Trời dần ngả về chiều, ánh nắng đã thôi gay gắt, thay vào đó là sắc vàng cam ấm áp của hoàng hôn, nhuộm thảo nguyên một khung cảnh thơ mộng.
Cả ba bước đi giữa không gian bao la ấy, không ai có thể xác định rõ mình đang ở đâu. Họ chỉ biết rằng phía bắc, nơi có dấu hiệu của người sinh sống, là hướng duy nhất để tiến bước.
“Không biết Ruri có ổn không…”
Celestia nói nhỏ, giọng lộ rõ sự lo lắng. Suốt cả ngày, hình ảnh Ruri một mình lạc lõng khiến cô không thể yên lòng. Cô bé vốn nhút nhát, giờ lại bị tách khỏi nhóm trong một thế giới đầy nguy hiểm.
Zarc không đáp lại, ánh mắt cậu vẫn dõi về phía trước, tiếp tục bước đi. Sera theo sát phía sau, im lặng như thường lệ.
Không nhận được phản hồi từ Zarc, Celestia chỉ biết thở dài và tiếp tục bước đi trong nỗi lo canh cánh.
Được một lúc, Zarc đột nhiên lên tiếng:
“Cô mệt không? Nếu cần, chúng ta dừng lại nghỉ một chút.”
Celestia lắc đầu, đáp nhanh:
“Tôi không sao, tôi vẫn có thể đi ti...”
Chưa kịp dứt câu, một tiếng rống kinh hoàng bất thình lình vang lên từ phía sau:
“Graaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!”
Celestia giật nảy người, tim thắt lại vì âm thanh quá đỗi kinh hoàng. Zarc lập tức khựng bước, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau.
“Cái...”
Cảnh tượng trước mắt khiến Celestia chết lặng. Trước mặt cô là một cảnh tượng hãi hùng, một sinh vật thuộc hàng nguy hiểm nhất thế giới này.
“R....rồng!?”
Giữa bầu trời rực lửa hoàng hôn, một sinh vật khổng lồ sải cánh, từng lớp vảy xanh tím phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt vàng lạnh lẽo như hai vầng trăng máu chằm chằm nhìn xuống, khiến máu trong huyết quản Celestia đông cứng lại.
Zarc nheo mắt, gương mặt cậu thoáng biến sắc. Celestia lắp bắp, mặt không còn giọt máu.
“Nó đang... nhắm vào chúng ta!”
Con rồng không đơn thuần chỉ bay ngang qua. Nó đang hạ độ cao, đôi mắt rực sáng hướng thẳng về phía họ. Nó đang lao nhanh về phía cả nhóm, mỗi lần đập cánh là một luồng gió mạnh mẽ quét qua thảo nguyên.
“Graaaaaaaaaa!!!”
Con rồng lại rống lên một tiếng vang dội, khiến cả thảo nguyên như rung chuyển. Nếu có ai khác quanh đây, họ cũng đã sớm chạy tán loạn, không dám nán lại dù chỉ một giây.
Zarc nhanh chóng lên tiếng:
“Sera!”
Hiểu ngay lệnh, Sera bước nhanh về phía trước, giơ tay lấy từ storage ra một trong hai khẩu lục Morrowind.
Pằng pằng pằng pằng...
Từng phát đạn xé gió lao thẳng về phía con rồng.
Vụt vụt vụt....
Thế nhưng, sinh vật khổng lồ ấy không hề dễ đối phó. Nó lắc mình sang trái, rồi nghiêng sang phải, tránh gọn từng viên đạn trong gang tấc. Con rồng càng lúc càng tiến sát hơn, tốc độ bay của nó nhanh đến mức, giờ cả nhóm muốn chạy trốn cũng đã muộn.
Thấy tình thế nguy hiểm, Sera lập tức mã hóa khẩu lục Morrowind trở lại storage, rồi lấy ra khẩu Oblivion, cầm chắc bằng hai tay, chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Nhưng vào lúc này, con rồng đã bay sát đến chỗ nhóm, hạ dần độ cao để đáp xuống mặt đất. Gió từ hai cánh khổng lồ của nó thổi mạnh, làm các ngọn cỏ nghiêng ngả như sắp bị bẻ gãy.
Sera cầm khẩu Oblivion chĩa vào con rồng. Cô chuẩn bị bóp cò thì…
“Này, sao lại tấn công ta!”
Một giọng nói ồm ồm, khàn khàn vang lên, khiến cho Celestia cực kỳ bất ngờ. Sera cũng ngừng tay, nheo mắt nhìn con rồng để đánh giá tình hình.
“Con... con rồng biết nói!?”
Celestia không giấu nổi sự sửng sốt, ánh mắt tràn ngập bất ngờ khi con rồng nói được tiếng người.
“Dĩ nhiên!”
Con rồng đáp lại bằng chất giọng trầm đặc của mình.
“Một cổ long như ta, đương nhiên phải biết nói tiếng người.”
Cổ long, đúng như nghĩa của từ này, là con rồng đã sống qua hàng thế kỷ, tuổi thọ vượt xa những con rồng bình thường.
Giờ đây, Celestia hiểu rằng con rồng này khác biệt. Nhưng ngay cả khi nó biết nói tiếng người, nỗi sợ hãi vẫn không hề giảm đi. Đứng trước sinh vật nguy hiểm bậc nhất, mọi phản ứng đều trở nên khó kiểm soát.
Zarc vẫn đứng bình tĩnh, ngước nhìn con rồng khổng lồ trước mặt, cất tiếng hỏi:
“Có vẻ ngươi không có ý tấn công bọn ta?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Con rồng đáp, giọng ồm ồm vẫn còn phảng phất nét trách móc. Celestia vẫn chưa quen với việc một con rồng có thể nói chuyện như con người.
“Ta đã cất công tìm ngươi trong suốt thời gian qua. Cuối cùng hôm nay cũng gặp được, vậy mà các ngươi lại tấn công ta.”
Vừa nói, con rồng vừa di chuyển cái cổ đồ sộ của mình lên xuống như để nhấn mạnh lời trách.
“Tìm ta?”
Zarc nhíu mày, nét mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Tại sao một con rồng lại muốn tìm cậu?
Ngay lúc đó, đôi mắt Celestia bừng sáng. Cô chợt thốt lên:
“Đúng rồi! Tôi nhớ rồi!”
Celestia quay sang Zarc, nói trong sự hối hả:
“Đây chính là con rồng mà chúng ta gặp trong chuyến đi sang vương quốc Souverus trước đây, anh nhớ không?”
Ký ức từ chuyến đi ấy hiện về trong tâm trí. Đó là lần Zarc cùng Celestia sang Souverus với tư cách mạo hiểm giả, để tìm hiểu thông tin về vương quốc này. Trong chuyến đi ấy, họ đã gặp con rồng này.
Con rồng gật gù cái đầu to tướng, khiến luồng gió mạnh thổi ào qua mặt cả nhóm.
“Chính ngươi đã giúp ta thoát khỏi bọn người của giáo hội, ngươi không nhớ sao?”
Đợt đó, khi cậu và Celestia đang ở Souverus, họ đã bắt gặp một nhóm giáo sĩ truy đuổi một con rồng. Bọn chúng định bắt giữ nó, nhưng Zarc đã can thiệp, giao chiến với nhóm giáo sĩ đó và giết chết tên cầm đầu, một trong bát trụ của giáo hội.
“Thì ra ngươi chính là con rồng lúc đó!”
Zarc khẽ nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng như băng phủ lên con rồng khổng lồ. Giọng cậu đều đều, không một chút xúc động.
“Vậy, lý do ngươi tìm ta trong suốt thời gian qua là để trả ơn sao?”
“Trả ơn? Vớ vẩn!”
Con rồng phủ nhận ngay lập tức, giọng trầm khàn vang lên một cách đầy quyết đoán.
“Đúng là ta mang ơn ngươi, nhưng đừng nghĩ rằng ta cất công đi tìm ngươi chỉ để trả ơn!”
“Vậy mục đích của ngươi là gì?”
Zarc nhíu mày, ánh mắt sắc bén chờ đợi câu trả lời.
“Đó là...”
Con rồng không trả lời ngay. Nó khoanh hai chân ngồi xuống, dáng ngồi trông giống như một chú cún khổng lồ, rồi chậm rãi bắt đầu giải thích:
“Sau vụ việc đó, ta đã quay về nơi trú ẩn để nghỉ ngơi và chữa lành vết thương.”
Hình ảnh con rồng lúc đó hiện lên trong tâm trí Zarc. Nó đã bị đám giáo sĩ của giáo hội truy bắt, thương tích đầy mình, và chỉ may mắn thoát được nhờ sự can thiệp của cậu.
“Nhưng kể từ khi ta trở về, không hiểu sao lại có một cảm giác thôi thúc, cứ giày vò ta mỗi ngày. Cảm giác ấy khiến ta không thể yên ổn, buộc ta phải đi tìm ngươi… để lập khế ước.”
“Lập khế ước?”
Celestia thắc mắc, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Ý ông là… lập khế ước để trở thành sứ ma?”
“Phải!”
Con rồng xác nhận, khiến Celestia gần như sững sờ.
Loài rồng vốn kiêu ngạo và mạnh mẽ, việc lập khế ước để trở thành sứ ma cho con người đã là chuyện hiếm thấy, huống gì con rồng trước mặt lại là một cổ long. Cô nhớ rằng Loyden, một trong bát trụ quyền lực của giáo hội, từng cố gắng thu phục con rồng này nhưng cũng thất bại. Vậy mà giờ đây, chính nó lại tự nguyện đề nghị lập khế ước với Zarc.
“Hừm, ta cũng chẳng hiểu nổi chính bản thân mình.”
Con rồng tiếp lời, đôi mắt sắc lẹm như ánh lên sự bất mãn với cảm giác mơ hồ bên trong nó.
“Sự thôi thúc đó khiến ta không ngày nào được yên. Cuối cùng, ta không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm ngươi.”
Lúc này, Zarc như hiểu ra điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy tự tin:
“Ra là vậy!”
Celestia vẫn chưa hiểu hết, cô quay sang hỏi Zarc:
“Là như thế nào?”
Zarc nhìn con rồng rồi nói với nó, đồng thời giải thích cho Celestia:
“Vega, là vì Vega đã ra lệnh cho ngươi.”
Cái tên ấy làm Celestia khựng lại trong giây lát. Vega, một Executor với khả năng giao tiếp và kiểm soát động vật. Điều đáng kinh ngạc là chỉ bằng một câu lệnh đơn giản từ Vega cũng có thể để lại ảnh hưởng sâu sắc đến thế này.
Khi ấy, Vega đã ra lệnh cho con rồng phải tuân theo Zarc. Nhưng vì con rồng bay đi ngay lúc đó, Zarc từng nghĩ rằng năng lực của Vega không có tác dụng với loài rồng. Không ngờ, chính câu lệnh đó đã khiến con rồng luôn bị thôi thúc, buộc phải đi tìm Zarc để lập khế ước, đúng như lời Vega đã nói.
Nhớ lại mọi chuyện, Zarc khẽ cười, trong nụ cười ấy không giấu được sự tự hào về năng lực phi thường của Vega.
Celestia giờ đây cũng đã hiểu ra vấn đề. Sự kính sợ trong lòng cô dành cho những người thuộc phe Zarc lại càng tăng lên. Sai khiến một con rồng làm theo ý mình… Đó không phải điều mà người bình thường trong thế giới này có thể thực hiện.
“Nào, tên con người kia, hãy nhanh lập khế ước với ta để cái cảm giác thôi thúc chết tiệt kia biến mất!”
Giọng trầm khàn của con rồng cất lên đầy vẻ cáu kỉnh, phá tan bầu không khí im lặng.
“Được thôi!”
Zarc cười nhếch mép, tiến lên đứng trước mặt con rồng. Dáng vẻ điềm tĩnh của cậu như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc. Đây là lần đầu tiên Zarc thực hiện nghi thức lập khế ước với một ma vật, nhưng cậu đã đọc qua và nắm rõ các bước.
“Tên của ngươi là gì?”
Zarc hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào con rồng khổng lồ.
“Ta là Azur, cổ long Azur!”
Zarc giơ tay phải lên, hướng về phía Azur, giọng bình tĩnh đọc lên từng câu chú theo như hướng dẫn trong sách.
Ngay lập tức, một vòng tròn ma thuật khổng lồ hiện ra, phát sáng rực rỡ dưới chân Azur. Kích thước của vòng tròn đủ lớn để bao trọn cả con rồng. Những đường nét của nó phát ra ánh sáng màu xanh lung linh, tạo nên khung cảnh vô cùng uy nghiêm.
Azur từ từ cúi đầu xuống, dáng vẻ uy nghiêm nhưng cũng chấp nhận, chính thức đồng ý lập khế ước, trở thành sứ ma của Zarc.
Từ vòng tròn ma thuật, một luồng sáng mạnh mẽ phóng lên, bao trùm lấy Azur. Trong vài giây ngắn ngủi, ánh sáng ấy rực rỡ đến mức không ai có thể nhìn thẳng.
Celestia đứng bên cạnh, chứng kiến mọi thứ mà lòng vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng. Lập khế ước với một con rồng, đặc biệt là một cổ long, không phải là điều mà người bình thường có thể dễ dàng chứng kiến.
Một lúc sau, ánh sáng dần tắt, vòng tròn ma thuật cũng tan biến. Vậy là Zarc đã có được sứ ma đầu tiên của mình, cổ long Azur.
Sau khi hoàn thành khế ước, Zarc hỏi Azur với vẻ trầm ngâm:
“Ngươi có thể chở bọn ta bay về phía khu rừng phía bắc không?”
Azur vẫy cái đuôi rồng nhẹ nhàng quật vào đất tạo thành tiếng "bịch".
“Hừm... ta chở được đấy. Nhưng...”
Azur ngước nhìn bầu trời đã chuyển sang màu tím sẫm, đôi mắt vàng rực lóe lên trong bóng tối.
“Hiện tại trời đã sập tối. Tầm nhìn của ta sẽ bị hạn chế, bay vào lúc này rất nguy hiểm.”
Chỉ khi đó, Zarc và Celestia mới để ý rằng trời đã hoàn toàn chuyển sang đêm. Ánh hoàng hôn thơ mộng lúc trước nay đã nhường chỗ cho màn đêm thăm thẳm, chỉ còn lại ánh sao lấp lánh trên cao.
“Hãy để sang sáng mai đi, bay vào buổi sáng sẽ an toàn hơn.”
Nhận thấy Azur nói có lý, Zarc gật đầu đồng ý:
“Được! Vậy chúng ta sẽ tạm dừng chân ở đây đêm nay.”
“Chúng ta sẽ qua đêm tại đây sao?”
Celestia hơi bất ngờ, cô quay sang hỏi:
“Chúng ta sẽ qua đêm tại đây sao?”
“Ừm.”
Zarc đáp ngắn gọn, rồi quay sang giải thích:
“Bây giờ có tiếp tục đi cũng chẳng được bao nhiêu, sáng mai Azur sẽ chở chúng ta bay đến khu rừng phía bắc.”
“Nhưng... còn Ruri thì sao?”
Từ khi bị tách nhau ra, Ruri luôn là nỗi lo lắng canh cánh trong lòng cô. Ý nghĩ cô bé đang một mình chống chọi với những nguy hiểm khiến lòng Celestia không yên.
“Hừm...”
Zarc im lặng, ánh mắt cậu lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Sau một lát, cậu ra lệnh:
“Mantis, bọn ta sẽ dừng chân ở đây. Từ giờ đến sáng, ngươi hãy đi xung quanh khu vực này, tìm tung tích của Ruri cho ta.”
“Vâng, Hierarch!”
Giọng nói của Mantis vang lên từ không gian xung quanh. Vài giây sau, cô hiện ra trong hình dạng con chim nửa xanh lá, nửa xanh dương quen thuộc. Không chần chừ, Mantis tung cánh, bay lên không trung rồi lao vút đi, dần khuất khỏi tầm nhìn trong bóng tối.
Celestia đứng lặng, ánh mắt dõi theo bóng Mantis. Lòng cô thầm cầu nguyện rằng cô bé Ruri sẽ sớm được tìm thấy, an toàn và bình an.
--------------------
Bên trong chính điện của trụ sở chính giáo hội, Asuka quỳ một chân xuống, đầu cúi thấp trước bức tượng của vị thần tạo hóa Merath. Không khí trang nghiêm bao trùm cả đại điện.
Hai bên chính điện, các giáo sĩ đứng thành hai hàng dọc, không ai dám phá vỡ sự nghiêm nghị. Trong số họ, bảy trụ cột quyền lực nhất của giáo hội cũng có mặt, ánh mắt im lặng quan sát.
Hoàng đế Nero của Sorraica cũng đến tham dự buổi lễ trọng đại này. Ông cùng vài hiệp sĩ đứng ở phía trái, gần với bức tượng thần tạo hóa, mang theo dáng vẻ vừa uy nghi vừa tĩnh lặng.
Buổi lễ trao thánh kiếm Justice, thánh vật tối cao của giáo hội, đang diễn ra. Gã giáo hoàng đứng trước bức tượng, thực hiện từng động tác cầu nguyện một cách chậm rãi, như để làm tăng thêm sự trang nghiêm đến ngột ngạt của không gian.
Sau khi hoàn thành lời cầu nguyện, gã giáo hoàng tiến đến một chiếc rương được bảo vệ kỹ càng bằng lớp nắp trong suốt. Khi nắp rương được mở, ánh sáng từ những tấm vải nhung đỏ mềm mại bên trong làm nổi bật thanh thánh kiếm Justice, trông như thể nó tỏa ra ánh hào quang linh thiêng.
Với sự cung kính tuyệt đối, Theodore nâng thanh kiếm lên bằng hai tay, cẩn thận xoay người, chầm chậm tiến về phía Asuka đang quỳ.
Đứng trước cô, ông cất giọng nghiêm nghị nhưng đầy uy quyền:
“Nhân danh sứ giả của thần tạo hóa Merath, ta, Theodore, đại diện cho giáo hội và các vị thần, chính thức trao thánh kiếm Justice cho con, anh hùng Asuka Himeno.”
Nghe xong, Asuka ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định. Cô giơ hai tay ra trước mặt, cung kính đón nhận thanh kiếm.
Gã giáo hoàng chậm rãi đặt thanh liễu kiếm lên đôi tay nhỏ nhắn của Asuka. Đôi mắt của cô ánh lên sự trang trọng khi cô nói lời thề:
“Con, Asuka Himeno, xin phép nhận thanh thánh kiếm từ các vị thần, nguyện sẽ sử dụng nó để mang lại những điều tốt đẹp cho thế giới này!”
Ngay lúc ấy, thanh thánh kiếm Justice phát ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm lấy Asuka. Ánh sáng ấy không hề gây hại, mà ngược lại, như một dấu hiệu chứng minh rằng thanh kiếm đã chấp nhận cô, công nhận cô xứng đáng để sử dụng sức mạnh của nó.
Từ phía bảy trụ cột của giáo hội, từng ánh mắt thoáng lia qua nhau, như ngầm hiểu điều gì đó. Trước đây, tất cả bọn họ đều đã thử tiếp nhận thánh kiếm, nhưng không ai có thể làm nó phát huy sức mạnh thực sự. Trong tay họ, nó chẳng khác gì một thanh kiếm cùn. Vậy mà giờ đây, Asuka lại dễ dàng được thánh kiếm công nhận.
Bên cạnh hoàng đế Nero, hiệp sĩ Glen cũng lặng lẽ quan sát. Cô gái này chỉ mới đến thế giới này chưa bao lâu, vậy mà đã được thánh kiếm chọn. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khiến Asuka trở thành một cá nhân vô cùng đặc biệt trong mắt tất cả mọi người.
...
...
Bên trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu làm nổi bật bóng dáng của hiệp sĩ Glen đang quỳ một chân, đầu cúi thấp đầy kính cẩn. Đứng trước tấm màn dày, che phủ một phần không gian, anh ta báo cáo với người phụ nữ quyền lực ngồi phía sau:
“Thưa ngài, nghi thức trao thánh kiếm đã diễn ra thuận lợi. Thánh kiếm đã công nhận cô gái anh hùng đó. Trong thời gian qua, cô ta cũng thể hiện rất tốt năng lực của mình. Dù nhục nhã khi phải thừa nhận điều này, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, cô ta sẽ vượt qua tôi.”
Phía sau lớp rèm, người phụ nữ khẽ trầm ngâm, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự sắc sảo:
“Vậy à...”
Bàn tay thon dài của bà nhẹ nhàng lướt nhẹ qua lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
“Sử dụng được thánh kiếm sao... Có con cờ này trong tay, sự ảnh hưởng của chúng ta sẽ càng lớn mạnh hơn. Ngươi hãy phối hợp với giáo hội và ông ta, ra lệnh tuyên truyền về việc anh hùng của chúng ta đã chính thức nhận thánh kiếm. Dùng chuyện này để gia tăng áp lực lên các phe đối địch.”
Đế quốc Sorraica, một trong những cường quốc mạnh nhất thế giới, nằm ngay trung tâm lục địa và có mối quan hệ chặt chẽ với giáo hội chính thống. Sự ảnh hưởng của nó bao trùm khắp nơi, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt các thế lực đối địch. Ba đế quốc khác ở thế giới này luôn tìm cách cân bằng sức mạnh và tranh giành quyền lực với Sorraica.
Giờ đây, việc triệu hồi thành công một anh hùng từ thế giới khác, và hơn nữa, người anh hùng này lại được thánh kiếm công nhận, trở thành một minh chứng thần thánh cho giáo hội, là một lợi thế không thể xem nhẹ. Nó sẽ giúp Sorraica củng cố vị thế của mình, đồng thời khiến các thế lực đối địch phải dè chừng.
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa ngài!”
Glen đáp, giọng chắc chắn. Không chần chừ, anh ta cúi đầu sâu hơn như để thể hiện sự tận tụy tuyệt đối trước người phụ nữ quyền uy này.


0 Bình luận