Đế đô Brynhildr, đế quốc Sorraica.
“Void Nova!!!”
Asuka hô lớn, giọng cô vang vọng trong không gian. Từ Asuka, một vòng tròn ma thuật màu xanh dương xuất hiện, dãn rộng ra với tốc độ nhanh, quét qua đám quân lính và ma thuật sư đang bao vây cô.
“Aaaaa...!!!”
“Gưaaaaa...!!!”
Những tên lính nhẹ cân bị hất văng ra đất, trong khi những tên mặc giáp nặng cố gắng trụ vững nhưng cuối cùng vẫn khuỵu xuống, hơi thở hổn hển không thể tiếp tục tấn công Asuka.
Không chỉ gây sát thương, vòng tròn ma thuật này còn vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công ma thuật nó chạm vào. Hư không, hay trong trường hợp của Asuka là Aether, là thuộc tính đặc biệt, có khả năng vô hiệu hóa các thuộc tính còn lại. Chỉ cần dùng Void Nova, Asuka không những có thể phòng thủ trước các đòn ma thuật từ những tên ma thuật sư, mà còn có thể tấn công ngược lại vài chục tên quân lính đang bao vây mình.
Asuka kiểm soát uy lực của Void Nova, đảm bảo đòn đánh chỉ gây sát thương vừa đủ để khiến kẻ thù gục ngã mà không dẫn đến thương vong nặng nề.
Khi đám lính gục ngã và không còn khả năng chiến đấu, gã giáo hoàng đứng từ xa ung dung vỗ tay hai tiếng:
Bộp bộp...
“Đến đây là được rồi!”
Nghe lệnh, đám quân lính lồm cồm bò dậy rồi lặng lẽ rời đi, cơ thể vẫn còn nhức nhối sau buổi luyện tập.
“Cảm ơn mọi người đã cùng luyện tập với tôi hôm nay!”
Giọng Asuka vang lên, chân thành và ấm áp, cô không quên cảm ơn những tên quân lính đã cùng cô luyện tập. Điều này khiến bọn chúng được xoa dịu, vài tên cúi chào lại Asuka trước khi rời khỏi đó, đáp lại sự hiền hòa và cảm kích trước tấm lòng của cô.
Kể từ khi đặt chân vào thế giới này, Asuka đã chiếm được lòng tin và sự quý mến của hầu hết mọi người. Ngay cả những kẻ ban đầu có phần ganh ghét cô, giờ đây cũng không thể không thừa nhận sự tử tế và lòng nhân hậu mà Asuka luôn toát lên. Chính điều đó đã khiến họ nể phục cô từ tận đáy lòng.
Giáo hoàng quay sang Hoàng đế Nero, giọng đầy tự hào:
“Thưa hoàng đế, như ngài vừa chứng kiến, vị anh hùng của chúng ta đã có thể sử dụng và phát huy tối đa sức mạnh của thánh kiếm Justice chỉ trong thời gian ngắn.”
“Ừm...”
Hoàng đế Nero khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ đồng tình.
Hôm nay là ngày Asuka thể hiện thành quả luyện tập của mình trước giáo hoàng và hoàng đế. Trận đấu vừa rồi với đội quân đông đảo đã trở thành minh chứng rõ rệt cho sức mạnh và kỹ năng mà cô đã trau dồi trong suốt thời gian qua.
“Tôi nghĩ đã đến lúc cho vị anh hùng của chúng ta bắt đầu cuộc hành trình tiêu diệt ma vương, ngài thấy sao?”
Gã giáo hoàng hỏi.
“Được!”
Hoàng đế Nero dõng dạc trả lời, cái gật đầu như một lời xác nhận chắc chắn.
“Ta sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến hành trình.”
“Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị những người đồng hành cùng cô ấy.”
Gã giáo hoàng tiếp lời.
Đó cũng là lúc Asuka tiến đến gần, cô nghe thoáng qua cuộc đối thoại giữa hoàng đế và giáo hoàng.
“Hỡi vị anh hùng!”
Gã giáo hoàng hướng ánh mắt về phía cô và gọi lớn:
“Đã đến lúc cô lên đường giúp những người gặp nạn, tiêu diệt tên ma vương đang đe dọa nền hòa bình của thế giới này rồi!”
Giọng gã giáo hoàng vang vọng, tràn đầy uy nghiêm.
“Vậy là đã đến lúc tôi lên đường rồi sao.”
“Phải! Thế giới này rất rộng lớn, bên ngoài có rất nhiều thứ mà cô chưa từng gặp. Thậm chí cô sẽ phải đối đầu với các thực thể nguy hiểm hơn quân lính đế quốc gấp nhiều lần.”
Không một chút do dự, Asuka siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
“Tôi hiểu rõ điều này, thưa giáo hoàng!”
Asuka trả lời với vẻ mặt kiên định.
Gã giáo hoàng mỉm cười, vẻ mặt hiền hòa trở lại:
“Đừng lo, cô sẽ không phải đơn độc. Giáo hội đã chuẩn bị những đồng đội tốt nhất để hỗ trợ cô trên chuyến hành trình này.”
Đối với một người đến từ thế giới khác như Asuka, việc phiêu lưu và chiến đấu một mình sẽ không thể tránh khỏi khó khăn. Hiểu được điều đó, giáo hội đã quyết định sắp xếp thêm bốn đồng đội để sát cánh cùng cô. Tuy nhiên, cho đến lúc này, Asuka vẫn chưa biết mặt họ.
Ngoài ra, tài chính cho chuyến hành trình cũng được đặc biệt lưu tâm. Hoàng đế Nero hứa sẽ chuẩn bị một khoản kinh phí đầy đủ để Asuka và nhóm của cô không phải lo lắng trong suốt chuyến hành trình.
“Ưm... bốn thành viên sẽ cùng đồng hành tôi trong chuyến hành trình này, tôi vẫn chưa biết mặt họ.”
Asuka thắc mắc, ánh mắt tò mò.
“Cô yên tâm! Sắp tới đây, giáo hội chúng tôi và hoàng đế sẽ tổ chức buổi lễ tiễn đưa vị anh hùng lên đường. Trong buổi lễ đó, cô sẽ được gặp mặt bốn thành viên còn lại.”
“Vậy à... tôi hiểu rồi! Tôi rất mong được gặp và làm quen với họ.”
Asuka đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng.
“Hà hà, cô sẽ sớm được gặp họ thôi.”
Gã giáo hoàng cười nói.
“Còn bây giờ cô hãy nghỉ ngơi đi, thời gian qua cô đã vất vả nhiều rồi.”
Asuka lắc đầu nhẹ, nụ cười khiêm tốn nở trên môi:
“Không đâu! Chính nhờ sự tín nhiệm, chỉ bảo và hỗ trợ của mọi người, tôi mới có được thành quả như hiện tại.”
“Cô thật khiêm tốt, đúng là vị anh hùng mà các vị thần đã chọn.”
Gã giáo hoàng vừa nói, vừa đưa tay lên vỗ vai của Asuka.
--------------------
Tại một quốc gia nào đó ở Awhenia, căn phòng họp của triều đình chìm trong không khí căng thẳng. Những ánh nhìn lo âu và toan tính liên tục trao đổi giữa các thành viên.
“Bọn chúng lấy cớ triệu hồi được anh hùng từ thế giới khác, tăng sức ép lên phía chúng ta.”
“Người dân ngu muội lại tin vào những lời tuyên truyền của chúng.”
“Anh hùng ư? Chẳng qua chỉ là công cụ để bọn chúng thao túng lòng tin của dân đen mà thôi!”
“Nhưng... không thể phủ nhận rằng cô gái anh hùng đó có khả năng sử dụng được thánh kiếm. Những trinh sát của chúng ta đã xác nhận điều này.”
“...”
Cả căn phòng trở nên im lặng. Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm, như thể mọi người đang cân nhắc về sức mạnh thực sự của người anh hùng được triệu hồi.
“Tôi có ý này!”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, một người đàn ông có vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén.
“Ông nói đi!”
Người đàn ông hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói:
“Ban đầu là Assyria, giờ đến Sorraica... Bọn chúng có thể dễ dàng triệu hồi anh hùng từ thế giới khác. Vậy tại sao chúng ta không làm điều tương tự?”
Lời đề nghị khiến những người có mặt sững sờ. Một vài người nhíu mày, một số khác thì gật gù suy nghĩ.
“Hừm... đó là một ý hay. Nhưng, nghi thức triệu hồi anh hùng...”
Một người khác lên tiếng, dường như vẫn còn chút do dự.
“Chúng ta có thể đầu tư thêm vào việc nghiên cứu nghi thức triệu hồi, đồng thời cử người sang học tập và lấy thông tin từ bọn chúng. Một khi đã nắm được cách, chúng ta cũng có thể triệu hồi anh hùng cho mình!”
Những lời này khiến các quan chức trong phòng im lặng trong giây lát, trước khi từng người bắt đầu gật đầu đồng thuận.
Việc hai quốc gia đã triệu hồi thành công anh hùng từ thế giới khác khiến các nước còn lại không khỏi lo ngại về cán cân quyền lực. Nếu họ không sớm hành động, khoảng cách sức mạnh giữa các quốc gia sẽ ngày càng lớn.
"Chỉ cần triệu hồi thành công một người, dù có là phế vật đi chăng nữa, chỉ cần gắn mác “anh hùng”, chúng ta cũng có thể tận dụng để củng cố vị thế."
Một cuộc chạy đua ngầm đã chính thức bắt đầu.
Từ khoảnh khắc này, không chỉ riêng quốc gia này, mà khắp Awhuenia, các đế quốc, vương quốc và những tổ chức lớn, đều đồng loạt lao vào nghiên cứu nghi thức triệu hồi người từ thế giới khác.
--------------------
Buổi tối, bầu trời phủ một màu đen tĩnh lặng.
Trong một góc khuất của chuồng ngựa cũ kỹ, Ruri nằm bất tỉnh trên đống rơm xơ xác. Hơi thở cô bé yếu ớt, thân thể đầy những vết thương, hậu quả của sự hành hạ kéo dài. Bên cạnh, gã Caikhatu cùng một người đàn ông, trẻ hơn gã một chút, đứng nhìn xuống cô bé.
Đứng bên cạnh, gã Caikhatu và một người đàn ông trẻ hơn gã một chút quan sát cô bé. Người đàn ông giơ tay, thi triển ma thuật giám định lên Ruri. Trước mắt họ, bảng trạng thái của cô bé hiện ra.
“Là thật sao!?”
Giọng gã Caikhatu đột ngột cao vút, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc lẫn tham lam.
“Nó đã đạt cấp hai mươi sáu... đã vậy còn sở hữu tận năm kỹ năng. Kỹ năng Wind Arrow đạt cấp apprentice nữa!”
Đôi mắt hắn sáng rực như nhìn thấy món hời lớn. Ý nghĩ về số tiền khổng lồ nhen nhóm trong đầu khiến khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười đáng sợ.
“Hừ hừ... ta phải cảm ơn tên chủ nhân trước đây của nó. Không ngờ hắn đã rèn giũa nó đến mức này!”
Và như thể mọi thứ chưa đủ hoàn hảo, kỹ năng nội tại đặc biệt của Ruri, “phước lành của mẹ thiên nhiên”, lại càng khiến giá trị của cô bé tăng vọt. Một tài sản quý giá như vậy sẽ là chìa khóa để gã xoay sở khỏi những khoản nợ chồng chất.
Gã Caikhatu quay lưng, ra lệnh cho tên gia nhân đứng gần đó:
“Mau đi liên hệ với thương hội buôn bán nô lệ, nói với họ rằng ta muốn tổ chức một buổi đấu giá!”
Tên gia nhân cúi đầu, nhanh chóng rời đi để thực hiện mệnh lệnh.
Gã Caikhatu lúc này bật cười thành tiếng, giọng cười của hắn vang vọng, đầy tham lam và hả hê:
“Hư hư hư... mình sẽ sớm trả được tất cả các khoản nợ thôi, ha ha ha ha ha!”
Vậy là Ruri sắp tới sẽ bị đem rao bán ở một cuộc đấu giá được tổ chức bởi thương hội chuyên buôn bán nô lệ thuộc vương triều Xaitha.
Trên đống rơm, Ruri vẫn chìm trong cơn bất tỉnh. Trong cơn mơ, cô bé thấy hình bóng người mẹ quá cố của mình, bà thật dịu dàng như một ánh sáng le lói giữa màn đêm u ám. Hình ảnh ấy mờ nhạt nhưng đầy ấm áp. Giấc mơ dù ngắn ngủi, nhưng cũng xoa dịu phần nào cơn ác mộng mà cô bé đang đối mặt, như một chút hy vọng giữa tăm tối bi thương.
--------------------
Buổi sáng, sau khi dùng bữa tại lữ quán, Zarc cùng Celestia và cả nhóm di chuyển ra ngoài khu rừng. Theo kế hoạch, sáng nay Rafflesia sẽ đến để đón Zarc và cả nhóm. Điểm hẹn là ở rìa khu rừng, bởi những tán cây dày đặc bên trong gây trở ngại cho phương tiện bay vào.
Di chuyển gần ra đến bên ngoài, Celestia lên tiếng:
“Không ngờ tên hoàng tử đó lại dễ dàng bỏ qua việc chúng ta giải cứu cho cô con gái của ông trưởng lão.”
Suốt đêm qua, Celestia luôn lo sợ rằng tên Jungsai sẽ đến để quấy rối. Song, cả đêm trôi qua một cách yên bình, đến sáng cả nhóm đã ăn bữa sáng trong yên ả mà không hề có chuyện gì bất ổn.
Vừa dứt lời, Celestia nhận ra Zarc, Sera và Azur đồng loạt dừng lại. Phản ứng bất thường của họ khiến cô lập tức căng thẳng và dừng bước theo.
Azur, hiện tại đang trong thân hình cậu thiếu niên trẻ, đứng chống hai tay vào hông, miệng cười nhếch mép và nói với Celestia:
“Cô mừng hơi vội rồi đấy!”
Đó là lúc Celestia nhận ra cả nhóm đã bị bao vây.
Những tên quân lính Xaitha từ vị trí ẩn nấp, sau những tảng đá, gốc cây,... rời khỏi vị trí, tạo thành một vòng vây chặt chẽ. Phía trước, một đoàn quân đang tiến gần hơn, dẫn đầu là những tên cưỡi ngựa, lưng thẳng và ánh mắt sắc lạnh.
“...!?”
Celestia nghiêm mặt, ánh mắt cô quét quanh để đánh giá tình hình. Nỗi lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng thành hiện thực, bị quân lính của Xaitha bao vây. Không khó để biết kẻ đứng sau là tên Jungsai.
Từng tốp lính rời khỏi nơi mai phục, con số cứ tăng dần lên. Một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để Celestia ước lượng, gần ba trăm tên lính đang bao vây mình.
Zarc và Sera vẫn đứng yên tại chỗ, nét mặt điềm tĩnh nhưng lạnh lùng. Cả hai chỉ liếc mắt qua lại để đánh giá tình thế, không có bất kỳ cử động thừa nào. Nhưng chính sự tĩnh lặng ấy lại khiến không khí càng thêm ngột ngạt, ép chặt lấy Celestia, làm cô cảm thấy khó thở.
Khi tất cả quân lính đã dàn trận, bao vây nhóm của Zarc thành vòng tròn không lối thoát, đám quân cưỡi ngựa phía trực diện bắt đầu tách làm hai hàng, chừa ra một lối đi để một người tiến lên phía trước.
Lộc cộc lộc cộc...
Celestia nhíu mày nhìn về phía trước. Đó chính là tên Jungsai, hắn cưỡi ngựa di chuyển giữa hai hàng quân lính, tiến về phía trước đứng đối diện với nhóm của Zarc.
“Hư hư! Nghe nói các ngươi chính là nhóm đã tấn công đội quân của ta, mang đứa con gái của gã trưởng lão về khu rừng.”
Tên Jungsai nhếch mép cười với thái độ khinh khỉnh. Nhóm của Zarc đã rơi vào vòng vây đúng như kế hoạch mà hắn đã vạch ra.
“Là các ngươi đã buộc ta phải tiến hành biện pháp mạnh, huy động tất cả quân lính ở vùng này lại đấy!”
Jungsai nhếch môi mỉa mai, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
“Ta có lời khen dành cho các ngươi.”
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người trong nhóm.
“Tuy nhiên, chơi đùa như vậy là đủ rồi. Giờ ta sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Ánh mắt hắn dừng lại ở Celestia, vẻ thâm hiểm thoáng qua khi hắn tiếp lời:
“Để lại cô gái kia cho ta, ta sẽ rộng lượng tha tội cho các ngươi! Bằng không, tất cả các ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây!”
Nghe xong những lời đe dọa đầy áp lực, Zarc nhếch mép sang một bên cười khẩy. Cậu liếc nhìn Celestia, giọng điệu trêu chọc:
“Là vậy đấy! Cô vì chúng tôi mà nghe theo lời hắn được không?”
“M...mồ...”
Celestia siết chặt nắm tay, gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng đôi mắt lộ rõ sự tức giận xen lẫn chút bực bội trẻ con.
“Anh đừng có đùa kiểu đó! Tôi thà chết chứ không bao giờ làm nô lệ cho một tên như hắn đâu!”
Zarc mỉm cười, vẻ mặt lộ rõ sự thỏa mãn khi nghe lời đáp kiên quyết của Celestia. Cậu đưa mắt trở lại, nhìn thẳng về phía Jungsai, giọng nói đầy thách thức:
“Ngươi nghe câu trả lời của cô ấy rồi đấy!”
Thái độ của Zarc khiến Jungsai tức điên. Hắn thay đổi nét mặt và hô lên:
“Giết thằng đó cho ta!”
Từ sau lưng, hai tên sát thủ sở hữu kỹ năng ẩn mình đã tiếp cận nhóm của Zarc từ bao giờ, Celestia hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của bọn chúng. Hai tên này theo lệnh của tên Jungsai, thoát khỏi trạng thái ẩn mình và lao lên giơ dao để tấn công Zarc.
Khi Celestia nhận ra sự hiện diện của hai tên này và quay phắt người lại thì chúng đã tiếp cận gần sát, cô muốn trở tay cũng không kịp.
Vụt... roẹt roẹt....
“Ư...”
Thế nhưng, mọi chuyện đã được tính toán từ trước. Hai lưỡi dao psionic, một xanh dương một xanh lá, xuất hiện từ không gian, chém qua cổ của hai tên sát thủ, kết liễu chúng ngay lập tức.
Lịch bịch...
Hai tên sát thủ ngã ngửa xuống đất, đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc trên mặt đất. Đôi mắt chúng trợn ngược, máu phun ra từ cổ, nhuộm đỏ cả khu vực xung quanh.
Sau khi kết liễu hai tên sát thủ, Mantis chui ra từ thứ nguyên thứ năm, xuất hiện trong hình dạng cô gái với mái tóc ngắn màu xanh lá. Sự việc diễn ra khiến tên Jungsai không khỏi sững sờ. Hai tên sát thủ này vốn là những kẻ giỏi nhất nhì trong đội quân của hắn, vậy mà chúng lại bị hạ gục chỉ trong nháy mắt.
“Ngươi giải quyết màn dạo đầu hay đấy, chủ nhân của ta!”
Azur đứng cười hiên ngang, giọng nói đầy vẻ đắc ý khi chứng kiến Mantis xử lý hai tên sát thủ một cách gọn gàng.
“Chậc!”
Tên Jungsai tặc lưỡi một cái, hắn cười nghiến răng:
“Được! Được lắm! Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng được lũ chó các ngươi và mang nàng ấy về!”
Nói xong, Jungsai phất kiếm ra lệnh cho tất cả quân lính:
“Quân đâu, giết bọn chúng cho ta!!!”
“Ôôôôôô!!!”
Tất cả quân lính xung quanh đồng loạt lao lên như một cơn sóng dữ, tấn công nhóm của Zarc theo lệnh của Jungsai.
“Tên này thật ngoan cố!”
Azur lẩm bẩm, cúi thấp người, hai tay dang ra hai bên, tạo hai thanh kiếm băng và lửa rồi lao vút về phía trước, đương đầu trực tiếp với đám quân cưỡi ngựa.
Vèo vèo vèo...
Những tên quân lính cưỡi ngựa giương cung lên để bắn về phía Azur. Kỵ xạ là một trong những quân chủng hùng mạnh nhất của Xaitha, nổi tiếng với các quốc gia xung quanh. Jungsai huy động và dùng đến kỵ xạ, cho thấy hắn nhất quyết muốn bắt được Celestia.
“Haaaa!!!”
Thế nhưng Azur không hề tỏ vẻ chùn bước. Cậu ngửa mặt, cất lên một tiếng hô vang, luồng sóng âm khổng lồ từ giọng nói của cậu rung chuyển cả bầu không khí.
Lọc cọc lọc cọc...
Những mũi tên trong không trung bị âm vang của Azur đánh bật, rơi xuống đất như cơn mưa nặng hạt. Không chậm trễ, Azur tiếp tục lao đến, đôi kiếm trên tay vung lên mạnh mẽ, chém thẳng vào hàng ngũ kỵ xạ khi vừa tiếp cận.
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt....
“Hííííííí!!!”
“Gưaaaaa!!!”
Tiếng ngựa hí vang lên điên cuồng, hòa cùng tiếng kêu thảm của những tên lính ngã gục. Khung cảnh trở nên hỗn loạn trong chớp mắt.
Phía sau Zarc, Mantis cũng lao đến đối mặt với đám bộ binh đang tấn công từ hậu phương, chúng được trang bị kiếm, khiên và giáo. Trong lúc phóng đi, Mantis tạo một luồng năng lượng psionic dày đặc bao quanh cơ thể, đồng thời cơ thể của cô bị mờ đi một phần.
Vụt... roẹttttttt.....
Mantis như một làn hơi, phóng một đoạn dài về phía trước với tốc độ cực nhanh, tựa như cơn gió thoáng qua. Những tên quân lính xấu số trên đường thẳng mà Mantis lướt qua chỉ kịp cảm nhận một cơn đau sắc bén, trước khi máu bắn tung tóe từ những vết cắt sâu trên cơ thể.
“Aaaaaaaa!!!”
“Gưaaaaaa!!!”
Mantis cứ thế lướt qua lướt lại theo những hình gấp khúc, khiến cô trông giống như một tia điện xanh lá và xanh lam thoắt ẩn thoắt hiện.
Roẹt roẹt roẹt roẹt......
Quân lính phía sau lần lượt gục ngã, để lại một cảnh tượng hỗn loạn.
Bên cạnh Zarc, Sera cầm hai khẩu Morrowind hai bên tay, nhắm thẳng vào những tên quân lính đang lao tới và bóp cò.
Pằng pằng pằng pằng pằng…
Tiếng súng vang lên liên hồi, những viên đạn phản năng lượng bay ra như xé toạc không gian, tiêu diệt từng tên lính một.
Do số lượng quân lính khá đông, Zarc và Celestia cũng phải ra tay. Zarc triển khai các đòn ma thuật tấn công mà cậu lĩnh hội được trong thời gian qua, đây là cơ hội tốt để sử dụng và tăng cấp cho những kỹ năng này.
Vụt vụt vụt....
Một loạt các thanh bóng tối sắc nhọn xuất hiện phía trên của Zarc, bay đến đâm vào đám quân lính đang lao đến từ bên phải.
Thấy vậy, những tên cầm khiên ở hàng đầu lập tức giơ khiên lên, cúi thấp người để che chắn. Hàng sau cũng nấp kỹ sau lớp bảo vệ vững chắc của đồng đội.
Các thanh bóng tối bay đến, đâm vào khiên nhưng không xuyên qua được, chỉ làm tổn hại được một chút trên những tấm khiên của những tên này. Dark Spear của Zarc chỉ đang ở cấp độ apprentice, cậu cần phải tăng cấp cho nó thì uy lực mới mạnh hơn.
Celestia cũng rút thanh kiếm của mình ra. Không một chút do dự, cô lao vào trận đấu, chiến đấu trực diện với những tên quân lính đang lao tới.
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt...
Những luồng ánh sáng lao tới, xuyên qua và hất tung đám quân lính như những chiếc lá giữa cơn bão. Tuy nhiên, đám này ngã thì đám khác lại lao lên, tên Jungsai sử dụng quân lính một cách tùy tiện vào mục đích cá nhân, người như hắn chắc chắn sẽ không góp được công gì vào cho sự phát triển của quốc gia, Celestia nghĩ vậy.
Celestia đang giao chiến thì chợt...
“Óóó!!!”
Một tiếng gào sắc nhọn vang lên từ trên cao. Celestia giật mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy hai con griffin đang lao xuống. Cặp móng vuốt sắc bén của chúng nhắm thẳng vào cô như những lưỡi dao đang rơi tự do.
“Hơ!?”
Cảm giác bất ngờ khiến Celestia không kịp phản ứng. Trong giây phút đó, cô chỉ kịp giơ tay trái lên, sẵn sàng chịu đau đớn khi nhận đòn tấn công từ chúng. Thế nhưng…
Choang!
Một âm thanh chói tai vang lên bên tai cô, ngay sau đó là tiếng gào thét thất thanh của hai con griffin:
“Óóóó!!!”
Celestia mở mắt và ngỡ ngàng. Đứng ngay trước cô là Zarc, tay trái cậu giơ lên, tạo ra một lớp kết giới psionic rắn chắc. Lớp kết giới đã đẩy lùi đòn tấn công của hai con griffin, khiến chúng bị dội lại và phải bay lên không trung.
Không để mất một giây nào, Zarc nhanh chóng vung tay phải về phía đám quân lính đang lao tới, ném ra một quả cầu nhỏ màu tím đen.
Vèo.... bùmmmmmmmmmm......
“Gưaaaaaa!!!”
Đó là quả cầu phản vật chất mà Zarc đã tạo ra. Cậu không dùng các kỹ năng thuộc thế giới này nữa, mà chuyển sang dùng năng lực vốn có ở thế giới gốc của mình, khả năng điều khiển vật chất.
Sau vụ nổ, đám quân lính vây quanh tạm thời dừng việc tấn công. Azur, Sera và Mantis ở ba hướng còn lại cũng dừng tay, vào tư thế phòng thủ để xem chuyện gì vừa xảy ra.
Celestia được Zarc đỡ để đứng thẳng người lên. Cả hai cùng hướng ánh nhìn về phía tên Jungsai, người đứng cách đó không xa. Phía sau lưng hắn, mười con griffin đang vỗ cánh, lơ lửng giữa bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo của chúng tập trung vào nhóm của Zarc.
“Griffin!?”
Celestia thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.
Griffin là loài ma vật mang thân hình của một con sư tử, nhưng phần đầu và các chi trước lại giống loài đại bàng. Griffin có đôi cánh như cánh chim đại bàng, giúp nó bay lượn một cách thoải mái trên không trung. Đây là lần đầu tiên mà Zarc thấy loài ma vật này.
“Khư khư khư...”
Jungsai bật cười đắc ý. Những con griffin này là quà từ phía công tước Imbert của công quốc Tazeris đã tặng cho hắn, đáp lại những phần quà mà hắn dùng để dụ ngọt ông trước đây.
“Sao hả? Thấy sợ hãi trước những con griffin của ta rồi ư?”
Celestia quay sang Zarc, giải thích với vẻ lo lắng:
“Là griffin... từ công quốc Tazeris...”
Nói về griffin thì phải nói về công quốc Tazeris, nơi được gọi là lò sản sinh ra các cá thể griffin mạnh mẽ. Công tước Imbert đã biến loài vật này thành một loại vũ khí sống, dùng để bán như những công cụ chiến tranh. Nhờ vào việc thương mại griffin, công quốc Tazeris dù nhỏ bé nhưng vẫn trụ vững, duy trì được sự tồn tại qua nhiều năm.
“Hừm... không quân à...”
Zarc nhìn lên, đôi mắt ánh lên sự tập trung khi quan sát những con griffin.
“Bây giờ các ngươi có hối hận thì cũng đã muộn rồi! Sẽ không có lựa chọn nào nữa dành cho các ngươi ngoài cái chết đâu, ha ha ha ha ha ha!!!”
Tên Jungsai ngửa mặt cười đắc ý. Tiếng cười đầy ngạo mạn của hắn vang vọng trong không gian.
Bất chợt...
Xèo... BÙMMMMMMMM......
0 Bình luận