Riosly không khác nào chàng Quý tộc tài ba hồi mới lên ngôi năm xưa. Nhưng xem chừng nàng Công chúa tóc bạc cũng chẳng thèm bận tâm vẻ ngoài có phần lạ lẫm của cha mình.

- Cha.

Vanessa dè dặt giơ tay lên và khẽ gọi một tiếng ngọt ngào. Rikcert lập tức quay ra, song lại nhìn cô bằng cặp mắt vô hồn.

- Con về rồi đây. Con về với cha rồi.

Đức vua bỗng chớp mắt, vẫn lặng như tờ.

- Con đã đi rất xa, cha ạ. – Công chúa hơi cúi mặt ngượng ngùng. – Con cũng cố gặp cha nhiều lần nhưng không được. May mà Sadorn tìm thấy con nên…

Vanessa nuốt khan, đoạn hít vào một hơi dài rồi mới tiếp tục.

- Con nghe là cha muốn gặp con. Vì thế cha mới giao nhiệm vụ cho Sadorn tìm con. Con cũng… khá bất ngờ. Do cha không còn là vua nữa. Còn con giờ lại là Nữ hoàng xứ Riosly. Con… không biết phải làm gì cả. Con nghĩ mình cần cha giúp. Nhưng mà chắc chuyện này để sau đi. – Cô cười bẽn lẽn. – Mãi cha con mình mới gặp nhau, nên con muốn nói chuyện một chút. Cha có nhớ đêm ở Thư Phòng không? Con muốn cha thực hiện lời hứa. Không phải bây giờ cũng được. Nhưng con đã trở về. Con đã đi rất xa. Con muốn cha giữ lời hứa.

Tuy vậy đáp lại cô vẫn là sự im lặng đáng sợ. Công chúa chỉ đành gượng cười, hai bàn tay nhỏ nhắn cứ túm chặt lấy vạt áo choàng. Song có lẽ Vanessa không dễ dàng chấp nhận mọi chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt. Với ánh mắt đanh lại khiến sắc bạc bên trong sáng rực nhưng thô ráp như một viên đá quý chưa qua chế tác, cô rụt rè đặt một bàn tay lên ngực Đức vua. Tưởng rằng Rikcert sẽ có chút kháng cự, nhưng ông cứ im như thóc, trông chẳng có vẻ muốn chối bỏ cử chỉ gần gũi của con gái.

Lầm tưởng đã đạt được sự chấp thuận, lần này Vanessa liền đưa cả thân thể mình “chạm” vào Nhà vua. Được nước làm tới, cô thậm chí còn kiễng chân, thì thầm vào tai Rikcert những lời bí mật nào đó. Vị cựu vương xứ Riosly chẳng nói chẳng rằng mà chỉ quàng tay ôm lấy cô, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị và lạnh lẽo như tượng đá.

Bờ má của nàng Công chúa tóc bạc chợt ửng hồng. Tuy nhiên, dường như Vanessa còn muốn nhiều hơn một cái ôm. Công chúa đột ngột vòng tay qua lưng Nhà vua, đoạn thủ thỉ:

- Ôm con chặt hơn đi. – Cô ghé sát vào gương mặt lạnh như tiền của Rikcert. – Giống như đêm ở thư phòng ấy.

Nhà vua làm theo lời cô. Ông nhắm mắt lại, đưa đầu tựa qua vai nàng Công chúa tóc bạc rồi trao cho cô một cái ôm nồng nàn. Nhưng Sadorn lập tức nhận ra cái ôm của Đức vua khác hẳn điều Công chúa ao ước. Rikcert đón lấy Vanessa vào lòng một cách nhẹ nhàng và ấm áp. Vừa ôm con, ông vừa xoa lên lưng Công chúa như dỗ dành một đứa trẻ luôn khát khao sự quan tâm từ cha mẹ. Đáng tiếc thay, tâm tư của Nhà vua lập tức bị Vanessa phát hiện.

Cô mạnh bạo đẩy Rikcert khỏi mình, sắc bạc trong mắt như bị nhuộm thành màu xám xịt.

- Không. – Miệng cô méo xệch. – Không phải thế. Đừng có thương hại con.

Nói rồi Vanessa tóm lấy cổ tay Nhà vua, hướng nó xuống bên dưới tấm áo choàng của mình.

- Ở đây, con muốn cha chạm vào đây. – Cô thở hổn hển, ấn lòng bàn tay của Đức vua vào sâu hơn. – Giống cách cha chạm vào mẹ ấy.

Song lần này Rikcert lại phản ứng dữ dội. Ông lập tức giật tay về và lùi xa khỏi con gái, gương mặt tái mét như bị thiếu máu. Chứng kiến sự chối bỏ rõ mồn một của vua cha, Công chúa liền đờ ra như một thân cây khô quạnh, bờ môi run rẩy chẳng thể thốt nên lời. Thế nhưng như thể cố níu kéo một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô vẫn từ từ nhấc từng bước tới gần Rikcert.

- Vậy… vậy cha cứ ôm con như vừa nãy thôi cũng được. – Khóe miệng Công chúa gắng nặn ra một nụ cười. – Chỉ một chút thôi.

Ấy vậy đáp lại ánh mắt chờ đợi của con gái, Nhà vua liền co rúm người và lùi thêm vài bước nữa. Trông thấy cảnh tượng ấy khiến nàng Vanessa sững sờ đến mức con ngươi kéo giãn hết cỡ, bờ môi đỏ mọng hé ra không thành tiếng. Rồi Công chúa chợt nghiến răng, hai tay nắm chặt đến mức run lên bần bật.

- Nhưng… cha đã hứa rồi mà? Chính cha đã đồng ý! Chính cha bảo sẽ làm theo ý con nếu con quay lại! Con đã đi quá nhiều, chịu đựng quá đủ rồi… – Công chúa mím chặt môi như nén một tiếng than khóc. – Con chỉ cần cha… Chỉ cần một chút…

Song khi đối diện với những câu từ nhói lòng kia, Đức vua lại nép sát vào bức tường phẳng lặng, mặt vẫn cắt không còn giọt máu. Như thể bức tường tâm trí mạnh mẽ vừa sụp đổ, đôi mắt ánh bạc của Công chúa chợt ngấn lệ, chẳng mấy chốc bờ má đỏ tía đã ướt nhẹp hai hàng nước long lanh. Cô nhăn nhó, tự ôm lấy thân thể mình rồi gục xuống và nấc lên từng đợt.

- Con chỉ cần cha giúp con quên đi. – Hai bên vai Vanessa co lại. – Con chỉ cần một chút…

Vậy nhưng Nhà vua vẫn nhìn cô chằm chằm với đôi mắt trợn trừng, bàn tay quờ quạng vào bức tường vô tri như cố tìm kiếm một lối thoát. Và có lẽ ngần ấy là quá đủ để trái tim nàng Công chúa tóc bạc tan vỡ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, da thịt nàng Vanessa đang từ đỏ ửng bỗng trở nên đỏ lựng như máu. Bàn tay bé xíu và đáng yêu của cô cũng phình ra và đỏ quạnh như phần thịt trơ trọi của kẻ bị lột da. Móng vuốt dần nhô ra khỏi những đầu ngón tay thuôn dài, răng nanh xuất hiện từ đôi môi căng mọng. Cặp sừng nhọn hoắt đâm khỏi vầng trán trắng trẻo của cô. Mái tóc bạc lộng lẫy của nàng Công chúa xứ Riosly cũng biến trở thành màu đen đúa pha với màu của tro tàn.

- Cha đã hứa rồi cơ mà…

Vanessa bần thần đứng dậy. Thứ chất lỏng đỏ ối chảy tong tỏng từ cặp sừng như vẽ thành một vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cô. Rồi bất ngờ tấm lưng Công chúa mở toang, từ đó chầm chậm trồi ra một đôi cánh khổng lồ đầy những vết lằn của mạch máu.

Chứng kiến sự biến đổi kinh hoàng, bản năng của lão hiệp sĩ mách bảo ông cần can thiệp ngay lập tức.

- Công chúa Vanessa. – Sadorn nói với giọng khàn đặc. – Người có nghe có thấy thần không?

Nàng Công chúa Ác quỷ không nghe thấy ông. Thay vào đó cô gầm gừ, đoạn giương móng vuốt nhào đến Vua Rikcert.

Hiệp sĩ già đã toan rút gươm khỏi vỏ. Nhưng bỗng bên tai ông như nghe được tiếng khóc nghẹn của Vanessa vào đêm giông bão. Sadorn như nghe được thanh âm tĩnh lặng của tấm chăn xám ngoét, của bàn tay giá lạnh cùng lời hứa trở về nhà. Và chính vào giây phút ấy, ông lão nhận ra đã quá muộn để cứu vãn tình thế.

Con Ác quỷ vồ vào Nhà vua đang tay không tấc sắt và đâm bộ móng vuốt xuyên qua ngực ông. Một chất lỏng đỏ au trào ra từ vết thương. Mắt Rikcert như lồi ra khỏi tròng, hai tay run rẩy bám lấy mười đầu ngón tay dài ngoằng và sắc như dao của Công chúa. Ông ta cố kéo nó ra nhưng không thể. Đôi chân Đức vua trở nên bủn rủn rồi bất ngờ đổ sập như một khúc gỗ gầy nhẳng bị bẻ gẫy.

Vanessa gầm lên, đoạn dùng thứ sức mạnh từ Địa ngục xé toạc cơ thể Rikcert. Máu và thịt trộn lẫn vào nhau và bắn tóe ra. Vậy nhưng Công chúa chưa muốn dừng lại. Cô tiếp tục đâm móng vuốt qua hai phần thân thể bị bứt làm đôi kia và tiếp tục xé nó thành cả trăm mảnh. Đến khi chẳng còn lại chút gì của người đàn ông đội Vương miện, Công chúa bắt đầu kề miệng xuống sàn và thè lưỡi liếm lấy từng vũng máu tanh ngòm chảy lênh láng.

Đứng chôn chân phía sau Vanessa, trống ngực Sadorn đập thình thịch. Suốt khoảng thời gian cảnh tượng nhuốm máu kia diễn ra, ông lão chỉ biết trơ mắt nhìn. Có gì đó đang giữ chặt cánh tay giữ chuôi kiếm của ông lão. Có gì đó đang ngăn hiệp sĩ già hành động.

- Công chúa Vanessa. – Hiệp sĩ già gọi cô, giọng khô khốc. – Người có biết mình đang làm gì không?

Lần này chủ nhân ông đã nghe thấy. Nàng Công chúa Ác quỷ quay sang lão hiệp sĩ với đôi mắt đỏ ngầu, đáp lại bằng một tiếng gầm gừ.

- Người… Người còn ở đấy không?

Bên tai ông như nghe được tiếng củi cháy trong lò sưởi vào đêm định mệnh ấy. Sadorn mím môi, cố tập trung tầm nhìn về thứ đối diện mình. Ở đầu bên kia, Vanessa vỗ cánh phần phật khiến gió tạt qua da thịt ông lão như những cơn cuồng phong trong đêm giông bão của Thunder.

- Xin Người hãy trả lời thần. Xin Người đừng…

Nhưng chỉ có những giọt máu chảy tong tỏng khỏi miệng con Ác Quỷ thay cho câu trả lời. Ta phải làm điều đúng đắn, hiệp sĩ nghiến răng ken két và cố cử động cánh tay, ta phải làm những gì cần thiết.

Sống mũi Sadorn cay xè. Song rốt cuộc ông vẫn mím chặt môi đồng thời rút gươm dứt khoát khỏi vỏ. Sinh vật từ Địa ngục cũng lồng lên đáp trả. Lưỡi kiếm của Sadorn va chạm với bộ móng vuốt khiến một chùm tia lửa tóe ra. Ác quỷ há miệng định táp hiệp sĩ. Ông nhấc chuôi gươm lên thọc vào vòm họng nó.

Hai cái cánh của sinh vật tà ác vỗ tứ tung. Sadorn nheo mắt, đổi trọng tâm cơ thể và dùng chuôi kiếm kéo đầu Ác Quỷ ngã dúi qua vai. Con quái vật nhấc một bên vuốt cố đâm vào sườn ông. Lão hiệp sĩ đưa chéo người lách qua trong gang tấc.

Sadorn đập khuỷu tay vào cằm Ác Quỷ để ép nó nhả vũ khí của ông ra. Có lại thế chủ động, ông lão xoay nửa thân nhử sinh vật quái thai tấn công về bên phải. Con Ác quỷ mắc bẫy. Hiệp sĩ thu gươm về rồi cắt phụt một tay nó. Ôm vết thương, sinh vật khát máu gầm rú cố phản kháng.

Sadorn vừa lùi vừa múa gươm qua lại làm con quái vật mất phương hướng. Sinh vật từ Địa Ngục ra sức cắn bừa bãi. Hiệp sĩ né tránh chuỗi đòn cuồng loạn một cách dễ dàng. Có thế phản công, ông lão thu người rồi bứt tốc xông vào điểm mù, trong chớp mắt thọc gươm từ xuyên qua xương sườn con quái vật. Một tiếng kêu ré chói tai phát ra. Ác quỷ khuỵu một gối, bối rối ngó nghiêng. Hiệp sĩ lập tức nhận ra thời cơ đã chín muồi.

Xoay cổ tay cầm kiếm, ông lão xông lên và toan chặt đầu con quái vật. Lưỡi gươm gần như đã chạm lên da thịt. Song… nó bỗng dừng khựng lại ngay trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Chính Sadorn đã ghìm thanh gươm lại. Bởi lẽ trong thoáng chốc, hiệp sĩ đã nghe được một âm thanh kỳ lạ.

Âm sắc đó phát ra từ Ác quỷ. Tiếng gầm gừ của con quái vật dần trở thành âm thanh nghe như than khóc. Thế rồi thứ từng là Công chúa Vanessa quỳ rạp bằng cả hai đầu gối, bụng gập về trước đồng thời giữ chặt vết thương bên sườn. Nó há miệng, nhưng không phải để tấn công hiệp sĩ, mà trông như cố kêu lên thành tiếng.

- Sa… dorn…

Tay cầm kiếm của Sadorn lập tức thả lỏng. Ông đứng ngây người, gần như không dám tin vào những gì vừa nghe.

- Công chúa… Công chúa Vanessa?

Nghe thấy tiếng ông lão gọi, Ác quỷ khốn khổ xoay người về hướng âm thanh. Vừa trông được hiệp sĩ, nó lập tức bò lết đi bằng đầu gối, cái tay cụt giơ lên quờ quạng trước mặt Sadorn. Hiệp sĩ bắt gặp ánh mắt của Ác quỷ, và ông nhìn thấy một thứ sắc bạc lộng lẫy đang nhòe đi vì những giọt lệ trong suốt. Đó là sắc màu của Công chúa Vanessa, sắc màu của con người.

Cảm nhận được một tia hy vọng le lói, Sadorn quyết định để Ác quỷ tới gần mình.

- Sadorn…

Sinh vật của Địa Ngục nhăn nhó khuôn mặt như một kẻ khốn khổ và không ngừng gọi tên ông. Rồi nó chạm lên tấm huy hiệu trên ngực hiệp sĩ.

Sadorn lại nhìn vào mắt con quái vật. Màu bạc tuyệt đẹp bên trong đang phản chiếu lại hình bóng thu nhỏ của hiệp sĩ già. Chợt ông lão như nghe được lời cầu xin năm xưa của Hoàng hậu Seleneura. Chính hiệp sĩ từng rời bỏ bà vào giây phút lưỡi hái tử thần lạnh lùng lấy đi tính mạng người phụ nữ ông hết mực yêu thương. Nhưng lần này, sau năm mươi năm cứ mãi mơ về đêm định mệnh ấy, ông lão quyết định sẽ ở lại. Vẫn để cho Ác quỷ chạm vào tấm huy hiệu mỏ đại bàng, Sadorn chậm rãi tháo găng rồi đặt lên cánh tay đỏ rực như lửa lò rèn của sinh vật trước mặt.

- Công chúa Vanessa. Thần ở đây. Thần không đi đâu cả.

Không phải là cô ấy, hiệp sĩ giữ chặt cánh tay nóng ran như bị thiêu đốt của Ác quỷ và thầm cầu nguyện, hỡi các Đấng Tối Cao, xin đừng lấy đi hy vọng cuối cùng của Công chúa Vanessa, hãy cho cô ấy một cơ hội, hãy cho ta được tin rằng cô ấy còn cơ hội.

Và rồi, các vị thần cổ xưa đã lắng nghe ông. Một phép màu thực sự đã xảy ra. Cơ thể Công chúa nhỏ dần, nhỏ dần về với kích thước của một cô gái bình thường. Cặp sừng gớm ghiếc tự rụng khỏi trán, bộ móng vuốt sắc như dao cạo co rút, hàng đống những chiếc răng nhọn lởm chởm cũng biến mất. Đôi cánh khổng lồ rụt trở về bên trong tấm lưng nhỏ nhắn. Cuối cùng, da thịt Vanessa rũ bỏ màu sắc đỏ rực như lửa đốt, trở lại với nét trắng trẻo và hồng hào của một con người. Dù vậy, bàn tay bị chém đứt khi còn là quái vật không phục hồi. Có một lớp màng đen đang phủ kín và bít chặt tại nơi vết cắt phẳng lỳ.

Có lẽ do hóa thành Ác quỷ quá đột ngột, trang phục của cô đã không thể chịu được mà nát tan hết cả. Giờ đây Công chúa không có lấy một mảnh vải che thân, khiến mọi vết sẹo đáng sợ lộ rõ trong ánh sáng trong vắt hắt vào từ ngoài ban công.

Sadorn lập tức tra gươm trở lại vỏ, tháo áo choàng của mình rồi khoác lên cơ thể cô. Khi ông lão đang quấn và buộc lại phần cổ áo cho chắc chắn, Vanessa bỗng nhiên ứa nước mắt. Rồi cô giữ lấy cánh tay đang bận bịu của hiệp sĩ, cặp mắt bạc ướt át nhìn ông chằm chằm rồi cất tiếng như nức nở:

- Hiệp sĩ… Ta giết cha rồi. Đó không phải ông ấy, nhưng… ta không… ta không phải ta nữa.

Sadorn không nghĩ ngợi gì, chỉ khẽ ôm cô vào lòng. Gió thổi hun hút làm gáy ông tê rần.

- Công chúa Vanessa, thần biết.

- Ta là Ác quỷ… Ta đã muốn… Ta đã phạm tội giết cha. – Công chúa nghẹn lại. – Ta là một tội nhân.

Hiệp sĩ mím chặt môi, cố không để dòng cảm xúc ứa ra khỏi đôi mắt nóng ran. Tiếng gió như đao kiếm chém vào không trung vô định.

- Thần biết.

- Ta không xứng đáng được trở lại. – Công chúa nấc lên. – Ta cũng không xứng đáng ngồi lên Ngai vàng.

- Thần biết, thưa Công chúa. Thần luôn biết.

- Tại sao? Tại sao ngươi luôn biết? Tại sao ngươi không…

Gió đột ngột thổi vụt qua hai người, cuốn đi những từ ngữ cuối cùng nơi bờ môi Vanessa. Hiệp sĩ nghe được câu hỏi, nhưng ông chọn không trả lời. Người cận vệ ôm cô chặt hơn.

Thế rồi Công chúa òa khóc. Cô bám lấy vai hiệp sĩ, giữ lấy bàn tay thô ráp của tên cựu nô lệ, và áp đầu lên ngực ông. Những áng mây trắng xóa ngoài kia vẫn trôi lững lờ. Song bên trong căn phòng, những giọt cảm xúc của Vanessa lại tuôn trào.

Suốt khoảnh khắc tưởng như dài đằng đẵng ấy, Sadorn chỉ lặng lẽ xoa đầu cô. Ông vuốt nhẹ lên lưng Công chúa, giữ cô thật chặt trong vòng tay. Ông lão không rời đi, và sẽ không bao giờ làm vậy.

Dường như cảm nhận được sự an toàn và chở che từ hiệp sĩ, Công chúa Vanessa dần vơi đi những giọt nước mắt nơi khóe mi. Dẫu vậy, cô vẫn túm chặt lấy ông lão như thể đang nũng nịu. Song ý niệm ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Và rồi sau chốc lát, cô lại trở về với vẻ mạnh mẽ quen thuộc vốn có. Công chúa ngẩng mặt, hai tay chen vào tách mình khỏi hiệp sĩ, giọng thều thào:

- Ngươi nói đúng, Sadorn. Ngươi luôn biết sự thật. Ta cũng biết. Ta… Ta không thể khóc lóc mãi được.

Mím môi, cô cố đứng dậy, bàn tay cụt theo thói quen vẫn vô thức bám vào vai hiệp sĩ già để lấy đà nhưng bị trượt đi. Sadorn đỡ lấy cô, ngỏ ý muốn giúp Công chúa, song cô lắc đầu.

- Ta là một Nữ hoàng. – Cô liếc nhìn ông lão. – Ta cần phải mạnh mẽ. Ta đã chịu đựng đủ thứ… quá đủ rồi. Nên chuyện này chẳng là gì cả.

Dù còn đang thở dốc đồng thời trưng ra bộ mặt tái mét, ấy vậy Vanessa vẫn cắn răng và kiên cường đứng lên bằng chính sức mình, cứng cỏi và hiên ngang như một Nữ vương thực thụ.

- Sadorn.

Cô gọi tên hiệp sĩ nhưng lại hướng tầm nhìn về nơi bể máu thịt do chính mình gây nên. Hiệp sĩ nuốt khan, lòng bỗng nặng trĩu.

- Không. – Công chúa đột nhiên thở hắt ra, đoạn lấy mu bàn tay quệt qua khóe mắt. – Ta là một Nữ hoàng. Ta phải làm được.

Nói rồi Vanessa đối diện với người cận vệ. Dẫu mắt cô vẫn còn đỏ hoe vì đã khóc quá lâu, song sắc bạc tại nơi ấy giờ đây lại kiên định như thể đá quý được chạm khắc tinh xảo.

- Sadorn. – Cô tiếp tục. – Thứ đó, cái thứ kia không phải cha ta. Ngươi biết, đúng không?

Lão hiệp sĩ chần chừ một lúc, cuối cùng gật đầu.

- Vậy… Nếu như cái thứ kia không phải cha ta, vậy thì ông ấy ở chỗ nào mới được?

Công chúa cau mày, xoay người nhìn quanh căn phòng. Tiếc rằng chẳng có ai khác ngoài hai người ở đây. Hiệp sĩ cũng cố động não cùng chủ nhân. Ông quan sát món nội thất duy nhất của căn phòng là chiếc giường có màn treo màu tím. Để rồi người cận vệ chỉ nhận ra thứ đồ ấy rất giống nơi Hoàng hậu cùng Rikcert thường hay ân ái.

Xem chừng bên trong căn phòng không có manh mối nào khác để khai thác. Rốt cuộc niềm hy vọng duy nhất chỉ còn mỗi nơi ban công hiu quạnh và lồng lộng gió trời. Dường như Công chúa cũng có chung suy nghĩ với hiệp sĩ. Cô đánh mắt ra hiệu cho ông theo mình ra phía ngoài.

Khi đứng ra nền ban công bằng đá cuội, cả hai cảm nhận được từng đợt gió hơi se lạnh táp vun vút lên cơ thể. Sadorn định che chắn cho chủ nhân, song cô gái tóc bạc ra hiệu chặn ông lại. Hiệp sĩ có chút bối rối nhưng cũng đành tuân theo và đứng sang một bên. Công chúa khẽ ngẩng đầu, im lìm như một pho tượng đá, hệt như thói quen mỗi lúc trầm ngâm suy nghĩ của Rikcert năm xưa. Lát sau, bỗng Vanessa cất tiếng:

- Ban công… Tại sao tên Khổng lồ lại cho bầu trời bao quanh căn phòng này? Trong khi rõ ràng hắn đã lấy lại Giấc mơ của cha ta rồi cơ mà? Hắn đang cố…

Vừa nói cô vừa lướt tay qua từng gờ đá trên thành ban công. Rồi Công chúa lại thử vươn các ngón tay ra bên ngoài bầu trời xanh thẳm, đoạn nắm hờ vào khi cảm nhận được sức gió thổi qua lạnh buốt.

- Chỗ này không được rào lại, cũng không có chấn song, chẳng có gì cả…

Rỗi bỗng nhiên sắc bạc trong mắt Vanessa như rực sáng.

- Không. Không phải vì Nousvemous muốn cho cha ta chút tự do vớ vẩn. Mà là bởi… hắn muốn ông thấy được cảnh tượng này. Tên Khổng lồ. Chính là tên Khổng lồ! – Cô gần như kêu lên. – Hắn đã lừa cha ta, hắn đã lừa tất cả chúng ta!

- Thần… không hiểu. – Hiệp sĩ ấp úng. – Thế tức là sao?

- Chính tên Khổng lồ đã nói rằng dịch bệnh hủy hoại xứ Riosly khi xưa là một lẽ tất yếu. – Nàng Công chúa tóc bạc như tự lẩm bẩm. – Và đây… Đây là cách mà hắn cho cha ta thứ ông thực sự muốn…

Sadorn quác mắt nhìn chủ nhân, lông mày nhíu lại. Nhưng thay vì hồi đáp hiệp sĩ, Vanessa lại chống tay lên bờ đá ban công và cúi gằm mặt, để mặc cho gió hất mái tóc lấp lánh ánh bạc bay loạn xạ trong không trung suốt một lúc lâu.

- Sadorn. – Cô đột nhiên lên tiếng. – Endury đã nói đúng. Cha ta đã biết số phận của mình ngay từ ban đầu. Ông ấy biết mình đã bị lừa…

Công chúa khẽ nhìn người cận vệ, bàn tay nhỏ nhắn chợt siết lại.

- Ông ấy biết, Sadorn ạ. Ông ấy đã luôn biết mình sẽ trở thành thứ gì. Hay ta sẽ trở thành thứ gì.

Rồi cô gái tóc bạc lại ngước nhìn về bầu trời bao la phía xa, đoạn tiếp tục với tông giọng như thì thầm.

- Đây Là điều cha muốn cho ta thấy. Đây là cách ông ấy chuộc tội. Cha ta không thể cứu được Vương quốc. Ông cũng đã trở thành một thứ không còn là mình nữa. Vậy nên ông...

Hiệp sĩ biết cô định nói gì, vậy nên từ ngữ tự bật khỏi miệng ông như thể níu kéo:

- Thần… Thần xin Người đừng…

Dẫu vậy, những lời yếu ớt ấy chẳng thể ngăn được Công chúa thốt ra những lời mình muốn.

- Đây là câu trả lời mà cha muốn ta đưa ra, với tư cách một Nữ hoàng.

- Người… Người không nhất thiết phải…

Sadorn nghiến răng, lồng ngực quặn đau. Song trái ngược vẻ nhăn nhó của tên cận vệ mặt sẹo, Vanessa lại mỉm cười dịu dàng đến nhói lòng.

- Không sao, ta đã đoán được trước mọi chuyện sẽ như thế này. Ta phải chấp nhận nó. Rằng dịch bệnh là điều hiển nhiên. Rằng dù cha ta hay chính ta, hay cả Endury, cả ngươi đã cố gắng giữ nó lại nhưng… mọi thứ vẫn sụp đổ. Vương quốc không còn nữa, Sadorn. Đây là điều cha ta đã nhận ra, đây là điều mà ông muốn nói. Rằng mọi thứ…

Chợt cô ngoái ra nhìn biển mây trải dài đến bạt ngàn ngoài ban công và im lặng suốt hồi lâu. Để rồi cuối cùng Vanessa tự mình hoàn thành nốt lời còn dang dở:

- Là sự tất yếu.

Đột nhiên, tựa tiếng sấm rền vang khi bão đến, Phòng Ngai vàng rung chuyển. Sàn nhà bỗng xuất hiện vết nứt. Kẽ nứt ngày một lớn dần, lan rộng như thể một thứ dịch bệnh đáng sợ lên đến tận trần nhà. Chiếc đèn chùm nhỏ phía trên lắc lư rồi rụng khỏi điểm treo. Một mảng tường đổ sụp xuống. Cả căn phòng lắc lư. Lấp ló sau đống đổ nát, hiệp sĩ nhìn thấy cánh cửa lối vào căn phòng hé mở.

- Nơi này đang sụp đổ… – Người cận vệ tái sầm cả mặt. – Công chúa Vanessa. Người… Người phải đi với thần. Nơi này sắp biến mất rồi.

Dẫu đã biết lựa chọn của chủ nhân, song hiệp sĩ vẫn khăng khăng muốn cô chạy trốn. Tiếc thay, nàng Công chúa tóc bạc chỉ khẽ lắc đầu.

- Ta là Ác quỷ, Sadorn. – Giọng cô bình thản. – Và ta không được phép tồn tại. Ta sẽ đi tìm cha. Có thể ông vẫn ở ngoài kia, có thể không còn nữa. Nhưng ta phải đi. Tình yêu của ta với ông ấy là một sai lầm. Nhưng ta vẫn… ta vẫn…

Dường như có gì đó nghẹn ngào tới nỗi khiến cô không thể nói tròn âm. Trần nhà rụng xuống toàn là đá cuội. Kẽ nứt trên sàn lan đến cả ban công.

- Đây là cách ta chuộc tội, hiệp sĩ. – Bờ môi cô run rẩy. – Đây là điều tất yếu.

- Không. Không! – Hiệp sĩ không thể giữ nổi mình. – Người là Nữ hoàng. Người cần phải sống. Xứ Riosly cần một người cai trị! Vanessa, Người đã hứa với Endury rồi!

Dù đã cố gắng hết sức, nhưng Sadorn vẫn chỉ nhận về một cái lắc đầu.

- Vương quốc sụp đổ rồi, Sadorn. Ta không thể cố gắng thay đổi một thứ vốn đã được định sẵn. Vậy nên với tư cách một Nữ hoàng, ta phải chấp nhận nó.

Những mảng tường vỡ tan xếp chồng cùng đá cuội dần che đi lối thoát duy nhất khỏi Phòng Ngai vàng. Trống ngực Sadorn đập thình thịch.

- Hơn nữa… Dù là Nữ hoàng nhưng ta lại chẳng làm được gì cả. Nên ít nhất… – Vanessa nở nụ cười nhạt. – Nếu chọn cách này, ta có thể tự tay tiêu diệt một thứ mầm mống gây hại cho dân chúng.

- Không! Thần đã hứa sẽ đưa Công chúa trở về. – Sadorn nghiến răng ken két, vẫn cố giằng cô theo mình. – Thần sẽ làm theo đúng mệnh lệnh.

Nghe thấy những lời cố chấp ấy, đột nhiên Vanessa đứng thẳng lưng, mắt trợn lên đồng thời quát lớn:

- Giờ ta không còn là Công chúa bé bỏng mà ngươi cần bảo vệ nữa! Ta là Nữ hoàng xứ Riosly, con gái của Rikcert anh minh và Seleneura kiều diễm, và ta đã ra quyết định! Một tên cận vệ như ngươi không được phép trái lời ta!

Đối mặt với sự phẫn nộ của chủ nhân, hiệp sĩ lập tức mím môi không dám ho he gì thêm. Song sâu trong ánh mắt ông vẫn tỏ như không cam lòng.

- Nghe đây, tên cận vệ thấp hèn. Với tư cách là Nữ hoàng Vương quốc Riosly, ta thu hồi chiếc huy hiệu hiệp sĩ của ngươi.

Nói rồi Vanessa thẳng tay giật phăng tấm huy hiệu hình mỏ đại bàng trên ngực áo ông lão. Hành động ấy khiến người đàn ông mặt sẹo gần như chết lặng.

- Giờ ta sẽ ban cho ngươi một mệnh lệnh cuối cùng. – Nữ hoàng xứ Riosly nói dõng dạc. – Tự do, giữ cho mình an toàn, và trung thành với lý tưởng của mình. Đi đi, Sadorn. Giờ ngươi được tự do rồi.

- Không. Thần không chấp nhận. Thần không thể…

- Ngươi đã nghe rõ lời ta rồi, Sadorn. Không một tên tôi tớ nào được phép trái lệnh Nữ hoàng. Ta không cần một hiệp sĩ nào bên cạnh nữa. Đi khỏi nơi này. Nhanh lên. Biến đi cho khuất mắt ta.

Vị cựu hiệp sĩ cố gắng nói, nhưng mọi từ ngữ nghẹn lại ở cuống họng. Ánh mắt cùng thái độ cứng rắn như đá tảng của Vanessa dường như không thể suy chuyển. Và khi nhìn vào sắc bạc lấp lánh và tỏa sáng rực rỡ trong đôi mắt Nữ vương xứ Riosly, Sadorn biết rằng mình không bao giờ thuyết phục được cô nữa.

Dù lồng ngực đau như muốn xé ra, rốt cuộc ông lão vẫn buộc phải quay gót chạy về lối thoát đầy những phiến đá rơi vỡ như mưa. Dẫu vậy, như thể bị nỗi tiếc nuối trong lòng thúc giục, Sadorn lại vô thức ngoái nhìn Vanessa lần cuối.

Ở nơi tận cùng của Cung đường Giấc mơ, Công chúa ung dung bước qua đống đổ nát, nhặt lại rồi đội lên đầu chiếc Vương miện của vua cha. Rồi cô gái tóc bạc trở về ban công, tựa lưng, thản nhiên tì khuỷu tay lan can đá và quay ra ngắm mây trắng bạt ngàn xung quanh. Gió vẫn thổi hun hút, lùa qua mái tóc bạc thướt tha của cô khiến chúng trông như một dải lụa mềm mại tung bay giữa trời quang. Vậy nhưng dù gió có thổi mạnh tới nhường nào cũng không thể làm suy chuyển chiếc Vương miện nặng nề mà Vanessa đang đội trên đầu.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt níu lại nơi mình, Nữ hoàng xứ Riosly bỗng quay lại nhìn ông lão. Thế rồi môi cô hé ra, lẩm bẩm điều gì đó. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cánh cửa Phòng Ngai vàng hoàn toàn khép lại, không hiểu vì sao mà Sadorn dường như nghe rõ được từng lời Vanessa muốn nhắn nhủ:

- Một ngày nào đó, hiệp sĩ. Một ngày nào đó.

***

Sadorn choàng tỉnh giấc. Làn sương ẩm trắng lờ mờ lạnh đến mức như cắt vào da thịt ông. Ánh sáng yếu ớt của một ngày giông bão qua những khung cửa sổ lần mò lên bụng ông lão. Cựu hiệp sĩ bần thần đứng dậy. Khi nhìn xung quanh, người đàn ông mặt sẹo thấy mình đang ở Phòng Ngai vàng đổ nát.

Thì ra Sadorn đang ở thế giới thực. Ấy thế mà những dòng ký ức khi bước vào Cung đường Giấc mơ vẫn hiện hữu rõ ràng từng chi tiết trong đầu óc ông. Dẫu biết là vậy, song tận đáy tâm can vị cựu hiệp sĩ vẫn cố đinh ninh rằng mọi chuyện đã qua chỉ là một giấc mơ.

Tuy nhiên người cận vệ già không sở hữu quyền năng như tên Khổng lồ để khiến sự thật thay đổi. Khi lần mò trên ngực áo, ông lão không tìm thấy tấm huy hiệu quen thuộc. Mọi sinh mạng đã mất, mọi lời hứa bị bỏ ngỏ đều là thật.

Hiệp sĩ mím chặt môi, lặng nhìn về bên ngoài cửa sổ. Cơn bão kinh hoàng dường như đang ngớt dần. Dẫu vậy gió vẫn táp mạnh lên từng mảng tường bám đầy rêu phong, làm vang vọng khắp Phòng Ngai vàng một thứ âm thanh đau buồn tựa một kẻ than khóc ỉ ôi. Giữa tòa lâu đài từng một thời nguy nga tráng lệ, Sadorn đứng chôn chân và im lìm như thể một bức tượng điêu khắc đã cả ngàn tuổi, quan sát từng nét chạm trổ do chính Hoàng hậu lựa chọn trên những khung cửa sổ.

Chợt ông lão nhận ra bản thân chỉ còn lại một mình.

Giờ đây ông là người duy nhất ở trong tòa lâu đài âm u này, đồng thời cũng là người duy nhất còn sót lại của xứ Riosly từng một thời huy hoàng. Song kể cả khi lão hiệp sĩ có nhận ra sự thật đau lòng ấy, kết cục vẫn không thay đổi.

Nếu mọi thứ là tất yếu… Vậy Endury đã hy sinh vì cái quái gì? Sadorn nghiến răng nghĩ quẩn. Vậy cuối cùng tất cả những người dân vô tội ra đi vì điều gì?

Giữa lúc ông lão chìm trong những câu hỏi, đột nhiên con ngựa Stormed bước vào phòng. Nhưng kỳ lạ thay, con vật dường như không mấy để tâm đến những trăn trở của người đàn ông già nua. Nó gõ móng lộp cộp đi ngang qua Sadorn, hướng thẳng về chiếc Ngai vàng đã vỡ nát. Khi tới nơi, chú ngựa ô đứng sựng lại khịt mũi và quất đuôi túi bụi, rồi bỗng nhiên lại hí vang như vẫy gọi những linh hồn từ tận miền xa xăm.

Bất ngờ đôi tai già cả của ông lão nghe thấy một tiếng khóc non nớt cất lên.

Ngoái lại đằng sau nhìn chằm chằm, sự tò mò cùng lúc đó dâng lên trong lồng ngực Sadorn, thu hút đôi chân ông sải bước đến bên Ngai vàng. Khi nhìn thấy nguồn gốc của thứ âm thanh ban nãy, hiệp sĩ không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Bởi lẽ trên chỗ ngồi đầy chất đầy vụn đá của chiếc Ngai vàng vô chủ, có một đứa trẻ con đang òa khóc.

Đứa bé sơ sinh có chỏm tóc bạc óng ánh tuyệt đẹp hệt như mái tóc của những con người đã dẫn lối cuộc đời ông lão. Cẩn trọng chạm vào đứa bé rồi lật nó nhẹ nhàng, ông thấy bên cổ nó còn có một vết bớt mờ hình mỏ đại bàng.

Sadorn run rẩy cúi xuống bế đứa trẻ lên, đung đưa và cố nghĩ ra vài câu hát ru cho nó bình tĩnh lại. Lát sau, hiệp sĩ nhận ra dường như trong lòng bàn tay đứa bé đang giữ chặt một vật nào đó. Thử gỡ bàn tay nhỏ xinh ấy ra kiểm tra, người cận vệ già chỉ tìm thấy một chiếc huy hiệu hiệp sĩ mạ bạc vẫn còn vương vết máu.

Phía ngoài tòa lâu đài đổ nát, cơn bão quái ác đột nhiên ngừng gào thét. Tiếng gió thổi hun hút dữ tợn cũng im bặt như chưa từng tồn tại. Khi quay đầu nhìn ra bầu trời phía xa xa, Sadorn trông được lấp ló đằng sau những đám mây giông chưa tan hẳn là những tia nắng vàng rực rỡ.

Thứ ánh sáng ấy ban đầu vô cùng yếu ớt, chỉ rải rác ít ỏi trên tàn tích của những công trình đổ nát. Vậy mà chưa đầy một khắc ngắn ngủi tiếp theo, các chùm tia nắng đã nhanh chóng tụ tập lại, mạnh mẽ xua đi màu trời xám xịt. Và cứ thế, sau năm mươi năm dài đằng đẵng, bình minh lại một lần nữa chiếu rọi khắp xứ Riosly tĩnh lặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận