Tại một trạm vũ trụ, Allomerus đang chăm chú kiểm tra lượng Jorium được khai thác từ các hành tinh lân cận.
“Mười hai... mười ba... mười bốn...”
Allomerus vừa đếm vừa thao tác nhanh nhẹn trên chiếc máy tính bảng cầm chắc trong tay. Phía ngoài trạm vũ trụ, những con tàu vận chuyển bay qua lại với tần suất dày đặc. Xung quanh Allomerus, các robot vận chuyển rảo bước không ngừng, mang theo các thùng hàng lớn, hoạt động chính xác theo lập trình.
Một cá thể Kast tiến lại gần, giọng máy ồm ồm vang lên:
“Chúng tôi đã vận chuyển xong tất cả, thưa cô Allomerus.”
Allomerus gật đầu, đáp ngắn gọn:
“Ừm, tôi biết rồi. Ông có thể nghỉ ngơi.”
Sau khi Kast rời đi, Allomerus tiếp tục rà soát dữ liệu. Những con số nhảy múa trên màn hình phản chiếu trong mắt cô.
“Vậy là tất cả đã đủ. Phần tinh thể chứa năng lượng với mật độ cao sẽ được vận chuyển sang thế giới bên kia, còn phần này sẽ được đem đi làm nhiên liệu cho các phương tiện. Khối Adamantium này... mình sẽ hỏi Hierarch về cách sử dụng khi ngài ấy trở về...”
Chợt có âm thanh từ thiết bị liên lạc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Hửm!?”
Allomerus vội lấy thiết bị liên lạc từ storage ra. Màn hình hiện lên hình ảnh của Rafflesia, đang gọi từ trạm vũ trụ Isaac.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô vội nhìn đồng hồ, mặt thoáng nét hốt hoảng:
“Ôi không, mình quên mất! Đã muộn thế này rồi sao!”
Allomerus vội bước về phía cổng dịch chuyển. Vừa đi, cô vừa mở liên lạc, giọng hối hả:
“Xin lỗi chị, em quên mất! Em sang ngay đây!”
Allomerus bước vào cổng dịch chuyển. Một luồng ánh sáng bao trùm lấy cô, rồi chỉ trong tích tắc, cô đã có mặt bên trong con tàu vũ trụ, sẵn sàng rời khỏi trạm và hướng về phía trạm vũ trụ Isaac.
-------------------
Két...
Cánh cửa gỗ chuồng ngựa từ từ mở ra.
“Ư...”
Ánh sáng chói chang từ bên ngoài tràn vào, kéo theo những bóng người đang tiến gần. Ruri chợt tỉnh giấc, cơ thể cô bé co rúm lại vì lạnh và mệt mỏi. Đêm qua, cái lạnh cắt da cùng cơn đói cồn cào đã khiến cô bé chìm vào một giấc ngủ chập chờn, chợt thức chợt mê. Hai quầng thâm dưới mắt Ruri in hằn sự kiệt quệ, là dấu vết của một đêm dài vật vã.
Lờ đờ mở mắt, Ruri nhìn về phía lối vào. Hai đứa con trai của gã Caikhatu đang tiến lại gần, khuôn mặt chúng nở nụ cười khiến cô bé rùng mình. Trái tim Ruri đập loạn nhịp, cô bé lắp bắp:
“C...các người... định làm gì...”
Giọng nói yếu ớt của Ruri vang lên trong không gian chật hẹp. Cô bé vội ôm chặt lấy cơ thể mình, cố che đi những phần da thịt lộ ra dưới lớp vải vụn. Nhưng ánh mắt của hai tên kia vẫn dán chặt vào cô bé, khiến Ruri cảm thấy như mình đang bị xé toạc.
Đoán được ý đồ đen tối của chúng, Ruri chống tay lết về phía sau, cố tạo khoảng cách. Thế nhưng, hai tên này đã tính với nhau từ trước, Agsaldai nhanh chóng vòng ra phía sau của Ruri, nắm chặt lấy hai tay cô bé và ghì xuống.
“Th...thả tôi ra!”
Ruri vùng vẫy, nhưng cơ thể kiệt sức chỉ có thể tạo ra những cử động yếu ớt. Sự kháng cự của cô bé dường như chỉ khiến bọn chúng thêm hứng thú.
Tên Agsaldai giữ hai tay của Ruri đè cô bé nằm xuống.
Agsaldai ghì chặt Ruri xuống đất, trong khi Akhutai tiến lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh. Hắn đưa tay ra, chạm vào cơ thể Ruri khiến cô bé rùng mình.
“Hê hê... nằm yên nào, em gái!”
Giọng Akhutai vang lên đầy đe dọa, nhưng Ruri vẫn cố gắng giãy giụa trong vô vọng.
“Không... không... thả tôi ra...”
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Ruri, nhưng hai tay cô bé đã bị khóa chặt, không thể thoát khỏi sự khống chế của Agsaldai.
“Mày trông xinh hơn hẳn so với lúc trước đấy, Ruri à!”
Akhutai cười khẩy, tay hắn tiếp tục sờ soạng khắp người cô bé. Rồi đột nhiên, hắn dùng lực xé toạc những mảnh vải vụn mà tối qua Ruri đã cố gắng chắp vá lại để che thân. Cơ thể cô bé một lần nữa trở nên trần trụi, lạnh lẽo và bất lực.
“Hu hu hu... thả tôi ra...”
Giọng Ruri nghẹn lại trong tiếng khóc. Cô bé giãy giụa, cố vung chân thoát khỏi sự kìm hãm, nhưng chỉ càng khiến nỗi tuyệt vọng siết chặt lấy tâm trí. Hai gã con trai của Caikhatu như những con thú săn mồi, ánh mắt tràn đầy ham muốn bệnh hoạn.
Một tên giữ chặt cổ tay cô, dí sát xuống đất. Tên còn lại ngồi đè lên chân, khiến cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn bất lực. Cả hai dùng tay mò mẫm để hưởng thụ cơ thể của Ruri, hơi thở dồn dập và ánh mắt tràn ngập dục vọng.
“Không... dừng lại... làm ơn...”
Nước mắt Ruri tuôn trào, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Cô bé cảm thấy thật ghê tởm và buồn nôn khi cơ thể bị chạm bởi hai tên cầm thú.
“He he...”
Sau một lúc mân mê cơ thể của Ruri, tên Akhutai đứng dậy, cầm lấy thắt lưng rồi cởi ra. Một nụ cười hiểm ác nở trên gương mặt vặn vẹo của hắn.
Ruri hoảng loạn. Cô cố xoay người, cố vùng vẫy, cố gào lên cầu cứu, nhưng mọi thứ đều vô ích. Phía trên đầu, đôi bàn tay của tên Agsaldai càng siết mạnh hơn, khiến cô không thể nhúc nhích.
Ruri nhắm chặt mắt lại, cô bé không muốn phải nhìn thấy những thứ kinh tởm trước mặt.
“Không... dừng lại đi...”
Ruri cảm nhận được tay của tên Akhutai chạm vào chân của mình rồi đẩy sang hai bên. Cô bé cố gắng gồng để giữ hai chân lại nhưng không thể, cứ thế bị đẩy sang hai bên.
“Không....”
Bất chợt, giọng của gã Caikhatu bất vang lên như một tiếng sét:
“Hai đứa bây đang làm cái gì vậy!?”
Cả hai tên giật mình cứng đờ. Chúng quay phắt lại, mặt tái mét khi thấy cha của chúng đang tiến về phía này. Bước đi thô bạo, vẻ mặt cực kỳ giận dữ.
“Con...”
Bốp!
Một cú đấm trời giáng nện thẳng vào mặt Akhutai, khiến hắn bật ngửa ra đất.
Ruri từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé là gã Caikhatu với vẻ mặt giận dữ. Nhưng ánh nhìn đó không hướng vào Ruri, mà đang trừng trừng nhìn tên Agsaldai, kẻ vẫn đang giữ chặt cổ tay cô bé.
“Nó là hàng sạch, chúng mày muốn làm nó mất giá trị bán hả!”
“C...con...”
Tên Agsaldai tái mặt, lắp bắp. Hắn vội buông tay khỏi Ruri, sợ hãi lùi lại. Từ nhỏ đã phải sống dưới bàn tay tàn bạo của một kẻ như Caikhatu, hắn biết rõ khi gã nổi giận, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Cút khỏi đây ngay! Chúng mày dám làm nó mất giá trị, tao sẽ giết cả hai đứa!”
Giọng gã rít lên đầy đe dọa, mắng hai tên con trai vì suýt tí nữa làm món hàng của mình mất giá trị. Gã rất muốn có tiền để trả những món nợ đang gánh.
Hai tên con trai run rẩy, tái xanh mặt mày. Agsaldai không dám nán lại dù chỉ một giây, hắn vội quay người chạy biến. Akhutai, dù còn lồm cồm dưới đất, cũng vội vã kéo quần lên rồi lủi mất theo sau.
Gã Caikhatu nhìn theo, mặt vẫn còn cau có vì tức tối. Nhưng ánh mắt gã nhanh chóng chuyển sang Ruri.
Cô bé lúc này đã ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Đôi mắt đẫm lệ đầy sợ hãi hướng lên nhìn gã, run rẩy như một con chim non bị dồn vào đường cùng.
Gã Caikhatu vung mạnh một túi vải xuống đất, ngay sát bên Ruri.
“Ăn đi rồi còn đi làm việc!”
Giọng gã cộc cằn, lạnh lẽo. Túi vải bung ra, để lộ một ổ bánh mì cứng và vài quả trái cây hỏng, vỏ ngoài đã dập nát.
Ruri không động đậy. Cô bé nhìn đống thức ăn bằng ánh mắt ngập tràn cảnh giác. Nhưng ngay khi ngẩng lên, một cái tát trời giáng đập thẳng vào mặt cô.
Chát!
Lực đánh mạnh đến nỗi cả người cô bé nghiêng sang một bên, bàn tay nhỏ bé run rẩy chống xuống nền đất lạnh.
“Tao bảo ăn nhanh lên! Mày cứ trơ mặt ra nhìn tao làm cái gì hả!?”
Gã quát, ánh mắt đầy khó chịu.
“Ư...”
Nước mắt Ruri lại trào ra. Cô chậm chạp bò lại, run rẩy nhặt lấy ổ bánh mì, rồi lập tức cắn một miếng lớn. Bánh cứng và khô đến mức tưởng như đang nhai đá vụn, nhưng cô vẫn tiếp tục nhai ngấu nghiến.
Đã mấy ngày rồi Ruri chưa ăn? Một ngày? Hai ngày? Hay lâu hơn thế?
Cô bé không còn quan tâm nữa.
Hai má phồng lên vì miệng đầy ắp bánh, cô bé nhai đến mức quai hàm mỏi nhừ, nhưng vẫn không dừng lại. Hết ổ bánh mì, Ruri lại vồ lấy những quả trái cây dập nát, mặc cho mùi chua hăng nồng xộc lên mũi. Cô bé nhét từng miếng vào miệng, nuốt vội vàng, bất chấp vị đắng chát và mùi khó chịu. Bản năng sinh tồn lấn át tất cả, khiến Ruri không còn quan tâm đến hậu quả xảy ra sau đó.
Trong lòng Ruri, sự căm thù dành cho Caikhatu vẫn âm ỉ cháy. Nhưng để sống sót, cô bé phải nuốt xuống, không còn lựa chọn nào khác.
…
Sau khi ăn xong những thứ mà Caikhatu vứt cho, Ruri dần cảm thấy chút sức lực quay trở lại. Nhưng dạ dày trống rỗng suốt nhiều ngày bỗng bị nhồi nhét quá nhanh khiến cô đau quặn, phải ôm bụng gập người lại, hơi thở gấp gáp.
“Ăn xong rồi thì đứng dậy làm việc đi! Đồ ăn của tao không phải của bố thí!”
Giọng Caikhatu vang lên, cộc cằn và đầy uy quyền.
Chỉ một câu đó thôi, Ruri đã hiểu gã muốn gì. Trong quá khứ, cô bé và mẹ mình đã quá quen với những công việc mà nô lệ phải làm trong cái nhà này. Giặt giũ, lau dọn, nấu nướng, phục dịch... những việc không bao giờ có điểm dừng.
Nhưng lần này, cô bé không đứng dậy.
“Không...”
Ruri chậm rãi ngước lên, cất giọng yếu ớt nhưng chứa đầy sự kiên định.
“Tôi không còn là nô lệ của ông nữa!”
Lời nói của Ruri như một ngọn lửa châm vào thùng thuốc nổ. Caikhatu trợn mắt, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Mày dám cãi lại tao!?”
Gã gầm lên, máu nóng sôi sùng sục trong lồng ngực. Gã ghét nhất là những kẻ dám chống lại mình, đặc biệt là những kẻ mà gã coi là thấp hèn.
“Tao vừa cho mày ăn xong mà mày dám nói với tao như vậy à!?”
Không chờ Ruri phản ứng, Caikhatu bước tới, tay nắm chặt sợi xích cổ của cô bé. Gã giật mạnh, kéo Ruri về phía mình.
“Được lắm! Để xem sau hôm nay mày còn dám cãi lời tao không!”
Dứt lời, gã giật mạnh sợi xích, kéo Ruri lết trên mặt đất.
“Ư... ư... không...”
Cổ họng cô bé nghẹn lại, bàn tay run rẩy bấu lấy cái vòng cổ bằng kim loại, cố gắng tháo nó ra nhưng vô ích. Cơ thể nhỏ bé bị lôi đi một cách thô bạo, cát bụi bám đầy cơ thể, da thịt rát bỏng vì cọ xát với mặt đất.
...
Bên dưới tầng hầm, ánh sáng leo lét từ ngọn nến trên tay Caikhatu hắt lên những bức tường đá lạnh lẽo. Bóng của gã kéo dài trên nền đất, mỗi bước chân chậm rãi như nhấn chìm cả không gian trong nỗi sợ hãi ngột ngạt.
Ruri run rẩy, cơ thể nhỏ bé co rúm lại, cố gắng lùi ra xa.
“Không.... không.....”
Cô bé lết người đi, nhưng bàn tay thô bạo của Caikhatu túm lấy mái tóc xơ xác, giật ngược lên.
"Mày quên rồi à, Ruri?"
Giọng gã vang lên đầy mỉa mai.
“Để tao giúp mày nhớ lại những vết sẹo ngày xưa. Chúng chắc nhớ mày lắm đấy!”
Gã nâng ngọn nến lên cao, ánh lửa chập chờn phản chiếu trong đôi mắt hoảng loạn của Ruri.
Cô bé muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Độp...
Giọt sáp đầu tiên rơi xuống làn da mỏng manh, khiến Ruri giật nảy người, gào thét lên trong đau đớn. Cơn rát buốt như hàng ngàn mũi kim châm lan ra khắp cơ thể.
“Aaaaaaaaaaaaa......!!!”
Sức nóng thiêu đốt lan tỏa, để lại một vết bỏng đỏ ửng trên da thịt. Nhưng Caikhatu không dừng lại. Gã tiếp tục nghiêng cây nến, từng giọt sáp nóng chảy lần lượt rơi xuống cơ thể Ruri.
Lộp độp... lộp độp...
Những giọt sáp nến cứ thế nhỏ xuống, từng giọt một, như những giọt lửa thiêu đốt làn da non nớt của cô bé. Ruri gào khóc, tiếng hét thất thanh vang khắp tầng hầm, nhưng không ai có thể nghe thấy.
“Aaaaaaaaa.........!!!”
Caikhatu nhìn cảnh tượng ấy với vẻ mặt thỏa mãn, nụ cười độc ác nở trên môi. Gã vừa nhỏ sáp vừa nói, giọng điệu đầy khinh bỉ:
“Này thì chống đối! Này thì chủ nhân mới! Mày chỉ là một đứa nô lệ thôi, dám đòi chống lại tao à?!”
“Aaaaaaaaa....!!!”
...
Sau khi nhỏ hết cây nến lên cơ thể Ruri, Caikhatu đứng thẳng người, nhìn xuống cô bé với ánh mắt lạnh lùng và đầy khinh bỉ. Gã hỏi, giọng điệu đầy đe dọa:
“Sao hả? Bây giờ có chịu nghe lời tao chưa?”
“Ư....”
Ruri nằm bất động trên nền đất lạnh, thân thể đầy những vết bỏng đỏ ửng và lớp sáp nến cứng lại. Hai mắt cô bé đẫm lệ, nhưng ánh nhìn vẫn lấp lánh sự phản kháng yếu ớt.
“Vẫn còn cứng đầu à!”
Caikhatu gầm lên, mặt đỏ bừng vì tức giận. Gã không chịu được sự im lặng của Ruri, sự bất tuân ấy như ngọn lửa châm vào lòng kiêu hãnh của gã.
Không chần chừ, Caikhatu cởi chiếc thắt lưng da ra, nắm chặt một đầu trong tay, sự tức giận dâng lên như một ngọn lửa hung tợn.
“Tao không khiến mày nghe lời được thì tao sẽ không làm người nữa!”
Vút.... vút.... vút..... chát.... chát..... chát.......
Những cái quất xuống thân thể Ruri để lại những lằn đỏ tươi trên làn da vốn đã đầy thương tích. Ruri co rúm lại, tiếng rên đau đớn thoát ra từ cổ họng cô bé, nhưng không đủ sức để hét lên vì đã kiệt sức với đợt sáp nến lúc nãy.
“A.... ư...... hức.... ư.... hức.....”
Ruri rên rỉ, từng cái quất như xé nát cơ thể cô bé. Những vết bỏng từ sáp nến ban nãy bị đè lên bởi những lằn roi mới, khiến nỗi đau càng thêm nhân lên gấp bội.
Caikhatu không ngừng tay, gã trút cơn giận dữ lên Ruri, từng cái quất đều mang theo sự tàn bạo và phẫn nộ. Gã gầm lên, giọng điệu đầy điên cuồng:
“Đồ trời đánh! Đồ đáng ghét! Sao mày dám cãi lời tao hảảảảảảả!!!!”
Mặt gã đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, trông như một con thú dữ đang say máu. Gã quất không ngừng, không quan tâm đến tiếng rên đau đớn của Ruri, không quan tâm đến việc cô bé đã kiệt quệ đến mức nào.
...
Sau một hồi trút giận, Caikhatu cũng cảm thấy mệt. Gã ném sợi thắt lưng xuống nền đất, lạnh lùng nắm lấy tóc Ruri, lôi cô bé đi như một món đồ vô tri.
“Ư....”
Ruri rên lên yếu ớt, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bẩn. Cơ thể cô bé đầy những vết thương đỏ ửng, tinh thần cũng dần tan vỡ từng chút một. Đó chính là những gì Caikhatu muốn, đập tan ý chí của Ruri, biến cô bé thành một cỗ máy vô hồn, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.
Caikhatu kéo Ruri đến trước một căn phòng tối tăm. Gã mở cửa rồi ném cô bé vào bên trong một cách thô bạo.
Rầm!!!
Cánh cửa đóng sầm lại, nhấn chìm Ruri trong bóng tối dày đặc. Cô bé thở gấp, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng thứ duy nhất hiện hữu chỉ là bóng tối dày đặc.
“Không....”
Căn phòng này khác hẳn với chuồng ngựa. Ở đó, dù tồi tàn, Ruri vẫn có thể cảm nhận được làn gió lùa qua khe hở, vẫn có thể nhìn thấy ánh trăng dịu dàng lọt qua mái tranh. Nhưng ở đây, chỉ có bóng tối. Một bóng tối dày đặc, ngột ngạt, khiến Ruri cảm thấy như mình đang bị chôn sống.
“Thả tôi ra!!! Không!!!”
Ruri gào lên, tiếng kêu vang vọng trong không gian chật hẹp.
Rầm rầm rầm....
Ruri hét lên, dùng hết sức đập tay vào cánh cửa, nhưng chẳng có hồi đáp. Caikhatu đã bỏ đi, để mặc Ruri trong căn phòng tối tăm này. Tiếng bước chân của gã dần xa đi, nhỏ dần, rồi biến mất.
“Thả tôi ra!!! Ư..... hu hu hu....”
Ruri gào khóc, nhưng không ai trả lời. Cô bé đập tay đến khi lực cạn kiệt, rồi từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới chân cánh cửa. Bóng tối bao trùm lấy cô, khiến Ruri cảm thấy như mình đang bị nuốt chửng. Cô bé không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nỗi sợ hãi dâng lên, bao trùm lấy tâm trí Ruri. Cô bé co rúm lại, ôm chặt lấy đôi chân, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trong khoảnh khắc này, Ruri cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật cô đơn, và hoàn toàn bất lực.
Sau khi Caikhatu rời khỏi tầng hầm, hai tên con trai của gã lén lút tiến đến căn phòng nơi Ruri bị nhốt. Chúng vẫn còn ấm ức về vụ ý định đen tối của mình bị cha chúng ngăn cản. Để giải tỏa sự bực bội, chúng quyết định hành hạ Ruri thêm.
Hai tên này mang theo một lồng chuột và một lồng chứa đầy những con gián gớm ghiếc. Ánh mắt chúng chứa đầy sự độc ác khi tiến gần đến căn phòng.
“He he...”
Một tên khẽ cười nham hiểm. Chúng mở ô cửa nhỏ trên cánh cửa, rồi thả lũ chuột và gián vào bên trong qua khe hở giữa những thanh sắt.
Chít chít chít.... rè rè rè....
Tiếng chân chuột chạy loạn xạ và tiếng gián bò lổm ngổm vang lên trong căn phòng tối. Ruri vốn đã kiệt quệ vì sợ hãi và đau đớn, giờ đây càng rơi vào trạng thái khủng hoảng.
“Không.... khônggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!”
Trong bóng tối dày đặc, Ruri không thể nhìn thấy gì. Cô bé chỉ cảm nhận được những con vật gớm ghiếc bò lên người mình, từng cái chân nhỏ bé nhưng lạnh lẽo và đáng sợ. Cô bé vùng vẫy, đập tay lung tung, cố gắng đuổi chúng đi, nhưng càng làm thế, chúng càng bò lên nhiều hơn.
Trong lúc bước hoảng loạn, Ruri vô tình đạp lên thứ gì đó mềm nhũn… Tiếng “bẹp” vang lên, khiến cô bé cảm thấy buồn nôn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
“Khônggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!! Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu........”
Tiếng gào thét và tiếng khóc của Ruri vang lên trong căn phòng tối.
Bên ngoài, hai tên con trai của Caikhatu cười đắc ý. Chúng hả hê vì đã giải tỏa được sự ấm ức ban nãy. Chúng cười cợt một lúc rồi bỏ đi, để lại Ruri đơn độc trong căn phòng tối, cùng với nỗi sợ hãi đang dày vò tâm trí.
0 Bình luận