Buổi tối, Jungsai cùng đám hộ vệ của hắn đứng trước cây cổ thụ khổng lồ nằm ở trung tâm khu rừng. Đây từng là nơi ở của trưởng lão elf, người đứng đầu khu rừng Sheldwell trước khi vùng đất này bị vương triều Xaitha đánh chiếm.
Đứng trước lối vào, Jungsai nheo mắt lại nhìn tấm bảng gỗ cũ kỹ treo ngang trước mặt với dòng chữ “Cấm người ngoài” được viết lớn. Thái độ bặm trợn của hắn thể hiện rõ qua dáng người khom khom, hai tay đút vào túi quần, trông không khác gì một gã lưu manh chuyên đi đòi nợ thuê.
“Phiền toái quá!”
Jungsai làu bàu, ánh mắt đầy khó chịu nhìn tấm bảng cấm, rồi hất mặt ra hiệu cho đám hộ vệ đi cùng.
“Vâng, thưa ngài!”
Một trong những tên hộ vệ lập tức hiểu ý, tiến lên, tung một cú đá mạnh vào tấm bảng treo trước lối vào.
Cốp!
Tấm bảng bay ra xa, lăn lóc dưới đất.
Chưa dừng lại, tên hộ vệ tiến đến cánh cửa gỗ đang khóa chặt, giơ chân lên, đạp mạnh liên tục.
Rầm! Rầm! Rầm!
Uỳnh!
Sau vài cú đạp mạnh, cánh cửa gỗ không chịu đựng được nữa, bung ra đổ sầm xuống đất.
Bên trong, một ông già elf với mái tóc và râu bạc phơ cùng một cô gái elf trẻ tuổi đang hiện rõ vẻ hoảng sợ. Họ không ai khác chính là trưởng lão elf Folred và con gái ông, Nuala.
Thấy Jungsai cùng đám hộ vệ phá cửa xông vào nơi ở của mình, ông trưởng lão lập tức tiến ra, giọng nói đầy bất mãn:
“Tại sao các người lại đến đây!? Chẳng phải trong thỏa thuận có nói rõ rằng các người không được phép đến quấy rầy tôi và con gái sao!”
Khi khu rừng Sheldwell bị đánh chiếm, mọi thứ rơi vào tay vương triều Xaitha, từ lãnh thổ đến các elf sinh sống nơi đây. Chỉ có một ngoại lệ, đó là trưởng lão elf và cô con gái của ông.
Trưởng lão đã đồng ý nhượng lại quyền kiểm soát khu rừng để đổi lấy sự an toàn cho mình và con gái. Xaitha chấp nhận, với điều kiện không ai được phép xâm phạm nơi ở của ông. Thoạt nhìn, nhiều người cho rằng đây là hành động ích kỷ, một sự phản bội đối với tộc elf. Nhưng sâu trong đó là một lý do mà tất cả elf trong rừng đều hiểu và không ai oán trách ông.
Jungsai không quan tâm đến điều đó. Hắn tiến vào trong, ánh mắt chằm chằm về phía cô con gái elf.
“Các người...”
Trưởng lão lao đến chắn trước mặt hắn, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Jungsai vung tay đẩy mạnh sang một bên. Ông ngã xuống đất.
“Cha!”
Cô gái elf thốt lên trong hoảng hốt khi thấy cha mình ngã. Cô vội chạy đến đỡ ông dậy, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Jungsai đứng đó, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống hai cha con. Nét mặt hắn lộ rõ vẻ láo lếu và quyền uy kẻ cả. Hắn nhấc tay lên, hất nhẹ một cái rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Đem nó đi!”
“Vâng, thưa ngài!”
Đám hộ vệ gồm sáu tên ngay lập tức tiến tới, khống chế cô gái elf rồi kéo đi.
“Không! Thả tôi ra! Các người muốn gì!?”
Cô gái vùng vẫy, giọng đầy hoảng loạn, nhưng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của bọn chúng.
Thấy con gái mình bị bắt, ông trưởng lão lồm cồm đứng dậy, cố vươn tay giữ lấy, nhưng ngay lập tức bị một tên lính chặn lại.
“Các người muốn gì! Hành động này là vi phạm thỏa thuận...”
Bốp!
Tên lính không để ông nói hết câu, lập tức tung một cú đá thẳng vào người khiến ông ngã ngửa, lại ngồi bệt xuống đất.
“Cha!!! Thả tôi ra!!”
Cô con gái giãy giụa điên cuồng, nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của đám lính.
Jungsai chậm rãi bước tới, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới rồi bật cười thích thú.
“Công tước Imbert chắc sẽ thích món quà này lắm đây.”
Nói xong, tên Jungsai liếm môi một cách ghê tởm, ánh mắt hắn nhìn cô gái elf như thể đang nhìn một món ăn ngon lành:
“Nhưng trước đó, ta phải tận hưởng đã!”
Cô con gái rùng mình trước thái độ ghê tởm của hắn. Gương mặt cô nhăn lại, cố sức giãy giụa nhưng hoàn toàn vô ích.
Jungsai nhét hai tay vào túi áo, nhàn nhã quay lưng bước ra ngoài. Sau lưng hắn, mấy tên quân hộ vệ siết chặt lấy cô gái, lôi cô đi theo.
“Không! Cha! Thả tôi ra!!!”
“Nua...la...”
Ông trưởng lão cố bò lê trên nền đất, bàn tay run rẩy vươn về phía con gái. Nhưng cơ thể già yếu của ông không cho phép ông đứng dậy sau cú đạp tàn nhẫn của tên lính. Ông chỉ có thể với tay trong tuyệt vọng, gọi tên con gái mình trong tiếng nghẹn ngào.
--------------------
“Á!”
Ruri bị gã Caikhatu đẩy mạnh, ngã ngửa ra sau, nằm sõng soài lên đống rơm.
Nơi cô đang ở là chuồng ngựa trong gia trang của Caikhatu. Sau khi bắt gặp Ruri trong khu rừng, dĩ nhiên gã không để cô bé có cơ hội chạy thoát. Gã lập tức bắt cô về. Ruri đã cố gắng chạy trốn, nhưng bị hai tên con trai của gã đuổi kịp, chúng bắt và khống chế cô bé, rồi đưa về đây.
Ruri đã không sai khi cảm thấy khu rừng mình bị dịch chuyển đến có gì đó quen thuộc. Đó chính là khu rừng thuộc vùng Kharankhui, lãnh thổ của vương triều Xaitha, tiếp giáp với vương quốc Souverus, nằm phía bắc kinh thành Essulan.
Mùi rơm và phân ngựa thoang thoảng xộc vào mũi, khiến những ký ức trong quá khứ ùa về. Cô bé cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Không ngờ mình lại quay về cái nơi địa ngục này lần nữa.
“Hừ! Mới có một thời gian thôi mà mày trông khác hẳn đấy!”
Caikhatu nhìn xuống Ruri bằng ánh mắt khinh bỉ. Phía sau, hai đứa con trai của gã cũng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cô bé.
“Mày xinh lên nhiều quá nhỉ! Quần áo đẹp quá nhỉ!”
Gã buông lời xỉa xói, giọng nói đầy mỉa mai.
So với trước đây, Ruri hiện tại đã trở nên trắng trẻo và xinh đẹp hơn nhờ vào sự chăm sóc tận tình của Celestia và Zarc. Dù lúc này cơ thể cô bé lấm lem vì bị lạc trong rừng suốt hai ngày, nhưng vẫn có phần sáng sủa và khỏe khoắn hơn rất nhiều so với trước kia.
Caikhatu vừa nói vừa tiến lại gần Ruri, ánh mắt đầy đe dọa.
“Đừng... không được tiến đến đây!!!”
Ruri hoảng sợ, lết ra phía sau. Những cơn ác mộng bị gã hành hạ trong quá khứ lại dội về trong tâm trí cô bé.
“Mày dám ra lệnh cho tao à!”
Caikhatu trợn mắt nhìn cô bé, gương mặt đầy vẻ tức giận.
Trước đây, khi bị hành hạ và đánh đập, Ruri chỉ biết im lặng nghe lời như một cỗ máy vô hồn. Nhưng giờ đây, sự phản kháng của cô bé khiến Caikhatu cảm thấy khó chịu, như thể quyền uy của hắn đang bị thách thức.
Caikhatu tiến đến, cúi xuống bên cạnh Ruri đang nằm, rồi giơ tay ra.
“Không! Tránh xa tôi ra!!!”
Ruri giơ tay lên, định triển khai kỹ năng ma thuật để tấn công gã. Nhưng khi ngọn gió vừa mới nổi lên, gã đã nhanh chóng túm lấy cánh tay cô bé, siết chặt một cách thô bạo.
“Mày còn dám tấn công tao cơ à!”
Không một chút thương xót, Caikhatu thô bạo kéo Ruri đứng dậy, rồi vung tay tát liên tiếp vào khuôn mặt nhỏ bé của cô bé.
Chát chát chát...
“Có vẻ mày quên mất thân phận nô lệ hèn mọn của mày rồi nhỉ!”
Hai má non nớt của Ruri ửng đỏ như bị thiêu đốt, nước mắt đau đớn trào ra. Những ký ức kinh hoàng về những cái tát tương tự trong quá khứ lại ùa về, bóp nghẹt trái tim bé nhỏ của cô.
Caikhatu túm lấy cổ áo Ruri, kéo cô bé lên, ánh mắt đầy đe dọa.
“Sao hả! Đã nhớ ra thân phận của mày chưa?”
Trong cơn đau đớn tột cùng, Ruri cố gắng thốt ra từng tiếng đứt quãng:
“Tôi... đã có... chủ nhân... tôi không còn... là nô lệ... của ông nữa...”
“Mày…!”
Nghe những lời gan góc ấy, cơn giận dữ trong lòng Caikhatu bùng nổ như núi lửa. Gã nghiến răng, đè mạnh cổ Ruri xuống, rồi dùng chân thô bạo thúc một cú đầu gối hiểm độc vào bụng cô bé.
Bốp!!!
“Khặc...”
Mắt Ruri trợn trừng, miệng há hốc phun ra một ngụm nước bọt đắng nghét. Cơn đau xé ruột gan lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô bé nghẹt thở, nội tạng như bị nghiền nát.
Gã thô lỗ ném Ruri xuống đất như ném một con búp bê rách.
“Mày... được lắm!”
Gã gầm gừ, quay đầu nhìn quanh quất, rồi đi đến chỗ một chậu nước gần đó, xách trở lại đặt mạnh xuống bên cạnh Ruri.
Ruri nằm co quắp trên nền đất lạnh lẽo, hai tay ôm chặt bụng, cố gắng hớp từng ngụm không khí. Một lúc sau, nhịp thở của cô bé mới dần ổn định, nhưng cơn đau nhức dữ dội vẫn không ngừng hành hạ vùng bụng và nội tạng bé nhỏ.
“Chủ nhân mới à...! Để tao cho mày nhớ lại thân phận của mày, cả mày và con mẹ của mày nữa!”
Vừa nói, gã Caikhatu vừa xắn hai ống tay áo lên, rồi cúi xuống nắm lấy tóc của Ruri, kéo nửa người cô bé lên.
“Ư...”
Ruri rên lên vì đau đớn, mặt mày cô bé mếu máo, nước mắt giàn giụa chảy xuống lấm lem.
“Này thì chủ nhân mới!”
Gã Caikhatu cầm đầu Ruri nhấn mạnh xuống chậu nước.
“Ư... blư blư blư... ư...”
Ruri giãy giụa tuyệt vọng vì không thở được, nhưng sức lực yếu ớt khiến cô bé không thể thoát khỏi bàn tay tàn bạo của gã Caikhatu. Nước trong chậu bắn tung tóe ra xung quanh.
Cảm thấy Ruri sắp ngạt thở, gã Caikhatu lại kéo mạnh đầu cô bé lên để cho cô bé hít thở gấp gáp.
“Hư... hư...”
Ruri hổn hển hít từng ngụm khí, tóc tai rũ rượi, ướt sũng. Cảm giác cận kề cái chết khiến cô bé kinh hoàng tột độ, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Chủ nhân của mày tốt quá nhỉ! Chăm sóc mày tốt quá nhỉ! Còn cho mày mặc quần áo đẹp nữa nhỉ!”
Dứt lời cay độc, gã Caikhatu lại nhẫn tâm nhấn đầu Ruri xuống chậu nước một lần nữa.
“Ư... blư blư blư....”
Ruri lại vùng vẫy trong vô vọng, sức lực tàn tạ không thể chống cự. Cô bé cứ thế bị nhấn xuống rồi lại bị kéo lên, lặp đi lặp lại hành động tàn nhẫn ấy đến cả chục lần, mỗi lần là một lần cận kề với vực thẳm của cái chết.
Cuối cùng, khi Ruri đã hoàn toàn kiệt sức, gã Caikhatu thô bạo ném cô bé nằm vật ra đất.
“Hai đứa bây đi lấy vòng cổ nô lệ cho tao!”
Caikhatu quay ra phía sau, ra lệnh cho hai đứa con trai của mình.
Cả hai có vẻ kinh sợ gã, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi lấy chiếc vòng cổ nô lệ.
Nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt Ruri lờ đờ, vô hồn. Cô bé không còn chút sức lực nào để cử động, tâm trí cũng trở nên mơ hồ, trống rỗng. Chỉ có một ý nghĩ yếu ớt, day dứt thoáng qua trong đầu Ruri, cô bé không muốn, không bao giờ muốn trở lại làm nô lệ cho gã Caikhatu thêm một lần nào nữa.
Gã Caikhatu đứng nhìn xuống Ruri một lúc, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh khi phát hiện điều gì đó kỳ lạ.
“Hửm? Mày...”
Gã cúi xuống, dùng sức xé rách bộ trang phục mà Ruri đang mặc.
“Không...”
Ruri cố vùng vẫy, nhưng sức lực cạn kiệt khiến cô bé chẳng thể chống cự được bao nhiêu. Ngay lập tức, gã Caikhatu giáng thêm vài cái tát mạnh vào mặt cô.
Chát! Chát! Chát!
“Ư ư ư...”
“Này thì chống cự!”
Gã Caikhatu không chút thương tiếc xé nát và lột sạch quần áo trên người Ruri. Gã chăm chú quan sát cơ thể trần trụi của cô bé, kinh ngạc nhận ra những vết thương cũ, những vết sẹo chằng chịt trước đây đã biến mất hoàn toàn một cách kỳ diệu.
“Mấy vết sẹo cũ... đâu mất hết rồi...”
Ruri nằm bất động, hơi thở yếu ớt, chẳng còn sức mà đáp lại. Cô bé cũng chẳng buồn giải thích rằng Zarc đã đưa mình sang Plomia, nơi những vết sẹo cũ được chữa lành nhờ công nghệ hiện đại. Đầu óc cô bé trống rỗng, toàn thân đau nhói như thể đã bị vắt kiệt đến tận cùng.
Gã Caikhatu cứ thế bắt đầu kiểm tra khắp cơ thể trần trụi, nhỏ bé của Ruri với ánh mắt dò xét đầy nhục nhã.
...
Sau một hồi săm soi, gã Caikhatu đứng thẳng dậy, nở một nụ cười nham hiểm.
“Không ngờ bị bán làm nô lệ một thời gian như vậy, mà mày vẫn còn trong sạch đấy! Chủ nhân mới của mày hẳn là một thằng ngu!”
Gã khoanh hai tay lại, tự độc thoại với vẻ đầy toan tính:
“Cũng không hẳn. Có thể hắn chỉ đang vỗ béo mày, chăm chút cho mày xinh lên để sau này thịt mày thôi!”
Nằm co ro trên nền đất, Ruri nghe những lời độc thoại của gã mà cảm thấy ghê tởm đến tận xương tủy. Cô bé muốn phản kháng, muốn hét lên, nhưng chẳng còn chút sức lực nào để nhấc cả mí mắt.
“Đúng là tuyệt vời! “Hàng sạch” như mày chắc chắn sẽ bán được giá rất cao!”
Gã Caikhatu nghĩ đến khoản tiền lớn có thể kiếm được khi đem Ruri đi bán, đôi mắt hắn trở nên sáng rực, đầy vẻ tham lam. Là một quý tộc, nhưng gã hiện tại đang chìm ngập trong nợ nần. Thói ăn chơi trác táng, cờ bạc và những cuộc truy hoan vô độ đã đẩy tài sản của gã từ con số dương xuống vực sâu âm.
Vợ gã, một thương nhân giỏi giang, là nguồn thu nhập duy nhất, nhưng bà ta dành phần lớn thời gian đi buôn bán, có khi vài năm mới về nhà một lần. Trong những ngày tháng không có ai quản thúc, gã Caikhatu cứ thế chìm đắm trong dục vọng, tiếp tục lún sâu vào vũng lầy sa đọa không lối thoát.
Cũng chính vì người vợ thường xuyên vắng nhà như vậy mà gã Caikhatu mới có cơ hội giở trò đồi bại với những người nô lệ trong gia đình, mẹ của Ruri là một trong những nạn nhân đau khổ. Không chỉ vậy, gã còn sa đọa vào những cuộc tình ái bên ngoài, đó cũng là một trong những nguyên nhân sâu xa khiến gã gánh trên vai món nợ khổng lồ như hiện tại. Một nô lệ "hàng sạch" như Ruri nếu đem bán đi chắc chắn sẽ thu về một khoản tiền kếch xù, đủ để gã trả bớt phần nợ đang đè nặng.
Đứng ngẫm nghĩ một hồi, hai tên con trai của gã lấm lét mang chiếc vòng cổ nô lệ đến.
Gã Caikhatu giật lấy chiếc vòng cổ lạnh lẽo, cúi xuống đeo nó vào chiếc cổ nhỏ bé của Ruri. Vừa khóa chặt chiếc vòng, gã vừa rít lên những lời độc địa:
“Giờ thì mày lại là nô lệ của tao!”
Ruri chỉ có thể nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, mặc cho gã đeo vào cổ thứ xiềng xích nhục nhã. Cô bé đã hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt chỉ còn hé mở một cách nặng nề.
Sau khi đeo xong vòng cổ nô lệ cho Ruri, gã Caikhatu quay lưng, bỏ mặc cô bé trần truồng nằm đó.
“Đi thôi tụi bây!”
Hai tên con trai trước khi lủi thủi theo gã Caikhatu rời khỏi chuồng ngựa còn nán lại nhìn chằm chằm vào Ruri. Thân thể trần trụi, không một mảnh vải che thân của cô bé khơi gợi trong chúng một sự thích thú bệnh hoạn. Trước đây, cơ thể gầy gò, đầy sẹo và đen đúa của Ruri chẳng hề khiến chúng mảy may rung động. Nhưng hiện tại, sau khi được chăm sóc tử tế, cơ thể cô bé đã phát triển phổng phao hơn, những đường cong non nớt khơi dậy trong chúng một sự thèm thuồng nhơ nhuốc, bất chấp việc Ruri về mặt huyết thống cũng là em gái cùng cha khác mẹ của chúng.
Cả hai tên rời đi, trên khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm và đầy dục vọng.
--------------------
Buổi sáng, Celestia thức dậy rồi bước sang phòng Zarc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cộc cộc...
“Vào đi!”
Giọng Zarc vọng ra từ bên trong.
Celestia khẽ đẩy cửa, bước vào phòng. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là Zarc đang ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi tay thoăn thoắt thao tác trên những màn hình lơ lửng trong không gian, phát ra ánh sáng xanh lam huyền ảo từ thiết bị liên lạc đeo trên cổ tay cậu.
“Anh đang làm gì vậy?”
Celestia nhẹ nhàng khép cửa lại, tiến đến gần Zarc và hỏi.
“Liên hệ về với người ở kinh thành Arist.”
Zarc vừa tập trung vào những dòng dữ liệu trên màn hình, vừa trả lời.
Sau khi xác định được vị trí hiện tại, Zarc đã liên lạc với Rafflesia, thông báo vị trí và giao nhiệm vụ cho cô mang phương tiện di chuyển đến đón nhóm về.
“Phải mất vài ngày để Rafflesia đến đây, chúng ta tạm thời ở lại khu rừng này chờ thôi.”
Zarc nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Celestia gật đầu, hiểu rằng họ cần phải kiên nhẫn chờ đợi vài ngày để Rafflesia đến đón cả cô và Zarc trở về. Dù cô và Sera không có mặt ở kinh thành, nhưng mọi công việc liên quan đến triều chính vẫn được sắp xếp ổn thỏa. Những người thân cận của Zarc, như Rafflesia và Sia, đủ năng lực để giải quyết hầu hết mọi vấn đề.
Đứng im lặng phía sau lưng quan sát Zarc từ nãy giờ, Azur trong hình dạng một chàng thiếu niên với mái tóc xanh tím đặc trưng, khoanh tay trước ngực, nghiêng nhẹ đầu, cất tiếng:
“Chủ nhân của ta, ta có một thắc mắc về những loại ma thuật mà ngươi sử dụng. Sống ngần ấy năm, ta chưa từng chứng kiến loại ma thuật nào kỳ lạ đến vậy!”
Nghe vậy, Zarc khựng lại, ngón tay dừng lại trên màn hình trong vài giây. Cả cậu và Celestia đều nhận ra rằng họ vẫn chưa giải thích cho Azur hiểu về cánh cổng không gian kỳ diệu, cũng như sự thật rằng Zarc và những người của cậu vốn không thuộc về thế giới này.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Zarc tắt những màn hình lơ lửng đi, xoay người đối diện với Azur, ánh mắt nghiêm túc:
“Ngươi bây giờ đã là sứ ma của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết về thân phận thật sự của bọn ta.”
Azur, đang trong hình dạng con người, khoanh hai tay trước ngực, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt tò mò chờ đợi lời giải thích.
“Ta và Sera, là những cá thể đến từ thế giới khác.”
...
Sau một hồi lắng nghe Zarc giải thích cặn kẽ, Azur gật gù, vẻ mặt lộ rõ sự thấu hiểu.
“Thì ra các ngươi không phải là người của thế giới này, thảo nào cách chiến đấu của các ngươi quả thật rất khác lạ.”
Cách mà Rafflesia và Zarc đã hạ gục Loyden, một trong bát trụ của giáo hội, ngay trước mắt Azur trong lần gặp đầu tiên, đã gieo vào lòng con rồng cổ đại này không ít tò mò.
“Ta cứ ngỡ các ngươi đạt đến trình độ cao siêu, có thể sử dụng được kỹ năng hộp không gian, không ngờ đó lại là công nghệ tiên tiến từ một thế giới khác.”
Azur đang nhắc đến hệ thống storage. Việc Zarc và Sera dễ dàng lấy ra cất vào vô số vật phẩm từ không gian kỳ lạ đó đã khiến Azur ban đầu lầm tưởng cả hai sở hữu kỹ năng hộp không gian, một kỹ năng hiếm cho phép cất giữ đồ vật trong không gian khác tương tự như hệ thống storage.
“Ha, thật không ngờ chủ nhân của ta lại là một cá thể đến từ dị giới! Thật thú vị!”
Azur bật lên một tiếng cười sảng khoái, vẻ mặt lộ rõ sự thích thú. Ban đầu, Azur chỉ đơn thuần bị một thôi thúc khó hiểu dẫn dắt đến tìm Zarc và lập khế ước trở thành sứ ma, nhưng càng tiếp xúc, Azur càng cảm thấy bị thu hút bởi sự khác biệt và những điều bất ngờ mà Zarc mang lại.
Nhắc đến hệ thống storage, Celestia chợt lên tiếng:
“Đúng rồi, chúng ta mang những vật phẩm thu thập được sau khi đánh con boss ở mê cung Langdale đến các cửa tiệm để giám định đi.”
Trong khoảng thời gian chờ đợi Rafflesia đến đón, cả nhóm cũng không có việc gì đặc biệt để làm. Việc mang những chiến lợi phẩm rơi ra từ con boss của mê cung Langdale đi giám định giá trị và bán những món đồ không cần thiết cũng là một cách hay để giết thời gian.
Suy nghĩ trong vài giây, Zarc thấy đề nghị này khá hợp lý nên gật đầu đồng ý. Thế là cả nhóm nhanh chóng leo xuống tầng trệt của cây đại thụ lữ quán bằng những sợi dây leo chắc chắn, dùng bữa sáng đạm bạc rồi cùng nhau ra ngoài. Họ vừa dạo bước khám phá khu rừng, vừa tìm kiếm những cửa tiệm buôn bán vật phẩm để ghé vào nhờ giám định những chiến lợi phẩm thu được.
...
...
Đi dạo quanh khu rừng, Celestia không khỏi cảm thấy xót xa cho những cá thể elf nơi đây. Ai cũng bị đánh đập, hành hạ và bắt làm việc một cách tàn nhẫn. Bất kể già trẻ, ai nấy đều mang trên mình những vết bầm tím, những dấu roi hằn sâu, thân hình gầy gò, lấm lem bùn đất, khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi đến kiệt sức. Những hình ảnh ấy cứa vào trái tim nhân hậu của Celestia, gieo vào lòng cô một nỗi bất an khó tả.
Assyria cũng là một vương quốc bình thường hóa chế độ nô lệ, nhưng sự tàn nhẫn ở nơi này vượt xa những gì cô từng thấy. Xaitha, quốc gia nổi tiếng với việc buôn bán và sử dụng nô lệ làm đầu tàu cho nền kinh tế, rõ ràng đã đẩy sự tàn bạo lên một cấp độ khác.
Vừa đi, Celestia vừa giải thích:
“Xaitha là một quốc gia nổi tiếng với việc chiếm hữu nô lệ. Chúng thường xuyên xâm lược các vùng lãnh thổ nhỏ bé lân cận, biến chúng thành thuộc địa và nô lệ hóa toàn bộ người dân ở đó. Những cô gái trẻ đẹp sẽ bị bắt đi bán với giá cao, còn những chàng trai khỏe mạnh thì bị vắt kiệt sức lao động trong các hầm mỏ hay đồn điền. Việc khai thác nô lệ đã trở thành một trụ cột quan trọng trong nền kinh tế của quốc gia này. Tôi còn nghe nói chúng tàn nhẫn đến mức bắt cả nô lệ phải tham gia vào các cuộc chiến tranh nữa.”
Zarc vừa bước đi bên cạnh Celestia, vừa đáp lời, giọng cậu mang theo một chút suy tư:
“Xaitha hiện tại đang có chiến tranh với Souverus. Theo như những điều khoản trong hiệp ước đã ký kết giữa Assyria và Souverus, chúng ta có nghĩa vụ phải giúp Souverus chống lại sự xâm lược của Xaitha.”
Celestia hiểu rõ ý Zarc muốn nói. Với bản chất tàn bạo của mình, Xaitha rất có khả năng sẽ sử dụng nô lệ như những con tốt thí trên chiến trường. Điều đó đồng nghĩa với việc Celestia sẽ phải chứng kiến cảnh những người nô lệ vô tội, có lẽ chính là những người Elf đáng thương mà cô đang nhìn thấy ở nơi này, bị chính quân lính của mình giết hại trong những cuộc chiến tranh vô nghĩa.
Celestia im lặng, nỗi buồn và sự thương cảm trào dâng trong lòng. Cô hiểu rằng Zarc không hề có ý định hù dọa mình, cậu chỉ muốn cô chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với những cảnh tượng tàn khốc về số phận của những người nô lệ vô tội.
...
Cả bốn người tiến đến một cửa tiệm buôn bán vật phẩm, được dựng tạm bợ từ những thân cây và dây leo, rồi bước vào bên trong. Chủ nhân của tiệm không phải elf mà là một người thuộc vương triều Xaitha, ông sang đây làm ăn sau khi quốc gia của ông chiếm được khu rừng này.
“Xin chào quý khách!”
Người chủ tiệm cất giọng chào đón, ánh mắt láo liên quan sát những vị khách lạ mặt.
Cửa tiệm này cũng mang đậm dấu ấn kiến trúc rừng rậm, được xây dựng từ những phần của cây cối. Bên dưới sàn nhà đất ẩm ướt, chằng chịt những rễ cây to nhỏ ngoằn ngoèo lồi lên, tạo cảm giác không khác gì bên trong lữ quán cây đại thụ.
Zarc bước đến đứng trước quầy hàng thô sơ, cất giọng nói với người chủ tiệm:
“Tôi cần giám định những món vật phẩm sau.”
Cậu liếc nhìn Sera, ra hiệu bằng một cái hất mặt nhẹ.
Hiểu ý, Sera tiến lên, lấy từ không gian storage ra ba vật phẩm thu thập được sau trận chiến với con boss hung hãn ở mê cung Langdale, cẩn thận đặt chúng lên trên mặt quầy gỗ xù xì.
“Ô... ồồồồồ...!!!”
Đôi mắt của người chủ tiệm sáng rực lên như có lửa khi nhìn thấy những món đồ kỳ lạ. Ông ta dùng cả hai tay nâng niu từng món lên, đưa ra trước ánh sáng lờ mờ của tiệm để quan sát thật kỹ từng chi tiết.
“Đây quả là những món vật phẩm chất lượng cao!”
Ngay lập tức, ông triển khai kỹ năng giám định để kiểm tra đặc điểm chi tiết của từng món. Sau khi đánh giá xong, ông trình bày cho Zarc công dụng của thanh kiếm và quyển sách ma thuật.
“Q...quý khách có thể bán lại thanh kiếm và quyển sách này không? Tôi đã tìm kiếm những món có công dụng như thế này từ rất lâu rồi! Nếu quý khách đồng ý, tôi sẵn sàng trả giá cao!”
Người chủ tiệm hào hứng đề nghị.
Nghe qua những lời miêu tả, thanh kiếm và quyển sách có vẻ sở hữu những công dụng khá hữu ích, nhưng tất cả đều không có gì đặc biệt đối với Zarc và những người đồng hành của cậu. Celestia không chuyên về đại kiếm, Ruri lại chỉ quen với cung thuật, nên hai món đồ này nếu mang về Assyria cũng chỉ được cất vào kho bảo vật hoàng gia mà thôi.
“Được thôi! Ông ra giá đi!”
Zarc quyết định bán hai món vật phẩm thu được từ con boss. Còn lại chiếc nhẫn thì...
“Ưm... tôi đã cố gắng giám định nhưng không thể kiểm tra được chiếc nhẫn này có công dụng gì.”
Người chủ tiệm nhíu mày, hết nghía bên này lại xem bên kia chiếc nhẫn, thi triển kỹ năng giám định vài lần nữa nhưng vẫn không thu được kết quả. Cuối cùng, ông ta trả lại chiếc nhẫn cho Zarc và đưa ra một gợi ý, hoặc nó thực sự không có công dụng gì, hoặc công dụng của nó quá cao cấp, vượt xa khả năng giám định của ông ta.
Zarc nhận lại chiếc nhẫn từ người chủ tiệm, cậu cầm nó lên quan sát kỹ lưỡng. Khi chiếc nhẫn rơi ra cùng với thanh kiếm và quyển sách ma thuật từ con boss ở mê cung Langdale, Zarc chưa có cơ hội nhìn kỹ. Giờ đây, khi ngắm nghía lại, cậu nhận thấy chiếc nhẫn khá đẹp và sang trọng, màu xanh dương nhạt của nó lại trùng với màu chủ đạo trên trang phục của Celestia.
Cậu kẹp chiếc nhẫn giữa hai ngón tay, giơ lên trước mặt, rồi bất giác quay sang Celestia, ánh mắt lướt qua cô và chiếc nhẫn.
“Hửm? Anh sao vậy?”
Celestia ngạc nhiên hỏi, không hiểu hành động kỳ lạ của Zarc.
“Chiếc nhẫn này, hợp với cô đấy!”
“Hở?”
Celestia chớp mắt, chưa kịp hiểu ý thì Zarc đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của cô, nâng lên, rồi từ tốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
“!?”
Cô đơ người tại chỗ, cảm giác vừa bối rối vừa ngại ngùng khi xung quanh có Sera, Azur và cả người chủ tiệm đang nhìn chằm chằm.
“Cô đeo nó đi.”
Celestia lúng túng, hai má bất giác đỏ ửng. Cả người cô trở nên ngượng nghịu, không biết phải làm gì hay nói gì.
“Ư... ưm...”
Đeo nhẫn cho một người con gái, hành động ấy khiến Celestia không khỏi nghĩ đến việc cầu hôn. Ý nghĩ đó làm cô ngại ngùng đến mức khuôn mặt trở nên đỏ hoe, trong khi Zarc vẫn giữ thái độ vô cùng thản nhiên.
“Chủ nhân của ta, ngươi cầu hôn chả có chút lãng mạn gì cả!”
Azur khoanh tay, lắc đầu chép miệng, giọng đầy vẻ trêu chọc.
Zarc liếc qua Azur, hờ hững đáp:
“Ta không cầu hôn cô ấy.”
Rồi chẳng để tâm đến Celestia đang hóa đá vì bối rối, cậu quay sang người chủ tiệm, tiếp tục bàn bạc về số tiền bán hai món vật phẩm kia.
Celestia vẫn đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn chưa kịp xử lý chuyện vừa xảy ra.
0 Bình luận