Hồi I: Chuyện xứ Riosly
Chương Mở Đầu: Gã hiệp sĩ mặt sẹo
0 Bình luận - Độ dài: 1,540 từ - Cập nhật:
Ngôi làng không có bóng dáng Ác Quỷ.
Kẻ lạ mặt đội mũ trùm, tiếp tục thúc con ngựa đen tuyền tiến lên dọc theo cung đường ngoằn ngoèo. Hai bên đường, các cụ ông, cụ bà cứ luôn miệng kể khổ phải sửa nhà cho kịp trước lúc cơn bão kế tiếp của Thunder xuất hiện. Lác đác đây đó cũng có vài gã nông dân lê bước trong khi cúi gằm mặt vì chán nản trước cảnh bão của Thunder tàn phá ruộng đồng.
Nhưng khi đi vào sâu hơn trong làng, người lạ mặt vẫn chẳng thấy tung tích của Ác Quỷ.
Trước đây, Ác Quỷ vẫn xuất hiện quấy phá dân lành. Nhưng kể từ ngày hôm ấy, Ác Quỷ cứ thế bốc hơi khỏi thế gian. Như thể tất cả đám sinh vật tà ác kia đã biến mất cùng Lời Nguyền của vị vua sinh ra chúng.
Người lạ mặt nghĩ đến Lời Nguyền Ác Quỷ liền buột miệng chửi thề, đoạn khẽ chạm vào tấm huy hiệu hiệp sĩ mạ bạc dưới tấm áo choàng đen. Đó là một món đồ có hình mỏ đại bàng, biểu tượng của những Hiệp Sĩ được phong tước lại Vương Quốc Riosly thuở xưa cũ. Nhưng đối với kẻ lạ mặt, giờ đây vật này chẳng khác nào một lời buộc tội.
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng con ngựa của kẻ mặc áo choàng đen lại lắc lắc cái cổ gọi chủ.
- Sao thế, Stormed?
Con vật giậm móng làm bùn lầy bắn lên vạt áo choàng của gã. Không thèm bận tâm đến việc xấu xa vừa làm, chú ngựa ô quay đầu và hất mũi về phía trung tâm ngôi làng.
- Có chuyện gì ở đấy à?
Con ngựa khụt khịt tỏ ý đồng tình. Kẻ lạ mặt thở dài và chiều theo mong muốn của nó. Bởi dù sao họ cũng không vội.
Đến Quảng Trường, gã lạ mặt cùng con vật cưỡi trông thấy một đám đông có vẻ vô cùng ồn ào. Dường như bọn họ đang cùng lắng nghe và tranh cãi về một điều gì đó. Tò mò, kẻ lạ mặt kéo mũ trùm lên rồi thúc ngựa lại gần xem thử.
- Các quý ông, quý bà thân mến! Vậy là tôi đã kết thúc phần truyện về Deathcurse, kẻ ao ước sự bất tử và phải trả một cái giá tương xứng!
Nhìn lấp ló qua nhóm người xúm xít, người lạ mặt trông được ở trung tâm sự ồn ào là một tên nhạc sĩ mũi khoằm có bộ tóc vàng xoăn tít đang ôm một cây đàn cũ rích nhảy chân sáo nom vô cùng thích thú. Xung quanh hắn là vô số người hiếu kỳ đứng thành một vòng tròn. Nhìn vào trang phục rách rưới của đám đông, kẻ lạ mặt nhận ra hầu hết họ là dân làng hoặc du khách vãng lang.
- Vậy số phận của Hiệp Sĩ Rừng Già thì sao? Ông định bỏ đấy làm cám chắc? – Một người phụ nữ trông đã ngoài tứ tuần phàn nàn. – Còn Công Chúa Ban Mai nữa? Thế cô ấy có được hạnh phúc không?
- Bạn của tôi ạ, phần sau của câu chuyện thì phải để thời gian trả lời thôi. – Gã nhạc sĩ nhe hàm răng xỉn màu. – Đó mới là lý do tại sao đây chỉ là một câu chuyện.
- Thế thì hóa ra ông là phường lừa đảo à nhạc sĩ? – Một ông lão lưng gù trợn mắt. – Chỉ có bọn lừa đảo mới ra vẻ văn thơ thôi! Trả tiền lại đây!
- Không. Đương nhiên là tôi luôn làm ăn chân chính rồi. – Tên nhạc sĩ khua tay tỏ vẻ vô tội. – Nhưng tiền trao cháo múc, ông cũng đã nghe chuyện rồi, thưa quý ông. Nên tôi sẽ… xin nhận lòng thành của ông.
- Khốn kiếp! – Một bà bầu gắt lên. – Chúng ta bị tên này chơi một vố rồi!
- Đừng cáu thế, thưa quý bà. – Gã nhạc sĩ cười xuề xòa, đoạn cầm chắc cây đàn và bắt đầu gảy một giai điệu. – Thời buổi khó khăn cả mà, người ta làm đủ trò bỉ ổi để kiếm sống, tìm được một người như tôi không dễ đâu. Nhưng thôi, không sao. Tôi biết các vị đang cảm thấy phí phạm, mà đằng nào trời cũng chưa tối hẳn, các vị đây có muốn nghe tiếp một câu chuyện nữa không? Coi như để đền bù cho câu chuyện mà quý vị thấy không xứng đáng với số tiền bỏ ra?
- Thế thì lo mà kể đi, mất thì giờ quá! – Một gã nông dân khạc nhổ tức tối.
- Như ý quý vị thôi. Nhưng mà đợi đã… để tôi tìm thử xem, hình như ban nãy tôi vừa thấy một người rất phù hợp để làm tăng tính chân thực của câu chuyện. – Nói rồi tên nhạc sĩ nheo mắt ngó nghiêng.
Người lạ mặt không thấy hứng thú với màn bịp bợm rẻ tiền của gã kể chuyện mũi khoằm nên đã tặc lưỡi định quay đi. Nào ngờ đúng lúc ấy, ông lại nghe được một tiếng gọi từ tên nhạc sĩ.
- Đợi đã! Ông gì ơi! – Gã nhảy cẫng lên vẫy tay lia lịa. – Đúng, ông đấy! Tôi không thể nhầm lẫn ông với ai khác được! Vết sẹo trên mặt ông chắc chắn là hàng thật rồi!
Cả đám đông đột nhiên im bặt, bao con mắt đổ dồn về phía người lạ mặt. Kẻ đội mũ trùm nhíu mày ngoảnh lại, từ từ bỏ chiếc mũ đen kịt ra. Ai nấy cũng phải há hốc mồm khi chứng kiến dung nhan của kẻ mặc áo choàng đen. Bởi lẽ trên mặt ông thực sự có một vết sẹo khủng khiếp chạy dọc từ thái dương xuống đến cằm y như lời tên nhạc sĩ nói.
- Chuyện gì? – Người đàn ông mặt sẹo gằn giọng.
- Tôi biết ngay mà. – Gã nhạc sĩ rẽ đám đông lại gần. – Nhìn trang phục của ông tôi nhận ra ngay. Ông là một hiệp sĩ, đúng không?
- Thì làm sao? – Hiệp sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Không cần căng thẳng thế đâu, thưa quý ông. Tôi định rủ ông ngồi đây lắng nghe câu chuyện tiếp theo của tôi với tư cách một hiệp sĩ từng trải ấy mà.
- Thật vớ vẩn. Ta không có thời gian.
Người lạ mặt nghiến răng và đương định rời đi một lần nữa. Cho đến khi tên nhạc sĩ cười khẩy và cất tiếng nói với theo:
- Thế quý ông đây không muốn biết câu chuyện về xứ Riosly à? Về nàng Công Chúa Vanessa ấy? Ông không muốn biết cô ấy có được hạnh phúc không à?
Hiệp sĩ dừng sựng lại. Ông lập tức nhảy xuống khỏi ngựa và sải bước về tên nhạc sĩ.
- Làm thế nào ngươi biết? – Người đàn ông mặt sẹo gầm gừ.
- Đó là bí mật nghề nghiệp, thưa ông. – Tên nhạc sĩ vẫn giữ nụ cười đểu cáng trên môi. – Nếu ông muốn biết thêm chi tiết thì… xin mời ngồi. Còn có kha khá người đang muốn nghe chuyện cùng ông nữa đấy.
Liếc mắt nhìn xung quanh, hiệp sĩ nhận ra đám người hiếu kỳ đã chăm chăm quan sát mình từ nãy tới giờ. Cắn răng đồng thời bặm môi xoay ngang xoay dọc mất một lúc, cuối cùng vị hiệp sĩ cũng đành nhượng bộ. Ông gật đầu, hỏi về ghế riêng cho mình rồi ngồi thụp xuống, ánh mắt vẫn lườm nguýt tên nhạc sĩ kỳ quái.
- Xem chừng ổn rồi đấy chứ. – Gã kể chuyện gật gù. – Vậy thì thưa quý ông, quý bà, ngài hiệp sĩ đã đồng ý ở lại với chúng ta. Vậy là câu chuyện sẽ được tiếp tục! Tối nay chồng của các quý cô, quý bà không cần tới rượu đâu. Hãy để họ lắng nghe câu chuyện còn quyến rũ hơn cả rượu ủ thượng hạng!
- Nhanh đi! Tôi không có cả đêm đâu!
- Đúng rồi đấy! Còn phải về ngủ nữa!
- Ngay đây, ngay đây. – Gã nhạc sĩ ngồi xuống bên mép đài phun nước ở Quảng Trường, đôi bàn tay sẵn sàng gảy đàn.
Những người chồng của gia đình các quý cô được nhắc đến cũng bắt đầu nhập tiệc. Người thì lăm lăm chai rượu mạnh cất sau vườn từ thời ông cố, người khác lại bị vợ cằn nhằn suýt át cả tiếng hát. Đám trẻ con vì tò mò, như mọi khi, tiếp tục ở lại và lắng nghe kĩ lưỡng. Các cụ già tìm lấy vài chiếc ghế, quây quần thành một góc đông đúc không kém những người trẻ tuổi.
- Đó là một buổi chiều nọ… Hiệp sĩ Sadorn bước đến ngôi làng, trong lòng vẫn khắc khoải tìm kiếm một nàng Công Chúa tóc bạc…


0 Bình luận