Cả nhóm bốn người, cùng với Mantis đang ẩn trong thứ nguyên thứ năm, được dịch chuyển xuống tầng mười. Xung quanh họ là một căn phòng nhỏ, bốn bức tường xây bằng những phiến đá cũ kỹ, ánh sáng từ những ngọn đuốc cắm dọc hai bên tường lập lòe hắt ra, khiến bóng tối trong góc phòng trở nên sâu thẳm hơn.
Trước mặt họ là một cánh cửa khổng lồ, phủ đầy những hoa văn chằng chịt, như những vết rạn nứt của thời gian. Lớp kim loại cũ kỹ trên cánh cửa ánh lên một màu đồng xỉn, những chi tiết chạm trổ rồng rắn quấn lấy nhau, tạo nên một hình thù kỳ lạ và có phần ma mị.
Cả nhóm dừng lại trước cánh cửa, ngước nhìn lên nó với những cảm xúc khác nhau.
“Phía sau cánh cửa này... chắc là phòng của con boss.”
Celestia lên tiếng, giọng nói có chút căng thẳng.
“Không biết nó sẽ ra sao nhỉ?”
Zarc chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa, rồi bình thản đáp:
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Nói rồi, cậu bước lên, đặt cả hai tay lên bề mặt lạnh buốt của cánh cửa, dùng lực đẩy mạnh.
Kéééééééé........
Tiếng bản lề kim loại rít lên, vang vọng trong không gian yên tĩnh. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn phía sau.
Không gian bên trong hoàn toàn trái ngược với căn phòng nhỏ mà họ vừa đứng. Trần nhà cao vút, những cột đá khổng lồ sừng sững hai bên, nâng đỡ một mái vòm u ám. Độ rộng của căn phòng phải ngang ngửa một đấu trường cỡ lớn, nhưng trống trải đến lạ thường.
Celestia nuốt nước bọt, đôi tay bất giác siết chặt chuôi kiếm. Cô không giấu được sự lo lắng, cả mê cung Langdale này nổi tiếng với độ khó cao, các tầng trên đã đủ vất vả, vậy mà giờ đây, họ sắp phải đối đầu với con boss cuối cùng.
Trong khi đó, Zarc lại hoàn toàn thản nhiên. Cậu bước đi thong thả, như thể đang đi dạo trong khuôn viên một lâu đài chứ không phải tiến vào nơi nguy hiểm nhất của mê cung.
Cả nhóm cẩn trọng tiến vào giữa căn phòng, mắt đảo khắp nơi để quan sát. Nhưng kỳ lạ thay, trong không gian rộng lớn này, chẳng có lấy một con ma vật nào.
Chỉ có duy nhất một bức tượng khổng lồ nằm ngay giữa phòng.
Nó là hình thù của một con quái vật đồ sộ, với hai cánh tay vươn ra, cái đầu to lớn có hai chiếc sừng cong vút, đôi mắt rỗng không nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Hình dáng của nó không giống bất kỳ loài ma vật nào mà họ từng thấy trước đây.
Celestia ngước nhìn bức tượng khổng lồ, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc:
“Bức tượng này...”
Chưa kịp nói hết câu, một âm thanh chấn động bất ngờ vang lên.
Rầmmmmmm...
Tiếng động khủng khiếp dội vang khắp căn phòng khi cánh cửa phía sau họ tự động đóng sầm lại. Một luồng khí mạnh bị đẩy ra theo lực đóng của cánh cửa, thổi tung bụi mù trong không gian.
Celestia và Ruri giật thót mình, theo phản xạ quay người nhìn về phía sau.
“Hơ!?”
Trong khoảnh khắc ấy, một sự thay đổi bắt đầu diễn ra. Bức tượng con quái vật, vẫn còn im lìm cách đây vài giây, bỗng phát ra những chuyển động kỳ lạ. Đôi mắt của nó đột nhiên lóe lên ánh đỏ rực, mang theo sự dữ tợn và sống động. Lớp đá lạnh lẽo trên cơ thể nó dần chuyển hóa thành cơ bắp sinh học.
“Grưưưưưưưư...”
Âm thanh gầm gừ trầm thấp vang lên từ bức tượng, như thể đánh dấu sự thức tỉnh sau giấc ngủ dài. Chỉ trong chốc lát, nó hoàn toàn chuyển thành một sinh thể sống, một con quái vật khổng lồ mà không ai trong nhóm nhận biết được.
Celestia đứng lặng người, ánh mắt dán chặt vào con quái vật. Nó quá lớn, cao gấp đôi những con golem đá mà họ từng đối mặt ở các tầng trên. Cơ thể nó phủ đầy các khối cơ vạm vỡ, trải dài từ đầu đến lưng. Hai cánh tay khổng lồ của nó được bọc trong lớp giáp nâu đậm, trông cứng cáp như thể không gì có thể xuyên phá. Cách nó đứng, hình dạng của nó, có phần giống loài linh trưởng, nhưng to lớn và đáng sợ hơn bất kỳ loài ma vật nào Celestia từng biết.
Đột nhiên, nó ngửa đầu lên trời…
“Graaaaaaaaaaaa!!!”
Con quái vật ngửa đầu, phát ra tiếng gào rền vang khắp căn phòng. Âm thanh inh tai như một lời tuyên bố đầy uy quyền, làm mặt đất rung lên. Giống như cái vươn mình đầy sức sống sau hàng chục năm chìm trong lặng yên, nó gầm lên như đang khẳng định sự hiện diện của mình.
“Đ...đây là con quái vật gì thế này!?”
Thông thường, khi đối mặt với một con ma vật, điều quan trọng nhất là nhận biết được chủng loài của nó. Nếu biết được điểm mạnh và điểm yếu, họ có thể lên chiến lược phù hợp để đối phó. Nhưng giờ đây, khi đứng trước một sinh vật chưa từng được ghi nhận trong bất kỳ tài liệu nào, một con boss của mê cung Langdale, Celestia không thể không cảm thấy lo lắng.
Cặp mắt đỏ rực sắc như dao của con quái vật quét qua cả nhóm, dừng lại ở Zarc. Như nhận ra kẻ lãnh đạo, nó gầm lên một lần nữa, cúi đầu xuống và lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Lớp giáp cứng phía sau đầu của nó rẽ không khí, tạo nên âm thanh chấn động. Từng bước chạy nặng nề của nó khiến mặt đất rung chuyển, báo hiệu sức mạnh khủng khiếp đang lao đến.
Rầm rầm rầm rầm…
Zarc lập tức hô lớn:
“Tất cả tản ra!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, cơ thể cậu vụt một cái biến mất trong không gian. Sera, Celestia và Ruri cũng lập tức phản ứng, nhanh chóng tản ra các hướng để né tránh đòn húc kinh hoàng của con quái vật.
Sera ngay khi tiếp đất sau cú nhảy né tránh, không chút do dự giơ cặp lục Morrowind lên.
Pằng pằng pằng pằng pằng pằng pằng...
Những viên đạn phản năng lượng lao ra khỏi nòng súng, để lại những vệt sáng xanh rực trong không khí trước khi va chạm vào lớp giáp của con quái vật. Một vài mảnh giáp bị sứt mẻ đôi chút, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến cỗ máy giết chóc khổng lồ này. Nó vẫn đứng đó, vững chãi như một bức tường bất khả xâm phạm.
Ở phía bên kia, Zarc xuất hiện trở lại từ trong không gian với một động tác dứt khoát. Không chần chừ, cậu nhanh chóng lấy từ storage ra một khẩu súng phóng lựu hạng nặng, nhắm thẳng vào con quái vật và bóp cò.
Vèo vèo vèo... bùm bùm bùm bùm....
Những vụ nổ liên tiếp xé toạc không gian, ánh lửa rực sáng cả căn phòng rộng lớn. Lực chấn động từ các vụ nổ mạnh đến mức khiến con quái vật khựng lại một chút, lảo đảo vài bước. Lớp giáp của nó nứt thêm một vài chỗ, những vết xước dần lan rộng.
“Graaaaaaa...!!!”
Con quái vật gầm lên, ánh mắt đỏ rực chuyển hướng, tập trung sự tức giận vào Zarc, người đã làm nó bị thương.
Ở phía sau con quái vật, Ruri quan sát tình hình. Vị trí của cô bé tạo thành một đường thẳng với con quái vật và Zarc. Khi con quái vật quay lại đối diện Zarc, phần lưng to lớn của nó hiện rõ trước mặt Ruri.
Ruri bất giác siết chặt cây cung trong tay, trong lòng cô bé bùng lên một ý nghĩ mạnh mẽ. Ruri cảm thấy mình đã không thể hiện tốt ở những tầng trên, cô bé muốn chứng minh bản thân, muốn cho Zarc thấy rằng mình không phải là một gánh nặng, rằng cô bé có thể hữu dụng trong chiến đấu.
Quyết định của Ruri lóe lên ngay lập tức. Dù Zarc đã dặn dò chỉ cần quan sát, cô bé vẫn muốn hành động.
“Precision!”
Ruri khẽ hô, kích hoạt kỹ năng tăng sát thương và độ chính xác cho các đòn tấn công tầm xa. Cô bé giương cây cung của mình lên, nhắm thẳng vào con quái vật. Những mũi tên gió xuất hiện, xoay tròn trong không khí trước khi lao đi.
Vụt vụt vụt....
Ruri hiểu rằng các mũi tên gió không thể xuyên qua lớp giáp cứng cáp của con quái vật. Vì vậy, cô bé nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể nó, đôi mắt rực đỏ và những phần cơ bắp không được bảo vệ bởi lớp giáp.
Nhưng con quái vật dường như nhận ra sự hiện diện của mối đe dọa phía sau. Nó quay người ra sau, vung cánh tay khổng lồ của mình. Lớp giáp bọc trên cánh tay của nó cản lại toàn bộ mũi tên gió mà Ruri bắn ra.
Keng keng keng…
Những mũi tên vỡ vụn khi va chạm với giáp.
Sau khi chắn hết những mũi tên từ Ruri, con quái vật nhìn chằm chằm về phía cô bé, ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng con mồi nhỏ bé trước mặt. Cảm giác bị một sinh vật khổng lồ tập trung sự chú ý khiến Ruri cảm thấy toàn thân tê cứng. Một nỗi sợ hãi nguyên thủy trào lên trong lòng cô bé.
“Không... mình không được sợ... sợ hãi chỉ khiến cho chủ nhân thất vọng về mình hơn...”
Ruri tự nhủ với bản thân, cố gắng khống chế đôi tay và đôi chân đang run lên trong vô thức. Nhưng lý trí không thể ngăn cơ thể phản ứng theo bản năng.
“Graaaa!!!”
Con quái vật gầm lên, âm thanh chấn động cả căn phòng như tiếng sấm rền vang. Nó giơ hai tay lên qua đầu, những khối cơ bắp cuồn cuộn căng ra. Trên không trung, một tảng đá khổng lồ đột ngột xuất hiện, kích thước gần bằng nửa cơ thể đồ sộ của nó. Không khí rung lên khi sức mạnh của con quái vật kéo tảng đá từ hư vô.
Vèoooooo....
Với một động tác dứt khoát, con quái vật ném tảng đá về phía Ruri. Lực đạo mạnh đến mức khiến không khí xung quanh rít lên từng tiếng ghê rợn. Chiếc bóng khổng lồ lao vút về phía cô bé với tốc độ khủng khiếp.
“Ruri, mau tránh đi!!!”
Celestia kêu lớn, giọng cô đầy lo lắng khi thấy mối nguy hiểm đang lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Ruri cố gắng lấy lại tinh thần. Cô bé siết chặt đôi tay đang run, tự trấn an rằng mình không thể để nỗi sợ chi phối. Nhận biết được tình hình, Ruri nhảy nhanh sang một bên, kịp thời tránh đường bay của tảng đá. Trong đầu cô bé vẫn đang cân nhắc phải phản công thế nào sau đó.
Nhưng rồi...
Bùmmmmmmmmmmmm......
“Hơ!?”
Một vụ nổ kinh hoàng vang lên, cắt ngang mọi suy nghĩ của Ruri và tất cả mọi người.
Tảng đá, thay vì vỡ vụn khi chạm đất, lại phát nổ dữ dội. Một làn sóng xung kích khủng khiếp bùng lên, thổi bay bụi đá và dư chấn ra khắp căn phòng. Ánh sáng chói lòa của vụ nổ làm mọi thứ xung quanh rung chuyển.
“Á...!”
Ruri hét lên khi bị cuốn vào cơn bão của sức ép. Dù lớp kết giới psionic từ chiếc vòng tay đã bảo vệ cô bé khỏi thương tổn, nhưng lực đẩy từ vụ nổ quá mạnh khiến cô bé văng ra xa, xoay vòng trong không trung trước khi rơi xuống sàn với một cú đập mạnh.
Vụt!
Khi Ruri lồm cồm ngồi dậy thì Zarc chợt xuất hiện ngay bên cạnh cô bé, dùng hai tay bắt lấy Ruri và bế lên. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn choáng váng vẫn chưa tan hết, cô bé chỉ kịp cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của chủ nhân trước khi cả hai lại biến mất trong không gian. Chớp mắt một cái, Ruri đã thấy mình được đặt xuống ngay bên cạnh Celestia.
“Ch...chủ nhân...”
Ruri khẽ gọi, giọng còn run rẩy.
Zarc đặt cô bé đứng vững trên mặt đất rồi quay sang Celestia, giọng dứt khoát:
“Celestia, giúp tôi lo cho con bé!”
“Ừm!”
Celestia gật đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn sang Ruri.
Cô quay đầu quan sát con quái vật, trong lòng dâng lên sự bất an.
“Không ngờ... nó lại sử dụng được ma thuật...”
Nhìn bề ngoài, Celestia cứ ngỡ rằng nó chỉ dựa vào sức mạnh thể chất để tấn công, nhưng cú ném tảng đá phát nổ vừa rồi chứng minh rằng nó không chỉ đơn thuần là một con quái vật khổng lồ.
Zarc không để lãng phí thêm thời gian. Ánh mắt sắc lạnh của cậu tập trung vào con quái vật, giọng nói vang lên như một mệnh lệnh:
“Mantis!”
Từ trong không gian gần con quái vật, Mantis xuất hiện, nửa thân trên vọt ra với tốc độ kinh hoàng. Lưỡi dao psionic sáng rực trên tay cô chém mạnh xuống.
Roẹtttt....
Psionic xuyên qua lớp giáp dày cộp của con quái vật, cắt sâu vào phần thịt bên trong. Một dòng chất lỏng đặc sệt màu đen bắn ra từ vết thương.
“Graaaaaaa!!!”
Tiếng rống của con quái vật chấn động cả căn phòng, đôi mắt đỏ rực của nó ánh lên sự căm phẫn. Nó vung tay xuống, cố giáng một đòn nghiền nát vào Mantis.
Vụt...
Tuy nhiên, trước khi bàn tay khổng lồ có thể chạm đến, Mantis đã nhanh chóng rút toàn bộ cơ thể của mình vào trong thứ nguyên thứ năm. Cú đập của con quái vật chỉ văng ra một luồng gió mạnh, đánh tan một phần bụi đất trên sàn.
Ngay sau đó, Mantis lại bất ngờ xuất hiện từ một góc khác, chém thêm một nhát chí mạng vào sườn con quái vật.
Roẹttttttt…
Cứ như vậy, Mantis liên tục xuất hiện và biến mất, chui ra chui vào thứ nguyên thứ năm như một bóng ma. Cô không ngừng tấn công, để lại hàng loạt vết cắt sâu hoắm trên cơ thể con quái vật.
Những vết thương chồng chất, nhưng do kích thước quá lớn, trông nó vẫn còn khá khỏe. Dù vậy, sự giận dữ của nó đang bùng lên dữ dội, đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát khí, nó gầm vang như muốn xé toạc không gian.
Con quái vật giơ cả hai cánh tay khổng lồ lên cao, rồi đập mạnh xuống đất, tạo nên một cú tấn công diện rộng nhằm chống lại sự thoắt ẩn thoắt hiện khó chịu của Mantis.
Rầmmmmm...
Mặt đất rung chuyển dữ dội, những khối gạch đá xung quanh bị đập văng tung tóe như những mảnh vụn. Sự hỗn loạn lan rộng khắp căn phòng, khiến không gian trở nên đầy căng thẳng và áp lực.
Nhưng Mantis không hề để cho đòn tấn công này bắt kịp mình. Thay vì rút lui vào thứ nguyên thứ năm, cơ thể cô biến đổi hoàn toàn, trở thành một luồng năng lượng psionic màu xanh lá cây pha lẫn xanh dương. Đúng với hình dạng gốc của loài Parch, Mantis giờ đây chỉ còn là một dòng năng lượng mờ ảo, bay lên cao như hơi nước bốc lên.
Khi lên đến một độ cao đủ lớn, luồng năng lượng psionic bắt đầu hội tụ lại, dần dần tạo thành hình dáng của một con chim. Đây là một trong những hình dạng mà Zarc đã thiết kế riêng cho Mantis, một con chim với hai nửa cơ thể mang màu xanh lá và xanh dương.
Vù vù vù...
Mantis, trong hình dạng con chim psionic, vỗ cánh mạnh mẽ. Từng cái vỗ cánh tạo ra những dòng năng lượng psionic xoáy cuộn, bay xuống chỗ con quái vật. Những luồng năng lượng này giống như những cuộn lửa, nhưng lại có màu xanh lá pha lẫn xanh dương.
Xèo xèo xèo...
Mấy luồng năng lượng psionic của Mantis khiến con quái vật bị thương, nó vùng vẫy trong đau đớn. Tuy nhiên, nó chỉ biết đứng ngước nhìn Mantis bay tít trên cao mà không thể làm gì được.
Không thể chạm được vào Mantis, con quái vật chuyển hướng sang phía Zarc, Ruri và Celestia.
“Gra!!!”
Tiếng gầm đầy giận dữ của nó vang lên, rồi con quái vật giơ hai tay khổng lồ lên đầu, tạo ra một tảng đá khổng lồ với sức nặng và kích thước cực lớn. Hành động của nó khiến Celestia nhận ra ngay nguy cơ trước mắt.
“Không ổn, nó lại tính ném đá nổ...”
Celestia cất tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn tảng đá vừa được con quái vật tạo ra. Cô nhớ rõ đòn tấn công kinh hoàng lúc nãy, khi tảng đá không chỉ đơn thuần là một cú va chạm mà còn phát nổ dữ dội.
Nhưng trước khi mọi chuyện kịp diễn ra, Zarc bước nhanh vài bước về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc lạnh. Cậu giơ tay phải ra, như thể đã đoán trước được kế hoạch của con quái vật.
Vèo... vụt...
Tảng đá bay tới với tốc độ kinh hoàng, chỉ cách Zarc một khoảng ngắn. Nhưng ngay khi nó tiến sát đến trước mặt cậu, tảng đá bất ngờ biến mất trong không trung. Trong cùng thời điểm, nó xuất hiện trở lại ở vị trí phía trên đầu con quái vật, rồi rơi thẳng xuống.
Bùmmmmmm....
Một vụ nổ dữ dội xảy ra. Chính con quái vật đã lãnh trọn sức mạnh từ tảng đá mà nó ném ra. Với khả năng điều khiển vật chất tối để bẻ cong không gian, Zarc đã tạo ra một điểm nối giữa vùng không gian trước mặt mình và phía trên đầu con quái vật. Khi tảng đá bay đến, nó bị dịch chuyển một cách đầy bất ngờ, trở thành một đòn phản công mạnh mẽ.
Nhưng Zarc không dừng lại ở đó. Trong lòng bàn tay còn lại, một khối phản vật chất đã được cậu tạo ra từ lúc nào.
Zarc vung tay, ném khối phản vật chất thẳng vào con quái vật.
Vèo… BÙMMMMMMMMMMMMMMMMM.........
Khi làn khói của vụ nổ tan vào không khí, hình ảnh con quái vật hiện rõ trở lại. Cơ thể to lớn của nó đầy những vết thương nghiêm trọng, vài mảnh giáp cứng đã vỡ ra, rơi xuống đất, để lộ phần thịt sinh học bên trong. Những dấu hiệu ấy cho thấy sức mạnh của nó đang suy yếu, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn lóe lên sự hung hãn không chịu khuất phục.
“Hừm, chịu được vụ nổ từ phản vật chất, khá đấy!”
Zarc nhếch miệng, ánh mắt đầy tính toán khi nhìn con quái vật trước mặt. Sau đó, cậu quay ra lệnh:
“Sera, dùng Thermal Lance bắn liên tục vào để khống chế nó!”
“Vâng, Hierarch!”
Sera cầm khẩu súng Oblivion bằng hai tay, chuyển sang chế độ Thermal Lance, chế độ cho phép bắn ra những tia plasma siêu nhiệt.
Xèoooooooooo...
Một tia plasma rực cháy cắm thẳng vào cơ thể con quái vật. Ánh sáng nóng rực thiêu cháy phần thịt của nó, khiến những tiếng gào đau đớn vang vọng khắp căn phòng.
“Graaaaaa!!!”
Zarc tiếp tục chỉ huy, giọng dứt khoát:
“Mantis, Celestia, nó đang yếu đi rồi, tấn công liên tiếp vào!”
“Vâng, Hierarch!”
Mantis đáp lại thông qua thần giao cách cảm, trong khi vẫn duy trì hình dạng con chim psionic. Chỉ trong một thoáng, Mantis biến mất hoàn toàn khỏi không trung, ẩn mình trở lại vào thứ nguyên thứ năm.
Roẹt roẹt roẹt roẹt...
Mantis bất ngờ xuất hiện bên cạnh con quái vật trong hình dạng cô gái tóc xanh lá quen thuộc. Với sự chính xác đầy chết chóc, cô liên tục tung các đòn chém từ hai lưỡi dao psionic sắc bén ở hai bên tay. Lưỡi dao chém sâu vào cơ thể của con quái vật, tạo thêm những vết thương lớn.
Con quái vật bị dồn vào tình thế tuyệt vọng. Nó vùng vẫy dữ dội, cố gắng chống lại các đòn tấn công không ngừng từ Sera và Mantis. Nhưng sự thoắt ẩn thoắt hiện của Mantis, liên tục di chuyển giữa thứ nguyên thứ năm và không gian hiện tại, khiến mọi phản kháng của con quái vật trở nên vô ích.
Phía Celestia, cô bắt đầu triển khai Bless, một kỹ năng mà cô mới lĩnh hội được trong thời gian qua. Kỹ năng này có tác dụng tăng thêm 25% sát thương ma thuật cho mục tiêu khi kích hoạt. Celestia nhanh chóng triển khai Bless lên bản thân, một vầng hào quang nhàn nhạt tỏa sáng xung quanh cô, báo hiệu rằng sức mạnh ma thuật của cô vừa được tăng lên.
Ngay sau đó, Celestia giơ tay trái về phía trước, giọng cô vang lên dõng dạc:
“Swords of Revealing Light!!!”
Ngay lập tức, một loạt thanh kiếm ánh sáng hiện lên phía trên con quái vật, chúng sáng chói như những tia chớp giữa trời đêm, rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, xuyên qua không khí và đâm vào cơ thể con quái vật.
Phập phập phập phập phập...
Thời gian qua, khi tham gia các cuộc chiến cùng Zarc, đặc biệt là những trận đánh tại vương quốc Souverus, Celestia đã tích lũy được lượng kinh nghiệm lớn, đạt đến cấp độ 49. Kỹ năng Swords of Revealing Light của cô cũng được nâng cấp lên cấp adept, cho phép cô không chỉ triệu hồi những thanh kiếm để khóa di chuyển mục tiêu như trước, mà còn điều khiển chúng theo ý mình, tập trung sát thương ngay trên mục tiêu. Đây chính là sức mạnh mà cô đang tận dụng để dồn ép con quái vật.
“Graaaaaa!!!”
Con quái vật gào lên đầy đau đớn, nhưng đôi mắt đỏ rực của nó vẫn lóe lên sự hung hãn, không chịu khuất phục.
Trong khi đó, trận địa xung quanh trở nên hỗn loạn bởi tia plasma siêu nhiệt từ khẩu súng Oblivion của Sera liên tục bắn tới, kết hợp với những thanh kiếm ánh sáng của Celestia.
Dù trận đánh đang diễn ra đầy căng thẳng, Mantis vẫn tiếp tục chiến đấu với sự uyển chuyển và tốc độ đáng kinh ngạc. Cô chui ra chui vào từ thứ nguyên thứ năm, vừa né tránh các đòn tấn công từ đồng đội, vừa tung những cú chém chính xác vào con quái vật. Cử động của Mantis nhanh đến mức trông như cô đang liên tục tốc biến qua không gian.
Roẹt roẹt roẹt...
Mantis tung chiêu một cách liên tục, trông như thể không ngừng chuyển động và tấn công từ mọi góc độ, như một cơn lốc dữ dội không thể ngừng lại.
Rầm...
Cuối cùng, sau khi chịu hàng loạt đòn tấn công dồn dập, con quái vật khụy một gối xuống đất. Lớp giáp cứng cáp bao bọc cơ thể nó gần như đã vỡ ra toàn bộ, để lộ phần thịt sinh học bên trong đầy những vết thương chằng chịt. Sức mạnh và sự bền bỉ của nó đã bị đẩy đến giới hạn, dù kích thước to lớn của nó vẫn tạo cảm giác đầy áp lực.
Thấy vậy, Zarc nở một nụ cười nhếch mép, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
“Đến lúc rồi!”
Cậu bước về phía trước, bàn tay phải của cậu từ từ giơ lên, những ngón tay co lại thành một thế ấn chú kỳ bí.
“Fiery Wrath!”
Ngay lập tức, một vòng tròn bóng tối đậm đặc xuất hiện dưới chân con quái vật. Từ trung tâm vòng tròn, những ngọn lửa đen kỳ dị bùng lên dữ dội, không phải lửa thông thường mà là ngọn lửa mang sắc đen của bóng tối tuyệt đối. Chúng cuộn trào, bám chặt lấy cơ thể con quái vật như những bàn tay ma quái kéo nó xuống địa ngục.
Ngọn lửa không rực rỡ mà u ám, lan tràn khắp không gian một cách ghê rợn. Từng tia lửa đen bắn lên, cuộn xoáy trong không khí như những linh hồn vặn vẹo. Con quái vật, dù đã bị thương nặng, vẫn cố giãy dụa điên cuồng, thân hình khổng lồ của nó co giật, tay chân quờ quạng trong tuyệt vọng.
Phừng phừng phừng phừng phừng......
Lửa đen càng lúc càng dữ dội, bao trùm hoàn toàn lấy con quái vật. Fiery Wrath là kỹ năng thuộc loại tiếp diễn, Zarc phải liên tục truyền mana để duy trì hiệu ứng của kỹ năng này. Zarc cố ý chờ đợi đến khi con quái vật suy yếu trước sự tấn công của nhóm, nhằm tăng kinh nghiệm cho kỹ năng này và đưa nó lên cấp nhanh hơn.
“Graaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Tiếng gào thét cuối cùng của con quái vật vang vọng khắp căn phòng, âm thanh tràn ngập sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Rầmmmmmm.....
Thân hình đồ sộ của con quái vật đổ sập xuống mặt đất, cả căn phòng như rung chuyển dưới sức nặng của nó. Ngọn lửa đen dần lụi tàn khi Zarc hạ tay xuống, kết thúc kỹ năng.
Một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
“Nó... nó đã bị tiêu diệt?”
Celestia đứng đó, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Cô nhìn chằm chằm vào xác con quái vật nằm bất động, lòng không thể tin được rằng một con boss của mê cung Langdale, nơi được xem là một trong những khu vực có độ khó cao, lại bị tiêu diệt nhanh chóng đến vậy.
Cô đưa mắt nhìn sang Zarc, Sera và Mantis, ba người gần như gánh vác toàn bộ cuộc chiến. Nếu không có họ, Celestia biết chắc rằng mình không thể nào hạ được con boss này.
Cơ thể khổng lồ của con quái vật dần dần tan biến. Nó hóa thành vô số đốm sáng nhỏ, giống như những con đom đóm lung linh, bay lên cao và tan biến vào không trung. Dưới mặt đất, nơi nó từng nằm, chỉ còn lại vài món vật phẩm rơi ra, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.
Celestia và Zarc bước tới gần những món vật phẩm rơi ra từ con boss. Trước mắt họ là một thanh kiếm lớn, một chiếc nhẫn nhỏ gọn và một quyển sách mang vẻ cũ kỹ nhưng ánh lên vẻ kỳ bí.
“Vật phẩm rơi ra từ boss mê cung, chắc chắn chúng là những món đồ quý hiếm và có giá trị cao.”
Celestia nhận xét, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. Cô quỳ xuống một chân, cẩn thận nhặt từng món vật phẩm lên để xem xét. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra một điều đáng tiếc, không ai trong nhóm hiện tại sở hữu kỹ năng giám định để xác định công dụng của những món này.
“Hiện tại chúng ta chưa rõ công dụng của những món vật phẩm này, phải mang về thị trấn trung tâm để nhờ chuyên gia kiểm tra mới biết rõ được giá trị của chúng.”
Celestia ngước mặt lên nhìn Zarc và nói.
Hiểu ý, Zarc quay sang ra lệnh cho Sera:
“Ngươi tạm cất vào storage đi.”
“Vâng!”
Sera đáp lại nhanh chóng, tiến đến và lần lượt nhặt từng món vật phẩm lên, mã hóa cất chúng vào trong storage.
Đúng lúc đó, bảng trạng thái của Zarc bất ngờ hiện ra trước mặt, thông báo cậu vừa lĩnh hội được kỹ năng mới, Prohibition cấp basic.
Có một điều lạ thường đối với Zarc và những người từ thế giới của cậu, đó là khi kiểm tra bảng trạng thái, họ chỉ có thể xem được thông tin về class và các kỹ năng hiện có. Các thông tin khác như cấp độ bản thân, thuộc tính chính, chỉ số cơ bản, hay năng lực đặc biệt… đều bị ghi là “không xác định”. Các ma thuật sư hoàng gia Assyria từng dạy Zarc và người của cậu cách sử dụng ma thuật cơ bản để kiểm tra bảng thống kê trạng thái, nhưng ngay cả với sự hướng dẫn đó, hiện tượng bất thường này vẫn không thay đổi. Có lẽ, sự khác biệt giữa hai thế giới là nguyên nhân chính gây ra hiện tượng này.
Celestia nhíu mày nhìn bảng trạng thái của Zarc, cô bất ngờ thốt lên:
“Hơ!? Một kỹ năng thuộc tính hư không!?”
Trước giờ, Celestia vẫn luôn cho rằng thuộc tính chính của Zarc là bóng tối, bởi phần lớn các kỹ năng cậu sở hữu đều mang đặc tính của bóng tối. Tuy nhiên, Prohibition lại là một kỹ năng của hư không, một thuộc tính cực kỳ hiếm và bí ẩn.
Celestia nhanh chóng đọc qua mô tả của kỹ năng. Đây là một kỹ năng tiếp diễn, đòi hỏi phải liên tục duy trì và truyền mana vào nó. Một khi được kích hoạt, nó sẽ ngăn chặn toàn bộ các kỹ năng ma thuật trong phạm vi ảnh hưởng của nó, miễn là cấp độ của những kỹ năng đó bằng hoặc thấp hơn cấp độ hiện tại của Prohibition. Điểm đặc biệt là nó chỉ có hiệu lực với tất cả các thuộc tính khác, ngoại trừ hư không.
Lấy ví dụ, Zarc vừa lĩnh hội được kỹ năng này ở cấp độ basic, nếu cậu sử dụng ngay bây giờ, Celestia sẽ không thể dùng các kỹ năng cấp basic của mình. Nhưng nếu cô có kỹ năng hư không cấp basic thì vẫn có thể sử dụng như bình thường.
“Trong cây kỹ năng của anh có cả kỹ năng thuộc tính hư không sao!?”
Cây kỹ năng là danh sách các kỹ năng mà một cá thể có thể tự lĩnh hội khi đạt đến cấp độ nhất định, mà không cần tác động khác từ bên ngoài. Thông thường, cây kỹ năng của một cá thể sẽ chủ yếu chứa những kỹ năng phù hợp với thuộc tính chính của người đó. Ví dụ, cây kỹ năng của Celestia phần lớn đều là kỹ năng thuộc tính ánh sáng, đúng với thuộc tính chính của cô.
Thế nhưng, Zarc lại có một kỹ năng của hư không. Điều này có nghĩa là, khả năng cao hư không cũng là một trong các thuộc tính chính của cậu.
“Prohibition à...”
Zarc lặng lẽ đọc qua mô tả của kỹ năng mới, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ suy tư. Đây là một kỹ năng vô cùng hữu dụng, đặc biệt là đối với cậu và những người đến từ thế giới Plomia.
Nếu Prohibition được triển khai, nó có thể vô hiệu hóa các kỹ năng ma thuật, thứ vốn là ưu thế chính của thế giới này. Ngược lại, Zarc và những người của cậu lại dựa vào vũ khí công nghệ cao hoặc năng lượng psionic để chiến đấu, nên họ hầu như không bị ảnh hưởng bởi kỹ năng này.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt của Zarc. Trong đầu cậu, hàng loạt chiến thuật lợi dụng Prohibition bắt đầu hình thành. Một kỹ năng có thể thay đổi cục diện trận chiến, nếu được sử dụng đúng cách.
Kétttttt..... rầm.....
“Hơ!?”
Tiếng vang chói tai của cánh cửa tự động mở ra khiến Celestia và Ruri giật thót mình. Cả hai vội quay lại nhìn, nhưng đó không phải là cánh cửa mà nhóm đã đi vào lúc trước, mà là cánh cửa nằm ở phía đối diện.
Nhìn qua phía bên phòng bên kia, Celestia thấy trong đó là một bệ rộng, bên trên là một khối hình vuông bay lơ lửng. Ánh sáng nhàn nhạt từ khối lập phương phát ra, phản chiếu lên những bức tường đá xung quanh, tạo nên một quầng sáng huyền bí.
“Đó là... lõi của mê cung...”
Hệ thống nằm bên kia căn phòng là lõi của mê cung này, cũng là điểm để thoát ra bên ngoài sau khi hoàn thành việc chinh phục. Xung quanh cái lõi, những vòng ma thuật khắc trên nền đất phát ra ánh sáng lập lòe, trông như đang tuần hoàn một nguồn năng lượng vô hình.
Zarc nhìn về phía khối lập phương, giọng cậu dứt khoát:
“Sang bên kia phá hủy nó thôi.”
“Ừm!”
Cả nhóm nhanh chóng bắt đầu di chuyển về phía cánh cửa dẫn sang phòng bên kia. Sera và Ruri theo sát Zarc, trong khi Mantis vẫn âm thầm ẩn mình trong thứ nguyên thứ năm, di chuyển cùng mọi người.
Khi đang bước đi, Zarc bỗng quay sang nói với Ruri:
“Ruri, ngươi tháo chiếc vòng tay đưa cho Sera đi.”
Rồi cậu liếc qua Sera:
“Đem về Plomia nạp đầy năng lượng rồi đưa lại cho con bé.”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Ruri hiểu ý, cô bé tháo chiếc vòng tay bảo hộ mà mình luôn mang theo, nhẹ nhàng đưa cho Sera. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc vòng cho thấy năng lượng còn lại rất ít, dấu hiệu của những lần nó đã bảo vệ cô bé khỏi sát thương trong suốt hành trình chinh phục mê cung.
Sera nhận lấy chiếc vòng từ Ruri, mã hóa nó vào trong storage, sau đó tiếp tục bước theo Zarc sang phòng lõi của mê cung.
Bước vào căn phòng mới, cả nhóm đứng ngước nhìn khối lập phương kỳ dị lơ lửng giữa không trung, lõi của mê cung.
“Chỉ cần phá hủy nó là được đúng không?”
Zarc cất tiếng, mắt vẫn dán vào cái lõi.
“Ừm!”
Celestia gật đầu xác nhận, mắt cũng hướng nhìn vào cái lõi.
Giữ nguyên tư thế, Zarc ra lệnh:
“Sera, phá hủy nó đi.”
“Vâng, Hierarch!”
Sera bước lên phía trước, đứng ngang hàng với Zarc. Tay phải của cô đưa lên, lấy từ storage ra một khẩu súng lục cơ chế điện từ railgun, không phải cặp Morrowind quen thuộc.
Sera giơ khẩu súng lên, nhắm thẳng vào cái lõi lơ lửng và bóp cò.
Xèo.... choanggggggggggggggggg......
“!?”
Ngay khi viên đạn đâm vào cái lõi và khiến nó vỡ, một luồng ánh sáng bất chợt lóe lên, chói lóa đến mức tất cả đều bất ngờ, nhấn chìm cả căn phòng trong một biển sáng chói lóa.
“Ư!?”
Celestia theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, cảm giác như cả thế giới trước mặt cô bị nuốt chửng bởi một nguồn sáng khổng lồ. Ruri bên cạnh hốt hoảng kêu lên, giọng cô bé run rẩy giữa cơn lốc ánh sáng dữ dội.
“Hawa...”
“Cái gì......... v.........”
Zarc cũng bị luồng sáng làm cho lóa mắt, cậu cố nhìn quanh nhưng mọi thứ chỉ là một màu trắng. Những đường nét của căn phòng dần dần tan biến trong ánh sáng. Giọng của Celestia và Ruri dần nhỏ đi giữa cơn bão sáng. Zarc cảm thấy tai mình ù đi, mọi âm thanh trở nên méo mó như bị kéo dài vô tận.
“Hie.......ra.....”
Sera cũng cố nói gì đó, nhưng giọng cô dần bị nuốt trọn vào ánh sáng đang bao trùm.
...
...
Và rồi, khi ánh sáng dần dịu đi, căn phòng rơi vào một khoảng lặng đáng sợ. Không còn Zarc, không còn Celestia, Ruri hay Sera. Họ đã biến mất.
Brừm brừm brừm.....
Cái lõi vỡ nát, cả mê cung rung chuyển dữ dội. Những vết nứt toác ra trên tường, gạch đá từ trần nhà đổ xuống ầm ầm. Các ngọn đuốc trên tường vụt tắt, trả lại một bóng tối chết chóc bao trùm lên tàn tích của nơi này.
Phía bên ngoài, người dân và quân lính thấy miệng hang của mê cung dần dần sụp xuống như bị nuốt chửng bởi lòng đất. Họ nín thở quan sát, cho đến khi toàn bộ mê cung biến mất, để lại một bãi đất trống phẳng lì như chưa từng có thứ gì tồn tại ở đó.
“Mê cung... đã bị phá hủy rồi!”
Tin tức từ những người lính bị thương thoát ra ngoài đã làm mọi người lo lắng. Họ kể lại rằng bên trong chỉ còn bốn người, Zarc, Celestia, Ruri và Sera. Không ai có thể chắc chắn liệu nhóm có thể đủ sức để đánh bại con boss và phá hủy cái mê cung này hay không. Nhưng giờ đây, khi thấy mê cung hoàn toàn bị phá hủy, lối vào chìm xuống đất và để lại một mặt đất bằng phẳng, nỗi lo lắng bấy lâu đã bị xóa bỏ.
Người dân chìm đắm trong niềm vui mừng tột độ. Nỗi sợ hãi về mê cung Langdale, mối đe dọa ám ảnh họ suốt bao năm, cuối cùng đã bị loại bỏ. Nhưng giữa sự vui sướng đó, một sự thật bị lãng quên. Nhóm của Zarc, những người đã chinh phục mê cung… hiện tại không có ở đó.
--------------------
Trong sân tập của tòa lâu đài, mười tên quân lính bao vây Asuka thành một vòng tròn chặt chẽ, không để lại bất kỳ lối thoát nào.
Asuka nắm chặt thanh liễu kiếm trên tay, mắt cô quét xung quanh, nhận thức được tình huống hiện tại.
“Haaaaaaa!!!”
Tiếng hô vang của mấy tên lính vang lên khi chúng đồng loạt lao lên, cố gắng tiếp cận và tấn công Asuka.
“Void Chain!!!”
Asuka giơ cao tay trái, hô to tên kỹ năng. Ngay lập tức, từ dưới mặt đất, những sợi dây xích hư không màu tím xanh vụt lên, như những con rắn sống động, trói chặt từng tên lính ở vị trí của chúng.
“Kư!!!”
Chỉ một chiêu, cả nhóm bị khóa chặt tại chỗ.
Không dừng lại ở đó, Asuka vung thanh kiếm sang một bên, chuyển tiếp ngay sang chiêu thức thứ hai.
“Void Nova!!!”
Từ cơ thể của Asuka, một vòng tròn năng lượng tím xanh tỏa ra mạnh mẽ, khuếch đại rộng với tốc độ cực nhanh. Khi vòng tròn chạm vào những tên lính bị trói bởi các sợi xích hư không, một lực đẩy mạnh mẽ hất văng chúng ra xa, khiến từng người ngã sóng soài xuống mặt đất.
“Aaaa!!!”
“Gưa...!!!”
Bịch bịch bịch...
Tất cả những tên lính nằm dài trên mặt đất, cơ thể lem luốc và mệt nhoài sau khi chịu đòn từ Asuka. Kỹ năng của cô không chỉ mạnh mẽ mà còn mang tính áp đảo, khiến không ai có thể phản kháng.
Bộp bộp!!!
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi!”
Giọng của gã giáo hoàng vang lên khi ông vỗ tay hai cái, ra hiệu kết thúc buổi huấn luyện.
Đã một thời gian kể từ khi Asuka được triệu hồi từ Trái Đất đến thế giới này. Ban đầu, cô rất muốn quay trở về nhà, nơi gia đình, bạn bè và những người thân của cô vẫn đang chờ đợi. Nhưng sau một tuần làm quen, Asuka nhận ra rằng hiện tại không có cách nào để triệu hồi ngược, đưa người được triệu hồi trở về thế giới cũ. Cuối cùng, cô chấp nhận việc ở lại thế giới này.
Bên cạnh đó, khi nghe tin về sự xuất hiện của ma vương đến từ thế giới khác, cùng với sự cầu xin khẩn thiết từ hoàng đế của đế quốc Sorraica và giáo hoàng của giáo hội chính thống, Asuka quyết định trở thành anh hùng và lãnh trách nhiệm tiêu diệt ma vương.
Trước đây, ở Nhật Bản, Asuka là một nữ sinh tài năng xuất chúng. Tên đầy đủ của cô, Himeno Asuka, từng gắn liền với hình ảnh hội trưởng hội học sinh mẫu mực và cũng là hội trưởng câu lạc bộ thư đạo tại trường. Cô được mọi người quý trọng bởi tài năng và tính khiêm nhường của mình, kể cả thầy cô, bạn bè, và học sinh của trường. Khi đến thế giới mới, cô dần quen với việc tên của mình bị đảo ngược thành Asuka Himeno.
Từ con số không, Asuka bắt đầu rèn luyện chăm chỉ để chuẩn bị cho hành trình tiêu diệt ma vương. Không ngoài dự đoán của mọi người, cô nhanh chóng làm quen và tiến bộ vượt bậc. Kỹ năng của Asuka ngày càng tăng, cùng với đó là cấp độ của chúng và khả năng ứng dụng trong chiến đấu.
Việc sở hữu thuộc tính hư không càng khiến Asuka trở nên đặc biệt. Thuộc tính này vốn đã hiếm, nay kết hợp với tài năng thiên bẩm của cô, càng làm tăng thêm sự ngưỡng mộ từ những người xung quanh. Tin tức về anh hùng từ thế giới khác của đế quốc Sorraica đã lan tỏa khắp Awhuenia, khiến Asuka trở thành một biểu tượng hy vọng cho tương lai.
“Tốt lắm, ngài anh hùng!”
Gã giáo hoàng chắp hai tay sau lưng, chầm chậm bước về phía Asuka, ánh mắt ông ánh lên vẻ hài lòng.
Asuka dùng tay trái lau nhẹ mồ hôi trên trán, đút thanh liễu kiếm trở lại bên hông rồi đáp lại gã giáo hoàng.
“Hình như tôi vừa quá tay với mọi người...”
“Không sao, họ vẫn ổn.”
Giọng nói già cỗi của gã giáo hoàng vang lên như một lời trấn an.
Asuka quay lại nhìn quanh sân tập và thấy những tên quân lính của đế quốc đang lồm cồm bò dậy. Dù cơ thể họ đầy bụi đất sau trận tập luyện, nhưng không có ai bị thương nghiêm trọng. Điều đó khiến Asuka nhẹ nhõm, bởi cô đã cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình trong suốt buổi huấn luyện.
“Thời gian qua, cô đã phát triển bản thân mình rất tốt rồi, anh hùng.”
Gã giáo hoàng tiếp tục nói, giọng ông chậm rãi như muốn nhấn mạnh vào điều quan trọng.
“Với trạng thái hiện tại, cô đã đủ điều kiện để nhận thánh kiếm. Sắp tới, giáo hội sẽ tổ chức một buổi trao thánh kiếm cho cô.”
Thánh kiếm, một vật linh thiêng của giáo hội mà không ai có đủ năng lực để sử dụng, kể cả bát trụ. Khi Asuka được triệu hồi đến thế giới này, nữ tiên tri ngay lập tức xác định rằng cô là người duy nhất tương thích với thánh kiếm. Không chỉ phù hợp, mà Asuka còn được định sẵn phải là người sử dụng thánh kiếm để hoàn thành sứ mệnh cao cả.
Ban đầu, giáo hội không vội trao thánh kiếm cho Asuka, bởi lẽ cô như một tờ giấy trắng, chưa từng trải qua bất kỳ cuộc chiến nào. Họ quyết định để cô tập luyện trong một thời gian, giúp cô làm quen với thế giới này và phát triển các kỹ năng chiến đấu. Giờ đây, sau một quá trình rèn luyện khắc nghiệt, Asuka đã đạt đến cấp độ đáng nể. Cô đã lĩnh hội được nhiều kỹ năng mạnh mẽ, tích lũy kinh nghiệm dày dặn trong chiến đấu. Giáo hội cuối cùng cũng nhận định rằng Asuka đã đủ điều kiện để nhận thánh kiếm.
“Vậy à, thế thì tốt quá!”
Asuka đáp lời gã giáo hoàng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quyết tâm mạnh mẽ. Khuôn mặt hiền dịu của cô ánh lên một nụ cười đầy tự tin.
Mục tiêu của Asuka là tiêu diệt ma vương đến từ dị giới một cách nhanh nhất, bảo vệ thế giới này khỏi những ảnh hưởng tàn khốc mà hắn có thể gây ra. Ngay từ thế giới cũ, Asuka đã luôn là một người tốt bụng, nghĩa hiệp, không ngần ngại giúp đỡ những người gặp khó khăn. Với tài năng vượt trội, một khi đã đặt mục tiêu, cô luôn đạt được nó một cách nhanh chóng và hiệu quả. Từ "thiên tài" dường như sinh ra để dành cho những người như cô.
Gã giáo hoàng, đứng chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói:
“Cô nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng vất vả cho cô rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Asuka đáp lại, nụ cười hiền hòa vẫn giữ trên môi.
Trước khi rời khỏi sân tập, Asuka quay người về phía nhóm quân lính đã đồng hành cùng cô trong buổi tập luyện. Hai tay cô đặt phía trước, lễ phép cúi người và nói:
“Hôm nay cũng vất vả cho mọi người rồi!”


0 Bình luận