Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, đầu óc nặng trĩu, toàn thân ê ẩm vì ngủ gục trên bàn suốt đêm. Làn gió ấm áp của mùa xuân khẽ luồn qua kẽ lá, mang theo hương thơm dịu nhẹ của những loài hoa mới chớm nở. Có lẽ, những dòng suy nghĩ hỗn độn và nỗi lo lắng đã khiến tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hay. Những tia nắng sớm mai, len lỏi qua khung cửa sổ gỗ, chiếu rọi lên những hạt bụi đang nhảy múa trong không trung. Uể oải vươn vai, tôi cố gắng xua tan cơn mệt mỏi đang bủa vây. Dù đêm qua có khó khăn thế nào thì hôm nay vẫn là một ngày mới, một cơ hội để bắt đầu lại.
Khác với sự náo nhiệt thường thấy vào buổi sáng, giờ đây, sảnh chính vắng lặng đến lạ thường. Mọi người dường như đã dùng xong bữa từ sớm, những món ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại chút dấu vết. Để bản thân ngủ quên quá lâu mà bỏ lỡ đi bữa ăn chung, dù sao, đây cũng là lỗi của tôi.
Ở mãi trong thánh điện cũng chẳng để làm gì, lặng lẽ, tôi rời đi. Tôi không có nghĩa vụ phải tham gia vào những công việc chuẩn bị cho cuộc thương thảo. Tôi ở đây, đơn giản chỉ là một con tốt, một kẻ được giao nhiệm vụ thăm dò. Tôi không có quyền quyết định hay đưa ra ý kiến, chỉ có thể quan sát và báo cáo lại những gì mình thấy.
'Thủ đô của những ước mơ' - cái tên mỹ miều ấy chẳng thể nào che giấu được sự thật trần trụi. Những con phố xa hoa, những cửa hàng lộng lẫy, tất cả đều như một bức tranh quá đỗi hoàn hảo. Chiếc áo choàng cũ kỹ, chiếc mũ sụp che gần nửa khuôn mặt, tất cả đều không thể giấu đi sự khác biệt. Tôi, một kẻ lạ mặt đang cố gắng hòa mình vào dòng người tấp nập.
Dạo bước qua những con phố náo nhiệt, tấp nập người qua người lại. Vẫn là sự náo nức quen thuộc ấy, cũng là những tiếng cười nói rộn ràng, những tiếng rao hàng vang vọng, những dòng người hối hả ngược xuôi. Cuộc sống bận rộn của thủ đô chưa bao giờ nguôi ngao. Chỉ khác, nơi này dường như rộng lớn hơn, đẹp đẽ hơn, mang lại cho con người ta cái ấm xuân thoang thoảng chút dịu dàng.
Khói bụi mịt mù của thủ đô không làm giảm đi cái bụng đói cồn cào. Lúc này, một bữa ăn sáng đơn giản là tất cả những gì tôi cần. Tấp vội vào một quán bánh nhỏ bên lề đường, tôi dùng số tiền ít ỏi mà Felix đã đưa để mua một chiếc bánh mì và một chai sữa đậu. Giá thành ở thủ đô chưa bao giờ dễ chịu và chiếc bánh này cũng không là ngoại lệ.
Để tránh ánh nhìn soi mói của các con rồng, tôi không dám ngồi ăn tại chỗ mà lặng lẽ tìm tới một nơi vắng vẻ. Dạo bước trên con đường lát đá cũ, tôi men theo một ngõ nhỏ hẹp dẫn ra bến cảng. Khẽ tìm nơi góc khuất phía sau những thùng gỗ lớn, tôi ngồi xuống, từ tốn bắt đầu bữa ăn của mình.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống bến cảng nhộn nhịp, khác hẳn với sự ảm đạm quen thuộc của Isdore. Đằng xa, những thương nhân từ khắp nơi đang tụ tập, họ bày bán đủ các loại hàng hóa. Không hề có bóng dáng của chiến tranh, không có những vết sẹo do xung đột để lại. Chỉ còn những nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt tò mò cùng niềm đam mê khám phá. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng mặc cả vang vọng, một bầu không khí náo nhiệt đầy sức sống. Những người con của biển cả mênh mông này, với làn da rám nắng và đôi mắt sáng ngời, dường như đã tìm thấy sự tự do và hạnh phúc trong những chuyến đi đã qua ấy.
Từ trên bức tường rêu phong nhìn ra phía xa xăm, những cánh hải âu trắng muốt chao liệng trên bầu trời cao xanh, nơi những dải mây lững lờ trôi, mùi sóng biển mằn mặn thoang thoảng trong làn gió mát thổi qua kẽ tóc. Phía bên dưới, những con thuyền lớn nhỏ bập bềnh trên mặt nước, phần lớn chúng đang đậu lại, neo chặt vào bến bờ, một vài chiếc khác lại đang nhổ neo để chuẩn bị ra khơi. Một khung cảnh tĩnh lặng đến nao lòng, hệt như một bức tranh thủy mặc thật nên thơ.
Một tiếng kêu nhỏ, yếu ớt bỗng vang lên từ phía sau. Quay mình, bắt vào tầm mắt tôi là bóng hình của một sinh vật nhỏ bé: một con quạ. Với một bên mắt bị mù cùng thân hình gầy guộc, khẳng khiu chỉ còn da bọc xương, bộ lông đen tuyền xơ xác và rối bù như thể đã trải qua bao giông bão. Nó đứng đó, lảo đảo với một bên chân khập khiễng, cố gắng giữ thăng bằng. Đôi mắt còn lại nhìn chằm chằm về phía tôi, không hề chớp.
Lặng lẽ, tôi xé nhỏ một mẩu bánh mì trong tay rồi ném về phía nó. Bất chợt, con quạ rụt rè lùi lại, nhưng rồi, cơn đói đã chiến thắng nỗi sợ. Nó tiến tới, mổ từng miếng bánh nhỏ một cách đầy thận trọng. Mỗi lần, cơ thể nó lại rung lên, chao đảo vì cái chân khập khiễng.
Hồi còn ở quê nhà, tôi cũng đã từng nhìn thấy những con quạ nhưng chúng thường xuất hiện nhiều hơn ở những vùng quê hẻo lánh. Thật lạ khi thấy một sinh vật như vậy ở giữa lòng thủ đô lớn này. Nó dường như không hề sợ hãi, không hề bận tâm đến những âm thanh ồn ào của những con người vội vã. Trong vô thức tôi nghiêng đầu nhìn nó. Thật kỳ lạ, con quạ cũng nghiêng đầu bắt chước, đôi mắt đen láy không rời khỏi.
"Ida"
Tôi gọi khẽ, cái tên bất chợt bật ra. Con quạ không phản ứng nhưng nó cũng không vội vàng rời đi. Con ngươi đen láy co lại trong tò mò. Tiến tới, tôi quỳ xuống phía trước, tay cầm lấy một mẩu bánh mì khác rồi lại chậm rãi đưa ra, lòng đầy cẩn trọng. Từng bước nhẹ nhàng, con quạ từ từ nhảy tới. Đột ngột, nó chớp lấy mẩu bánh như thể một tên cướp táo tợn rồi nhanh chóng dang rộng đôi cánh đen tuyền mà bay đi. Tôi đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng hình nó.
Tự hỏi, điều gì đã khiến nó trở nên như vậy? Nó đã phải trải qua những gì?
Con quạ này từ đâu đến? Nó có phải là một kẻ lạc loài, một kẻ bị bỏ rơi? Hay nó là một biểu tượng, một điềm báo, một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được.
Với một hơi nặng nề, tôi lặng lẽ dọn dẹp những mẩu rác mình để lại. Mải mê lang thang khắp những con phố lạ, dường như đã khiến tôi chợt đánh mất khái niệm về thời gian. Bụi đường vương trên đầu ngón tay, những mảnh giấy vụn nhàu nhĩ, những dấu vết nhỏ bé của sự hiện diện vừa mới qua, tất cả như một lời nhắc nhở về sự tự do ngắn ngủi. Chỉ khi chợt nhìn thấy những ánh đèn bắt đầu le lói, báo hiệu một ngày sắp tàn. Tôi hiểu, cũng đã đến lúc phải quay lại.
Liệu họ có nhận ra sự vắng mặt của tôi khi mà tôi đã rời đi không một lời báo trước, một sự biến mất đột ngột?
Đã vài tiếng trôi qua, thánh điện này vẫn vắng vẻ đến lạ thường. Trong không gian tĩnh mịch của thánh đường cổ kính, ánh nến lung linh hắt lên những bức bích họa phai màu, hương trầm thoang thoảng quyện vào không khí mang theo những lời nguyện cầu thầm lặng.
Bước vào điện thờ chính, tôi bắt gặp một nhóm người đang tất bật làm việc. Họ di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển như những bóng ma lướt qua trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến. Người thì thắp lên những ngọn lửa nhỏ, người khác lại cẩn thận thay nước trong những bình thánh, sắp xếp lại những chiếc ghế gỗ cũ.
"Xin hỏi cô đã đi đâu vậy?"
Bất chợt, tiếng bước vang lên sau lưng khiến tôi giật mình. Quay phắt lại, tôi thấy chủ giáo đang đứng đó, ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn xuống.
''...Xin thứ lỗi, tôi đã tự ý ra ngoài kiếm chút đồ ăn mà không báo trước một lời...''
Không gian bỗng chốc chìm trong sự im lặng căng thẳng, nặng nề tới mức tôi có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của anh đang chậm rãi quét qua mình. Trong lòng, hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn chợt trào dâng. Liệu anh ấy có giận dữ vì sự tự ý này? Phải chăng tôi đã làm sai, rằng có lẽ anh đang ở đây để quở trách tôi về sự thất bại của ngày hôm qua?
''...V-Về chuyện ngày hôm qua. Tôi thành thực xin lỗi vì đã không thể hoàn thành nhiệm vụ như mong đợi. Đã có một số trở ngại phát sinh nhưng tôi biết đó không phải là lý do để biện minh cho sự thất bại của bản thân...''
''Rudi đã kể lại cho tôi nghe về mọi chuyện. Tôi hiểu rằng nhiệm vụ này không hề dễ dàng nhưng dù sao thì cô cũng đã cố gắng hết sức mình và tôi ghi nhận điều đó. Trong những ngày tới, có lẽ chúng ta sẽ rất bận rộn với các công cuộc chuẩn bị cho cuộc thương thảo và cũng cần phải bàn bạc lại những kế sách khác để có thể thành công thu hồi cuốn sách thất lạc. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, khuyên cô nên ở lại trong thánh điện và hạn chế ra ngoài, đừng để mình lọt vào tầm mắt của những kẻ lạ. Nếu thân phận bị bại lộ, hậu quả sẽ là rất khó lường, không chỉ đối với giáo đoàn hay cá nhân cô mà là tới cả đế quốc. Cô hiểu điều đó chứ?''
"....Vâng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn..."
''Tiện cô đã ở đây, tôi nghĩ mọi người cũng đang cần cô giúp một tay đấy''
Dứt lời, anh lôi từ trong túi áo ra một hộp diêm nhỏ rồi đưa cho tôi.
''Ngày mai thánh điện sẽ mở cửa cho các tín đồ tới cầu nguyện. Cô hãy cùng những người khác thắp sáng các cột nến trong sảnh đường. Sau đó, nếu có thể, xin cô hãy hỗ trợ quét lá và tưới hoa trong vườn. Sự giúp đỡ này, dù không phải bắt buộc nhưng cũng sẽ thể hiện phần nào lòng tôn trọng và thiện chí hợp tác của chúng ta đối với giáo đoàn Jethro, góp phần vào mong ước về nền hòa bình chung. Đồng thời, tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để cô tìm hiểu thêm về phong tục và truyền thống của giáo đoàn cũng như của người phương Nam. Hãy cùng nhau nỗ lực hết mình nhé''
"Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức ạ"
Nhận lấy hộp diêm, tôi mỉm cười khi nhìn cái gật đầu nhẹ của anh. Chủ giáo Julius, người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như băng giá nhưng ẩn sâu bên trong có lẽ lại là một trái tim ấm áp.


0 Bình luận