Arc III: Nô lệ, cơn ác mộng tái diễn

Chapter 5.1

Chapter 5.1

Trên hành lang yên tĩnh của dinh thự, Ruri lặng lẽ cầm giẻ lau những ô cửa kính. Với thân hình nhỏ bé, Ruri chỉ có thể với tới những ô cửa thấp, còn những chỗ cao hơn thì hoàn toàn nằm ngoài tầm với.

Đã mấy ngày rồi Ruri bị gã Caikhatu bắt về nơi này. Khắp cơ thể cô bé là những vết thương, vết chuột cắn, vết bỏng, vết quất bằng roi,... Tàn nhẫn hơn, cô bé không được cho mặc quần áo tử tế, đến tối thì phải chống chọi với cơn giá lạnh của trời đêm.

Không chỉ gã Caikhatu mà hai tên con trai của hắn, Akhutai và Agsaldai, cũng là mối nguy hiểm đáng sợ. Mỗi lần Ruri đi qua, ánh mắt của chúng lại khiến cô bé lạnh sống lưng. Dù hôm trước đã bị gã Caikhatu mắng một trận vì có ý định giở trò đồi bại với Ruri, nhưng cả hai vẫn chưa thực sự biết sợ. Chúng nghĩ rằng, chỉ cần không làm Ruri “mất giá trị”, thì có thể thoải mái hành hạ cô bé.

Và rồi, mối nguy hiểm từ hai tên con trai lại xảy đến.

Ruri đang cặm cụi lau cửa kính thì hai tên Akhutai và Agsaldai bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Chúng nắm lấy tóc cô bé, lôi đi một cách thô bạo.

“Á...”

Ruri kêu lên yếu ớt, đôi mắt cô bé sẫm màu, không còn vẻ trong trẻo như trước. Cô bé cố gắng phản kháng, nhưng sức lực đã cạn kiệt.

“Các người... làm gì.....”

Hôm nay gã Caikhatu vắng nhà, hai tên này đã lợi dụng cơ hội để thực hiện ý đồ xấu xa của chúng.

“He he he...”

Chúng cười thích thú, một tên nắm chặt tóc Ruri, tên kia khống chế cô bé. Cả hai tên lôi Ruri vào trong phòng của chúng.

“Khônggg..... thả...... tôi ra.....”

Rầm...

Cánh cửa phòng đóng sầm lại.

...

...

Ruri bước đi chậm chạp trên hành lang, toàn thân mệt mỏi rã rời, tóc tai rũ rượi, dáng người khom xuống như muốn đổ gục. Một tay vịn vào bức tường lạnh lẽo, Ruri cố gắng lê từng bước nặng nề. Cơ thể cô bé như không còn chút sức lực nào sau những gì vừa phải trải qua.

“U...ọe.........”

Ruri ụa một cái rồi nôn ra sàn nhà những thứ nhớp nháp. Cô bé cảm thấy thật dơ bẩn và gớm ghiếc, mùi kinh tởm của chúng khiến cơ thể Ruri không thể tự chủ được phản ứng nôn. Rời khỏi phòng của hai tên kia, Ruri mới bước được vài bước mà đã nôn liên tục mấy lần.

Chưa bao giờ Ruri cảm thấy kinh tởm bản thân mình đến vậy. Bùn đất, sình lầy, tất cả đều không sánh được với độ ghê tởm của những thứ đang dính khắp người cô bé. Độ nhầy nhụa và đặc sệt của chúng, pha với mồ hôi, khiến cho đầu tóc bù xù của Ruri bị bết dính lại với nhau.

“Ụaaaaa..... khặc.... hộc hộc......”

Cơ thể Ruri liên tục phản ứng. Cơ bụng thúc liên tục, khiến cô bé nôn đầy những thứ dơ bẩn ra sàn nhà, cơ thể mệt mỏi đến mức gần như không thể đứng vững.

“Hức.... hức.....”

Từ đôi mắt sẫm màu vô hồn, hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Ruri nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, tiếng khóc nhỏ bé đầy tuyệt vọng. Bàn tay của cô bé áp vào bức tường lạnh lẽo, tìm chút điểm tựa để đỡ lấy thân hình mỏng manh. Dáng người khom khom, Ruri lê từng bước nặng nề, cố gắng rời khỏi đó.

...

Bên ngoài khuôn viên, Ruri đứng cạnh vòi nước tưới cây, cố gắng rửa đi những thứ dơ bẩn dính trong lòng bàn tay và trên cơ thể của mình. Nhưng, những thứ này cứ dính sền sệt, không dễ bị rửa trôi bằng nước như bùn đất, khiến Ruri cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Càng chà xát, chúng càng bị trây trét ra chứ không trôi đi.

Càng ở lại nơi địa ngục này, Ruri càng chìm sâu vào tuyệt vọng. Những ngày đầu, cô bé vẫn nuôi hy vọng rằng Zarc sẽ đến cứu mình. Nhưng giờ đây, hy vọng ấy đã vỡ vụn. Cô bé không còn mong chờ gì nữa, chỉ lặng lẽ chấp nhận số phận. Ruri tự nhủ rằng mình chỉ là một đứa nô lệ vô giá trị, Zarc sẽ không vì cô mà nhọc công tìm kiếm.

“Hức...”

Ý nghĩ đó khiến Ruri không kìm được, những tiếng nấc nghẹn ngào vô thức bật ra.

Bỗng, một luồng nguy hiểm lạnh lẽo bao trùm lấy cô bé. Cảm giác bất an khiến Ruri giật mình quay lại. Trước mắt cô là hai bóng người, Akhutai và Agsaldai. Đôi mắt Ruri tối sầm lại, nỗi tuyệt vọng lại trỗi dậy trong tâm trí.

“Đi ra đây!”

Chưa kịp rửa sạch những thứ dơ bẩn trên cơ thể, Ruri đã bị hai tên đó thô bạo kéo đi. Lần này, chúng dùng Ruri để thỏa mãn tính tàn bạo và man rợ của mình.

“Không...”

Ruri yếu ớt rên lên, đôi chân nhỏ bé cố gắng chống cự, nhưng chỉ vô vọng bị lôi đi xa hơn.

...

...

Ruri bị treo lơ lửng trên một cành cây trong khuôn viên, hai tay bị trói chặt bằng sợi dây thừng thô ráp. Cơ thể cô bé duỗi thẳng, đung đưa trong không trung như một khúc thịt treo trong gian hàng bán thịt. Những vết thương trên người Ruri vẫn còn rỉ máu, da thịt bầm tím và sưng tấy.

Cô bé cố gắng vùng vẫy, nhưng mỗi lần cử động chỉ khiến sợi dây thừng càng siết chặt hơn vào da thịt, làm Ruri đau đớn thêm. Đôi chân yếu ớt của cô bé đá loạn xạ trong không khí, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc khiến cơ thể đung đưa mạnh hơn.

Phía dưới, hai tên Akhutai và Agsaldai đang chuẩn bị cây ná và những viên đá. Ruri giờ đây trở thành một mục tiêu sống để chúng thỏa mãn sự tàn bạo của mình.

Akhutai nhếch mép cười, nhàn nhã giương ná, đặt viên đá vào và kéo căng dây bắn.

Póc.... pách.....

“Aaa.......”

Viên đá lao vút đi, đập mạnh vào da thịt Ruri. Cơn đau nhói bùng lên, lan tỏa khắp cơ thể. Làn da vốn đã đầy vết thương giờ lại tiếp tục bị hành hạ, mỗi cú bắn như muốn xé nát từng mảnh thân thể nhỏ bé.

Póc! Póc! Póc!... Pách! Pách! Pách!...

Những viên đá liên tục lao đi, đập mạnh vào cơ thể Ruri. Cả hai tên Akhutai và Agsaldai bật cười thích thú, chẳng chút ngần ngại mà tiếp tục kéo ná, bắn liên hồi vào Ruri như một trò tiêu khiển bệnh hoạn.

Ban đầu, Ruri còn cảm nhận được cơn đau. Nhưng rồi, từng cú bắn dồn dập khiến chúng dần trở nên mơ hồ. Cô bé không còn phân biệt được đâu là đau đớn, đâu là tê dại nữa. Tất cả những gì Ruri cảm nhận lúc này chỉ còn lại sự tuyệt vọng và một cảm giác ngột ngạt không lối thoát.

Sau một hồi bắn, thấy Ruri chẳng còn rên la hay phản ứng gì, cả hai tên bắt đầu mất hứng. Bọn chúng nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra khó chịu khi không còn nhận được những tiếng kêu yếu ớt của cô bé. Akhutai liếc sang Agsaldai, cả hai tạm dừng tay, ghé lại gần thì thầm bàn bạc với nhau, như thể đang tìm cách để trò chơi này thêm phần thú vị.

Sau một lúc rời đi, cả hai quay trở lại, trên tay cầm theo cây cung.

Lơ lửng giữa không trung, Ruri cúi mắt nhìn xuống. Thấy rõ món vũ khí chết chóc trong tay bọn chúng, cô bé hiểu rằng mình sắp phải đối mặt với một cực hình mới. Sự nguy hiểm đang kề cận, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Nhưng… Ruri chẳng còn sức để sợ hãi nữa. Cô bé đã kiệt quệ, cả thể xác lẫn tinh thần đều rơi vào hư vô. Đôi mắt vô hồn chỉ lặng lẽ dõi theo bọn chúng, không giãy giụa, không van xin, chỉ mặc kệ số phận muốn đưa mình đi đâu thì đi.

Tên Akhutai giơ cung lên, kéo dây căng với một nụ cười độc ác. Mũi tên đầu tiên được bắn ra, xé toạc không khí với tiếng vút đáng sợ.

Phập!!!

“Aaaaa.....!!!”

Mũi tên bay đến, đâm xuyên qua ống tay của Ruri, khiến cho cô bé cảm thấy đau cực độ, thét lên một tiếng. Máu không còn chỉ rỉ ra nữa, mà bắt đầu chảy dọc theo mũi tên, nhỏ lộp độp xuống mặt đất bên dưới.

“Hức.... hu hu hu....”

Ruri khóc mếu máo trong cơn đau, những giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với nỗi tuyệt vọng. Cơ thể cô bé không còn đủ sức để kìm nén sự đau đớn, một cảm giác hèn mọn ập đến, nước tiểu vô thức chảy ra, rơi xuống đất.

Thấy phản ứng của Ruri, Akhutai và Agsaldai không giấu nổi sự thích thú. Cơn phấn khích dâng lên, càng lúc chúng lại càng muốn hành hạ cô bé thêm nữa.

Nhưng khi chúng vừa giơ cung tên lên định tiếp tục, một tiếng quát vang lên:

“Chúng mày lại làm cái trò gì vậy hả!!!”

Cả hai tên giật mình, buông cung tên xuống rồi quay lại nhìn. Từ xa, Caikhatu đang bước từng bước giận dữ về phía chúng, mỗi bước đi như dồn nén một cơn thịnh nộ không thể kìm hãm.

“Cha....”

Bốp....... bốp......

Caikhatu tiến đến, không chút do dự tán mạnh mỗi tên một cái vào mặt. Cú đánh như sấm sét giáng xuống, khiến cả hai choáng váng, ù tai, chưa kịp phản ứng gì đã thấy mình ngã về phía sau.

Gã chỉ tay về phía Ruri, giọng gầm lên đầy tức giận:

“Nó là một cục tiền, chúng mày làm nó chết thì sao hả, cái lũ ngu này!!!”

Đối với gã, mạng sống của Ruri chẳng có ý nghĩa gì. Điều duy nhất gã quan tâm là số tiền mà cô bé có thể mang lại khi bị bán đi. May mắn là gã về kịp thời, nếu không, chỉ cần thêm vài mũi tên nữa, có lẽ Ruri đã không còn sống sót.

Sau khi mắng chửi hai tên con trai một trận, gã Caikhatu bước tới gần Ruri, rút kiếm ra và cắt đứt sợi dây thừng.

Bịch....

Ruri rơi xuống đất khi sợi dây bị cắt, vì khoảng cách không quá cao nên cô bé không bị nguy hiểm gì. Tuy nhiên, cô lại rơi ngay vào vũng nước tiểu của mình, làm cho cơ thể đã dơ bẩn càng thêm nhếch nhác.

Ruri nằm sấp, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, không còn đủ sức lực để cử động hay thốt lên một lời nào.

Gã Caikhatu không chút thương xót, rút mũi tên cắm trong cánh tay Ruri ra một cách thô bạo, rồi vác cô bé lên vai như một bao tải. Gã mang Ruri đến chuồng ngựa và ném cô bé vào bên trong.

Ruri nằm nghiêng người trên đống rơm, không một cử động, cơ thể đau nhức vì các vết thương chi chít. Cô bé đã quá kiệt sức, một cử động dù nhỏ nhất cũng khiến Ruri đau đớn tột cùng.

Sau khi ném Ruri vào trong chuồng ngựa, Caikhatu đóng sầm cánh cửa lại rồi quát lớn với hai tên con trai:

“Chúng mày đi theo tao!”

Cả hai tên sợ sệt đi theo gã vào trong dinh thự, có vẻ như chúng sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Caikhatu vì hành động của mình.

--------------------

Buổi tối, ngoài ban công của lữ quán, Zarc và Celestia đứng trò chuyện trong làn gió đêm dịu nhẹ. Trời đã khuya, hầu hết mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thì thầm trong tán lá và tiếng côn trùng rả rích như.

Celestia nhẹ nhàng tựa hai tay lên ban công gỗ, ánh mắt xa xăm hướng lên bầu trời đêm.

“Từ khi mang cô con gái trở về, tôi cảm thấy khu rừng này trở nên khác hẳn. Nói sao nhỉ... giống như nó đang sống lại vậy.”

Ánh trăng dịu dàng len lỏi qua những tán cây, rải ánh sáng bạc xuống khu rừng. Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng làn gió khẽ lùa qua những cành lá, vài đốm sáng lập lòe của những con đom đóm trôi lơ lửng trong màn đêm, tạo nên một khung cảnh thơ mộng, khó diễn tả thành lời.

Sau khi giải cứu cô con gái của ông trưởng lão, Zarc mang cô trở về khu rừng. Ông trưởng lão không giấu được niềm vui khi con gái mình bình an vô sự. Như đã giao kèo, ông trao cho Zarc cuộn giấy quý. Từ lúc cô con gái trở về gốc cây đại thụ, dù không thể nhìn thấy bằng mắt, Celestia vẫn cảm nhận được khu rừng dường như đang hồi sinh.

“Việc chúng ta làm chỉ tạm thời giải quyết vấn đề.”

Zarc lên tiếng, giọng điềm tĩnh.

Celestia hiểu ý cậu. Một khi tên Jungsai, kẻ đang nắm quyền cai trị nơi này, vẫn còn tồn tại, thì sớm muộn gì ông trưởng lão và con gái ông cũng không thể yên ổn.

“Ưm... vẫn chưa thấy tên hoàng tử kia có động tĩnh gì nhỉ? Hắn dễ dàng chịu bỏ qua như vậy sao?”

Celestia thắc mắc, trong giọng nói pha chút lo lắng.

“Người như hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Theo tôi, hắn chỉ tạm gác chuyện của hai cha con ông trưởng lão lại để tập trung vào việc bắt cô.”

Treo phần thưởng lớn cho các mạo hiểm giả chỉ để bắt Celestia về cho hắn. Theo suy đoán của Zarc, Celestia chính là mục tiêu quan trọng nhất lúc này, vì thế chuyện của cha con vị trưởng lão đã trở thành thứ yếu.

“À... ừm....”

Celestia cười gượng. Dẫu biết mình là mục tiêu của hắn, cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn khi bên cạnh mình luôn có Zarc và người của cậu.

“Theo như dự tính, ngày mai Rafflesia sẽ đến để đón chúng ta về. Tôi không lo cho bản thân, mà lo cho hai cha con ông trưởng lão khi chúng ta rời đi.”

Lúc chiều, Rafflesia đã liên lạc, báo rằng cô đã đi được hai phần ba quãng đường và sẽ đến nơi vào sáng mai. Celestia một phần muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, chỉ nghĩ đến việc phải gặp lại tên hoàng tử biến thái đó lần nữa cũng đủ khiến cô rùng mình. Nhưng bên cạnh đó, lòng cô không ngừng dấy lên nỗi lo cho hai cha con vị trưởng lão và những cá thể elf đang sống trong khu rừng này. Thật lòng, Celestia muốn trừ khử tên Jungsai để chấm dứt mọi đau khổ, trả lại tự do cho khu rừng và những sinh vật nơi đây. Nhưng cô hiểu, dù cho Jungsai có chết thì vương triều Xaitha cũng sẽ không để yên. Đây không phải vấn đề đơn giản mà chỉ cần giải quyết hắn là xong được.

“Đừng chủ quan!”

Giọng Zarc vang lên, kéo Celestia về thực tại.

“Đừng quên chúng ta vẫn còn ở trong lãnh địa của hắn. Hắn có thể ra tay bất cứ lúc nào.”

Celestia hiểu ý của Zarc, cô khẽ cười gượng, giọng nói pha chút châm biếm:

“Chúng ta thật xui xẻo khi gặp phải tên hoàng tử đó nhỉ?”

“Do cô quá xinh đẹp thôi.”

Câu nói bất ngờ khiến Celestia thoáng sững lại. Đôi mắt cô mở to trong chốc lát, ánh nhìn chợt ngập ngừng.

“Nếu chỉ là lữ khách bình thường, không đáng để hắn quan tâm, thì mọi chuyện đã khác.”

“...”

Một lúc không thấy Celestia đáp lại, Zarc quay sang nhìn và bắt gặp gương mặt ngượng ngùng của cô. Hai má cô ửng hồng, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với ánh nhìn của cậu.

Thấy vậy, Zarc khẽ cười, nụ cười tinh quái nhếch nhẹ một bên môi:

“Cô ngại khi được tôi khen à?”

“A... không... ý tôi là...”

Celestia lúng túng, giọng nói nhỏ dần. Bàn tay cô vô thức đưa lên, ngón tay xoay nhẹ những sợi tóc ngang vai, như tìm cách xoa dịu sự bối rối của mình. Cô cười nhẹ, ánh mắt liếc sang Zarc, giọng nói pha chút ngượng ngùng:

“Chỉ là... tôi không ngờ anh cũng biết khen người khác xinh đẹp...”

Tiếp xúc với Zarc đủ lâu, Celestia hiểu phần nào tính cách của cậu. Zarc không phải kiểu người hay khen người khác hoặc nói những lời dư thừa. Vì vậy, khi được cậu khen cô một cách thản nhiên như vậy, Celestia vừa bất ngờ... vừa có chút vui trong lòng.

Nói xong, Celestia nhẹ nhàng liếc sang hướng khác, nhưng hai má vẫn vương chút đỏ hồng. Ngón tay cô tiếp tục xoay nhẹ những sợi tóc, một cử chỉ duyên dáng và đầy nữ tính.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Zarc không khỏi cảm thấy thú vị. Cậu giữ nụ cười tinh quái trên môi, giọng nói pha chút trêu chọc:

“Cô nên ý thức hơn về vẻ đẹp của mình. Nếu không cẩn thận, cô sẽ trở thành nạn nhân của những kẻ biến thái như tên hoàng tử kia.”

Lời nói của Zarc khiến Celestia càng thêm ngượng. Cô thả tay xuống, ngón tay khẽ xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay kia, giọng nói nhỏ nhẹ:

“T...tôi biết rồi mà...”

Lúng túng một lúc, Celestia tìm cách chuyển chủ đề:

“À đúng rồi, cuộn giấy ma thuật!”

Celestia nhắc đến cuộn giấy quý hiếm mà Zarc nhận được từ ông trưởng lão.

“Anh định sẽ dùng nó như thế nào?”

Zarc đưa tay lên, lấy cuộn giấy từ storage ra rồi xoay nhẹ trong lòng bàn tay.

“Cuộn giấy có thể mở kỹ năng cấp legendary trong cây kỹ năng à...”

Nói rồi, cậu xoay người, đưa cuộn giấy về phía Celestia:

“Cô dùng nó đi!”

“Hửm? Tôi á?”

Celestia chớp mắt, có phần bất ngờ.

“Không không, tôi nghĩ mình không dùng được cuộn giấy này đâu!”

Cô cười gượng, đưa tay lên xua nhẹ, cố gắng từ chối.

“Người bình thường như tôi thì làm gì có kỹ năng nào trong cây kỹ năng có thể đạt tới cấp legendary chứ! Tôi nghĩ anh nên dùng nó thì hơn.”

“Hừm…”

Zarc hơi trầm ngâm, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. Sau một hồi suy nghĩ, cậu kéo tay lại, chuyển ánh mắt nhìn chăm chú vào cuộn giấy.

“Được rồi, tôi sẽ dùng nó.”

Nhìn cuộn giấy trong tay, Zarc thắc mắc:

“Làm thế nào để dùng một vật phẩm như thế này?”

Cuộn giấy này thuộc loại vật phẩm dùng một lần, giống như các lọ potion. Nhưng khác với potion, chỉ cần uống là có tác dụng, Zarc chưa biết cách để dùng một cuộn giấy ma thuật.

“À, dễ lắm!”

Celestia bước lại gần Zarc, ánh mắt đầy sự hướng dẫn:

“Anh chỉ cần mở cuộn giấy ra rồi đọc toàn bộ nội dung bên trong là được.”

Nghe vậy, Zarc làm theo, cậu chậm rãi kéo mở cuộn giấy. Bên trong hiện lên hàng loạt các câu chú khó hiểu, không mang ý nghĩa rõ ràng.

Dù vậy, Zarc vẫn bắt đầu đọc thành tiếng.

Ngay khi cậu cất lời, những dòng chữ bắt đầu phát sáng. Mỗi từ cậu đọc qua đều rực rỡ lên như những tia sáng huyền ảo, lan tỏa ra xung quanh. Khi Zarc đọc đến dòng cuối cùng, toàn bộ cuộn giấy bừng sáng, ánh sáng mãnh liệt phát ra chói lòa, chiếu thẳng vào mặt cậu.

Phụt....

Trong khoảnh khắc, cuộn giấy bừng sáng trước khi tan biến vào hư vô, như thể nó chưa từng tồn tại.

“?”

Zarc nhíu mày nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, nơi cuộn giấy vừa ở đó.

Ngay lúc này, một màn hình trong suốt hiện lên trước mắt cậu. Nó trông giống bảng thống kê trạng thái, nhưng nội dung hiển thị lại hoàn toàn khác.

“Shadow... Extraction...?”

Celestia khẽ đọc lên nội dung vừa xuất hiện.

“Shadow Extraction, cho phép người sử dụng triệu hồi được những cá thể mình đã giết dưới dạng bóng tối, gọi là Shadow. Cấp độ hiện tại, legendary, các Shadow sở hữu tám mươi phần trăm sức mạnh cùng các kỹ năng từ cấp basic đến expert của bản gốc. Lưu ý, kỹ năng này chỉ có thể sử dụng lên những cá thể vừa bị giết trong vòng một giờ. ”

Đọc xong, cảm giác ớn lạnh len lỏi dọc sống lưng Celestia. Kỹ năng này... thật đáng sợ, nó gắn liền với việc giết chóc.

“Ưm... quả là kỹ năng cấp legendary.....”

Celestia lẩm bẩm, ánh mắt vẫn dán vào bảng trạng thái trước mặt Zarc. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một kỹ năng ở cấp độ legendary. Tuy nhiên, nội dung của Shadow Extraction khiến cô cảm thấy rùng mình hơn là ngưỡng mộ, nó không khác gì hồi sinh người chết để biến họ thành những tùy tùng bóng tối của mình như các necromancer vẫn hay làm.

Nghĩ lại thì, class của Zarc là summoner, vốn mang nét tương đồng với necromancer. Việc cậu sở hữu một kỹ năng như vậy cũng có thể hiểu được.

Trái ngược với Celestia, Zarc không hề che giấu vẻ thích thú. Đọc kỹ mô tả kỹ năng, khóe môi cậu khẽ nhếch lên:

“Triệu hồi cá thể đã giết dưới dạng bóng tối à... sắp tới sẽ rất thú vị đây!”

Celestia liếc sang Zarc, nhận ra sự phấn khích ẩn trong ánh mắt cậu. Rõ ràng, cậu đang mong chờ một cơ hội để thử sức với kỹ năng này.

“Hư... ưm...”

Cơn buồn ngủ chợt kéo đến, khiến Celestia khẽ ngáp.

Zarc liếc nhìn cô, cất giọng trầm nhưng mang chút quan tâm:

“Cô đi nghỉ đi, đã quá nửa đêm rồi.”

“Ưm... ừm...”

Celestia đáp lời, chậm rãi bước về phía cửa phòng, đôi mắt thoáng nét mệt mỏi:

“Vậy tôi ngủ trước đây.”

Cạch...

Tiếng cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, để lại Zarc một mình đứng bên ngoài ban công. Ánh trăng bạc chiếu rọi xuống khu rừng, gió đêm lướt qua, mang theo hơi lạnh và sự tĩnh lặng đầy cảnh giác.

Zarc trầm ngâm trong giây lát, rồi bất ngờ lên tiếng gọi:

“Mantis!”

“Tôi đây, thưa Hierarch!”

Một giọng đáp lại từ không gian, và ngay lập tức, Mantis xuất hiện, nửa thân trên vươn ra bên cạnh Zarc. Sự hiện diện của Mantis toát lên vẻ cẩn mật và trung thành.

“Đêm nay, ngươi canh chừng nơi này cho ta!”

“Vâng, tôi hiểu rồi!”

Ra lệnh xong, Zarc không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bước vào phòng, để lại Mantis một mình với màn đêm.

Ngay sau đó, Mantis từ từ thay đổi hình dạng, biến thành con chim nửa xanh dương nửa xanh lá. Không gây ra một tiếng động, Mantis bay đến đậu ở một cành cây gần đó.

Từ vị trí thuận lợi này, ánh mắt chim của Mantis sắc bén quan sát từng góc khuất. Ánh mắt của Mantis chăm chú quét qua từng chi tiết, từ những tán cây rì rào đến từng động tĩnh nhỏ nhất trong bóng tối. Bầu không khí yên tĩnh nhưng căng thẳng, Mantis sẵn sàng hành động nếu tên Jungsai dám giở trò trong đêm khuya, khi tất cả mọi người đã say giấc.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!