Sau khi nhận tiền bán hai món vật phẩm, Zarc và cả nhóm rời khỏi cửa tiệm, bước ra bên ngoài.
Không khí bên ngoài nhanh chóng kéo Celestia trở lại thực tại, thoát khỏi tâm trạng mơ màng từ lúc Zarc đeo chiếc nhẫn cho cô. Những cá thể elf nô lệ bị đối xử tàn nhẫn, chịu đựng những cú quất roi và gậy từ đám quân lính Xaitha. Những khuôn mặt hốc hác, lấm lem, mệt mỏi và kiệt sức của họ khiến Celestia cảm thấy xót xa.
Cô muốn giúp họ, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Khu rừng này hiện đang nằm dưới quyền kiểm soát của vương triều Xaitha, và bất kỳ hành động nào cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Đột nhiên, một sự kiện gần đó thu hút sự chú ý của cả nhóm, khiến sự bức xúc trong lòng Celestia càng dâng cao.
Bộp... lịch bịch lịch bịch...
Một cô bé elf nhỏ xíu, chật vật ôm một thùng gỗ to tướng, loạng choạng bước đi. Thùng gỗ che khuất tầm nhìn, khiến cô bé không thấy đường. Trong một phút sơ sẩy, cô bé va vào một tên lính. Thùng gỗ rơi xuống, vỡ tan tành, những quả trái cây bên trong lăn lóc khắp nơi.
“Mày làm cái gì thế hả, con nhãi ranh này?!”
Tiếng quát tháo chói tai vang lên. Tên lính, với bộ giáp trụ bóng loáng và huy hiệu đội trưởng, hùng hổ tiến đến. Hai tên lính khác, trang phục đơn giản hơn, lăm lăm vũ khí theo sau, tạo thành một bức tường hung hãn.
Cô bé elf run rẩy như chiếc lá trước gió, đôi mắt to tròn ngập nước, nhìn tên lính với vẻ kinh hoàng tột độ.
“Tôi... xin lỗi...”
Tên đội trưởng thô bạo túm lấy mớ tóc bù xù của cô bé, nhấc bổng lên như nhấc một con thú nhỏ.
“Mày có biết mày vừa gây ra chuyện gì không, hả con oắt con?”
Giọng hắn đầy giận dữ nhưng cũng lẫn sự hả hê. Hắn thích cái cảm giác này, cảm giác của kẻ mạnh áp đảo kẻ yếu.
“Ư... hu hu...”
Cô bé kêu lên đau đớn, đôi chân nhỏ xíu vung vẩy giữa không trung, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
“Mày làm tao khó chịu rồi đấy! Xem ra tao phải dạy cho mày một bài học!”
Tên đội trưởng nói, giọng lạnh lùng. Hắn cứ thế nắm lấy tóc cô bé, kéo cô bé lê lết trên nền đất như một con búp bê rách.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ elf hốt hoảng chạy ra từ đám đông.
“Mẹ…!”
Cô bé elf khóc nấc khi nhìn thấy người mẹ của mình. Người phụ nữ quỳ sụp xuống trước mặt tên đội trưởng, vòng tay ôm lấy chân hắn, giọng nghẹn ngào:
“Xin ngài… xin ngài hãy tha cho con gái tôi…!”
Cả người mẹ lẫn đứa trẻ đều gầy trơ xương. Những mảnh vải rách rưới khoác trên cơ thể họ càng làm rõ sự khắc khổ. Đối với nô lệ elf, bị bỏ đói không phải chuyện hiếm hoi. Đôi mắt trũng sâu của người mẹ ánh lên vẻ tuyệt vọng, giọng nói run rẩy nhưng vẫn van xin hết sức có thể.
“Tránh xa tao ra, con mụ dơ bẩn!”
Tên đội trưởng gằn giọng, khuôn mặt nhăn nhó như thể vừa bị một thứ gì đó ghê tởm chạm vào.
Bốp!
Hắn thô bạo hất mạnh chân, đẩy người phụ nữ ngã xuống đất. Cô lảo đảo, đập người xuống nền đất cứng, nhưng vẫn cố bò dậy, quỳ xuống một lần nữa.
“Xin ngài! Xin hãy tha cho con gái tôi! Tôi sẽ… tôi sẽ đền bù thay phần con bé!”
Bà cúi đầu sát xuống đất, giọng nói khẩn khoản, đôi bàn tay bám chặt lấy nền đất đầy bụi bặm.
Tên đội trưởng nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn không có hứng thú nghe lời cầu xin.
“Đền bù? Một con elf nô lệ như ngươi lấy cái gì mà đền?”
Hắn kéo mạnh tóc cô bé elf hơn nữa, lôi xềnh xệch trên đất.
“Aa… đau quá… hu hu… mẹ ơi…”
Tiếng khóc của cô bé ngày càng yếu ớt.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, máu trong người Celestia sôi lên, cô không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến, sự phẫn nộ dâng trào trong lòng. Cô không kiềm chế được nữa mà liền bước nhanh về phía trước.
“Celestia!”
Zarc gọi để cản Celestia, nhưng đã quá trễ. Cô đã đến đứng đối diện với tên đội trưởng, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào hắn, không chút sợ hãi.
“Hãy dừng ngay hành động bạo lực đó lại!”
Sự xuất hiện bất ngờ của Celestia và giọng nói đầy uy lực của cô khiến tất cả mọi người xung quanh sửng sốt. Các cá thể elf và quân lính Xaitha đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Tên đội trưởng cũng không ngoại lệ. Hắn nheo mắt, nhìn Celestia chằm chằm, vẻ mặt đầy khó chịu trước lời can thiệp táo bạo của cô.
“Chính anh là người đi đứng không nhìn trước sau, khiến cho cô bé tông vào! Vậy mà còn bắt lỗi cô bé? Thật quá đáng!”
Tên đội trưởng khựng lại trong giây lát, sau đó nhếch mép cười khinh bỉ.
“Cô là ai?”
“Anh không cần biết tôi là ai, nhưng hãy dừng ngay hành động quá đáng đó lại, thả cô bé ra ngay!”
Tên đội trưởng nhíu mày, rồi bật ra một tiếng cười khẩy.
“Cô vừa nói gì? Tôi quá đáng ư?”
Hắn siết chặt nắm tóc của cô bé elf, giật mạnh một cái khiến cô bé bật khóc nức nở.
“Nó chỉ là một con nô lệ thôi! Tôi làm gì thì cũng đúng cả, cô có quyền gì mà lên tiếng?”
Celestia cắn môi, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự tàn nhẫn của hắn.
“Dù là nô lệ, cô bé vẫn đã cố gắng hết sức để làm việc! Vốn dĩ để một đứa trẻ bê thùng hàng to như vậy là không hợp lý chút nào!”
Zarc đứng phía sau, nhíu mày gọi:
“Celestia!”
Nhưng cô không nghe thấy. Sự phẫn nộ đã lấn át mọi thứ khác.
Tên đội trưởng khoanh tay, định buông thêm một lời mỉa mai, nhưng rồi ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của Celestia. Hắn chằm chằm quan sát cô từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên một tia thèm khát. Một nụ cười nhếch nhác hiện lên trên khuôn mặt thô kệch của hắn.
Celestia cảm thấy rợn người ngay lập tức. Ánh mắt hắn như một lưỡi dao bẩn thỉu lướt trên da thịt cô, khiến cô cảm thấy ghê tởm.
“Xem nào… Cô không phải dân ở đây đúng không? Lữ khách à?”
Hắn liếm môi.
“Nhìn dáng vẻ này, chắc là tiểu thư nhà quyền quý… Quý cô đây muốn tôi tha cho con bé, đúng không?”
Hắn hạ thấp giọng, nhếch miệng cười nham nhở.
“Được thôi! Nhưng với một điều kiện.”
Hắn nghiêng đầu, giọng nói trở nên trơn truột đầy sự tà dâm:
“Cô phải đến chỗ tôi và ‘phục vụ’ tôi một đêm. He he…”
Câu nói đó như một nhát dao xuyên qua Celestia. Cô đông cứng trong giây lát, rồi cơn giận dữ bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Mắt cô ánh lên sự căm phẫn tột cùng, giọng nói sắc như dao:
“Đồ vô liêm sỉ!!!”
Bị Celestia chửi thẳng mặt, tên đội trưởng Xaitha tức tối đến mức gân xanh trên trán giật lên từng hồi.
“Cô dám chửi cả tôi à?! Cô có biết mình vừa chửi ai không?”
“Tôi không cần biết! Loại người như anh không đáng để tôi bận tâm!”
Lời nói đầy ngạo nghễ của Celestia như đổ thêm dầu vào lửa. Mặt tên đội trưởng đỏ gay vì giận dữ.
“Con nhỏ láo toét!”
Không kiềm chế được nữa, hắn buông tóc cô bé elf ra, rút kiếm bên hông và lao thẳng đến Celestia với tốc độ nhanh như chớp.
Bốppppp...... vèoooooo....
Ngay khoảnh khắc hắn áp sát Celestia, một cú đấm bất ngờ giáng thẳng vào mặt hắn, mạnh đến mức làm cả đầu hắn lệch hẳn sang một bên. Cú đấm đủ sức tiễn hắn bay ngược ra sau, lăn lộn trên đất như một bao tải bị ném đi.
Nằm bệt trên đất, hắn cố gắng gượng dậy, nhìn kẻ vừa tấn công mình. Không ai khác, chính là Zarc. Cậu đã dịch chuyển tức thời đến, giáng một cú đấm trời giáng vào mặt tên đội trưởng khi hắn lao đến tấn công Celestia.
Zarc đứng thẳng người, nhìn tên đội trưởng bằng ánh mắt sắc lạnh như băng.
“Hừm, hình như tay ta vừa va phải thứ gì đó rất dơ bẩn thì phải.!”
Zarc cất giọng bình thản, giơ tay lên phủi nhẹ nắm đấm của mình như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn.
“Mày... mày dám...”
Ngay lập tức, đám lính canh Xaitha xung quanh rút vũ khí, vây quanh bốn người Zarc.
Keng! Keng!
Chúng nhanh chóng tạo thành một vòng vây chặt quanh Zarc và nhóm của cậu, gươm giáo đồng loạt chĩa về phía họ, sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào.
Bầu không khí căng như dây đàn. Các cá thể elf xung quanh hoảng hốt lùi lại, rúc vào những góc tối để tránh bị liên lụy.
Celestia đảo mắt nhìn xung quanh, sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng khi nhận ra tình thế không còn đơn giản nữa.
Nhưng trái ngược với cô, Azur lại bước đến sát bên Zarc, hai tay chống hông, miệng nở một nụ cười đầy thích thú.
“Có vẻ như chúng ta bị bao vây rồi, chủ nhân của ta.”
Azur vừa nói vừa nở một nụ cười nhếch mép, thái độ bình thản đến lạ thường, toát lên khí chất của một cậu thiếu niên dũng mãnh.
Sera tiến đến, đứng phía sau Zarc, khẽ hỏi bằng giọng điềm tĩnh:
“Hierarch, chúng ta làm gì với lũ này?”
Zarc chưa kịp trả lời thì một giọng nam trầm vang lên từ bên ngoài vòng vây quân lính:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nghe thấy giọng nói ấy, đám lính Xaitha lập tức giật mình, vội vã tản ra hai bên để mở đường. Không khí vốn đã căng thẳng, nay lại càng nặng nề hơn.
Tên đội trưởng, kẻ vừa bị Zarc đấm văng ra, lúc nãy còn hùng hổ bao nhiêu thì giờ đây lại cuống cuồng bò dậy. Hắn lảo đảo chạy đến bên cạnh người vừa xuất hiện, cúi đầu khúm núm, giọng run rẩy:
“K...kính chào điện hạ!”
Người vừa xuất hiện dừng lại, đứng cách Zarc và nhóm của cậu một đoạn. Đó chính là Jungsai, kẻ đang nắm quyền kiểm soát khu rừng này.
Tên đội trưởng lập tức tranh thủ cơ hội kể lể, bộ dáng luồn cúi thấy rõ:
“Đ...điện hạ! Bọn người này gây rối ở đây, lại còn dám đánh tôi nữa, thưa ngài!”
Thái độ hắn hèn hạ đến mức đáng khinh. Lúc nãy còn hung hăng với kẻ yếu, giờ gặp chủ nhân của mình lại chẳng khác nào một con chuột rúc vào góc tối.
Jungsai liếc qua Zarc cùng những người đi cùng cậu, mắt hắn lộ vẻ đánh giá. Dù chỉ nhìn thoáng qua, hắn cũng nhận ra ngay nhóm này không phải dân bản địa.
“Các ngươi từ...”
Hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt hắn chuyển sang Celestia.
Ngay giây phút ấy, hơi thở hắn như nghẹn lại. Hai mắt trợn to, vẻ mặt thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng chuyển thành ánh nhìn thèm khát.
“Th…thiên thần...”
Hắn lẩm bẩm, đứng trân người, đôi mắt không giấu được vẻ si mê. Như thể cả thế giới xung quanh đã biến mất, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: “mình phải có được cô ta”.
Tên đội trưởng thấy Jungsai đứng yên như tượng, ánh mắt dại ra một lúc lâu thì khẽ gọi:
“Điện hạ? Điện hạ? Ngài sao vậy?”
Lời gọi đó kéo hồn Jungsai trở về với thực tại. Hắn chớp mắt, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười nham hiểm. Giọng hắn vang lên, đầy vẻ tự mãn:
“Ta là Jungsai, con trai của khan đương nhiệm của vương triều Xaitha hùng mạnh.”
Hắn vung tay, chỉ thẳng về phía Celestia, giọng nói tràn đầy sự chiếm hữu:
“Hỡi cô gái xinh đẹp! Dù chưa biết nàng là ai, nhưng ta đã quyết định, nàng sẽ trở thành chính thiếp của ta!”
Lời vừa dứt, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ thèm khát. Hắn không thể cưỡng lại được sự cuốn hút của Celestia, và với quyền lực trong tay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bị từ chối.
Celestia nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác ghê tởm. Hết tên đội trưởng giờ lại đến tên hoàng tử của Xaitha, một kẻ mà cô đã nghe không ít tin đồn về sự sa đọa và thú tính. Nhìn sơ qua cũng đủ để biết những lời đồn đó chẳng sai chút nào.
“Tôi từ chối!”
Cô đáp lại dứt khoát, không do dự dù chỉ một giây.
Jungsai cười nhạt, vẻ mặt vẫn đầy tự tin:
“Nàng đừng ngại. Ta đây sớm muộn gì cũng sẽ trở thành khan kế nhiệm của Xaitha. Chỉ cần về làm chính thiếp của ta, nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, ta sẽ ban cho nàng thật nhiều đặc quyền.”
Khi nói, ánh mắt hắn lướt dọc theo cơ thể Celestia, trần trụi và thèm khát. Hắn nói là chính thiếp, nhưng ai cũng hiểu, với hắn, Celestia chẳng khác nào một món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng mà thôi.
“Không bao giờ! Loại người như anh là thứ tôi ghét nhất!”
Celestia gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh. Những gì cô chứng kiến từ khi đặt chân vào khu rừng này khiến cô phẫn nộ. Cô không cần phải nể nang gì với một kẻ như hắn, kẻ cầm đầu một đám quân lính tàn bạo, coi mạng sống của những cá thể elf như cỏ rác.
Jungsai vẫn cười, một nụ cười chậm rãi, hiểm độc:
“Ha ha! Dù nàng có đồng ý hay không… thì hôm nay nàng vẫn sẽ thuộc về ta!”
Bên cạnh Celestia, Zarc bước lên một bước. Cậu đứng đối mặt với Jungsai, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự uy hiếp:
“Đồng đội của tôi đã trả lời rồi, mong quý ngài đây không làm phiền cô ấy nữa.”
Thấy Zarc tiến lên đứng chắn trước mặt Celestia, tên Jungsai từ cười đểu chuyển sang cau có. Đôi mắt hắn híp lại đầy khó chịu, giọng trầm xuống:
“Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Không muốn chết thì để lại cô ta và cút xéo khỏi đây ngay, trước khi ta đổi ý!”
Zarc bình thản đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén:
“Điều đó là không thể, bởi vì cô ấy là đồng đội quan trọng của tôi.”
Sự điềm tĩnh của Zarc khiến Jungsai ứa gan. Hắn nhăn mặt, gằn giọng:
“Ngươi…! Bay đâu, xử lý hết bọn chúng, bắt cô gái kia lại đây cho ta!”
“Vâng, thưa điện hạ!”
Đám quân lính vây quanh nhóm của Zarc cùng với đám hộ vệ của Jungsai đồng loạt đáp lời. Ngay sau đó, những lưỡi kiếm lóe sáng khi chúng đồng loạt lao lên tấn công.
Zarc quay sang, nhìn xuống Azur bên cạnh mình và hỏi:
“Ngươi xử lý được bọn chúng chứ?”
Azur nhếch mép cười, một tay xắn ống tay áo của tay còn lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước:
“Ha, cứ giao cho ta!”
Dứt lời, Azur lao thẳng về phía kẻ địch.
Vừa di chuyển, cậu ta dang rộng hai tay. Ngay lập tức, hai thanh kiếm hiện ra, một thanh rực lửa, một thanh băng giá. Chỉ trong chớp mắt, cả hai thanh kiếm đã nằm gọn trong tay Azur, sẵn sàng tàn sát.
Roẹt roẹt roẹt roẹt!
“Aaa!!!”
Trước mắt Celestia, Azur xoay người múa kiếm với tốc độ đáng kinh ngạc. Chỉ trong nháy mắt, vài tên quân lính đã gục xuống, máu tuôn xối xả.
Cô đứng sững người.
Dù đã biết Azur là một cổ long, nhưng chứng kiến cảnh một con rồng chiến đấu trong hình dạng con người vẫn khiến cô không thể tin vào mắt mình. Sự nhanh nhẹn, uyển chuyển, từng đường kiếm của cậu đều hoàn hảo như thể đó là bản năng.
Giải quyết xong vài tên, Azur đứng trụ vững, hít một hơi thật sâu. Lồng ngực cậu ta phập phồng như đang tích tụ một nguồn sức mạnh khổng lồ.
“Haaaaaaaaaaaa!!!”
Ngay sau đó, Azur kéo đầu xuống, há miệng phun ra một luồng lửa rực cháy.
Phừnggggg!!!
“Aaaaaa!!!”
“Gưa!!!”
Những tiếng thét vang lên thảm thiết.
Ngọn lửa cuồng bạo quét qua những tên lính, biến chúng thành những ngọn đuốc sống. Chúng lăn lộn, vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng ngọn lửa của Azur không phải thứ có thể dễ dàng dập tắt.
Tên Jungsai, dù đứng cách đó một đoạn, vẫn phải giơ tay lên che mặt vì sức nóng kinh hoàng.
Lửa phun ra từ Azur không phải lửa thường, mà là hơi thở của rồng, một sức mạnh hủy diệt có thể thiêu rụi cả một đạo quân trong chớp mắt. Ở hình dạng con người, uy lực của nó đã bị kiềm chế đi phần nào. Nếu Azur sử dụng hơi thở rồng trong hình dạng thật, thì cả khu rừng này có thể sẽ hóa tro chỉ trong vài giây.
“Chết tiệt! Bọn bây làm cái gì vậy!? Mau xử lý chúng cho ta!!!”
Tên Jungsai gào lên tức tối, chân dậm mạnh xuống đất như một đứa trẻ giận dữ. Hắn vung tay chỉ đạo, ra lệnh cho đám quân lính tiếp tục tấn công nhóm của Zarc và bắt Celestia lại bằng mọi giá.
Nhưng...
Đám quân lính Xaitha chẳng khác gì bù nhìn rách nát trước sức mạnh áp đảo của nhóm Zarc.
Vài tên định tập kích từ phía sau chưa kịp chạm đến Zarc đã phải đối mặt với Sera. Cô nhanh chóng rút hai con dao plasma Daggerfall đeo bên đùi, chỉ vài nhát chém, những thanh kiếm và giáo của kẻ địch bị cắt lìa như thể chúng chỉ làm bằng giấy.
Roẹt roẹt roẹt roẹt!
Những nhát dao tiếp theo xé toạc qua cổ và mặt của đám quân lính, máu bắn tung tóe. Bọn chúng không kịp hét lên một tiếng đã gục xuống ngay tại chỗ.
Zarc quay sang Celestia, giọng điềm nhiên nhưng đầy ẩn ý:
“Cô thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa?”
Celestia hơi bối rối.
“Tôi...”
Cô đang lo lắng về một vấn đề khác. Địa điểm giao tranh lúc này là một khu rừng. Lửa từ hơi thở rồng của Azur, nhiệt năng từ dao plasma của Sera, tất cả đều có thể khiến lửa bén vào lá cây, lan ra khắp nơi và gây nên một trận cháy rừng khổng lồ.
Phừng!
Và đúng như cô dự đoán, một tia lửa từ đòn tấn công của Azur đã bén vào cành cây, khiến nó bắt đầu bốc cháy.
Thế nhưng...
“Haaaaaaaaaa!!!”
Azur lập tức hít sâu, rồi phun ra một luồng khí lạnh băng giá.
Luồng khí lạnh không chỉ dập tắt đám cháy vừa bùng lên, mà còn tràn qua, đóng băng những tên quân lính Xaitha ngay tại chỗ. Những kẻ bất hạnh đứng trong phạm vi của nó lập tức bị đông cứng. Cơ thể sinh vật vốn cấu tạo phần lớn từ nước, và dưới nhiệt độ cực thấp từ hơi thở của Azur, chúng chỉ kịp run rẩy trong vài giây trước khi biến thành những bức tượng băng.
Rắc rắc…
Chưa dừng lại ở đó, Azur vung thanh kiếm băng trên tay ra phía trước, quát lớn:
“Ice Spear!”
Vù vù vù vù!!!
Azur đứng vung tay đang cầm thanh kiếm băng về phía trước. Một loạt các thanh băng sắc nhọn xuất hiện, bay đến đâm vào những tên quân lính.
Từ không khí, một loạt mũi giáo băng sắc nhọn xuất hiện, lao thẳng vào những kẻ địch chưa kịp đóng băng.
Phập! Phập! Phập!
“Aaaaa!!!”
“Gưaaaaa!!!”
Những kẻ bị đâm trúng ôm lấy cơ thể đầy vết thương của mình, rên rỉ trong tuyệt vọng trước khi hoàn toàn mất đi hơi thở.
Không mất thêm thời gian, Azur thu người lại, rồi bất ngờ vung mạnh cả hai tay. Hai thanh kiếm, một lửa một băng, bị ném đi như hai tia chớp, đâm xuyên qua ngực hai tên quân lính trước mặt.
Xoẹt!
Azur tiếp tục tạo hai quả cầu trong lòng hai bàn tay, quả cầu lửa rực đỏ bên tay trái và quả cầu khí băng xanh ngắt bên tay phải.
“Ha ha ha! Lũ rác rưởi các ngươi mà đòi đối đầu với ta sao!? Về luyện thêm một nghìn năm nữa rồi hẵng quay lại!”
Vừa dứt lời, Azur vung tay.
Vèo vèo…
Quả cầu lửa phóng đi trước, xé gió lao vào đám quân lính. Ngay khi chạm đất, nó phát nổ thành một cơn bão lửa, nhấn chìm những kẻ xấu số trong ngọn lửa địa ngục. Tiếng thét đau đớn vang lên khắp nơi.
Xèoooooo…
Ngay sau đó, quả cầu băng lao tới. Luồng khí lạnh lan tỏa, dập tắt đám cháy vừa bùng lên nhưng đồng thời đóng băng tất cả những kẻ còn lại. Những bức tượng băng mang hình dáng quân lính Xaitha đứng im lặng giữa chiến trường, đôi mắt của chúng vẫn còn ánh lên sự kinh hoàng trước khi hoàn toàn mất đi sự sống.
Tên Jungsai chết sững.
Mặt hắn tái mét, miệng há hốc không nói nên lời. Hắn lắp bắp:
“Cái... cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này!?”
Đôi mắt hoảng loạn của hắn lướt qua đám quân lính, những kẻ đã từng phục tùng hắn tuyệt đối, giờ đây chỉ còn lại xác chết rải rác khắp nơi.
Quay sang bên cạnh, hắn thấy tên đội trưởng đang run rẩy bám víu lấy mình. Quá phẫn nộ, hắn nắm lấy cổ tên đội trưởng và ném mạnh về phía trước:
“Vô dụng! Ngươi cũng lên tấn công bọn chúng đi chứ!!!”
“Đ... điện hạ... tôi... tôi không thể...”
Phập!
Ngay lúc hắn bị ném ra, một thanh băng của Azur đâm xuyên qua cơ thể hắn, lấy mạng chỉ trong tích tắc.
“Gư... ư...”
Hắn ngã gục xuống đất, đôi mắt trợn trừng không tin nổi vào kết cục của mình.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ quân lính Xaitha đã bị hạ gục.
Tám phần bỏ mạng ngay lập tức, hai phần còn lại bị thương nặng, lê lết trên mặt đất trong đau đớn. Còn Jungsai, từng là kẻ hống hách và tự mãn, giờ đây chỉ biết đứng trơ trọi, ánh mắt khiếp sợ nhìn những gì vừa xảy ra.
Azur, trong dáng vẻ đầy ung dung, chống hai tay vào hông, nhìn thẳng về phía tên Jungsai. Gã bật cười nhàn nhã, rồi hỏi Zarc, người đang đứng phía sau mình:
“Còn tên này thì sao, chủ nhân của ta?”
“Kệ hắn đi!”
Zarc đáp lại không chút do dự, sau đó quay người, ra hiệu cho cả nhóm.
“Chúng ta đi thôi!”
Zarc dẫn đầu bước đi trước, dáng người trầm tĩnh. Sera, Celestia và Azur không chần chừ, đồng loạt quay người bước theo cậu, để lại tên Jungsai đứng giữa hiện trường hỗn loạn với đám lính đã bị hạ gục.
Trước khi quay đi, Celestia ném về phía Jungsai một ánh mắt khinh bỉ, còn Azur thì nhếch mép, để lại một nụ cười đểu, như thể trêu ngươi hắn.
“Đứng lại!”
Tên Jungsai gào lên, giọng đầy tức tối. Nhưng Zarc và nhóm của cậu vẫn cứ quay lưng bước đi, không ai thèm để tâm đến hắn.
“Đứng lại! Ta ra lệnh cho các ngươi đứng lại!!!”
Vừa bước, Zarc vừa khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, giọng điềm nhiên nhưng đầy khinh thường:
“Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?”
Mặt Jungsai đỏ bừng lên vì phẫn nộ. Hắn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên trán.
“Ngươi…! Thằng chó!!!”
Lời đáp của Zarc như giọt dầu làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Jungsai. Mặt hắn đỏ gay, gân xanh nổi lên, trông chẳng khác gì một con thú điên cuồng.
Không kìm được cơn giận, Jungsai rút kiếm, lao về phía nhóm Zarc.
Sera nhanh như chớp, xoay người bước tới, chặn đứng đường hắn.
Vụt...
“Hơ!?”
Jungsai vung kiếm chém tới, nhưng lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể Sera như chém vào không khí.
Hắn mất đà, cúi gập người về phía trước, ngay lập tức lĩnh trọn một cú lên gối trời giáng của Sera.
Bốp!
“Khụ!”
Chưa dừng lại ở đó, Sera túm lấy tóc hắn, kéo giật ngược lên, rồi bồi thêm vài cú lên gối như trời giáng vào bụng hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Những cú lên gối mạnh như vồ, khiến Jungsai cong người như con tôm bị ném vào lửa. Nước dãi trào ra từ khóe miệng, mắt trợn ngược chỉ còn lòng trắng. Hắn vốn chỉ là kẻ dựa vào thân phận để sai khiến người khác, bản thân chẳng qua cũng chỉ là tên vô dụng với trình độ chưa nổi một con số.
Sau vài cú lên gối tàn bạo, Sera buông tóc tên Jungsai ra, khiến hắn rơi tự do, mặt đập mạnh xuống nền đất. Một âm thanh nặng nề vang lên, như tiếng một con bù nhìn rách nát bị quăng xuống đường.
Không để hắn có cơ hội gượng dậy, Sera nhấc một chân lên, giẫm thẳng xuống đầu hắn. Lực đạp của cô không quá mạnh để nghiền nát, nhưng vừa đủ để ép chặt đầu hắn xuống, khiến hắn chỉ có thể rên rỉ, bất lực như một con sâu bọ bị ghim dưới gót giày.
Cùng lúc đó, cô giơ tay còn lại, lấy ra một khẩu Morrowind từ storage, chĩa thẳng xuống đầu hắn.
“Tên hạ tiện rác rưởi, ngươi dám cả gan động đến Hierarch à!”
Giọng Sera lạnh lùng, ánh mắt đầy sự khinh bỉ, nhìn hắn như nhìn một con giòi mục rữa.
“Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, đừng giết.”
Zarc lên tiếng, giọng điềm nhiên như thể vừa bảo người khác tha cho một con kiến.
“Vâng, thưa Hierarch!”
Sera lập tức cất khẩu súng đi, nhưng chân cô vẫn giẫm chặt lên đầu Jungsai, không cho hắn nhúc nhích.
Xung quanh, những người elf kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này. Từ trước đến nay, chưa ai dám chống lại tên hoàng tử ngông cuồng này, kể cả những lữ khách và mạo hiểm giả ghé qua. Vậy mà nhóm của Zarc, chỉ với Azur và Sera, đã nghiền nát toàn bộ đám quân lính, còn dám dẫm đạp lên đầu hắn như đạp một con chó hoang.
“Kư... khốn kiếp...”
Jungsai nghiến răng, cố nhấc đầu lên, nhưng bị ghì chặt xuống đất bởi chân của Sera. Hắn chỉ có thể quay ngang mặt, cặp mắt đỏ ngầu trừng lên đầy căm phẫn:
“Các ngươi có biết... hậu quả... khi dám động đến ta... không hả...”
“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, tên hạ tiện!”
Sera gằn giọng, dồn lực đạp mạnh, ép đầu Jungsai lún sâu xuống đất.
“Gư…”
Mặt hắn dúi sâu xuống nền đất, răng nghiến chặt đến mức bật máu.
Lúc này, vài tên quân lính còn sống sót loạng choạng đứng dậy. Nhưng bọn chúng chỉ biết đứng từ xa run rẩy, không ai dám tiến lên.
Zarc quay người lại, cúi đầu nhìn xuống Jungsai, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Ta sẽ chờ xem cái gọi là ‘hậu quả’ mà ngươi nói.”
Dứt lời, cậu nhấc một chân ra sau, lấy đà…
Bốp!!!
Một cú sút cực mạnh nện thẳng vào bụng Jungsai, hất văng hắn ra xa như một bao tải rỗng.
“Khặc!!!”
Hắn rơi bịch xuống đất, lăn lông lốc vài vòng… rồi bất động.
Zarc liếc nhìn đám quân lính Xaitha vẫn còn đang đứng chết trân, giọng điềm nhiên nhưng đầy áp lực:
“Đem nó đi!”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng đủ để khiến cả đám run rẩy.
Sau đó, cậu quay lưng đi, bước đi thong dong như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Celestia, Azur và Sera thản nhiên theo sau, bỏ mặc tên hoàng tử ngông cuồng nằm bất tỉnh trên đất.
Khi nhóm của Zarc đã khuất dạng, bọn lính mới dám xông đến chỗ Jungsai, vội vã thực hiện sơ cứu cho hắn.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Giọng gọi vang lên đầy lo lắng từ các tên lính.
Tên Jungsai vẫn còn thở, nhưng hoàn toàn bất tỉnh. Gương mặt nhợt nhạt của hắn không còn chút sức sống, thân hình nằm bất động trên mặt đất.
Cả đám vội vã khiêng Jungsai rời khỏi, để lại hiện trường hỗn loạn, trong khi nhóm của Zarc thong thả quay trở về lữ quán.
--------------------
Đêm buông xuống. Bên trong chuồng ngựa tối tăm và ẩm thấp, Ruri chầm chậm mở mắt. Cô bé đã thiếp đi sau những trận đòn của gã Caikhatu, cơ thể nhỏ bé quằn quại dưới những vết thương. Giấc ngủ chỉ giúp cô bé hồi phục đôi chút, nhưng cái đói vẫn cào xé bụng, còn đầu óc thì nặng trĩu như thể bị nhấn chìm dưới làn nước lạnh.
Ruri khẽ nhấc người dậy, mỗi cử động đều khiến cơ thể đau nhức. Đôi chân bé nhỏ khập khiễng bước từng bước trên nền đất lạnh. Cánh cửa chuồng đã bị khóa chặt từ bên ngoài bằng một thanh gỗ lớn. Dù có thoát ra, cô bé cũng chẳng thể đi xa, đám gia nhân của Caikhatu sẽ lại tóm lấy và mang cô bé trở về, rồi mọi thứ lại tiếp diễn.
Trong cơn đói và kiệt sức, Ruri thất thần đi quanh chuồng ngựa, đôi mắt vô hồn tìm kiếm thứ gì đó có thể bỏ vào miệng. Nhưng chẳng có gì ngoài rơm rạ, bụi bẩn và mùi hôi tanh của súc vật. Cái lạnh của màn đêm càng lúc càng ngấm vào da thịt. Cô bé vòng tay ôm lấy cơ thể trần trụi đang run rẩy, đôi môi tím tái mấp máy không thành tiếng.
Khát nước.
Ruri tìm kiếm xung quanh, cuối cùng chỉ thấy những chậu nước đục ngầu dành cho lũ ngựa. Nước bẩn, trôi nổi đầy bụi bặm và lông thú. Cô bé chần chừ. Nhưng rồi, cổ họng khô khốc như có gai nhọn cào xé. Không còn lựa chọn nào khác, cô bé cúi xuống, run run vốc nước lên uống. Chất lỏng tanh ngòm trôi xuống cổ họng, khiến dạ dày quặn thắt.
Nhưng ít ra, cô bé vẫn chưa chết khát.
Giờ đây, ưu tiên tiếp theo là tìm một thứ gì đó để chống lại cái lạnh.
Ruri lê bước quanh chuồng ngựa, đôi bàn chân nhỏ giẫm lên nền đất lạnh cứng. Cuối cùng, cô bé tìm thấy vài mảnh vải vụn nằm vương vãi trên sàn. Những mảnh vải cũ kỹ, bốc mùi ẩm mốc, nhưng vẫn tốt hơn là chẳng có gì. Cô bé nhặt chúng lên, buộc chặt lại với nhau, cố gắng tạo thành một mảnh vải đủ lớn để che lấy thân thể. Dù rách nát, nó vẫn giúp cô bé đỡ lạnh hơn một chút.
Ruri lặng lẽ cuộn tròn trên đống rơm, nhắm nghiền mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn đói đang cồn cào.
Ruri cảm nhận được sự quen thuộc đến đáng sợ của nơi này, địa ngục trần gian đã ám ảnh cô bé từ khi mới chào đời. Những đêm lạnh lẽo như thế này, mẹ của Ruri thường ôm cô bé vào lòng, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho con gái bé bỏng. Nhưng giờ đây, mẹ của cô bé đã không còn nữa, không còn ai có thể bảo vệ Ruri khỏi cái lạnh giá của đêm đen.
Nghĩ về người mẹ bất hạnh của mình, rồi nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc bên Zarc và Celestia, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má gầy gò của Ruri.
“Chủ nhân... nữ vương...”
Cô bé nằm co ro, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian lạnh lẽo.
“Hãy đến cứu Ruri... híc…”
Ruri hy vọng rằng Zarc và Celestia sẽ tìm đến đây, giải thoát mình khỏi gã Caikhatu tàn ác.
Cứ thế, Ruri chìm trong nước mắt. Dần dần, cơn mệt mỏi và kiệt sức bao trùm lấy cô bé. Ruri thiếp đi lúc nào không hay, giữa đêm tối lạnh giá và không một tia hy vọng rõ ràng.
--------------------
Trong căn phòng, Jungsai ngồi trên ghế với gương mặt nhăn nhó vì tức tối. Những vết bầm tím trên cơ thể hắn vẫn còn đau nhức, băng gạc quấn quanh vài chỗ.
“Khốn kiếp! Thật tức chết đi mà!”
Choang!
Hắn vung tay, ném mạnh cái cốc xuống đất, khiến những cô gái elf nô lệ xung quanh giật bắn người, co rúm lại vì sợ hãi.
“Lũ vô dụng! Chỉ có mỗi chuyện bắt một đứa con gái mà cũng không làm được!”
Hắn chỉ tay về phía đám quân lính, gằn giọng chửi mắng.
Đám quân lính cúi gằm mặt, không một ai dám ho he. Bọn chúng hiểu rõ tính khí của Jungsai, bị mắng vẫn còn là nhẹ, ít ra bọn chúng vẫn giữ được mạng sống.
Jungsai nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Lũ khốn kiếp đó… Nhất là thằng chó chết tiệt đó… Dám coi thường ta sao!?”
Hắn nghiến răng, cắn mạnh vào móng tay, gương mặt méo xệch vì tức giận. Nhưng rồi, hình ảnh của Celestia hiện lên trong đầu hắn. Đôi mắt sáng tựa bầu trời xanh, mái tóc vàng óng mềm mại, nét đẹp kiêu sa ấy khiến sự giận dữ của hắn dần chuyển thành một nụ cười gằn đầy nham hiểm.
“Ta nhất định phải có được nàng… bằng mọi giá…”
Một nụ cười điên loạn nở trên môi hắn.
Ngay lập tức, Jungsai quay sang ra lệnh:
“Lập tức đến guild mạo hiểm giả, treo thưởng một trăm nghìn đồng vàng để bắt sống cô gái kia về cho ta!”
Một trăm nghìn đồng vàng là một gia tài kếch xù, đủ để một người sống sung túc suốt ba đời. Vì khao khát chiếm đoạt Celestia, Jungsai không tiếc tay vung tiền, quyết tâm bắt được cô về làm món đồ chơi thỏa mãn thú tính của mình.
Đám quân lính nghe xong lệnh, hơi giật mình nhưng không dám phản đối.
“V...vâng, thưa điện hạ!”
Chúng vội vàng rời khỏi căn phòng, không dám nán lại thêm giây nào. Ở lại chỉ khiến chúng hứng chịu thêm cơn thịnh nộ của hắn mà thôi.
Sau khi đám quân lính rời đi, Jungsai ngả người ra ghế, cười gằn, ánh mắt vằn lên những tia thèm khát bệnh hoạn. Trong đầu hắn, hình ảnh Celestia cứ lởn vởn, mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt trong trẻo nhưng sắc lạnh, vẻ đẹp kiêu sa nhưng mạnh mẽ ấy khiến hắn vừa mê mẩn vừa điên tiết. Hắn nghiến răng, tay siết chặt thành ghế khi tưởng tượng đến cái ngày nàng bị hắn quật ngã xuống, bất lực vùng vẫy dưới thân hắn.
"Hư hư... nàng sẽ sớm thuộc về ta thôi!"
Lưỡi hắn liếm quanh bờ môi khô khốc, cả cơ thể rạo rực đến phát cuồng khi nghĩ đến viễn cảnh Celestia bị hắn chế ngự, bị ép buộc khuất phục. Mường tượng về làn da mịn màng, từng đường cong hoàn hảo, những tiếng van xin đầy sợ hãi của nàng càng khiến hắn phấn khích đến nghẹt thở.
Cơn khao khát dâng trào khiến Jungsai không thể kiềm chế được nữa. Hắn ngẩng lên, ánh mắt đảo quanh những cô gái elf nô lệ đang đứng nép bên tường, run rẩy trước cơn giận dữ trước đó của hắn. Ánh mắt hắn lướt qua từng gương mặt, rồi dừng lại ở một cô gái elf có vài nét hao hao giống Celestia. Mái tóc cô không vàng óng như Celestia, đôi mắt cũng chẳng có nét kiên cường ấy, nhưng ít ra... cô cũng có thể làm dịu đi cơn thèm khát của hắn vào lúc này.
Hắn đứng bật dậy.
Cô gái elf giật mình lùi lại, hơi thở gấp gáp, cả người run rẩy.
“Hơ...”
Nhưng chưa kịp phản ứng, cổ tay cô đã bị bàn tay thô bạo của hắn chộp lấy.
"Ngươi! Đi theo ta về phòng!"
Jungsai nắm chặt tay cô gái elf, kéo xềnh xệch đi. Hắn sẽ dùng cô gái khốn khổ này để giải tỏa cơn thèm khát Celestia.
"Kh...không... xin hãy tha cho tôi..."
Cô gái elf khóc nấc, van xin trong tuyệt vọng. Phận nô lệ đã quá khổ cực, giờ lại phải làm công cụ thỏa mãn dục vọng của hắn. Nhưng sức lực yếu đuối không thể chống lại Jungsai.
Những cô gái elf còn lại cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn theo. Họ nín thở, không ai dám lên tiếng, chỉ biết siết chặt tay, cầu mong cơn ác mộng này sẽ không rơi xuống đầu mình.
Jungsai siết chặt cổ tay cô gái đáng thương, kéo cô về phía căn phòng của hắn, nơi hắn sẽ thỏa mãn cơn dục vọng bệnh hoạn của mình. Tiếng bước chân hắn vang vọng khắp gian phòng, nặng nề và ám ảnh, trong khi tiếng nức nở tuyệt vọng của cô gái elf mỗi lúc một xa dần.
0 Bình luận