Arc III: Nô lệ, cơn ác mộng tái diễn

Chapter 4.3

Chapter 4.3

Vù vù vù....

Azur, trong hình dạng một con rồng khổng lồ với đôi cánh rộng dang rộng, bay giữa bầu trời xanh thẳm.

Trên lưng Azur, Zarc và Sera đứng vững vàng, ánh mắt sắc bén hướng về phía trước. Còn Celestia thì...

“Hawa... l...làm ơn chậm lại đi mà...”

Celestia mặt mày tái xanh, toàn thân trườn ra, nằm bám chặt vào lưng Azur như một con bạch tuộc. Cô trông chẳng khác gì một tay đua mô tô đang cố giữ tay lái trên đường đua đầy nguy hiểm.

“Chủ nhân của ta, có phải lũ người kia không?”

Giọng nói trầm đục, già nua của Azur vang lên, đầu hơi ngoẹo ra sau để hỏi Zarc.

Zarc nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám quân lính đang di chuyển cách đó không xa. Khoảng hơn ba mươi tên, giữa bọn chúng là một chiếc xe ngựa kéo cái bệ sắt, bên trên là một chiếc lồng lớn. Trong lồng, một cô gái với đôi tai nhọn đặc trưng của loài elf đang ngồi co ro, vẻ mặt ủ rũ.

Nhận thấy giống với miêu tả của ông trưởng lão, Zarc xác định đó chính là cô con gái của ông.

“Ta biến tất cả bọn chúng thành tro nhé?”

Azur hỏi, giọng đầy phấn khích.

“Làm vậy thì cô con gái cũng sẽ bị thiêu sống cùng đám quân lính.”

Zarc lạnh lùng đáp, rồi quay sang Sera:

“Sera, ngươi xử lý những tên đứng quanh cái lồng. Còn ngươi...”

Zarc nhìn vào mắt Azur, giọng nói đầy uy quyền:

“Xử lý đám quân lính đi phía trước và phía sau. Nhớ đừng làm cô con gái bị thương!”

“Vâng, thưa Hierarch!”

“Ha! Ta hiểu rồi!”

Cả hai đồng thanh đáp lại.

Azur bắt đầu hạ độ cao, đôi cánh khổng lồ quạt mạnh.

“Uwawawa...”

Celestia hoảng hốt, bám chặt hơn vào lưng Azur khi cơ thể cô bị quán tính kéo lên bởi sự hạ độ cao đột ngột.

Phía dưới mặt đất, đám quân lính vẫn đang di chuyển một cách vô tư, hoàn toàn không biết rằng tử thần đang ập đến.

Xèo....

Một viên đạn plasma từ phía sau bay đến, đâm thẳng vào đầu một tên lính đứng gần chiếc xe chở lồng sắt. Hắn ngã gục xuống mà không kịp kêu lên một tiếng.

“Cái…!?”

Những tên lính khác bắt đầu hoảng hốt khi thấy đồng đội ngã xuống. Chúng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì...

Xèo.....

“Ư...”

Một viên đạn plasma khác bay đến, hạ gục tên điều khiển ngựa. Hắn chỉ kịp rên lên một tiếng trước khi ngã xuống, phần sau gáy cháy khét bởi sức nóng của plasma.

“Hííííííííí!!!”

Những con ngựa kéo xe dừng lại, hí vang hoảng loạn khi người điều khiển chúng ngã gục.

“Chuyện gì vậy!?”

“Có kẻ tấn công!!!”

Đám quân lính hô hoán, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh. Khi chúng ngước lên bầu trời, sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.

“R...rồng!?”

“Tại sao lại có rồng ở đây!?”

Bầu trời tối sầm lại dưới cái bóng khổng lồ của Azur. Đôi mắt vàng rực nhìn xuống đám quân lính như một vị thần phán xét. Đám quân lính run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu khi phát hiện sự hiện diện của một con rồng khổng lồ.

Azur vừa bay đến, vừa há miệng. Bên trong họng nó, luồng lửa đỏ rực bắt đầu cuộn trào, tỏa ra sức nóng kinh hoàng.

Cùng lúc đó, khi Azur lướt ngang qua cái lồng sắt, Sera nhảy xuống từ trên không trung, dù vẫn còn cách mặt đất một đoạn khá cao.

Bịch!

Sự xuất hiện đột ngột của Sera khiến đám quân lính hoảng loạn. Chúng chưa kịp phản ứng thì…

Khààààààààà......

Hơi thở rồng của Azur, một ngọn lửa nóng bỏng, phóng thẳng vào đám quân lính phía trước.

“Aaaaaaaaaa!!!”

“Gưaaaaaaaaa...!!!”

Những tiếng thét tuyệt vọng vang lên giữa biển lửa. Cơ thể bọn chúng cháy rụi, co quắp giãy giụa trong đau đớn trước khi ngã xuống thành những khối than cháy đen.

Khi ngọn lửa ngừng lại, Azur nghiêng người, thực hiện một cú quay ngược sắc bén hình chữ U, chuẩn bị tấn công đám quân lính phía sau.

“Á...!!!”

Celestia mất thăng bằng do quán tính đột ngột, cô bị hất văng khỏi lưng Azur.

“Uwaaa!!!”

Celestia chới với trong không trung, tay cố với nhưng không thể chạm đến Azur. Cơ thể cô rơi tự do, tưởng chừng sẽ về chầu trời. Nhưng ngay lúc đó, từ khoảng không phía dưới, Mantis xuất hiện trong hình dạng một con chim nửa xanh dương nửa xanh lá, đỡ lấy cô một cách nhẹ nhàng.

“Wa...”

Celestia thở hổn hển, tim đập loạn nhịp. Nếu không có Mantis, chắc cô đã đi chầu trời thật rồi.

Trên cao, Azur tiếp tục bay ngược trở lại, miệng há rộng, một ngọn lửa thứ hai phóng thẳng vào nhóm quân lính còn lại phía sau cái lồng sắt.

Khàààààààà....

Đám quân lính tản ra, chạy tán loạn như bầy kiến. Nhưng ngọn lửa của Azur không bỏ sót bất kỳ ai, thiêu cháy tất cả trong biển lửa.

“Aaaaaaaaaa!!!”

“Nóng quáááááá!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi nhanh chóng tắt lịm. Những gì còn lại chỉ là đống xác cháy đen, không còn nhận ra được ai với ai nữa. Cô con gái của trưởng lão bên trong lồng sắt ngồi co người lại, nhắm chặt mắt, sợ hãi khi cảm nhận được sức nóng khủng khiếp từ hơi thở của Azur.

Ở chính giữa, Sera đứng oai vệ trên bệ sắt. Cô cầm khẩu Oblivion bằng một tay, từng phát đạn plasma bắn ra chuẩn xác, đoạt mạng từng tên lính chỉ trong tích tắc.

Xèo xèo xèo xèo xèo xèo.....

Từ hai bên, vài tên từ dưới nhảy lên bệ sắt, cố gắng tấn công Sera, nhưng cô nhanh chóng giơ khẩu lục Morrowind cầm ở tay còn lại lên, nã đạn vỡ tung đầu từng tên một.

Pằng pằng pằng.....

“Hííííííííí....!!!”

Những con ngựa hoảng loạn, hí vang khắp cả khu vực, làm tăng thêm sự hỗn loạn.

Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả đám quân lính đều bỏ mạng, không một tên nào chạy thoát được. Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ và mùi khét của khói lửa.

Azur từ từ hạ cánh, đôi cánh khổng lồ của nó tạo ra luồng gió mạnh cuốn bụi đất bay mù mịt. Với vẻ uy nghiêm, Zarc nhảy xuống từ lưng Azur, đáp gọn gàng lên bệ sắt.

Cô gái elf trong lồng sắt nhìn thấy Azur mà mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy. Đối mặt với một con rồng khổng lồ, sinh vật nguy hiểm bậc nhất thế giới này, ai mà không sợ chứ?

Phía trên, Mantis trong hình dạng chim, hạ cánh nhẹ nhàng và thả Celestia xuống bên cạnh Zarc.

“Ha.... ha.....”

Celestia quỳ gối, hai tay chống xuống bệ sắt, đầu cúi thấp, tóc tai rũ rượi. Hơi thở của cô dồn dập, đầu óc quay cuồng sau những pha bay lượn trên không. Phải một lúc sau cô mới bình tĩnh lại và đứng lên được.

Đứng trước chiếc lồng sắt, Zarc giơ tay lên, lấy từ storage ra một thanh kiếm plasma. Với một nhát chém ngang, những thanh sắt của lồng bị nung đỏ, chảy xuống như sáp nến.

Phía bên trong, cô gái elf co rụt người lại, ánh mắt đầy sợ hãi.

“Cô là Nuala, con gái của trưởng lão Folred?”

Giọng nói điềm tĩnh của Zarc cất lên, làm cô khẽ giật mình.

“Ph...phải.....”

Cô gái lắp bắp, ánh mắt không giấu được sự bất an.

“Các người là....?”

“Chúng tôi nhận được yêu cầu từ cha của cô. Ông ấy nhờ chúng tôi đến để giải cứu cô.”

“Cha tôi sao!?”

Cô gái mở to mắt ngỡ ngàng.

“Phải!”

Nói một cách ngắn gọn, Zarc quay ra sau nhìn Azur, lúc này đang đáp trên đất bằng hai chân.

“Quay trở về Sheldwell thôi!”

“Kh...khoan đã!!!”

Celestia lên tiếng, giọng còn run rẩy, mặt xanh như tàu lá.

“Tôi... tôi sẽ đi bộ về.... Tôi không thể cưỡi rồng thêm được nữa......”

Thấy biểu hiện của Celestia, Zarc biết rằng nếu bắt cô cưỡi Azur thêm một lần nữa, có lẽ cô sẽ bất tỉnh trước khi về đến Sheldwell.

Zarc đưa mắt quan sát xung quanh, suy nghĩ trong giây lát rồi nói với Celestia:

“Ở đây có ngựa và bệ sắt, chúng ta sẽ dùng chúng để di chuyển về Sheldwell. Cô ổn với điều đó chứ?”

“Ổn! Tôi hoàn toàn ổn với việc đi bằng xe ngựa kéo!”

Celestia đồng ý ngay lập tức. Chỉ cần không phải cưỡi rồng hay cưỡi chim, thì phương tiện gì cũng được.

Zarc quay sang ra lệnh cho Sera và Azur:

“Sera, dọn cái lồng sắt này. Azur, biến thành hình dạng người và điều khiển ngựa cho ta!”

“Ngươi nghĩ gì mà lại bắt một cổ long như ta điều khiển xe ngựa hả, chủ nhân của ta?”

Azur chồm đầu về phía trước, giọng ồm ồm đầy bất mãn.

Zarc đứng thẳng người, mặt ngước nhìn Azur, đáp lại:

“Ngươi quên rằng ngươi là sứ ma của ta rồi à?”

“..........Hừ, được thôi!”

Cơ thể đồ sộ của Azur bắt đầu thu nhỏ lại, vảy rồng dần biến mất, thay vào đó là làn da con người. Chỉ trong chốc lát, một chàng thiếu niên với mái tóc xanh đậm xuất hiện, ánh mắt sắc bén vẫn giữ nguyên khí chất kiêu hãnh của một con rồng. Cảnh tượng khiến Nuala không khỏi kinh ngạc.

“Rồng... lại có thể biến thành người...?”

Phía Sera, cô tiến đến đứng trước cái lồng, giọng lạnh lùng:

“Tránh ra!”

“Hơ... vâng....”

Cô con gái luống cuống chạy ra khỏi lồng theo lời Sera.

Khi cô vừa chạy ra, Sera dùng chân tung một cú đá xéo lên trên, người hơi ngả ra sau.

Rầmmmmmm…..

Cái lồng sắt nặng trịch bị Sera đá bay ra xa, lăn lóc trên đất như một món đồ chơi. Nuala đứng sững, miệng há hốc kinh ngạc trước sức mạnh phi thường của Sera.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Zarc, Celestia, Sera và Nuala cùng ngồi trên bệ sắt, còn Azur, trong hình dạng thiếu niên, ngồi phía trước điều khiển ngựa. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, hướng về phía khu rừng Sheldwell.

...

Lộc cộc lộc cộc...

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên đều đặn khi Azur điều khiển xe ngựa kéo bệ sắt lăn bánh trên con đường gồ ghề. Trên bệ, Zarc ngồi khoanh tay, ánh mắt trầm ngâm.

“Giết quân lính của Xaitha như vậy… các người không sợ tên hoàng tử đến gây chuyện sao?”

Nuala lo lắng hỏi, ánh mắt đầy băn khoăn. Cô biết rõ tính cách tự phụ và nguy hiểm của Jungsai, hắn không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

“Nhiệm vụ của chúng tôi là mang cô trở về khu rừng Sheldwell, những việc khác cô không cần quan tâm.”

Zarc đáp lời, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy tự tin.

“Ha! Hôm qua ta đã dạy cho bọn chúng một bài học. Cái lũ chuột nhắt đó, ta chỉ cần thổi một hơi là bay sạch!”

Azur ngồi phía trước nói vọng ra sau.

Nuala cũng hiểu rằng một con rồng như Azur có thể dễ dàng thiêu rụi cả khu rừng Sheldwell, Jungsai và đám quân lính của hắn đối với Azur chỉ như cỏ rác.

Hí hí hí hí hí....

Bất chợt, Azur giật mạnh dây cương, khiến những con ngựa đột ngột dừng lại, tiếng hí của chúng vang lên chói tai.

“Hơ!?”

Cú dừng gấp làm bệ sắt phía sau rung lắc nhẹ, Celestia và Nuala mất thăng bằng, chao đảo vài giây trước khi ổn định lại.

“Có chuyện gì vậy!?”

Celestia hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Hừm!”

Ngồi đối diện, Zarc vẫn giữ tư thế khoanh tay, cậu chỉ hừm một tiếng mà không trả lời.

Sera ngồi cạnh, quay sang hỏi:

“Tôi nên xử lý bọn chúng như thế nào đây, Hierarch?”

Celestia và Nuala chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ xung quanh, những kẻ lạ mặt bắt đầu xuất hiện từ nơi ẩn nấp. Số lượng lên đến vài chục người, chúng bao vây cả nhóm từ mọi hướng, trước, sau, trái, phải.

Azur tay cầm dây cương, mỉm cười nhếch mép, nói vọng ra sau:

“Có vẻ như chúng ta bị bao vây rồi, chủ nhân của ta!”

Celestia và cô con gái của trưởng lão cũng nhanh chóng nhận ra được tình hình, cả nhóm bị bao vây bởi những kẻ lạ mặt. Nhưng, chúng dường như không phải là cướp vặt.

“Là cô gái kia đúng không?”

“Đúng rồi, là cô ta đấy!”

“Phần thưởng lớn đây rồi!”

Zarc liếc mắt nhìn đám người một lượt, cậu dễ dàng nhận ra bọn họ đều là mạo hiểm giả. Bọn chúng tập trung vào Celestia và nói về nhau về phần thưởng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Zarc hiểu rằng tên Jungsai là kẻ đứng sau vụ việc.

“He he, chúng ta sắp giàu to rồi!”

Một tên trong nhóm hô lên đầy thích thú. Jungsai đã treo một phần thưởng rất lớn, khối gia tài có thể cho một người sống cả đời mà không cần làm gì, chỉ để bắt Celestia về cho hắn.

Những kẻ bao vây dần thu hẹp vòng tròn, trên tay là những món vũ khí như kiếm, rìu, dao găm, cung tên,... khiến Celestia và Nuala toát mồ hôi lo lắng.

Zarc vẫn bình thản, khoanh tay trước ngực, cất giọng trầm thấp:

“Tha mạng cho bọn chúng đi, chúng chỉ vì tiền thôi.”

“Tôi hiểu rồi!”

Sera đáp lời rồi đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng.

Azur cũng buông dây cương, đứng lên đưa mắt nhìn về phía Zarc rồi cười nhạt:

“Không ngờ ngươi cũng nhân từ phết đấy, chủ nhân của ta!”

Dứt lời, hai cánh tay cậu dang rộng, hai thanh kiếm, một thanh lửa bốc cháy ngùn ngụt, một thanh băng lạnh buốt giá, xuất hiện trong tay Azur.

“Haaaaaa!!!”

Những tên mạo hiểm giả phía trước không chần chừ, lao đến tấn công.

Vụt vụt.... roẹt roẹt......

Azur nhảy qua đầu những con ngựa, lao thẳng về phía trước, vung hai thanh kiếm chém những tên mạo hiểm giả đang xông đến. Dù hành động nhanh mạnh, Azur chỉ nhắm vào những vị trí không nguy hiểm, khiến bọn chúng bị thương mà không mất mạng.

“Aaaa!!!”

“Gưaaa!!!”

Một vài tên nhảy sang hai bên để tránh đòn tấn công từ Azur. Phía sau, vài cô gái cung thủ giương cung, bắn ra những mũi tên yểm ma thuật lửa.

Vèo vèo vèo.... rắc rắc....

Azur chỉ cần đưa phần giáp ở ống tay lên chắn, những mũi tên đâm vào liền gãy và rơi rụng xuống đất. Phần giáp ở hai ống tay của Azur là giáp rồng thật, dù ở hình dạng người vẫn sở hữu độ cứng và khả năng kháng ma thuật vượt trội.

“Ha! Các ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à!”

Azur cười khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ. Đám mạo hiểm hoang mang khi thấy Azur một mình đối đầu cả chục tên mà chẳng hề nao núng.

“Tên nhóc này... mạnh quá!”

“Mọi người cẩn thận!”

Những tên mạo hiểm giả nheo mắt lại, tập trung cao độ khi nhận ra đối thủ không phải hạng tầm thường.

Sau một thoáng cười tinh vi, Azur há miệng, một quả cầu lửa dần hình thành bên trong.

“Khaaaa!!!”

Azur khạc quả cầu lửa về phía đám mạo hiểm giả đứng phía trước.

“Cẩn thận!”

Vài tên trong số bọn chúng hô lên, nhưng đã quá muộn.

Bùmmm.....

“Gưaaaaa....”

Tiếng nổ vang trời. Cả chục tên bị hất văng ra đất, cơ thể đầy vết thương nhưng vẫn giữ được mạng sống.

Trong khi đó, Sera đứng phía sau bệ sắt, xử lý đám mạo hiểm giả từ hướng này.

Xèo xèo xèo....

“Ưaaaa!!!”

Tay phải cô cầm khẩu súng lục railgun, bắn vào các vị trí khiến chúng bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Sera dùng một khẩu lục railgun thường, bởi lẽ mấy món vũ khí chuyên dụng của cô như Morrowind hay Oblivion uy lực quá cao, có thể lấy mạng những tên mạo hiểm giả này bất cứ lúc nào. Tay trái cô cầm một trong hai cao dao Daggerfall, chém những tên lao đến cận chiến.

Roẹt roẹt roẹt....

“Kư!!!”

“Hự!!!”

Vài tên ma thuật sư từ xa triển khai các đòn ma thuật tấn công Sera, nhưng...

Vụt...

“Uaaa!!!”

Những đòn này xuyên qua cơ thể Sera như thể cô là ảo ảnh, đâm vào chính đồng bọn của chúng đang bao vây Sera ở hướng đối diện.

Ngồi trên bệ sắt, Nuala nhìn quanh đầy hoang mang. Cô quay sang hỏi Zarc:

“B...bọn họ là...?”

“Mạo hiểm giả đến bắt cộng sự của tôi. Tên hoàng tử kia có lẽ đã treo một giải thưởng lớn trong guild mạo hiểm giả để bắt công sự của tôi về cho hắn.”

Zarc liếc mắt sang nhìn Celestia, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ý nghĩa.

Celestia cũng tạm hiểu được tình hình, đây chính là điều mà cô lo lắng từ hôm qua đến giờ. Cô biết chắc rằng tên Jungsai sẽ không để yên cho mình.

“Hơ?”

Đột nhiên, Celestia cảm thấy ngạc nhiên khi Zarc cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói thêm lời nào. Điều đó khiến cô có chút ngại và không khỏi lúng túng.

“Có chuyện gì...”

Zarc không trả lời, cậu bước chậm rãi về phía Celestia, ánh mắt không rời khỏi cô.

Bất chợt…

Pặc!

“!?”

Celestia giật mình khi Zarc vung tay phải mạnh mẽ ra phía trước, vụt qua vai của mình.

“Hơ!?”

Cô vội quay đầu nhìn theo hướng tay của Zarc thì thấy một cô gái mạo hiểm giả vừa hiện hình từ sau lưng mình. Kỹ năng ẩn thân của cô gái đó rõ ràng rất tinh vi, đủ để Celestia không thể nhận ra sự hiện diện của mình. Nhưng Zarc lại nhanh chóng phát hiện và hành động không chút do dự.

Bàn tay mạnh mẽ của Zarc nắm chặt cổ cô gái mạo hiểm giả, nhấc bổng lên trong khi ánh mắt vẫn giữ sự sắc bén.

Nuala cũng không giấu nổi sự bất ngờ khi nhận ra cô gái đó đã ẩn thân tiếp cận đến mức nguy hiểm mà mình lại nhận ra.

"Kư…"

Cô gái mạo hiểm giả nhăn nhó trong đau đớn, cố gắng vùng vẫy. Tay phải cô ta cầm một con dao găm, rướn lên định đâm vào Zarc.

Pặc!

Thế nhưng, Zarc nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô gái bằng tay còn lại, dùng lực bẻ một chút.

“Aaa...!!”

Cô gái mạo hiểm giả kêu lên đau đớn khi cổ tay của mình bị bẻ, mặt mày vặn vẹo.

Zarc nhếch miệng, nở một nụ cười chế giễu:

“Ẩn thân khá đấy!”

Dứt câu, Zarc vung tay, ném cô gái mạo hiểm giả văng ra đất như một con rối không sức sống.

Vèo... bịch...

Không dừng lại, Zarc giơ tay phải lên, lấy một khẩu súng lục từ storage, chĩa vào cô gái và bóp cò.

Xèo.... phập....

“Aaaaaaa!!!”

Tiếng đạn xé gió vang lên. Viên đạn đâm vào bắp đùi của cô gái, khiến cô ta ôm lấy chân mình hét lên trong đau đớn.

Vèooooo....

Từ phía trước, một tên mạo hiểm giả bị Azur đá văng, bay vút ngang qua mặt của Celestia và Nuala, đè lên những tên mạo hiểm giả phía sau, đẩy cả bọn ngã lăn ra đất. Cơn gió từ cú bay khiến tóc của hai cô gái cuốn lên, làm họ thoáng giật mình.

“Ư...”

“Kư...”

...

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những tên mạo hiểm giả đã nằm la liệt trên mặt đất. Một vài tên vì quá sợ hãi nên đã vội vàng bỏ chạy từ lâu, xung quanh chỉ còn lại khoảng hai mươi tên, nằm rên rỉ vì những vết thương nặng nhẹ, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Zarc đứng trên bệ sắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng tên mạo hiểm giả đang rên xiết dưới đất:

“Đây là bài học cho các ngươi về sự tham lam. Các ngươi nghĩ có thể kiếm được số tiền lớn một cách dễ dàng ư? Không có chuyện đó đâu!”

Sau khi nói xong, Zarc quay lại ngồi xuống bệ sắt một cách dứt khoát, ra lệnh cho Azur:

“Tiếp tục đi thôi!”

Azur quay lại, ngồi cầm dây cương điều khiển những con ngựa tiếp tục di chuyển, miệng lầm bầm:

“Đúng là phiền phức! Tên hoàng tử kia càng lúc càng khiến ta ngứa mắt rồi đấy!”

Sera cũng nhanh chóng leo trở lại lên bệ sắt, ung dung ngồi xuống bên cạnh Zarc, ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn gió thoảng qua.

Cuộc tấn công bất ngờ của đám mạo hiểm giả đã kết thúc một cách nhanh chóng, trong khi Celestia và cô con gái của trưởng lão vẫn đang sắp xếp lại những chi tiết hỗn độn trong đầu.

“Celestia!”

“H...hả?”

Tiếng gọi bất ngờ từ Zarc làm Celestia giật mình.

“Chuyện gì?”

Zarc nhìn cô một cách nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng nói:

“Lần tới khi đi ra ngoài, cô nên mang theo mặt nạ.”

Câu nói của Zarc làm Celestia nhớ đến lần cả hai cùng nhau đi sang vương quốc Souverus để thăm dò tình hình. Tuy nhiên, ngay cả khi đeo mặt nạ, cô vẫn khó có thể giấu đi vẻ đẹp nổi bật của mình.

“Tôi biết rồi...”

Celestia đáp lại, giọng pha chút lúng túng. Tất cả những vụ việc lộn xộn này đều bắt nguồn từ cô, nếu không phải nói là từ tên Jungsai.

Những con ngựa tiếp tục lộc cộc kéo bệ sắt di chuyển về khu rừng Sheldwell. Từng bánh xe lăn qua, bỏ lại đám mạo hiểm giả bị thương nằm lăn lóc phía sau.

--------------------

Buổi sáng, gã Caikhatu chậm rãi bước xuống tầng hầm, đến trước cánh cửa nơi Ruri đang bị nhốt. Dù mặt trời đã lên cao, nơi này vẫn chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ có ánh sáng lập lòe từ ngọn nến trên chiếc bàn cũ kỹ gần đó. Không gian lạnh lẽo, tĩnh mịch đến rợn người.

Gã đứng lặng một lúc, lắng nghe. Không còn tiếng đập cửa, không có tiếng khóc, thậm chí không một âm thanh nhỏ nào vọng ra. Căn phòng yên ắng đến đáng sợ, tựa như Ruri đã ngủ quên, hoặc tệ hơn, đã bất tỉnh.

Caikhatu nhíu mày, đẩy cửa. Ngay lập tức, một đàn chuột và gián túa ra, chạy tán loạn qua chân gã.

Giật mình, gã vội nhảy lùi lại, miệng lẩm bẩm:

“Cái quái...!? Lũ chuột và gián sao lại...”

Gã nhớ rằng căn phòng này không có lũ sinh vật bẩn thỉu nhiều đến mức khi mở cửa lại thấy chúng ùn ùn tràn ra như vậy. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt đi khi ánh mắt gã dừng lại trên người Ruri.

Bên trong, Ruri nằm cuộn tròn trên nền đất lạnh lẽo. Mái tóc rối bù của cô bé phủ xuống mặt, che lấp một phần khuôn mặt nhợt nhạt. Cơ thể gầy guộc, bẩn thỉu với chi chít những vết thương rướm máu, vết cắn từ lũ chuột đói khát. Điều khiến Caikhatu chú ý nhất chính là đôi mắt cô bé, màu của chúng đã sẫm lại, trống rỗng như đã mất đi linh hồn.

Ruri nằm bất động, để mặc lũ chuột và gián bò quanh người. Cả đêm qua, Ruri đã bị bóng tối, sự lạnh lẽo, không gian kín bưng cùng lũ chuột và gián gặm nhấm cả thể xác lẫn tinh thần. Đến khi tinh thần tan vỡ hoàn toàn, cô bé chẳng còn sức để sợ hãi hay phản kháng nữa, chỉ có thể nằm đó, bất động như một con búp bê hỏng.

Caikhatu khẽ cười, ánh mắt đầy thỏa mãn. Gã biết rằng tinh thần của cô bé đã hoàn toàn vỡ vụn. Gã bước vào, vừa đi vừa đuổi lũ chuột và gián ra ngoài.

Caikhatu dừng lại trước mặt Ruri, nhìn xuống cô bé rồi cười khẩy:

“Hư hư... sao hả, đã biết thân biết phận chưa? Còn dám cãi lệnh tao nữa không?”

Ruri vẫn nằm im, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng. Cô bé nghe thấy lời gã, nhưng không đáp lại.

“Đứng lên cho tao!”

Caikhatu ra lệnh, giọng vang vọng trong căn phòng chật hẹp.

Vài giây trôi qua, Ruri vẫn bất động. Gã nheo mắt, chuẩn bị cúi xuống túm lấy cô bé thì bất chợt, cơ thể nhỏ nhắn ấy bắt đầu động đậy.

Ruri từ từ cử động. Cơ thể cô bé run rẩy, từng động tác chậm rãi và đau đớn. Cô bé ngồi dậy, rồi đứng lên một cách khó nhọc. Đôi chân yếu ớt run rẩy, như thể sắp gục ngã bất cứ lúc nào. Đôi mắt vẫn trống rỗng, không một chút cảm xúc.

Caikhatu nhếch miệng cười, thỏa mãn. Gã biết rằng mình đã thành công biến cô bé thành một cỗ máy vô hồn làm theo ý mình.

“Tốt! Giờ thì mau đi làm việc nhà cho tao!”

Ruri đứng yên vài giây như để xử lý mệnh lệnh, rồi bắt đầu bước đi, từng bước thẫn thờ. Cô bé không nói một lời, chỉ lặng lẽ làm theo.

Caikhatu đi theo sau, ánh mắt đầy hài lòng. Gã biết rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được Ruri.

Chát...!

Âm thanh chói tai vang lên. Một cú tát mạnh như trời giáng giáng thẳng vào má Ruri, hất cô bé ngã xuống sàn. Cái chậu trên tay rơi xuống, nước đổ tràn ra, loang lổ khắp nền đất lạnh.

“Mày làm cái gì thế hả, đồ ăn hại!”

Caikhatu quát lên, giọng đầy phẫn nộ.

Ruri không phản ứng. Cô bé ngồi bệt trên sàn, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không một chút biểu cảm. Những lời chửi rủa và hành động bạo lực của Caikhatu dường như không còn chạm được đến cô bé nữa. Ruri đã trở thành một cái xác không hồn, chỉ biết im lặng chịu đựng.

“Lau sạch sàn nhà cho tao!”

Giọng quát của Caikhatu lại vang lên, gay gắt và đầy hăm dọa.

Ruri từ từ đứng dậy, cử động chậm chạp và máy móc. Cô bé cúi người nhặt chiếc khăn lau, rồi bắt đầu lau từng vũng nước trên sàn. Cơ thể cô bé gầy guộc, yếu ớt, chỉ có chiếc vòng xích cổ nô lệ là thứ duy nhất che chắn. Những vết thương trên người Ruri vẫn còn đó, nhưng cô bé đã chai sạn với nỗi đau trên thân thể rồi.

“Nếu không muốn ngủ trong căn phòng ở dưới tầng hầm nữa thì liệu mà làm cho đàng hoàng!”

Ruri không đáp lại. Cô bé chỉ cúi đầu tiếp tục lau sàn, từng động tác đều chậm rãi và vô hồn.

“Hừ!”

Caikhatu nhìn cô bé một lúc rồi hừ một tiếng đầy khó chịu, sau đó quay người bỏ đi, để mặc Ruri một mình cặm cụi lau nước trên sàn.

...

...

Buổi tối, Ruri ngồi co ro trên đống rơm trong chuồng ngựa, hai tay cầm chặt ổ bánh mì cũ kỹ, gặm từng miếng nhỏ một cách máy móc. Đôi mắt cô bé trống rỗng, ánh nhìn xa xăm như thể linh hồn đã rời khỏi thể xác. Cử chỉ của Ruri chậm chạp, thiếu sinh khí, như một cái bóng mờ nhạt trong màn đêm. Nhờ đã hoàn thành công việc nhà theo lệnh của gã Caikhatu, tối nay Ruri không bị nhốt trong căn phòng tối tăm dưới tầng hầm nữa, mà bị ném vào chuồng ngựa, nơi cô bé đã quá quen thuộc với mùi hôi hám và sự lạnh lẽo.

Cái lạnh ban đêm len lỏi vào da thịt trần trụi, khiến Ruri khẽ run rẩy. Cô bé cảm nhận được cơn rét thấm vào từng thớ thịt, nhưng tâm trí đã trở nên tê liệt, không còn đủ sức để thúc giục bản thân tìm thứ gì đó che chắn. Chỉ có đôi tay gầy guộc tiếp tục đưa miếng bánh lên miệng, như một phản xạ sinh tồn yếu ớt.

Không có nước sạch để uống, Ruri đành phải bò đến chậu nước dành cho ngựa, cúi đầu xuống uống từng ngụm nước đục ngầu. Mùi ngai ngái, lợn cợn những bụi bẩn và lông động vật, nhưng Ruri chẳng còn quan tâm. Những ngày qua, việc ăn uống những thứ dơ bẩn đã khiến hệ tiêu hóa của cô bé phản ứng dữ dội. Những cơn đau bụng quặn thắt liên tục hành hạ Ruri suốt cả ngày, nhưng cô bé đã dần quen với chúng.

Ăn uống xong, Ruri nằm nghiêng người trên đống rơm, cơ thể co rúm lại như con tôm, đôi mắt khép hờ, ánh nhìn vô hồn nhìn vào khoảng không. Cô bé cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng cái lạnh và nỗi đau thể xác cứ liên tục kéo cô bé trở về với thực tại.

Một lúc sau, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy:

“Mình... đã bị chủ nhân bỏ rơi....”

Bị hành hạ suốt mấy ngày liền, Ruri vẫn nuôi hy vọng rằng Zarc sẽ đến cứu mình. Nhưng sau một đêm bị nhốt trong căn phòng kín, đối mặt với bóng tối, chuột và gián, tinh thần của cô bé đã hoàn toàn sụp đổ. Ruri không còn tin rằng Zarc sẽ đến cứu mình nữa, cho rằng mình đã bị bỏ rơi.

“Mình chỉ là... nô lệ...”

Hai dòng nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt. Cô bé vẫn nằm im, đôi mắt sẫm màu vô hồn, nước mắt cứ thế trào ra trong vô thức khi nghĩ về Zarc.

“Chủ nhân...”

Và rồi, Ruri thiếp đi lúc nào không hay.

Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài, thấm ướt đống rơm lạnh lẽo bên dưới cô bé.

------------------

Buổi tối, tên Jungsai ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành, thưởng thức ly rượu ngon trên tay. Dưới chân, một cô gái elf bị ép buộc phải “phục vụ” cho hắn. Cô cố gắng thỏa mãn hắn để không bị hắn hành hạ.

“Hưm…”

Tên Jungsai lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt xa xăm, rồi tự độc thoại:

“Hãy nhanh về đây với ta, hỡi cô gái thiên thần! Mỗi đêm nghĩ về nàng, ta không thể nào chợp mắt được!”

Hắn mơ tưởng về Celestia, tin rằng sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị những mạo hiểm giả tham lam bắt về cho hắn.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không hề đơn giản như hắn tưởng. Từ bên ngoài, một tên lính hớt hải chạy vào, vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi.

“Thưa điện hạ, có tin xấu!”

“Hửm?”

Jungsai khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía tên lính.

“Có chuyện gì?”

Tên lính cúi đầu, giọng run rẩy:

“Th...thưa ngài, các mạo hiểm giả... đã bị cô gái kia và nhóm của cô ta đánh bại…”

“Ngươi nói sao? Cả đám mạo hiểm giả mà lại không làm gì được bọn chúng!?”

“V...vâng... hiện tại không có mạo hiểm giả nào dám nhận nhiệm vụ này nữa, thưa ngài.”

Nghe vậy, máu nóng trong người Jungsai sôi lên. Hắn bóp chặt ly rượu trong tay, bàn tay còn lại siết thành nắm đấm.

“Chết tiệt! Tại sao lại có thể như vậy được!!! Mình phải làm gì để có được nàng ấy.....”

Trong lúc tên Jungsai lẩm bẩm trong cơn thịnh nộ, tên quân lính lắp bắp nói thêm:

“Th...thưa ngài, còn một tin nữa ạ...”

“Là cái gì? Ngươi nói luôn đi!”

Giọng hắn quát, đầy vẻ mất kiên nhẫn.

“D...dạ, đó là... cô con gái của ông trưởng lão mà chúng ta đang mang sang cho công tước Imbert... đã được mang trở về lại rồi ạ...”

Jungsai trợn mắt, mặt mày biến sắc:

“Hả!? Như vậy là sao!?”

Tên lính nuốt nước bọt, cố gắng nói tiếp:

“Nh...nhóm quân lính của chúng ta... đã bị một nhóm người tấn công... bọn chúng giết sạch người của chúng ta, sau đó mang cô con gái của ông trưởng lão trở về lại rồi...”

Jungsai gầm lên, giọng điệu đầy phẫn nộ:

“Kẻ nào!!! Là kẻ nào dám làm vậy!?”

“Th...theo như lời từ người dân, nhóm người đã mang cô con gái về chính là... nhóm của cô gái mà điện hạ đang nhắm đến...”

“CÁI GÌ!?”

Choảng!!!

Tên Jungsai đập mạnh ly rượu xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, khiến cho cô gái elf phía dưới giật mình sợ sệt.

Bốp!

Tên Jungsai vung chân đá vào cô gái elf, khiến cô ngã lăn sang một bên. Hắn đứng dậy, hai tay kéo quần lên, mặt mày tím tái vì giận dữ:

“Bọn chúng... bọn chúng dám.......”

Tên Jungsai nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi lên trên trán, ánh mắt đầy sát khí khiến tên quân lính đứng đó run rẩy như cầy sấy.

“Đã vậy thì...”

Tên Jungsai bất chợt nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười ấy không hề mang chút vui vẻ nào. Cơ mặt hắn vẫn cau có, gân xanh nổi lên rõ rệt, trông vô cùng đáng sợ. Hắn quát lên:

“Lập tức triệu tập tất cả quân lính ở vùng này và quân lính canh gác ở những khu vực lân cận lại cho ta! Mang theo cả “bọn chúng” nữa đến đây! Ngày mai ta sẽ đi xử lý lũ kia!”

“D...dạ vâng!”

Với một vẻ mặt hoảng hốt, tên quân lính vội vã rời khỏi phòng để triệu tập quân lính theo lệnh của Jungsai.

Tên Jungsai đứng đó, hai mắt mở to như muốn lòi ra ngoài. Hắn tự lẩm bẩm, miệng cười nhưng mép giật giật, trông vừa điên loạn vừa đáng sợ:

“Ha ha.... ha ha ha ha.... không ngờ nàng lại khiến ta phải đi đến nước này....”

Hắn áp tay lên trán, ngửa mặt lên trời cười điên loạn, âm thanh vang vọng trong căn phòng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha........”

Ở một góc phòng, cô gái elf tội nghiệp nhìn hắn với ánh mắt đầy sợ hãi, đôi mắt không thể rời khỏi tên điên trước mặt.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!