Buổi sáng, Zarc cùng nhóm của cậu xuống tầng dưới dùng bữa. Vốn là khu rừng của elf nên các món ăn chủ yếu là rau củ và trái cây, tất cả đều rất tươi và tự nhiên.
Celestia ngồi yên lặng, đôi mắt cô không rời khỏi Zarc. Cô vừa nhấm nháp một miếng trái cây, vừa suy nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
“Sao vậy?”
Zarc hỏi trong khi vẫn đang điềm nhiên cắn một miếng trái cây tươi.
“Ưm... tôi đang nghĩ rằng... liệu tên hoàng tử kia có dễ dàng bỏ qua chuyện xảy ra ngày hôm qua không.”
Celestia đề cập đến Jungsai, tên hoàng tử kiêu ngạo đã bị Zarc và nhóm của cậu làm cho bẽ mặt giữa đám đông hôm qua.
“Còn phải hỏi sao? Người như hắn làm sao chịu dễ dàng bỏ qua được.”
Với tính cao ngạo của Jungsai, Zarc biết rõ hắn sẽ không dễ dàng quên đi sự sỉ nhục đó. Đây cũng là điều khiến Celestia lo lắng.
“Tôi sợ... hắn sẽ giở trò gì đó...”
Celestia hạ giọng, ánh mắt đầy bất an.
Khu rừng Sheldwell này là thuộc địa của Xaitha, hiện tại nó đang nằm dưới sự cai trị của Jungsai. Ở ngay trong hang cọp, Celestia cảm thấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Nếu tối đến, khi mọi người đã say giấc và mất cảnh giác, hắn sai người lẻn vào bắt cóc cô thì sao?
Thế nhưng, Zarc vẫn giữ vẻ dửng dưng, không chút lo lắng. Cậu nâng cốc nước hoa quả lên nhấp một ngụm, bình thản nói:
“Cô không cần lo, hắn không làm gì được cô đâu.”
Thấy vẻ thản nhiên của Zarc, Celestia hiểu rằng cậu đã dàn xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Dù nơi đây tràn ngập quân lính của Xaitha dưới quyền Jungsai, nhưng Zarc đã cho Mantis theo sát để bảo vệ cô. Cậu cũng đã đánh giá mức độ nguy hiểm của tên Jungsai và đám quân lính Xaitha. Thái độ thản nhiên hiện tại của Zarc cho thấy rằng bọn chúng không đáng phải để tâm.
Bên cạnh, Azur đang cầm một quả táo, cắn một phát vơi đi nửa quả. Vừa nhai nhồm nhoàm, Azur vừa lên tiếng:
“Chủ nhân của ta, ta không hiểu tại sao ngươi không giết quách tên ngạo mạn kia cho xong. Chỉ cần một hơi thở của ta thì cả khu rừng này sẽ biến thành tro ngay.”
Lời nói của Azur không hề ngoa. Ở hình dạng rồng gốc, chỉ cần một hơi thở của Azur, cả khu rừng Sheldwell này sẽ bị thiêu rụi trong chớp mắt.
Zarc đặt cốc nước xuống, giọng bình thản:
“Vùng này hiện tại thuộc về vương triều Xaitha, việc xử lý Xaitha ta vẫn còn đang tính toán, chưa phải lúc để hành động.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Cả tên hoàng tử kia nữa, hiện tại chưa phải lúc để xử lý hắn.”
Nghe Zarc nói rằng chưa đến lúc xử lý tên hoàng tử biến thái kia, Celestia nói với giọng bực bội:
“Nhìn cảnh elf ở đây bị hắn và quân Xaitha hành hạ, tôi thật không thể chịu nổi!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một ông lão elf già bước vào. Lưng ông hơi còng, đôi mắt không ngừng đảo quanh như đang tìm kiếm ai đó. Ông chính là vị trưởng lão elf, người từng đứng đầu khu rừng Sheldwell trước khi vùng đất này bị Xaitha xâm chiếm.
Thấy sự xuất diện của một nhân vật kỳ lạ, Celestia cũng tập trung ánh nhìn về phía ông trưởng lão.
Ông trưởng lão quét ánh mắt qua một lượt, rồi dừng lại ở chỗ Zarc và mọi người đang ngồi. Chậm rãi, ông bước đến gần Zarc và cất tiếng nói, giọng khàn nhưng đầy sự trang trọng:
“Các cô cậu có phải là những người đã đánh bại đám quân lính không?”
Câu hỏi khiến Zarc thoáng dừng lại. Cậu đặt cốc nước hoa quả xuống bàn, liếc mắt nhìn ông trưởng lão, giọng đầy thăm dò:
“Ông là ai? Tìm chúng tôi có việc gì?”
Một câu hỏi ngược, nhưng cũng mang hàm ý xác nhận rằng những nhân vật mà ông trưởng lão đang đề cập chính là họ. Azur và Sera cũng hướng ánh mắt về phía ông, vẻ mặt đầy tò mò và cảnh giác.
Ông trưởng lão chầm chậm giới thiệu bản thân:
“Tôi là Folred, trưởng lão của khu rừng Sheldwell này. Tôi đến đây để nhờ các cô cậu giúp đỡ.”
Nghe vậy, Celestia cất tiếng:
“Trưởng lão? Vậy tức là ông từng là người đứng đầu khu rừng này trước khi Xaitha xâm chiếm?”
“Đúng vậy.”
Folred gật đầu xác nhận, giọng điềm đạm.
Celestia tiến thêm một bước, cô hỏi:
“Một trưởng lão như ông lại đến tận đây để gặp chúng tôi. Vậy ông muốn nhờ vả điều gì?”
Folred hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng vẻ nặng nề:
“Tôi muốn nhờ các cô cậu... giải cứu và mang con gái của tôi về.”
Lời thỉnh cầu bất ngờ khiến Celestia khẽ liếc sang Zarc như để dò ý, và được cậu đáp lại bằng một cái nhìn thản nhiên, ra hiệu rằng cô cứ tiếp tục tra hỏi thêm thông tin.
Hiểu ý, Celestia quay sang ông trưởng lão, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Ông có thể trình bày chi tiết hơn cho chúng tôi không?”
Folred thở dài, rồi bắt đầu kể lại hoàn cảnh của mình bằng một giọng điệu trầm buồn.
Khu rừng Sheldwell này vốn thuộc về elf, một chủng tộc sống hòa hợp với thiên nhiên, họ không chỉ bảo tồn mà còn làm cho khu rừng ngày càng tươi tốt hơn. Tuy nhiên, kể từ khi Xaitha xâm chiếm, mọi thứ đã thay đổi. Người từ Xaitha đến khai thác một cách tàn bạo, đốn cây lấy gỗ, thu hoạch hoa quả quá mức, bóc lột mọi thứ mà khu rừng có thể cung cấp. Chỉ trong một thời gian ngắn, khu rừng từ một nơi tràn đầy sức sống đã trở nên kiệt quệ.
Khi Xaitha đánh chiếm khu rừng, ông trưởng lão và những cá thể elf đã chiến đấu đến phút cuối cùng, nhưng sức mạnh của họ không thể địch nổi quân lực hùng hậu của Xaitha. Khi buộc phải đầu hàng, ông trưởng lão đã đưa ra một điều kiện, đó là Xaitha không được động đến ông và cô con gái của mình.
Thoạt nghe qua, điều kiện này có vẻ ích kỷ, nhưng người dân elf không hề trách móc ông. Họ hiểu rằng ông làm vậy không phải vì bản thân, mà vì sự sống còn của cả khu rừng. Ông trưởng lão và con gái của ông mang trong mình dòng máu hậu duệ của rừng. Nếu họ sống dưới gốc cây đại thụ ở trung tâm khu rừng, họ có thể sử dụng linh lực của mình để giúp rừng hồi phục nhanh chóng sau những đợt khai thác tàn bạo của Xaitha. Nhờ có họ, khu rừng Sheldwell mới có thể tồn tại đến bây giờ.
Ban đầu, Xaitha đồng ý với điều kiện này. Chúng không động đến ông trưởng lão và con gái của ông, đồng thời cấm quân lính đến gần nơi ở của hai người. Nhưng mọi chuyện thay đổi khi Jungsai lên nắm quyền cai quản khu rừng. Hắn không quan tâm đến giao kèo cũ, thẳng tay bắt cô con gái của ông trưởng lão đi.
Hiện tại, ông trưởng lão đã lớn tuổi, linh lực của ông không còn đủ để duy trì sự sống cho khu rừng. Nếu con gái ông không quay lại, khu rừng Sheldwell sẽ sớm lụi tàn.
Nghe lời kể của ông trưởng lão, Celestia không kìm được sự tức giận về hành động của tên Jungsai. Cô quay sang Zarc, giọng đầy vẻ cầu khẩn:
“Zarc, chúng ta không thể làm gì để giúp các elf ở đây sao?”
Zarc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ đáp gọn:
“Hiện tại chưa phải lúc.”
Cậu nhìn thẳng vào Celestia và nhắc:
“Cô quên rằng chúng ta cần ưu tiên việc tìm ra Ruri trước sao?”
Câu nói của Zarc khiến Celestia sực nhớ rằng Ruri vẫn đang thất lạc ở đâu đó, một mình đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Hơn nữa, chém giết nhau thì dễ, nhưng giải phóng khu rừng này khỏi sự cai trị của Xaitha lại là một vấn đề liên quan đến chính trị và nhiều yếu tố phức tạp khác, không phải là việc có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Celestia im lặng, vẻ mặt xìu xuống. Cô hiểu ý Zarc muốn nói, nhưng không khỏi cảm thấy bất lực.
Ông trưởng lão Folred cúi thấp đầu, giọng khẩn khoản:
“Tôi khẩn thiết cầu xin các cô cậu, hãy giúp mang con gái của tôi trở về khu rừng này!”
Zarc khoanh tay, bắt chéo chân, giọng điềm nhiên:
“Ông đến đây chắc không phải chỉ để nhờ vả không công đâu nhỉ? Nói đi, chúng tôi sẽ được lợi gì từ việc này?”
“...”
Câu nói của Zarc khiến ông trưởng lão khựng lại. Sau một hồi im lặng, ông từ từ lấy ra từ ống tay áo rộng một cuộn giấy dài, đôi tay hơi run vì tuổi già:
“Đây là một vật phẩm quý hiếm, được truyền qua nhiều thế hệ trong gia tộc chúng tôi. Nó chỉ có thể được sử dụng một lần duy nhất, người dùng sẽ lĩnh hội được một kỹ năng chưa được mở trong cây kỹ năng, ở cấp độ legendary.”
Zarc nhíu mày, dường như chưa hiểu hết ý nghĩa của lời ông trưởng lão. Cậu quay sang nhìn Celestia với ánh mắt ngầm nhờ cô giải thích.
Hiểu ý, Celestia nhẹ nhàng giải thích:
“Mỗi cá thể đều có một cây kỹ năng riêng, gồm những kỹ năng họ sẽ lĩnh hội được khi đạt đến cấp độ nhất định. Thông thường, trong cây kỹ năng của một cá thể, rất hiếm khi có kỹ năng nào có thể đạt cấp legendary. Nếu có đi chăng nữa, thì khi lĩnh hội, họ cũng chỉ có thể luyện tập để kỹ năng đó đạt đến cấp độ master mà thôi. Rất hiếm khi một cá thể tự luyện tập kỹ năng lên được cấp legendary. Hầu hết các kỹ năng legendary đều cần có tác động từ bên ngoài mới có thể lĩnh hội hoặc đạt đến cấp độ này.”
Cá thể có cây kỹ năng mà trong đó có kỹ năng có thể đạt đến cấp legendary đã hiếm, việc tự tập luyện để kỹ năng đó đạt cấp legendary gần như là chuyện không thể. Do đó, vật phẩm giúp một cá thể lĩnh hội trước được kỹ năng dù chưa đạt đến cấp độ cần thiết, mà lại lĩnh hội kỹ năng đó ở cấp legendary, quả thật là cực kỳ quý giá.
Lời giải thích của Celestia giúp Zarc hiểu rõ về giá trị của cuộn giấy mà ông trưởng lão đề xuất.
Ông trưởng lão tiếp tục giải thích:
“Trong gia tộc của chúng tôi, trước giờ chưa có ai sở hữu cây kỹ năng mà trong đó có kỹ năng có thể đạt được cấp độ legendary. Vì vậy, cuộn giấy này đã được truyền từ đời này sang đời khác mà không ai có thể sử dụng nó. Nếu các cô cậu giúp mang con gái tôi trở về, tôi xin tặng lại các cô cậu vật phẩm này.”
Zarc khoanh tay, im lặng một lúc như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cậu chậm rãi cất tiếng:
“Nói cho tôi biết, con gái ông hiện tại đang ở đâu?”
Nghe vậy, ông trưởng lão ánh lên chút mừng rỡ. Ông bắt đầu trình bày cho Zarc và mọi người.
Nằm ở phía tây của khu rừng Sheldwell là lãnh thổ của công quốc Tazeris, một quốc gia đứng đầu bởi công tước Imbert Tazeris. Công tước Imbert có mấy cô con gái rất xinh đẹp, khiến cho tên Jungsai thèm muốn có được. Hắn luôn muốn kết thân với công tước Imbert hòng được tiếp cận với mấy cô con gái của ông. Sau nhiều lần dâng tặng vật phẩm quý, công tước Imbert dường như cũng trở nên thân thiết hơn với hắn. Khi nghe rằng công tước Imbert có hứng thú với cô con gái của trưởng lão, tên Jungsai đã phớt lờ giao kèo trước đó mà Xaitha đã cam kết với trưởng lão elf, tự ý bắt cô con gái của ông để mang đi dâng tặng. Hiện tại, cô con gái đang được quân lính của hắn mang đi về phía tây, hướng đến công quốc Tazeris.
Nghe xong, Zarc vẫn khoanh tay ngồi im, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tính điều gì đó.
Celestia không thể đợi thêm được nữa, cô quay sang nói với giọng điệu khẩn trương:
“Vậy thì chúng ta phải hành động nhanh thôi! Nếu cô con gái bị mang sang công quốc Tazeris thì chúng ta sẽ khó mà ra tay được.”
Thấy Zarc vẫn im lặng, Azur bên cạnh cất tiếng, giọng đầy tò mò:
“Chủ nhân của ta, ngươi nghĩ g...”
“Được rồi!”
Zarc bỗng cất tiếng, ngắt ngang lời Azur, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sắc sảo, ánh mắt lộ rõ vẻ tự tin.
“Tôi sẽ mang con gái ông trở về!”
Nói xong, cậu thả hai tay và chân đang khoanh xuống, đứng dậy khỏi ghế rồi nhìn Azur, Sera và Celestia:
“Chúng ta đi thôi!”
--------------------
Đế đô Brynhildr.
Trong khoảng sân luyện tập của tòa lâu đài, Asuka đứng vững chãi, hai chân tách rộng. Tay phải cô nắm chắc thanh thánh kiếm Justice, ánh mắt kiên định hướng về phía mười tên lính đế quốc.
“Haaaaa!!!”
Năm tên ma thuật sư trong đám nhanh chóng dàn trận, triển khai hàng loạt đòn tấn công ma thuật cấp apprentice và adept.
Vèo vèo vèo vèo...
Những quả cầu lửa rực cháy, những mũi băng sắc bén, tia sét loé sáng, tất cả lao đến Asuka như cơn bão.
“Aether Shield!”
Asuka vung tay trái về phía trước. Từ không trung, những tấm khiên hình chữ nhật màu xanh dương lập tức xuất hiện, chắn trước đường bay của những đòn tấn công đang lao tới. Bao nhiêu đòn ma thuật bắn đến, bấy nhiêu tấm khiên hiện ra, vô hiệu hóa tất cả.
Choang choang choang... xèo xèo xèo.... bùm bùm bùm....roẹt roẹt roẹt roẹt.....
Âm thanh của những đòn tấn công va chạm với khiên ma thuật vang lên liên hồi. Kỹ năng Aether Shield được Asuka luyện tập lên đến cấp độ adept, có khả năng phòng thủ trước những đòn tấn công ma thuật của các thuộc tính khác một cách hiệu quả.
“Haaaaaa!!!”
Cùng lúc đó, năm tên còn lại thuộc dạng chiến binh, chúng hô lên, cầm vũ khí lao đến từ các hướng, ý đồ áp sát Asuka.
“Void Chain!”
Roẹt roẹt roẹt roẹt...
Asuka hô to.
Từ dưới chân năm tên này, một loạt các sợi xích màu xanh dương trồi lên, trói và siết chặt lấy cơ thể, khiến chúng không thể di chuyển được.
“Gư...”
Cả năm tên cố gắng giãy giụa, thậm chí dùng ma thuật để phá giải, nhưng vô ích. Những sợi xích hư không không hề suy chuyển.
Như đã tính sẵn, Asuka vung thanh Justice về phía trước, hô vang:
“Aether Blast!!!”
Ngay lập tức, một loạt dấu ấn ma thuật màu xanh dương hình thoi xuất hiện trước mũi kiếm, kéo dài theo đường thẳng về phía mười tên lính. Số lượng dấu ấn liên tục tăng lên, nối tiếp nhau thành một chuỗi dài, mỗi dấu ấn cách nhau khoảng một sải tay.
Bùm!
Dấu ấn đầu tiên phát nổ. Tiếp theo đó, những dấu ấn kế tiếp cũng lần lượt nổ theo, tạo ra một chuỗi vụ nổ liên hoàn. Những vụ nổ ma thuật màu xanh dương bùng lên, âm thanh như tiếng pháo rền vang khắp sân tập.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm.....
“Gưaaaaa!!!”
Tám tên lính bị hất văng, ngã xuống đất trong đau đớn. Hai tên ma thuật sư còn lại kịp thời tránh né, chúng lập tức triển khai ma thuật để tấn công.
Vèo vèo vèo vèo vèo...
Đó là Fireball cấp adept. Một loạt những quả cầu lửa to xuất hiện trên không trung, lao về phía Asuka với tốc độ chóng mặt.
Asuka không hề nao núng. Cô vung thanh kiếm Justice, vẽ nhanh một hình chữ nhật trong không khí. Một lớp kết giới hư không hiện ra, chắn ngang đường đi của những quả cầu lửa.
Xèo xèo...
Những quả cầu lửa chạm vào kết giới rồi bốc hơi hoàn toàn, không để lại dấu vết.
Hư không, hay Aether, là thuộc tính đặc biệt và hiếm có cá thể nào sở hữu, có khả năng hấp thụ và vô hiệu hóa các kỹ năng của các thuộc tính khác.
“Á!!”
Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ phía sau Asuka, cách cô một khoảng không xa.
“Hửm?”
Quay người lại, Asuka nhìn thấy một nhóm bốn người hầu gái, một trong số họ đang ngồi bệt dưới đất, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn. Xung quanh họ là những vết cháy xém trên tường và sàn, có vẻ một vài quả cầu lửa đã lạc hướng, vô tình bay về phía những người hầu đang mang đồ đi ngang qua.
Thấy cảnh tượng ấy, Asuka vội quay sang phía những tên lính, giọng nói nhanh và dứt khoát:
“Hôm nay dừng tại đây thôi! Mọi người vất vả rồi!”
Dứt lời, cô nhanh chóng đút thanh thánh kiếm Justice vào bên hông, rồi lao về phía những người hầu gái.
“Xin lỗi, bà có sao không?”
Cô quỳ xuống bên cạnh người hầu lớn tuổi, ánh mắt đầy lo lắng. Ba người hầu khác vẫn đang ôm những chậu quần áo bẩn của quân lính, có lẽ họ đang trên đường mang chúng đến khu giặt. Gương mặt ai nấy đều hoang mang, lo lắng nhìn về phía người đồng nghiệp của mình.
“Ui... ui cha...”
Bà người hầu khẽ rên rỉ, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, một vết bỏng hiện rõ trên bắp chân bà. May mắn là ngọn lửa chỉ sượt qua, nếu không, với một người bình thường như bà, nếu lãnh trực tiếp quả cầu lửa thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Không chần chừ, Asuka lập tức xòe hai lòng bàn tay, hướng về phía vết bỏng.
“Rewind!”
Một vòng tròn ma thuật màu xanh dương hiện lên trước lòng bàn tay cô. Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, vết thương bắt đầu dần hồi phục, làn da bỏng rát từ từ trở lại trạng thái bình thường. Tuy nhiên, nó không hoàn toàn biến mất mà chỉ phục hồi một phần.
“Ô... ồ....”
Bà người hầu tròn mắt ngạc nhiên, cơn đau dường như đã dịu đi rất nhiều. Ba người hầu gái khác cũng không khỏi trầm trồ khi thấy một trong những kỹ năng đặc biệt của Asuka. Không giống với ma thuật hồi phục thông thường, Rewind không chỉ chữa lành mà còn có thể đưa vật chất trở về trạng thái trước đó một khoảng thời gian nhất định.
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp được bà đến đây thôi, Rewind của tôi mới chỉ ở cấp độ apprentice.”
Asuka mỉm cười hiền hòa, giọng nói đầy tiếc nuối. Ở cấp độ apprentice, Rewind chỉ phục hồi được trạng thái của vật chất trở về trước đó một phần, chứ không thể phục hồi hoàn toàn về trạng thái ban đầu được. Song, nó vẫn giúp cho bà người hầu cảm thấy khá hơn rất nhiều.
“Không đâu, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi. Thật lòng cảm ơn cô, anh hùng!”
Bà người hầu cúi đầu cảm tạ.
“Chúng tôi thật sự xin lỗi vì bất cẩn trong lúc tập luyện, khiến mọi người gặp nguy hiểm.”
Dù không trực tiếp gây ra chuyện này, Asuka vẫn cúi đầu nhận lỗi, giọng nói đầy chân thành.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc giỏ quần áo mà bà hầu gái làm rơi lúc nãy. Không chút do dự, cô tiến đến cúi xuống nhấc nó lên.
“Để tôi giúp bà mang giỏ đồ đi.”
“Không... không cần đâu! Chúng tôi không dám làm phiền cô như vậy, anh hùng!”
“Không sao đâu mà!”
Asuka cười dịu dàng, ánh mắt thân thiện.
“Tôi cũng vừa tập luyện xong, để tôi giúp bà!”
Cô quay sang ba người hầu gái còn lại, giọng nói đầy thân thiện:
“Chúng ta đi thôi!”
“Ư... ừm...”
Ba người họ nhìn nhau, có chút ngại ngần, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Bà người hầu lớn tuổi cũng đành chấp nhận sự giúp đỡ của Asuka, để cô giúp mình mang giỏ đồ đến khu giặt giũ.
Trên đường đi, Asuka vui vẻ trò chuyện với những người hầu gái. Cô không chỉ là một anh hùng mạnh mẽ trên chiến trường, mà còn là một người khiêm tốn, thân thiện và biết quan tâm đến những người xung quanh.
...
Asuka khẽ khom người, nhẹ nhàng đặt giỏ đồ xuống sàn, rồi đứng thẳng dậy phủi tay.
“Để ở đây là được đúng không?”
Bà người hầu gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn:
“Ừm, thật cảm ơn cô rất nhiều!”
Bà cúi đầu cảm tạ, giọng nói chân thành.
“Cô không chỉ chữa vết thương cho tôi, mà còn giúp tôi mang giỏ đồ đến tận đây. Cô đúng là một người tốt, thưa anh hùng!”
“Không có gì đâu!”
Asuka cười dịu dàng, đáp lại bằng giọng điệu khiêm tốn.
Bên cạnh, ba người hầu còn lại cũng lên tiếng, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ:
“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, anh hùng!”
“Một anh hùng như cô mà vẫn quan tâm đến những người như chúng tôi, tôi thật sự rất cảm kích!”
Asuka lắc nhẹ đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi, đáp lại một cách chân thành:
“Đã là anh hùng, tôi có nhiệm vụ phải giúp đỡ tất cả mọi người, không phân biệt thân phận hay địa vị.”
Những lời nói giản dị ấy khiến cả bốn người hầu càng thêm xúc động. Họ cảm thấy ấm lòng, ánh mắt nhìn Asuka trở nên chan chứa lòng cảm kích.
“Thật ra...”
Sau một thoáng ngập ngừng, bà người hầu lớn tuổi thở dài, đôi mắt đượm chút ái ngại:
“Khi nghe tin anh hùng được triệu hồi là một cô gái, lại trẻ tuổi như vậy, thật sự ban đầu chúng tôi có rất nhiều nghi ngờ. Làm sao một cô gái trẻ có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao như vậy?”
Nhìn vào ánh mắt ngượng ngùng của ba người hầu gái kia, Asuka hiểu rằng họ cũng từng có cùng suy nghĩ.
Bà người hầu mỉm cười, giọng nói dần trở nên nhẹ nhõm hơn:
“Nhưng thời gian qua, chứng kiến cô phát triển một cách nhanh chóng, được giáo hội trao cho thánh kiếm và làm chủ nó một cách điêu luyện, đặc biệt nhất là cách cô đối xử tốt với tất cả mọi người, không phân biệt cao thấp… chúng tôi thật sự rất cảm kích và ngưỡng mộ cô.”
Ba người hầu kia gật đầu đồng tình, giọng nói đầy nhiệt huyết:
“Cô đúng là một người anh hùng thật sự, được các vị thần mang đến để giúp đỡ mọi người.”
Asuka đứng đó, im lặng lắng nghe. Tính cách tốt bụng, hiền hòa và tinh thần nghĩa hiệp của cô đã chạm đến trái tim của biết bao người trong lâu đài. Từ những việc nhỏ nhặt như giúp đỡ người hầu, đến những thứ lớn lao, cô luôn hành động mà không một chút phân biệt vai vế. Những hoài nghi ban đầu về cô dần tan biến, thay vào đó là sự ngưỡng mộ, họ tin rằng Asuka xứng đáng với danh hiệu anh hùng.
Asuka khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm:
“Giúp đỡ mọi người là chuyện đương nhiên rồi. Nhưng sứ mệnh của tôi mới chỉ bắt đầu thôi. Khi nào tên ma vương đe dọa nền hòa bình của thế giới này vẫn còn tồn tại, tôi sẽ không ngừng cố gắng!”
Chất giọng dứt khoát nhưng không kém phần ấm áp của Asuka khiến cả bốn người hầu không khỏi ngưỡng mộ. Ánh mắt họ tràn ngập sự kính phục, không chỉ vì cô mang danh hiệu anh hùng, mà vì con người cô thực sự xứng đáng với danh hiệu đó.


0 Bình luận