Khoảng một tuần trôi qua kể từ cái đêm mọi bí mật được phơi bày, Công chúa Vanessa không còn cuộn mình trong chăn. Thay vào đó mỗi sớm thức dậy, hiệp sĩ đều thấy cô ngồi im lặng trên giường và ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài lúc Sadorn hoặc bà cụ Endury thử bắt chuyện với cô, nhưng cả hai chỉ luôn nhận về hình ảnh đôi môi mím chặt hay một cái gật đầu trầm ngâm. Và tình trạng ấy sẽ duy trì đến tận khi trời sập tối.
Cơn bão vẫn chưa ngớt. Ấy vậy không hiểu vì sao mà gương mặt nàng Vanessa xem chừng ngày một tươi sáng và lộng lẫy hơn. Có lẽ cơn sốt và các vết thương đang tiến triển tốt dần. Đỉnh điểm tới một hôm, cô đột nhiên rời khỏi giường, tuyên bố rằng mình sẽ giúp việc vặt trong nhà dẫu cho hai cẳng chân vẫn run lẩy bẩy. Bà lão Endury nghe vậy thì điềm nhiên giao cho cô công việc chăm sóc chú ngựa Stormed. Những tưởng Công chúa sẽ lên tiếng phản đối, hóa ra cô lại đồng ý ngay tắp lự.
Con vật có vẻ khá quý mến người chăm nom mới của nó. Thỉnh thoảng khi từ khu vườn sau nhà đi ngang qua chuồng ngựa, Sadorn lại trông được Stormed đang lúc lắc cái bờm và gõ móng nghịch ngợm đòi Vanessa chải lông cho mình. Công chúa tỏ ra hậm hực khó chịu trước cái tính nhõng nhẽo của chú ngựa, song vẫn chiều theo ý nó.
Tưởng rằng làm việc thay vì tĩnh dưỡng sẽ làm trầm trọng hơn tình trạng vốn tệ của cô, vậy mà sức khỏe của Vanessa lại được cải thiện đáng kể. Hầu hết vết thương đều đang khép miệng. Những chỗ mưng mủ cũng hết sạch, chỉ để lại sẹo.
Mỗi lần thay băng và bôi thuốc, Công chúa cũng không phản ứng gay gắt như những lần đầu. Dường như cô đã chấp nhận sự thật, hoặc là sự thật đã rời đi vào đêm Vanessa nói ra mọi chuyện. Hiệp sĩ già không tài nào đoán biết được sự thật nơi cô.
Dẫu cho tình hình đã khá hơn, Công chúa lại không đả động tới việc rời đi. Nhiều lần Sadorn cố gợi chuyện hòng thực hiện lời hứa nhưng đều bị cô ngắt lời và đánh lái sang hướng khác. Cách xử sự này làm Sadorn dấy lên một nỗi lo lớn dần theo thời gian. Cứ như thể Công chúa Vanessa đang ngóng chờ điều gì đó ở ông và cô muốn ông lão tự nhận ra.
Hiệp sĩ nhận ra, nhưng vì lòng trung thành nên không dám nói. Chính vì thế mà hàng ngày ông đều cảm nhận rõ ràng đôi mắt lấp lánh ánh bạc của Vanessa theo dõi mình. Sadorn cố lờ đi, ấy vậy không mấy tác dụng. Bên cạnh đó, ông lão cũng không thể cứ mãi tránh né bằng cách tỏ ra bận rộn. Quả thật Sadorn đã đoán đúng.
Vào một đêm nọ, sự việc mà hiệp sĩ không mong muốn nhất đã xảy ra. Khi đó lửa trong lò sưởi bùng cháy dữ dội. Endury đã đi ngủ, Stormed cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Bão vẫn gầm thét. Còn hiệp sĩ già ngồi lau chùi và đánh bóng thanh kiếm trên chiếc ghế gỗ xiêu vẹo. Giữa lúc không gian đầy vẻ tĩnh lặng như vậy, Công chúa khẽ nhỏm dậy và lên tiếng.
- Sadorn, ngươi có quên chưa nói cho ta chuyện gì không? – Giọng cô như dò xét.
Dừng tay, ông lão ngước lên nhìn cô.
- Thần nghĩ là không, thưa Công chúa. Nếu có chuyện gì thì thần luôn nói ngay cho Người.
- Ta nghĩ là ngươi có nhớ đấy. Hơn nữa còn biết thêm khá nhiều. Nhưng ngươi lại đang giấu nó đi như lũ trộm giấu vàng.
Đôi mắt nàng Vanessa tỏa sáng bàng bạc và phản chiếu ánh lửa nhộn nhạo.
- Mong Công chúa thứ lỗi… Nhưng thần vẫn chưa hiểu Người đang ám chỉ điều gì.
Sadorn giữ tông giọng đều đều, gắng hết sức không để mình bị xao động. Phía đối diện, Vanessa đang quan sát ông cẩn trọng và kĩ lưỡng như một con thú săn mồi chờ đợi trong bụi rậm.
- Sadorn, ngươi từng bảo cha ta không còn ngắm nhìn bầu trời kể từ lúc ta bị gả đi, đúng không?
Lão hiệp sĩ ngập ngừng trong giây lát.
- Vâng, đúng là thần đã từng nói như vậy.
- Ngươi tưởng ta ngu đần đến mức không nhận ra ngươi đang nói dối chắc? – Chợt Công chúa gầm gừ.
Ông lão chớp chớp mắt, ra đều ngây ngô.
- Ý Người là… Không. Thần chưa hiểu, Người bảo thần nói dối tức là…
- Ta nghĩ ít nhất mình đã đủ lớn để phân biệt cái gì là bịp bợm và cái gì không. – Vanessa nhấn mạnh từng chữ. – Ừ thì cứ cho rằng lúc còn trong cung điện thì ta vẫn chỉ là đứa nít ranh, nhưng ta không ngây thơ đến độ không cả biết cha mình thay đổi tính cách ra làm sao. Và ta cũng không điếc tới mức không nghe được cuộc nói chuyện của ngươi với Endury.
Sadorn khẽ nuốt khan.
- Người biết rồi ạ?
- Đừng có hỏi ngược lại ta! – Cô đột nhiên gắt lên. – Tại sao người dân vẫn chết do dịch bệnh, hả Sadorn? Ta đã tưởng mọi thứ bị phá hủy bởi cơn bão. Bao năm qua ta luôn tưởng như thế. Ta còn tưởng là Giao kèo của cha ta với tên Khổng lồ đã cứu được Vương quốc khỏi dịch bệnh! Hóa ra ta chỉ quá ngu. Khốn kiếp. Giờ thì nói đi. Ngươi đã giấu ta những thứ chết tiệt gì hả Sadorn? Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở Lâu đài trên không? Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra sau khi ta được gả đi? Nói ngay!
Vanessa rít lên như đang tra hỏi một tên tội phạm.
- Vậy Người đã biết từ… - Hiệp sĩ già cố chọn cách diễn đạt thích hợp.
- Ngay từ đầu! Từ lúc cha ta trở về sau Cuộc họp của các vị vua với tên Khổng lồ ở Lâu đài trên không!
Ngọn lửa lò sưởi lắc mình thật khẽ. Lão hiệp sĩ quyết định né tránh việc trả lời.
- Một điều nữa. – Không hiểu tại sao cô bỗng dịu lại, song linh cảm mách bảo ông lão rằng Công chúa không dễ bỏ qua. – Trí nhớ của ta cũng khá tốt. Nên ta nhớ được rằng chính ngươi, Sadorn, đã đi cùng và bảo vệ cho cha ta đến gặp tên Khổng lồ.
Hiệp sĩ cẩn trọng không để mặt mình biểu lộ cảm xúc.
- Đúng là thế, thưa Công chúa. Nhưng thần nghĩ Người đang hiểu lầm thần… Thần vốn không…
- Đừng có vòng vo! – Vanessa lườm ông.
Sadorn bỗng cứng đờ như tượng trong giây lát. Đen đủi thay, khoảnh khắc ấy không thoát được khỏi đôi mắt bạc của chủ nhân ông.
- Vậy là ngươi thực sự biết. – Cô thở hắt ra. – Cả chuyện của cha ta và cả chuyện của Vương quốc.
- Không, thưa Công chúa. Không…
Đôi mắt nàng Vanessa như bùng cháy theo các góc cạnh của ngọn lửa.
- Vâng, thưa Công chúa. – Sadorn gần như bị ánh nhìn của cô bức ép đến mức phải buột miệng thừa nhận. – Thần có biết.
- Sao ngươi lại nói dối về những gì cha ta làm? – Giọng Vanessa nhẹ như lông hồng nhưng sắc hơn dao.
- Vì điều đó tốt cho Người, thưa Công chúa. Hơn nữa, thần đã thề với Bệ hạ…
- Nhờ cái lời thề đấy mà có lẽ đến tận lúc chết ta vẫn không biết cha đã nghĩ gì và làm gì. – Công chúa khịt mũi mỉa mai. – Và cũng nhờ cái lời thề chết dẫm của ngươi mà không một người dân nào biết kẻ cai trị mình thay đổi ra làm sao. Thông minh và trung thành lắm, Sadorn. Giờ mọi thứ tan tành hết cả rồi. Không còn gì nữa. Tốt lắm.
Hiệp sĩ già vô thức siết chặt tay thành nắm đấm.
- Giờ thì nói đi. Nhanh lên.
- Nhưng… Bệ hạ bảo…
- Ai mới là người ra lệnh cho ngươi bây giờ, hả Sadorn? – Vanessa nghiến răng ken két. – Ta có quyền được biết sự thật. Tất cả người dân đã chết đều có quyền được biết. Nên nói nhanh lên!
Ánh mắt cô như xuyên thủng màn đêm. Sadorn ngoảnh mặt đi, cố lách mình khỏi cặp mắt ấy, song chẳng có nơi nào khác để ông ẩn nấp.
Sự tĩnh lặng đột ngột kéo đến. Sự tĩnh lặng nghẹt thở. Giữa gian phòng đột nhiên lạnh đến gai người, cuối cùng ông lão đành buông một tiếng thở dài. Tiếng thở dài nghe như đầu hàng trước sự cương quyết của Công chúa.
- Vâng, thần sẽ nói, thưa Công chúa. Thần sẽ kể những gì thần biết.
- Thế thì tốt. Từ đầu như vậy có phải nhanh hơn không.
Mặt mũi như đưa đám, Sadorn kéo ghế lại gần giường, đặt thanh gươm đang bảo dưỡng nửa chừng cạnh chân ghế và cất giọng khàn khàn.
- Thần không… Thần sẽ cố kể lại chi tiết hết mức có thể. Bắt đầu từ Lâu đài trên không. Chuyện đã xảy ra ở đó và sau đó nữa. Thần sẽ kể hết, thưa Công chúa. Chỉ là…
- Lời thề chứ gì? – Công chúa bĩu môi.
- Vâng.
- Mặc xác cái thứ đấy. Vương quốc biến mất rồi. Có nói cũng chẳng khiến mọi thứ tệ hơn đâu.
- Vâng. – Sadorn cúi gằm, phải cố gắng lắm mới nặn được vỏn vẹn một từ đơn giản.
Chớp lóe sáng rồi vụt tắt. Hiệp sĩ già hạ giọng, ngồi đan tay vào nhau rồi chậm rãi kể lại tất cả mọi thứ, chỉ trừ những điều ông không thể kể và không dám kể.
***
Sadorn luôn nhớ như in một thứ về Nhà vua. Hoặc có lẽ không chỉ riêng hiệp sĩ già, mà toàn thể dân chúng của Vương quốc Riosly đều ghi nhớ đặc điểm này. Ấy chính là thói quen ngắm nhìn bầu trời của Đức vua Rikcert. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, chỉ cần có một khoảng thời gian trống nhỏ nhoi, Bệ hạ luôn ngước mắt quan sát thế giới bao la trên cao.
Có kẻ nói rằng thói quen kia đã xuất hiện từ khi Nhà vua còn rất nhỏ. Kẻ khác lại cho rằng đó chẳng phải thói quen mà là một Giấc mơ. Một niềm khát khao cháy bỏng của Đức vua. Ước ao ấy đã ở bên Rikcert từ lúc lọt lòng, được các nữ tư tế đầy quyền phép khẳng định rằng sớm một ngày ao ước đó sẽ đồng hành cùng cậu bé vô danh trên con đường cai trị. Quả thực nhiều năm sau, Rikcert đã đường đường chính chính ngồi lên Ngai vàng, trị vì dưới danh nghĩa Quốc vương tối cao của xứ Riosly.
Nhưng những câu chuyện về thói quen của Rikcert thường chỉ nằm sâu thẳm trong tiềm thức Sadorn như bùn chìm dưới đáy hồ. Bởi đã có một câu nói của Đức vua hiện hữu rõ nét ở tâm trí lão cận vệ già suốt bao năm trời. Đó là một lời hứa, một lời thề từ cách đây gần năm mươi năm trời. Lời thề về những suy nghĩ vẩn vơ của Quốc vương Bệ hạ, những điều mà ai cũng sớm quên đi theo dòng chảy thời gian.
Song ông lão chưa bao giờ quên.
Cảnh tượng đó luôn in hằn vào đầu óc ông, chưa một phút giây nào phôi phai. Khi ấy Sadorn đang hộ tống Vua Rikcert ra ban công của Sảnh thiết đãi, ngọn tháp cao nhất thuộc về Lâu đài trên mây. Đến nơi, hai người trông thấy cả thế gian trắng xóa trải bạt ngàn tới tận tít đường chân trời và có lẽ sẽ còn kéo dài hơn thế nữa. Chưa bao giờ ông lão cảm nhận gió thổi mạnh đến vậy. Từng ngọn gió như các ngón tay đan qua mái tóc bù xù của hiệp sĩ, thổi tung tấm áo choàng nhung đỏ của Nhà vua bay phấp phới như một cánh diều mềm mại.
- Thưa Bệ hạ, thần nghĩ chúng ta nên vào trong. – Sadorn nheo mắt nói trong khi giữ chặt thanh gươm giắt bên hông. – Gió lạnh có thể khiến Bệ hạ bị cảm.
Vịn hai tay trên lan can, Đức vua bặm môi không đáp. Ông chỉ đứng đó ngắm nhìn mọi thứ, lặng lẽ chịu đựng sức gió dữ dội táp lên cơ thể.
- Sadorn. – Bỗng Nhà vua lên tiếng.
- Vâng, thưa Bệ hạ?
- Bình thường ta luôn nghĩ bầu trời rất cao. – Ánh mắt Rikcert có vẻ gì đó xa xăm. – Nếu được bay lượn trên trời chắc sẽ rất vui. Rất tuyệt vời. Rất phấn khích. Và rất… Không. Không phải. Ta không nghĩ ra được từ nào khác để miêu tả nó cả.
Hiệp sĩ nhíu mày khó hiểu.
- Ta đã tưởng mọi chuyện sẽ khác khi ta lên ngôi. Vì mong muốn bay trên trời cao nghe không khác nào ước mơ viển vông của một tên nhóc năm tuổi. Đường đường là người cai trị, ta không thể làm thế được. Ngươi biết ta đang nói đến điều gì rồi đấy.
Sadorn gật đầu.
- Thế mà đến lúc trở thành Vua, ta vẫn không bỏ được thói quen cũ.
Gương mặt Đức vua chợt đanh lại, cứng rắn và lạnh lùng như sắt thép.
- Ta nghĩ nguyên nhân khiến ta không thay đổi đến từ thứ này. – Rikcert chạm lên chiếc Vương miện bằng vàng được nạm lưu ly và lục bảo. – Kể từ lúc đội trên đầu cái ngữ này, mỗi lần ngắm mây trời, ta đều chỉ thấy nó nặng phát sợ.
- Thần nghĩ… Chiếc Vương miện lúc nào cũng rất nặng, thưa Bệ hạ. Đó là chuyện đương nhiên.
Sadorn gãi gãi phía sau đầu. Vào lúc ấy, có lẽ ông còn quá trẻ để hiểu lời nói của Nhà vua. Bởi khi nghe xong, Rikcert lại thở dài và lắc đầu.
- Đến tận bây giờ, Sadorn, bầu trời ở ngang tầm mắt ta rồi, không cần phải ngẩng lên nhìn nữa… Nhưng cái thứ trên đầu ta vẫn nặng. Quá nặng.
Người cận vệ không biết phải trả lời ra sao, rốt cuộc đành giữ im lặng.
- Ngươi không cần phải hiểu. Thậm chí ngươi có thể quên hết mấy điều kia đi nếu muốn. – Nhà vua ngoái nhìn tên vệ sĩ. – Nhưng đừng bao giờ bép xép chuyện này cho vợ ta hay bất cứ ai khác biết. Cứ coi như ta vừa độc thoại. Ta vừa lẩm bẩm như một kẻ loạn trí. Chỉ cần thế là đủ. Rõ chưa, Sadorn?
- Thần hiểu rồi, thưa Bệ hạ. – Hiệp sĩ cúi đầu thật sâu.
- Không, ta nghĩ ngươi chưa hiểu. Ta muốn nghe một câu nào đó chắc chắn hơn. Thề đi, hiệp sĩ. Thề bằng danh dự của ngươi. Quỳ xuống. Đúng, ngươi không nghe nhầm đâu. Quỳ một chân. Giờ thì nói đi.
Sadorn đặt tay lên tấm huy hiệu đeo trên ngực trái, lòng vẫn ngập tràn những dấu hỏi lớn.
- Thần thề, thưa Bệ hạ. – Giọng tay cận vệ nghe đầy ép buộc. – Thần xin thề bằng danh dự của một hiệp sĩ.
- Thế thì tốt. Và ngươi sẽ mang theo bí mật này xuống mồ. Lúc nào cũng phải nhớ như vậy. Hiểu chưa?
- Vâng. – Hiệp sĩ vẫn cúi gằm mặt.
- Tốt. Kết thúc chuyện ở đây. Vào trong thôi.
Họ trở vào bên trong Sảnh thiết đãi, nơi đang diễn ra bữa tiệc linh đình chào đón vô số vị vua trên khắp thế giới.
Buổi tiệc xa hoa lúc này vẫn chưa hạ nhiệt. Lũ mèo nhạc công cao lêu nghêu nhắm nghiền mắt, bàn tay đệm lông uyển chuyển kéo đàn từng nhịp, cất lên khúc nhạc du dương thấm vào tận tâm can. Đồ ăn được mang lên đầy ắp các bàn, toàn là những cao lương mỹ vị dành riêng cho các bậc Quân vương. Mỗi khi một đĩa đồ ăn nhẵn thín, một đĩa khác lập tức được đặt vào thay thế. Bữa tiệc còn phục vụ thêm cả rượu. Loại rượu nho ủ thượng hạng tại căn hầm lồng lộng gió trời vô cùng đặc biệt của Cung điện trên mây.
Sadorn được cử đứng cảnh giới xung quanh trong khi Nhà vua tiếp chuyện những người bạn đến từ các quốc gia khác. Lần lượt từ Sealord, vị vua của Bến cảng Thủy quái lừng danh, người có vóc dáng cao to vạm vỡ với làn da ngăm đen và thái độ khảng khái. Cho đến vị vua trẻ con Thunder, khuôn mặt búng ra sữa cùng mái tóc vàng óng, kẻ mà chỉ mới bảy tuổi đã trở thành người cai trị bất đắc dĩ xứ Rainyese.
Những chiếc Vương miện xa hoa lấp lánh thi nhau xuất hiện trước mắt hiệp sĩ. Các vị vua ăn và uống, cùng nhau chúc tụng và thể hiện thứ lễ nghi kệch cỡm. Nhạc vẫn cất lên đều đặn, đồ ăn thì bốc khói nghi ngút. Cảnh tượng thật linh đình và tráng lệ, nhưng gần như không ngấm vào đầu Sadorn.
Bởi lẽ giữa lúc ấy, tâm khảm ông lão chỉ chăm chăm vào một câu hỏi. Rằng liệu các bậc Quân vương kia có biết được sức nặng của Vương miện mà Rikcert nói tới là gì? Rằng họ có hiểu được những băn khoăn của ông, hiểu được lời thề mà ông vừa phải tuyên bố với chủ nhân mình? Những câu hỏi quay mòng mòng quanh đầu óc ông như lũ côn trùng vo ve đầy khó chịu. Song đến tận khi tiệc sắp tàn, Sadorn vẫn không tài nào tìm được đáp án.
Khi hầu hết các vị vua đều đã thấm mệt với tiệc tùng, tên quản gia mèo đen, kẻ vốn đang giữ im lặng từ đầu chí cuối, bỗng bước ra và vỗ tay thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cả Sảnh thiết đãi lập tức nín thinh.
- Ngài Nousvemous, Chúa tể của Cung điện trên mây, Con trai thứ ba của Đấng Tối Cao, đã thức giấc. Chuẩn bị diện kiến!
Với một cái búng tay của tên quản gia, mọi chiếc bàn phủ khăn trắng như tự mọc chân chạy sát sạt ra rìa căn sảnh. Nhạc công cũng ngừng gảy đàn. Các bậc Quân vương, người thì hốt hoảng, người lại đứng tụ tập rì rầm. Rikcert lén ra hiệu cho vệ sĩ của mình sẵn sàng đối phó tình huống xấu nhất.
Gã quản gia chỉnh lại cái áo chẽn, bước sang một bên và hướng dẫn những vị vua đứng thành một vòng tròn rộng lớn bao quanh căn sảnh. Lát sau, từ dưới cầu thang, một đám mèo con vỗ phành phạch mấy cặp cánh trắng muốt như thiên nga xuất hiện. Mỗi con vật đều đỏ lựng cả mặt trong khi vất vả mang theo thứ gì đó nặng trĩu. Sadorn nheo mắt nhìn. Dường như cái vật ấy là một chiếc gối trắng tinh, bông bông mềm mềm.
Lũ mèo có cánh cố gắng lắm mới đưa cái gối ra được giữa gian phòng. Đen đủi thay, chúng vẫn chưa hết việc. Theo chỉ đạo của tên quản gia, đám mèo con còn phải xê dịch đủ kiểu mới được phép thả chiếc gối xuống. Khung cảnh ấy làm vô số vị vua lăn ra cười sằng sặc.
Nhưng những tiếng cười sớm tắt lịm.
Chiếc gối, vốn đã có kích thước đáng kinh ngạc, đột nhiên phình lớn hơn. Nó cứ lớn dần, lớn dần, gần như choán lấy cả chỗ đứng của những nhà cai trị. Rồi nó rung lắc ầm ĩ, phát ra tiếng kêu như một con gà bị mắc nghẹn đang cố gáy thật to. Cuối cùng nó đứng im.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, một bàn tay màu xanh dương to lớn chẳng kém gì chiếc gối, trồi lên từ trong ruột gối. Lông vũ phun ra trôi nổi khắp Sảnh thiết đãi. Bàn tay kia bám lấy cạnh gối, tạo đà kéo theo một cơ thể Khổng lồ xuất hiện. Các vị vua gần như cùng đồng loạt kêu lên.
Vào giây phút kẻ đó vươn mình, Sadorn thực sự tin rằng cụm từ “Khổng lồ” được sinh ra dành riêng cho hắn. Gã rất cao lớn, đỉnh đầu chạm tới tận nóc sảnh. Hai cánh tay rắn chắc của gã to như hai cái cột chống lâu đài. Cảm tưởng như chỉ cần tên Khổng lồ này cựa mình nhẹ nhàng, toàn bộ căn sảnh lập tức sẽ sụp đổ và vỡ tan ra như một miếng bọt biển.
Dường như vẫn bị cơn buồn ngủ đeo bám, gã liền há mồm ngáp một nhát rõ dài. Tiếng ngáp của gã chẳng khác nào hàng chục con mãnh hổ cùng góp sức dọa nạt những kẻ xâm nhập lãnh thổ. Sau khoảnh khắc làm rung chuyển cả tòa Lâu đài, gã bắt đầu lên tiếng.
- Các vị vua. – Giọng gã ồm ồm như sấm rền. – Bao lâu rồi? Ngàn năm à? Hay hơn thế? Lần này ta ngủ hơi nhiều… Khốn kiếp. Cái trần nhà nhỏ đi hay gì à? Edward! Ngươi sửa lại trần nhà đấy hử?
Tên quản gia mèo đen vội vã lại gần và cúi đầu xin lỗi rối rít.
- Hừm. Thôi kệ. Để tiếp đón các vị vua thì đúng là nên sửa sang cho phù hợp. Các vị vua, phiền các vị một chút rồi.
Nói đoạn Nousvemous búng tay, ngay lập tức cả căn sảnh như bị kéo rộng ra cả ngàn mét, trần nhà cũng cao lên chót vót không thấy đỉnh. Thứ quyền năng của tên Khổng lồ khó tin tới nỗi khiến những đấng Quân vương lỗi lạc phải há mồm kinh ngạc.
- Giờ tốt hơn rồi. – Nousvemous cười khùng khục. – Các vị khát chưa? Mà ta nghĩ ăn tiệc nãy giờ chắc không khát đâu. Nhưng thôi, cứ để ta mời các vị một ly cho đúng phép lịch sự.
Nói rồi đầu ngón tay gã làm một cử động khó hiểu, bỗng trong nháy mắt bàn tay của vị vua nào cũng đang lăm lăm một chiếc cốc mạ vàng sóng sánh rượu nho.
- Được rồi. Chúng ta nâng ly nào. – Gã Khổng lồ cũng giơ lên một ly rượu ngoại cỡ không biết xuất hiện từ phương nào. – Chúc sức khỏe các vị. Uống đi. Uống mừng ngày ta thức dậy. Uống nhiệt tình lên.
Không vị vua nào dám uống. Mặt mũi ai nấy cũng nghiêm trọng và nặng như bị đá tảng đè nghiến. Song tên Khổng lồ chẳng thèm quan tâm. Gã cứ điềm nhiên kề miệng vào ly và tu ừng ực đến khi cạn sạch.
- Được rồi. Tiết mục ăn mừng đã xong. Mà sao nhìn mặt các vị trông như đang buồn nôn hết cả thế? – Gã nấc cụt rồi ợ rõ to. – Ta đoán chắc các vị thích nghe những “chuyện quan trọng” hơn là nghe ta lải nhải. Có đúng không?
Căn sảnh như bị uy quyền trong câu hỏi của Nousvemous làm cho kinh sợ.
- Hừm. Được rồi. Nói thì nói. – Tên Khổng lồ khịt mũi. – Đại khái thì… ta dậy rồi đây. Thực ra ta cũng dậy nhiều lần lắm, nhưng rồi lại ngủ tiếp. Các vị biết tính ta rồi đấy. Ngủ rồi lại ngủ. Ta không thể làm gì khác được. Từ xưa đã thế rồi. Nhưng ngày xưa ta vất vả hơn nhiều. Lúc đấy cha ta còn sống, ta phải giúp ông ấy làm đủ việc. Hồi đó các vị vua chưa đông lắm, không đông như bây giờ đâu. – Gã gãi gãi cái bụng phệ. – Và đám bọn chúng chẳng hỗ trợ gì cả. Nên ta không ngủ được mấy. Gọi chính xác là không có thời gian cho sở thích. Ta đoán các vị cũng hiểu rồi đấy. Không gì tệ hơn không có không gian riêng.
Hết câu, gã từ tốn xoay người trên chiếc gối. Mặt sàn dường như rung lên nhè nhẹ.
- Nhưng từ lúc thế giới đi vào trật tự thì vua viếc nhân lên cả đống, như ruồi với bọ. – Câu nói làm vô số người lập tức cau mày. – Hề hề, ta không có ý nói các vị, ta đùa thôi. Đùa thôi… Mà nói chung, các vị giúp ta nhiều đấy. Nhờ các vị mà ta được ngủ. Thoải mái từ hôm này sang hôm khác. Phải nói là các vị có công vô cùng to lớn. Nên ta phải thưởng… Một phần thưởng xứng đáng cho công sức các vị cai trị thế giới hộ ta.
Một số nhà cai trị lườm gã, nhưng tên Khổng lồ thậm chí còn chẳng để họ vào mắt.
- Thực ra ta dự tính phần thưởng này từ lâu rồi. Có lẽ phải từ mấy chục năm trước. – Nousvemous lại ngáp. – Ta đã gieo một hạt giống Giấc mơ và vạch sẵn đường cho những người sắp sửa nhận “thưởng”. Theo ngôn ngữ của các vị hiện tại có thể hiểu là “đầu tư” ấy. Ta dùng một số Giấc mơ quý báu trong kho tàng của mình. – Nói đoạn gã lại hô biến ra một quyển sách dày cộm có bìa da nâu cũ kỹ. – Rồi ta tặng cho các vị, rải rác thôi, sau đó chờ hạt giống nảy mầm. Các vị cũng biết rồi đấy, mỗi hạt giống sẽ phát triển thành cái gì thì ai mà rõ được. Nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn lúc còn là mầm cây.
Tên Khổng lồ dùng ngón út ngoáy mũi một cách thô thiển.
- Sao thế, chưa hiểu ta đang nói đến cái gì à? Sao ai nào cũng ngơ ngác hết thế kia? Ôi, khốn kiếp… Edward! Ngươi không giải thích trước cho khách quý của chúng ta à?
Tên quản gia mèo đen giật mình thon thót, tai với đuôi liền cụp xuống tỏ vẻ hối hận.
- Ta sẽ phạt ngươi sau, con mèo ăn hại. – Nousvemous gầm gừ. – Lại tốn hơi sức thêm rồi. Đại khái thì… Ví dụ như nào cho dễ hiểu nhất bây giờ… À đúng rồi. Vị kia. Đúng. Ngài tên là gì nhỉ? Rikcert à?
Tất cả mọi con mắt quay ra đổ dồn lên chủ nhân của Sadorn. Vị hiệp sĩ đứng sau lưng Đức vua mà toát mồ hôi hột, chân tay tê dại tới độ không thể nhúc nhích.
- Ta đây, Nousvemous. Có chuyện gì? – Nhà vua xứ Riosly bước lên phía trước, ưỡn ngực và trả lời dõng dạc.
- Phong thái tốt đấy. Thế Ngài có còn hay ngắm trời ngắm mây nữa không? – Giọng tên Khổng lồ như giễu cợt. – Thói quen của Ngài lúc bình thường ấy. Đừng tỏ ra mình không liên quan, Rikcert. Ai chẳng biết Ngài có thói quen như thế nào. Thế gian ai cũng biết hết rồi. Mà Ngài thấy Giấc mơ ta gửi gắm có ổn không? Ta nghĩ chắc là tốt hết chỗ chê chứ gì?
Người cai trị xứ Riosly đột nhiên im lặng.
- Quả đúng như Ngài nói, Nousvemous. – Phải một lúc lâu sau ông mới tiếp tục. – Ta rất thích món quà của Ngài.
Dù đang mỉm cười, song xương hàm của Rikcert vẫn nhô ra, còn ánh mắt trợn trừng lên. Đứng sau lưng ông, Sadorn còn thấy hai bàn tay Nhà vua siết lại, các đầu ngón tay cứ liên tục miết vào nhau.
- Thì đấy. Như các vị thấy, đó là một ví dụ tiêu biểu của hạt giống Giấc mơ ta gieo sẵn tặng các vị. – Tên Khổng lồ quay sang nói với những bậc Quân vương khác. – Đại khái phần thưởng của các vị như thế này đây. Ta muốn ký một bản Giao kèo. Khoan, đừng vội phản đối. Nghe cho hết đã. Các vị nhìn thấy khả năng của ta rồi đúng không? Căn sảnh này, cốc rượu nữa này… Ta còn làm được nhiều hơn thế. Đương nhiên không phá hủy được cả thế giới như các Đấng Tối Cao xưa kia, nhưng vẫn làm được kha khá đấy. Ta cho đi hơi nhiều Giấc mơ rồi, nên lần này ta muốn lấy lại nó. Ta muốn lấy lại hết Giấc mơ của các vị, không thừa cũng không thiếu cái nào hết.
Ngay tức thì, một tràng chửi rủa rộ lên từ đám đông các bậc Quân vương.
- Đừng có làm ồn nữa. Các vị cần phải nghe ta đã.
Nousvemous lười nhác nói, trong tông giọng tỏ rõ sự mệt mỏi. Đáng tiếc, có lẽ tinh thần của gã không chạm đến tai của các đấng cai trị.
- Khốn kiếp. Ta mất đủ thời gian rồi. Các vị có muốn nghe hay không đây? – Một loạt giọng nói vẫn nhao nhao lên đáp lại. Lần này sự kiên nhẫn và phép lịch sự biến mất khỏi thái độ của tên Khổng lồ.
- Nghe cho thủng đi! – Nousvemous nghiến răng đập tay đánh ruỳnh lên sàn, mọi thứ lại chìm vào yên lặng. – Hừ. Còn Giao kèo chưa nói hết kia nữa. Đấy, điều kiện đơn giản thôi. Ta cần thêm Giấc mơ để lúc đi ngủ đỡ chán. Các vị sẽ được thực hiện một nguyện vọng bất kỳ. Nhưng đó là một nguyện vọng mà các vị thực sự mong muốn từ sâu thẳm tâm can. Đáng tiếc, đừng ăn mừng sớm thế. Ta không thể đáp ứng Giấc mơ hiện tại của các vị, như thế chẳng khác gì ta tự ăn đồ do mình nấu cả, chán chết.
Tên Khổng lồ chống cằm lên gối và co mình nằm sấp xuống như con sâu đo.
- Ta làm thế cũng có lý do cả. Bởi vì theo như ta thấy, giống loài các vị rõ là kỳ lạ. Chuyên môn nghĩ một đằng rồi lại nói một nẻo. Nên ta nghĩ phần thưởng này sẽ giúp các vị trung thực với cái đầu của mình hơn một chút. Cái gì? Sao mặt các vị lại đần thối ra rồi? Chưa hiểu à?
Nousvemous cựa quậy, gương mặt không mấy thoải mái.
- Mệt thật. Để rõ hơn thì thế này. Các vị được ta đáp ứng một nguyện vọng mà đầu óc các vị thực sự ao ước, mặc dù không phải cái Giấc mơ ta đã gieo, nhưng vẫn tốt hơn không có gì. Còn các vị đưa trả ta Giấc mơ đã được vun đắp và thực hiện đến nơi đến chốn, hoặc còn dang dở. Vậy là xong. Dễ ợt. Thế… các vị thấy sao?
Đến đây, chợt căn sảnh lặng như tờ. Một số kẻ quay ra nhìn nhau. Một số kẻ lại đăm chiêu suy nghĩ.
- Một thứ ngu đần. – Deathcurse, vị vua nổi tiếng tàn bạo và yêu thích chiến tranh, bỗng nhổ toẹt ra sàn. – Tại sao tao phải bán Giấc mơ cho mày, trong khi tự tao có thể giành lấy thứ tao muốn. Tao sẽ đi xâm chiếm, và mọi thứ sẽ là của tao. Đến lúc đấy cái Giao kèo của mày chẳng hơn gì một đống phân lợn.
- Tùy Ngài thôi, Deathcurse. – Lần này tên Khổng lồ lại ngoáy tai. – Còn các vị khác thì sao?
Loạt âm thanh xì xầm lại được xướng lên như khúc nhạc cũ rích.
- Nếu ký Giao kèo với ngươi là trách nhiệm phải làm thì ta sẽ làm.
Chợt một người khác lên tiếng. Đó là một vị vua kỳ lạ đội Vương miện trông như được đẽo gọt bởi gỗ. Ông ta ăn bận rách rưới, mặt mũi khắc khổ và bẩn tèm nhem, chẳng có chút phong thái Quân vương nào tồn tại ở người đàn ông này.
- Đừng có cứng nhắc về trách nhiệm làm gì, Furius. Ta bảo rồi. Tùy ý các vị thôi. Nhưng mà nhớ cho kỹ này, không được mong ước chính Giấc mơ ta cho các vị đâu đấy. Khổ lắm, kiểu gì cũng có một tên đần độn nào đó ước chính Giấc mơ mới trả lại. Đến là mệt.
Đoạn Nousvemous ngồi dậy, điệu bộ kềnh càng như một thùng rượu ủ đầy ứ.
- À đấy, quên nữa. Ta nghĩ Giao kèo phải thêm điều kiện này vào mới hợp lý. Không thì loạn mất. Như cha ta thường nói, có thưởng thì phải có phạt. Nếu các vị ký Giao kèo với ta thì sẽ có một… Lời nguyền. Đúng, theo chuẩn ngôn ngữ thời bây giờ, Lời nguyền. Một Lời nguyền sẽ xuất hiện ngay khi Giao kèo hoàn tất. Có thể Lời nguyền này ảnh hưởng đến cả thế giới, ảnh hưởng đến thần dân và Vương quốc của các vị, hoặc chỉ ảnh hưởng đến một mình các vị thôi. Nên các vị cứ cân nhắc, biết thế là được. Thế có ai muốn làm người tiên phong không?
Tới lúc này, thực sự không một vị vua nào dám liều mình ký bản Giao kèo. Họ chửi rủa tên Khổng lồ, than phiền về việc triều chính dở dang, việc ăn chơi, con cái, vợ con hoặc tình nhân đã bỏ lại phía sau để tới tận đây. Gã Khổng lồ dường như chẳng để lọt tai bất cứ lời xúc phạm nào nhắm vào mình, gã chỉ chờ đợi câu trả lời.
- Câu trả lời của chúng ta là không. – Sealord, vị vua tự hào là thủy thủ vĩ đại nhất thế gian, thay mặt tất cả đáp lại gã Khổng lồ. – Chúng ta không tới đây để nghe một điều viển vông. Dân xứ biển chỗ ta gọi đấy là “phí tay chèo”. Nghĩa là ngớ ngẩn và phí công phí sức.
- Chán gớm. Hóa ra tốn bao công sức mà chẳng được gì. – Nousvemous ngáp sái quai hàm. – Mà cũng không sao, ta sẽ đặc cách cho các vị một chút. Thời hạn của việc được phép ký Giao kèo sẽ kéo dài tới khi… tới chừng nào các vị còn sống, nghe tốt hơn chưa? Và các vị có thể ký ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, ta vô cùng hoan nghênh. Tuyệt nhất là các vị ký ngay tại đây. Nhưng ta đoán hơi khó rồi. Thôi thì đành tiễn những vị khách quý rời đi vậy.
- Có chết tao cũng không ký thứ Giao kèo của mày. – Deathcurse quay gót rời đi như đạp lên phép lịch sự với chủ nhà, tấm áo choàng đen đúa bay phần phật bởi gió thổi lồng lộng từ ngoài ban công vào.
Còn có nhiều lời nhục mạ khác kéo theo sau gã Deathcurse kia, nhưng hầu hết Sadorn chỉ nhớ được mang máng nội dung. Sau cùng, cuộc họp cũng như yến tiệc kết thúc một cách nhàm chán tại đó, các nhà cai trị lần lượt rời đi theo chỉ dẫn của tên quản gia mèo đen. Khi ra tới cổng lâu đài, trước khi bước lên cỗ xe ngựa có cánh xa hoa, chợt chủ nhân của Sadorn đứng khựng lại hồi lâu. Một lát sau, không hiểu tại sao ông ngoái nhìn Sảnh thiết đãi một lần nữa.
- Có chuyện gì thế ạ, thưa Bệ hạ? – Hiệp sĩ lo lắng vì trông được gương mặt đăm chiêu của Đức vua.
- Ta vừa có linh cảm… Không. Quên nó đi, Sadorn. Đừng nói gì về việc này cả.
Nhà vua xua tay gạt phăng mọi điều mình nói rồi bước lên cỗ xe. Vào lúc đó, Sadorn không hiểu được dù chỉ nửa lời Rikcert vô thức thốt ra. Nhưng sau ngần ấy năm, ông bỗng nhận ra rằng Đức vua đã có linh cảm chính xác tuyệt đối.
***
Tiếng sột soạt sau cánh cửa nối vào các gian khác phía trong nhà làm gián đoạn câu chuyện. Hiệp sĩ đứng dậy, với lấy thanh kiếm rồi cẩn thận lại gần nơi phát ra âm thanh kỳ lạ kia. Nhíu mày, Công chúa đưa mắt dõi theo từng bước chân chậm rãi của ông lão cận vệ.
Đứng sát bên cánh cửa gỗ mòn cạnh, ông lão nhón chân đẩy nó hé ra.
- Là già đây. – Một giọng nói phát ra từ sau cánh cửa. – Không cần sợ hãi như thế.
Ngay sau đó một thân hình già cỗi quấn mình trong đống vải sờn rách tươm run rẩy bước vào gian phòng. Người vừa xuất hiện không ai khác ngoài bà lão Endury, chủ nhân căn nhà mà hiệp sĩ và Công chúa đang trú nhờ.
- Bà nghe từ bao giờ… – Bỗng hai con mắt hiệp sĩ mở to. – Chết tiệt. Vết thương của bà. Chuyện quái gì đã xảy ra thế hả Endury?
Người đàn bà lưng còng dùng cả hai tay ôm chặt vào một bên sườn, ấy vậy vẫn có một dòng chất lỏng đỏ au đang ứa ra ròng ròng. Những giọt chất lỏng đó còn rớt đầy phía sau các bước chân yếu ớt của bà cụ, thậm chí còn dính lên sàn đá, nhầy nhụa và bốc mùi như bùn lầy.
- Già vừa mơ thấy con trai mình… - Endury thều thào.
Công chúa vội vã rời khỏi giường và cùng lão cận vệ đỡ bà ra ghế. Bà cụ từ chối giúp đỡ với một ánh mắt cương quyết. Đôi mắt già cỗi của bà như đang nói rằng bản thân có thể tự đi được.
- Để tôi lấy băng gạc. Vết thương đang trở nặng… Khốn kiếp, bà không bôi thuốc hay sao à? – Dìu bà lão ra ghế xong, hiệp sĩ già vội cúi xuống gầm giường lục lọi cái hộp gỗ.
- Không cần. – Endury giữ Sadorn lại, mặt nhăn nhó. – Già phải nói ngay bây giờ… Không thì nó sẽ trôi đi mất. Con trai già… Già mơ thấy con trai mình. Nó muốn nghe chuyện, hiệp sĩ. Nó muốn già nghe chuyện thay cho nó…
- Đừng đùa với tôi, Endury. Bà có thể nói trong lúc tôi bôi thuốc và băng vết thương lại.
- Không. Không có tác dụng đâu. – Ánh sáng trong mắt bà cụ như chỉ còn le lói. – Vết thương không lành. Già thử rồi. Nó không khá hơn, hiệp sĩ. Già không biết mình còn cố gắng được đến bao giờ… Nên già phải nghe… Con trai già đang gọi… Sadorn, Công chúa Vanessa, cho già ngồi nghe cùng, có được không? Coi như vì thằng con đã mất của già.
- Cái quái gì… Vậy bà muốn tôi phải làm…
Những từ ngữ tiếp theo của lão hiệp sĩ như bị đêm đen nuốt mất. Công chúa cũng không khác gì ông. Sấm chớp rền vang làm gian phòng như run rẩy. Một tiếng ngựa hí cất lên chói tai.
- Già nhớ rồi. – Bà lão đột nhiên nói. – Già nhớ mình mơ thấy gì rồi. Không. Đó không phải là mơ. Đó là một chuyện rất cũ. Từ lâu lắm rồi.
Dù trông như đang đau đến mức chết đi sống lại, Endury vẫn nhoài người ra chạm lên lớp rơm phủ của chiếc giường.
- Đức vua Rikcert từng ở đây… Già vẫn nhớ rất rõ…
Sự thật mà bà tiết lộ làm cả hiệp sĩ lẫn Công chúa không giấu nổi kinh ngạc.
- Ngài ấy từng ở đây. Nhưng rất ngắn ngủi. – Hơi thở của bà cụ nặng nề như mắc nghẹn. – Bệ hạ đến thăm con trai già… Lúc ấy dịch bệnh vẫn đang hoành hành. Dù biết rằng mình có thể bị lây bệnh, Đức vua vẫn tới bên cạnh con trai già… Ông ấy đã hứa sẽ cho nó trở thành hiệp sĩ khi nó khỏi bệnh. Nó vui lắm. Con trai già cứ nói về việc sẽ cầm kiếm và chiến đấu như thế nào… Đến tận khi mất nó vẫn nói thế…
Ngọn lửa phả ánh sáng yếu ớt lên tấm lưng còng của Endury. Lặng im, Công chúa Vanessa nhẹ nhàng nắm lấy tay bà lão. Hiệp sĩ đứng bần thần, cảm nhận được cả tiếng tim đập trong lồng ngực.
- Đức vua Rikcert là người đáng tôn trọng. – Bà cụ ho sù sụ. – Ông ấy xứng đáng là người cai trị chúng ta… Ta luôn tin là thế. Hiệp sĩ… Nghe già này…
- Có chuyện gì thế, Endury? – Ông lão quỳ xuống bên cạnh bà và hỏi thật nhỏ nhẹ.
- Già không biết nữa… Nhưng con trai già, nó gọi già. Trong Giấc mơ, già thấy nó đứng cạnh Đức vua. Nó mặc bộ giáp màu đen. Áo choàng cũng màu đen. Mắt nó…
Đột nhiên cánh cửa chính bật mở tung và chú ngựa Stormed xồng xộc tiến vào trong gian phòng.
- Ta… Ta nhớ đã xích nó rồi mà? – Công chúa lắp bắp kinh ngạc.
- Chuyện quái đản gì… Để thần dẫn nó ra ngoài. – Sadorn đứng dậy, toan vuốt ve cổ con vật nhưng liền bị nó đẩy ra.
Con ngựa đen khịt mũi và kêu váng lên, tiếp tục xông lại chỗ bà lão lưng còng. Công chúa Vanessa phải đứng dậy chặn nó lại vì sợ rằng con vật sẽ gây chuyện. Song thậm chí Stormed còn nghiến răng dọa cô. Dường như trong mắt nó chẳng còn tồn tại ai khác ngoài bà cụ Endury.
Bất lực, cả hiệp sĩ và nữ chủ nhân chỉ đành để cho con ngựa làm theo ý muốn. Nhưng tới lúc này hai người mới biết mình đã lo hão ngay từ ban đầu. Hóa ra con vật dịu dàng đến kinh ngạc. Nó rúc đầu nhẹ nhàng vào lòng bà cụ, hơn nữa còn đủ khôn ngoan để biến cổ mình thành điểm tựa cho Endury bám vào và ngồi hẳn ra giường.
- Stormed, mày làm sao thế? – Người đàn bà già nua hỏi trong khi luồn tay qua bờm nó, trán bà lấm tấm mồ hôi. – Bình thường mày có bao giờ phá phách đâu?
Con ngựa không đáp. Đó là điều hiển nhiên. Nhưng ánh mắt nó có nhiều hơn một câu trả lời.
- Nói ta nghe xem, Stormed… - Con ngựa nhắm mắt, đoạn tựa đầu vào trán bà lão.
Gió rít như âm thanh một sinh vật khát máu đang nghiến răng. Hiệp sĩ và Công chúa gần như không dám nhúc nhích. Bởi lẽ trước mắt họ là cảnh tượng hệt như một phép lạ. Một phép lạ ấm áp, song không hiểu vì sao lại quá đỗi mờ nhạt. Thứ kỳ diệu ấy yếu ớt tựa hồ một đốm lửa sắp tàn, chỉ chực chờ đợi một tiếng thì thầm của cơn bão sẽ lập tức tắt lịm.
- Hiệp sĩ… Công chúa Vanessa nữa. – Endury chầm chầm quay ra nó với tình trạng gần như thở dốc. – Có thể cho con vật bướng bỉnh này cùng nghe chuyện với già được không?
Đôi mắt bà tối đen như mực do bị bóng dáng cao lớn của chú ngựa Stormed che khuất. Thế nhưng ẩn sâu trong không gian đen kịt kia lại là một ý chí mạnh mẽ hơn tất thảy. Tuy nhiên đáng tiếc thay, chừng ấy vẫn chưa đủ để Sadorn dám tiết lộ những sự thật to lớn hơn.
- Tôi không thể, Endury. Lời thề không cho phép tôi. – Lòng ông đau như cắt khi trả lời bà. – Bà đã nghe trộm. Bà đã nghe những thứ mà đáng ra không được nghe. Đó là giới hạn cuối cùng. Đức vua sẽ không bao giờ cho phép tôi phá vỡ…
- Hãy coi như… Già xin ông. Hiệp sĩ. – Đôi mắt Endury chợt ngân ngấn nước. – Vì con trai già. Và già không còn bao nhiêu lâu nữa… Già muốn biết về Quốc vương Bệ hạ. Ngài đã đến bên con trai già lúc nó yếu nhất. Già muốn biết tại sao người như Đức vua lại chọn hi sinh. Nên già xin ông.
- Tôi… không… – Cổ họng ông đặc nghẹt. – Mọi thứ là bí mật mà tôi phải mang theo xuống mồ.
- Sadorn. – Chợt Công chúa Vanessa đặt tay lên vai ông lão. – Cho bà ấy nghe đi. Bà ấy đã cứu ta. Ngươi và ta đều nợ bà ấy một mạng. Ta cũng nhớ rằng mẹ chưa bao giờ bỏ mặc lời cầu xin của một thần dân khốn khổ nào cả. Hơn nữa…
Công chúa có vẻ ngập ngừng khi dùng mắt ám hiệu về vết thương đang rỉ máu ròng ròng của bà lão.
- Đây là mệnh lệnh. Và cả trách nhiệm của ngươi nữa, Sadorn. Nên cứ để cho bà ấy nghe. Rõ chưa?
Mím môi, đầu óc hiệp sĩ đấu tranh kịch liệt. Những dòng suy nghĩ về sự trung thành chèn ép lên cảm giác tội lỗi khi không thể trả lại ơn cứu mạng của bà cụ.
Đốm lửa trong lò sưởi vẫn cháy sáng dữ dội. Bầu không khí lạnh lẽo đến rùng rợn, chỉ có tiếng thở khụt khịt của con ngựa Stormed văng vẳng khắp gian phòng. Ta sẽ phá vỡ lời thề, hiệp sĩ già đấu tranh, nhưng ta đang làm điều nên làm. Đây là điều mà ai cũng sẽ làm, không chỉ riêng ta.
Đến cuối cùng, một lần nữa, Sadorn để trái tim mình chiến thắng.
- Tôi sẽ lấy thêm ghế.
Cả bà cụ lẫn Công chúa đều mỉm cười. Đến chú ngựa đen tuyền tưởng như vô tri cũng lắc lắc cái đầu ra vẻ mừng rỡ.
Hiệp sĩ già chạy sang phòng bà cụ lấy thêm ghế cho cả mình lẫn chủ nhân. Khi cả ba người, và một con ngựa, đã yên vị tại chỗ ngồi của mình, Sadorn bắt đầu kể tiếp phần còn lại của câu chuyện. Bên ngoài căn nhà, giông bão vẫn gào thét dữ dội.


0 Bình luận