Gã Khổng Lồ say ngủ
Đức Sắp Sáng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I: Chuyện xứ Riosly

Chương 12: Trời đêm âm u

0 Bình luận - Độ dài: 3,517 từ - Cập nhật:

Mọi thần dân Vương quốc Riosly đều cho rằng sự ra đi của Hoàng hậu Seleneura là tấn bi kịch to lớn nhất. Song hóa ra cái chết của bà chỉ là khởi đầu cho một chuỗi bi kịch khác khủng khiếp hơn gấp vạn lần.

Dịch bệnh bắt đầu xuất hiện.

Các Học giả cho rằng nguồn cơn dịch bệnh vốn được nhen lên từ biên giới Riosly, sau đó bám theo đoàn thương nhân đến thủ đô. Giới Học giả còn tin rằng dịch bệnh nằm trong những kiện hàng đầy ắp trái cây tươ, thịt khô và lúa mạch, chờ cơ hội được dân chúng tiêu thụ sẽ lập tức bùng phát mạnh mẽ.

Tuy nhiên những người nhiễm bệnh chẳng còn chút tỉnh táo nào để quan tâm tới các giả thuyết. Bởi lẽ dịch bệnh lan đi quá nhanh. Chưa đầy hai tuần kể từ lúc được phát hiện, một bệnh nhân đã bị thứ tai ác ấy giết hại. Ngay sau đó một loạt các thư cầu cứu từ khắp mọi miền Riosly được gửi đến Cung điện Hoàng gia. Nội dung trong thư chỉ toàn về những chết chóc, về số người nhiễm bệnh cũng như sự thiếu hụt của thuốc men.

Dù đã cách ly vô cùng cẩn thận, nhưng những nhân công trong Cung điện vẫn không thể trốn thoát khỏi nanh vuốt dịch bệnh. Các cô hầu là người mắc đầu tiên. Kế đến là đám thợ giặt, rồi đầu bếp, rồi cả quản gia. Quân đội cũng sớm trở thành nạn nhân. Mùi nước bọt hôi rình, mùi tanh của máu và cả mùi xác chết choáng váng đầu óc len lỏi vào từng ngóc ngách trong Cung điện Hoàng gia.

Tình hình trong Cung điện đã đủ tệ, vậy mà ở Vương đô còn khiếp đảm hơn bội phần. Khi ấy Sadorn chỉ nhớ tình hình quá đỗi hỗn loạn. Con phố tràn ngập người nhiễm bệnh. Hiệp sĩ nhận lệnh chạy tới khắp hang cùng ngõ hẻm của Vương đô nhằm hỗ trợ lương thực và thuốc men cho dân chúng. Nhưng thay vì trở thành người hùng, ông lại phải chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh mẹ mất con, con mất cha, hay khủng khiếp hơn là cái chết của cả đại gia đình.

Có lẽ tin mừng duy nhất mà người dân được biết giữa cơn khủng hoảng là Công chúa Vanessa cùng Quốc vương Rikcert vẫn chưa mắc bệnh. Dẫu vậy để chắc ăn, Nhà vua buộc phải phong tỏa gần một nửa tòa Lâu đài. Thậm chí ông còn cho sử dụng đến một số biện pháp cực đoan hòng làm chậm khả năng lây lan đáng sợ của dịch bệnh. Tiếc rằng mọi nỗ lực của Nhà vua không đem lại bất cứ kết quả tốt đẹp nào.

Như thể các Đấng Tối Cao chưa nghe thấu nỗi khốn khổ của muôn dân xứ Riosly, Ngài còn tiếp tục gửi đến một tin kinh hoàng khác. Đội quân chinh phạt khát máu của tên bạo chúa Deathcurse đã kéo đến ồ ạt trên lãnh thổ người hàng xóm của Riosly. Bị bao vây tứ phía, tên vua nước láng giềng nhanh chóng đầu hàng.

Sau khi đã chấp nhận quy phục, gã Quốc vương láng giềng hèn nhát còn trơ trẽn thỉnh cầu được trở thành nước chư hầu của Deathcurse. Những tưởng tên Quân vương ưa thích chiến tranh sẽ từ chối, nào ngờ hắn lại lập tức gật đầu. Gã bạo chúa để lại một phần binh lực hùng hậu đóng quân tại đất chư hầu mới, giao sứ mệnh mở rộng chinh phạt cho tên lãnh đạo đớn hèn rồi dẫn số binh lực còn lại tiến đánh Bến cảng Thủy quái.

Cậy rằng bản thân được quân đoàn vô địch của Deathcurse chống lưng, tên vua nước láng giềng ngay tức khắc chĩa mũi kiếm về Riosly, không thèm che giấu tham vọng thôn tính người hàng xóm ấp ủ suốt bấy lâu. Thời điểm ấy, quân đội xứ Riosly đã bị dịch bệnh làm cho tê liệt gần như toàn bộ. Không muốn người dân vô tội bị chìm trong khói lửa chiến tranh, Đức vua Rikcert buộc phải đứng ra yêu cầu một thỏa thuận đình chiến.

Đánh vào bản tính háo sắc của tên vua láng giềng, ông đề nghị gả con gái mình, tức Công chúa Vanessa cho hắn nhằm kéo dài thời gian tới khi đất nước phục hồi trở lại. May thay, gã vua láng giềng thực sự bị “món quà” đình chiến của Rikcert làm cho mê muội, chẳng thèm bận tâm tới đao thương mà cứ vậy chấp nhận cái rụp.

Vương quốc Riosly thoát khỏi cảnh đầu rơi máu chảy chiến tranh trong gang tấc, với sự hi sinh của nàng Công chúa tóc bạc kiều diễm. Bị biến thành vật thế thân, song Vanessa không hề rơi lấy một giọt nước mắt. Cô thậm chí còn vui mừng vì chỉ một đám cưới đã có thể cứu được muôn dân, bởi vậy nên Công chúa chấp nhận trở thành món hàng trao đổi.

Ngoài mặt mạnh mẽ là thế, song mỗi lúc đêm về, hiệp sĩ luôn nghe được tiếng thút thít khe khẽ phát ra từ trong phòng ngủ của Vanessa. Những lúc ấy, thân là một tên cận vệ hèn mọn, ông chẳng thể làm gì để giúp cô vơi đi nỗi xót xa.

Đám cưới sớm được ấn định ngày tổ chức. Tên vua láng giềng sẽ đến đón cô dâu xinh đẹp của mình vào đúng một tháng sau khi thỏa thuận đình chiến được ký kết. Những tiếng khóc ngày một lớn hơn qua từng đêm. Đến mức mà không chỉ người hầu, kể cả người bệnh đặt dưới bệnh thất ở tầng hầm cũng nghe được những thanh âm buồn bã của Công chúa. Tuy nhiên không một ai dám an ủi cô. Tất cả đều biết định mệnh đã an bài.

Ấy vậy dường như Vanessa không muốn mình cứ mãi ủ dột. Bằng nguồn sức mạnh không tên, cô ngăn mình cất tiếng nức nở vào đêm cuối cùng trước ngày đám cưới diễn ra. Và thay vì rơi nước mắt, Công chúa lại chọn đến thư phòng của Đức vua Rikcert lúc nửa đêm.

Hiệp sĩ nhớ rằng khi ấy ông đứng gác ngoài cửa thư phòng của Nhà vua thì Vanessa bất ngờ xuất hiện. Cô duyên dáng chào người cận vệ, gõ cửa rồi mỉm cười tiến vào trong thư phòng. Qua cánh cửa để hở, Sadorn có thể trông thấy rõ sự miễn cưỡng của Quốc vương khi đồng ý gặp con gái.

Được vua cha chấp thuận, Công chúa tiến đến bên bàn làm việc, khẽ đặt tay mình lên bàn tay gầy guộc của cha, thì thầm gì đó bằng giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng nhón chân của một chú mèo. Trong ánh sáng tù mù chiếu từ chiếc đèn dầu để trên giá treo, hiệp sĩ thấy Vanessa bỗng ôm chầm lấy cha.

Sadorn đã từng quan sát vô số cái ôm từ khi còn là cận vệ của tiểu thư Seleneura. Ông có thể phân định được ý nghĩa từng cái ôm: từ vui vẻ xã giao, tới cái ôm mừng rỡ của hai người bạn thân thiết lâu ngày không gặp, cho đến cái ôm đầy hứa hẹn của cặp tình nhân yêu nhau say đắm. Nhưng cái ôm mà Công chúa dành cho Rikcert nằm ngoài những thứ kể trên. Sự đụng chạm giữa hai con người kia có gì đó âu yếm hơn một cặp đôi, có gì đó quấn quýt hơn hai người xa lạ lần đầu quen biết, và có gì đó vượt ra xa khỏi lẽ thường tình.

- Sadorn, nghỉ sớm đi. – Rikcert trừng mắt từ trong góc tối của thư phòng. – Ta cần nói chuyện riêng với Vanessa. Sẽ không quá lâu đâu.

Hiệp sĩ vâng lệnh, khép cửa lại và bước đi trên hành lang đá cuội. Nhưng nửa chừng ông lại đột ngột dừng chân, đoạn ngoái lại nhìn về cánh cửa gỗ đã khép chặt. Từ ánh sáng hiu hắt lần mò trên nền đá từ dưới khe cửa hẹp, hiệp sĩ bỗng tự hỏi liệu cảnh tượng mình vừa thấy có thực là cảnh tượng chia ly giữa hai cha con hay không? Song suy cho cùng, ông không tài nào đoán biết được.

Cuộc gặp gỡ của hai kẻ hoàng tộc có lẽ cũng giống như bao bí mật khác. Tựa một miếng pho mát bị chú chuột ranh ma thó đi mỗi đêm, hiệp sĩ có thể trông thấy bằng chính mắt mình, nhưng điều tra sâu hơn lại không nằm trong bổn phận của ông.

Ngày Công chúa lên đường, đoàn dân chúng còn khỏe mạnh đi theo cỗ xe được trang trí vải nơ trắng mà cứ khóc sướt mướt mãi không thôi. Đến biên giới, đám người rước dâu cùng tên vua láng giềng đã đợi sẵn. Trong bộ váy lộng lẫy trắng muốt như ánh trăng, Vanessa lê từng bước chân đến bên người chồng mới của mình.

Khi cả Công chúa lẫn gã chồng mới cưới đã lên xe ngựa, Vua Rikcert nở một nụ cười tươi tắn tiễn con gái mình đi về ngôi nhà phía bên kia dãy núi trùng điệp. Mắt Vanessa đỏ hoen, song cô vẫn mỉm cười đáp lại vua cha cùng thần dân. Hiệp sĩ cũng đã cúi đầu như tỏ ý chúc Công chúa hạnh phúc. Nhưng ông chưa bao giờ ngờ rằng mái nhà đang đợi nàng Vanessa lại chính là địa ngục trần gian ám ảnh cả cuộc đời cô sau này.

Lúc trở về Cung điện, Sadorn chậm rãi bám theo Nhà vua lên thư phòng. Bước đi nặng nề lên các bậc cầu thang trải thảm đỏ nhung, Rikcert chắp hai tay sau lưng, yên lặng và lầm lì như một bức tượng điêu khắc từ thời đại Bóng Đêm Ngự Trị. Được nửa đường, bỗng Đức vua đứng sững lại, mắt ngoái ra nhìn bầu trời qua ô cửa kính ngũ sắc hình chữ nhật. Hiệp sĩ bất giác đánh mắt theo ông.

Ngoài kia, tầng mây xám tro cuộn tròn và dày đặc như một tấm giẻ lau sũng sĩnh nước bẩn. Tiếng than khóc thê lương của một thần dân vừa đánh mất người thương vang lên đâu đó trong Vương đô. Lũ quạ đậu đầy trên các mái nhà đơn sơ và nháo nhác kêu những tiếng the thé chói tai.

- Ngươi nghĩ sao? – Chợt Nhà vua cất tiếng hỏi người cận vệ.

- Ý Bệ hạ là… Thần chưa… - Hiệp sĩ lắp bắp mãi không biết phải trả lời ra sao.

- Vanessa. – Giọng Rikcert nặng nề. – Ta hỏi về con bé.

- Nếu vậy thì… thần nghĩ… – Sadorn gần như nín thở. – Thần nghĩ Công chúa sẽ an toàn và hạnh phúc. Thần mong như vậy.

- Ai cũng nghĩ và mong như thế. – Đức vua quay nửa người về sau nhìn chằm chằm hiệp sĩ, khuôn mặt ông vẫn lạnh lẽo như băng tuyết ngày Đông. – Ai cũng vậy.

Hiệp sĩ thoáng nhíu mày thay vì đáp lại Nhà vua.

Rikcert thở dài, đoạn khẽ đưa tay chạm lên chiếc Vương miện bằng vàng ròng. Rồi ông lại ngoảnh mặt đi, thả đôi mắt vào bầu trời phía ngoài cửa sổ.

- Âm u quá.

Nhà vua nói như thể những lời ấy dành cho chính bản thân mình.

Sau cuộc nói chuyện kỳ lạ hôm đó, gần như ngày nào Quốc vương Rikcert cũng vùi mình trong thư phòng. Thi thoảng ông lại đến thư viện, tìm kiếm tài liệu từ khi bình minh ló rạng sáng đến lúc trăng treo quá đầu. Nhà vua đã thử mọi cách để ngăn chặn dịch bệnh, nhưng kết cục chỉ tổ khiến người chết thêm chất đống.

Có lẽ những nỗ lực bất thành làm Rikcert dần thay đổi tâm tính. Thường ngày ông luôn điềm tĩnh, giữ bộ mặt lạnh như tiền vàng và không bao giờ biểu lộ cảm xúc. Vậy mà không dưới ba lần Sadorn chứng kiến Đức vua lật tung bàn làm việc khiến giấy tờ bay tứ tung khắp phòng. Kinh khủng hơn, khi đến thư viện và lần mò cả ngày trời mà không có đáp án, Nhà vua nghiến răng mạnh tới nỗi làm hiệp sĩ sởn gai ốc, rồi ông thẳng tay xé nát không biết bao nhiêu là sách quý.

Dịch bệnh làm Rikcert mất ăn mất ngủ. Trông Đức vua ngày một tiều tụy. Da ông trắng bệch như người nhiễm bệnh, dù sự thật rằng ông chưa một lần xuất hiện dấu hiệu bệnh tật. Đôi mắt với cặp đồng tử xanh lục của Nhà vua giờ đục ngầu như ao tù và đầm lầy. Rikcert thậm chí không dám trở về giường nằm. Ông cho là nếu bản thân đặt lưng, có thể sẽ không kịp đối phó với tình hình dịch bệnh trở nặng.

Các quản gia nhiều lần khuyên Quốc vương nên nghỉ ngơi, nhưng họ đều bị ông đuổi thẳng cổ khỏi phòng làm việc. Nhà vua không còn muốn nghe lời khuyên của bất cứ ai, cũng không muốn gặp mặt bất kỳ kẻ nào khác trong Cung điện, ngoại trừ Sadorn.

Tới một hôm, như thể tinh thần lại tới giới hạn chịu đựng, Đức vua đột nhiên đứng phắt dậy khỏi chiếc bàn chất đống thư cầu cứu. Ông gọi tên cận vệ lại gần rồi giương mắt soi xét hồi lâu. Ánh mắt ông đặc biệt tập trung vào tấm huy hiệu hiệp sĩ mà Sadorn đeo trang nghiêm trên ngực áo giáp.

- Tốt. Giờ thay đồ đi.

Nhà vua mở tủ đồ bí mật bằng cách giẫm lên phiến đá trong góc thư phòng. Ông lấy ra hai bộ quần áo rách rưới cùng hai tấm áo choàng hôi rình, đoạn ném cho tay cận vệ một bộ, bản thân thì bận lên mình bộ còn lại. Hiệp sĩ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vì mệnh lệnh nên vẫn bất đắc dĩ làm theo.

Cải trang xong xuôi khiến họ trông chẳng khác nào phường trộm cắp hay những kẻ ăn mày lang thang có thể gặp đầy trên đường cái. Tuy đã thay đồ, ấy vậy chẳng biết lý do gì mà Rikcert vẫn giữ chiếc Vương miện yên vị trên đầu, chỉ che nó đi bằng cách làm tóc rối bù và kéo mũ trùm rộng thùng thình lên.

Nhà vua dẫn tên cận vệ đến một lối đi bí mật nằm ở quyển sách số ba trên kệ trái. Hai người bước xuống từng bậc cầu thang đá cuội trong không gian tối như hũ nút. Sau một hồi hết cua bên này lại ngoặt bên khác, cuối cùng họ cũng thoát ra ngoài con phố thông qua một cái khe hẹp.

Gió và sương lạnh mơn man trên má hiệp sĩ. Ánh trăng khuyết trên đầu hai người tỏa sáng rực rỡ không thua kém mặt trời. Dưới mặt đường rải sỏi có đầy những vũng nước vẩn đục bốc mùi chuột chết, soi lại cung trăng mờ mịt như một tấm gương rẻ tiền. Nhà vua hất cằm gọi Sadorn bám theo.

Hai người rảo bước xuống phố. Dọc hai bên đường, người tị nạn, người bệnh và cả trẻ con nằm dựa lên nhau. Hiệp sĩ phải nén lại cơn buồn nôn nhộn nhạo trong dạ dày khi trông thấy xác người la liệt trong các con hẻm tăm tối. Trái lại, Nhà vua không phản ứng gì trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Đôi chân ông vẫn bước đều, còn mắt ông vẫn nhìn thẳng.

Chuyến đi của họ bỗng bị gián đoạn bởi một người ăn xin. Người đàn ông gầy gò có cơ thể đầy rẫy dấu hiệu của căn bệnh quái ác, chum hai tay lại và thều thào cầu xin. Đức vua móc túi và đưa cho anh ta một đồng vàng. Không phải một xu đồng hay xu bạc. Đó là một đồng vàng, giá trị bằng cả một gia tài.

Thấy có người cho tiền, một loạt đám ăn mày trốn chui trốn lủi dưới đống xác chết bỗng nhao nhao lên xông lại gần Rikcert. Kẻ thì ôm chân, kẻ thì ôm eo, nhưng tựu chung đều khóc than ỉ ôi về số phận khốn khổ hòng thu hút lòng thương cảm của Đức vua. Tuy nhiên, đấng Quân vương xứ Riosly lại lạnh lùng ra lệnh cho người cận vệ kéo chúng ra khỏi người ông.

Hiệp sĩ không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của Nhà vua. Hai bàn tay đeo găng bọc thép của ông vẫn làm, dẫu vậy trong lòng Sadorn lại nhen lên nỗi bất mãn to lớn. Khi đã thoát khỏi đám người ăn xin, sự bất mãn trong hiệp sĩ chợt khiến ông buột miệng hỏi Đức vua.

- Thưa Bệ hạ, sao Ngài không cho họ một chút?

- Ta chỉ có hai tay thôi, Sadorn. Không phải nghìn tay. – Đáp lại, giọng Rikcert nghe bình thản đến khó chịu.

Trước khi tên cận vệ kịp nói gì thêm, Đức vua đã khoát tay ngụ ý chấm dứt câu chuyện tại đây. Thấy vậy, hiệp sĩ đành nín họng.

Cuộc hành trình cứ thế rơi vào tĩnh lặng. Cuối cùng, những bước chân của Nhà vua dẫn hiệp sĩ ra đến khu vực ngoại thành Vương đô. Họ dừng lại tại chân một ngọn đồi dốc thoải. Rikcert ngẫm nghĩ hồi lâu rồi leo lên trên đồi, hiệp sĩ cũng lẽo đẽo theo sau.

Trên đỉnh ngọn đồi có một cái cây cao lớn với tầng lá xum xuê, đứng sừng sững như một thanh cột chống trời ngàn tuổi. Đứng dưới các tán lá xòe rộng của cây đại thụ, Nhà vua nói nhỏ:

- Đây là nơi ta hay đến chơi hồi còn bé.

Dứt lời ông quay người lại, gạt tên cận vệ đang chắn đường mình để tiến ra thảm cỏ xanh rờn phía sau. Hiệp sĩ cun cút nhìn theo bóng lưng Đức vua. Đứng lặng như một thân cây già cỗi, Rikcert ngẩng mặt, nhìn ngắm thế giới Giấc mơ xa xăm.

Trên đầu họ, bầu trời đêm cao và sâu hoắm như lòng chảo đen kịt. Vô số vì sao lấp lánh đua nhau tỏa sáng bên cạnh ánh trăng tỏ. Chợt Nhà vua chỉ tay lên bầu trời, vẽ một đường vòng cung lớn rồi ngoặt ngược lại. Khi có lẽ đã tưởng tượng chán chê, ông lại ngồi phịch xuống thảm cỏ ẩm ướt, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời đẹp mê hồn.

- Sadorn, ngươi còn nhớ Giao kèo của tên Khổng lồ không?

- Đương nhiên thần nhớ, thưa Bệ hạ.

- Thế ngươi nghĩ sao?

Hiệp sĩ bỗng ấp úng, không sao thốt nên lời.

- Không. Ngươi không cần phải trả lời. – Rikcert lia mắt về miền đen tối trên trời cao. – Sadorn, ta nghĩ các vị vua nói đúng về Giao kèo.

- Vâng. – Tay cận vệ gật đầu, cố tỏ ra là mình hiểu. – Thần cũng nghĩ vậy.

- Các vị vua sợ Lời nguyền, nhưng dịch bệnh… Dịch bệnh còn hơn cả Lời nguyền. Nghĩ thử xem, Sadorn, có Lời nguyền nào thối hơn mùi xác chết không? – Hiệp sĩ chưa kịp trả lời đã bị Đức vua chặn lại. – Không. Quên nó đi. Quên câu hỏi vớ vẩn ấy đi…

Nhà vua bỏ lửng câu nói rồi lại im bặt. Gió thổi đìu hiu đến bên họ như cái ôm của một cô thôn nữ. Gió chạm lên và xua thảm cỏ lay động. Gió làm thế gian kêu lao xao. Nhưng gió không thể khiến chiếc Vương miện trên đầu Rikcert suy chuyển.

- Ở đây không bằng Lâu đài trên không. – Nhà vua lẩm bẩm khi gió quẩn quanh ông tựa đám trẻ chơi trên đồng. – Quá thấp.

Nói rồi Đức vua Rikcert thở dài một tiếng não nề, đoạn toan làm một hành động như muốn gỡ món đồ trên trán mình ra. Rốt cuộc ông lại từ bỏ ý định vào phút cuối cùng. Buông thõng hai bờ vai, Nhà vua uể oải ngả lưng xuống thảm cỏ, đầu gối lên tay. Chẳng thèm đưa ra lời giải thích, Rikcert cứ vậy nằm bất động, hai mí mắt dần khép lại.

Chưa đầy một khắc sau, ông chìm vào giấc ngủ.

Hiệp sĩ đứng đó mà như chết lặng. Bởi lẽ ở xung quanh họ, tiếng than khóc của muôn dân vẫn văng vẳng như thấm vào tận đất ẩm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận