Gã Khổng Lồ say ngủ
Đức Sắp Sáng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đêm thứ hai: Trái tim rừng thẳm

Rừng câm lặng

4 Bình luận - Độ dài: 2,643 từ - Cập nhật:

Cánh rừng tĩnh lặng bất thường.

Vô số đại thụ đứng hiên ngang với mái đầu che phủ bầu trời dường như đã tự khóa chặt miệng mình. Các tán lá ít động đậy hơn mọi lần. Mặt đất bùn cũng không dính nhớp ở đế giày như trước kia. Dù rõ ràng trời còn đang mưa rả rích, nước mưa thấm đẫm cả thế gian làm cảnh vật lẫn áo quần nặng trịch, cả khu rừng vẫn chọn cách im lặng.

Gã nhạc sĩ, một tay ôm cây đàn lia trước ngực, mím môi mò mẫm đường đi trong mịt mờ. Sương quá dày. Gần như phía trước chỉ toàn một khoảng trắng xám mờ đục. Đôi khi đang loay hoay gạt lá cây tiến bước trong lúc đầu óc vẫn còn rối tung và điên tiết, bất thình lình lại hiện ra một thân cây xù xì đen kịt chắn lối đi làm tên nhạc sĩ chẳng thể làm gì khác ngoài chịu đựng một cú va chạm đến nỗi ngã sõng soài.

Nếu tình hình dò dẫm đường mà rốt cuộc toàn tìm ra lá cây còn tiếp diễn, nhạc sĩ có lẽ buộc phải dùng đến “bí mật nghề nghiệp”. Gã ghét nhất dùng đến cái thứ ấy, bởi nó khiến niềm tự hào về khả năng tự sinh tồn trong mọi hoàn cảnh của gã trở về con số không tròn trĩnh. Nhưng tới nước đường cùng như lúc này, gã đoán mình đành phải tự chịu nhục một phen.

Lắc đầu nhè nhẹ, gã quàng dây đeo chiếc đàn lia ra phía sau, rồi cất tiếng gọi:

- Hurik Somaliarik.

Tiếng gọi này là một thủ thuật nho nhỏ do một người bạn của gã mách cho khi xưa. Nó sẽ giúp gọi tới những “hàng xóm” thân thiện, đầy khả ái với trái tim và mạch máu vẫn còn nóng hôi hổi. Nhạc sĩ không nghi về vế đầu tiên mà người bạn đó mô tả, nhưng vế thứ hai thì khó mà biết trước được.

Sau tiếng gọi khẽ khàng giữa cơn mưa, nhạc sĩ đứng dồn trọng tâm lên một chân, vẻ mặt đăm chiêu chờ đợi. Một tích tắc trôi qua, không có động tĩnh gì ngoài nước mưa từ trên cao rơi thẳng vào cái mũi khoằm nhọn hoắt của gã. Tích tắc thứ hai cũng chỉ thêm một giọt nước nghịch ngợm muốn vui đùa cùng cái bộ phận nhô ra quá khổ trên mặt nhạc sĩ. Song vào tích tắc thứ ba, cánh rừng dường như lay động.

Đột nhiên phía tay trái của gã nghệ sĩ phát ra tiếng sột soạt. Âm thanh rất khẽ, phải là người có đôi tai thính được tôi luyện qua hàng bao năm tháng cháy hết mình với đam mê âm nhạc mới cảm nhận được. Nhạc sĩ cẩn trọng và rụt rè hết mức, rón rén đi về nơi nguồn gốc tiếng động.

Tới nơi, gã ngồi xổm xuống, hai tay rẽ các tán lá chỉ cao đến cẳng chân. Và bất ngờ làm sao, nhạc sĩ tìm thấy một sinh vật kỳ lạ. Nó chỉ bé bằng cái nắm tay, thân thể lại gầy tong teo và đầy những thứ tua tủa nâu xám mọc chi chít từ đầu đến chân như rễ cây. Không, không phải như rễ cây, mà thứ đó rõ ràng là rễ cây. Mỗi tội nó biết đi, biết co ro hoảng sợ vì bị bắt gặp, và nó có cặp mắt long lanh như một đứa trẻ con sắp sửa khóc nhè.

- Này, đừng sợ, nghe này, tôi là bạn. Bạn ấy. Hiểu không? Frimarik. Bạn.

Nhạc sĩ thì thầm và giơ hai tay lên, cố làm bộ mặt tươi cười rạng rỡ hết mức có thể. Tiếc rằng bộ răng khểnh của gã khiến mọi nỗ lực dường như phản tác dụng. Cậu bé rễ cây vốn đã sợ hãi nay còn kinh hoàng đến độ rít lên như một con chuột sắp chết đuối.

- Không, không, đừng khóc, đừng khóc nữa. Tôi là bạn mà. Bemurik Frimarik. Tôi quen biết Nữ hoàng. Cô ấy là bạn tôi. Cậu là “hàng xóm” mà Nữ hoàng nhắc đến à?

May thay, có vẻ “Nữ hoàng” là một cụm từ tuyệt vời giúp cả hai dễ lắng nghe nhau hơn. Bởi vừa nhắc đến từ kỳ diệu này, cậu nhóc hàng xóm đã ngừng run rẩy. Cậu ta chớp chớp mắt, đoạn rụt rè đứng dậy với hai cẳng chân nhỏ xiu vẫn còn run lập cập như thể mắc phải một số hội chứng của những con người phương Bắc. Dẫu vậy, cậu bé rễ cây nhỏ nhắn trông vô cùng sẵn sàng cho một cuộc hội thoại đầy nghiêm túc.

- Tuyệt. – Nhạc sĩ cười đắc thắng. – Đúng là không uổng công luyện chút ngoại ngữ. Được rồi, bạn của tôi, Frimarik, cậu có biết tiếng phổ thông không?

- Phở theng? – Cậu nhóc nghiêng đầu.

- Đúng, chính nó đấy. Phát âm hơi tồi nhưng vẫn nghe ngon lành. Thế cậu có biết đường đến Lâu đài của Nữ hoàng không? Tôi là người bạn thân của bà ấy. Tôi định đến thăm nơi đó một chút.

- Hông đín đóa đượt.

- Hở? Sao lại thế? – Lần này tới lượt nhạc sĩ nghiêng đầu. – Hay là do Lâu đài lại chuyển sang chỗ khác rồi à? Hay là như nào nữa? Cho tôi biết được không?

- Nữ Hoàng hông còn nứa. Hắng dít Nữ hoàng dồi.

Tim nhạc sĩ gần như ngừng đập trong chốc lát.

- Cái gì? Tôi có nghe nhầm không thế? Nữ hoàng chết rồi á? Sao lại sớm như thế được? Vậy còn trái tim thì sao, bị tìm thấy rồi à?

- Chún đan đến. Lũ kỵ xĩ sác xống. Phải chốn. Frimarik. Chốn đuy.

Vừa nói xong, cậu bé rễ cây liền quay lưng chạy biến vào giữa những tán cây xanh rì trĩu nặng những hạt mưa. Và ngay một tích tắc sau đó, khu rừng lại trở về vẻ im lặng chết chóc lúc ban đầu.

Thở dài, nhạc sĩ đứng dậy và trầm ngâm suốt hồi lâu, bối rối không biết tiếp theo nên đi đâu về đâu. Những khi rối bời, gã thường tự chuốc cho mình say bí tỉ. Nhưng cổ họng và dạ dày gã giờ đây cứ nóng rực tựa hồ có lửa bùng cháy bên trong khiến nhạc sĩ bỗng chẳng thiết tha gì phương án ấy. Tuy vậy đến cuối cùng, vì chẳng còn cách nào khác, gã quyết định tìm đường trở ra khỏi khu rừng.

Mưa mỗi lúc to, trời đất ủ dột và ẩm ướt như chính tâm trạng gã nghệ sĩ bây giờ. Ra đến bìa rừng, nhạc sĩ trông thấy từ xa một căn nhà khá lớn đứng hiên ngang giữa hàng đàn cơn gió buốt giá cùng tấm màn mưa phủ trắng xóa. Quán rượu Mãi Nhớ quen thân của gã. Nơi mà nhạc sĩ rất thích ghé qua trước khi thực hiện các chuyến thăm bạn bè hoặc những chuyến phiêu lưu đầy vất vả.

Dừng chân trước mái hiên ở cửa vào, nhạc sĩ cởi đôi ủng và cái tất rách lỗ chỗ rồi dốc hết nước, sau đó căng tay vắt cho bằng hết sức nặng đất trời khiến bộ mặt đỏ lựng như một lão thợ rèn có thâm niên trong nghề. Xong xuôi, gã nghệ sĩ chỉnh đốn bộ quần áo vẫn ướt sũng sĩnh và vào bên trong.

Tiếng chuông ở cửa kêu leng keng báo hiệu quán có khách. Ông chủ quán, một người béo mập bất chấp thời đại mà ai nấy cũng đói và gầy, ngẩng lên khi đang lau cốc với vẻ buồn chán từ phía sau quầy tiếp khách.

- Zafaros! Anh trở lại sớm hơn dự tính đấy. Có khi là kỷ lục mới cũng nên. Mới được chưa đầy bốn tiếng kể từ lần cuối anh nhấc mông đứng lên và hứa hẹn một chuyến đi kéo dài ít nhất mười tháng.

Chủ quán nhếch mép cười, đoạn rút từ túi đựng của tạp dề ra một cuốn sổ tay nhỏ và ghi chép gì đó. Nhạc sĩ không nói gì, đi băng băng đến thẳng quầy rượu lớn và ngồi phịch xuống một cái ghế tròn chân cao đối diện ông chủ.

- Đừng có đếm vào đống kỷ lục của tôi. – Nhạc sĩ tựa tay lên quầy. – Lần này có biến rồi. Và tôi đang có tâm trạng rất tệ. Ông biết đấy, rất tệ.

- Thế tức là gấp đôi mọi khi à?

- Gấp ba. Và tôi đang rất muốn xả cái cục tức này đi.

- Thế phải đợi một chút đã. Tôi sẽ ra kho lấy loại ngon nhất cho anh. Mà đang cáu thì anh có định… kể chút đỉnh không? Như mọi khi ấy.

- Cứ lấy xong rồi tùy ông. – Tên nghệ sĩ xua tay.

Gật đầu với vẻ hí hửng, ông chủ lê hai cẳng chân to như đùi lợn muối của mình đi lạch bạch mất hút vào hành lang phía sau. Với sự rời đi gấp rút của người chủ, quán rượu chỉ còn một mình nhạc sĩ ngồi tại quầy.

Tì cả hai khuỷu tay và tựa lưng lên cạnh quầy rượu, nhạc sĩ bấy giờ mới nhận ra quán cũng có vài ba vị khách khác. Có lẽ do đang ngậm đống tức tối cộng thêm sự im lặng kỳ quặc của mấy vị khách kia nên gã mới không để ý tới họ. Từ ngoại hình bặm trợn cùng đống vũ khí để cạnh tay thuận bóng loáng dầu dưới ánh đèn nhập nhoạng, nhạc sĩ đoán đa số khách hàng ngồi rải rác ở gần cửa sổ là lính đánh thuê, hoặc những kẻ tỏ ra mình là lính đánh thuê. Có lẽ những kẻ như thế không thích nghe gã giãi bày tâm sự. Một bản nhạc sẽ thích hợp hơn.

Không phải chờ quá lâu để thấy ông chủ trở lại với ba chai rượu có tiếng được ủ tại xứ Riosly đã sụp đổ cả mấy thập kỷ về trước. Chủ quán khui một chai và rót đầy một cốc. Rượu sóng sánh và lấp lánh ngon mắt như muốn mời gọi người ta.

- Vậy thì… – Ông chủ xoa xoa tay vào nhau. – Bao giờ mới đến kể chuyện thế, bạn của tôi?

Nhạc sĩ trả lời bằng cách nốc một hơi hết sạch cái cốc. Sau một cú ợ vang trời làm kinh động cả những tên lính đánh thuê, gã nghệ sĩ cầm cây đàn lia yêu dấu và bắt đầu lên dây.

- Phải vậy chứ! – Ông chủ vui vẻ reo lên. – Tiết mục kể chuyện tôi yêu đây rồi! Hôm nay anh có vẻ chân thật hơn hẳn mọi lần đấy, Zafaros. Tôi thích cái vẻ đăm chiêu này của anh hơn là cái chất lừa đảo ranh mãnh như đám sở khanh anh hay thể hiện.

- Hết tâm trạng cho mấy thứ như thế rồi. – Nhạc sĩ cáu kỉnh đáp. – Nay tôi sẽ không lấy tiền, đây chỉ là tâm sự thôi.

- Khà khà, hào phóng đáng kinh ngạc. Chắc cái biến mà anh định kể cũng gớm lắm hửm?

Gã nghệ sĩ bĩu môi, đoạn gảy một đoạn nhạc đầy thê lương. Tiếng nhạc không mấy thân thiện làm đám lính đánh thuê cau mày. Nhạc sĩ chẳng thèm quan tâm, lại gảy thêm vài điệu chói tai khác. Lần này cái âm thanh khó chịu đó khiến một gã to cao có nước da ngăm đập bàn đánh ruỳnh một cái.

- Muốn đàn với hát thì biến ra khỏi đây, thằng mũi nhọn.

Tên nhạc sĩ cười khẩy, đoạn chỉnh dây một lần nữa và gảy tiếp một điệu du dương trầm lắng, song lại buồn man mác. Ông chủ quán đã kê sẵn một chiếc ghế và ngồi ngay ngắn phía sau quầy, mặt ánh lên vẻ chờ đợi háo hức.

- Những người bạn của tôi, mưa thì to, gió thì lạnh, ngồi đây mà chỉ nhìn mặt nhau thì chán phèo. Chi bằng các bạn ngồi nghe tôi tâm sự một tí để giết thời gian còn tốt hơn. Đằng nào tôi cũng có đầy thứ muốn nói. Yên tâm, không tốn tiền đâu. Nay tâm trạng tệ nên tôi làm miễn phí hết.

- Mưa đủ nhức đầu rồi. Và tao cần tĩnh lặng.

Gã da ngăm gằn giọng rồi nghiến răng ken két, tỏ rõ ý định sẵn sàng động tay động chân. Tiếc rằng việc đối phó với những kẻ như gã là nghề của ông chủ. Với một cái giọng ngọt ngào khác hẳn thân hình cục mịch, ông ta xoa dịu:

- Chuyện hay lắm đấy. Nếu các anh ngồi nghe cùng tôi thì tôi không tính tiền cả đồ ăn lẫn đồ uống đâu. Mà nếu cần thì thích gọi thêm cái gì cũng được. Miễn sao trong lúc chuyện chưa kể hết.

- Tao đã bảo là…

Đang định mở miệng để xổ ra một tràng sự vô học thức một lần nữa, gã da ngăm lập tức bị một người bạn có mái tóc màu vàng rơm ngồi cùng bàn giơ tay bịt miệng lại.

- Nghe này, bọn tôi rất vinh hạnh được nghe nhạc sĩ lừng danh Zafaros kể chuyện. – Gã mỉm cười thân thiện. – Vô cùng vinh dự. Lại còn miễn phí nữa thì còn gì bằng. Nên anh cứ thoải mái và làm những gì mình muốn. Thằng đần này cứ để tôi lo.

- Anh biết tôi à? – Nhạc sĩ tò mò.

- Tôi từng được nghe phần giữa câu chuyện xứ Riosly trong một lần xuống phương Nam. Rất xúc động. Danh tiếng của anh còn vang tới tận phương Bắc xa xôi. Tôi từng làm việc với một người giàu có sẵn sàng trả hàng trăm đồng vàng một tháng chỉ để thuê anh làm nhạc sĩ riêng cho ông ta. Nhưng tiếc là chủ thuê của bọn tôi chưa bao giờ tìm ra tung tích của anh để thực hiện ý định.

Gã da ngăm gắng sức vùng vẫy suốt một lúc và thành công thoát khỏi cái bịt miệng bất ngờ của đồng đội. Khi đã tự do, hắn tức tối thì thầm to nhỏ gì đó với người bạn tóc vàng kia. Song kỳ lạ ở chỗ, cuộc trò chuyện bí mật ấy càng tiếp diễn, mặt tên da ngăm ấy càng tái mét, thậm chí còn đầy sự kinh ngạc khó tin. Cuối cùng chẳng biết vì sao gã lại ngoan ngoãn ngồi yên vị tại chỗ, cũng mang cái vẻ háo hức y hệt ông chủ quán.

- Chà, anh bạn có gu thẩm mỹ tốt đấy. Thôi được rồi. Ban đầu tôi chỉ định kể đoạn kết của câu chuyện này cơ. Nhưng tâm trạng bỗng dưng lại tốt lên, không như cơn mưa chết dẫm ngoài kia, nên ta sẽ đi từ lúc bắt đầu. Đêm nay sẽ dài đấy, những người bạn của tôi.

Nói rồi tên nhạc sĩ mũi khoằm gảy lên một điệu êm ả như lời hát ru, và gã cũng đồng thời cất lên giọng ca bay bổng khác xa ngoại hình:

- Chiếc cũi của nàng Công chúa Ban mai được mở. Chàng Hoàng tử trong mộng của cô đã đến. Ánh sáng ngập tràn xung quanh như chúc phúc cho một tình yêu mới chớm nở giữa hai người họ. Một tình yêu đầy máu…

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Đợi mãi :))) Câu chuyện tôi yêu lần này sẽ kể cái gì đây🫣🫣🫣
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cùng đoán xem vị vua nào sẽ bị tôi đưa lên thớt lần này nha 😉
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn đã ghé qua 🥰
Xem thêm