Đêm buông xuống, thảo nguyên bao la chìm trong màn sương mỏng. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, nhóm của Zarc dựng một điểm dừng chân tạm bợ. Ánh lửa bập bùng xua tan bóng tối, thứ ánh sáng kỳ lạ không đến từ những bó củi khô mà từ một thiết bị tạo lửa Plomia phát ra, nhuộm một vầng cam huyền ảo lên cảnh vật xung quanh.
Dù gọi là qua đêm, nhưng thực chất chỉ có Celestia và Azur ngủ. Đối với những cá thể từ Plomia như Zarc và Sera, việc thức suốt vài ngày không hề gây ảnh hưởng. Vì thế, cả hai canh chừng xung quanh, đảm bảo an toàn cho nhóm. Dẫu thảo nguyên có vẻ rộng lớn và yên bình, mối nguy từ ma vật hay những kẻ săn mồi nguy hiểm luôn rình rập, đặc biệt vào ban đêm.
Azur cuộn tròn cơ thể, hai chân khoanh lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, tư thế ngủ trông không khác gì một chú cún khổng lồ. Celestia tựa nửa người vào thân Azur, được phủ kín bởi một bên cánh rộng của cổ long. Sau một ngày mệt mỏi, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng.
Trời về đêm lạnh cắt da, cơn gió trên thảo nguyên làm mọi thứ càng thêm giá buốt. Zarc đã nhờ Azur che chắn gió cho Celestia bằng cánh của mình, đồng thời giữ ấm cô bằng thân nhiệt mạnh mẽ của nó. Sự quan tâm ấy giúp Celestia có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái.
Trước khi ngủ, Zarc đã chuẩn bị cho Celestia một ít thực phẩm siêu chức năng mang theo trong storage, bởi vùng thảo nguyên rộng lớn này chẳng có bất kỳ nguồn thức ăn nào.
Zarc đứng yên, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm, tận hưởng những cơn gió lạnh thổi qua. Chiếc áo choàng phía sau lưng cậu phấp phới theo từng đợt gió, tựa như một bóng ma đang ẩn mình trong màn đêm tĩnh mịch.
Sera từ phía sau bước đến, gương mặt không chút cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn mang theo sự tôn kính khi báo cáo:
“Hierarch, tôi đã báo tình hình của chúng ta cho Rafflesia. Cô ta có vẻ rất lo lắng cho ngài.”
Nghe tin Zarc đột ngột bị dịch chuyển đến một nơi không rõ, phản ứng đầu tiên của Rafflesia là muốn điều ngay một chiếc Korsky để đón cậu trở về. Nhưng vấn đề là, cô không biết chính xác cậu đang ở đâu. Không thể làm gì hơn, Rafflesia chỉ có thể ngồi chờ, nhưng chắc chắn là trong sự sốt ruột khôn nguôi.
“Mặt khác, một số quân lính đã quay trở về kinh thành từ vùng Socra. Họ báo rằng mê cung Langdale đã hoàn toàn biến mất sau khi chúng ta phá hủy cái lõi.”
Zarc vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt không rời khỏi bầu trời đêm đầy sao. Gió thảo nguyên vẫn không ngừng thổi qua, mang theo một sự tĩnh lặng khó diễn tả.
“Thế còn lý do chúng ta bị dịch chuyển khi phá hủy cái lõi?”
Cậu hỏi, giọng trầm ngâm.
“Tôi đã bảo Rafflesia hỏi, nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Người dân ở vùng Socra cũng không hề hay biết về việc dịch chuyển này.”
“Hừm...”
Zarc im lặng trong giây lát, trầm tư suy nghĩ. Một mê cung biến mất sau khi bị phá hủy, điều này không lạ, nhưng sự dịch chuyển không rõ nguyên nhân lại là một chuyện khác. Cậu không thích những thứ ngoài tầm kiểm soát.
Một lúc sau, cậu quay sang nhìn Sera, ra lệnh:
“Nói với Rafflesia cho tất cả quân lính ở Socra quay trở về kinh thành. Đồng thời, bảo cô ta cử người điều tra thêm về sự cố dịch chuyển lần này. Ta muốn có câu trả lời càng sớm càng tốt.”
“Vâng, Hierarch!”
Sera đáp gọn, sau đó rời đi để tiếp tục liên lạc.
...
...
Sáng hôm sau...
Vùùùùù.......
“Ư... hư...”
Azur dang rộng đôi cánh khổng lồ, lướt nhanh qua bầu trời bao la. Trên lưng con rồng, Zarc đứng vững vàng, hai tay đút túi quần, điềm nhiên ngắm nhìn khung cảnh bên dưới đang vun vút lướt qua. Đây là lần đầu tiên cậu cưỡi rồng, và phải thừa nhận rằng cảm giác này khá thú vị.
Gió mạnh thổi ngược, làm vạt áo choàng của Zarc tung bay phía sau. Tóc của Sera, người đang đứng cạnh cậu, cũng bị cuốn ngược theo luồng gió, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản như thường lệ.
Trái ngược hoàn toàn, Celestia đang bám chặt lấy lưng Azur, cả người run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô bay trên không với độ cao như thế này, và nỗi sợ hãi gần như chiếm trọn tâm trí. Hai tay cô ghì lấy những chiếc vảy lớn trên lưng rồng, toàn thân gần như nằm sấp xuống để tránh bị gió thổi bay.
“Z...Zarc... anh có thể... kêu Azur... bay chậm lại được không.....”
Giọng Celestia run rẩy, cố gắng lắm mới thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Zarc vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề nao núng:
“Yên tâm đi, nếu có rơi xuống thì Mantis sẽ đón lấy cô.”
Bên dưới, song hành cùng Azur, Mantis bay lượn trong hình dạng một con chim lớn nửa xanh lá, nửa xanh dương. Tốc độ của cô cũng nhanh không kém, sẵn sàng can thiệp nếu có sự cố xảy ra. Zarc đã lường trước tình huống, nhưng dù có chuẩn bị thế nào, nỗi sợ độ cao của Celestia vẫn không thể nguôi ngoai.
“Có phải là khu rừng kia không, chủ nhân của ta?”
Azur cất giọng ồm ồm, vang vọng trong không trung.
“Đúng vậy!”
Zarc đáp lại một cách chắc chắn, mắt hướng về khu rừng xanh thẳm phía trước.
“Ha ha... chúng ta sẽ đến đó trong vài phút nữa!”
Vùùùùùùùùù.......
Ngay sau câu nói, Azur bất ngờ tăng tốc. Cơ thể khổng lồ của con rồng chao đảo nhẹ do lực cản không khí, khiến Celestia tái xanh mặt mày. Cô cắn môi, bám chặt hơn vào lớp vảy cứng rắn, chỉ mong chuyến bay này mau chóng kết thúc.
...
...
Celestia mặt mày tái xanh, tay run run chống lên lưng Azur để giữ thăng bằng. Cô cúi gập người xuống, nấc lên vài tiếng trước khi nôn ra mấy bãi…
“Ha ha! Cô không quen việc bay trên không trung đến vậy sao?”
Azur cong đầu lại, nhìn Celestia với ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú, giọng nói ồm ồm vang lên như trêu chọc.
“C...cưỡi rồng... không hề vui chút nào... ụaaaaa...”
Celestia cố gắng nói giữa những cơn nôn, giọng yếu ớt. Hình ảnh oai phong cưỡi rồng giữa trời cao mà Celestia từng mơ tưởng hoàn toàn vỡ vụn. Thực tế thì chẳng hề lãng mạn hay hào hùng chút nào, mà chỉ là một cơn ác mộng đầy chao đảo và buồn nôn.
Sau một lúc, cô hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh lại cơ thể. Cuối cùng, Celestia cũng đứng thẳng lên, dù vẫn còn hơi lảo đảo.
Zarc nhìn cô, hỏi với vẻ quan tâm:
“Cô khỏe rồi chứ?”
Celestia nuốt khan, gật đầu yếu ớt:
“Tôi tạm ổn rồi...”
Nhìn sắc mặt xanh xao của cô, Zarc thầm nghĩ rằng việc cưỡi rồng từ đây về kinh thành Arist chắc chắn là bất khả thi đối với Celestia. Dù sao thì nhóm cũng đã đến gần lối vào khu rừng. Chỉ cần vào trong hỏi thăm vị trí hiện tại, Zarc có thể liên lạc với Rafflesia để cô mang phương tiện đến đón cả nhóm về.
Zarc quay sang nhìn lối vào khu rừng trước mặt.
“Vậy chúng ta vào bên trong thôi!”
Khung cảnh trước mắt không giống một khu rừng hoang vu, mà mang dáng vẻ của một vùng đất có cư dân sinh sống. Những vật trang trí và cách bố trí lối vào cho thấy đây không phải nơi bỏ hoang, đúng như những gì Mantis đã quan sát được từ hôm qua.
“Khoan đã!”
Celestia chợt lên tiếng, khiến Zarc phải dừng bước.
“Hửm?”
Zarc quay lại, nhìn cô với vẻ thắc mắc.
“Anh định mang Azur vào khu rừng luôn sao?”
“Sao lại không?”
“Anh muốn dọa chết những người sống trong đó à?!”
Là người bình thường, nhìn thấy một con rồng khổng lồ xuất hiện, phản ứng đương nhiên sẽ là khiếp sợ. Nếu những người trong khu rừng nhầm tưởng Azur đến phá hoại và tấn công, tình hình chắc chắn sẽ trở nên phức tạp.
“Ha ha... cô lo rằng ta sẽ dọa người khác sợ à!”
Azur cười lớn, giọng ồm ồm vang lên.
“Việc đó thì cô không cần phải lo!”
Nói rồi, Azur nhắm mắt, một luồng ma thuật xanh tím tỏa ra bao phủ lấy cơ thể nó. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Celestia, cơ thể Azur thu nhỏ dần lại. Những lớp vảy dần biến mất, cặp sừng cũng rút vào trong, đôi cánh rộng lớn biến mất hoàn toàn.
Và rồi…
“Như thế này là được chứ gì?”
Trước mặt Celestia giờ đây không còn là con rồng khổng lồ nữa, mà là một cậu thiếu niên trông chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Mái tóc ngắn chẻ hai, mang sắc xanh tím đồng điệu với trang phục, vóc dáng có phần nhỏ nhắn nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ kiêu hãnh của một cổ long. Giọng nói khi cất lên cũng đã trở thành giọng của một chàng thiếu niên.
Celestia ngớ người, lắp bắp:
“Ông... ông có thể biến thành người sao?”
Azur nhún vai.
“Ha, một cổ long như ta thì sao lại không thể?”
“Nhưng mà… chẳng phải ông là một cổ long sao? Tại sao hình dạng người lại là… một đứa nhóc như thế này?”
“Ha ha! Hình dạng chỉ là một khái niệm. Ta thích thì ta biến thành thôi, đơn giản vậy đấy!”
“...”
Celestia á khẩu. Cô vẫn chưa quen với việc Zarc sở hữu một sứ ma bá đạo như thế này. Nghĩ đến chuyện Zarc gần như không mất chút công sức nào để có được sự phục tùng của Azur... À không, không hẳn là không mất gì. Dù gì thì Zarc cũng đã giết Loyden để giúp Azur, nên có thể xem đây là một sự trao đổi có lợi cho cả hai bên.
Zarc nhìn Azur một lượt, ánh mắt bình thản và nói:
“Vậy thì tốt rồi. Đi thôi!”
Thế là cả bốn người, giờ đã có thêm một Azur trong hình dạng thiếu niên, tiến đến lối vào khu rừng và bắt đầu bước vào bên trong.
…
Bên trong khu rừng, quả đúng như những gì Zarc nghĩ, nơi này có con người và các chủng tộc khác sinh sống. Những mái nhà thấp lè tè ẩn mình dưới tán cây, được dựng lên một cách thô sơ từ những sợi dây leo quấn quýt và những cành cây chất chồng lên nhau, mang hình dáng xiêu vẹo, méo mó. Lẩn khuất giữa những thân cây cổ thụ còn có những ngôi nhà sàn đơn giản, làm từ những cành gỗ chưa hề được gọt đẽo. Khung cảnh hiện ra như một ngôi làng nhỏ bé, nơi con người và tộc Elf qua lại, tạo nên một bức tranh sinh hoạt kỳ lạ.
Tuy nhiên, có một điều khiến cả nhóm chú ý ngay lập tức. Hầu hết con người ở đây đều mặc trang phục quân lính, trong khi elf lại khoác lên mình những tấm vải bố rách rưới, tay chân bị xiềng xích. Những dấu hiệu rõ ràng của chế độ nô lệ.
“Đi nhanh lên!”
Tiếng quát tháo vang lên, vài tên lính thô bạo vung roi quất mạnh vào lưng những người elf lực lưỡng đang oằn mình khiêng những thùng hàng nặng trĩu. Ngoài đám quân lính và elf bị nô lệ hóa, vẫn có một số người bình thường đi lại giữa khu rừng, nhưng số lượng của họ không đáng kể, gần như bị lu mờ bởi sự áp bức đang bao trùm.
“Tại sao... tất cả elf ở đây... đều là nô lệ vậy...?”
Celestia khẽ nhíu mày, giọng cô tràn đầy hoang mang.
Zarc vừa bước đi, vừa trầm giọng đáp:
“Cách nhanh nhất để biết là đến lữ quán hỏi thông tin.”
Thế là cả bốn người cùng nhau di chuyển để tìm một lữ quán, nơi họ có thể dừng chân nghỉ ngơi và thu thập thông tin về vùng đất này.
Lữ quán ở đây không phải là một tòa nhà đá hay gỗ như những nơi khác, mà là một cây đại thụ khổng lồ. Không gian bên trong được khoét rộng, tạo thành một quán trọ đầy đủ tiện nghi. Các phòng nghỉ nằm rải rác trên những cành cây to, khách trọ di chuyển lên xuống bằng những chiếc thang kết từ dây leo.
Ngay cả Celestia, người sinh ra và lớn lên ở thế giới này, cũng lần đầu tiên được trải nghiệm một công trình làm từ thiên nhiên ấn tượng đến vậy.
“Xin chào quý khách!”
Một cô gái con người, có vẻ là nhân viên tiếp tân, cúi chào khi thấy nhóm Zarc bước vào.
Zarc đi thẳng vào vấn đề:
“Chúng tôi muốn dừng chân ở đây vài ngày. Chuẩn bị giúp hai phòng đôi.”
“Vâng, thưa quý khách!”
Khi cô gái lật sổ ra ghi chép, Zarc tranh thủ hỏi thêm:
“Nhân tiện, nơi này tên là gì?”
Cô gái ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên:
“Quý khách đến đây mà không biết tên nơi này sao?”
Zarc bình thản đáp:
“Chúng tôi đang trên đường phiêu lưu thì lạc vào đây. Thấy nơi này có người sinh sống nên ghé vào nghỉ chân vài hôm. Nếu được, mong cô có thể cung cấp cho tôi một số thông tin để chúng tôi dễ dàng định hướng và tiếp tục hành trình.”
“Ra là vậy… Nơi này là khu rừng Sheldwell, thuộc địa phận của vương triều Xaitha.”
Nghe đến cái tên Sheldwell, Celestia khẽ giật mình. Một tia nhận thức lóe lên trong đôi mắt cô.
Zarc cũng quay sang nhìn Celestia, ánh mắt hai người giao nhau, như thể đã hiểu ý đối phương.
“Cảm ơn cô đã cung cấp thông tin. Nhờ cô chuẩn bị phòng giúp chúng tôi.”
“Vâng, thưa quý khách!”
Cô nhân viên cúi đầu đáp lễ, sau đó quay đi để hoàn tất thủ tục đặt phòng.
Celestia lặng lẽ tiến sát lại gần Zarc, ghé vào tai cậu thì thầm:
“Sheldwell vốn là khu rừng của một bộ tộc elf sinh sống, nằm ở phía bắc vương triều Xaitha, cách Assyria của chúng ta một quãng khá xa. Xaitha đã đánh chiếm khu vực này không lâu trước đây, biến nó thành thuộc địa để khai thác tài nguyên... và cả sức lao động.”
Celestia hạ giọng, ánh mắt liếc ra ngoài khung cửa sổ, nơi những nô lệ elf đang bị ép làm việc cật lực.
“Tất cả elf ở đây đều bị bắt làm nô lệ. Họ bị đem bán, hoặc bị ép lao động khổ sai dưới sự cai trị của Xaitha.”
Lời giải thích của Celestia đã giúp Zarc và cả nhóm xác định được vị trí hiện tại của họ, một khu rừng đang nằm dưới sự cai trị tàn bạo của vương triều Xaitha. Đồng thời, nó cũng giải đáp thắc mắc của Celestia về lý do tại sao tất cả những người Elf mà họ nhìn thấy đều mang trên mình gông xiềng của nô lệ.
Vừa lúc đó, cô nhân viên quay trở lại, trên tay cầm hai chiếc thẻ phòng bằng gỗ khắc hình chiếc lá tinh xảo, đưa cho Zarc.
“Đây là phòng của quý khách, nằm ở tầng hai.”
Tầng hai, tức là cành thứ hai của cây cổ thụ khổng lồ này, tính từ mặt đất.
“Cảm ơn cô!”
Zarc nhận lấy hai tấm thẻ, rồi cùng mọi người di chuyển lên tầng trên bằng những sợi dây leo chắc chắn, được bện khéo léo thành những bậc thang tự nhiên.
--------------------
Ruri lê từng bước nặng trĩu trên nền đất bùn ẩm ướt. Cơn mưa đêm qua đã biến khu rừng thành một vũng lầy, khiến mỗi bước đi của cô bé trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đã một ngày trôi qua kể từ khi Ruri bị dịch chuyển đến nơi này và lạc lõng giữa khu rừng xa lạ.
Suốt chừng ấy thời gian, cô bé không có gì để ăn, kiệt sức vì phải trốn chạy khỏi những con ma vật hung tợn. Đêm qua, Ruri đã phải co ro dưới một tảng đá lớn để tránh mưa. Nhưng dù có chỗ trú, cái lạnh thấu xương của màn đêm vẫn khiến cô bé không thể nào chợp mắt.
Mái tóc trắng giờ đã lấm lem bùn đất, bộ quần áo thì rách tả tơi vì bị cành cây cào xước trong lúc chạy trốn.
Loạt xoạt... loạt xoạt...
Tiếng động bất ngờ vang lên, phá tan sự yên tĩnh nặng nề. Ruri giật bắn, lập tức co người lại, trái tim nhỏ bé đập thình thịch. Nhưng không giống như tiếng động đáng sợ của ma vật, âm thanh này là tiếng bước chân, tiếng của người đang dẫm trên lá cây.
Mừng rỡ, Ruri cố gắng lê từng bước về phía phát ra âm thanh, trái tim nhỏ bé như bùng lên một tia hy vọng. Trong đầu cô bé chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một điều:
“Chủ nhân... chủ nhân...”
Loạt xoạt… loạt xoạt...
“Ch...”
Đến gần hơn, Ruri dùng hai tay run rẩy vạch bụi cây trước mặt để nhìn rõ hơn nguồn gốc của tiếng bước chân. Nhưng vừa nhìn thấy, toàn thân cô bé như hóa đá. Đôi mắt mở to không tin nổi vào thực tại. Gương mặt tái nhợt đi, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng.
“....Không... thể... nào...”
Giọng Ruri khẽ vang lên như một tiếng thở yếu ớt, gần như tan vào không khí.
Trước mặt cô bé là hai thiếu niên.
Không phải ai xa lạ.
Cô bé biết rõ bọn chúng.
Những bóng ma của quá khứ ập đến, dữ dội như một cơn sóng thần, cuốn phăng mọi suy nghĩ trong đầu Ruri.
Sợ hãi tột cùng.
Ruri lập tức lùi lại, cơ thể run rẩy không kiểm soát được. Không chút do dự, cô bé thu mình lại, nấp sau những tán lá rậm rạp, cố gắng kìm nén hơi thở của chính mình.
Hai tên thiếu niên kia chính là… hai người anh cùng cha khác mẹ của Ruri, Akhutai và Agsaldai. Chúng đang trong một chuyến đi săn ở khu rừng này.
“Không... không thể nào... không thể nào...”
Ruri run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không trống rỗng. Giọng cô bé khẽ vang lên, chỉ đủ để bản thân nghe thấy.
“Tại sao... tại sao họ lại ở đây...”
Không thể nào. Không thể nào lại là nơi đó.
Cơn sợ hãi cũ kỹ tràn về như một bóng ma đè nặng lên lồng ngực nhỏ bé của cô bé. Nơi này... có phải là vùng đất đó không?
Cái nơi đáng nguyền rủa ấy.
Cái nơi cô bé và mẹ từng sống.
Cái nơi chất chứa nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất cuộc đời.
Ruri không muốn quay lại.
Không bao giờ muốn quay lại.
Bỗng một trong hai tên thiếu niên lên tiếng:
“Ê, mày có nghe thấy tiếng gì bên kia không?”
Âm thanh đó đã khiến bọn chúng chú ý. Cả hai tập trung ánh nhìn vào bụi rậm nơi Ruri đang ẩn nấp.
“Không...”
Giọng Ruri thì thầm trong hoảng loạn, cả cơ thể bé nhỏ co rúm lại. Cô bé không muốn bị phát hiện, tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt gặp mình. Ý nghĩ trở lại căn nhà ác mộng ấy khiến nỗi sợ hãi càng thêm mãnh liệt, gần như bóp nghẹt mọi hơi thở.
Bản năng sinh tồn bất ngờ bừng lên trong Ruri. Cô bé nhấc chân, cố hết sức để chạy đi, dù cơ thể đã kiệt quệ sau những ngày lạc lối và trốn chạy.
Trong lúc chạy, Ruri nghe loáng thoáng tiếng hô hét từ phía sau. Bọn chúng đã phát hiện ra cô bé, và dường như đang đuổi theo.
“Ư... không...”
Ruri chạy thục mạng, gương mặt lộ rõ sự hoảng loạn tột độ. Hai mắt cô bé trợn to trong sợ hãi, hơi thở ngắt quãng, đầu óc chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ: phải chạy, phải thoát.
Ruri không biết mình đang chạy đi đâu, cũng không quan tâm. Cô chỉ biết rằng bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để hai tên đó bắt được mình.
Ruri cắm đầu chạy, đôi chân bé nhỏ quẫy đạp trên nền đất bùn lầy. Hơi thở dồn dập, lồng ngực như muốn nổ tung vì sợ hãi.
Và rồi, khi Ruri đang chạy thục mạng, từ phía sau một thân cây to phía trước, bất ngờ có một bóng người bước ra, lưng quay về phía cô bé.
“Á!!!”
Bịch...
Ruri không kịp dừng lại. Cả thân hình nhỏ bé lao thẳng vào tấm lưng của người đó, bị bật ngược ra sau, ngã bệt xuống đất.
“Hửm?”
Người đàn ông bị va chạm hơi lảo đảo, rồi quay lại nhìn.
“!!!”
Nỗi sợ hãi vốn đã xâm chiếm trái tim Ruri khi gặp hai tên anh trai của mình, giờ đây lại tăng lên gấp bội.
Cô bé trợn tròn mắt.
Mặt trắng bệch.
Tim ngừng đập.
Khuôn mặt người đàn ông này...
Không thể nào.
Không thể nào!
“Mày là...”
Gã đàn ông nheo mắt nhìn xuống. Một thoáng bất ngờ lướt qua khuôn mặt lão, nhưng ngay sau đó, đôi mắt gã sáng rực lên vì nhận ra sự thật.
Gã không ngờ sẽ gặp lại đứa con gái mà mình từng bỏ rơi ở đây.
Không mất quá nhiều thời gian để gã chắc chắn rằng, cô bé đang ngồi run rẩy dưới chân gã chính là… con gái của gã.
Gã là Caikhatu, một quý tộc của Xaitha, cha đẻ của Ruri.
“Không...... khônggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!”
Tiếng hét thất thanh của Ruri vang vọng khắp khu rừng, xé tan không gian yên tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, cơn ác mộng lớn nhất của cô bé đã chính thức tái diễn.


0 Bình luận