Sadorn không nhớ chính xác lý do bản thân bị gọi là một tên lưu manh.
Hồi ấy, trong đầu óc hiệp sĩ già luôn thường trực ao ước về một miếng ăn, một nơi để ngủ hay một mái hiên giúp che mưa, che nắng. Và đôi khi trong lúc duy trì sự sống, Sadorn sẽ làm những điều mà bản thân cho là đúng đắn. Bao gồm cả việc lấy đi tính mạng kẻ khác.
Nhưng Sadorn chỉ xuống tay với những kẻ vô lại. Những con người lương thiện không bao giờ nằm trong tầm ngắm của ông. Hoặc chính xác hơn, chưa bao giờ Sadorn động tay lên những con người thiện lương. Dù vậy, chính lão hiệp sĩ lại từng gián tiếp làm hại một người tốt bụng bằng đôi tay ấy.
Sadorn nhớ rằng lúc bấy giờ xã hội vô cùng loạn lạc. Đám Quý tộc sống trong nhung lụa, ngày ngày chỉ biết tiệc tùng và chơi bời mặc cho dân chúng lầm than. Cả đất nước, ngoại trừ nơi ở của Quý tộc và những kẻ cai trị, chẳng khác nào một cái ổ tội phạm. Hay theo các Học giả sau này có so sánh: một cái ống cống tắc nghẽn bởi đủ thứ ô uế.
Khi ấy, đàn ông có thân phận nghèo hèn hoặc là làm nông dân, hoặc trở thành nô lệ. Chẳng mấy tốt đẹp hơn cánh đàn ông, người phụ nữ thời đó cũng chỉ biết vùi mình trên những thửa ruộng cằn cỗi hoặc đen đủi sẽ bị bắt làm nô lệ. Điểm khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ là phái đẹp có thể lựa chọn làm việc tại các nhà thổ.
Trong thời buổi khó khăn như vậy, người làm cha, làm mẹ còn không thể tự lấp đầy bụng mình, huống hồ còn phải chăm sóc cả đám trẻ con. Đôi khi quá khổ sở vì những miệng ăn thừa thãi, các bậc phụ huynh sẽ nhẫn tâm bán chính con mình làm nô lệ. Thật không may khi Sadorn lại thuộc vào một trong số những đứa trẻ ấy.
Hồi đó Sadorn mới chỉ là một cậu bé lên năm. Sau khi bị cột chặt tay chân bằng dây thừng, đám buôn người bán cậu cho một nhà chứa khá có tiếng thời điểm ấy. Khi trông thấy bộ dạng gầy tong teo của cậu nhóc, mụ tú bà với thân hình đẫy đà đã gào ầm lên cho rằng bản thân bị lừa một vố đau. Bà ta còn định trả lại Sadorn cho đám buôn nô lệ, nhưng lúc tìm đến địa chỉ liên lạc thì chúng đã biến mất không còn dấu vết.
Nếu không có lời cứu cánh từ một ả đào có mái tóc vàng ánh cam đẹp tựa trời hoàng hôn, có lẽ cậu nhóc đã bị tống cổ ra ngoài tự sinh tự diệt. Dẫu chịu ơn là vậy, song chưa bao giờ Sadorn nhớ được tên cô.
Bởi lẽ với một cậu bé năm tuổi, việc được trao cơ hội sống tại nhà chứa nức tiếng kia không phải cơ hội lên thiên đường. Trái lại, nó là một cánh cổng dẫn thẳng tới địa ngục. Ngay buổi tối đầu tiên tại ngôi nhà mới, Sadorn đã bị hai tên lực lưỡng túm cổ lôi vào một cái hầm lạnh lẽo bốc mùi khai sực.
Trong hầm chỉ có duy nhất một ánh nến tù mù. Một tên nhấc cậu bé gầy gò nằm ngửa lên bàn, trói tứ chi cậu vào bốn góc rồi nhét giẻ vào miệng. Tên còn lại hơ lưỡi dao dưới ngọn lửa leo lắt, sau đó cầm thứ đồ nhọn hoắt ấy hướng đến phần thân dưới của cậu nhóc.
Mọi thứ Sadorn nhớ được sau đó chỉ toàn những đau đớn và gào thét.
Theo lời mụ tú bà, những gì xảy ra dưới căn hầm là điều kiện tiên quyết để một tên đàn ông được phép ở lại nhà thổ. Nhưng không lời nào của mụ lọt vào tai Sadorn. Bởi cậu chỉ còn chăm chăm một ham muốn được nhảy bổ vào mụ rồi đấm, rồi đá, rồi xé mụ thành trăm mảnh. Vì cơn đau khủng khiếp tại căn hầm mà cậu nhóc nhếch nhác đâm ra thù ghét, thậm chí căm hận cái nhà chứa ấy đến tận xương tủy.
Vậy nhưng mụ tú bà chẳng quan tâm Sadorn uất ức ra sao. Cậu nhóc gầy gò phải nai lưng ra làm việc. Từ lau dọn, phụ bếp, tiếp khách cho tới dọn chuồng xí và một số công việc nặng mùi khác. Cậu bé năm tuổi làm quần quật cả ngày và gần như không phút nào được ngơi tay. Bởi chỉ cần rảnh rang đôi chút, lập tức sẽ có kẻ lôi cậu ra đánh đập vô cớ để giải khuây.
Dẫu phải làm việc đến kiệt quệ sức lực, đám người quản lý nô lệ không cho cậu hay những đứa trẻ khác một bữa ăn tử tế. Đôi khi cao hứng thì đám người vô lại đó sẽ cho lũ trẻ nhấm nháp một chút, nhưng chỉ đủ để duy trì sự sống. Còn nếu không, đám nhóc nô lệ sẽ phải ôm cái bụng lép kẹp réo ầm ĩ đến tận sáng. Chẳng rõ có phải may mắn hay không mà sau một thời gian ngắn, cô đào với mái tóc vàng cam nọ đã phát hiện việc đối xử tồi tệ ấy và báo lại với tú bà.
Mụ tú bà nghe chuyện liền bĩu cái môi thâm xì, tỏ rõ thái độ hời hợt không quan tâm. Nhưng sau một màn thuyết phục chạm đến tâm can của cô đào tốt bụng, bà ta cũng đành nhượng bộ. Mụ tú bà phân công cho các nô lệ được trở thành người hầu của từng ả đào tại nhà chứa. Không biết duyên số đưa đẩy thế nào, rốt cuộc Sadorn lại được phân công làm tên hầu riêng cho chính cô đào tốt bụng kia.
Nàng ta biết tin thì vui mừng đến mức ôm chầm lấy cậu nhóc, sấn sổ nựng má và thậm chí còn nghịch đủ thứ trò khác. Theo như Sadorn còn nhớ, lúc đó cô nàng nói rằng bản thân đã vô cùng quý mến cậu bé ngay từ khi gặp mặt. Dẫu vậy, chưa lần nào cậu nhóc nhếch nhác có cảm tình với cô. Có lẽ tại thời điểm ấy, sự đối xử tàn tệ khiến cậu không thể yêu mến bất cứ ai trong chốn tình ái và nhục dục kia.
Công việc mới hóa ra không hề nhẹ nhàng hơn là bao. Thay vì dọn dẹp và duy trì hoạt động nhà thổ như trước kia, giờ đây Sadorn phải kiêm cả vị trí người hầu riêng lẫn một nô lệ của nhà chứa. Song ít nhất, khẩu phần ăn của cậu nhóc không còn bị tước đi nữa. Ấy vậy mỗi bữa vẫn chỉ có một mẩu bánh mì mốc bé tí tẹo. Thi thoảng cô đào tóc màu chiều tà cũng lén cho cậu ăn, nhưng ngần ấy lòng tốt vẫn không khiến trái tim Sadorn hé mở.
Giúp việc cho ả đào tốt tính một thời gian, Sadorn mới biết nàng ta là món hàng đắt giá nhất nhà thổ này. Hơn nữa, xưa nay cô cũng chưa từng bán thân. Nhờ sắc đẹp trời phú và tài ăn nói nên rất nhiều tên Quý tộc muốn mua đứt cô, nhưng mụ tú bà nhất quyết không bán. Trong đám người giàu có săn đón cô đào ấy đặc biệt phải kể đến tên công tử nhà Bá tước nọ. Gã là khách quen của nhà thổ, thậm chí còn là tên khách chịu chơi, chịu chi nhất. Nhưng thói phung phí tiền bạc ấy cũng đi kèm vô số tai tiếng.
Người ta đồn rằng gã có hứng thú với những kiểu ái ân vô cùng ghê tởm. Và giờ tên công tử này muốn hướng sự bệnh hoạn về cô đào xinh đẹp nức tiếng kia. Đã nhiều lần gã định giở trò bỉ ổi nhưng đều sớm bị phát giác nên chưa để lại hậu quả đáng kể. Vậy mà lần trở lại kế tiếp, tên con trai Bá tước vẫn chứng nào tật nấy. Có lẽ việc bị ngăn cản suốt ngày khiến gã công tử dần mất kiên nhẫn, để rồi gã quyết định liều một phen.
Vào một buổi tối trăng tròn vành vạnh, gã con trai Bá tước tìm đến cậu bé nhếch nhác đang ra ngoài chạy vặt. Gã kéo Sadorn vào trong một hốc tường, thì thầm rằng sẽ cho cậu ba ổ bánh mì, đổi lại cậu nhóc chỉ cần giúp hắn làm một chuyện. Vừa trông thấy đồ ăn, cặp mắt cậu bé đã sáng rực lên. Cậu lập tức giật lấy ba mẩu bánh mì rồi ngấu nghiến chúng.
Hành động đói khát của Sadorn bị tên công tử bắt thóp ngay tại trận. Gã nói nếu như cậu hoàn thành được việc hắn giao ngay trong tối mai, cậu nhóc sẽ còn được nhiều bánh mì hơn nữa. Thậm chí nhiều hơn tất cả số bánh mì cậu từng được ăn trong đời. Mờ mắt vì đồ ăn, Sadorn gật đầu ngay. Và có lẽ đó là một trong những quyết định khiến cậu phải hối hận suốt quãng đời còn lại.
Công việc mà tên con trai Bá tước muốn Sadorn làm hóa ra vô cùng đơn giản: chỉ cần đổ một thứ bột kỳ lạ vào bữa tối đem lên cho cô đào tốt bụng của cậu, mọi chuyện sau đó tự hắn sẽ giải quyết nốt. Chưa hết, gã cũng nói rằng đã mua chuộc cả đám quản lý nô lệ, vì lẽ đó nửa đêm sẽ không ai canh gác cửa sau. Ngay khi được hắn xác nhận xong việc, Sadorn có thể nhân cơ hội chạy thoát khỏi nhà thổ.
Dứt lời, gã liền dúi vào tay cậu bé gầy gò một cái túi bé xíu cỡ đầu ngón tay. Sau đó tên công tử giục cậu chạy về cho nhanh, chớ quên lời hứa hẹn hôm nay.
Sadorn trằn trọc suốt đêm hôm ấy. Cậu nhóc giấu cái túi kia ở dây vải buộc thắt lưng, nhưng vì bồn chồn nên cứ một lúc lại thò tay lần mò kiểm tra. Đến sáng, trong đầu cậu bé gầy tong teo chỉ còn mỗi bánh mì. Có lẽ chưa bao giờ Sadorn ao ước cầu mong đêm xuống nhiều tới vậy. Chẳng mất quá nhiều thời gian đợi chờ, các Đấng Tối Cao mang trời đêm tới với cậu.
Sadorn làm theo đúng những gì được dặn. Thậm chí còn cẩn trọng nhìn kỹ cô gái mình phục vụ ăn hết cả bát súp mới dám rời đi. Trăng vừa chạm đỉnh đầu, tên công tử nhà Bá tước đã vênh váo xông vào nhà thổ. Gã gọi những đồ uống đắt tiền nhất, tán dóc đủ thứ lăng nhăng và cười phớ lớ như một kẻ đang phê thuốc. Cuối cùng hết trò nghịch, hắn lại yêu cầu được gặp nàng đào tóc vàng cam để tâm sự đổi gió.
Lúc đang lắc lư leo lên từng bậc cầu thang, tên công tử đụng mặt cậu nhóc gầy gò. Nở một nụ cười đểu cáng, gã dặn Sadorn phải luôn trả lời “vẫn ổn” nếu bị dò hỏi. Còn muốn chắc chắn hơn thì cậu có thể giả vờ hé cửa nhòm vào trong, sau đó báo cáo lại cho những người giám sát của phú bà. Để củng cố lòng tin thực hiện nhiệm vụ, tên con trai Bá tước lại ấn vào lòng cậu nhóc thêm ba mẩu bánh mì nữa.
Mọi ý nghĩ bị choán lấy bởi đồ ăn, Sadorn hí hửng tuân theo lời gã. Ngồi chờ ngoài cửa phòng, cậu cứ nghiêng đầu hết bên này lại sang bên kia, thầm nghĩ về việc mình sẽ được no căng bụng ra sao. Cậu nghĩ về sự tự do đang gần kề, cả về những điều mới mẻ mà bản thân luôn muốn làm. Và cậu nhóc nô lệ cứ chờ, chờ mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì của gã công tử.
Lấy làm lạ, Sadorn rón rén thử áp tai lên cửa kiểm tra. Ở đầu bên kia căn phòng, cậu bé chỉ nghe được những tiếng cọt kẹt kỳ quái. Nuốt ực trong vô thức, cậu nhóc nô lệ thử hé cửa nhìn vào trong. Và rồi ngay khoảnh khắc trông thấy toàn cảnh căn phòng, toàn thân Sadorn lập tức cứng đờ như tượng.
Bên trong, cậu nhìn thấy tên công tử đang làm gì đó với cơ thể của cô đào xinh đẹp. Có thứ nước đỏ quạnh đang ứa ra đầy giường. Gã con trai Bá tước dường như không để ý tới Sadorn, cứ nghiến răng làm trò bỉ ổi nào đó mà cậu bé chưa từng hay biết. Vậy mà chẳng rõ tại sao cô nàng tóc vàng cam lại không động đậy. Cô cứ nằm đó chịu đựng sự giày xéo với hai mí mắt nhắm nghiền, ngủ ly bì như thể một nàng Công chúa của Rừng Thẳm.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, hai hàm răng Sadorn vô thức đánh vào nhau lập cập. Chân cậu cứng đờ, đau và buốt như bị mũi kim châm chích. Đôi mắt cậu theo dõi từng nhịp chuyển động của tên công tử. Sadorn nhìn thấy cơ bắp hắn co rút, nhìn thấy chất lỏng đỏ au kia đang dần hóa thành màu tím sẫm, nhìn thấy sự im lặng đáng sợ của cô đào xinh đẹp. Vào khoảnh khắc đó, Sadorn đã muốn hét lên.
Vậy nhưng đúng lúc âm thanh chuẩn bị rời cổ họng, thứ gì đó từ dạ dày cậu bé chợt dâng lên nóng ran lồng ngực. Sadorn vội vàng đưa tay bịt miệng lại, để rồi chính cậu tự vứt đi cơ hội duy nhất để giúp cô đào kia. Tên công tử vẫn tiếp tục. Cô gái với mái tóc của hoàng hôn vẫn say giấc. Còn cậu nhóc nô lệ chỉ biết trơ mắt nhìn.
Và rồi trong một giây phút đầu óc trống rỗng, Sadorn quyết định bỏ chạy thục mạng.
Cậu nhóc ôm khư khư những mẩu bánh mì, ba chân bốn cẳng chạy biến khỏi cái nơi như ngục tù ấy. Sadorn cứ chạy, chạy mãi, chạy đến khi hơi thở đứt phụt như dây thừng bị cắt. Khi chẳng thể nào chạy được nữa, cậu nhóc chui vào một hốc tường âm u và tối om om.
Cậu ngồi đó suốt hàng mấy tiếng đồng hồ, mắt dán chặt vào ba mẩu bánh mì trong tay. Suốt cả đêm hôm ấy, Sadorn không ăn “phần thưởng” của mình. Thay vào đó, cứ chốc chốc cậu bé lại nôn. Mỗi lần nôn, đầu óc cậu chỉ toàn những hình ảnh đằng sau khe cửa hẹp.
Sáng hôm sau, chẳng biết vì cảm giác tội lỗi nào đó nhen nhóm mà Sadorn lại lầm lũi tìm về gần nhà thổ. Cậu nhóc vừa tò mò, vừa lo sợ vì không biết chuyện thực sự đã xảy ra với cô gái luôn giúp đỡ mình. Để rồi cậu nghe được một tin động trời.
Cô đào tốt bụng ấy đã chết.
Cả trời đất trong mắt cậu bé như chao đảo. Mới nãy cậu còn đứng vững, vậy mà giờ đây Sadorn lại thấy hai chân mình bất giác sụp xuống, đầu gục lên cạnh tường sắc nhọn. Rồi bất ngờ Sadorn ném phứt cả ba mẩu bánh mì vào vũng nước bùn. Cậu nhóc nghiến răng đồng thời rít lên. Chưa bao giờ cậu thấy căm ghét bánh mì như căm ghét cái nhà thổ kia đến vậy.
Đầu óc Sadorn ngập tràn những hối hận. Đáng lẽ cậu phải hét lên. Đáng lẽ cậu phải làm theo những gì tâm trí thôi thúc. Đáng lẽ ngay từ ban đầu, cậu phải nhớ được rằng tên công tử kia chính là một gã vô lại. Nếu cậu nghe theo sự mách bảo của trái tim và mở toang cánh cửa ấy, cô gái tốt bụng kia sẽ không chết. Nhưng đến cuối cùng, Sadorn chỉ biết chạy trốn.
Cậu nhóc đã để cảnh tượng kinh hoàng bám lên lưng mình vào đêm tối.
Nhiều năm sau cái chết của cô gái tội nghiệp, cậu bé gầy gò thuở nào vẫn sống lang thang vất vưởng khắp phố phường thủ đô Riosly, ngày ngày chỉ biết kiếm miếng ăn cho qua bữa. Sadorn vẫn là một kẻ gầy gò, vẫn là con chuột nhắt bỏ trốn năm ấy để rồi cứ mãi mơ về khung cảnh sau khe cửa hẹp. Dẫu vậy so với chính mình thuở thơ ấu, có một điểm mà Sadorn đã thúc ép bản thân phải thay đổi. Ấy chính là chút dũng khí nhỏ nhoi để làm điều mà khi xưa không thể.
Sadorn mang theo “điều đúng đắn” trên từng nắm đấm rướm máu, từng lưỡi dao cùn và từng mảnh thủy tinh sắc bén, trút hết chúng lên bất cứ kẻ vô lại nào mình bắt gặp. Đáng tiếc thay, hằng đêm khung cảnh khủng khiếp sau khe cửa vẫn chẳng buông tha cho cậu.
Có lẽ những ký ức đáng sợ năm nào chỉ biến mất vào cái ngày Sadorn bước ra khỏi con hẻm và đối diện Seleneura. Và có lẽ chính kể từ giây phút định mệnh ấy, tâm trí hiệp sĩ chỉ còn lại duy nhất hình bóng cô.
***
Từ khi được đưa về Dinh thự, Sadorn phải liên tục trải qua những bài tập huấn luyện khắc nghiệt hòng trở nên xứng đáng với vị trí cận vệ của Seleneura. Chàng thanh niên phải thức dậy khi trời còn tối mịt và chỉ trở lại giường khi vạn vật đã ngủ yên.
Tưởng như trải qua một ngày dài mệt mỏi sẽ khiến người thanh niên ngủ li bì, song giấc mơ về đằng sau khe cửa vẫn lần mò tìm tới như một con nhện bò lổm ngổm dưới áo. Vì thế mà Sadorn cứ ngủ rồi lại thức triền miên cả đêm.
Những khi như vậy, chàng cận vệ lại chán nản lang thang khắp tòa Dinh thự Khổng lồ mà tĩnh lặng. Mỗi lần lặng ngắm khung cảnh dãy phố từ khu vườn phía Tây, chàng thanh niên lại không khỏi nghĩ đến điều đúng đắn mà đáng lẽ mình nên làm khi xưa. Nhưng hơn hết, hình ảnh con phố hoang vắng hệt như một lời nhắc nhở Sadorn rằng hành động tự nộp mình của cậu không hề sai lầm.
Người cận vệ trẻ sau đó tiếp tục chuỗi ngày huấn luyện nặng nề, đêm đến lại lủi thủi một mình giữa khu vườn vắng tanh không một bóng người. Tưởng chừng cuộc sống đầy tẻ nhạt của cậu sẽ cứ tiếp diễn cho đến vô tận, vậy mà tới một hôm, mọi thứ đột ngột bị chấm dứt.
Tối hôm ấy, Sadorn bị Seleneura bắt gặp khi còn đang lơ mơ dạo quanh vườn.
Tên cận vệ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đựng bất cứ hình phạt nào. Song kỳ lạ thay, nàng Quý tộc tóc bạc lại không hề trách móc cậu. Trái lại cô còn cười khúc khích, đồng thời dặn Sadorn hãy đợi tại cổng Dinh thự vào tối hôm sau.
Mắt chớp chớp tỏ như không hiểu ý định thực sự của cô, song chàng thanh niên vẫn im lặng đến theo lời hẹn. Tới nơi, Sadorn thấy ở cổng không chỉ xuất hiện cô nàng Quý tộc, mà còn cả tên quản gia với đống mỡ bụng vĩ đại chờ sẵn. Gã quản gia quệt mồ hôi trán thông báo kết thúc khóa huấn luyện và cho Sadorn chính thức bắt đầu công việc của cận vệ.
Khi hỏi kĩ hơn, bấy giờ Sadorn mới biết Tiểu thư Seleneura chuẩn bị có một chuyến dạo đêm nên cần gấp người tháp tùng. Trước kia dạo đêm vốn là một sở thích mỗi cuối tuần của cô. Nhưng từ đợt nàng Seleneura cho người tiền nhiệm của Sadorn nghỉ hưu sớm, thói quen này mới bị ngừng lại. Tuy nhiên, thực chất lý do trì hoãn phần nhiều tới từ người cha già đang đau ốm của cô nàng tóc bạc. Vì ông cụ không yên tâm để cô con gái rượu lang thang một thân một mình giữa đêm khuya vắng vẻ nên mới ra cơ sự ấy.
Nhưng giờ đây Sadorn đã trở thành cận vệ mới của Tiểu thư Seleneura. Đồng nghĩa với việc sở thích ngày trước của cô nàng lại được tiếp tục. Hí hửng nhảy chân sáo trong tà váy trắng, nàng Quý tộc tóc bạc dẫn tên cận vệ trẻ xuống những con phố đang im lìm say ngủ.
Lúc bước vào địa phận thành phố, cô lập tức bỏ hẳn vẻ tinh nghịch mà trở nên cẩn trọng hơn hẳn. Dắt người cận vệ đi qua mấy cung đường lát gạch ngoằn nghoèo, chợt cô dừng sựng lại trước cửa một căn nhà nằm sát đường cống xả thải.
Vuốt lại quần áo cho phẳng phiu, đoạn Seleneura gõ cửa cộc cộc rồi đứng im phăng phắc chờ đợi. Vài giây sau, một đứa bé lũn cũn đi ra mở cửa. Cậu nhóc chỉ cỡ bảy tuổi, hai má hóp vào như đã đói ăn lâu ngày, lắp bắp rặn ra mấy chữ:
- Mật, mật khẩu?
- Làm bánh quy dở lắm. – Seleneura nói thật khẽ.
Ngay tức thì hai con mắt đứa bé sáng rực lên. Cánh cửa sau đó cũng mở rộng chào đón hai vị khách vào trong. Bước vào sảnh căn nhà, Sadorn thấy có vô số trẻ con. Mỗi đứa nhóc lại nằm la liệt một góc nhà. Đứa nhỏ nhất ở đây vẫn đang bú sữa, còn đứa lớn nhất chỉ cao đến ngang ngực chàng cận vệ. Tên nhóc đứng đầu nơi này vỗ ngực tự hào vì đã mười lăm tuổi và sắp trở thành người lớn. Tuy nhiên theo con mắt thiển cận của Sadorn, trông nó chỉ cỡ một nửa số đó.
Dạo quanh một vòng căn nhà, bấy giờ chàng cận vệ mới biết hầu hết đám trẻ đều đang mắc bệnh, hoặc có dấu hiệu sắp phát bệnh. Xem chừng đó cũng chính là nguyên nhân của thứ mùi tanh hôi khó ngửi vang vọng khắp sảnh.
Nàng Seleneura không mấy quan tâm đến nguy cơ lây bệnh từ đám trẻ. Cô đường hoàng rảo bước khắp sảnh, ân cần hỏi han tình hình sức khỏe của từng đứa một.
- Elise, mấy nay có ăn uống đầy đủ không đấy?
Cô nhẹ nhàng quỳ bên một đứa trẻ tóc vàng đang nằm ngửa trên tấm vải đầy mốc, đoạn lấy khăn lau đống dãi chảy ròng ròng hai bên miệng nó. Đứa bé con há miệng, trông như gắng gượng cất tiếng chào Seleneura nhưng rốt cuộc không thể phát ra thành tiếng. Thấy vậy, nàng Tiểu thư tóc bạc thở dài và lắc đầu trong khi vuốt má đứa trẻ tội nghiệp.
- Rundon, bánh lần trước ngon không? Lần này chị thử công thức mới đấy.
Một cậu bé gầy đến đáng thương thở khò khè thay cho lời đáp cô nàng Quý tộc. Seleneura cũng không gặng hỏi tiếp mà chỉ mỉm cười với cậu nhóc.
Khi đã xong hết một lượt thăm hỏi, cô đứng ra giữa nhà rồi gọi những đứa trẻ không đau ốm đến giúp mình một tay. Từ dưới sợi dây buộc trước bụng, Seleneura rút ra một cái túi vải tròn trĩnh. Khi Tiểu thư mở túi, Sadorn ngó được bên trong toàn là bánh quy, nhưng không có chiếc bánh nào trông hoàn toàn lành lặn và đẹp mắt.
Sau đó Seleneura nhờ đám trẻ chưa mắc bệnh phát bánh cho những đứa còn lại. Dù món quà chẳng mấy to tát, song trông bọn nhóc vẫn tươi tỉnh hẳn lên. Chúng ngồi túm tụm lại với nhau bất chấp bệnh tật vẫn giày vò, trò chuyện to nhỏ và nhâm nhi miếng bánh như thể một thứ của vô cùng quý giá.
Cô nàng Quý tộc xinh đẹp nhìn đám trẻ sôi nổi mà cứ cười khúc khích. Bắt gặp ánh mắt Sadorn đang liếc nhìn mình, cô nhanh chóng quay sang thì thầm với chàng thanh niên:
- Đến tận mẻ thứ năm ta mới thành công đấy. Lần trước còn thảm họa hơn cơ.
- Cô… – Sadorn hé môi mất một lúc lâu, không biết mình nên xưng hô ra sao. – Thưa… Tiểu thư, sao lại chỉ có bánh quy ạ?
- Thế mà cũng hỏi. – Nàng Quý tộc tóc bạc bĩu môi. – Đương nhiên vì đấy là thứ duy nhất ta làm được chứ sao.
- Nhưng… cô là Quý tộc mà? – Trong tông giọng tên cận vệ thoáng chút giận giữ. – Tiểu thư còn có tiền và… nhiều thứ khác nữa.
- Bánh quy mới là thứ ta thực sự làm. – Khóe môi cô cong lên. – Còn chức danh Quý tộc hay mấy thứ khác là của cha ta hết, không phải của ta. Nếu ta dùng những thứ mà cha ta cho thì chẳng khác gì bố thí cả. Tên ta là Seleneura, không phải Bá tước Tiểu thư. Ta đến đây giúp đỡ bọn nhóc với cái tên Seleneura. Có hiểu chưa?
Dẫu cho hai hàng lông mày vẫn nhướng lên, song trước thái độ kiên quyết của chủ nhân, Sadorn chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu. Có lẽ tại thời điểm ấy, suy nghĩ của người cận vệ còn quá đỗi đơn giản nên mới thầm chê trách nàng Seleneura.
Lúc màn trao bánh tặng quà kết thúc, cô gái tóc bạc vỗ tay tập hợp đám trẻ và chuyển sang chuyên mục kể chuyện đêm khuya. Lũ trẻ xúm xít ngồi thành một vòng tròn quanh Seleneura. Những đứa nghịch ngợm nhao nhao tranh nhau vị trí gần nàng Quý tộc nhất, rốt cuộc lại suýt nổ ra một trận ẩu đả. Trái lại, đám trẻ trầm tính cứ nhấm nháp đầu ngón tay như chẳng thèm quan tâm thế sự. Tuy ồn ào là vậy, nhưng ngay khi nàng Bá tước Tiểu thư hắng giọng, đứa nào đứa nấy cũng liền im thin thít tập trung lắng nghe.
Bằng chất giọng du dương, Seleneura kể cho lũ trẻ về thời đại mà vùng đất này vẫn còn chìm trong đêm tối. Cô kể về cách các Đấng Tối Cao sử dụng tình yêu thương để tái sinh vùng đất chết trở thành nơi vạn vật sinh sôi. Cô kể về những tên Khổng lồ là con trai của Đấng Tối Cao, về sự ghen tỵ lẫn nhau của họ cùng những chiến công lẫy lừng. Đám trẻ chăm chú nghe không sót chữ nào. Khi thì chúng cùng ồ lên kinh ngạc, khi khác lại sụt sùi tiếc thương cho cái chết của vị anh hùng không tên.
Đến khi trời tờ mờ sáng, hầu như đám trẻ đều đã ngủ thiếp đi. Dẫu vậy Seleneura vẫn ở bên chúng, thi thoảng lại hát ru và lau mồ hôi cho những đứa nhóc đang lên cơn sốt. Cô cũng đặc biệt để ý đến một bé gái tóc vàng tên Elise. Không một phút giây nào trong đêm ấy nàng Bá tước Tiểu thư rời mắt khỏi cô bé.
Seleneura nắm chặt tay đứa trẻ tóc vàng đáng thương, an ủi nó bằng tất cả những lời hứa hẹn. Mỗi lần một lời hứa cất lên, khóe mắt Elise dường như lại ứa ra một giọt nước long lanh. Sadorn ngồi im lìm ở một góc nhà, lồng ngực như nghẹn lại mỗi khi nhìn cô bé cố kêu lên nhưng chẳng thành tiếng. Thái độ kỳ lạ của Sadorn sớm bị nàng Tiểu thư tóc bạc phát hiện. Vậy nhưng thay vì đặt câu hỏi, Seleneura chỉ lặng lẽ vẫy tay gọi chàng cận vệ lại gần.
Người thanh niên kéo lê đôi chân nặng nề tới bên cô, dáng vẻ chờ đợi một mệnh lệnh. Tuy nhiên chủ nhân Sadorn lại không nói gì. Với bờ môi quyến rũ vẫn hé mở, cô ngước cặp mắt bạc sáng long lanh nhìn chằm chằm tên đầy tớ. Dường như trong đôi mắt ấy truyền đạt một ý niệm sâu thẳm vượt xa khỏi những câu từ thông thường.
Người cận vệ bất giác gật đầu, đoạn quay sang Elise. Lúc này cô bé đang với tay cố bắt lấy thứ gì đó trong không khí, dãi ở hai khóe miệng vẫn chảy ròng ròng. Chàng trai bất giác nín thở. Một thứ gì đó nóng hổi cũng đồng thời dâng lên trong hai hốc mắt người thanh niên.
Đến lúc này, nàng Seleneura mới chạm nhẹ lên cánh tay chằng chịt sẹo của tên cận vệ, đoạn cất lời:
- Cứ làm những gì mà ngươi cho là đúng.
Tựa như bị ma thuật trong câu từ của cô gái tóc bạc điều khiển, Sadorn chầm chậm nắm lấy bàn tay đang chới với giữa hư không của Elise. Người cận vệ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy rất lâu. Lâu đến nỗi tưởng như đêm sẽ không bao giờ tàn. Lâu đến mức tưởng như bình minh sẽ vĩnh viễn không ló rạng. Và trong suốt quãng thời gian tĩnh lặng ấy, bàn tay còn lại của chàng cận vệ trẻ và Seleneura cũng đan chặt lấy nhau không rời.
Song đến cuối cùng, bình minh vẫn lên.
Dẫu vẫn còn chút lưu luyến đọng lại, Nàng Tiểu thư tóc bạc cùng tên đầy tớ trẻ tuổi buộc phải chào tạm biệt đám trẻ để trở về nhà. Khi quay lại Dinh thự, chàng cận vệ trẻ lập tức vùi mình vào chăn ấm và ngủ thiếp đi. Trong cơn mê man, Sadorn mơ thấy cái chạm như tiếp thêm lòng can đảm bất tận của Seleneura, mơ thấy bàn tay đơn côi của cô bé Elise cùng sự kết nối kỳ lạ với nàng Quý tộc tóc bạc. Kỳ lạ thay, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, khe cửa hẹp không xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
***
Sadorn gần như phải ở bên chủ nhân suốt cả ngày. Đều đặn mỗi sáng, chàng cận vệ sẽ đứng ở một góc phòng, ngắm nhìn các cô hầu giúp Tiểu thư Seleneura chải mái tóc bạc thướt tha trước gương. Mỗi khi làm đẹp xong, cô đều xoay một vòng rồi tươi cười hỏi tên cận vệ:
- Hôm nay trông ta thế nào?
- Bề tôi…
Vì không có kinh nghiệm trước những câu hỏi bất ngờ như vậy nên Sadorn chỉ biết ấp úng nhìn ngang liếc dọc.
Trang điểm xong thì nàng Tiểu thư sẽ đi đọc sách, chơi ngoài vườn và học cùng gia sư riêng tại phòng khách. Chiều chiều, Seleneura lại quỳ gối cầu nguyện trong Điện thờ riêng của Dinh thự. Cô thường dành hành tiếng đồng hồ trước bức tượng của các Đấng Tối Cao mà không biết mệt mỏi. Đôi khi cô còn mải mê cầu nguyện đến nỗi quên cả bữa tối, khiến người cha ốm yếu phải tá hỏa giục người hầu đưa cô vào bàn ăn.
Dù mang tiếng là cận vệ nhưng hầu hết thời gian Sadorn đều thất nghiệp. Bởi lẽ nàng Tiểu thư mắt bạc chẳng mấy lúc gặp nguy hiểm. Thỉnh thoảng có thể cô sẽ nghịch ngợm làm bánh trong bếp, nhưng vì tự thân Seleneura luôn đề cao an toàn nên chẳng bao giờ bị thương. Cứ như vậy, lịch trình công việc của Tiểu thư lặp đi lặp lại từ sáng sớm cho đến khi tối mịt, hiếm khi có sự thay đổi.
Ấy thế mà Sadorn chưa từng cảm thấy buồn chán khi phải lẽo đẽo bám theo cô. Sở dĩ vì chủ nhân chàng thanh niên luôn nghĩ ra đủ những câu chuyện ngớ ngẩn nhưng không kém phần thú vị. Đầu óc cô luôn lái Sadorn đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Thành thử ngoài câu hỏi “Hôm nay trông ta thế nào?” như thủ tục sáng sớm, mỗi ngày thức giấc của Sadorn lại là một ngày đầy mới mẻ.
Việc theo sát gót Tiểu thư Seleneura chiếm hết thời gian biểu của chàng cận vệ. Hầu như Sadorn không có thì giờ để nghĩ về những chuyện riêng tư, huống hồ còn là những chuyện từ rất lâu về trước. Mỗi khi đặt lưng xuống giường, chàng thanh niên ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Những điều mới mẻ dễ dàng vắt kiệt sức người cận vệ trẻ, đến nỗi cậu chàng cứ ngủ li bì không cả biết trời đất trăng sao thế nào.
Dần dà Sadorn thậm chí không còn mơ về khe cửa năm xưa. Và cũng chẳng biết tự bao giờ mà mỗi sớm tỉnh giấc, trong đầu chàng thanh niên chỉ hiện lên một câu hỏi duy nhất: Liệu hôm nay Tiểu thư Seleneura sẽ làm gì?
Sau một thời gian làm cận vệ, Sadorn bắt đầu lờ mờ cảm thấy một chuyện quái lạ. Nếu không kể người cận vệ mới của mình, Seleneura hầu như không nói chuyện với ai khác. Dường như nàng Tiểu thư tóc bạc không thực sự có bạn. Thoạt nhìn tưởng như mọi người trong Dinh thự vô cùng yêu mến cô Tiểu thư xinh đẹp, nhưng thực chất họ luôn giữ thái độ ở mức nhất định. Chủ nhân Sadorn nghe người cận vệ suy đoán như vậy thì chỉ thở dài đáp rằng:
- Chúng không thích xuất thân của mẹ ta. Mẹ ta là thường dân. Bà ấy mất lâu rồi. Chắc đám người hầu nghĩ ta đang nhăm nhe tài sản của cha nên mới thận trọng thế. Dù sao ta cũng quen rồi.
Khi hết câu, mắt cô thoáng nhìn xa xăm. Trông thấy vậy, Sadorn chẳng dám hỏi thêm.
Lịch trình của các chuyến dạo đêm không thay đổi quá nhiều. Cứ đến cuối tuần Sadorn lại cùng Tiểu thư Seleneura đi giúp đỡ những người gặp khó khăn. Cô vẫn thường xuyên ghé thăm căn nhà toàn trẻ con lúc trước. Khi thừa thời gian rảnh, nàng Quý tộc tóc bạc cũng hay dạo qua tặng bánh và nói chuyện với những cô gái điếm nghèo khó. Cô cũng chủ động làm nhiều bánh hơn để dành cho những lần trông thấy ai đó sắp chết đói bên lề đường.
Gần như mọi lúc dạo qua những con phố hôi thối, hai người lại bắt gặp những kẻ đốn mạt. Nhưng mỗi lần chạm trán đám bất lương ấy, Seleneura luôn để người cận vệ của mình được làm những điều đúng đắn. Thậm chí cô còn khích lệ Sadorn tích cực thể hiện suy nghĩ của mình về những chuyện nên làm. Dù vậy cô lại nhấn mạnh cho người cận vệ rằng phải luôn tuân theo mệnh lệnh chủ nhân. Bởi lẽ đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của một kẻ bề tôi.
Dẫu cho luôn cố gắng hết sức trong khả năng để cứu giúp người khốn khổ, Tiểu thư Seleneura vẫn thường lo lắng về nguồn lực ít ỏi của mình. Ngạc nhiên thay, các Đấng Tối Cao đã sớm lắng nghe những muộn phiền của cô. Dù vậy họ lại trả lời nàng Seleneura xinh đẹp bằng cách vô cùng cực đoan.
Vào một ngày nọ, người cha già cả của Tiểu thư đột nhiên qua đời.
Cái chết của ông cụ đến quá đột ngột, gần như không ai ở Dinh thự giấu nổi vẻ kinh ngạc khi biết chuyện. Song cả Sadorn lẫn chủ nhân lại đối diện với tin dữ nhẹ nhàng như đang nghe một câu chuyện phiếm.
Bởi lẽ trước đó bản thân chàng cận vệ đã hộ tống Tiểu thư Seleneura đến gặp cha mỗi tối. Hơn nữa còn được chính cô kể về chuyển biến xấu trong bệnh tình của ông cụ nên mới không quá ngạc nhiên. Tuy nhiên trường hợp của nàng Quý tộc mắt bạc lại khác hẳn.
Khoảng một tháng trước khi Bá tước mất, Seleneura đột nhiên yêu cầu người giúp việc ca tối hãy để việc chăm sóc cha cho cô. Nàng Tiểu thư xinh đẹp cứ một mực nói rằng cả đời chưa thể báo đáp được công ơn sinh thành của cha, nên ít nhất muốn ở bên trò chuyện và chăm nom ông những phút giây cuối cùng.
Thế nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bởi mỗi khi đưa nữ chủ nhân từ phòng ngủ của Bá tước trở về giường, Sadorn luôn thấy một dáng vẻ đợi chờ đến mức thiếu kiên nhẫn hiếm có trên gương mặt Seleneura. Dẫu biết là vậy, song chàng thanh niên vẫn chỉ là một tên cận vệ thấp kém với bổn phận là làm theo mệnh lệnh. Điều đúng đắn duy nhất cậu phải khắc ghi khi đó là bảo vệ chủ nhân an toàn, không hơn cũng không kém.
Sau cái chết của Bá tước, Seleneura nghiễm nhiên kế thừa tòa Dinh thự cùng toàn bộ tài sản của cha, đồng thời nhận lấy cả danh hiệu Bá tước cao quý. Do có một Quý tộc trẻ mới gia nhập thế giới thượng lưu, tầng lớp cai trị quyết định tổ chức một buổi tiệc chào mừng cô.
Vừa nghe tin có một buổi tiệc dành riêng cho mình, Tiểu thư Seleneura liền nhảy cẫng lên như một đứa trẻ bất ngờ nhận được quà sinh nhật. Để chuẩn bị cho đêm ra mắt giới Quý tộc, cô quyết tâm ăn kiêng để giữ dáng. Không những vậy, mỗi ngày nàng Bá tước Tiểu thư còn tốn thêm những hai tiếng đồng hồ để chải tóc. Trong suốt một tuần trời, cô cứ cười tủm tỉm và chốc chốc lại bắt chuyện với người cận vệ:
- Sadorn này, ta nghe các Quý tộc có mời cả Rikcert nữa đấy. Hôm trước xuống phố ta cũng nghe phong phanh là anh chàng này lại cho tiền một người nghèo. Nguyên một đồng vàng đấy Sadorn!
- Thưa Tiểu thư, bề tôi đã nghe Người nói đến lần thứ năm rồi ạ…
Và sau một hồi kể lể, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở vạch xuất phát.
Ngày diễn ra buổi dạ tiệc đến nhanh như một cơn gió lành. Nữ chủ nhân của Sadorn diện lên mình một bộ váy trắng diềm xếp vô cùng lộng lẫy, sẵn sàng cho cả thế gian chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ tựa vầng trăng thơ mộng.
Bước vào Sảnh Tiệc, Seleneura lập tức hớp hồn cả giới Quý tộc bằng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Khi nàng Bá tước bước đi, mái tóc bạc dài thướt tha của cô đung đưa mềm mại như một con suối lấp lánh dưới nắng ban mai. Khi cô nàng Quý tộc cúi chào các vị khách, mọi ánh nến cùng những thứ trang sức lấp lánh xung quanh dường như cũng cúi đầu theo. Mọi quý cô lẫn các quý bà còn căng tràn sức sống nhìn nàng Seleneura mà chỉ biết hoặc là sững sờ, hoặc nghiến răng tìm cách nói xấu cô.
Vẻ đẹp của nàng Bá tước nhanh chóng giúp cô gặp được người mình hằng mong chờ. Chàng Quý tộc trẻ tuổi Rikcert có mái tóc xanh lục nổi bật ăn mặc vô cùng giản dị giữa một rừng người cố khoe sự giàu có qua trang phục. Anh ta tới gần cúi chào Seleneura và lịch sự mời cô nhảy một điệu. Không cần tới một phút suy nghĩ, cô gái tóc bạc đồng ý ngay.
Tiếng đàn cất lên du dương và bay bổng. Ánh trăng soi ngoài ban công nín thở lắng nghe giai điệu êm ả, lặng lẽ quan sát cặp trai tài gái sắc cuốn mình theo âm nhạc. Cả Sảnh tiệc dường như cũng nín lặng cùng ánh trăng.
Khi hai người kết thúc phần trình diễn của mình, tất cả giới Quý tộc đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Ai ai cũng truyền tai nhau rằng Rikcert và Seleneura quả đúng là một cặp trời sinh. Đứng ở một góc căn phòng rộng lớn, dù lồng ngực buốt đau khó chịu, song Sadorn vẫn khẽ cúi đầu chúc mừng cho chủ nhân.
Kể từ sau buổi dạ tiệc đáng nhớ ngày hôm ấy, cô gái tóc bạc thường xuyên trao đổi thư từ qua lại với người bạn nhảy của mình. Đôi khi họ chỉ nhắn gửi cho nhau những điều vẩn vơ. Đôi lúc họ lại hỏi đối phương về một cái hẹn riêng tư.
Trước mỗi buổi hẹn, nàng Seleneura luôn dành ra đến nửa ngày để trang điểm. Mỗi lần được hỏi về buổi gặp gỡ, cô lại thao thao bất tuyệt về những dự định của Rikcert đến hàng tiếng đồng hồ mà không biết chán. Thậm chí vì muốn ủng hộ một phong trào do chàng Quý tộc trẻ khởi xướng, cô sẵn lòng xắn tay áo dọn dẹp nhà cửa cùng người hầu. Đến cả việc cuốc đất làm vườn của lão nông già nua cũng thấy cô góp mặt tham gia.
Không ít lần Sadorn tận mắt trông được cảnh tượng nàng Bá tước kiều diễm vội vã lao đến ôm chầm lấy Rikcert ngay khi vừa nhìn thấy anh. Dưới bóng cây xào xạc của buổi chiều tà, Seleneura cứ thế bẽn lẽn dụi đầu vào lòng chàng trai có mái tóc xanh lục. Những khi ấy, trông cô ngoan ngoãn như một nàng mèo dễ mến.
Hai người thường chuyện trò về đủ thứ trên trời dưới biển đến mức quên cả thời gian. Chưa bao giờ Sadorn thấy chủ nhân mình cười nhiều tới nhường ấy. Như thể chỉ khi ở bên chàng trai tài ba kia, Seleneura mới được trở về là chính mình. Vậy nên cũng không quá khó hiểu khi cô cứ quyến luyến mãi không muốn rời xa Rikcert lúc nói lời giã từ.
Được sự ủng hộ của nàng Quý tộc xinh đẹp bậc nhất xứ Riosly, sự nghiệp của Rikcert lên nhanh như diều gặp gió. Mọi sự Rikcert làm đều thuận lợi, mọi điều Rikcert mong muốn đều nhanh chóng trở thành hiện thực. Một số kẻ cho rằng hành trình thâu tóm quyền lực của tên Quý tộc tóc xanh lục này chẳng khác nào một thứ ma thuật đen. Một số kẻ khác lại nhận định rằng chính tên Khổng lồ Nousvemous đã chúc phúc Rikcert trên từng bước thang danh vọng.
Thế nhưng dù có là thế lực giấu mình nào, không thể thay đổi sự thật rằng ngày càng nhiều người ủng hộ Rikcert. Vô số kẻ quyền quý lo sợ mất địa vị nên ra sức tìm cách hãm hại chàng Quý tộc trẻ, rốt cuộc đều bị anh lật tẩy và phải nhận lấy kết cục không mấy tốt đẹp. Những cô nàng lắm của nhiều tật cũng đua nhau kết thân và lấy lòng người đàn ông tóc xanh lục, sau cùng đều bị anh thẳng thừng từ chối.
Sadorn biết rõ nguyên nhân tại sao Rikcert phũ phàng với những cô gái kia. Bởi lẽ chính chàng cận vệ đã chứng kiến lời cầu hôn mà vị Quý tộc trẻ tuổi trao gửi cho chủ nhân cậu. Giữa bầu trời ngập trong ánh ban mai, Seleneura òa khóc và đặt lên môi người mình thương một nụ hôn thay cho câu trả lời.
Có lẽ chẳng có gì trên đời nhanh hơn lời đồn thổi của đám Quý tộc, tin tức Rikcert đính hôn với nàng Bá tước tóc bạc sớm lan ra khắp Vương quốc. Cay cú vì bị nẫng tay trên, đám phụ nữ Quý tộc tỏ rõ thái độ thù địch và cùng kết bè phái hòng cô lập Seleneura.
Các phe phái chống Rikcert lập tức nhân cơ hội ấy kích động những người phụ nữ đang giận quá mất khôn kia làm chuyện tày trời. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng cả hai bên cùng bắt tay nhất trí với kế hoạch gửi sát thủ đến lấy mạng nàng Seleneura tội nghiệp.
Vào một đêm trời lặng gió, một kẻ mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân đột nhập vào trong phòng riêng nàng Bá tước xinh đẹp. Như thể linh cảm được nguy hiểm sắp sửa ập đến, Seleneura đột nhiên choàng tỉnh giấc và lập tức hét lên. Nhờ có tiếng thét thất thanh ấy mà tên sát thủ giật mình đâm trượt nhát dao đầu tiên. Nhưng vận may không đứng mãi về phía cô gái tóc bạc. Gã sát thủ nhanh chóng xồ đến cho đợt tấn công tiếp theo. Lần này không tiếng hét nào có thể cứu được cô.
May thay, ngay trước khi lưỡi dao vô tình lấy đi tính mạng nàng Bá tước, Sadorn đã kịp thời có mặt. Vì quá vội vàng nên chàng cận vệ chẳng còn cách nào khác ngoài giơ thân mình đỡ lấy nhát dao chí mạng của tên sát thủ. Đòn tấn công chết chóc để lại một vết cắt dài tóe máu trên gương mặt người cận vệ. Tuy nhiên, vết thương không hề khiến cậu nao núng.
Nghiến răng nén cơn đau, Sadorn dũng cảm rút gươm đối chiến với tên sát thủ. Chàng thanh niên vừa đánh vừa hô hào gọi thêm lính canh của Dinh thự đến trợ giúp. Sau một hồi giao chiến căng thẳng, tên sát thủ đã bị chàng cận vệ tiêu diệt bởi một nhát gươm kinh hồn cắm ngập vào bả vai.
Dù gã sát thủ đã chết, song hắn vẫn kịp để lại một di sản đáng sợ trên cơ thể Sadorn. Hốt hoảng quỳ xuống bên cạnh người cận vệ sau cuộc chiến khốc liệt, Seleneura cắn môi mỗi khi thấm đi từng chút máu trên khuôn mặt cậu. Biết được lưỡi dao tàn độc sẽ vĩnh viễn để lại sẹo trên gương mặt người đầy tớ, nàng Seleneura bất giác khóc nức lên:
- Ngươi có thể… làm những thứ khác cơ mà, Sadorn? Có đủ cách khác để cứu ta cơ mà? Hơn nữa, ta cũng đâu có ra lệnh cho ngươi phải mạo hiểm tính mạng? Ngươi không nghĩ rằng mình có thể chết à?
- Bề tôi chỉ làm những gì mà mình nghĩ là đúng đắn, thưa Bá tước. Vậy bề tôi đã sai ạ?
Seleneura chợt nghẹn lại mất một lúc.
- Không. – Cô gạt bớt nước mắt tèm nhem trên má. – Không. Ngươi đã làm đúng, Sadorn. Ngươi đã thể hiện lòng trung thành. Ngươi là một cận vệ tốt.
Vụ ám sát bất thành nàng Bá tước xinh đẹp sớm lọt vào tai Rikcert. Chàng Quý tộc trẻ tuổi vội vàng đến thăm người vợ chưa cưới của mình ngay sáng hôm sau, đồng thời còn gửi đến Sadorn sự biết ơn sâu sắc nhất. Dẫu khó khăn đã qua, nhưng chàng trai tóc xanh lục không để yên cho mọi chuyện cứ vậy mà lắng xuống.
Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, chàng Quý tộc tài ba lập tức kêu gọi đồng minh đứng dậy lật đổ ách thống trị cũ trước khi bọn chúng kịp thời cân nhắc kế hoạch bỉ ổi tiếp theo. Dưới sự ủng hộ của hầu hết dân chúng, Rikcert dễ dàng đánh bại tầng lớp cai trị thối nát xưa kia, đường đường chính chính ngồi lên Ngai vàng.
Chàng Quý tộc trẻ tuổi năm nào giờ đây đã trở thành Quốc vương tối cao của xứ Riosly, hứa hẹn mở ra một triều đại mới rực rỡ nắng vàng trên khắp lãnh thổ Vương quốc. Vua Rikcert sau đó cưới nàng Seleneura làm vợ đúng như lời hẹn ước. Ngày diễn ra đám cưới của họ cũng là ngày mà cả đất nước vui mừng khôn xiết. Tình yêu sâu đậm giữa cặp trai tài gái sắc được tất thảy thần dân cùng hết mình chúc phúc.
Nhờ lòng dũng cảm xả thân bảo vệ chủ nhân, Sadorn được chính Vua Rikcert vinh dự ban tặng tước vị Hiệp sĩ cao quý. Khoảnh khắc mà người cận vệ thấp hèn, xuất thân chỉ là một tên nô lệ bẩn thỉu, nay lại quỳ gối và đọc lời thề trước Ngai vàng là giây phút mà ông lão sẽ không bao giờ quên.
Sau ngần ấy năm luôn nỗ lực cho những điều đúng đắn, Sadorn cuối cùng cũng trở thành người được cả Vương quốc tôn trọng. Và cũng sau ngần ấy năm cứ ngỡ mình vẫn hé mắt nhìn về phía sau khe cửa hẹp, giờ đây khi ngước lên, Hiệp sĩ chỉ thấy một lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu lại vết sẹo trên mặt.


0 Bình luận