Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 363 – Đừng nói gì cả

0 Bình luận - Độ dài: 1,978 từ - Cập nhật:

Chương 363 – Đừng nói gì cả

“Tớ tên là Amicus. Còn cậu?”

“Earth là tên của tôi. Rất vui được gặp cậu.”

“Ừm, rất hân hạnh, Earth!”

Sự cố tôi gây ra và sự thù địch nhắm vào tôi lúc trước đều tan biến, cô elf tên Amicus nhìn tôi với gương mặt rạng rỡ và thuần khiết.

Cô ấy không tỏ ra quá cảnh giác, chỉ lặng lẽ quan sát tôi kỹ lưỡng.

“Cậu còn khá trẻ nhỉ?”

“Hử? À, tôi mười lăm tuổi, nhưng mà…”

“Thật sao?! Bằng tuổi tớ! Chúng ta bằng tuổi nhau!”

“Ể? Ồ, vậy à?”

“Đúng thế!”

Vừa nói, Amicus vừa vui vẻ nắm lấy tay tôi và lắc lên lắc xuống. Lắc dọc… thôi, bỏ đi, coi như chưa có gì.

… Gì cơ? Chúng tôi bằng tuổi nhau thật à!?

“Từ trước đến nay tớ chưa từng gặp con người nào cùng tuổi. Dù đôi khi, tớ hay lén xuống ngôi làng dưới chân đồi, tớ cũng chưa từng tiếp xúc với ai cùng tuổi mình cả…”

“Ra vậy… hử? Vậy còn anh trai? Hay chị gái thì sao?”

“Đúng rồi! Dù là con người, nhưng tớ có một anh trai và chị gái đã chơi cùng tôi từ rất lâu rồi. Nên nếu cậu dám làm gì không đúng mực với tớ, anh chị tôi—những người cực kỳ mạnh—sẽ không bỏ qua đâu đấy! Mà tớ cũng mạnh lắm đó ♪”

Cô gái elf này… chắc chắn là người của ngôi làng elf mà bọn tôi đang hướng tới. Nếu cô ấy bằng tuổi tôi, tức là được sinh ra sau chiến tranh.

Và rồi, “anh chị loài người rất mạnh” mà cô nói…

“Ý cậu là Slayer và Espie?”

“Hả!? Ể?! Sao cậu biết họ, Earth?!”

Nghe tôi nhắc đến tên hai người đó, Amicus tỏ vẻ kinh ngạc. Tôi đoán đúng rồi…

“Tôi giống như người nhà của hai người đó.”

“Hả!?”

“Hôm nay, tôi đang cùng họ đến làng elf. Trên đường đi tụi tôi chơi đuổi bắt, tôi thử một kỹ thuật mới rồi bị lạc… ra vậy…”

“Vậy người khách đặc biệt mà anh chị nói sẽ đưa tới chính là cậu sao, Earth! Trời ơi! Nhưng mà… ‘người nhà’ là sao cơ?”

“À, chuyện này hơi dài dòng… gặp họ rồi tôi sẽ kể.”

“Woa, tuyệt thật! Vậy là thế đấy~!”

Sau khi biết tôi là người thân của hai người kia, Amicus tỏ ra yên tâm, mỉm cười và nắm lấy tay tôi.

“Vậy thì không có vấn đề gì rồi nhỉ? Tớ sẽ dẫn cậu đến nơi ở của bọn tôi, ‘Tapil Bael’!”

“Bubo!?”

“Này Earth? Cậu sao thế? Không khỏe à?”

“Không, chỉ là hơi bất ngờ… sao tại sao lại đặt tên như vậy chứ?”

Tôi không kìm được mà bật ra lời cảm thán trước cái tên quá bất ngờ kia.

“À, vâng… hình như trước khi tớ sinh ra, cha và mọi người sống ở một nơi khác. Nhưng rồi bị một nhóm người đáng sợ tấn công, không thể ở lại nữa, và lúc đó, có một người đã cứu bọn tớ, còn cho vàng và cả vùng đất mới. Để tỏ lòng biết ơn, họ đã đặt tên nơi này theo tên của người đó, nghe nói là vậy.”

“Heh, heh~…”

Chuyện này… chẳng lẽ là nói đến tôi? Không, dù họ muốn tỏ lòng biết ơn, nhưng sao lại đặt tên đó?

Lúc đó, Tre’ainar đứng cạnh tôi bật cười.

『Hehehe… có lẽ họ không thể đặt tên là Earth Lagann được rồi…』

“À… ừm…”

『Hơn nữa, khoản tài trợ cũng dùng danh giả đó mà…』

Ra vậy. Nhưng tôi đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cái tên giả mà Paripi chuẩn bị cho tôi lại được dùng để đặt tên làng elf…

“Thế nên cậu thấy đấy, anh chị và cả đại ân nhân Tapil Bael đều là con người… Dù tớ biết loài người có người xấu và đáng sợ, nhưng không phải ai cũng như vậy. Khi nhìn vào mắt cậu, tớ nghĩ, ‘Cậu ấy chắc ổn thôi’.”

“Tôi, tôi hiểu rồi…”

“Vậy nên Earth, nếu cậu là khách quý mà họ nói, tớ sẽ cố gắng hết sức để tiếp đón cậu cho thật chu đáo ♪.”

Tôi là Tapil Bael… suýt chút nữa tôi đã buột miệng nói ra. Nhưng nếu muốn giải thích thì phải nói cả chuyện tôi du hành về quá khứ này nọ, phiền lắm, thôi im thì hơn.

“Ufufufu, nhưng phải giữ bí mật nhé? Chuyện cậu chạm vào cơ thể tớ—Cha, mẹ, anh, và chị mà biết thì sẽ nổi đóa lên mất đấy ♪.”

“Ừ, mong cậu đừng nói với Slayer hay Espie đấy!”

“Hmm~, tớ nên làm gì đây ta ~♡”

“Amicus?”

“Fufufu, được rồi, tớ sẽ giữ bí mật. Nhưng đổi lại, cậu phải làm bạn với tớ.”

“Ể? À, nếu cậu muốn vậy thì…”

“Yay♡, tớ có thêm một người bạn mới rồi ~!”

Nói xong, Amicus hớn hở siết chặt tay tôi.

Chỉ là làm bạn thôi mà cũng vui đến thế sao… Dù sao thì miễn cô ấy chịu giữ bí mật chuyện ban nãy thì cũng xứng đáng.

“Nếu chỉ là bạn thì chắc không sao. Vì cả bốn người đó đều rất bảo bọc tớ mà.”

“Bảo bọc?”

“Đúng vậy. Cứ hễ tớ nói chuyện với con trai là họ lại hỏi, ‘Quan hệ của hai đứa là gì?’ hay ‘Có thích nó không?’ Rất phiền phức!”

“Ừm, bảo bọc quá mức à…”

Cha mẹ của Amicus? Tôi không biết là ai, nhưng họ còn nhớ tôi chứ?

Nghĩ kỹ thì, người tôi từng tiếp xúc ở làng đó chỉ có tộc trưởng và vợ ông ấy thôi.

“Thật đấy, bảo bọc quá đáng. Mấy cậu trai trong làng với tớ chỉ như bạn bè hay anh em thôi. Tớ có kiểu người mình thích riêng, nên không đời nào rung động với người không hợp gu cả. Nhưng mỗi lần tôi nói thế thì cả bốn người họ lại làm mặt khổ sở cơ!”

“Heh, heh~, ra vậy… cả Espie và Slayer nữa à…”

“Đúng thế đấy. À này Earth, cậu có cô gái nào thích không~?”

“Ể? Ơ, ừ… hỏi đột ngột quá…”

Mới kết bạn chưa được bao lâu mà đã chuyển sang nói chuyện tình cảm rồi.

Nhắc mới nhớ, Espie và Slayer cũng hay bàn chuyện yêu đương, chắc dạo này thịnh hành mấy vụ này à?

Ánh mắt Amicus cũng lấp lánh nữa… Cô gái tôi thích à… nói đến là lại nhớ đến Kron, Shinobu, Sadiz, rồi thì… người từng nói thích tôi… Phi————

“Gu của tôi từ lâu đến giờ vẫn không thay đổi.”

“Thật vậy sao? Nhưng… mấy cậu trai trong làng chỉ là bạn thôi… hử?”

“Ừ… đúng thế.”

Tôi chỉ hỏi bâng quơ, vậy mà Amicus lại cười gượng, gương mặt có chút buồn.

“Thật ra thì, tôi luôn nghĩ, ‘Mình muốn một cậu trai như thế này đây’, mà nếu không giống vậy thì… dù người như thế chưa hề tồn tại, tôi vẫn…”

“Chưa tồn tại? Gì cơ?”

Tôi chẳng hiểu cô ấy nói gì. Nhưng hình như là chuyện gì đó quan trọng, vì Amicus không có vẻ gì là đùa cợt…

『Hử? Này, nhóc!』

Đúng lúc đó.

“Amicus!”

“Hả? Cái gì? Này, Earth, h-hả? Này, tay cậu đang làm gì, hở, hở! Gì vậy… hả?”

Tôi cảm nhận được một luồng sát khí. Ngay khi Tre’ainar lên tiếng, tôi lập tức phản ứng.

Tôi ôm lấy Amicus, nhảy khỏi chỗ đang đứng.

Ngay sau đó, một loạt mũi tên cắm xuống đất chỗ chúng tôi vừa đứng.

“Hohoho. Né được à… nhóc này cũng khôn phết đấy.”

Tôi quay lại, thấy một gã đàn ông trung niên đứng trên cây trong rừng, tay cầm cung với nụ cười giảo hoạt.

“Ể? Gì vậy? Ai thế? Earth…”

“… Đám này…”

Vẫn ôm Amicus với vẻ lo lắng, tôi nhìn đám người vừa xuất hiện…

“Có thêm ba tên nữa.”

“… Hả?”

Tôi dùng radar kiểm tra xung quanh. Có người đang ẩn nấp trong rừng, sau gốc cây, nhắm về phía chúng tôi.

“Ồ, phát hiện rồi cơ đấy?”

Tôi vừa nói xong, tên cầm cung liền cười như thể ngạc nhiên lắm, rồi…

“Không phải đứa nhóc tầm thường đâu.”

“Lợi hại phết đấy, nhóc con.”

“Nhưng mà gặp tụi này rồi thì coi như xui xẻo.”

Một nhóm bốn gã trung niên với vũ khí như kiếm, thương, búa, nhìn cái mặt thôi là biết không phải hạng tốt đẹp gì.

Mục tiêu của chúng là…

“Này nhóc, muốn sống thì giao con nhỏ elf kia ra đây!”

Đúng như tôi nghĩ.

Amicus run lên trong vòng tay tôi…

“Ồ, bọn mi chính là đám người lởn vởn quanh núi dạo gần đây! Cút ngay! Nếu không ta sẽ biến các ngươi thành kẹo!”

Amicus trừng mắt ghét bỏ nhìn chúng.

Nhưng đám đàn ông chỉ bật cười khoái trá.

“Guhehehe, cái bản tính hoang dại đó… thích thật đấy!”

“Thân hình ngon lành thế này mà cái miệng lại to thế, tao thích!”

“Tao không chờ nổi nữa! Phải chơi cho đã mới được! Tụi mình không cần bán đâu ha? Giữ lại mà xài cũng được, đúng không?”

“Thằng ngu. Phải moi thông tin về chỗ ở tụi nó trước, rồi mới ăn.”

Amicus run rẩy vì sợ hãi.

Trước những kẻ bẩn thỉu đang nhỏ dãi, nhe răng cười ghê tởm.

Hừ…

“Thiệt tình, từ đám ogre cho tới tụi bây, hết kẻ này tới kẻ khác cứ làm phiền bọn elf sống yên bình. Chính mấy đứa như tụi bây mới khiến cả con người lẫn ogre bị mang tiếng xấu.”

Chuyện này… giống hệt như hồi trước.

“Gì cơ?”

“Earth…?”

Bọn đội Ogre trong quân Ma Vương ngày xưa… và giờ là bọn này…

“Này, thằng nhóc. Tao nói lại lần nữa. Giao con nhỏ ra thì tao tha mạng cho mày―――――.”

“Đừng mơ. Đây là người mà gia đình tôi rất quý trọng. Quan trọng hơn nữa… là bạn mới của tôi. Bảo vệ bạn thì có gì sai?”

“Gì, gì cơ?”

Hết cách rồi. Đám này chắc là thợ săn, nên tôi có thể ôm Amicus bỏ chạy. Nhưng nếu để chúng tiếp tục lởn vởn tìm làng thì phải khiến chúng nếm mùi rồi tiễn đi mới được.

“Ơ, um Earth… um…”

“Đừng nói gì cả, Amicus.”

“… Hả?”

“Yên tâm đi. Tôi sẽ xử lý bọn này nhanh thôi.”

“… Eh… a… ahh…”

Tôi mỉm cười trấn an Amicus đang run rẩy.

Nghe tôi nói vậy, Amicus ngơ ngác nhìn tôi, mặt hơi đỏ.

Và…

“Hah! Láo toét! Ở chốn núi non này, giết xong rồi chôn thì ai mà biết… tụi tao sẽ không nương tay đâu! Giờ thì cho mày biết sức mạnh của thợ săn chuyên nghiệp! Coi như quà tiễn mày xuống suối vàng, nghe tên tụi tao đi!”

Tự xưng là thợ săn chuyên nghiệp, cả bọn hét lên…

“Tao là Koino!”

“Tao là Kyupie!”

“Tên tao là Tenpure!”

“Gọi tao là Ebento!”

Từng đứa một báo tên rồi đồng loạt xông vào.

Phong thái chiến đấu phối hợp, không để lộ sơ hở, khá là đáng gờm.

『Hừm… đừng chủ quan, nhóc. Dù gì cũng là dân chuyên nghiệp. Tuy nhiên…』

Lời khuyên của Tre’ainar. Đúng là không thể khinh địch.

Tôi còn đang ôm Amicus nữa.

Hơn nữa, chúng bao vây tấn công từ nhiều hướng cùng lúc… nhưng cũng được thôi…

“Vậy thì, tôi sẽ giải quyết chỉ bằng một đòn!”

Tôi không chủ quan. Và như đã hứa, sẽ xử lý trong chớp mắt.

Bằng tuyệt kỹ đó.

Quá dễ, đúng không?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận