Hồi I: Chuyện xứ Riosly
Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó
0 Bình luận - Độ dài: 1,169 từ - Cập nhật:
- Vậy đấy, những người bạn thiện lành của tôi. Bình minh đã đến với xứ Riosly như thế. Khung cảnh lúc ấy quả thực đẹp tuyệt vời! Ai mà được chứng kiến cảnh tượng tôi vừa kể thì kiểu gì cũng phải đồng ý cho xem!
Tên nhạc sĩ nở một nụ cười tươi rói, ngón tay gảy một nốt ngân xao xuyến. Âm thanh có phần du dương trong thoáng chốc làm một trẻ đang tựa đầu vào chân mẹ gật gù liền tỉnh giấc, dụi dụi mắt. Một cô vợ trẻ trung, má đầy tàn nhang, đan len trên ghế gỗ xiêu vẹo cũng dừng tay và ngẩng lên nghe ngóng.
- Mặc dù khá tiếc khi phải thông báo với quý ông, quý bà, nhưng mà… Cảnh bình minh lên cũng là lúc mà câu chuyện kết thúc. Hết rồi. Cảm ơn quý vị đã tận tâm lắng nghe đến tận phút cuối cùng.
Nói rồi gã nhạc sĩ ngả mũ cúi chào trông đến là kệch cỡm. Đáng tiếc, chẳng có mấy người để ý đến hành động khoa trương ấy. Hầu hết các cụ già đã ngáy khò khò. Cánh đàn ông trong tuổi lao động thì say bét nhè, nằm vạ vật mỗi người một góc.
- Cái gì? Thế còn đoạn sau đâu? Bọn tao trả tiền chỉ để nghe về một đứa oắt con vẫn còn sống thôi à? Thế sau đó thì sao?
Bất ngờ, một người đàn ông rách rưới đứng bật dậy, trố mắt và nói ra một tràng. Nối lời ngay sau đó là một người phụ nữ trông như đã ngoài tứ tuần:
- Đúng rồi đấy! Đứa trẻ là cái gì mới được? Sao nó lại xuất hiện trên Ngai vàng? Có liên quan gì đến cái thứ tái sinh gì gì đấy mà bà cụ Endury nói đến không?
Dù chỉ có hai con người với vài câu hỏi mang tông giọng lớn hơn bình thường một chút, vậy mà cũng đủ để thu hút những kẻ đang nửa say nửa tỉnh cùng đồng thanh theo. Các già làng mới phút trước còn há mồm ngủ, ngay phút sau đã hăng hái tham gia góp vui. Mấy thương nhân gảy bàn tính bỏ hết chuyện riêng sang một bên để làm giàu thêm số bộ câu hỏi. Thế rồi nguồn năng lượng kỳ quái ấy bỗng chốc lan ra cả đám đông. Ai nấy bây giờ cũng nhao nhao lên, hết la ó lại đến bình phẩm lăng nhăng. Cứ thế, quảng trường trở nên ầm ĩ như một cái chợ.
- Nào, nào. Bình tĩnh, các thính giả thân mến. – Gã nhạc sĩ lang thang vui vẻ xua tay. – Chưa một ai được nghe phần còn lại của câu chuyện đâu. Chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân câu chuyện để suy đoán thôi.
Cách nói úp úp mở mở của tên kể chuyện không những không làm dịu đám đông, trái lại còn khiến họ trở nên phẫn nộ.
- Đừng có tỏ vẻ bí ẩn ở đây, nhạc sĩ. Ông nên nói toẹt ra nhanh đi, hoặc không tôi sẽ cho ông biết tay!
Một lão già khịt mũi rõ to, giơ nắm đấm lên và thở phì phò.
- Được rồi. Đừng dùng đến bạo lực. Tôi sợ gãy mũi lắm.
Gã nhạc sĩ cười xuề xòa, đoạn lại gảy thêm một nốt nhạc du dương khác.
- Thực ra… Nếu phải đưa ra suy đoán, có thể vị hiệp sĩ đã mang đứa trẻ đi đâu đó. Rồi năm tháng trôi qua, đứa trẻ dần lớn lên ở một nơi nào đó cách xa khỏi thế giới của chúng ta…
Một bà góa tóc vàng lập tức nhăn nhó.
- Lại kiểu nói úp mở của đám làm nghệ thuật. Đúng là ngu ngốc khi phí tiền cho cái lũ thích thể hiện.
- Thôi nào, tôi đang có hứng đấy, thưa bà. – Gã kể chuyện thở dài thườn thượt. – Nhưng mà những người bạn của tôi ạ, rồi một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ biết thôi. Có thể Vương Quốc Riosly chưa hoàn toàn sụp đổ đâu. Biết đâu năm mươi năm nữa ta lại được gặp đứa trẻ kia trong vai trò là một ông vua hay một bà Nữ hoàng thì sao? Bởi như một vĩ nhân đã từng nói, thưa quý ông quý bà: Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, một câu chuyện mới sẽ bắt đầu. Nếu có duyên gặp lại, tôi rất mong muốn mình vẫn sẽ là người kể cho quý vị đây câu chuyện về đứa trẻ ấy. Nhưng mà phải đợi nó lớn hơn đã nhé.
Và không để cho những người dân làng có cơ hội phàn nàn, tên nhạc sĩ quay sang gã hiệp sĩ mặt sẹo đang ngồi lặng thinh nãy giờ rồi nói tiếp:
- À mà không biết với cương vị một người từng trải, quý ông đây nghĩ sao về câu chuyện về xứ Riosly?
Hiệp sĩ già không đáp suốt một lúc lâu.
- Toàn vớ vẩn. – Cuối cùng ông cau có thốt ra khô khốc. – Chẳng có cái nào là thật cả. Toàn bịa đặt.
Nói rồi ông đứng dậy và trèo lên lưng ngựa. Con ngựa khịt mũi, cong chân lóc cóc thoát khỏi đám đông.
- Ơ, này, hiệp sĩ ơi, này! Còn tiền thì sao? – Gã nhạc sĩ gọi với theo nhưng bị đuôi con ngựa ô quất vào mặt. – Ông chưa trả tiền mà, hiệp sĩ! Này!
Cả người cả ngựa coi như điếc hẳn trước tiếng kêu thất thanh phía sau, cứ thế ung dung tiến về dãy nhà trọ sâu trong làng. Dọc đường đi, hiệp sĩ tiếp tục lia mắt nhìn khắp các ngóc ngách tối tăm nhất. Vậy nhưng ông vẫn chẳng thể tìm ra dù chỉ một con Ác Quỷ. Và có lẽ ông sẽ không bao giờ tìm thấy sinh vật nào như thế nữa.
Bất giác vị hiệp sĩ mặt sẹo lại nhớ đến câu trả lời của mình khi nãy. Dù khăng khăng rằng tất cả đều là giả dối, ấy thế mà hiệp sĩ vẫn không thể chối cãi sức ảnh hưởng của câu chuyện lên bản thân. Hơn nữa, chính câu nói của vĩ nhân nọ cũng khiến ông nhớ lại một số thứ cũ kỹ.
Dưới tấm áo choàng đen kịt tựa màn đêm, hiệp sĩ già theo thói quen chạm lên tấm huy hiệu hiệp sĩ mạ bạc đeo trên ngực áo. Đêm đen vẫn còn dài, bình minh vẫn chưa lên, nhưng trong lòng ông lão lại chất chứa một nỗi niềm rực sáng như ánh ban mai.
Một ngày nào đó, ông thầm nghĩ khi bàn tay nhăn nheo vẫn nắm chặt chiếc huy hiệu hình mỏ đại bàng, ở một nơi nào đó.


0 Bình luận